Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Chương 129: Quẻ bói
Thương Hải Nhất Thử
22/10/2024
Nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười rạng rỡ, “Sư huynh, sư tỷ, sao hai người lại tới đây?”
Kỳ Tam Lang lấy thảo dược trong tay áo và lắc lắc trước mặt nàng, “Ta nghĩ sư phụ một đường bôn ba nhiều ngày nên ắt bệnh đau eo nhiều năm sẽ tái phát vì thế ta và sư tỷ của muội vào núi tìm ít hạt mã tiền và ma hoàng về nghiền ra cho ông ấy chườm nóng.”
Dứt lời hắn thấy bím tóc và vạt áo Tống Mê Điệt đều ướt thế là nhẹ cười, “Sư muội vẫn giống như trước đây, ỷ vào nội công tu vi cao nên mùa đông còn thích đi bơi.”
Vốn Tống Mê Điệt còn đang nghĩ xem mình phải ứng phó với họ thế nào lại nghe hắn nói thế thì cười hì hì, “Muội ăn nhiều thịt dê nên bụng như bị lửa đốt và muốn ngâm mình trong nước lạnh một chút.”
Mạc Hàn Yên nhăn mày và cởi áo choàng khoác lên vai cho nàng, “Nơi này không thể so với Trung Nguyên, tuy đã đầu xuân nhưng vẫn nên cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Tống Mê Điệt thấy cả người ấm áp, trong lòng cũng ấm áp theo. Nàng kéo tay Mạc Hàn Yên làm nũng, “Muội còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, suýt thì muội đã đi đời nhà ma bởi quả chùy ngàn cân của tỷ.”
Vừa nói xong lời này ba người đã cười. Chuyện cũ như mặt trời lúc hoàng hôn chiếu lên mặt sông để lộ ánh vàng rực rỡ.
Đó là ngày thứ hai Tống Mê Điệt đến Giáo Sự phủ. Vì vừa mới tới nơi xa lạ nên nàng không ngủ được vì thế nàng rời giường và tới dòng suối nhỏ sau Giáo Sự phủ để bơi.
Suối nước lạnh lẽo, nàng nhảy vào đó là lập tức như thấy mình đã về Hoàng Tuyền cốc. Dòng suối nơi ấy phản chiếu bóng mây và vầng mặt trời. Bất an và thấp thỏm cứ thế tan đi, nàng hóa thân thành một con cá nhỏ, tung tăng bơi lợi trong làn nước mát.
Nhưng đang hưởng thụ cảm giác thoải mái mà dòng suối mang lại thì một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống. Nếu không phải nàng trốn nhanh thì có lẽ đã biến thành con cá chết nổi trắng bụng rồi. Tống Mê Điệt bơi xa mấy trượng mới dám ló đầu ra khỏi đống cỏ nước và cẩn thận nhìn. Nàng thấy có hai bóng người đứng ở bờ sông và đang nhìn về phía này.
“Kẻ cắp ở phương nào mà dám lén lút ở cửa sau của Giáo Sự phủ hả?”
Sau đó nàng báo thân phận và bơi lên bờ. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang đều ngượng ngùng bởi bọn họ vừa ra ngoài làm việc nên không biết Giáo Sự phủ
mới có thêm người. Bọn họ cứ tưởng Tống Mê Điệt là kẻ cắp.
Nhưng Mạc cô nương mặt lạnh và không giỏi ăn nói vì thế không khí lập tức
cứng lại. Cũng may Kỳ Tam Lang linh hoạt hơn. Hắn chỉ vào mảnh xương Tống Mê Điệt đặt trên bờ rồi hỏi nàng sao lại muốn nướng mảnh xương già mốc meo ấy lên ăn.
Tống Mê Điệt nghe thế thì không biết nên cười hay nên bực. Nàng nói với Kỳ Tam Lang đây là xương của Văn Vương và dùng để bói thế là tên kia lập tức hứng thú lôi kéo nàng tính nhân duyên cho mình.
“À thì tính nhân duyên của ta với ai đó, à, là sư…… sư tỷ của muội.” Hắn dùng khóe mắt liếc Mạc Hàn Yên phía sau và nói mập mờ không rõ.
