Chương 41: Sẽ không
Xuân Nhật Phụ Huyên
21/05/2022
Phó Hành Vân chưa từng nghe Văn Thệ Xuyên nhắc đến hoàn cảnh gia đình
mình, qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu anh được nghe.
Phó Hành Vân nhỏ giọng: "Xin lỗi."
Văn Thệ Xuyên xoay người sang chỗ khác, giả vờ dọn dẹp lại đồ vật trên bàn, nhưng kỳ thật trên bàn không có bày thứ gì cả. Phó Hành Vân vòng ra phía sau, thử đặt tay lên lưng hắn. Động tác của hắn dừng lại một chút, Phó Hành Vân nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, hít sâu hai cái mới mở ra lần nữa.
"Anh có muốn..."
Văn Thệ Xuyên nói: "Tôi muốn ở một mình một lát."
Phó Hành Vân rất muốn ở bên hắn, nhưng cũng chỉ đành đáp ứng, yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại. Anh đứng dựa vào cửa để bình phục tâm tình một chút. Cách một cánh cửa, Văn Thệ Xuyên đang ở bên trong, anh nhớ lại chuyện hắn từng nói hắn thường xuyên cảm thấy cô độc, không biết lúc này có thể tính là một trong số những lần "thường xuyên" đó hay không.
Đầu bên kia hành lang vang lên tiếng người nói chuyện, Phó Hành Vân vội vàng đứng thẳng nghênh đón, phát hiện người đến là Mạnh Thanh.
Đã một thời gian không gặp mặt, lần cuối Mạnh Thanh vẫn còn mang thần sắc người bệnh, lần này rõ ràng đã khá hơn rất nhiều. Anh ta khoác một chiếc áo gió dài đến cẳng chân, ít nhất thân thể đã vừa với trang phục, không còn gầy tong teo như trước nữa, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng xa cách đặc trưng.
"Chúc mừng em." Mạnh Thanh nói.
Ánh mắt Phó Hành Vân dừng trên người đi bên cạnh Mạnh Thanh, đó là một thanh niên cao lớn, đầu đội mũ len màu đen, vành nón kéo thấp đến đường cong mí mắt, một bên tai xỏ khuyên, mặc một chiếc áo hoodie, trên cằm còn có một vết bầm nhàn nhạt chưa tiêu, bộ dáng lấc ca lấc cấc, đầy mặt viết không thèm để ý.
Thấy Phó Hành Vân quan sát, trên mặt Mạnh Thanh hiếm khi lộ ra biểu cảm phiền não.
"Đây là nghệ sĩ anh mới ký hợp đồng, hẳn em cũng nghe tên rồi, Đàn Tử Minh."
Đàn Tử Minh làm bộ như không nghe thấy, khẽ nâng đầu dùng cằm nhìn người đối diện, cười lạnh một tiếng. Mạnh Thanh thu lại nụ cười trên mặt, quát nạt như một vị gia trưởng nghiêm khắc: "Tôi đã dạy cậu rồi cơ mà, lễ phép vào."
Đàn Tử Minh tựa như con chó dữ bị chủ nhân kéo chặt vòng cổ, không tình nguyện vươn tay về phía Phó Hành Vân, nói qua quýt: "Hi."
Đúng lúc Phó Hành Vân muốn lịch sự bắt tay cậu ta một cái, thì đối phương đã giáng một tiếng vỗ thanh thúy lên tay anh, quay đầu nhìn Mạnh Thanh đầy khiêu khích, trên mặt mang theo nụ cười ấu trĩ sau trò đùa ác, như đang muốn viết mấy chữ "để xem anh làm gì được tôi."
Quả thực Phó Hành Vân như được mở rộng tầm mắt, nhưng chưa kịp giằng co với cậu bạn nhỏ phản nghịch này thì Văn Thệ Xuyên đã từ phòng nghỉ bước ra, kéo tay Phó Hành Vân lôi ra sau lưng mình. Trông thấy gương mặt còn mang hàn ý của hắn, Đàn Tử Mình hơi rụt người, nhưng vẫn cố trừng mắt không chịu thua.
Văn Thệ Xuyên hỏi cậu ta: "Cằm không đau à?"
Đàn Tử Minh thấp giọng mắng một câu, xoay người bỏ đi. Mạnh Thanh đau đầu vuốt mũi, nói với Phó Hành Vân: "Vẫn chưa dạy dỗ tốt. Thôi anh còn có chuyện, liên hệ với em sau."
Chờ Mạnh Thanh cũng đi rồi, Văn Thệ Xuyên mới chủ động nói: "Mấy hôm trước thằng nhóc kia xấu tính không chịu đi thu ca khúc, bị tôi đấm cho một cái."
Phó Hành Vân không biết hóa ra còn có chuyện như vậy, biết bình thường Văn Thệ Xuyên không hề lạnh như băng giống vừa nãy, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn, nói đùa với hắn: "Trông vóc dáng cao lớn như thế, không ngờ cũng yếu nhỉ."
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Cậu ta cũng biết đánh lắm, trên người tôi còn bị lãnh vài cú đạp đấy."
