Chương 17: Đồng ý
Đặng Thị Thu Uyên
24/09/2023
Gia Ý thở hồng hộc đưa ánh mắt tức giận nhìn
anh.
"Cao Tuấn...anh...lưu manh...".
Gia Ý càng mắng chửi anh lại càng thấy vẻ mặt đắc ý đấy, cô giận dỗi quay lưng lại không nhìn anh.
"Anh chỉ lưu manh với mình em thôi...ngoan đừng giận mà. Có trách thì trách tại sao bạn gái anh lại dễ thương như vậy chứ".
"Hừ...anh đấy...học ai mà mồm mép vậy chứ, sao lúc trước em không nhìn ra nhỉ".
"Có đâu nè...đi anh đưa em đến chỗ này". Cao Tuấn nắm lấy tay Gia Ý đến một chiếc bàn giữa vườn hoa, sau đó cùng cô ngồi xuống. Gia Ý thắc mắc nhìn anh. "Anh thích hoa anh túc sao".
"Anh trồng là vì em đấy". Gia Ý ngạc nhiên "Vì em".
"Đúng vậy...em rất giống loài hoa anh túc, không gặp thì thôi nhưng đã gặp lại khiến người người say đắm". Hôm ở bệnh viện biết cô thích lanvender nên anh mới trồng thêm loài hoa này.
"Em ở đây đợi anh lát". Nói rồi Cao Tuấn hôn nhẹ lên tráng cô sau đó rời đi. Gia Ý thắc mắc nhìn anh, ngày hôm nay anh rất lạ lại còn rất bí ẩn.
"...Bài hát của thời gian,vậy mới hiểu được cái ôm cuối cùng là vì điều gì.
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Nên mới có thể lưu giữ những kí ức tươi đẹp
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Lưu giữ mười năm đợi chờ
Nếu như có gặp lại nhau
Có lẽ anh sẽ vẫn nhớ em..."
Cao Tuấn bước ra vừa đàn vừa hát đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Không thể tin được anh lại hát hay như vậy, còn đàn giỏi nữa". Cao Tuấn tiến đến gần cô, tay ôm một đoá hồng, sau đó quỳ một chân xuống.
"Anh biết có lẽ chuyện này đối với em khá vội vàng, có thể em sẽ không tin anh. Anh không dám hứa hẹn nhiều, vì chúng ta mãi sẽ không thắng được thời gian. Cuộc sống của anh có màu sắc kể từ khi anh vừa gặp em. Lúc trước anh cố tình gây khó khăn cho những người bên cạnh em vì anh biết được họ thích em, nhưng anh không thể nào tin được bất cứ ai. Đến khi nào có người yêu thương em thực sự bảo vệ che chở cho em được như anh đến lúc đó anh mới đủ can đảm buông tay em cho em sự lựa chọn. Nhưng điều đó chắc là hẹn kiếp sau vì kiếp này anh đã dành trọn cho em rồi.
Ý Nhi...đồng ý lấy anh nha".
Gia Ý lúc này đã cảm động không nói nên lời, cho đến khi anh nói câu cuối cùng cô đã không kiềm được mà rơi nước mắt. Cuộc sống của cô cho đến bây giờ, ngoại trừ ba là người thương cô vô điều kiện ra thì hiện tại và sau này chắc có lẽ là anh. Cao Tuấn đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô, tay anh cầm hộp nhẫn run rẩy. Bình thường cho dù bắt tội phạm nguy hiểm cỡ nào thì anh cũng sẽ không lo lắng như bây giờ. Anh sợ bản thân quá vội vàng, cô chưa đủ tin tưởng sẽ từ chối anh. Anh lại sợ nếu cho cô thêm thời gian thì anh có thể sẽ mất cô.
Gia Ý nhận ra sự lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một lúc cô quyết định.
"Em xin lỗi...".