Tống Mê Điệt chỉ đành phải theo lời hắn nói và hỏi sinh thần bát tự của bọn họ rồi nghiêm túc bói một quẻ, “Xoay xoay vòng vòng, là vớt trăng trong đáy nước, tốn công vô ích,” giọng nàng ngày càng nhỏ, “Đây là quẻ khảm, cầu danh không được, bệnh tật khó chữa, làm ăn lỗ vốn, hôn nhân…… khó thành……”
Khóe miệng Kỳ Tam Lang giật giật, “Quẻ này còn sửa được không?”
Tống Mê Điệt thấy sắc mặt hắn xanh mét thì vội nói, “Thời thế đổi thay, có nhiều chuyện vẫn sửa được.”
“Không nói mấy thứ hư vô ấy nữa, hiện tại ta phải làm gì để thay đổi nhân duyên của mình?” Hắn dứt khoát chọn một tảng đá sạch sẽ và ngồi xuống, một tay chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Mê Điệt.
Nhưng vừa ngồi chưa yên đã thấy Mạc Hàn Yên đi tới và lặng lẽ lườm hắn một cái, sau đó cởi áo khoác trên người mình và khoác cho Tống Mê Điệt, giọng nhàn nhạt, “Sư muội về phòng đi, gió đêm rất lớn, cẩn thận bị cảm đó.”
Cái áo khoác kia chính là cái áo nàng đang khoác trên người, màu xám lông
chuột. Mạc cô nương không kỹ tính trong ăn mặc nên vẫn luôn dùng nó. Tống Mê Điệt cảm thấy cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể của sư tỷ. Nó và sư tỷ giống nhau, nhìn thì lạnh nhạt không có độ ấm nhưng đứng bên cạnh lại vẫn cảm nhận được nóng cháy.
“Sư huynh, sư tỷ, để muội lại bói cho hai người một quẻ nhé. Thời thế đã thay đổi, có khi quẻ cũng đã thay đổi.” Nàng lôi mảnh xương già ra khỏi vạt áo và ngồi xuống đất sau đó đặt nó trước mặt mình.
“Huynh ấy nói linh tinh muội còn nghe theo hả?” Mạc Hàn Yên xì một tiếng nhưng cũng không bỏ đi mà nhìn mảnh xương vai cháy đen kia.
Kỳ Tam Lang thấy nàng ngầm đồng ý thì trong lòng vui muốn chết. Hắn vội ngồi xổm bên cạnh Tống Mê Điệt và thúc giục nàng mau đọc quẻ. Sau một lát, mảnh xương già kia phát ra một tiếng “tách” rồi hiện lên những hoa văn màu đen tinh tế lan ra khắp nơi, hóa thành một đồ án cổ quái.
“Là quẻ gì thế?” Giọng Kỳ Tam Lang hơi run run như vội vàng muốn biết đáp án nhưng vẫn lo lắng.
“Phu thê ân ái, sống chết không rời, sư huynh, tâm nguyện của huynh thành thật rồi đó.”
Một lát sau Tống Mê Điệt nói ra đáp án, trong giọng nói lộ ra cổ quái nhưng Kỳ Tam Lang vừa nghe được hai chữ “phu thê” đã chẳng quan tâm chuyện khác.
Hắn nhìn Mạc cô nương một cái, cả người lập tức ngượng ngùng, “Phu thê, việc này còn phải xem sư tỷ của muội có đồng ý không đã.”
Nói xong hắn đỏ mặt như cô nương, hai tay xoa xoa, khóe mắt nhìn phản ứng của Mạc Hàn Yên.
“Tây chiếu có khí hậu hợp lòng người, cảnh sắc rộng lớn, ta cũng cảm thấy nơi này tốt hơn Trường Lăng hỗn tạp bẩn thỉu nhiều.” Sau một lúc Mạc cô nương mới nói ra một câu không đầu không cuối rồi tự mình xuống núi.
Tống Mê Điệt nghe thế thì chẳng hiểu gì nhưng Kỳ Tam Lang lại lập tức nhận ra ý tứ giấu bên trong. Đây là một câu hắn nói với Mạc Hàn Yên khi bọn họ mới tới Tây Chiếu. Hắn nói sau khi việc này thành sẽ tránh khỏi thế gian hỗn loạn và cùng nàng ở lại nơi này.
