Chương 30: Đơn ly hôn
Đặng Thị Thu Uyên
24/09/2023
Cao Tuấn hôm nay về rất sớm, anh dặn dò người giúp việc nếu cô có về thì nói lên phòng làm việc của anh.
Quản gia gặp cô cúi đầu chào lịch sự, mặc dù tuổi ông đã lớn nhưng theo đúng phép tắc phải làm như vậy.
"Cô chủ vừa về".
"Chú đừng gọi con như vậy, cứ gọi con là Gia Ý được rồi".
"Sao có thể chứ, cậu chủ dặn khi nào cô về thì lên thư phòng gặp cậu".
"Anh ta về rồi sao, Dạ con lên liền".
Quản gia nhìn theo bóng lưng của cô, nếu như con gái ông còn sống chắc cũng chạc tuổi cô. Dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào căn nhà này, nhưng cô quá là lễ phép, không giống như những người kiêu ngạo lúc trước hay đến cửa tìm cậu chủ. Ông thầm nghĩ, mong sao cô có thể thay đổi được tính khí khó chịu của cậu, sống cùng cậu ở đây.
"Anh tìm tôi có việc gì".
Cao Tuấn im lặng không nói lấy ra một tập hồ sơ đưa cô. Gia Ý tò mò không biết bên trong là gì, cầm mở ra xem.
"Chẳng phải cô muốn ly hôn sao, xem kĩ rồi kí đi".
Gia Ý ngạc nhiên nhìn anh, lúc này cảm xúc của cô lẫn lộn, không biết nên làm thế nào. Cao Tuấn đã thực hiện đúng nguyện vọng của cô, lẽ ra cô nên vui mới đúng tại sao lại cảm thấy trái tim đau như thế này. Thấy cô im lặng không nói Cao Tuấn nghĩ chắc cô vui đến kích động không nói nên lời. Ánh mắt sâu thẳm của anh không rời khỏi cô, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại nhưng Cao Tuấn không hề thấy đau. Nơi đau nhất có lẽ là trái tim của anh, ngay từ đầu bị cô xé tan nát khó lắm mới có thể lành thì cô lại một lần nữa tổn thương anh.
Gia Ý lúc này mới có phản ứng, cô không đọc, cầm bút kí rồi đưa cho anh.
"Vội đến mức đó sao, cô nên đọc kĩ không sợ tôi có yêu cầu gì quá đáng sao".
"Không cần, chỉ là ly hôn thôi mà, anh giải quyết là được tôi không cần bất cứ gì cả".
Nói xong Gia Ý vội vàng bước ra ngoài sợ anh sẽ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đau đớn này của cô. Cao Tuấn vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay cô. Anh nắm rất chặt dường như chỉ cần bước ra khỏi phòng này anh sẽ mãi mãi mất cô.
"Khoan đã, tôi vẫn chưa nói hết cô vội cái gì".
Gia Ý hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, bước đến cạnh bàn làm việc của anh, cầm đơn lên đọc. Trong đó có một điều rất vô lí "chỉ cần hai người có con với nhau thì đơn li hôn này sẽ không có hiệu lực, hơn nữa cô không được phép li hôn cho đến khi con của họ được 18 tuổi. Yêu cầu gì chứ, chẳng lẽ anh biết gì rồi sao. Nhìn nét mặt của cô Cao Tuấn mỉm cười đắt ý, quả nhiên cô sẽ không thể chấp nhận chuyện này.
"Tại sao lại có yêu cầu vô lí này chứ, là anh cố tình".
"Tôi đã nói rồi, em nên đọc kĩ. Bây giờ đơn cũng đã kí rồi, đâu thể thay đổi được chứ".
Gia Ý tức giận liếc mắt anh, bao nhiêu đau khổ của cô dường như tan hết. Cao Tuấn tiến lại gần cô, thì thầm bên tai Gia Ý.
" Hay là em sợ sẽ có con với tôi, hừm..."
Nghe anh nói vậy Gia Ý đỏ bừng mặt, chuyện đó là không thể. Hơn nữa những lần cô và anh cùng nhau cô đều dùng thuốc cả. Rất nhanh Gia Ý gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu lạnh lùng trả lời anh.
"Không có khả năng, anh nghĩ cũng đừng nghĩ". Nói xong cô bỏ về phòng khoá cửa cẩn thận, sợ nữa đêm sẽ có tên sắc lang nào đó lẻn vào. Nhắm an toàn lúc này cô mới vào phòng tắm rửa. Ngày hôm nay công việc thật sự quá sức của cô. Gia Ý mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm. Có lẽ làn nước ấm sẽ giúp cô xoa dịu đi một chút. Cảm giác thật sự rất thoải mái, Gia Ý không để ý đến nguy hiểm xung quanh nhắm nghiền mắt lại thư giãn.
