Chương 125
Thái Hữu Nhiễm
31/03/2024
Bất ngờ mà Cố Cảnh Hàm nói, đã được chuyển đến phòng Hàn Bùi Vân vào buổi trưa ngày diễn ra sự kiện.
Lúc cửa có tiếng gõ, Hàn Bùi Vân tưởng tượng, liệu có như lần trước không, Cố Cảnh Hàm tới tìm cô mà không nói cho cô biết. Tuy nhiên, khi mở cửa ra, thấy một người phụ nữ lạ đứng sau cánh cửa, ăn mặc kiểu cách độc đáo, trang điểm rất hoàn hảo, thoạt nhìn đường nét trên khuôn mặt không có chút khuyết điểm nào.
Người phụ nữ kéo một chiếc vali lớn, không để lộ chút dấu vết nào nhìn Hàn Bùi Vân: “Cô là cô Hàn Bùi Vân à?”
“Là tôi, cô là...” Hàn Bùi Vân giữ cửa, Cố Móng Heo đưa một người sống đến chỗ cô làm gì?
Chẳng lẽ trong vali có quà?
Hàn Bùi Vân nhìn về phía vali, hoài nghi cái vali lớn thế có thể giấu được một người không.
“Tôi là stylist riêng của Cố tổng, thường sẽ tạo hình cho cô ấy trong mấy dịp quan trọng, gọi tôi là Amy, cô ấy sắp xếp tôi đến đây để tạo hình cho cô.” Stylist mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Hàn Bùi Vân.
“Vậy có thể bắt đầu rồi chứ?” Cô đẩy cửa dẫn đường bảo Hàn Bùi Vân ngồi trước bàn trang điểm, sau đó mở cái vali lớn ra.
Bên trong không có ai, thứ xuất hiện là quần áo được bọc trong túi đựng chống bụi trong suốt.
Nhìn thấy stylist trải quần áo trên giường, bao gồm đủ loại váy đầm, váy dài khác nhau, Hàn Bùi Vân có chút ngơ ngác, cô im lặng cầm điện thoại lên, chụp ảnh rồi gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm: [Chỉ tham gia sự kiện của một trang web, phải đến mức này sao?]
Stylist nhấc chiếc váy ngắn màu đèn ướm lên người cô: “Cố tổng nói cô tham dự lễ trao giải, nên mặc loại váy này sẽ thích hợp hơn...”
Hàn Bùi Vân còn chưa đợi tin nhắn trả lời, đã giơ tay ngắt lời cô ấy, yếu ớt nói: “Tôi chỉ là một tác giả, không phải minh tinh bước trên thảm đỏ.”
“Nhưng Cố tổng dặn tôi, nhất định phải tạo kiểu đẹp nhất cho cô, phải đạt tới mức khiến người ta điên đảo.” Đôi mắt của stylist đảo qua đảo lại giữa đống quần áo lộng lẫy.
“Khiến người ta điên đảo?” Hàn Bùi Vân nói trong lòng, thôi được rồi.
Cô nhìn khuôn mặt chỉ trang điểm đơn giản của mình trong gương nói: “Tôi muốn kiểu khiêm tốn“.
“Kiểu sang trọng quý phái khiêm tốn? Ok luôn.” Stylist chọn một bộ đồ, cảm xúc vừa đủ, nói rất nhanh: “Màu đen cổ điển vượt thời gian, áo vest ôm vừa vặn, cổ chữ V truyền thống nhưng không tạo cảm giác quá nghiêm túc. Thiết kế thắt chặt eo để đánh vào thị giác. Bên dưới là váy ngắn viền lưới dài màu đen. Váy rộng giúp phần thân trên thon thả hơn, phần dưới thì lả lướt, thật hoàn hảo.”
Hàn Bùi Vân nghe xong sửng sốt một chút: “Đây là khiêm tốn sao?”
“Vẫn chưa đủ khiêm tốn sao?” Stylist chỉ lên giường: “Vậy cô xem cái khác đi?”
Áo ống, trễ vai, đuôi cá, hở lưng... Hàn Bùi Vân vừa nhìn thấy liền tê cả da đầu, nếu mặc những thứ này để tham gia hoạt động của web, chắc chắn sẽ có người cho rằng cô đang khoe khoang.
“Tôi mặc như thế này được không?” Hàn Bùi Vân có hỏi qua biên tập, bảo cô đừng mặc rẻ tiền quá là được.
Vì thế cô mua một chiếc áo khoác len cashmere màu đen dài tới mắt cá chân, bên trong là áo len cổ lọ màu xám, cài cúc áo khoác, đi bốt da, Hàn Bùi Vân cảm thấy mình ăn mặc khá trịnh trọng.
Stylist lắc đầu nói: “Họp thường niên công ty còn không được mặc thế này.”
“???” Hàn Bùi Vân tỏ vẻ không hiểu.
“Cô có thể mặc chiếc áo khoác này để hở, nhưng khi cài cúc, nhìn từ xa, như người đàn ông trong phim hoạt hình không có mặt. Hơn nữa, trong hội trường sẽ có hệ thống sưởi, đến lúc đó cô cởi áo khoác ra, bên trong là cái áo len cổ lọ bó sát người, nói thật trông rất khủng khiếp. Tóm lại, từ ngoài lẫn trong đều quá bình thường, cô thế này khiến người ta cảm thấy cô không có coi trọng sự kiện này.” Stylist nói xong, cầm chiếc váy đã chọn lên rồi đưa nó cho cô, với giọng chắc chắn, “Tin tôi đi, mặc nó tuyệt đối nhẹ nhàng khiêm tốn, cô nhất định sẽ hài lòng.”
Hàn Bùi Vân rất sợ bị người ta nói “không coi trọng sự kiện này”, thế nên đành chấp nhận, thay đồ rồi ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại để người ta tô vẽ lên mặt, cuối cùng còn làm tóc.
Mái tóc dài ban đầu được buộc thành đuôi ngựa giờ đã được uốn cong, có thể kéo ra sau tùy ý để tạo hiệu ứng rẽ ngôi một bên tự nhiên.
Đứng trước gương soi toàn thân, mang đôi giày cao gót màu bạc chuyển màu, mọi thứ cô nhìn đều hoàn hảo, Hàn Bùi Vân không thể không thừa nhận rằng stylist của Cố Cảnh Hàm quả thực rất lợi hại, cô cũng chưa từng nhìn thấy bản thân đẹp thế này.
“Cô Hàn, nhìn đây này.” Stylist bảo cô nhìn cô ấy, giơ điện thoại di động lên bấm bấm, chụp ảnh toàn thân.
Hàn Bùi Vân sửng sốt một lát, hai má nóng bừng: “Lại làm gì nữa đây?”
“Cố tổng dặn, trang điểm tạo mẫu cho cô xong phải chụp hình gửi cho cô ấy xem.” Gửi hình đi, chờ đối phương đánh giá.
Hàn Bùi Vân lúc này mới nhớ ra mình gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm, vừa rồi đang bận tạo hình nên không để ý tới tin nhắn cô ấy.
“Xong, Cố tổng rất hài lòng.” Stylist điều chỉnh một số chi tiết cho Hàn Bùi Vân rồi mới dọn đồ rời đi.
Đại khái sau khi trả lời tin nhắn stylist thì bấm vào khung chat của cô, ngay sau đó Hàn Bùi Vân nhận được video call từ Cố Cảnh Hàm.
Cô nghe máy, hơi mất tự nhiên nhìn vào hình ảnh phản chiếu nhỏ của mình ở góc trên bên phải điện thoại.
“Khóc Nhè nhà chúng ta đẹp thật đó.” Nụ cười của Cố Cảnh Hàm tràn ngập màn hình, thật lòng khen ngợi.
Không biết là Hàn Bùi Vân nghe câu nói kia có chút ngốc nghếch, hay là bị nhiễm nụ cười kia, sau đó cũng cười theo, rồi lập tức nhìn về phía stylist, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Chị với Amy cũng quen biết nhiều năm rồi, không cần ngượng đâu.” Cố Cảnh Hàm giới thiệu, “Có nhiều người nổi tiếng book cô ấy còn không được đó, mấy hôm trước chị đột nhiên book cô ấy, cô ấy không nói hai lời đã đồng ý rồi.”
Stylist đi qua chào Cố Cảnh Hàm: “Là do cô nói cần tạo hình cho phu nhân của cô đó.”
Hàn Bùi Vân cầm điện thoại di động, trong lòng có chút mơ hồ, cô thành Cố phu nhân khi nào vậy?
“Đừng nói tôi, ai mà nghe được cũng sẽ tò mò phu nhân của Cố tổng là thần thánh phương nào đấy.”
Stylist vừa đi, Hàn – Cố Phu Nhân – Bùi Vân lập tức hỏi Cố Cảnh Hàm không ngừng.
Cố Cảnh Hàm rất thích nghe người nói Hàn Bùi Vân là phu nhân của cô, thế là mang theo tâm trạng tốt giải thích với Hàn Bùi Vân, thái độ nhu mì, quả thực làm người ta cứng không nổi mà.
“Giới thiệu với bạn bè là Cố phu nhân không đúng sao? Chị đây cũng là Hàn phu nhân phải không?”
“Mấy lời trên mạng chị có đọc, chị cũng nghe lời em, không hiểu cái nào là chạy đi tìm Liễu Dĩ Tư hỏi. Chị biết có người đem em đi so sánh với tác giả này tác giả kia, chị cũng biết có người nói em không dám lộ mặt là do xấu, cho nên chị....”
Hàn Bùi Vân thường xuyên cảm thấy Cố Cảnh Hàm như đứa con nít, hiếu thắng thích tranh đấu vô nghĩa.
“Em không để ý mấy cái đó.”
“Nhưng mà em đẹp thế, họ dựa vào đâu mà nói vậy?” Cố Cảnh Hàm chân thật hỏi: “Em thật sự không để ý thật à?”
Hàn Bùi Vân né tránh không trả lời: “Hôm nay cho dù em có đẹp thì cũng vô ích, bởi vì phải luôn mang khẩu trang.”
“Có ích, ăn diện trang điểm tỉ mỉ sẽ tăng thêm tự tin.” Cố Cảnh Hàm đứng ở cầu thang khoa nội trú, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chị với Lịch Lịch chuẩn bị xem livestream, chị muốn để Lịch Lịch thấy, mẹ con bé có bao nhiêu xinh đẹp, xuất sắc đến thế nào.”
Dù không có nơi để chia sẻ tình yêu nhưng cô có thể là fan girl của Phi Vân Ca, ở trên mạng đọc bình luận của người khác nói về Khóc Nhè, vừa có cảm giác vinh nhục tồn tại.
Cố Cảnh Hàm nhắc đến Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân lâm vào trầm tư.
An Ca luôn nói mẹ Cố lợi hại thế này thế kia, mà hình như Lịch Lịch không biết cô làm gì.
“Em tuyệt nhất ở trong lòng chị và bọn nhỏ, còn có hàng ngàn độc giả của em nữa.” Giờ Cố Cảnh Hàm mới biết cuộc gọi video này rất cần, cô lắc lắc tay: “Vì Phi Đại đánh call.”
Ánh mắt Hàn Bùi Vân kiên định, động tác nhất quán.
Đúng vậy, đã đến lúc chứng minh cho bọn nhỏ thấy.
Sự kiện bắt đầu vào tầm chiều tối, Cố Cảnh Hàm đã tải trước ứng dụng này xuống iPad của mình, khi vào phòng phát sóng trực tiếp, cô đã dặn Lịch Lịch trước, khi nhìn thấy mẹ Hàn đi ra, không được la lên.
Bởi vì hôm nay Thẩm Thấm không có tâm trạng đi ra ngoài nên muốn bảo người rủ bà chơi mạt chược cũng khó.
Không hổ là web truyện lớn nhất của Trung Quốc, lễ kỷ niệm 10 năm thu hút rất nhiều nhà tài trợ, chi rất nhiều tiền, khung cảnh có thể so sánh với các liên hoan phim trong nước.
Có khoảng 40-50 mươi tác giả được mời, hầu hết đều là nữ, họ đều là những tác giả nổi tiếng ở mỗi kênh, trong đó kênh ngôn tình có số lượng tác giả được mời đến nhiều nhất, nhưng mà mọi người đều mang khẩu trang, Hàn Bùi Vân vốn không để ý đến người khác, càng không biết ai là ai.
Ngay từ đâu hiểu là ăn mặc không được quá rẻ tiền, nhưng cuối cùng ai cũng ăn diện lộng lẫy, bề ngoài trông như chị em nhưng thực chất lại toàn sóng ngầm.
Nếu so sánh với họ, thì cô mặc không hề khoa trương chút nào.
Nhớ đến lúc nãy Liễu Dĩ Tư đến phòng tìm cô, nhìn thấy cô thì cả người ngây ngốc, sau đó giống như được tiêm máu gà, la hét um xùm.
“Phi Vân Ca! Quả nhiên là nữ thần tôi yêu nhiều năm!”
Hàn Bùi Vân dường như có thể hoàn toàn hiểu được những gì Cố Cảnh Hàm nói, cô có thể thực sự không quan tâm đến hình tượng của mình, nhưng cô không muốn những người yêu mến cô phải thất vọng.
Nhiều tác giả có quen biết nhau, trò chuyện trong lúc chờ vào.
Hàn Bùi Vân rất ít giao tiếp, cũng không có ý muốn chủ động nói chuyện, cô im lặng lướt weibo, đọc nội dung trong nhóm, tim đập thình thịch, hoá ra có rất nhiều người chờ mong cô lên sân khấu.
[Em... thật sự đẹp à?] Lòng Hàn Bùi Vân có chút bồn chồn, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm đang cố thủ trước ipad, lập tức trả lời: [Vô cùng, bất khả chiến bại, đẹp vô đối.]
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, các tác giả nổi tiếng lần lượt bước vào địa điểm đi thảm đỏ.
Hai bên thảm đỏ đều có độc giả được mời, trong đó có Liễu Dĩ Tư, cô đã tìm được một nhóm độc giả cuồng nhiệt của Phi Vân Ca rồi tiết lộ thân phận của mình là Top 1 bá vương – Lá Liễu Mong Manh, thế là thành công chen chân lên hàng trước.
Khi tác giả bước lên thảm đỏ, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu bút danh và tác phẩm tiêu biểu của tác giả, sau đó đứng vào khu vực phỏng vấn và trò chuyện ngắn gọn.
Phi Vân Ca, với tư cách là tác giả kỳ cựu cũng như tác giả đã và đang nổi tiếng, được sắp xếp đi thảm đỏ cuối cùng.
Quá trình chờ đợi là khó khăn nhất, Hàn Bùi Vân nhìn người xung quanh càng ngày càng ít, cô càng ngày càng căng thẳng, chân tay lạnh buốt.
Cố Cảnh Hàm nghe người dẫn chương trình đọc cái tên “Phi Vân Ca” trên iPad của mình, cơ thể cô như bị bỏ bùa, ánh mắt dán chặt vào phía cuối thảm đỏ, bất động.
Cố Chỉ Lịch ở bên cạnh giống như một phiên bản thu nhỏ của Cố Cảnh Hàm, với động tác và ánh mắt giống hệt nhau.
Thẩm Thấm đã sớm muốn hỏi, hai người một lớn một nhỏ cầm cái ipad, nghiêm túc xem cái gì?
“Ngay bây giờ, người đang đi tới chính là Phi Vân Ca của chúng ta, Phi Đại....”
Nhân viên làm động tác mời, Hàn Bùi Vân bước lên thảm đỏ, nhìn đám người hai bên, đầu óc cô choáng váng trong giây lát.
Sau đó, cô bất an hất ngược mái tóc xõa xuống trán ra sau.
Người dẫn chương trình đang đọc tác phẩm tiêu biểu của cô.
Hàn Bùi Vân ngước mắt lên, lại nhìn về phía đám người, những người đó cũng đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, hình dáng thì khác nhau nhưng biểu lộ đều giống nhau, ngạc nhiên.
Cô lấy hết can đảm tiến về phía trước vài bước, tấm lưới đen phía sau nhẹ nhàng nhấc lên theo bước chân của cô, giống như một nữ tướng quân đắc thắng trở về, phất cao chiếc áo choàng đỏ.
“Đây là lần đầu tiên Phi Đại tham dự một sự kiện ở nơi công cộng...”
Người dẫn chương trình vừa nói lời này, liền có người hét lên: “A! Thật sự là Phi Vân Ca!”
Tiếng hét đến với cô ngày càng nhiều như thủy triều, Hàn Bùi Vân bước đi trên thảm đỏ, cô từ ngơ ngác chuyển sang tò mò về tiếng hét của hai bên.
Liễu Dĩ Tư là người khởi xướng cho một màn khẩu hiệu: “Dáng vẻ phi phàm, thiên hạ đẹp nhất!”
Có người cố gắng vươn tay ra khỏi đám đông, đưa ra một bó hoa bị vùi dập tan tác: “Phi Đại, tôi yêu Phi Đại.”
Hàn Bùi Vân nhận lấy, nhướng mày, hơi cúi đầu: “Cám ơn.”
[Trời má, Phi Vân Ca đẹp thế sao? 】
[Chỉ lộ đôi mắt thôi mà đã đẹp đến vậy sao? 】
[Cô ấy dịu dàng với độc giả quá!!!]
Cố Cảnh Hàm nhìn bình luận bay nhảy trên màn hình, không khỏi co rúm người lại, tựa cằm lên đầu gối, mím môi mỉm cười.
Cô biết ngay mà, Khóc Nhè của cô được biết bao nhiêu người thích.
Cố Chỉ Lịch xem có nhiều chữ không hiểu, thậm chí cô bé còn không chắc người mình nhìn thấy lúc đầu có phải là mẹ Hàn hay không, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói thì quả thực là mẹ Hàn.
Bình luận liên tục bay nhảy không ngừng, có cái bình luận như chọc trúng chuồng gà, Cố Cảnh Hàm không ngờ con gái thời buổi này lại nói chuyện thẳng thắn như thế.
[Tôi có thể! Đã nằm sẵn.]
[Cầu Phi Đại làm tôi đi!!!]
[Bây giờ xếp hàng gả cho Phi Vân Ca còn kịp không?]
“Đẹp chứ.” Cố Cảnh Hàm hỏi Lịch Lịch, chỉ vào Hàn Bùi Vân đang nói chuyện với người dẫn chương trình.
“Đẹp ạ!” Cố Chỉ Lịch hưng phấn gật đầu.
Thẩm Thấm nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đây là nữ minh tinh nào?”
Trận mưa bình luận trôi qua nhanh đến mức không thể nhìn rõ, thứ nhìn thấy nhiều nhất là “Ahhhhhhhhh“.
Cố Cảnh Hàm nghe được câu hỏi của mẹ cô, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên xoay chiếc iPad của mình sang một bên, thẳng thắn đưa cho bà xem: “Idol của con.”
Thẩm Thấm trợn to hai mắt, giật mình: “Con còn đu idol nữa hả?”
Nghe cái tin này còn khiếp vía hơn cả nghe tin con gái bà mang thai.
“Đẹp không mẹ?” Cố Cảnh Hàm nói rồi lại cười.
Thẩm Thấm không đồng ý: “Không nhìn được toàn bộ khuôn mặt, làm sao biết được đẹp hay không?”
Sau đó, Cố Cảnh Hàm nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp, còn bình luận, mặc dù rất nhanh nó bị dập trong đống bình luận khác.
[Đây là vợ tôi, đừng có nghĩ tới chuyện cướp khỏi tay tôi nhé.]
Lúc cửa có tiếng gõ, Hàn Bùi Vân tưởng tượng, liệu có như lần trước không, Cố Cảnh Hàm tới tìm cô mà không nói cho cô biết. Tuy nhiên, khi mở cửa ra, thấy một người phụ nữ lạ đứng sau cánh cửa, ăn mặc kiểu cách độc đáo, trang điểm rất hoàn hảo, thoạt nhìn đường nét trên khuôn mặt không có chút khuyết điểm nào.
Người phụ nữ kéo một chiếc vali lớn, không để lộ chút dấu vết nào nhìn Hàn Bùi Vân: “Cô là cô Hàn Bùi Vân à?”
“Là tôi, cô là...” Hàn Bùi Vân giữ cửa, Cố Móng Heo đưa một người sống đến chỗ cô làm gì?
Chẳng lẽ trong vali có quà?
Hàn Bùi Vân nhìn về phía vali, hoài nghi cái vali lớn thế có thể giấu được một người không.
“Tôi là stylist riêng của Cố tổng, thường sẽ tạo hình cho cô ấy trong mấy dịp quan trọng, gọi tôi là Amy, cô ấy sắp xếp tôi đến đây để tạo hình cho cô.” Stylist mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Hàn Bùi Vân.
“Vậy có thể bắt đầu rồi chứ?” Cô đẩy cửa dẫn đường bảo Hàn Bùi Vân ngồi trước bàn trang điểm, sau đó mở cái vali lớn ra.
Bên trong không có ai, thứ xuất hiện là quần áo được bọc trong túi đựng chống bụi trong suốt.
Nhìn thấy stylist trải quần áo trên giường, bao gồm đủ loại váy đầm, váy dài khác nhau, Hàn Bùi Vân có chút ngơ ngác, cô im lặng cầm điện thoại lên, chụp ảnh rồi gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm: [Chỉ tham gia sự kiện của một trang web, phải đến mức này sao?]
Stylist nhấc chiếc váy ngắn màu đèn ướm lên người cô: “Cố tổng nói cô tham dự lễ trao giải, nên mặc loại váy này sẽ thích hợp hơn...”
Hàn Bùi Vân còn chưa đợi tin nhắn trả lời, đã giơ tay ngắt lời cô ấy, yếu ớt nói: “Tôi chỉ là một tác giả, không phải minh tinh bước trên thảm đỏ.”
“Nhưng Cố tổng dặn tôi, nhất định phải tạo kiểu đẹp nhất cho cô, phải đạt tới mức khiến người ta điên đảo.” Đôi mắt của stylist đảo qua đảo lại giữa đống quần áo lộng lẫy.
“Khiến người ta điên đảo?” Hàn Bùi Vân nói trong lòng, thôi được rồi.
Cô nhìn khuôn mặt chỉ trang điểm đơn giản của mình trong gương nói: “Tôi muốn kiểu khiêm tốn“.
“Kiểu sang trọng quý phái khiêm tốn? Ok luôn.” Stylist chọn một bộ đồ, cảm xúc vừa đủ, nói rất nhanh: “Màu đen cổ điển vượt thời gian, áo vest ôm vừa vặn, cổ chữ V truyền thống nhưng không tạo cảm giác quá nghiêm túc. Thiết kế thắt chặt eo để đánh vào thị giác. Bên dưới là váy ngắn viền lưới dài màu đen. Váy rộng giúp phần thân trên thon thả hơn, phần dưới thì lả lướt, thật hoàn hảo.”
Hàn Bùi Vân nghe xong sửng sốt một chút: “Đây là khiêm tốn sao?”
“Vẫn chưa đủ khiêm tốn sao?” Stylist chỉ lên giường: “Vậy cô xem cái khác đi?”
Áo ống, trễ vai, đuôi cá, hở lưng... Hàn Bùi Vân vừa nhìn thấy liền tê cả da đầu, nếu mặc những thứ này để tham gia hoạt động của web, chắc chắn sẽ có người cho rằng cô đang khoe khoang.
“Tôi mặc như thế này được không?” Hàn Bùi Vân có hỏi qua biên tập, bảo cô đừng mặc rẻ tiền quá là được.
Vì thế cô mua một chiếc áo khoác len cashmere màu đen dài tới mắt cá chân, bên trong là áo len cổ lọ màu xám, cài cúc áo khoác, đi bốt da, Hàn Bùi Vân cảm thấy mình ăn mặc khá trịnh trọng.
Stylist lắc đầu nói: “Họp thường niên công ty còn không được mặc thế này.”
“???” Hàn Bùi Vân tỏ vẻ không hiểu.
“Cô có thể mặc chiếc áo khoác này để hở, nhưng khi cài cúc, nhìn từ xa, như người đàn ông trong phim hoạt hình không có mặt. Hơn nữa, trong hội trường sẽ có hệ thống sưởi, đến lúc đó cô cởi áo khoác ra, bên trong là cái áo len cổ lọ bó sát người, nói thật trông rất khủng khiếp. Tóm lại, từ ngoài lẫn trong đều quá bình thường, cô thế này khiến người ta cảm thấy cô không có coi trọng sự kiện này.” Stylist nói xong, cầm chiếc váy đã chọn lên rồi đưa nó cho cô, với giọng chắc chắn, “Tin tôi đi, mặc nó tuyệt đối nhẹ nhàng khiêm tốn, cô nhất định sẽ hài lòng.”
Hàn Bùi Vân rất sợ bị người ta nói “không coi trọng sự kiện này”, thế nên đành chấp nhận, thay đồ rồi ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại để người ta tô vẽ lên mặt, cuối cùng còn làm tóc.
Mái tóc dài ban đầu được buộc thành đuôi ngựa giờ đã được uốn cong, có thể kéo ra sau tùy ý để tạo hiệu ứng rẽ ngôi một bên tự nhiên.
Đứng trước gương soi toàn thân, mang đôi giày cao gót màu bạc chuyển màu, mọi thứ cô nhìn đều hoàn hảo, Hàn Bùi Vân không thể không thừa nhận rằng stylist của Cố Cảnh Hàm quả thực rất lợi hại, cô cũng chưa từng nhìn thấy bản thân đẹp thế này.
“Cô Hàn, nhìn đây này.” Stylist bảo cô nhìn cô ấy, giơ điện thoại di động lên bấm bấm, chụp ảnh toàn thân.
Hàn Bùi Vân sửng sốt một lát, hai má nóng bừng: “Lại làm gì nữa đây?”
“Cố tổng dặn, trang điểm tạo mẫu cho cô xong phải chụp hình gửi cho cô ấy xem.” Gửi hình đi, chờ đối phương đánh giá.
Hàn Bùi Vân lúc này mới nhớ ra mình gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm, vừa rồi đang bận tạo hình nên không để ý tới tin nhắn cô ấy.
“Xong, Cố tổng rất hài lòng.” Stylist điều chỉnh một số chi tiết cho Hàn Bùi Vân rồi mới dọn đồ rời đi.
Đại khái sau khi trả lời tin nhắn stylist thì bấm vào khung chat của cô, ngay sau đó Hàn Bùi Vân nhận được video call từ Cố Cảnh Hàm.
Cô nghe máy, hơi mất tự nhiên nhìn vào hình ảnh phản chiếu nhỏ của mình ở góc trên bên phải điện thoại.
“Khóc Nhè nhà chúng ta đẹp thật đó.” Nụ cười của Cố Cảnh Hàm tràn ngập màn hình, thật lòng khen ngợi.
Không biết là Hàn Bùi Vân nghe câu nói kia có chút ngốc nghếch, hay là bị nhiễm nụ cười kia, sau đó cũng cười theo, rồi lập tức nhìn về phía stylist, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Chị với Amy cũng quen biết nhiều năm rồi, không cần ngượng đâu.” Cố Cảnh Hàm giới thiệu, “Có nhiều người nổi tiếng book cô ấy còn không được đó, mấy hôm trước chị đột nhiên book cô ấy, cô ấy không nói hai lời đã đồng ý rồi.”
Stylist đi qua chào Cố Cảnh Hàm: “Là do cô nói cần tạo hình cho phu nhân của cô đó.”
Hàn Bùi Vân cầm điện thoại di động, trong lòng có chút mơ hồ, cô thành Cố phu nhân khi nào vậy?
“Đừng nói tôi, ai mà nghe được cũng sẽ tò mò phu nhân của Cố tổng là thần thánh phương nào đấy.”
Stylist vừa đi, Hàn – Cố Phu Nhân – Bùi Vân lập tức hỏi Cố Cảnh Hàm không ngừng.
Cố Cảnh Hàm rất thích nghe người nói Hàn Bùi Vân là phu nhân của cô, thế là mang theo tâm trạng tốt giải thích với Hàn Bùi Vân, thái độ nhu mì, quả thực làm người ta cứng không nổi mà.
“Giới thiệu với bạn bè là Cố phu nhân không đúng sao? Chị đây cũng là Hàn phu nhân phải không?”
“Mấy lời trên mạng chị có đọc, chị cũng nghe lời em, không hiểu cái nào là chạy đi tìm Liễu Dĩ Tư hỏi. Chị biết có người đem em đi so sánh với tác giả này tác giả kia, chị cũng biết có người nói em không dám lộ mặt là do xấu, cho nên chị....”
Hàn Bùi Vân thường xuyên cảm thấy Cố Cảnh Hàm như đứa con nít, hiếu thắng thích tranh đấu vô nghĩa.
“Em không để ý mấy cái đó.”
“Nhưng mà em đẹp thế, họ dựa vào đâu mà nói vậy?” Cố Cảnh Hàm chân thật hỏi: “Em thật sự không để ý thật à?”
Hàn Bùi Vân né tránh không trả lời: “Hôm nay cho dù em có đẹp thì cũng vô ích, bởi vì phải luôn mang khẩu trang.”
“Có ích, ăn diện trang điểm tỉ mỉ sẽ tăng thêm tự tin.” Cố Cảnh Hàm đứng ở cầu thang khoa nội trú, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chị với Lịch Lịch chuẩn bị xem livestream, chị muốn để Lịch Lịch thấy, mẹ con bé có bao nhiêu xinh đẹp, xuất sắc đến thế nào.”
Dù không có nơi để chia sẻ tình yêu nhưng cô có thể là fan girl của Phi Vân Ca, ở trên mạng đọc bình luận của người khác nói về Khóc Nhè, vừa có cảm giác vinh nhục tồn tại.
Cố Cảnh Hàm nhắc đến Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân lâm vào trầm tư.
An Ca luôn nói mẹ Cố lợi hại thế này thế kia, mà hình như Lịch Lịch không biết cô làm gì.
“Em tuyệt nhất ở trong lòng chị và bọn nhỏ, còn có hàng ngàn độc giả của em nữa.” Giờ Cố Cảnh Hàm mới biết cuộc gọi video này rất cần, cô lắc lắc tay: “Vì Phi Đại đánh call.”
Ánh mắt Hàn Bùi Vân kiên định, động tác nhất quán.
Đúng vậy, đã đến lúc chứng minh cho bọn nhỏ thấy.
Sự kiện bắt đầu vào tầm chiều tối, Cố Cảnh Hàm đã tải trước ứng dụng này xuống iPad của mình, khi vào phòng phát sóng trực tiếp, cô đã dặn Lịch Lịch trước, khi nhìn thấy mẹ Hàn đi ra, không được la lên.
Bởi vì hôm nay Thẩm Thấm không có tâm trạng đi ra ngoài nên muốn bảo người rủ bà chơi mạt chược cũng khó.
Không hổ là web truyện lớn nhất của Trung Quốc, lễ kỷ niệm 10 năm thu hút rất nhiều nhà tài trợ, chi rất nhiều tiền, khung cảnh có thể so sánh với các liên hoan phim trong nước.
Có khoảng 40-50 mươi tác giả được mời, hầu hết đều là nữ, họ đều là những tác giả nổi tiếng ở mỗi kênh, trong đó kênh ngôn tình có số lượng tác giả được mời đến nhiều nhất, nhưng mà mọi người đều mang khẩu trang, Hàn Bùi Vân vốn không để ý đến người khác, càng không biết ai là ai.
Ngay từ đâu hiểu là ăn mặc không được quá rẻ tiền, nhưng cuối cùng ai cũng ăn diện lộng lẫy, bề ngoài trông như chị em nhưng thực chất lại toàn sóng ngầm.
Nếu so sánh với họ, thì cô mặc không hề khoa trương chút nào.
Nhớ đến lúc nãy Liễu Dĩ Tư đến phòng tìm cô, nhìn thấy cô thì cả người ngây ngốc, sau đó giống như được tiêm máu gà, la hét um xùm.
“Phi Vân Ca! Quả nhiên là nữ thần tôi yêu nhiều năm!”
Hàn Bùi Vân dường như có thể hoàn toàn hiểu được những gì Cố Cảnh Hàm nói, cô có thể thực sự không quan tâm đến hình tượng của mình, nhưng cô không muốn những người yêu mến cô phải thất vọng.
Nhiều tác giả có quen biết nhau, trò chuyện trong lúc chờ vào.
Hàn Bùi Vân rất ít giao tiếp, cũng không có ý muốn chủ động nói chuyện, cô im lặng lướt weibo, đọc nội dung trong nhóm, tim đập thình thịch, hoá ra có rất nhiều người chờ mong cô lên sân khấu.
[Em... thật sự đẹp à?] Lòng Hàn Bùi Vân có chút bồn chồn, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm đang cố thủ trước ipad, lập tức trả lời: [Vô cùng, bất khả chiến bại, đẹp vô đối.]
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, các tác giả nổi tiếng lần lượt bước vào địa điểm đi thảm đỏ.
Hai bên thảm đỏ đều có độc giả được mời, trong đó có Liễu Dĩ Tư, cô đã tìm được một nhóm độc giả cuồng nhiệt của Phi Vân Ca rồi tiết lộ thân phận của mình là Top 1 bá vương – Lá Liễu Mong Manh, thế là thành công chen chân lên hàng trước.
Khi tác giả bước lên thảm đỏ, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu bút danh và tác phẩm tiêu biểu của tác giả, sau đó đứng vào khu vực phỏng vấn và trò chuyện ngắn gọn.
Phi Vân Ca, với tư cách là tác giả kỳ cựu cũng như tác giả đã và đang nổi tiếng, được sắp xếp đi thảm đỏ cuối cùng.
Quá trình chờ đợi là khó khăn nhất, Hàn Bùi Vân nhìn người xung quanh càng ngày càng ít, cô càng ngày càng căng thẳng, chân tay lạnh buốt.
Cố Cảnh Hàm nghe người dẫn chương trình đọc cái tên “Phi Vân Ca” trên iPad của mình, cơ thể cô như bị bỏ bùa, ánh mắt dán chặt vào phía cuối thảm đỏ, bất động.
Cố Chỉ Lịch ở bên cạnh giống như một phiên bản thu nhỏ của Cố Cảnh Hàm, với động tác và ánh mắt giống hệt nhau.
Thẩm Thấm đã sớm muốn hỏi, hai người một lớn một nhỏ cầm cái ipad, nghiêm túc xem cái gì?
“Ngay bây giờ, người đang đi tới chính là Phi Vân Ca của chúng ta, Phi Đại....”
Nhân viên làm động tác mời, Hàn Bùi Vân bước lên thảm đỏ, nhìn đám người hai bên, đầu óc cô choáng váng trong giây lát.
Sau đó, cô bất an hất ngược mái tóc xõa xuống trán ra sau.
Người dẫn chương trình đang đọc tác phẩm tiêu biểu của cô.
Hàn Bùi Vân ngước mắt lên, lại nhìn về phía đám người, những người đó cũng đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt, hình dáng thì khác nhau nhưng biểu lộ đều giống nhau, ngạc nhiên.
Cô lấy hết can đảm tiến về phía trước vài bước, tấm lưới đen phía sau nhẹ nhàng nhấc lên theo bước chân của cô, giống như một nữ tướng quân đắc thắng trở về, phất cao chiếc áo choàng đỏ.
“Đây là lần đầu tiên Phi Đại tham dự một sự kiện ở nơi công cộng...”
Người dẫn chương trình vừa nói lời này, liền có người hét lên: “A! Thật sự là Phi Vân Ca!”
Tiếng hét đến với cô ngày càng nhiều như thủy triều, Hàn Bùi Vân bước đi trên thảm đỏ, cô từ ngơ ngác chuyển sang tò mò về tiếng hét của hai bên.
Liễu Dĩ Tư là người khởi xướng cho một màn khẩu hiệu: “Dáng vẻ phi phàm, thiên hạ đẹp nhất!”
Có người cố gắng vươn tay ra khỏi đám đông, đưa ra một bó hoa bị vùi dập tan tác: “Phi Đại, tôi yêu Phi Đại.”
Hàn Bùi Vân nhận lấy, nhướng mày, hơi cúi đầu: “Cám ơn.”
[Trời má, Phi Vân Ca đẹp thế sao? 】
[Chỉ lộ đôi mắt thôi mà đã đẹp đến vậy sao? 】
[Cô ấy dịu dàng với độc giả quá!!!]
Cố Cảnh Hàm nhìn bình luận bay nhảy trên màn hình, không khỏi co rúm người lại, tựa cằm lên đầu gối, mím môi mỉm cười.
Cô biết ngay mà, Khóc Nhè của cô được biết bao nhiêu người thích.
Cố Chỉ Lịch xem có nhiều chữ không hiểu, thậm chí cô bé còn không chắc người mình nhìn thấy lúc đầu có phải là mẹ Hàn hay không, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói thì quả thực là mẹ Hàn.
Bình luận liên tục bay nhảy không ngừng, có cái bình luận như chọc trúng chuồng gà, Cố Cảnh Hàm không ngờ con gái thời buổi này lại nói chuyện thẳng thắn như thế.
[Tôi có thể! Đã nằm sẵn.]
[Cầu Phi Đại làm tôi đi!!!]
[Bây giờ xếp hàng gả cho Phi Vân Ca còn kịp không?]
“Đẹp chứ.” Cố Cảnh Hàm hỏi Lịch Lịch, chỉ vào Hàn Bùi Vân đang nói chuyện với người dẫn chương trình.
“Đẹp ạ!” Cố Chỉ Lịch hưng phấn gật đầu.
Thẩm Thấm nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đây là nữ minh tinh nào?”
Trận mưa bình luận trôi qua nhanh đến mức không thể nhìn rõ, thứ nhìn thấy nhiều nhất là “Ahhhhhhhhh“.
Cố Cảnh Hàm nghe được câu hỏi của mẹ cô, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên xoay chiếc iPad của mình sang một bên, thẳng thắn đưa cho bà xem: “Idol của con.”
Thẩm Thấm trợn to hai mắt, giật mình: “Con còn đu idol nữa hả?”
Nghe cái tin này còn khiếp vía hơn cả nghe tin con gái bà mang thai.
“Đẹp không mẹ?” Cố Cảnh Hàm nói rồi lại cười.
Thẩm Thấm không đồng ý: “Không nhìn được toàn bộ khuôn mặt, làm sao biết được đẹp hay không?”
Sau đó, Cố Cảnh Hàm nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp, còn bình luận, mặc dù rất nhanh nó bị dập trong đống bình luận khác.
[Đây là vợ tôi, đừng có nghĩ tới chuyện cướp khỏi tay tôi nhé.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.