Hắn còn tưởng nàng sẽ không đồng ý, dù sao thì trước giờ hắn cũng bị nàng lạnh mặt vô số lần rồi. Nhưng không ngờ nàng vẫn nhớ, không chỉ vậy, nàng còn đồng ý.
Kỳ Tam Lang ngây ra như bị sét đánh, mãi tới khi Tống Mê Điệt duỗi tay khua khua trước mặt và hỏi xem hắn có ổn không thì hắn mới hoàn hồn và xoay người chạy đuổi theo Mạc Hàn Yên đã đi xa.
Tiếng bước chân xa dần, lúc này chỉ có tiếng lá rụng và tiếng gió bắc cô đơn rót vào tai Tống Mê Điệt. Khuôn mặt nàng bị ánh trăng mạ thành màu lạnh, giữa trán nổi lên sầu muộn không rõ. Nàng giơ mảnh xương ra trước ánh trăng và
càng nhìn càng thấy kinh hãi.
Trong quẻ cát mang một quẻ hung nhưng thế xu cát tị hung (theo cái lợi để cải thiện cái hại) đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Nhưng vì sao? Rõ ràng nàng tính nhân duyên của họ mà? Sao quẻ này lại nói cho nàng biết hai người họ sẽ nắm tay nhau, sống chết không rời?
Lòng Tống Mê Điệt nảy lên hoảng hốt, linh hồn bé nhỏ cũng như lạc lối. Nàng nhìn vào quẻ bói quỷ quyệt kia, mãi tới khi ánh trăng ảm đạm dần mới lại thả mảnh xương vào vạt áo.
Nàng đứng dậy nhưng chỉ thấy đêm dài sâu thẳm trước mặt, liếc nhìn chỗ nào cũng không thấy cuối. Núi đá, cây cối, dòng suối đều như bị bóng tối hút hết
sức sống. Nàng có thể nghe thấy tiếng chúng va vào nhau trong gió, nhưng cảm giác lại mênh mang như không thể chạm vào.
Cô đơn chưa từng có nổi lên dưới đáy lòng. Nó như cơn sóng chậm rãi lan ra và không thể nào thu lại được. Nàng cảm thấy nếu mình còn ở lại chỗ này lâu hơn sẽ bị bóng đêm nghiền nát giống mọi vật chung quanh và biến thành một phần của nó. Vì thế nàng vội vã xuống núi dù không biết đi đâu nhưng nàng cứ thế
chạy như bay. Trong tai nàng là gió thổi ào ào, trong lòng là sóng cuộn ầm ầm.
Rốt cuộc nàng cũng dừng bước trước một bức tường cao, trái tim như mảnh lá rụng chậm rãi rơi xuống đất.
Bên trong bức tường có ánh đèn, nhưng dù không có thì nàng cũng có thể ngựa quen đường cũ và trèo qua. Sau đó nàng lại ngựa quen đường cũ mà tìm được căn nhà kia. Đó là vì đêm đầu tiên tới Tây Chiếu nàng đã tới nơi này.
Tống Mê Điệt đi về phía Phù Quang Các và thấy bên trong có ánh nến, có tiếng người truyền ra thế là nàng trốn sau một cây cột. Đầu nàng hơi ló ra ngoài nhìn bóng người in trên cửa sổ.
Hắn thật sự rất dễ nhận ra. Không có ai có được đôi mắt như giận như không kia. Dù cách một lớp cửa sổ nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sáng chói ấy.
Tống Mê Điệt nhìn bóng người kia và lẳng lặng mỉm cười rồi sau đó nàng lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Chử Ngọc ở đối diện, “Nguyên Doãn, hôm nay Chúc Hồng tới đây nói cái gì thế?”
“Lão nói Đô Hộ mới sẽ tới thành Vũ Dương trong mấy ngày nữa, còn nói thánh thượng vẫn luôn nhớ tới ta. Lão chỉ nói vài lời cho có, mục đích chính là muốn gặp ta và tìm tòi xem có thấy cái gì không.” Lưu Trường Ương mới khỏi bệnh, lại phải nỗ lực chống đỡ nửa ngày trước mặt Chúc Hồng nên giọng hơi mệt mỏi. Tống Mê Điệt nghe thấy thế thì lòng căng lên.