"Cạch" Cửa phòng tắm được mở ra một bóng dáng quen thuộc bước vào. Gia Ý mệt mỏi nên ngủ quên, lúc này cô không hề phát hiện ra có một con sói đang nhìn mình. Cao Tuấn không vội im lặng nhìn cô như thưởng thức mỹ cảnh trước mắt. Cô gái nhỏ này sao có thể ngủ quên trong bồn tắm như vậy chứ.
Cao Tuấn nhìn cô sau đó từ từ cởi bỏ y phục của mình bước vào bồn tắm. Nước trong bồn tự nhiên tràn ra ngoài khiến Gia Ý tỉnh giấc. Cô bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, đang định hét lên thì đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.
"Ừm... buông..." Từng tiếng nói đứt quãng của cô đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn. Từ nãy giờ anh đã rất kiềm chế, bây giờ thì cô đã dậy anh không cần phải kiềm chế nữa. Gia Ý phản kháng, lấy tay đẩy anh ra nhưng sức của cô sao có thể so với anh được rất nhanh đã bị Cao Tuấn ép chặt vào bồn tắm, giữ gáy cô hôn sâu. Anh đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cô mút lấy mật ngọt. Gia Ý tức giận không để anh làm càng, cô cắn mạnh đầu lưỡi anh, máu tanh xông thẳng lên mũi. Cao Tuấn đau đớn nhíu mày, thả lỏng cô ra nhưng anh vẫn cố tiếp tục không buông cô ra. Gia Ý vung tay tát thật mạnh lên gương mặt không tì vết đó của anh. Cao Tuấn lúc này mới buông cô ra, cái tát này của cô dường như dồn hết lực, rất đau, khoé môi anh cũng rỉ máu.
"Em dám..."
"Tại sao tôi lại không dám, tên háo sắc nhà anh... buông ra... nếu không tôi không nương tay đâu".
Bộ dạng của cô như một chú thỏ con xù lông tức giận, nhưng lại rất đáng yêu. Hơn nữa hình như cô quên mất việc mình đang hoả thân, tay chỉ vào mặt anh mắng. Cao Tuấn nhìn một màn trước mặt nuốt nước bọt. Thấy sự khác lạ của anh cô mới chợt nhớ lại vội lấy tay che cơ thể nhưng vẫn không nhanh bằng anh. Cao Tuấn nắm tay cô đưa ra sau, ánh mắt sắt bén của anh như dò xét từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Quản gia gặp cô cúi đầu chào lịch sự, mặc dù tuổi ông đã lớn nhưng theo đúng phép tắc phải làm như vậy.
"Cô chủ vừa về".
"Chú đừng gọi con như vậy, cứ gọi con là Gia Ý được rồi".
"Sao có thể chứ, cậu chủ dặn khi nào cô về thì lên thư phòng gặp cậu".
"Anh ta về rồi sao, Dạ con lên liền".
Quản gia nhìn theo bóng lưng của cô, nếu như con gái ông còn sống chắc cũng chạc tuổi cô. Dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào căn nhà này, nhưng cô quá là lễ phép, không giống như những người kiêu ngạo lúc trước hay đến cửa tìm cậu chủ. Ông thầm nghĩ, mong sao cô có thể thay đổi được tính khí khó chịu của cậu, sống cùng cậu ở đây.
"Anh tìm tôi có việc gì".
Cao Tuấn im lặng không nói lấy ra một tập hồ sơ đưa cô. Gia Ý tò mò không biết bên trong là gì, cầm mở ra xem.
"Chẳng phải cô muốn ly hôn sao, xem kĩ rồi kí đi".
Gia Ý ngạc nhiên nhìn anh, lúc này cảm xúc của cô lẫn lộn, không biết nên làm thế nào. Cao Tuấn đã thực hiện đúng nguyện vọng của cô, lẽ ra cô nên vui mới đúng tại sao lại cảm thấy trái tim đau như thế này. Thấy cô im lặng không nói Cao Tuấn nghĩ chắc cô vui đến kích động không nói nên lời. Ánh mắt sâu thẳm của anh không rời khỏi cô, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại nhưng Cao Tuấn không hề thấy đau. Nơi đau nhất có lẽ là trái tim của anh, ngay từ đầu bị cô xé tan nát khó lắm mới có thể lành thì cô lại một lần nữa tổn thương anh.
Gia Ý lúc này mới có phản ứng, cô không đọc, cầm bút kí rồi đưa cho anh.
"Vội đến mức đó sao, cô nên đọc kĩ không sợ tôi có yêu cầu gì quá đáng sao".
"Không cần, chỉ là ly hôn thôi mà, anh giải quyết là được tôi không cần bất cứ gì cả".
