Chương 14: Sợ đau
Xuân Nhật Phụ Huyên
06/05/2022
Giây phút Phó Hành Vân hoảng hốt tỉnh lại từ mộng cũ, bọn họ đã nói đến đề tài tiếp theo rồi.
Chương Đình mời hai người đến làm khách quý, đương nhiên là vì nhìn trúng sự đối lập giữa bọn họ: thịnh hành và tiểu chúng, thương mại và nghệ thuật, trên đà bay cao và ngày càng xuống dốc, vì thế những câu hỏi đưa ra cũng tiềm tàng yếu tố nguy hiểm vô hình.
"Các anh đánh giá tác phẩm của đối phương như thế nào?"
So với câu trả lời quanh co vòng vèo nói như không nói của Phó Hành Vân, Văn Thệ Xuyên thẳng thắn hơn rất nhiều.
"—— thẩm mỹ ngày càng đại chúng hóa, rất phổ thông, thị trường rộng lớn."
Lời nhận xét này không sai, cũng rất hợp lý khách quan, nhưng Phó Hành Vân vẫn cảm thấy không dễ chịu, giống như Văn Thệ Xuyên đang châm chọc tác phẩm của mình không có chiều sâu. Anh nhẹ nhàng cười, từ tốn nói: "Trước kia đạo diễn Văn không hay nói như vậy, xem ra qua ngần ấy năm, ý nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều rồi."
Trong quá khứ Văn Thệ Xuyên rất khinh thường thẩm mỹ đại chúng, "Mấy thứ đại chúng đều khắm như cứt chó" *, đây là câu bọn họ hay treo bên miệng. Hai người ở bên nhau bốn năm, từng cãi nhau vì đủ chuyện lớn bé, đến những chuyện vặt vãnh như bàn chải đánh răng cắm trong ống phải cắm xuôi hay cắm ngược cũng cãi cho bằng được, nhưng thứ khiến bọn họ thật sự đến bước đường ai nấy đi, chính là vì lý tưởng muốn theo đuổi đã bất đồng.
Biểu cảm của Văn Thệ Xuyên vẫn bất biến, trả lời: "Còn thầy Phó mấy năm nay chẳng thay đổi gì cả."
Mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên.
Đến đề tài tổng kết cuối cùng này, Phó Hành Vân đã thật sự tức giận, giọng điệu không còn bình thản như lúc ban đầu: "Thị trường rất lớn, khán giả rất nhiều, có người thích nghệ thuật cao siêu ít người hiểu được, lại có người thích thẩm mỹ đại chúng dễ xem dễ hiểu, chuyện này cũng giống như nghề nghiệp khác nhau thì phân công xã hội không thể giống nhau, không cần thiết phải đối chọi."
Chương Đình rất biết cách làm việc, đúng lúc này tung ra danh sách tác phẩm của Văn Thệ Xuyên, trong đó có một bộ điện ảnh hắn quay vào bốn năm trước trông cực kỳ nổi bật, vì không hề hợp với những tác phẩm còn lại, tên là《 Đại náo tân xuân 》, trên internet chấm 42 điểm, chiếu rạp kết hợp chiếu mạng khoảng một tuần, doanh số phòng vé nhạt nhẽo, nội dung tóm tắt là cốt truyện phim Tết thường thấy, thậm chí có chút khuôn sáo cũ rích.
Cô ta hỏi: "Đạo diễn Văn, xem ra anh cũng từng thử nghiệm con đường thẩm mỹ đại chúng một lần...."
Phó Hành Vân nhìn thấy, có chút không thể tin đây là loại phim mà Văn Thệ Xuyên có thể làm, bộ điện ảnh này không hề có chút bọt nước, bốn năm trước lại đúng vào thời điểm anh nổi tiếng như cồn, không biết đến loại phim đầu thừa đuôi thẹo này cũng là chuyện bình thường.
Đột nhiên anh nóng giận một cách khó hiểu, hóa ra trước kia Văn Thệ Xuyên công kích thẩm mỹ đại chúng lâu như vậy, luôn gay gắt chỉ trích anh "mơ mộng nổi tiếng", bản thân cũng từng muốn bay cao, mơ tưởng dựa vào thẩm mỹ đại chúng một bước lên trời. Đây là cái gì, còn không phải chó chê mèo lắm lông sao? Dường như không thể khống chế được tâm trạng, Phó Hành Vân nhanh miệng tiếp lời Chương Đình: "—— nhưng thất bại."
Văn Thệ Xuyên thản nhiên buông tay, bình tĩnh lặp lại lời Phó Hành Vân: "Thất bại."
Đề tài rất nhanh đã chấm dứt, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Chương Đình xem lại toàn bộ tư liệu hôm nay quay được, tỏ vẻ rất vừa lòng, nói lời cảm tạ và từ biệt bọn họ. Phó Hành Vân vào phòng hóa trang tẩy trang một chút, Văn Thệ Xuyên cũng ở bên trong, hai người đều ngồi yên để chuyên viên trang điểm hỗ trợ.
Tẩy trang xong xuôi, Phó Hành Vân để mặt mộc, bôi mỹ phẩm dưỡng da mình tự mang theo. Chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Văn Thệ Xuyên đứng lên, có vẻ như muốn ra về. Phó Hành Vân cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đứng lên chặn trước mặt Văn Thệ Xuyên, hai người chênh nhau một cái đầu, Văn Thệ Xuyên rũ mắt nhìn anh, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Một câu này liền nhắc nhở Phó Hành Vân, hôm nay anh có thể đến đây quay chương trình đều nhờ phúc của Văn Thệ Xuyên.
Trên mặt Phó Hành Vân hết đỏ lại trắng, đầu óc xoay chuyển, cuối cùng nói: "Không ngờ anh từng quay bộ phim như vậy, không phải anh luôn xem thường loại phim đó sao?"
"Không có gì gọi là xem thường hay coi trọng, chỉ có thích hợp hay không mà thôi." Văn Thệ Xuyên bâng quơ nói, nghiêng người muốn đi.
Nhìn vẻ mặt hắn thản nhiên không có chút gợn sóng nào, Phó Hành Vân càng tức hơn, giống như đấm một quyền vào bị bông, toàn bộ sức lực đều tiêu biến, cảm giác dù mình có nói cái gì cũng không khơi gợi chút biến hóa cảm xúc nào của Văn Thệ Xuyên. Tựa như dùng tay vốc nước hoặc cát lên, càng muốn nắm chặt thì càng nhanh rơi xuống.
Phó Hành Vân nói: "Tôi cho rằng anh sớm đổi nghề rồi chứ, rốt cuộc có người cha tay to như vậy, không có khả năng lăn lộn lâu thế mà không được ——"
Anh hài lòng thấy bóng lưng Văn Thệ Xuyên cứng lại một chút.
Văn Thệ Xuyên xoay người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hơi ngẩng đầu lên dùng cằm nhìn người đối diện, cười như không cười. Phó Hành Vân biết hắn giận rồi —— vẻ mặt này là tức giận thật sự.
"Lúc em đi cầu xin người ta đều dùng thái độ này à?" Văn Thệ Xuyên thấp giọng nói, "Đi cầu xin thì phải cúi thấp xuống một chút, trước kia không phải em rành rẽ lắm sao?"
Những lời này lập tức chọc vào vảy ngược của Phó Hành Vân, quả nhiên hai người bọn họ vẫn am hiểu chọc vào chỗ nào của đối phương là đau nhất.
Giọng Phó Hành Vân trở nên bén nhọn, trừng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên chất vấn: "Anh có ý gì?"
"Chả có ý gì hết." Văn Thệ Xuyên nói.
Trước kia Phó Hành Vân ghét nhất là thái độ này của hắn, luôn khiến cho bản thân mình đứng trước hắn trở nên cực kỳ nhỏ bé. Hắn có học thức sâu rộng, tài hoa hơn người nhưng là nghệ thuật gia thất bại, mà anh chỉ là đứa nhỏ mồ côi cả ngày vắt óc tính kế mơ mộng nổi tiếng, không có chống lưng không có học vấn, chỉ có mỗi diện mạo xinh đẹp.
Văn Thệ Xuyên xoay người muốn đi, Phó Hành Vân quả thực bị hắn chọc giận đến điên rồi, không muốn để hắn đi như vậy, phải ầm ĩ một trận cho hả, vì thế liền duỗi tay túm vạt áo Văn Thệ Xuyên. Hắn trở tay bóp chặt cổ tay anh, một tay khác của Phó Hành Vân cũng không nhàn rỗi, chỉ là anh vừa cử động, Văn Thệ Xuyên đã chế trụ anh lại.
Tay Văn Thệ Xuyên rất to, nắm được cả hai cổ tay gầy mảnh của Phó Hành Vân, chỉ dùng một chút lực là Phó Hành Vân đã tránh không thoát. Anh tức đến đỏ mắt, muốn dùng răng cắn người. Văn Thệ Xuyên biết răng anh rất cứng, trên hổ khẩu vẫn còn vết sẹo năm xưa anh để lại, một tay nắm lấy cả hai cổ tay anh, "rầm" một tiếng ấn anh lên ván cửa.
Toàn thân Phó Hành Vân bị đẩy đến chấn động, mông lưng đều đau buốt, anh sợ nhất là bị đau, vốn cho rằng mấy năm gần đây tật sợ đau này đã sớm sửa được, nhưng bây giờ anh phát hiện, anh vẫn không chịu nổi chút đau đớn nào.
Anh tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên, mũi cũng hồng hồng, đột nhiên quay mặt đi. Văn Thệ Xuyên bóp chặt tay, nước mắt Phó Hành Vân liền trào ra, nhưng cũng không rơi xuống, chỉ rưng rưng trong hốc mắt, lông mi ướt đẫm, "Anh định làm gì, đau quá!"
Hai người cách nhau rất gần, Văn Thệ Xuyên nhìn vào mắt anh, cảm thấy đôi mắt này không hề thay đổi, vẫn ướt dầm dề như cánh hoa dính sương buổi sớm.
"Cốc cốc cốc ——" có người gõ cửa, có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên trong, "Chuyện gì vậy? Đạo diễn Văn? Thầy Phó? Hai người còn bên trong à?"
Hô hấp Phó Hành Vân cứng lại, Văn Thệ Xuyên mở miệng trước: "Còn trong này, không có chuyện gì cả."
Người bên ngoài nghe thấy không có chuyện gì thì đi mất, để lại hai người bọn họ dùng tư thế xấu hổ trốn trong phòng. Phó Hành Vân dựa lưng vào ván cửa, hai tay bị kéo lên cao, cổ tay bị Văn Thệ Xuyên nắm chặt ấn xuống, nhìn từ đằng sau giống như hắn đang bao phủ cả người anh lại. Thân thể cả hai dán vào nhau quá gần, hơi thở tương liên. Văn Thệ Xuyên buông lỏng tay, Phó Hành Vân xoay xoay cổ tay mình, da anh rất trắng, hiện lên một vòng hằn đỏ rất dễ thấy.
Anh đẩy Văn Thệ Xuyên ra, kéo tay áo xuống che khuất vết đỏ, mang kính râm lên giấu đôi mắt cũng đang đỏ hồng. Sau khi sửa sang lại xong xuôi, phát hiện Văn Thệ Xuyên còn đứng yên tại chỗ.
"Vẫn muốn cãi nhau à?" Phó Hành Vân hỏi.
Văn Thệ Xuyên không nói gì, chỉ dùng ngón cái lau sạch giọt nước mắt vẫn chưa khô trên má Phó Hành Vân.
—--
Lời tác giả:
Tiểu Phó nhà chúng ta là kiểu miệng mạnh thân mềm (.
*Câu "Mấy thứ thẩm mỹ đại chúng đều khắm như cứt chó" tôi nghe được lần đầu trong vở《 Hổ phách 》của đạo diễn Mạnh Kinh Huy, dùng để châm chọc giới giải trí đã sắp giãy chết. Lúc ấy tôi như được giác ngộ, về sau tâm thái bình thản hơn (có lẽ là do tôi già rồi), lại cảm thấy không sao cả, ai thích thẩm mỹ đại chúng thì cứ thích đại chúng, yêu nghệ thuật tiểu chúng thì cứ xem tiểu chúng, người ta yêu thích cái gì, giới giải trí có chết hay không cũng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định hay xoay chuyển, vui vẻ là được rồi.
Chương Đình mời hai người đến làm khách quý, đương nhiên là vì nhìn trúng sự đối lập giữa bọn họ: thịnh hành và tiểu chúng, thương mại và nghệ thuật, trên đà bay cao và ngày càng xuống dốc, vì thế những câu hỏi đưa ra cũng tiềm tàng yếu tố nguy hiểm vô hình.
"Các anh đánh giá tác phẩm của đối phương như thế nào?"
So với câu trả lời quanh co vòng vèo nói như không nói của Phó Hành Vân, Văn Thệ Xuyên thẳng thắn hơn rất nhiều.
"—— thẩm mỹ ngày càng đại chúng hóa, rất phổ thông, thị trường rộng lớn."
Lời nhận xét này không sai, cũng rất hợp lý khách quan, nhưng Phó Hành Vân vẫn cảm thấy không dễ chịu, giống như Văn Thệ Xuyên đang châm chọc tác phẩm của mình không có chiều sâu. Anh nhẹ nhàng cười, từ tốn nói: "Trước kia đạo diễn Văn không hay nói như vậy, xem ra qua ngần ấy năm, ý nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều rồi."
Trong quá khứ Văn Thệ Xuyên rất khinh thường thẩm mỹ đại chúng, "Mấy thứ đại chúng đều khắm như cứt chó" *, đây là câu bọn họ hay treo bên miệng. Hai người ở bên nhau bốn năm, từng cãi nhau vì đủ chuyện lớn bé, đến những chuyện vặt vãnh như bàn chải đánh răng cắm trong ống phải cắm xuôi hay cắm ngược cũng cãi cho bằng được, nhưng thứ khiến bọn họ thật sự đến bước đường ai nấy đi, chính là vì lý tưởng muốn theo đuổi đã bất đồng.
Biểu cảm của Văn Thệ Xuyên vẫn bất biến, trả lời: "Còn thầy Phó mấy năm nay chẳng thay đổi gì cả."
Mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên.
Đến đề tài tổng kết cuối cùng này, Phó Hành Vân đã thật sự tức giận, giọng điệu không còn bình thản như lúc ban đầu: "Thị trường rất lớn, khán giả rất nhiều, có người thích nghệ thuật cao siêu ít người hiểu được, lại có người thích thẩm mỹ đại chúng dễ xem dễ hiểu, chuyện này cũng giống như nghề nghiệp khác nhau thì phân công xã hội không thể giống nhau, không cần thiết phải đối chọi."
Chương Đình rất biết cách làm việc, đúng lúc này tung ra danh sách tác phẩm của Văn Thệ Xuyên, trong đó có một bộ điện ảnh hắn quay vào bốn năm trước trông cực kỳ nổi bật, vì không hề hợp với những tác phẩm còn lại, tên là《 Đại náo tân xuân 》, trên internet chấm 42 điểm, chiếu rạp kết hợp chiếu mạng khoảng một tuần, doanh số phòng vé nhạt nhẽo, nội dung tóm tắt là cốt truyện phim Tết thường thấy, thậm chí có chút khuôn sáo cũ rích.
Cô ta hỏi: "Đạo diễn Văn, xem ra anh cũng từng thử nghiệm con đường thẩm mỹ đại chúng một lần...."
Phó Hành Vân nhìn thấy, có chút không thể tin đây là loại phim mà Văn Thệ Xuyên có thể làm, bộ điện ảnh này không hề có chút bọt nước, bốn năm trước lại đúng vào thời điểm anh nổi tiếng như cồn, không biết đến loại phim đầu thừa đuôi thẹo này cũng là chuyện bình thường.
Đột nhiên anh nóng giận một cách khó hiểu, hóa ra trước kia Văn Thệ Xuyên công kích thẩm mỹ đại chúng lâu như vậy, luôn gay gắt chỉ trích anh "mơ mộng nổi tiếng", bản thân cũng từng muốn bay cao, mơ tưởng dựa vào thẩm mỹ đại chúng một bước lên trời. Đây là cái gì, còn không phải chó chê mèo lắm lông sao? Dường như không thể khống chế được tâm trạng, Phó Hành Vân nhanh miệng tiếp lời Chương Đình: "—— nhưng thất bại."
Văn Thệ Xuyên thản nhiên buông tay, bình tĩnh lặp lại lời Phó Hành Vân: "Thất bại."
Đề tài rất nhanh đã chấm dứt, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Chương Đình xem lại toàn bộ tư liệu hôm nay quay được, tỏ vẻ rất vừa lòng, nói lời cảm tạ và từ biệt bọn họ. Phó Hành Vân vào phòng hóa trang tẩy trang một chút, Văn Thệ Xuyên cũng ở bên trong, hai người đều ngồi yên để chuyên viên trang điểm hỗ trợ.
Tẩy trang xong xuôi, Phó Hành Vân để mặt mộc, bôi mỹ phẩm dưỡng da mình tự mang theo. Chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Văn Thệ Xuyên đứng lên, có vẻ như muốn ra về. Phó Hành Vân cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đứng lên chặn trước mặt Văn Thệ Xuyên, hai người chênh nhau một cái đầu, Văn Thệ Xuyên rũ mắt nhìn anh, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Một câu này liền nhắc nhở Phó Hành Vân, hôm nay anh có thể đến đây quay chương trình đều nhờ phúc của Văn Thệ Xuyên.
Trên mặt Phó Hành Vân hết đỏ lại trắng, đầu óc xoay chuyển, cuối cùng nói: "Không ngờ anh từng quay bộ phim như vậy, không phải anh luôn xem thường loại phim đó sao?"
"Không có gì gọi là xem thường hay coi trọng, chỉ có thích hợp hay không mà thôi." Văn Thệ Xuyên bâng quơ nói, nghiêng người muốn đi.
Nhìn vẻ mặt hắn thản nhiên không có chút gợn sóng nào, Phó Hành Vân càng tức hơn, giống như đấm một quyền vào bị bông, toàn bộ sức lực đều tiêu biến, cảm giác dù mình có nói cái gì cũng không khơi gợi chút biến hóa cảm xúc nào của Văn Thệ Xuyên. Tựa như dùng tay vốc nước hoặc cát lên, càng muốn nắm chặt thì càng nhanh rơi xuống.
Phó Hành Vân nói: "Tôi cho rằng anh sớm đổi nghề rồi chứ, rốt cuộc có người cha tay to như vậy, không có khả năng lăn lộn lâu thế mà không được ——"
Anh hài lòng thấy bóng lưng Văn Thệ Xuyên cứng lại một chút.
Văn Thệ Xuyên xoay người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hơi ngẩng đầu lên dùng cằm nhìn người đối diện, cười như không cười. Phó Hành Vân biết hắn giận rồi —— vẻ mặt này là tức giận thật sự.
"Lúc em đi cầu xin người ta đều dùng thái độ này à?" Văn Thệ Xuyên thấp giọng nói, "Đi cầu xin thì phải cúi thấp xuống một chút, trước kia không phải em rành rẽ lắm sao?"
Những lời này lập tức chọc vào vảy ngược của Phó Hành Vân, quả nhiên hai người bọn họ vẫn am hiểu chọc vào chỗ nào của đối phương là đau nhất.
Giọng Phó Hành Vân trở nên bén nhọn, trừng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên chất vấn: "Anh có ý gì?"
"Chả có ý gì hết." Văn Thệ Xuyên nói.
Trước kia Phó Hành Vân ghét nhất là thái độ này của hắn, luôn khiến cho bản thân mình đứng trước hắn trở nên cực kỳ nhỏ bé. Hắn có học thức sâu rộng, tài hoa hơn người nhưng là nghệ thuật gia thất bại, mà anh chỉ là đứa nhỏ mồ côi cả ngày vắt óc tính kế mơ mộng nổi tiếng, không có chống lưng không có học vấn, chỉ có mỗi diện mạo xinh đẹp.
Văn Thệ Xuyên xoay người muốn đi, Phó Hành Vân quả thực bị hắn chọc giận đến điên rồi, không muốn để hắn đi như vậy, phải ầm ĩ một trận cho hả, vì thế liền duỗi tay túm vạt áo Văn Thệ Xuyên. Hắn trở tay bóp chặt cổ tay anh, một tay khác của Phó Hành Vân cũng không nhàn rỗi, chỉ là anh vừa cử động, Văn Thệ Xuyên đã chế trụ anh lại.
Tay Văn Thệ Xuyên rất to, nắm được cả hai cổ tay gầy mảnh của Phó Hành Vân, chỉ dùng một chút lực là Phó Hành Vân đã tránh không thoát. Anh tức đến đỏ mắt, muốn dùng răng cắn người. Văn Thệ Xuyên biết răng anh rất cứng, trên hổ khẩu vẫn còn vết sẹo năm xưa anh để lại, một tay nắm lấy cả hai cổ tay anh, "rầm" một tiếng ấn anh lên ván cửa.
Toàn thân Phó Hành Vân bị đẩy đến chấn động, mông lưng đều đau buốt, anh sợ nhất là bị đau, vốn cho rằng mấy năm gần đây tật sợ đau này đã sớm sửa được, nhưng bây giờ anh phát hiện, anh vẫn không chịu nổi chút đau đớn nào.
Anh tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên, mũi cũng hồng hồng, đột nhiên quay mặt đi. Văn Thệ Xuyên bóp chặt tay, nước mắt Phó Hành Vân liền trào ra, nhưng cũng không rơi xuống, chỉ rưng rưng trong hốc mắt, lông mi ướt đẫm, "Anh định làm gì, đau quá!"
Hai người cách nhau rất gần, Văn Thệ Xuyên nhìn vào mắt anh, cảm thấy đôi mắt này không hề thay đổi, vẫn ướt dầm dề như cánh hoa dính sương buổi sớm.
"Cốc cốc cốc ——" có người gõ cửa, có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên trong, "Chuyện gì vậy? Đạo diễn Văn? Thầy Phó? Hai người còn bên trong à?"
Hô hấp Phó Hành Vân cứng lại, Văn Thệ Xuyên mở miệng trước: "Còn trong này, không có chuyện gì cả."
Người bên ngoài nghe thấy không có chuyện gì thì đi mất, để lại hai người bọn họ dùng tư thế xấu hổ trốn trong phòng. Phó Hành Vân dựa lưng vào ván cửa, hai tay bị kéo lên cao, cổ tay bị Văn Thệ Xuyên nắm chặt ấn xuống, nhìn từ đằng sau giống như hắn đang bao phủ cả người anh lại. Thân thể cả hai dán vào nhau quá gần, hơi thở tương liên. Văn Thệ Xuyên buông lỏng tay, Phó Hành Vân xoay xoay cổ tay mình, da anh rất trắng, hiện lên một vòng hằn đỏ rất dễ thấy.
Anh đẩy Văn Thệ Xuyên ra, kéo tay áo xuống che khuất vết đỏ, mang kính râm lên giấu đôi mắt cũng đang đỏ hồng. Sau khi sửa sang lại xong xuôi, phát hiện Văn Thệ Xuyên còn đứng yên tại chỗ.
"Vẫn muốn cãi nhau à?" Phó Hành Vân hỏi.
Văn Thệ Xuyên không nói gì, chỉ dùng ngón cái lau sạch giọt nước mắt vẫn chưa khô trên má Phó Hành Vân.
—--
Lời tác giả:
Tiểu Phó nhà chúng ta là kiểu miệng mạnh thân mềm (.
*Câu "Mấy thứ thẩm mỹ đại chúng đều khắm như cứt chó" tôi nghe được lần đầu trong vở《 Hổ phách 》của đạo diễn Mạnh Kinh Huy, dùng để châm chọc giới giải trí đã sắp giãy chết. Lúc ấy tôi như được giác ngộ, về sau tâm thái bình thản hơn (có lẽ là do tôi già rồi), lại cảm thấy không sao cả, ai thích thẩm mỹ đại chúng thì cứ thích đại chúng, yêu nghệ thuật tiểu chúng thì cứ xem tiểu chúng, người ta yêu thích cái gì, giới giải trí có chết hay không cũng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định hay xoay chuyển, vui vẻ là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.