“Lão già đó đúng là biết chọn lúc. Điện hạ mới vừa khỏe lại lão đã tới khiến ngài lại phải mệt mỏi,” khó có lúc Chử Ngọc nói lời không hề khách sáo nhưng sau đó nàng lại cười, “Nhưng cũng có việc tốt, nghe thám tử của chúng ta nói Hô Bóc đã phái sứ thần tới Trường Lăng để từ hôn.”
Đây là chuyện nằm trong dự kiến nên Lưu Trường Ương chỉ ừ một tiếng và không nói gì nhiều. Tống Mê Điệt ở bên ngoài nghe xong mới liên hệ với mấy tin tức lạ kỳ nàng nghe được mấy ngày nay. Rồi nàng lại nghĩ tới một câu hắn nói “Lòng ta chỉ thuộc về một người” thế là nàng lại cảm thán, cũng hiểu được nỗi khó xử và tấm lòng của hắn.
Đang mải cảm thán nàng lại nghe Chử Ngọc nói, “Mấy ngày nay vẫn không gửi được tin tức khiến Uất Trì đại ca gấp như con khỉ con, cứ một chốc lại chạy lên núi.”
Lưu Trường Ương trầm mặc một lúc lâu, “Xem ra con đường này đã bị người ta phát hiện rồi,” dứt lời hắn cười nói, “Không biết là con mèo hoang chui ra từ đâu mà nửa đường lại cướp mất cá của Uất Trì Thanh.”
Tống Mê Điệt đang đỏ mặt suy đoán ý hắn lại đột nhiên nghe hắn nói, “Chử đại tiểu thư, đã gần nửa đêm rồi muội còn không về phòng ngủ đi à?”
Chử Ngọc dỗi, “Mấy ngày nay muội thêm rất nhiều tật xấu, trước khi ngủ phải nghe kể chuyện mới ngủ an ổn được. Nguyên Doãn, huynh kể chuyện cho muội nghe đi.”
Kỳ Tam Lang lấy thảo dược trong tay áo và lắc lắc trước mặt nàng, “Ta nghĩ sư phụ một đường bôn ba nhiều ngày nên ắt bệnh đau eo nhiều năm sẽ tái phát vì thế ta và sư tỷ của muội vào núi tìm ít hạt mã tiền và ma hoàng về nghiền ra cho ông ấy chườm nóng.”
Dứt lời hắn thấy bím tóc và vạt áo Tống Mê Điệt đều ướt thế là nhẹ cười, “Sư muội vẫn giống như trước đây, ỷ vào nội công tu vi cao nên mùa đông còn thích đi bơi.”
Vốn Tống Mê Điệt còn đang nghĩ xem mình phải ứng phó với họ thế nào lại nghe hắn nói thế thì cười hì hì, “Muội ăn nhiều thịt dê nên bụng như bị lửa đốt và muốn ngâm mình trong nước lạnh một chút.”
Mạc Hàn Yên nhăn mày và cởi áo choàng khoác lên vai cho nàng, “Nơi này không thể so với Trung Nguyên, tuy đã đầu xuân nhưng vẫn nên cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Tống Mê Điệt thấy cả người ấm áp, trong lòng cũng ấm áp theo. Nàng kéo tay Mạc Hàn Yên làm nũng, “Muội còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, suýt thì muội đã đi đời nhà ma bởi quả chùy ngàn cân của tỷ.”
Vừa nói xong lời này ba người đã cười. Chuyện cũ như mặt trời lúc hoàng hôn chiếu lên mặt sông để lộ ánh vàng rực rỡ.
Đó là ngày thứ hai Tống Mê Điệt đến Giáo Sự phủ. Vì vừa mới tới nơi xa lạ nên nàng không ngủ được vì thế nàng rời giường và tới dòng suối nhỏ sau Giáo Sự phủ để bơi.