Nói xong Gia Ý vội vàng bước ra ngoài sợ anh sẽ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đau đớn này của cô. Cao Tuấn vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay cô. Anh nắm rất chặt dường như chỉ cần bước ra khỏi phòng này anh sẽ mãi mãi mất cô.
"Khoan đã, tôi vẫn chưa nói hết cô vội cái gì".
Gia Ý hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, bước đến cạnh bàn làm việc của anh, cầm đơn lên đọc. Trong đó có một điều rất vô lí "chỉ cần hai người có con với nhau thì đơn li hôn này sẽ không có hiệu lực, hơn nữa cô không được phép li hôn cho đến khi con của họ được 18 tuổi. Yêu cầu gì chứ, chẳng lẽ anh biết gì rồi sao. Nhìn nét mặt của cô Cao Tuấn mỉm cười đắt ý, quả nhiên cô sẽ không thể chấp nhận chuyện này.
"Tại sao lại có yêu cầu vô lí này chứ, là anh cố tình".
"Tôi đã nói rồi, em nên đọc kĩ. Bây giờ đơn cũng đã kí rồi, đâu thể thay đổi được chứ".
Gia Ý tức giận liếc mắt anh, bao nhiêu đau khổ của cô dường như tan hết. Cao Tuấn tiến lại gần cô, thì thầm bên tai Gia Ý.
" Hay là em sợ sẽ có con với tôi, hừm..."
Nghe anh nói vậy Gia Ý đỏ bừng mặt, chuyện đó là không thể. Hơn nữa những lần cô và anh cùng nhau cô đều dùng thuốc cả. Rất nhanh Gia Ý gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu lạnh lùng trả lời anh.
"Không có khả năng, anh nghĩ cũng đừng nghĩ". Nói xong cô bỏ về phòng khoá cửa cẩn thận, sợ nữa đêm sẽ có tên sắc lang nào đó lẻn vào. Nhắm an toàn lúc này cô mới vào phòng tắm rửa. Ngày hôm nay công việc thật sự quá sức của cô. Gia Ý mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm. Có lẽ làn nước ấm sẽ giúp cô xoa dịu đi một chút. Cảm giác thật sự rất thoải mái, Gia Ý không để ý đến nguy hiểm xung quanh nhắm nghiền mắt lại thư giãn.
"Cạch" Cửa phòng tắm được mở ra một bóng dáng quen thuộc bước vào. Gia Ý mệt mỏi nên ngủ quên, lúc này cô không hề phát hiện ra có một con sói đang nhìn mình. Cao Tuấn không vội im lặng nhìn cô như thưởng thức mỹ cảnh trước mắt. Cô gái nhỏ này sao có thể ngủ quên trong bồn tắm như vậy chứ.
Cao Tuấn nhìn cô sau đó từ từ cởi bỏ y phục của mình bước vào bồn tắm. Nước trong bồn tự nhiên tràn ra ngoài khiến Gia Ý tỉnh giấc. Cô bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, đang định hét lên thì đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.
"Ừm... buông..." Từng tiếng nói đứt quãng của cô đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn. Từ nãy giờ anh đã rất kiềm chế, bây giờ thì cô đã dậy anh không cần phải kiềm chế nữa. Gia Ý phản kháng, lấy tay đẩy anh ra nhưng sức của cô sao có thể so với anh được rất nhanh đã bị Cao Tuấn ép chặt vào bồn tắm, giữ gáy cô hôn sâu. Anh đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cô mút lấy mật ngọt. Gia Ý tức giận không để anh làm càng, cô cắn mạnh đầu lưỡi anh, máu tanh xông thẳng lên mũi. Cao Tuấn đau đớn nhíu mày, thả lỏng cô ra nhưng anh vẫn cố tiếp tục không buông cô ra. Gia Ý vung tay tát thật mạnh lên gương mặt không tì vết đó của anh. Cao Tuấn lúc này mới buông cô ra, cái tát này của cô dường như dồn hết lực, rất đau, khoé môi anh cũng rỉ máu.
"Em dám..."
"Tại sao tôi lại không dám, tên háo sắc nhà anh... buông ra... nếu không tôi không nương tay đâu".
Bộ dạng của cô như một chú thỏ con xù lông tức giận, nhưng lại rất đáng yêu. Hơn nữa hình như cô quên mất việc mình đang hoả thân, tay chỉ vào mặt anh mắng. Cao Tuấn nhìn một màn trước mặt nuốt nước bọt. Thấy sự khác lạ của anh cô mới chợt nhớ lại vội lấy tay che cơ thể nhưng vẫn không nhanh bằng anh. Cao Tuấn nắm tay cô đưa ra sau, ánh mắt sắt bén của anh như dò xét từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.