Cao Tuấn hụt hẫng bàn tay cầm hoa hồng buông xuống, anh đưa ánh mắt đau lòng nhìn cô. Gia Ý nói tiếp:
"Anh vì em làm nhiều việc như vậy, trong khi đó em lại chưa từng nghĩ cho anh, lúc nào cũng bắt anh phải lo lắng cho em. Em cứ nghĩ một đứa trẻ mồ côi như em, lại không có tiền tài làm sao dám nghĩ đến chuyện yêu ai hay ai yêu mình. Nhưng khi gặp anh em mới biết điều đó là sai. Tuấn...em đã yêu anh...yêu từ rất lâu rồi. Trừ khi anh buông tay nếu không cả đời này em cũng sẽ không buông tay".
Nghe được lời hứa hẹn của cô Cao Tuấn mừng rỡ đeo nhẫn cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
"Anh yêu em Ý Nhi".
Giờ đây có lẽ anh là người hạnh phúc nhất, Cao Tuấn rất ít khi cười nhưng bây giờ nụ cười rạng rỡ hạnh phúc ấy đã minh chứng tất cả, minh chứng cho cả tình yêu của anh và cô.
Hai người cùng nhau ăn uống, sau đó cùng ngắm sao, đi dạo anh dắt cô đến một ngôi chòi nhỏ đã được chuẩn bị sẵn để nghĩ ngơi.
Nói là chòi nhưng thực chất nó giống như ngôi nhà nhỏ của hai người. Anh chuẩn bị rất kĩ không thiếu một thứ gì. Cao Tuấn ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng nâng niu như một bảo vật. Hai người cứ như vậy ngủ đến sáng rồi sau đó anh đưa cô về. Cao Tuấn đã tâm sự hết chuyện gia đình của anh cho Gia Ý nghe, anh còn một người gì ở nước ngoài và ông nội. Còn anh trai anh Cao Thành cô cũng đã biết, Gia Ý đồng ý với anh nên Cao Tuấn muốn giới thiệu cô với gia đình sau đó chọn ngày lành tháng tốt làm lễ đính hôn.
"Như vậy có vội lắm không anh, chúng ta cứ từ từ cũng được". Cao Tuấn nắm lấy tay cô đan vào tay mình nhìn Gia Ý bằng ánh mắt chân thành đầy kiên định.
"Em chỉ cần ngoan ngoãn chờ đến ngày đó làm cô dâu của anh là được, còn tất cả để anh lo".
anh.
"Cao Tuấn...anh...lưu manh...".
Gia Ý càng mắng chửi anh lại càng thấy vẻ mặt đắc ý đấy, cô giận dỗi quay lưng lại không nhìn anh.
"Anh chỉ lưu manh với mình em thôi...ngoan đừng giận mà. Có trách thì trách tại sao bạn gái anh lại dễ thương như vậy chứ".
"Hừ...anh đấy...học ai mà mồm mép vậy chứ, sao lúc trước em không nhìn ra nhỉ".
"Có đâu nè...đi anh đưa em đến chỗ này". Cao Tuấn nắm lấy tay Gia Ý đến một chiếc bàn giữa vườn hoa, sau đó cùng cô ngồi xuống. Gia Ý thắc mắc nhìn anh. "Anh thích hoa anh túc sao".
"Anh trồng là vì em đấy". Gia Ý ngạc nhiên "Vì em".
"Đúng vậy...em rất giống loài hoa anh túc, không gặp thì thôi nhưng đã gặp lại khiến người người say đắm". Hôm ở bệnh viện biết cô thích lanvender nên anh mới trồng thêm loài hoa này.
"Em ở đây đợi anh lát". Nói rồi Cao Tuấn hôn nhẹ lên tráng cô sau đó rời đi. Gia Ý thắc mắc nhìn anh, ngày hôm nay anh rất lạ lại còn rất bí ẩn.
"...Bài hát của thời gian,vậy mới hiểu được cái ôm cuối cùng là vì điều gì.
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Nên mới có thể lưu giữ những kí ức tươi đẹp
Gió thổi, hoa rơi, nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia tay
Bởi vì anh đã gặp em đúng lúc
Lưu giữ mười năm đợi chờ
Nếu như có gặp lại nhau
Có lẽ anh sẽ vẫn nhớ em..."
Cao Tuấn bước ra vừa đàn vừa hát đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Không thể tin được anh lại hát hay như vậy, còn đàn giỏi nữa". Cao Tuấn tiến đến gần cô, tay ôm một đoá hồng, sau đó quỳ một chân xuống.