Suối nước lạnh lẽo, nàng nhảy vào đó là lập tức như thấy mình đã về Hoàng Tuyền cốc. Dòng suối nơi ấy phản chiếu bóng mây và vầng mặt trời. Bất an và thấp thỏm cứ thế tan đi, nàng hóa thân thành một con cá nhỏ, tung tăng bơi lợi trong làn nước mát.
Nhưng đang hưởng thụ cảm giác thoải mái mà dòng suối mang lại thì một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống. Nếu không phải nàng trốn nhanh thì có lẽ đã biến thành con cá chết nổi trắng bụng rồi. Tống Mê Điệt bơi xa mấy trượng mới dám ló đầu ra khỏi đống cỏ nước và cẩn thận nhìn. Nàng thấy có hai bóng người đứng ở bờ sông và đang nhìn về phía này.
“Kẻ cắp ở phương nào mà dám lén lút ở cửa sau của Giáo Sự phủ hả?”
Sau đó nàng báo thân phận và bơi lên bờ. Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang đều ngượng ngùng bởi bọn họ vừa ra ngoài làm việc nên không biết Giáo Sự phủ
mới có thêm người. Bọn họ cứ tưởng Tống Mê Điệt là kẻ cắp.
Nhưng Mạc cô nương mặt lạnh và không giỏi ăn nói vì thế không khí lập tức
cứng lại. Cũng may Kỳ Tam Lang linh hoạt hơn. Hắn chỉ vào mảnh xương Tống Mê Điệt đặt trên bờ rồi hỏi nàng sao lại muốn nướng mảnh xương già mốc meo ấy lên ăn.
Tống Mê Điệt nghe thế thì không biết nên cười hay nên bực. Nàng nói với Kỳ Tam Lang đây là xương của Văn Vương và dùng để bói thế là tên kia lập tức hứng thú lôi kéo nàng tính nhân duyên cho mình.
“À thì tính nhân duyên của ta với ai đó, à, là sư…… sư tỷ của muội.” Hắn dùng khóe mắt liếc Mạc Hàn Yên phía sau và nói mập mờ không rõ.
Tống Mê Điệt chỉ đành phải theo lời hắn nói và hỏi sinh thần bát tự của bọn họ rồi nghiêm túc bói một quẻ, “Xoay xoay vòng vòng, là vớt trăng trong đáy nước, tốn công vô ích,” giọng nàng ngày càng nhỏ, “Đây là quẻ khảm, cầu danh không được, bệnh tật khó chữa, làm ăn lỗ vốn, hôn nhân…… khó thành……”
Khóe miệng Kỳ Tam Lang giật giật, “Quẻ này còn sửa được không?”
Tống Mê Điệt thấy sắc mặt hắn xanh mét thì vội nói, “Thời thế đổi thay, có nhiều chuyện vẫn sửa được.”
“Không nói mấy thứ hư vô ấy nữa, hiện tại ta phải làm gì để thay đổi nhân duyên của mình?” Hắn dứt khoát chọn một tảng đá sạch sẽ và ngồi xuống, một tay chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Mê Điệt.
Nhưng vừa ngồi chưa yên đã thấy Mạc Hàn Yên đi tới và lặng lẽ lườm hắn một cái, sau đó cởi áo khoác trên người mình và khoác cho Tống Mê Điệt, giọng nhàn nhạt, “Sư muội về phòng đi, gió đêm rất lớn, cẩn thận bị cảm đó.”
Cái áo khoác kia chính là cái áo nàng đang khoác trên người, màu xám lông
chuột. Mạc cô nương không kỹ tính trong ăn mặc nên vẫn luôn dùng nó. Tống Mê Điệt cảm thấy cái áo mang theo nhiệt độ cơ thể của sư tỷ. Nó và sư tỷ giống nhau, nhìn thì lạnh nhạt không có độ ấm nhưng đứng bên cạnh lại vẫn cảm nhận được nóng cháy.
“Sư huynh, sư tỷ, để muội lại bói cho hai người một quẻ nhé. Thời thế đã thay đổi, có khi quẻ cũng đã thay đổi.” Nàng lôi mảnh xương già ra khỏi vạt áo và ngồi xuống đất sau đó đặt nó trước mặt mình.
“Huynh ấy nói linh tinh muội còn nghe theo hả?” Mạc Hàn Yên xì một tiếng nhưng cũng không bỏ đi mà nhìn mảnh xương vai cháy đen kia.
Kỳ Tam Lang thấy nàng ngầm đồng ý thì trong lòng vui muốn chết. Hắn vội ngồi xổm bên cạnh Tống Mê Điệt và thúc giục nàng mau đọc quẻ. Sau một lát, mảnh xương già kia phát ra một tiếng “tách” rồi hiện lên những hoa văn màu đen tinh tế lan ra khắp nơi, hóa thành một đồ án cổ quái.
“Là quẻ gì thế?” Giọng Kỳ Tam Lang hơi run run như vội vàng muốn biết đáp án nhưng vẫn lo lắng.
“Phu thê ân ái, sống chết không rời, sư huynh, tâm nguyện của huynh thành thật rồi đó.”
Một lát sau Tống Mê Điệt nói ra đáp án, trong giọng nói lộ ra cổ quái nhưng Kỳ Tam Lang vừa nghe được hai chữ “phu thê” đã chẳng quan tâm chuyện khác.
Hắn nhìn Mạc cô nương một cái, cả người lập tức ngượng ngùng, “Phu thê, việc này còn phải xem sư tỷ của muội có đồng ý không đã.”
Nói xong hắn đỏ mặt như cô nương, hai tay xoa xoa, khóe mắt nhìn phản ứng của Mạc Hàn Yên.
“Tây chiếu có khí hậu hợp lòng người, cảnh sắc rộng lớn, ta cũng cảm thấy nơi này tốt hơn Trường Lăng hỗn tạp bẩn thỉu nhiều.” Sau một lúc Mạc cô nương mới nói ra một câu không đầu không cuối rồi tự mình xuống núi.
Tống Mê Điệt nghe thế thì chẳng hiểu gì nhưng Kỳ Tam Lang lại lập tức nhận ra ý tứ giấu bên trong. Đây là một câu hắn nói với Mạc Hàn Yên khi bọn họ mới tới Tây Chiếu. Hắn nói sau khi việc này thành sẽ tránh khỏi thế gian hỗn loạn và cùng nàng ở lại nơi này.
Hắn còn tưởng nàng sẽ không đồng ý, dù sao thì trước giờ hắn cũng bị nàng lạnh mặt vô số lần rồi. Nhưng không ngờ nàng vẫn nhớ, không chỉ vậy, nàng còn đồng ý.
Kỳ Tam Lang ngây ra như bị sét đánh, mãi tới khi Tống Mê Điệt duỗi tay khua khua trước mặt và hỏi xem hắn có ổn không thì hắn mới hoàn hồn và xoay người chạy đuổi theo Mạc Hàn Yên đã đi xa.
Tiếng bước chân xa dần, lúc này chỉ có tiếng lá rụng và tiếng gió bắc cô đơn rót vào tai Tống Mê Điệt. Khuôn mặt nàng bị ánh trăng mạ thành màu lạnh, giữa trán nổi lên sầu muộn không rõ. Nàng giơ mảnh xương ra trước ánh trăng và
càng nhìn càng thấy kinh hãi.
Trong quẻ cát mang một quẻ hung nhưng thế xu cát tị hung (theo cái lợi để cải thiện cái hại) đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Nhưng vì sao? Rõ ràng nàng tính nhân duyên của họ mà? Sao quẻ này lại nói cho nàng biết hai người họ sẽ nắm tay nhau, sống chết không rời?
Lòng Tống Mê Điệt nảy lên hoảng hốt, linh hồn bé nhỏ cũng như lạc lối. Nàng nhìn vào quẻ bói quỷ quyệt kia, mãi tới khi ánh trăng ảm đạm dần mới lại thả mảnh xương vào vạt áo.
Nàng đứng dậy nhưng chỉ thấy đêm dài sâu thẳm trước mặt, liếc nhìn chỗ nào cũng không thấy cuối. Núi đá, cây cối, dòng suối đều như bị bóng tối hút hết
sức sống. Nàng có thể nghe thấy tiếng chúng va vào nhau trong gió, nhưng cảm giác lại mênh mang như không thể chạm vào.
Cô đơn chưa từng có nổi lên dưới đáy lòng. Nó như cơn sóng chậm rãi lan ra và không thể nào thu lại được. Nàng cảm thấy nếu mình còn ở lại chỗ này lâu hơn sẽ bị bóng đêm nghiền nát giống mọi vật chung quanh và biến thành một phần của nó. Vì thế nàng vội vã xuống núi dù không biết đi đâu nhưng nàng cứ thế
chạy như bay. Trong tai nàng là gió thổi ào ào, trong lòng là sóng cuộn ầm ầm.
Rốt cuộc nàng cũng dừng bước trước một bức tường cao, trái tim như mảnh lá rụng chậm rãi rơi xuống đất.
Bên trong bức tường có ánh đèn, nhưng dù không có thì nàng cũng có thể ngựa quen đường cũ và trèo qua. Sau đó nàng lại ngựa quen đường cũ mà tìm được căn nhà kia. Đó là vì đêm đầu tiên tới Tây Chiếu nàng đã tới nơi này.
Tống Mê Điệt đi về phía Phù Quang Các và thấy bên trong có ánh nến, có tiếng người truyền ra thế là nàng trốn sau một cây cột. Đầu nàng hơi ló ra ngoài nhìn bóng người in trên cửa sổ.
Hắn thật sự rất dễ nhận ra. Không có ai có được đôi mắt như giận như không kia. Dù cách một lớp cửa sổ nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sáng chói ấy.
Tống Mê Điệt nhìn bóng người kia và lẳng lặng mỉm cười rồi sau đó nàng lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Chử Ngọc ở đối diện, “Nguyên Doãn, hôm nay Chúc Hồng tới đây nói cái gì thế?”
“Lão nói Đô Hộ mới sẽ tới thành Vũ Dương trong mấy ngày nữa, còn nói thánh thượng vẫn luôn nhớ tới ta. Lão chỉ nói vài lời cho có, mục đích chính là muốn gặp ta và tìm tòi xem có thấy cái gì không.” Lưu Trường Ương mới khỏi bệnh, lại phải nỗ lực chống đỡ nửa ngày trước mặt Chúc Hồng nên giọng hơi mệt mỏi. Tống Mê Điệt nghe thấy thế thì lòng căng lên.
“Lão già đó đúng là biết chọn lúc. Điện hạ mới vừa khỏe lại lão đã tới khiến ngài lại phải mệt mỏi,” khó có lúc Chử Ngọc nói lời không hề khách sáo nhưng sau đó nàng lại cười, “Nhưng cũng có việc tốt, nghe thám tử của chúng ta nói Hô Bóc đã phái sứ thần tới Trường Lăng để từ hôn.”
Đây là chuyện nằm trong dự kiến nên Lưu Trường Ương chỉ ừ một tiếng và không nói gì nhiều. Tống Mê Điệt ở bên ngoài nghe xong mới liên hệ với mấy tin tức lạ kỳ nàng nghe được mấy ngày nay. Rồi nàng lại nghĩ tới một câu hắn nói “Lòng ta chỉ thuộc về một người” thế là nàng lại cảm thán, cũng hiểu được nỗi khó xử và tấm lòng của hắn.
Đang mải cảm thán nàng lại nghe Chử Ngọc nói, “Mấy ngày nay vẫn không gửi được tin tức khiến Uất Trì đại ca gấp như con khỉ con, cứ một chốc lại chạy lên núi.”
Lưu Trường Ương trầm mặc một lúc lâu, “Xem ra con đường này đã bị người ta phát hiện rồi,” dứt lời hắn cười nói, “Không biết là con mèo hoang chui ra từ đâu mà nửa đường lại cướp mất cá của Uất Trì Thanh.”
Tống Mê Điệt đang đỏ mặt suy đoán ý hắn lại đột nhiên nghe hắn nói, “Chử đại tiểu thư, đã gần nửa đêm rồi muội còn không về phòng ngủ đi à?”
Chử Ngọc dỗi, “Mấy ngày nay muội thêm rất nhiều tật xấu, trước khi ngủ phải nghe kể chuyện mới ngủ an ổn được. Nguyên Doãn, huynh kể chuyện cho muội nghe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.