Phó Hành Vân vội hỏi: "Ở chỗ nào?"
Văn Thệ Xuyên nhướn mày nhìn anh: "Em không nhìn thấy à?"
Đầu tiên Phó Hành Vân lắc đầu, sau đó lập tức nhớ ra hai hôm nay bọn họ lăn lộn trên giường không ít, đích xác có trông thấy trên hông hắn có mấy vết bầm tím, nhưng lúc ấy làm gì còn tâm tư đi quan tâm chuyện này, mà anh cũng không nhớ để hỏi. Chỉ nghĩ đến thôi Phó Hành vân đã đỏ mặt, giả vờ hắng giọng: "Phải trở lại rồi."
Dư Hướng Vãn thò đầu qua cánh cửa nửa mở thăm dò tìm bọn họ, dùng khẩu hình ra hiệu cho hai người mau đến cứu bồ, cô nàng đã sứt đầu mẻ trán sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Văn Thệ Xuyên giả vờ không thấy, bâng quơ nói: "Vẫn còn hơi đau."
"À."
Phó Hành Vân lên tiếng cho có lệ, làm bộ không hiểu hắn nói gì, quay đầu muốn trở về. Văn Thệ Xuyên ở phía sau kéo khuỷu tay không cho anh đi. Một người kéo một người trốn, trốn rồi lại kéo, hai người không ai thật sự dùng sức, cứ mải mê lôi lôi kéo kéo không ra thể thống gì.
Phó hành Vân mặt đỏ tai hồng trừng mắt với hắn: "Lăn đi lăn đi lăn đi."
Văn Thệ Xuyên liền cười: "Thật sự đau mà."
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."
Dư Hướng Vãn ở cạnh cửa, một bên đứng che không dám mở cửa rộng, sợ để người khác nhìn thấy hai người ở chỗ này kéo tới kéo lui, một bên lại sốt ruột muốn bọn họ mau chóng trở lại, một mình cô không tiếp chuyện mấy người kia nổi, ánh mắt như sắp bốc hỏa.
Phó Hành Vân sợ bị cô nàng ám sát, vội vàng cùng Văn Thệ Xuyên trở lại bữa tiệc.
Đến khi tiệc rượu kết thúc thì đã là lúc trăng treo giữa trời, trên bàn toàn là ly champagne rỗng, khách khứa đã ra về. Tiểu Giang lái xe đưa Phó Hành Vân về nhà, Văn Thệ Xuyên không hề khách khí theo sau anh, cùng anh lên xe. Tiểu Giang chớp mắt, muốn nói lại thôi, mấy lần mở miệng ra rồi ngậm lại, cuối cùng không hỏi thêm một câu dư thừa nào.
Lúc sắp về đến nhà, Tiểu Giang nói: "Gần đây có nhận được vài kịch bản phim truyền hình, anh Mạnh có xem qua, cảm thấy chưa đủ tốt, anh có muốn xem không hay là..."
Phó Hành Vân tin tưởng mười hai vạn phần đối với phẩm vị của Mạnh Thanh, trả lời: "Không xem, chờ thêm một chút vậy."
Anh nhận ra Văn Thệ Xuyên vốn đang nhìn ra cửa sổ đã xoay mặt lại, thế là cố ý nói: "Thế nào? Đạo diễn Văn cũng muốn xem một chút, giúp tôi trấn cửa sao?"
Văn Thệ Xuyên không để ý đến anh, xoay mặt về chỗ cũ.
Tiểu Giang dừng xe trong bãi đỗ, cuối cùng vẫn không nhịn được, lắm miệng hỏi: "Đạo diễn Văn, có muốn tôi thuận đường đưa anh về nhà không?" Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu, liếc cậu ta qua kính chiếu hậu. Tiểu Giang giật mình một cái giống như nói chuyện bị phỏng miệng, nhanh chóng bổ sung: "Ngủ ngon ngủ ngon, anh Vân ngủ ngon, đạo diễn Văn ngủ ngon."
Hai người sóng vai đi vào thang máy, Phó Hành Vân nói: "Anh đừng hù dọa cậu ta."
Bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường cùng nhau tan tầm về nhà, may mà hệ thống bảo mật của tiểu khu này rất mạnh, mỗi hộ dùng riêng một thang máy đưa lên tận cửa nhà, tỉ lệ đụng mặt hàng xóm đã ít lại càng ít hơn. Hơn nữa trong khu này có rất nhiều đồng nghiệp trong giới, mọi người ai cũng có bí mật riêng, cho dù tình cờ bị bắt gặp cũng sẽ không chạy theo truy vấn đến cùng, chỉ cần có thể ngăn được ánh mắt phóng viên truyền thông là đủ rồi.
Nhưng trong lòng Phó Hành Vân vẫn có chút thấp thỏm, anh yêu thích loại ấm áp bình phàm này, nhưng lại sợ gây ra biến cố, bèn nói nửa thật nửa giả: "Trong nhà không có quần áo cho anh mặc."
Văn Thệ Xuyên theo anh vào nhà, trở tay đóng cửa lại, "Không sao cả, tôi ở trần cũng được."
Phó Hành Vân lẩm bẩm: "Nhưng tôi thì có sao..."
Văn Thệ Xuyên siết chặt eo anh từ sau lưng, eo Phó Hành Vân rất mảnh, lúc mặc áo sơ mi nhét vào trong quần trông càng gầy gò đĩnh bạt hơn. Anh bị hắn ôm vào lòng, nóng hừng hực. Văn Thệ Xuyên kéo áo sơ mi anh ra, thò tay vào dán lên da thịt làm thắt lưng Phó Hành Vân phát ngứa, không ngừng vặn vẹo, hai người đứng ở huyền quan ôm nhau.
"Bận rộn cả một ngày rồi, tôi phải tắm rửa một cái ——"
Văn Thệ Xuyên trực tiếp ôm anh đi một trước một sau, đi về hướng phòng tắm: "Cùng tắm đi, để tôi trấn cửa cho em."
Trong lòng Phó Hành Vân mắng hắn hẹp hòi, không hề nhớ gì đến chuyện lúc anh ghen tuông còn hẹp hòi hơn không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, hai người bọn họ "tắm rửa" cho cả phòng tắm ướt đẫm đầy dấu vết, Phó Hành Vân bọc áo ngủ, tóc ướt dầm dề, toàn thân vừa đỏ bừng vừa nóng rẫy như mới bị hấp chín từ trong ra ngoài.
Văn Thệ Xuyên cũng mặc áo tắm, dây lưng chỉ thắt hờ bên hông, vạt áo lỏng lẻo lộ ra bờ ngực rắn chắc. Hắn dựa lưng vào góc ghế số pha, thỏa mãn đánh cái ngáp. Phó Hành Vân dựa lên người hắn, co chân xem điện thoại, trên cổ chân toàn là dấu hôn.
Anh vừa xem tin tức vừa nói chuyện với Văn Thệ Xuyên.
Chỉ mới vài tiếng đồng hồ sau buổi công chiếu đầu tiên, mấy nhà truyền thông được mời đã nhanh chóng ra bản thảo. Phó Hành Vân nghiêm túc đọc, hầu hết đều dùng từ ngữ có cánh tán dương khen ngợi, lượng chuyển phát tin của mỗi nhà không hề thấp, còn tăng vọt lên theo thời gian.
Phó Hành Vân hoảng hốt ngồi dậy, quay màn hình điện thoại cho Văn Thệ Xuyên cùng xem.
Trong số những người chuyển phát có không ít minh tinh, có cả người nhận giải thị hậu năm ngoái Bạch Lộ. Cô ta là khách mời từng lên talkshow 《 Giữa Trái và Phải 》của Chương Đình, đối thoại cùng người bạn học là vận động viên Olympic khiến cho tất cả mọi người đều thảo luận, cũng vì xem kỳ tiết mục của cô ta mà Phó Hành Vân mới quyết định lên chương trình của Chương Đình, tạo ra một đống hỗn loạn về sau.
Danh tiếng của Bạch Lộ rất lớn, dù là lượng fan hay độ phủ sóng truyền thông đều cao đến kinh người, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, gần đây đang có kế hoạch tiến quân sang màn ảnh rộng. Phó Hành Vân nghi hoặc hỏi Văn Thệ Xuyên: "Anh quen cô ta à?"
Văn Thệ Xuyên cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cau mày lướt một vòng bản thảo của các bên truyền thông, rồi mở xem lượt chuyển phát.
Chuyện này rất không bình thường.
Bộ phim điện ảnh《 Hành Vân 》tuy có chất lượng tốt, nhưng rốt cuộc không phải thể loại phim có cốt truyện rõ ràng, cũng không dùng mánh lới gì khiến cho đại chúng đột nhiên phải chú ý, bỗng dưng nổi tiếng không nhất định sẽ mang lại kết quả tốt đẹp.
Văn Thệ Xuyên càng nhìn càng nhăn chặt mày, hắn nói: "Tôi đi gọi điện thoại."
Phó Hành Vân thấy hắn đứng lên khỏi sô pha, đi ra ban công bấm điện thoại. Di động của anh cũng đột nhiên vang lên, là Mạnh Thanh gọi đến, anh vội vàng bấm nhận, "Hôm nay anh muốn nói với em chuyện gì thế?"
Bên phía Mạnh Thanh rất yên tĩnh, chắc là đang ở nhà.
"Hôm nay chắc em đã gặp Từ Vị rồi," Mạnh Thanh nói chậm rãi, "Ông ta liên hệ với anh nói muốn cho em một cơ hội. Sắp có một bộ điện ảnh, kịch bản đang trong giai đoạn trau chuốt cuối cùng, đề tài tình yêu, muốn mời em tham gia."
Phó Hành Vân lập tức ngồi thẳng lên, hỏi: "Phim tình yêu dạng gì? Muốn em diễn vai nào?"
Mạnh Thanh trả lời: "Không biết, ông ấy nói kịch bản vẫn chưa viết xong, không tiện nói cụ thể. Còn diễn vai gì, thì là vai nam chính."
Phó Hành Vân lập tức bị thông tin này vả cho choáng váng, ngồi yên trên sô pha muốn nhanh chóng kéo lý trí đi lạc của mình trở về.
"Anh nghe giọng điệu không giống là nói đùa đâu, ông ấy nói chỉ cần em đáp ứng là sẽ lập tức gửi kịch bản, nữ chính đã quyết định là Bạch Lộ."
Nghe thấy tên Bạch Lộ, nhớ tới những thứ vừa thấy trên điện thoại, Phó Hành Vân cảm thấy tất cả những manh mối này đều có liên quan đến Từ Vị. Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Mạnh Thanh nói tiếp: "Từ Vị nói muốn gặp mặt em nói chuyện trực tiếp."
Trên ban công, tiếng tranh cãi với điện thoại của Văn Thệ Xuyên càng lúc càng lớn, cách một cánh cửa mà Phó Hành Vân vẫn nghe được loáng thoáng. Anh vội vàng nói: "Em suy nghĩ một chút, sẽ trả lời cho anh sau."
"Em cứ suy nghĩ cẩn thận," Mạnh Thanh trịnh trọng nói, "Đây là một cơ hội tốt."
Vừa cúp điện thoại thì Văn Thệ Xuyên cũng từ ngoài ban công bước vào, phẫn nộ lan khắp toàn thân hắn như có một ngọn lửa cháy phừng phừng, hung hăng ném điện thoại trong tay xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Linh kiện trong điện thoại bắn ra tung toé, một mảnh nhỏ sắc nhọn sượt qua cẳng chân trần trụi của Phó Hành Vân làm anh rên lên một tiếng, trên bắp chân xuất hiện một vệt ửng đỏ.
Văn Thệ Xuyên vội lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xổm trước sô pha cầm lấy cổ chân Phó Hành Vân, cẩn thận nâng lên xem xét.
Phó Hành Vân nói: "Không sao."
Văn Thệ Xuyên cúi đầu thấp giọng: "Xin lỗi, tôi không nên nổi giận."
Trực giác của Phó Hành Vân mách bảo, cú điện thoại vừa rồi của Văn Thệ Xuyên là gọi cho Từ Vị. anh kéo Văn Thệ Xuyên đang ngồi dưới đất lên, hắn thuận thế ôm anh ngã xuống ghế sô pha, chôn mặt vào ngực anh. Phó Hành Vân ôm bờ vai rộng lớn của hắn, vò loạn mái tóc hơi dài của hắn như an ủi một thằng nhóc to xác đang tủi thân.
Trước kia, lúc Phó Hành Vân không ngủ được, Văn Thệ Xuyên luôn đọc thơ cho anh nghe, đôi khi là tiếng Trung đôi lúc là tiếng Anh, hắn còn biết một hai bài viết bằng tiếng Tây Ban Nha, Phó Hành Vân chỉ cần nghe một lúc là có thể chìm vào mộng, ngủ say cả đêm. Bây giờ đến phiên Văn Thệ Xuyên không ngủ được, anh không có cách nào, chỉ có thể nhỏ giọng hát cho hắn nghe.
Văn Thệ Xuyên chui vào lòng anh, hô hấp dần dần chậm lại.
Nửa đêm Phó Hành Vân tỉnh giấc, thấy xung quanh thật im lặng, anh theo bản năng sờ vị trí bên cạnh mình, ổ chăn trống không. Anh ngồi dậy phủ thêm áo khoác, dụi đôi mắt còn ngái ngủ đi ra ngoài, liếc một cái đã nhìn thấy Văn Thệ Xuyên đứng trên ban công, hắn đang cúi người chống tay lên lan can hút thuốc. Thành thị sau nửa đêm vẫn đèn đuốc sáng rực, hắn nhả một ngụm khói, làn khói mỏng manh tô mờ đi vẻ mặt hắn.
Anh đẩy cửa bước ra, bị gió lạnh ban đêm thổi cho rùng mình.
"Sao lại không đi ngủ?"
Văn Thệ Xuyên dụi tắt thuốc, ném đầu lọc vào thùng rác, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ ngủ."
Phó Hành Vân ôm eo hắn từ phía sau, sườn mặt dán lên lưng hắn, để nhiệt độ từ làm da xuyên thấu qua quần áo truyền lên. Văn Thệ Xuyên nói tiếp: "Ngày mai tôi phải trở về, còn có nhiều việc cần giải quyết."
Phó Hành Vân há miệng cắn nhẹ lên lưng hắn, "ừm" một tiếng trong cổ họng, cảm nhận mỗi lần hắn nói chuyện lưng sẽ hơi rung động, khiến cho người ta thoải mái.
Im lặng một lúc, đột nhiên Văn Thệ Xuyên hỏi: "Em sẽ lại rời khỏi tôi sao?"
Phó Hành Vân ngẩn người, hắn xoay người ôm anh, vòng tay hắn vừa rộng lớn vừa ấm áp.
"Phải không?" Hắn thì thầm hỏi bên tai Phó Hành Vân.
"Sẽ không," Phó Hành Vân nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời, "Sẽ không."
Phó Hành Vân nhỏ giọng: "Xin lỗi."
Văn Thệ Xuyên xoay người sang chỗ khác, giả vờ dọn dẹp lại đồ vật trên bàn, nhưng kỳ thật trên bàn không có bày thứ gì cả. Phó Hành Vân vòng ra phía sau, thử đặt tay lên lưng hắn. Động tác của hắn dừng lại một chút, Phó Hành Vân nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, hít sâu hai cái mới mở ra lần nữa.
"Anh có muốn..."
Văn Thệ Xuyên nói: "Tôi muốn ở một mình một lát."
Phó Hành Vân rất muốn ở bên hắn, nhưng cũng chỉ đành đáp ứng, yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại. Anh đứng dựa vào cửa để bình phục tâm tình một chút. Cách một cánh cửa, Văn Thệ Xuyên đang ở bên trong, anh nhớ lại chuyện hắn từng nói hắn thường xuyên cảm thấy cô độc, không biết lúc này có thể tính là một trong số những lần "thường xuyên" đó hay không.
Đầu bên kia hành lang vang lên tiếng người nói chuyện, Phó Hành Vân vội vàng đứng thẳng nghênh đón, phát hiện người đến là Mạnh Thanh.
Đã một thời gian không gặp mặt, lần cuối Mạnh Thanh vẫn còn mang thần sắc người bệnh, lần này rõ ràng đã khá hơn rất nhiều. Anh ta khoác một chiếc áo gió dài đến cẳng chân, ít nhất thân thể đã vừa với trang phục, không còn gầy tong teo như trước nữa, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng xa cách đặc trưng.
"Chúc mừng em." Mạnh Thanh nói.
Ánh mắt Phó Hành Vân dừng trên người đi bên cạnh Mạnh Thanh, đó là một thanh niên cao lớn, đầu đội mũ len màu đen, vành nón kéo thấp đến đường cong mí mắt, một bên tai xỏ khuyên, mặc một chiếc áo hoodie, trên cằm còn có một vết bầm nhàn nhạt chưa tiêu, bộ dáng lấc ca lấc cấc, đầy mặt viết không thèm để ý.
Thấy Phó Hành Vân quan sát, trên mặt Mạnh Thanh hiếm khi lộ ra biểu cảm phiền não.
"Đây là nghệ sĩ anh mới ký hợp đồng, hẳn em cũng nghe tên rồi, Đàn Tử Minh."
Đàn Tử Minh làm bộ như không nghe thấy, khẽ nâng đầu dùng cằm nhìn người đối diện, cười lạnh một tiếng. Mạnh Thanh thu lại nụ cười trên mặt, quát nạt như một vị gia trưởng nghiêm khắc: "Tôi đã dạy cậu rồi cơ mà, lễ phép vào."
Đàn Tử Minh tựa như con chó dữ bị chủ nhân kéo chặt vòng cổ, không tình nguyện vươn tay về phía Phó Hành Vân, nói qua quýt: "Hi."
Đúng lúc Phó Hành Vân muốn lịch sự bắt tay cậu ta một cái, thì đối phương đã giáng một tiếng vỗ thanh thúy lên tay anh, quay đầu nhìn Mạnh Thanh đầy khiêu khích, trên mặt mang theo nụ cười ấu trĩ sau trò đùa ác, như đang muốn viết mấy chữ "để xem anh làm gì được tôi."
Quả thực Phó Hành Vân như được mở rộng tầm mắt, nhưng chưa kịp giằng co với cậu bạn nhỏ phản nghịch này thì Văn Thệ Xuyên đã từ phòng nghỉ bước ra, kéo tay Phó Hành Vân lôi ra sau lưng mình. Trông thấy gương mặt còn mang hàn ý của hắn, Đàn Tử Mình hơi rụt người, nhưng vẫn cố trừng mắt không chịu thua.
Văn Thệ Xuyên hỏi cậu ta: "Cằm không đau à?"
Đàn Tử Minh thấp giọng mắng một câu, xoay người bỏ đi. Mạnh Thanh đau đầu vuốt mũi, nói với Phó Hành Vân: "Vẫn chưa dạy dỗ tốt. Thôi anh còn có chuyện, liên hệ với em sau."
Chờ Mạnh Thanh cũng đi rồi, Văn Thệ Xuyên mới chủ động nói: "Mấy hôm trước thằng nhóc kia xấu tính không chịu đi thu ca khúc, bị tôi đấm cho một cái."
Phó Hành Vân không biết hóa ra còn có chuyện như vậy, biết bình thường Văn Thệ Xuyên không hề lạnh như băng giống vừa nãy, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn, nói đùa với hắn: "Trông vóc dáng cao lớn như thế, không ngờ cũng yếu nhỉ."
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Cậu ta cũng biết đánh lắm, trên người tôi còn bị lãnh vài cú đạp đấy."
Phó Hành Vân vội hỏi: "Ở chỗ nào?"
Văn Thệ Xuyên nhướn mày nhìn anh: "Em không nhìn thấy à?"
Đầu tiên Phó Hành Vân lắc đầu, sau đó lập tức nhớ ra hai hôm nay bọn họ lăn lộn trên giường không ít, đích xác có trông thấy trên hông hắn có mấy vết bầm tím, nhưng lúc ấy làm gì còn tâm tư đi quan tâm chuyện này, mà anh cũng không nhớ để hỏi. Chỉ nghĩ đến thôi Phó Hành vân đã đỏ mặt, giả vờ hắng giọng: "Phải trở lại rồi."
Dư Hướng Vãn thò đầu qua cánh cửa nửa mở thăm dò tìm bọn họ, dùng khẩu hình ra hiệu cho hai người mau đến cứu bồ, cô nàng đã sứt đầu mẻ trán sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Văn Thệ Xuyên giả vờ không thấy, bâng quơ nói: "Vẫn còn hơi đau."
"À."
Phó Hành Vân lên tiếng cho có lệ, làm bộ không hiểu hắn nói gì, quay đầu muốn trở về. Văn Thệ Xuyên ở phía sau kéo khuỷu tay không cho anh đi. Một người kéo một người trốn, trốn rồi lại kéo, hai người không ai thật sự dùng sức, cứ mải mê lôi lôi kéo kéo không ra thể thống gì.
Phó hành Vân mặt đỏ tai hồng trừng mắt với hắn: "Lăn đi lăn đi lăn đi."
Văn Thệ Xuyên liền cười: "Thật sự đau mà."
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."
Dư Hướng Vãn ở cạnh cửa, một bên đứng che không dám mở cửa rộng, sợ để người khác nhìn thấy hai người ở chỗ này kéo tới kéo lui, một bên lại sốt ruột muốn bọn họ mau chóng trở lại, một mình cô không tiếp chuyện mấy người kia nổi, ánh mắt như sắp bốc hỏa.
Phó Hành Vân sợ bị cô nàng ám sát, vội vàng cùng Văn Thệ Xuyên trở lại bữa tiệc.
Đến khi tiệc rượu kết thúc thì đã là lúc trăng treo giữa trời, trên bàn toàn là ly champagne rỗng, khách khứa đã ra về. Tiểu Giang lái xe đưa Phó Hành Vân về nhà, Văn Thệ Xuyên không hề khách khí theo sau anh, cùng anh lên xe. Tiểu Giang chớp mắt, muốn nói lại thôi, mấy lần mở miệng ra rồi ngậm lại, cuối cùng không hỏi thêm một câu dư thừa nào.
Lúc sắp về đến nhà, Tiểu Giang nói: "Gần đây có nhận được vài kịch bản phim truyền hình, anh Mạnh có xem qua, cảm thấy chưa đủ tốt, anh có muốn xem không hay là..."
Phó Hành Vân tin tưởng mười hai vạn phần đối với phẩm vị của Mạnh Thanh, trả lời: "Không xem, chờ thêm một chút vậy."
Anh nhận ra Văn Thệ Xuyên vốn đang nhìn ra cửa sổ đã xoay mặt lại, thế là cố ý nói: "Thế nào? Đạo diễn Văn cũng muốn xem một chút, giúp tôi trấn cửa sao?"
Văn Thệ Xuyên không để ý đến anh, xoay mặt về chỗ cũ.
Tiểu Giang dừng xe trong bãi đỗ, cuối cùng vẫn không nhịn được, lắm miệng hỏi: "Đạo diễn Văn, có muốn tôi thuận đường đưa anh về nhà không?" Văn Thệ Xuyên ngẩng đầu, liếc cậu ta qua kính chiếu hậu. Tiểu Giang giật mình một cái giống như nói chuyện bị phỏng miệng, nhanh chóng bổ sung: "Ngủ ngon ngủ ngon, anh Vân ngủ ngon, đạo diễn Văn ngủ ngon."
Hai người sóng vai đi vào thang máy, Phó Hành Vân nói: "Anh đừng hù dọa cậu ta."
Bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường cùng nhau tan tầm về nhà, may mà hệ thống bảo mật của tiểu khu này rất mạnh, mỗi hộ dùng riêng một thang máy đưa lên tận cửa nhà, tỉ lệ đụng mặt hàng xóm đã ít lại càng ít hơn. Hơn nữa trong khu này có rất nhiều đồng nghiệp trong giới, mọi người ai cũng có bí mật riêng, cho dù tình cờ bị bắt gặp cũng sẽ không chạy theo truy vấn đến cùng, chỉ cần có thể ngăn được ánh mắt phóng viên truyền thông là đủ rồi.
Nhưng trong lòng Phó Hành Vân vẫn có chút thấp thỏm, anh yêu thích loại ấm áp bình phàm này, nhưng lại sợ gây ra biến cố, bèn nói nửa thật nửa giả: "Trong nhà không có quần áo cho anh mặc."
Văn Thệ Xuyên theo anh vào nhà, trở tay đóng cửa lại, "Không sao cả, tôi ở trần cũng được."
Phó Hành Vân lẩm bẩm: "Nhưng tôi thì có sao..."
Văn Thệ Xuyên siết chặt eo anh từ sau lưng, eo Phó Hành Vân rất mảnh, lúc mặc áo sơ mi nhét vào trong quần trông càng gầy gò đĩnh bạt hơn. Anh bị hắn ôm vào lòng, nóng hừng hực. Văn Thệ Xuyên kéo áo sơ mi anh ra, thò tay vào dán lên da thịt làm thắt lưng Phó Hành Vân phát ngứa, không ngừng vặn vẹo, hai người đứng ở huyền quan ôm nhau.
"Bận rộn cả một ngày rồi, tôi phải tắm rửa một cái ——"
Văn Thệ Xuyên trực tiếp ôm anh đi một trước một sau, đi về hướng phòng tắm: "Cùng tắm đi, để tôi trấn cửa cho em."
Trong lòng Phó Hành Vân mắng hắn hẹp hòi, không hề nhớ gì đến chuyện lúc anh ghen tuông còn hẹp hòi hơn không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, hai người bọn họ "tắm rửa" cho cả phòng tắm ướt đẫm đầy dấu vết, Phó Hành Vân bọc áo ngủ, tóc ướt dầm dề, toàn thân vừa đỏ bừng vừa nóng rẫy như mới bị hấp chín từ trong ra ngoài.
Văn Thệ Xuyên cũng mặc áo tắm, dây lưng chỉ thắt hờ bên hông, vạt áo lỏng lẻo lộ ra bờ ngực rắn chắc. Hắn dựa lưng vào góc ghế số pha, thỏa mãn đánh cái ngáp. Phó Hành Vân dựa lên người hắn, co chân xem điện thoại, trên cổ chân toàn là dấu hôn.
Anh vừa xem tin tức vừa nói chuyện với Văn Thệ Xuyên.
Chỉ mới vài tiếng đồng hồ sau buổi công chiếu đầu tiên, mấy nhà truyền thông được mời đã nhanh chóng ra bản thảo. Phó Hành Vân nghiêm túc đọc, hầu hết đều dùng từ ngữ có cánh tán dương khen ngợi, lượng chuyển phát tin của mỗi nhà không hề thấp, còn tăng vọt lên theo thời gian.
Phó Hành Vân hoảng hốt ngồi dậy, quay màn hình điện thoại cho Văn Thệ Xuyên cùng xem.
Trong số những người chuyển phát có không ít minh tinh, có cả người nhận giải thị hậu năm ngoái Bạch Lộ. Cô ta là khách mời từng lên talkshow 《 Giữa Trái và Phải 》của Chương Đình, đối thoại cùng người bạn học là vận động viên Olympic khiến cho tất cả mọi người đều thảo luận, cũng vì xem kỳ tiết mục của cô ta mà Phó Hành Vân mới quyết định lên chương trình của Chương Đình, tạo ra một đống hỗn loạn về sau.
Danh tiếng của Bạch Lộ rất lớn, dù là lượng fan hay độ phủ sóng truyền thông đều cao đến kinh người, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, gần đây đang có kế hoạch tiến quân sang màn ảnh rộng. Phó Hành Vân nghi hoặc hỏi Văn Thệ Xuyên: "Anh quen cô ta à?"
Văn Thệ Xuyên cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cau mày lướt một vòng bản thảo của các bên truyền thông, rồi mở xem lượt chuyển phát.
Chuyện này rất không bình thường.
Bộ phim điện ảnh《 Hành Vân 》tuy có chất lượng tốt, nhưng rốt cuộc không phải thể loại phim có cốt truyện rõ ràng, cũng không dùng mánh lới gì khiến cho đại chúng đột nhiên phải chú ý, bỗng dưng nổi tiếng không nhất định sẽ mang lại kết quả tốt đẹp.
Văn Thệ Xuyên càng nhìn càng nhăn chặt mày, hắn nói: "Tôi đi gọi điện thoại."
Phó Hành Vân thấy hắn đứng lên khỏi sô pha, đi ra ban công bấm điện thoại. Di động của anh cũng đột nhiên vang lên, là Mạnh Thanh gọi đến, anh vội vàng bấm nhận, "Hôm nay anh muốn nói với em chuyện gì thế?"
Bên phía Mạnh Thanh rất yên tĩnh, chắc là đang ở nhà.
"Hôm nay chắc em đã gặp Từ Vị rồi," Mạnh Thanh nói chậm rãi, "Ông ta liên hệ với anh nói muốn cho em một cơ hội. Sắp có một bộ điện ảnh, kịch bản đang trong giai đoạn trau chuốt cuối cùng, đề tài tình yêu, muốn mời em tham gia."
Phó Hành Vân lập tức ngồi thẳng lên, hỏi: "Phim tình yêu dạng gì? Muốn em diễn vai nào?"
Mạnh Thanh trả lời: "Không biết, ông ấy nói kịch bản vẫn chưa viết xong, không tiện nói cụ thể. Còn diễn vai gì, thì là vai nam chính."
Phó Hành Vân lập tức bị thông tin này vả cho choáng váng, ngồi yên trên sô pha muốn nhanh chóng kéo lý trí đi lạc của mình trở về.
"Anh nghe giọng điệu không giống là nói đùa đâu, ông ấy nói chỉ cần em đáp ứng là sẽ lập tức gửi kịch bản, nữ chính đã quyết định là Bạch Lộ."
Nghe thấy tên Bạch Lộ, nhớ tới những thứ vừa thấy trên điện thoại, Phó Hành Vân cảm thấy tất cả những manh mối này đều có liên quan đến Từ Vị. Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Mạnh Thanh nói tiếp: "Từ Vị nói muốn gặp mặt em nói chuyện trực tiếp."
Trên ban công, tiếng tranh cãi với điện thoại của Văn Thệ Xuyên càng lúc càng lớn, cách một cánh cửa mà Phó Hành Vân vẫn nghe được loáng thoáng. Anh vội vàng nói: "Em suy nghĩ một chút, sẽ trả lời cho anh sau."
"Em cứ suy nghĩ cẩn thận," Mạnh Thanh trịnh trọng nói, "Đây là một cơ hội tốt."
Vừa cúp điện thoại thì Văn Thệ Xuyên cũng từ ngoài ban công bước vào, phẫn nộ lan khắp toàn thân hắn như có một ngọn lửa cháy phừng phừng, hung hăng ném điện thoại trong tay xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Linh kiện trong điện thoại bắn ra tung toé, một mảnh nhỏ sắc nhọn sượt qua cẳng chân trần trụi của Phó Hành Vân làm anh rên lên một tiếng, trên bắp chân xuất hiện một vệt ửng đỏ.
Văn Thệ Xuyên vội lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xổm trước sô pha cầm lấy cổ chân Phó Hành Vân, cẩn thận nâng lên xem xét.
Phó Hành Vân nói: "Không sao."
Văn Thệ Xuyên cúi đầu thấp giọng: "Xin lỗi, tôi không nên nổi giận."
Trực giác của Phó Hành Vân mách bảo, cú điện thoại vừa rồi của Văn Thệ Xuyên là gọi cho Từ Vị. anh kéo Văn Thệ Xuyên đang ngồi dưới đất lên, hắn thuận thế ôm anh ngã xuống ghế sô pha, chôn mặt vào ngực anh. Phó Hành Vân ôm bờ vai rộng lớn của hắn, vò loạn mái tóc hơi dài của hắn như an ủi một thằng nhóc to xác đang tủi thân.
Trước kia, lúc Phó Hành Vân không ngủ được, Văn Thệ Xuyên luôn đọc thơ cho anh nghe, đôi khi là tiếng Trung đôi lúc là tiếng Anh, hắn còn biết một hai bài viết bằng tiếng Tây Ban Nha, Phó Hành Vân chỉ cần nghe một lúc là có thể chìm vào mộng, ngủ say cả đêm. Bây giờ đến phiên Văn Thệ Xuyên không ngủ được, anh không có cách nào, chỉ có thể nhỏ giọng hát cho hắn nghe.
Văn Thệ Xuyên chui vào lòng anh, hô hấp dần dần chậm lại.
Nửa đêm Phó Hành Vân tỉnh giấc, thấy xung quanh thật im lặng, anh theo bản năng sờ vị trí bên cạnh mình, ổ chăn trống không. Anh ngồi dậy phủ thêm áo khoác, dụi đôi mắt còn ngái ngủ đi ra ngoài, liếc một cái đã nhìn thấy Văn Thệ Xuyên đứng trên ban công, hắn đang cúi người chống tay lên lan can hút thuốc. Thành thị sau nửa đêm vẫn đèn đuốc sáng rực, hắn nhả một ngụm khói, làn khói mỏng manh tô mờ đi vẻ mặt hắn.
Anh đẩy cửa bước ra, bị gió lạnh ban đêm thổi cho rùng mình.
"Sao lại không đi ngủ?"
Văn Thệ Xuyên dụi tắt thuốc, ném đầu lọc vào thùng rác, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ ngủ."
Phó Hành Vân ôm eo hắn từ phía sau, sườn mặt dán lên lưng hắn, để nhiệt độ từ làm da xuyên thấu qua quần áo truyền lên. Văn Thệ Xuyên nói tiếp: "Ngày mai tôi phải trở về, còn có nhiều việc cần giải quyết."
Phó Hành Vân há miệng cắn nhẹ lên lưng hắn, "ừm" một tiếng trong cổ họng, cảm nhận mỗi lần hắn nói chuyện lưng sẽ hơi rung động, khiến cho người ta thoải mái.
Im lặng một lúc, đột nhiên Văn Thệ Xuyên hỏi: "Em sẽ lại rời khỏi tôi sao?"
Phó Hành Vân ngẩn người, hắn xoay người ôm anh, vòng tay hắn vừa rộng lớn vừa ấm áp.
"Phải không?" Hắn thì thầm hỏi bên tai Phó Hành Vân.
"Sẽ không," Phó Hành Vân nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời, "Sẽ không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.