"Anh biết có lẽ chuyện này đối với em khá vội vàng, có thể em sẽ không tin anh. Anh không dám hứa hẹn nhiều, vì chúng ta mãi sẽ không thắng được thời gian. Cuộc sống của anh có màu sắc kể từ khi anh vừa gặp em. Lúc trước anh cố tình gây khó khăn cho những người bên cạnh em vì anh biết được họ thích em, nhưng anh không thể nào tin được bất cứ ai. Đến khi nào có người yêu thương em thực sự bảo vệ che chở cho em được như anh đến lúc đó anh mới đủ can đảm buông tay em cho em sự lựa chọn. Nhưng điều đó chắc là hẹn kiếp sau vì kiếp này anh đã dành trọn cho em rồi.
Ý Nhi...đồng ý lấy anh nha".
Gia Ý lúc này đã cảm động không nói nên lời, cho đến khi anh nói câu cuối cùng cô đã không kiềm được mà rơi nước mắt. Cuộc sống của cô cho đến bây giờ, ngoại trừ ba là người thương cô vô điều kiện ra thì hiện tại và sau này chắc có lẽ là anh. Cao Tuấn đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô, tay anh cầm hộp nhẫn run rẩy. Bình thường cho dù bắt tội phạm nguy hiểm cỡ nào thì anh cũng sẽ không lo lắng như bây giờ. Anh sợ bản thân quá vội vàng, cô chưa đủ tin tưởng sẽ từ chối anh. Anh lại sợ nếu cho cô thêm thời gian thì anh có thể sẽ mất cô.
Gia Ý nhận ra sự lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một lúc cô quyết định.
"Em xin lỗi...".
Cao Tuấn hụt hẫng bàn tay cầm hoa hồng buông xuống, anh đưa ánh mắt đau lòng nhìn cô. Gia Ý nói tiếp:
"Anh vì em làm nhiều việc như vậy, trong khi đó em lại chưa từng nghĩ cho anh, lúc nào cũng bắt anh phải lo lắng cho em. Em cứ nghĩ một đứa trẻ mồ côi như em, lại không có tiền tài làm sao dám nghĩ đến chuyện yêu ai hay ai yêu mình. Nhưng khi gặp anh em mới biết điều đó là sai. Tuấn...em đã yêu anh...yêu từ rất lâu rồi. Trừ khi anh buông tay nếu không cả đời này em cũng sẽ không buông tay".
Nghe được lời hứa hẹn của cô Cao Tuấn mừng rỡ đeo nhẫn cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
"Anh yêu em Ý Nhi".
Giờ đây có lẽ anh là người hạnh phúc nhất, Cao Tuấn rất ít khi cười nhưng bây giờ nụ cười rạng rỡ hạnh phúc ấy đã minh chứng tất cả, minh chứng cho cả tình yêu của anh và cô.
Hai người cùng nhau ăn uống, sau đó cùng ngắm sao, đi dạo anh dắt cô đến một ngôi chòi nhỏ đã được chuẩn bị sẵn để nghĩ ngơi.
Nói là chòi nhưng thực chất nó giống như ngôi nhà nhỏ của hai người. Anh chuẩn bị rất kĩ không thiếu một thứ gì. Cao Tuấn ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng nâng niu như một bảo vật. Hai người cứ như vậy ngủ đến sáng rồi sau đó anh đưa cô về. Cao Tuấn đã tâm sự hết chuyện gia đình của anh cho Gia Ý nghe, anh còn một người gì ở nước ngoài và ông nội. Còn anh trai anh Cao Thành cô cũng đã biết, Gia Ý đồng ý với anh nên Cao Tuấn muốn giới thiệu cô với gia đình sau đó chọn ngày lành tháng tốt làm lễ đính hôn.
"Như vậy có vội lắm không anh, chúng ta cứ từ từ cũng được". Cao Tuấn nắm lấy tay cô đan vào tay mình nhìn Gia Ý bằng ánh mắt chân thành đầy kiên định.
"Em chỉ cần ngoan ngoãn chờ đến ngày đó làm cô dâu của anh là được, còn tất cả để anh lo".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.