Chương 151
Thái Hữu Nhiễm
04/05/2024
Cố Diệp Hằng tức giận quát: “Hoang đường!”
Tình hình rất căng thẳng, cả cha lẫn con gái đều không chịu nhượng bộ.
Thẩm Thấm muốn khuyên nhủ, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Cố Diệp Hằng, sau đó nhìn bộ dáng không sợ gì của Cố Cảnh Hàm, vô thức nuốt xuống những lời muốn nói xuống, chắc nói cũng không có tác dụng.
“Ông nội, họ Cố quan trọng lắm sao ạ?” Hàn An Ca nhìn hai người lớn tranh cãi hồi lâu, dường như chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Cố Cảnh Hàm nói trước: “Không quan trọng.”
Mặc dù Cố Diệp Hằng bình thường là người ít nói ít cười, những cũng sẽ không phát giận với An Ca, nói gì cũng đồng ý hết.
Nhóc con thấy ông nội nổi giận với mẹ Cố, thế là dùng tài làm nũng, đi qua nắm góc áo ông nội, lắc qua lắc lại, chu cái môi lên: “Ông nội đừng tức giận, ôm An Ca một cái đi.”
Cố Diệp Hằng tức giận trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm, bế An Ca lên, giọng không còn cứng rắn nữa, dạy dỗ cháu gái: “Sau này, con không được giống mẹ con, không biết trên biết dưới.”
Cố Cảnh Hàm cười khinh khỉnh, lại chơi trò 'chỉ cây dâu mắng cây hoè', cô sớm đã không để bản thân bị đẩy vòng vòng.
Cổ tay lại lần nữa bị kéo, lần này Cố Cảnh Hàm nghe lời Hàn Bùi Vân, thấy ổn rồi thì biết dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hàn Bùi Vân vừa rồi chỉ đứng nhìn là đang suy nghĩ tìm từ, thấy không khí đã dịu đi, mới thăm dò: “Thật ra, họ... gì đó cũng không quan trọng.”
“Đúng vậy.” Cố Cảnh Hàm lập tức hùa theo.
“....” Hàn Bùi Vân còn chưa nói xong, đã bị Cố Cảnh Hàm cắt ngang, thế là cảm giác được ánh mắt như lưỡi dao của ba Cố Cảnh Hàm phóng tới.
Cô căng da đầu nói tiếp, “Trên đời này có nhiều người họ Cố, cũng có nhiều người họ Hàn, không cần nhất quyết đòi kế thừa họ gì đó....”
Cố Cảnh Hàm nói theo: “Không sai.”
Hàn Bùi Vân có thể nghe được Cố Diệp Hằng thở dốc, bởi vì tức giận mà hơi thở dồn dập nặng nề.
Cô mau chóng nói cho xong: “Vậy thì cứ để theo họ của chị đi.”
“Được.” Cố Cảnh Hàm thuận miệng nói, sau khi nói xong, ý thức được có gì đó không ổn, trong mắt có dấu chấm hỏi nhìn Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân nhìn cô, biểu cảm thoái mái nhu hoà, gật đầu.
Cố Cảnh Hàm theo thói quen nghiêng đầu, khẽ cau mày, cảm thấy mình thường xuyên không hiểu được tâm tư của Khóc Nhè.
Ở trước mặt ba mẹ Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân nhịn xúc động muốn xoa đầu Cố Cảnh Hàm, mỗi lần người này làm cái vẻ mặt này, biểu cảm thì vô cùng nghiêm túc nhưng mà trông thì không thông minh như Husky.
“Lúc chị chưa tỉnh, em đã đồng ý với ba chị, em sẽ không đổi ý.” Không thể xoa đầu, thế là lén xoa tay Cố Cảnh Hàm, vuốt ve.
Cố Cảnh Hàm nghe vậy, vẻ mặt không vui nhìn ba cô: “Ba, ba thế này không phải là giậu đổ bìm leo sao?”
Cơn giận của Cố Diệp Hằng vừa nguôi ngoai, lại bị câu nói này chọc giận tiếp.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy tình huống này, vội vàng giải thích: “Không phải vậy, em tự nguyện.”
“Con còn không bằng người này của con....” Cố Diệp Hằng tức giận đến nhức đầu, không biết nên gọi Hàn Bùi Vân thế nào, nói tới đây dừng lại, sau đó ho khan lúng túng, “Con bé hiểu chuyện hơn con nhiều!”
Cố Cảnh Hàm nghe thấy giống như ba đang khen Khóc Nhè, hai tai vô cớ nóng lên, mất tự nhiên mà đẩy kính, vốn định cãi lại vài câu, miệng hơi hé ra, thế rồi lại làm biểu cảm cười như không cười.
Trông bộ dạng thế này, hẳn là không cãi được nữa.
Dù bản thân bị chỉ trích vẫn không vui nhưng nghe Khóc Nhè được khen, thì những góc cạnh sắc bén đó dường như đã được mài giũa nhẹ nhàng, không còn sắc bén nữa.
Cố Cảnh Hàm quay người nắm lấy tay Hàn Bùi Vân: “Chúng ta lên phòng trước nhé? Chị cần thu dọn đồ đạc.”
Hàn Bùi Vân nói được, sau đó đứng dậy gật đầu với ba mẹ Cố Cảnh Hàm, cười xin lỗi.
Lúc đi lên lầu, Hàn Bùi Vân mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Thẩm Thấm: “Tôi nói rồi mà, con gái sẽ nghe lời Tiểu Vân.”
Cố Diệp Hằng: “Nó là muốn làm phản....”
An Ca: “Ông nội, mau ăn cơm ạ, con muốn đi tìm Lịch Lịch chơi.”
Cố Diệp Hằng: “Được được, chúng ta ăn cơm, kệ hai người đó đi ha.”
Lòng Hàn Bùi Vân mềm nhũn, đây có lẽ cảnh tượng mà cô chưa từng dám mơ đến.
Đến phòng, Cố Cảnh Hàm lập tức đóng cửa lại, Hàn Bùi Vân biết người này muốn nói cái gì, quay người lại, mở miệng nói trước: “Em không để ý mà.”
“Nhưng vậy không công bằng với em.” Cố Cảnh Hàm ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ, bao khí thế cãi nhau lúc nãy đã không còn, giờ trông như một đứa trẻ bực dọc, giọng điệu bất bình, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy Cố Cảnh Hàm vẫn còn ôm ngực, có thể vừa rồi nói chuyện dùng nhiều sức, cho nên vẫn đau, cô thở dài đi qua: “Em đã không để ý rồi, sao chị cứ phải để ý nhỉ, có gì đâu mà công bằng với không công bằng?”
Cố Cảnh Hàm không nói gì, cúi đầu nhìn Hàn Bùi Vân cởi cúc áo của mình, sau đó nhẹ nhàng vén miếng gạc lên vết thương.
“Em chỉ để ý đến thân thể của chị, chị nhìn đi, vừa rồi xúc động, chỗ khâu có rỉ máu rồi.” Hàn Bùi Vân tìm thuốc bôi và miếng dán được chuẩn bị khi xuất viện, bảo Cố Cảnh Hàm ráng chịu đựng, động tác dịu dàng vô cùng, đổi thuốc cho Cố Cảnh Hàm.
“Nhưng mà chị không làm gì hết... chị không xứng.” Cố Cảnh Hàm nhìn vẻ mặt Hàn Bùi Vân xử lý vết thương, hạ giọng.
Mấy năm nay, bản thân không chăm lo tốt cho Lịch Lịch, mà Khóc Nhè thì vất vả nuôi nấng An Ca, Cố Cảnh Hàm cảm thấy bản thân đã nợ Hàn Bùi Vân rất nhiều.
“Gì nữa đây? Mặc dù, em là người sinh An Ca, nhưng lần này chị đã cứu con bé.” Hàn Bùi Vân lại cài từng cúc áo, sau đó ôm mặt Cố Cảnh Hàm rồi hôn lên tráng.
Rồi nói tiếp: “Chị nói em đánh đổi cả mạng sống để sinh An Ca, nhưng mà chị cũng liều mạng để bảo vệ con bé, cho nên đừng thay em thấy không công bằng. Huống chi, không phải em đã nói rồi à, em không quan tâm lắm đến chuyện đổi họ cho con, mẹ chị cũng nói em là con dâu nhà họ Cố nếu đây là xã hội phong kiến, chắc em phải đổi thành Cố Hàn rồi.”
Cố Cảnh Hàm tựa trán lên vai Hàn Bùi Vân, thở sâu, không nói tiếng nào.
“Chị nhìn đi, ngay cả em cũng phải lấy họ của chị kìa.” Hàn Bùi Vân thản nhiên nói đùa, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, “Chỉ mong chúng ta sống tốt, những thứ khác không quan trọng, Hàn An Ca cũng được mà Cố An Ca cũng chả sao, đều là An Ca của bọn mình.”
Cố Cảnh Hàm vùi mặt vào vai cô, khẽ lắc đầu, biết Cố Cảnh Hàm phản đối, nhưng trong mắt Hàn Bùi Vân thì người này như đang làm nũng.
Giọng cũng nhẹ nhàng, “An Ca đã quen gọi là họ Hàn, không cần đâu.”
“Hay là....” Hàn Bùi Vân nghĩ ra một ý kiến khá hay, có lẽ có thể thỏa hiệp.
“Hả?” Cố Cảnh Hàm đợi một lúc không thấy Hàn Bùi Vân nói chuyện, thế là ngẩng mặt lên.
Hàn Bùi Vân cười nhìn cô: “Chị đọc tên em thử.”
Cố Cảnh Hàm đọc: “Hàn Bùi Vân.”
“Chị hiểu được?” Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng nhướng mày.
Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu.
Hàn Bùi Vân gõ nhẹ vào đầu cô, cười nhạo: “Đúng là đồ ngốc.”
Nhìn thấy Cố Cảnh Hàm mím môi, tựa hồ có chút xúc động, Hàn Bùi Vân xoa xoa vừa rồi gõ, giọng nói chứa đầy cưng chiều: “Nhưng mà em lại rất thích.”
Ca phẫu thuật cấy ghép của Cố Chỉ Lịch diễn ra rất tốt đẹp, vẫn phải nằm viện một thời gian mới có thể về nhà dưỡng tiếp.
Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân không ít lần cảm thán, một ca cấy ghép tưởng chừng đơn giản như vậy có thể thành công là cực kỳ khó khăn, muốn tìm được tuỳ thích hợp thật sự không dễ, bản thân thử hết mọi cách, đều thất vọng, cuối cùng đến tiềm thức cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ mất cô con gái này.
Cuối cùng, ông trời không nỡ mang Lịch Lịch đi, để lại cho cô bé một con đường sống.
Trong khoảng thời gian này, An Ca đã nghỉ ngơi đủ, vì muốn ở cùng Lịch Lịch, mà ăn vạ trong bệnh viện không chịu đi học, dựa vào ông bà Cố cứng chiều, công khai thách thức mẹ.
Hai mẹ con sống với nhau đã lâu, Hàn Bùi Vân xử lý tình huống này không tốt lắm, vừa có thể vừa chăm sóc tốt cảm xúc của trưởng bối vừa muốn dạy dỗ phê bình An Ca, thật sự quá khó.
Cuối cùng cô đã thỏa hiệp, đồng ý để An Ca ở lại với Lịch Lịch thêm vài ngày nữa, khi Lịch Lịch từ bệnh viện về nhà, cô nhóc phải ngoan ngoãn đi học.
Mặc dù Hàn Bùi Vân đồng ý chuyển đến nhà họ Cố, nhưng kỳ thực cô và Cố Cảnh Hàm ở lại trong phòng Lịch Lịch nhiều hơn, có khi còn ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ.
Lúc trước, cô lo lắng ở nhà có ba mẹ Cố Cảnh Hàm sẽ không được tự nhiên, nhưng thực tế cũng không đáng sợ đến vậy, dù sao thì chẳng ai đi đánh người đang cười, lúc cô thấy Cố Diệp Hằng thì gọi một tiếng chú, cho dù trong lòng ông ấy vẫn chưa chấp nhận tình cảm của hai người các cô, nhưng cũng chưa từng nói lời khó nghe với cô. Mà bà Cố thì, mỗi lần gọi dì đều bị sửa mấy lần, không được gọi “dì”, phải gọi “mẹ“.
Ban ngày An Ca ở trong bệnh viện chơi với Lịch Lịch, hai đứa nhỏ còn nhau tìm việc làm, nói mấy lời chỉ hai đứa hiểu, rất ít khi làm phiền người lớn.
Thỉnh thoảng Cố Cảnh Hàm không cần phải đến công ty làm việc, Hàn Bùi Vân sẽ như trước, ngồi đối diện với Cố Cảnh Hàm trên bàn ăn, mỗi người ôm một cái laptop. Cô thì gõ chữ, đăng truyện, viết kịch bản, Cố Cảnh Hàm làm việc, cả hai không ai làm phiền nhau, đôi lúc tâm linh tương thông đồng thời ngẩng đầu, sau đó cười, không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu sau đậm trong mắt mỗi người.
Vết khâu trên vết thương của Cố Cảnh Hàm có thể cắt chỉ, nhờ có sự chăm sóc cẩn thận của Hàn Bùi Vân nên vết sẹo không còn rõ, sau vài lần điều trị bằng laser ở khoa da liễu, vết thương sẽ trở lại bình thường. Bác sĩ dặn dò hai tháng tới không được vận động mạnh, nhấn mạnh phải hai tháng sau mới được ân ái.
Vì vậy ở mấy cái đêm không thể dừng lại, Cố Cảnh Hàm đương nhiên yêu cầu Hàn Bùi Vân như đêm đó —- ngồi ở trên rồi tự động.
Hai tháng sau, công ty điện ảnh của Liễu Dĩ Tư chính thức được thành lập tên công ty được lấy từ đồng âm với tên cô - “Y Tư“. Trang weibo chính thức của công ty, thông báo người đồng sáng lập công ty là Liễu Dĩ Tư và Cố Cảnh Hàm, đồng thời công ty đã ký hợp đồng với một số đạo diễn và diễn viên nổi tiếng. Nổi bật là công ty đã ký hợp đồng với tiểu thuyết gia kiêm nhà biên kịch nổi tiếng Phi Vân Ca và sẽ thành lập tổ biên kịch, trong tương lai mong muốn được hợp tác cùng nhau để ra mắt nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình chất lượng cao hơn nữa.
Tổ biên kịch đã bắt đầu hình thành, Liễu Dĩ Tư tìm hai trợ lý kiêm biên kịch cho Hàn Bùi Vân, và một người đại diện chuyên hợp tác, cô cần thường xuyên đến công ty họp, từ nay trở đi có thể coi cô là người phải đi làm.
Kể từ sau sự cố bức ảnh do Lễ kỷ niệm web, Hàn Bùi Vân chỉ đăng một số bài viết về tác phẩm của mình trên weibo, ban đầu cô không biết phải đáp lại sự nhiệt tình của độc giả như thế nào, sau này khi An Ca và Cố Cảnh Hàm xảy ra chuyện, nên cũng không có tâm trạng tương tác.
Sau khi retweet lại weibo của công ty điện ảnh Y Tư, khu vực bình luận bùng nổ, thấy bình luận tăng vọt, tưởng đâu mọi người chúc mừng mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp của cô, nào ngờ... các độc giả chỉ chú ý đến người đồng sáng lập là Cố Cảnh Hàm, một nhóm người duy trì đội hình, hò hét —- “Vân Hàm CP là thật!”
Hàn Bùi Vân bấm vào weibo của Cố Cảnh Hàm, thấy cô ấy cũng retweet lại bài viết đó, trong khu tin nhắn có đội hình giống nhau - “Chúc mừng Cố tổng theo đuổi vợ thành công!”
Có người mạnh dạn suy đoán Cố Cảnh Hàm gia nhập công ty điện ảnh truyền hình của Liễu Dĩ Tư là vì Phi Vân Ca, mỗi một lập luận đưa ra... đều có lý, giống như giun trong bụng Cố Cảnh Hàm vậy.
Bình luận này nhanh chóng lọt top bình luận hot.
Hàn Bùi Vân chụp ảnh màn hình, gửi cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm sáng sớm tới công ty, có lẽ rất bận, phải một lúc sau mới trả lời: [Chị chỉ đầu tư vào chỗ chắc lời không lỗ.]
Hàn Bùi Vân hỏi: [Cho nên không phải là bởi vì em?]
Bên kia hiện ra đang gõ, tạm dừng, tiếp tục gõ và gửi cùng một câu: [Em chính là khoản đầu tư chắc lời không lỗ của đời chị.]
Hàn Bùi Vân che đi đôi má nóng bừng, bất đắc dĩ cười.
Thời gian ở bên nhau ngày càng dài ra, đặc biệt là sau khi Lịch Lịch xuất viện, cuộc sống dần bình yên hơn. Nhưng Cố Móng Heo vẫn luôn có thể bất thình lình nhảy ra vài câu cợt nhã đầy sáng tạo, hoặc là ở lúc đêm khuya sẽ giải khoá nhưng tư thế hiếm lạ.
Ngày thường, di giúp việc sẽ chăm lo cho hai đứa nhỏ, việc mà cô và Cố Cảnh Hàm cần làm chính là, vào lúc bọn nhỏ cần các cô, thì sẽ kịp thời cho hai đứa một cái ôm ấm áp, làm chỗ dựa vững chắc cho các con.
Hàn Bùi Vân cảm thấy cuộc sống của bọn họ bây giờ bình yên, năm tháng tĩnh lặng. Thỉnh thoáng sẽ có chút tình thú, giống như làn gió nhẹ thổi lên mặt hồ làm xuất hiện những gợn sóng lấp lánh, phút chốc nó mang một vẻ đẹp khác.
Tưởng đâu ngày tháng cứ thế trôi qua, hè đi thu đến, các cô sẽ mang Tiểu Long Bao và Bánh Bao Chiên về nhà.
Cho đến ngày hôm đó, cô và Cố Cảnh Hàm dậy sớm xuống lầu ăn sáng, trên bàn ăn bày một lồng xíu mại nóng hổi.
Tình hình rất căng thẳng, cả cha lẫn con gái đều không chịu nhượng bộ.
Thẩm Thấm muốn khuyên nhủ, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Cố Diệp Hằng, sau đó nhìn bộ dáng không sợ gì của Cố Cảnh Hàm, vô thức nuốt xuống những lời muốn nói xuống, chắc nói cũng không có tác dụng.
“Ông nội, họ Cố quan trọng lắm sao ạ?” Hàn An Ca nhìn hai người lớn tranh cãi hồi lâu, dường như chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Cố Cảnh Hàm nói trước: “Không quan trọng.”
Mặc dù Cố Diệp Hằng bình thường là người ít nói ít cười, những cũng sẽ không phát giận với An Ca, nói gì cũng đồng ý hết.
Nhóc con thấy ông nội nổi giận với mẹ Cố, thế là dùng tài làm nũng, đi qua nắm góc áo ông nội, lắc qua lắc lại, chu cái môi lên: “Ông nội đừng tức giận, ôm An Ca một cái đi.”
Cố Diệp Hằng tức giận trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm, bế An Ca lên, giọng không còn cứng rắn nữa, dạy dỗ cháu gái: “Sau này, con không được giống mẹ con, không biết trên biết dưới.”
Cố Cảnh Hàm cười khinh khỉnh, lại chơi trò 'chỉ cây dâu mắng cây hoè', cô sớm đã không để bản thân bị đẩy vòng vòng.
Cổ tay lại lần nữa bị kéo, lần này Cố Cảnh Hàm nghe lời Hàn Bùi Vân, thấy ổn rồi thì biết dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hàn Bùi Vân vừa rồi chỉ đứng nhìn là đang suy nghĩ tìm từ, thấy không khí đã dịu đi, mới thăm dò: “Thật ra, họ... gì đó cũng không quan trọng.”
“Đúng vậy.” Cố Cảnh Hàm lập tức hùa theo.
“....” Hàn Bùi Vân còn chưa nói xong, đã bị Cố Cảnh Hàm cắt ngang, thế là cảm giác được ánh mắt như lưỡi dao của ba Cố Cảnh Hàm phóng tới.
Cô căng da đầu nói tiếp, “Trên đời này có nhiều người họ Cố, cũng có nhiều người họ Hàn, không cần nhất quyết đòi kế thừa họ gì đó....”
Cố Cảnh Hàm nói theo: “Không sai.”
Hàn Bùi Vân có thể nghe được Cố Diệp Hằng thở dốc, bởi vì tức giận mà hơi thở dồn dập nặng nề.
Cô mau chóng nói cho xong: “Vậy thì cứ để theo họ của chị đi.”
“Được.” Cố Cảnh Hàm thuận miệng nói, sau khi nói xong, ý thức được có gì đó không ổn, trong mắt có dấu chấm hỏi nhìn Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân nhìn cô, biểu cảm thoái mái nhu hoà, gật đầu.
Cố Cảnh Hàm theo thói quen nghiêng đầu, khẽ cau mày, cảm thấy mình thường xuyên không hiểu được tâm tư của Khóc Nhè.
Ở trước mặt ba mẹ Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân nhịn xúc động muốn xoa đầu Cố Cảnh Hàm, mỗi lần người này làm cái vẻ mặt này, biểu cảm thì vô cùng nghiêm túc nhưng mà trông thì không thông minh như Husky.
“Lúc chị chưa tỉnh, em đã đồng ý với ba chị, em sẽ không đổi ý.” Không thể xoa đầu, thế là lén xoa tay Cố Cảnh Hàm, vuốt ve.
Cố Cảnh Hàm nghe vậy, vẻ mặt không vui nhìn ba cô: “Ba, ba thế này không phải là giậu đổ bìm leo sao?”
Cơn giận của Cố Diệp Hằng vừa nguôi ngoai, lại bị câu nói này chọc giận tiếp.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy tình huống này, vội vàng giải thích: “Không phải vậy, em tự nguyện.”
“Con còn không bằng người này của con....” Cố Diệp Hằng tức giận đến nhức đầu, không biết nên gọi Hàn Bùi Vân thế nào, nói tới đây dừng lại, sau đó ho khan lúng túng, “Con bé hiểu chuyện hơn con nhiều!”
Cố Cảnh Hàm nghe thấy giống như ba đang khen Khóc Nhè, hai tai vô cớ nóng lên, mất tự nhiên mà đẩy kính, vốn định cãi lại vài câu, miệng hơi hé ra, thế rồi lại làm biểu cảm cười như không cười.
Trông bộ dạng thế này, hẳn là không cãi được nữa.
Dù bản thân bị chỉ trích vẫn không vui nhưng nghe Khóc Nhè được khen, thì những góc cạnh sắc bén đó dường như đã được mài giũa nhẹ nhàng, không còn sắc bén nữa.
Cố Cảnh Hàm quay người nắm lấy tay Hàn Bùi Vân: “Chúng ta lên phòng trước nhé? Chị cần thu dọn đồ đạc.”
Hàn Bùi Vân nói được, sau đó đứng dậy gật đầu với ba mẹ Cố Cảnh Hàm, cười xin lỗi.
Lúc đi lên lầu, Hàn Bùi Vân mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Thẩm Thấm: “Tôi nói rồi mà, con gái sẽ nghe lời Tiểu Vân.”
Cố Diệp Hằng: “Nó là muốn làm phản....”
An Ca: “Ông nội, mau ăn cơm ạ, con muốn đi tìm Lịch Lịch chơi.”
Cố Diệp Hằng: “Được được, chúng ta ăn cơm, kệ hai người đó đi ha.”
Lòng Hàn Bùi Vân mềm nhũn, đây có lẽ cảnh tượng mà cô chưa từng dám mơ đến.
Đến phòng, Cố Cảnh Hàm lập tức đóng cửa lại, Hàn Bùi Vân biết người này muốn nói cái gì, quay người lại, mở miệng nói trước: “Em không để ý mà.”
“Nhưng vậy không công bằng với em.” Cố Cảnh Hàm ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ, bao khí thế cãi nhau lúc nãy đã không còn, giờ trông như một đứa trẻ bực dọc, giọng điệu bất bình, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy Cố Cảnh Hàm vẫn còn ôm ngực, có thể vừa rồi nói chuyện dùng nhiều sức, cho nên vẫn đau, cô thở dài đi qua: “Em đã không để ý rồi, sao chị cứ phải để ý nhỉ, có gì đâu mà công bằng với không công bằng?”
Cố Cảnh Hàm không nói gì, cúi đầu nhìn Hàn Bùi Vân cởi cúc áo của mình, sau đó nhẹ nhàng vén miếng gạc lên vết thương.
“Em chỉ để ý đến thân thể của chị, chị nhìn đi, vừa rồi xúc động, chỗ khâu có rỉ máu rồi.” Hàn Bùi Vân tìm thuốc bôi và miếng dán được chuẩn bị khi xuất viện, bảo Cố Cảnh Hàm ráng chịu đựng, động tác dịu dàng vô cùng, đổi thuốc cho Cố Cảnh Hàm.
“Nhưng mà chị không làm gì hết... chị không xứng.” Cố Cảnh Hàm nhìn vẻ mặt Hàn Bùi Vân xử lý vết thương, hạ giọng.
Mấy năm nay, bản thân không chăm lo tốt cho Lịch Lịch, mà Khóc Nhè thì vất vả nuôi nấng An Ca, Cố Cảnh Hàm cảm thấy bản thân đã nợ Hàn Bùi Vân rất nhiều.
“Gì nữa đây? Mặc dù, em là người sinh An Ca, nhưng lần này chị đã cứu con bé.” Hàn Bùi Vân lại cài từng cúc áo, sau đó ôm mặt Cố Cảnh Hàm rồi hôn lên tráng.
Rồi nói tiếp: “Chị nói em đánh đổi cả mạng sống để sinh An Ca, nhưng mà chị cũng liều mạng để bảo vệ con bé, cho nên đừng thay em thấy không công bằng. Huống chi, không phải em đã nói rồi à, em không quan tâm lắm đến chuyện đổi họ cho con, mẹ chị cũng nói em là con dâu nhà họ Cố nếu đây là xã hội phong kiến, chắc em phải đổi thành Cố Hàn rồi.”
Cố Cảnh Hàm tựa trán lên vai Hàn Bùi Vân, thở sâu, không nói tiếng nào.
“Chị nhìn đi, ngay cả em cũng phải lấy họ của chị kìa.” Hàn Bùi Vân thản nhiên nói đùa, bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, “Chỉ mong chúng ta sống tốt, những thứ khác không quan trọng, Hàn An Ca cũng được mà Cố An Ca cũng chả sao, đều là An Ca của bọn mình.”
Cố Cảnh Hàm vùi mặt vào vai cô, khẽ lắc đầu, biết Cố Cảnh Hàm phản đối, nhưng trong mắt Hàn Bùi Vân thì người này như đang làm nũng.
Giọng cũng nhẹ nhàng, “An Ca đã quen gọi là họ Hàn, không cần đâu.”
“Hay là....” Hàn Bùi Vân nghĩ ra một ý kiến khá hay, có lẽ có thể thỏa hiệp.
“Hả?” Cố Cảnh Hàm đợi một lúc không thấy Hàn Bùi Vân nói chuyện, thế là ngẩng mặt lên.
Hàn Bùi Vân cười nhìn cô: “Chị đọc tên em thử.”
Cố Cảnh Hàm đọc: “Hàn Bùi Vân.”
“Chị hiểu được?” Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng nhướng mày.
Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu.
Hàn Bùi Vân gõ nhẹ vào đầu cô, cười nhạo: “Đúng là đồ ngốc.”
Nhìn thấy Cố Cảnh Hàm mím môi, tựa hồ có chút xúc động, Hàn Bùi Vân xoa xoa vừa rồi gõ, giọng nói chứa đầy cưng chiều: “Nhưng mà em lại rất thích.”
Ca phