Chương 3: Màu của cánh đồng lúa mì
Thập Tứ Khuyết
21/03/2016
Giáng sinh đầu tiên đến Âu gia, Tô Noãn đã nhận được món quà đúng nghĩa đầu tiên trong đời cô. Không phải là quần áo cũ do những người làm từ thiện lấy tiếng phát đến tay bọn trẻ con trong cô nhi viện, không phải là những chiếc kẹo nhạt nhẽo rẻ tiền, mà là một món quà, bọc bằng giấy gói xinh xắn, lại thắt bằng ruy băng đăng ten, lấy danh nghĩa anh trai trao đến tay cô.
“Tặng em?” Cô sửng sốt.
Người tặng quà bắt đầu cất tiếng cười, rạng rỡ như mặt trời mới mọc, “Ừ đúng rồi, mở ra xem có thích không?”
“Nhất định thích! Chỉ cần là quà anh Mộ Ngọc tặng, em đều thích cả!” Cô gần như dùng một loại tâm thái thành kính để bóc món quà đó, ruy băng cùng giấy bọc tất cả đều thật cẩn thận giữ nguyên vẹn, cuối cùng, nhấc nắp hộp lên, đập vào mắt là một quyển “Hoàng tử bé”, đang mỉm cười với cô.
“‘Hoàng tử bé’...” Viền mắt cô thoáng cái đã ươn ướt.
Quyển sách yêu thích nhất thuở ấu thơ, nhưng cũng là quyển sách không thể chân chính có được. Bất cứ thứ gì trong cô nhi viện, cũng thuộc sở hữu của tất cả mọi người.
Vậy mà, lễ Giáng Sinh năm mười bốn tuổi, có người tặng quà cho cô, tặng quyển sách cô yêu thích nhất — Bản thân hành động ấy, cũng đã là một loại ấm áp thấm vào nội tâm.
Ánh lửa rực rỡ trong lò sưởi, làm bừng sáng mắt cô, cô chăm chú nhìn người thiếu niên lớn hơn cô bốn tuổi trước mặt, thầm nghĩ trên thế giới tại sao lại có người tốt như vậy, không có tất cả những thói hư tật xấu của con nhà giàu, không kiêu căng cũng không ác nghiệt, dịu dàng như thế như thế.
“Thích là tốt rồi.” Âu Mộ Ngọc xoa xoa đầu cô, cưng chiều, thân thiết, như thể cô thật sự là em gái của anh.
Tô Noãn nâng quyển sách lên, hạnh phúc thật lâu.
Thế nhưng, mấy giờ sau, khi cô cầm quyển sách chuẩn bị lên tầng đi ngủ, lại trông thấy Âu Mộ Ngọc đứng bên ngoài phòng đánh đàn.
Cửa phòng đánh đàn he hé mở, ánh đèn bên trong hắt lên gương mặt anh, đôi mắt anh sâu lắng, không cười, nhưng cả người lại tỏa ra thứ gì đó còn dịu dàng hơn cả nụ cười.
Theo ánh mắt của anh, Tô Noãn nhìn thấy chị.
Chị đang hết sức chuyên chú luyện tập trước đàn dương cầm, Âu Mộ Ngọc vẫn ngắm nhìn chị, không lên tiếng, cũng không rời đi.
Tô Noãn dùng hai tay nâng quyển sách lên, áp lên trái tim mình, quyển sách bởi thế liền truyền ra nhịp tim đập, thịch, thịch.
Dù so với quyển sách, ánh mắt mê đắm không muốn xa rời ấy trân quý hơn khó có được hơn, thế nhưng, ánh mắt sẽ rời đi, sẽ tan biến, quyển sách, vẫn luôn ở lại.
Chỉ cần như vậy...
Vậy là đủ rồi...
Chỉ cần như vậy, vậy là đủ rồi.
“Chú cáo nhỏ nói, nếu cậu cảm hóa tớ, đời tớ nhất định sẽ hạnh phúc... Cậu có mái tóc vàng óng, lúa mì cũng có màu vàng óng, nó sẽ khiến tớ nhớ tới cậu, và thậm chí, tớ sẽ yêu tiếng gió thổi qua những sóng lúa mì... Bởi thế, tớ lấy được màu của lúa mì rồi, tớ... hạnh phúc lắm.”
Tô Noãn kể cho nữ đầu bếp mới tới nghe câu chuyện của “Hoàng tử bé”.
Nữ đầu bếp nói: “Dù cô không hiểu lắm, nhưng cô nghe ra được, chú cáo nhỏ rất hạnh phúc.”
Tô Noãn híp mắt lại, cười ngọt ngào với cô.
Tháng chín có màu của lúa mì đã tới, mà cô ngày mai, sẽ cùng chị vào học ở trường trung học Cẩm Tú, trở thành học sinh trung học.
Nếu nhất định phải nói có chỗ nào đó không được tự nhiên, thì chính là —
Âu Tiện Thái là học sinh năm thứ hai của trung học Cẩm Tú.
Đối với Tô Noãn mà nói, người anh trai này về cơ bản có thể xem như không tồn tại, anh hoàn toàn không đặt các cô vào mắt, anh cũng không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của các cô.
Anh luôn mặc quần áo màu đỏ vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Nếu trong tay không cầm sách vở, thì dám chắc là ôm bóng rổ. Anh không nho nhã điềm đạm như Âu Mộ Ngọc, bởi vì yêu thích thể thao, làn da anh có màu lúa mì tuyệt đẹp, tóc vểnh lên trời, Tô Noãn cảm thấy anh có điểm giống một nhân vật truyện tranh tên là Akira [3]. Bộ dạng uể oải nằm đọc sách trên võng của anh cũng gần giống hệt Akira. Chỉ có điều, Akira không lạnh lùng như thế.
Nói tóm lại, cô đến dinh thự nhà họ Âu được mười tháng, hiểu biết về anh căn bản vẫn dừng ở vẻ bề ngoài. Tiềm thức nói cho cô biết tốt hơn hết là đừng có chọc vào anh, bởi thế, cô cố gắng tránh tiếp xúc với anh. Thế nhưng, bàn tay số phận, cứ tùy ý đẩy cô vào thế giới của anh.
Sau khi đến Cẩm Tú, Tô Noãn mới biết Âu Tiện Thái được hoan nghênh cỡ nào.
Anh gần như là thần tượng của thầy và trò toàn trường, các thầy cô thích thành tích vượt trội của anh, các nam sinh sùng bái vì anh đánh bóng rổ rất đỉnh, mà các nữ sinh thì chết mê chết mệt vì vẻ đẹp trai của anh.
Cũng bởi vậy, sau khi phát hiện ra tình hình này, Tô Noãn càng thêm kiên định tuyệt đối không cho người khác biết chuyện mình cùng thần tượng đại chúng là anh em. Ở phương diện này, Tô Ý vẫn luôn nhất trí với cô. Chỉ có điều đối với Tô Ý, chẳng qua là cô ấy không buồn nói, cũng không có đối tượng để mà nói.
Cũng như khi trong cô nhi viện, chị cô độc, không có bạn bè vì sự ưu tú của chị khiến người ta nhượng bộ lui binh.
Ở trường mới, Tô Ý chẳng những không kết bạn với bất cứ ai, mà còn vì quá cao ngạo, khiến cho một số nữ sinh gai mắt.
Phát hiện ra có người ở gây phiền toái cho chị, là vào một giờ nghỉ trưa. Tính cách mềm mại, xử sự lại khôn khéo, cô không hề bất ngờ trở thành học trò cưng của giáo viên, được gọi đi phê chữa bài tập, lúc xuống cầu thang, từ xa trông thấy ở khúc quanh cầu thang tầng tiếp theo, mấy nữ sinh vây quanh một người, dùng thanh âm chói tai khiêu khích và giễu cợt.
Mà người bị bao vây đó, dung mạo thanh lệ vóc người cao gầy, không phải ai khác, chính là chị.
“Mày cảm thấy mình giỏi giang lắm có phải không? Biết đánh dương cầm nên vênh váo lắm hả? Va vào người ta cũng không biết nói xin lỗi? Cái miệng mày sinh ra để làm gì?”
“Nghe nói sáng hôm nay mày nhận được năm phong thư tình? Thật là đáng ngạc nhiên đó, mới vào có mấy ngày thôi, đã sắp đuổi kịp các đàn chị rồi ấy nhỉ...”
“Này, câm rồi hả? Nói chuyện đi!”
Tô Ý mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía trước, thái độ này so với khinh miệt dù sao cũng quá đáng hơn, làm cho các nữ sinh càng không vừa lòng, mắt thấy họ không thỏa mãn với việc xúc phạm bằng lời nói nữa, mà bắt đầu giật tóc chị, Tô Noãn trợn trừng mắt, nói thật to: “Chào hiệu trưởng, thầy muốn xuống tầng ạ? Vậy cùng đi nhé thầy. Cũng đúng lúc em muốn đi phòng giáo vụ ạ...”
Các nữ sinh lập tức chạy tán loạn như chim như thú.
Cô vội chạy xuống tầng, kéo tay Tô Ý, “Chị, chị không sao chứ? Họ có làm gì chị không?”
Tô Ý bĩu môi, “Chúng không có cái gan đó.”
Tô Noãn chớp chớp mắt cười, “Dĩ nhiên dĩ nhiên rồi, chị bây giờ có thân phận tôn quý, nếu họ thật sự động thủ với chị, người xui xẻo chỉ có thể là họ thôi. Họ thật là xúi quẩy, lại còn rất phiền toái, cho nên nhé, chị ơi, lần sau nếu chị có va phải người ta, thì hãy nói câu thật xin lỗi nhé. Tránh cho họ khỏi tức giận, chị cũng không ưa phiền toái.”
Tô Ý như cười như không nhìn cô, “Em dùng chính cái miệng biết nói chuyện này để hòa hợp như cá gặp nước với nơi đây hả?”
“Có gì không tốt nào? Em hòa nhập tốt hơn một chút, là có thể bảo vệ chị mà!” Cô quấn lấy, ôm chị làm nũng. Tô Ý đẩy cô một cái, xùy một tiếng nói: “Láu cá.”
Tô Noãn vùi mặt vào giữa eo mềm mại của chị, ngửi hương thơm dễ chịu truyền ra trên quần áo chị, nghĩ: Em... thích chị. Em thật sự thích chị.
Em... cũng thích anh trai.
Cho nên, như thế này là đã thỏa mãn rồi... Nhìn họ hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc đấy mà...
“Tặng em?” Cô sửng sốt.
Người tặng quà bắt đầu cất tiếng cười, rạng rỡ như mặt trời mới mọc, “Ừ đúng rồi, mở ra xem có thích không?”
“Nhất định thích! Chỉ cần là quà anh Mộ Ngọc tặng, em đều thích cả!” Cô gần như dùng một loại tâm thái thành kính để bóc món quà đó, ruy băng cùng giấy bọc tất cả đều thật cẩn thận giữ nguyên vẹn, cuối cùng, nhấc nắp hộp lên, đập vào mắt là một quyển “Hoàng tử bé”, đang mỉm cười với cô.
“‘Hoàng tử bé’...” Viền mắt cô thoáng cái đã ươn ướt.
Quyển sách yêu thích nhất thuở ấu thơ, nhưng cũng là quyển sách không thể chân chính có được. Bất cứ thứ gì trong cô nhi viện, cũng thuộc sở hữu của tất cả mọi người.
Vậy mà, lễ Giáng Sinh năm mười bốn tuổi, có người tặng quà cho cô, tặng quyển sách cô yêu thích nhất — Bản thân hành động ấy, cũng đã là một loại ấm áp thấm vào nội tâm.
Ánh lửa rực rỡ trong lò sưởi, làm bừng sáng mắt cô, cô chăm chú nhìn người thiếu niên lớn hơn cô bốn tuổi trước mặt, thầm nghĩ trên thế giới tại sao lại có người tốt như vậy, không có tất cả những thói hư tật xấu của con nhà giàu, không kiêu căng cũng không ác nghiệt, dịu dàng như thế như thế.
“Thích là tốt rồi.” Âu Mộ Ngọc xoa xoa đầu cô, cưng chiều, thân thiết, như thể cô thật sự là em gái của anh.
Tô Noãn nâng quyển sách lên, hạnh phúc thật lâu.
Thế nhưng, mấy giờ sau, khi cô cầm quyển sách chuẩn bị lên tầng đi ngủ, lại trông thấy Âu Mộ Ngọc đứng bên ngoài phòng đánh đàn.
Cửa phòng đánh đàn he hé mở, ánh đèn bên trong hắt lên gương mặt anh, đôi mắt anh sâu lắng, không cười, nhưng cả người lại tỏa ra thứ gì đó còn dịu dàng hơn cả nụ cười.
Theo ánh mắt của anh, Tô Noãn nhìn thấy chị.
Chị đang hết sức chuyên chú luyện tập trước đàn dương cầm, Âu Mộ Ngọc vẫn ngắm nhìn chị, không lên tiếng, cũng không rời đi.
Tô Noãn dùng hai tay nâng quyển sách lên, áp lên trái tim mình, quyển sách bởi thế liền truyền ra nhịp tim đập, thịch, thịch.
Dù so với quyển sách, ánh mắt mê đắm không muốn xa rời ấy trân quý hơn khó có được hơn, thế nhưng, ánh mắt sẽ rời đi, sẽ tan biến, quyển sách, vẫn luôn ở lại.
Chỉ cần như vậy...
Vậy là đủ rồi...
Chỉ cần như vậy, vậy là đủ rồi.
“Chú cáo nhỏ nói, nếu cậu cảm hóa tớ, đời tớ nhất định sẽ hạnh phúc... Cậu có mái tóc vàng óng, lúa mì cũng có màu vàng óng, nó sẽ khiến tớ nhớ tới cậu, và thậm chí, tớ sẽ yêu tiếng gió thổi qua những sóng lúa mì... Bởi thế, tớ lấy được màu của lúa mì rồi, tớ... hạnh phúc lắm.”
Tô Noãn kể cho nữ đầu bếp mới tới nghe câu chuyện của “Hoàng tử bé”.
Nữ đầu bếp nói: “Dù cô không hiểu lắm, nhưng cô nghe ra được, chú cáo nhỏ rất hạnh phúc.”
Tô Noãn híp mắt lại, cười ngọt ngào với cô.
Tháng chín có màu của lúa mì đã tới, mà cô ngày mai, sẽ cùng chị vào học ở trường trung học Cẩm Tú, trở thành học sinh trung học.
Nếu nhất định phải nói có chỗ nào đó không được tự nhiên, thì chính là —
Âu Tiện Thái là học sinh năm thứ hai của trung học Cẩm Tú.
Đối với Tô Noãn mà nói, người anh trai này về cơ bản có thể xem như không tồn tại, anh hoàn toàn không đặt các cô vào mắt, anh cũng không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của các cô.
Anh luôn mặc quần áo màu đỏ vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Nếu trong tay không cầm sách vở, thì dám chắc là ôm bóng rổ. Anh không nho nhã điềm đạm như Âu Mộ Ngọc, bởi vì yêu thích thể thao, làn da anh có màu lúa mì tuyệt đẹp, tóc vểnh lên trời, Tô Noãn cảm thấy anh có điểm giống một nhân vật truyện tranh tên là Akira [3]. Bộ dạng uể oải nằm đọc sách trên võng của anh cũng gần giống hệt Akira. Chỉ có điều, Akira không lạnh lùng như thế.
Nói tóm lại, cô đến dinh thự nhà họ Âu được mười tháng, hiểu biết về anh căn bản vẫn dừng ở vẻ bề ngoài. Tiềm thức nói cho cô biết tốt hơn hết là đừng có chọc vào anh, bởi thế, cô cố gắng tránh tiếp xúc với anh. Thế nhưng, bàn tay số phận, cứ tùy ý đẩy cô vào thế giới của anh.
Sau khi đến Cẩm Tú, Tô Noãn mới biết Âu Tiện Thái được hoan nghênh cỡ nào.
Anh gần như là thần tượng của thầy và trò toàn trường, các thầy cô thích thành tích vượt trội của anh, các nam sinh sùng bái vì anh đánh bóng rổ rất đỉnh, mà các nữ sinh thì chết mê chết mệt vì vẻ đẹp trai của anh.
Cũng bởi vậy, sau khi phát hiện ra tình hình này, Tô Noãn càng thêm kiên định tuyệt đối không cho người khác biết chuyện mình cùng thần tượng đại chúng là anh em. Ở phương diện này, Tô Ý vẫn luôn nhất trí với cô. Chỉ có điều đối với Tô Ý, chẳng qua là cô ấy không buồn nói, cũng không có đối tượng để mà nói.
Cũng như khi trong cô nhi viện, chị cô độc, không có bạn bè vì sự ưu tú của chị khiến người ta nhượng bộ lui binh.
Ở trường mới, Tô Ý chẳng những không kết bạn với bất cứ ai, mà còn vì quá cao ngạo, khiến cho một số nữ sinh gai mắt.
Phát hiện ra có người ở gây phiền toái cho chị, là vào một giờ nghỉ trưa. Tính cách mềm mại, xử sự lại khôn khéo, cô không hề bất ngờ trở thành học trò cưng của giáo viên, được gọi đi phê chữa bài tập, lúc xuống cầu thang, từ xa trông thấy ở khúc quanh cầu thang tầng tiếp theo, mấy nữ sinh vây quanh một người, dùng thanh âm chói tai khiêu khích và giễu cợt.
Mà người bị bao vây đó, dung mạo thanh lệ vóc người cao gầy, không phải ai khác, chính là chị.
“Mày cảm thấy mình giỏi giang lắm có phải không? Biết đánh dương cầm nên vênh váo lắm hả? Va vào người ta cũng không biết nói xin lỗi? Cái miệng mày sinh ra để làm gì?”
“Nghe nói sáng hôm nay mày nhận được năm phong thư tình? Thật là đáng ngạc nhiên đó, mới vào có mấy ngày thôi, đã sắp đuổi kịp các đàn chị rồi ấy nhỉ...”
“Này, câm rồi hả? Nói chuyện đi!”
Tô Ý mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía trước, thái độ này so với khinh miệt dù sao cũng quá đáng hơn, làm cho các nữ sinh càng không vừa lòng, mắt thấy họ không thỏa mãn với việc xúc phạm bằng lời nói nữa, mà bắt đầu giật tóc chị, Tô Noãn trợn trừng mắt, nói thật to: “Chào hiệu trưởng, thầy muốn xuống tầng ạ? Vậy cùng đi nhé thầy. Cũng đúng lúc em muốn đi phòng giáo vụ ạ...”
Các nữ sinh lập tức chạy tán loạn như chim như thú.
Cô vội chạy xuống tầng, kéo tay Tô Ý, “Chị, chị không sao chứ? Họ có làm gì chị không?”
Tô Ý bĩu môi, “Chúng không có cái gan đó.”
Tô Noãn chớp chớp mắt cười, “Dĩ nhiên dĩ nhiên rồi, chị bây giờ có thân phận tôn quý, nếu họ thật sự động thủ với chị, người xui xẻo chỉ có thể là họ thôi. Họ thật là xúi quẩy, lại còn rất phiền toái, cho nên nhé, chị ơi, lần sau nếu chị có va phải người ta, thì hãy nói câu thật xin lỗi nhé. Tránh cho họ khỏi tức giận, chị cũng không ưa phiền toái.”
Tô Ý như cười như không nhìn cô, “Em dùng chính cái miệng biết nói chuyện này để hòa hợp như cá gặp nước với nơi đây hả?”
“Có gì không tốt nào? Em hòa nhập tốt hơn một chút, là có thể bảo vệ chị mà!” Cô quấn lấy, ôm chị làm nũng. Tô Ý đẩy cô một cái, xùy một tiếng nói: “Láu cá.”
Tô Noãn vùi mặt vào giữa eo mềm mại của chị, ngửi hương thơm dễ chịu truyền ra trên quần áo chị, nghĩ: Em... thích chị. Em thật sự thích chị.
Em... cũng thích anh trai.
Cho nên, như thế này là đã thỏa mãn rồi... Nhìn họ hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc đấy mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.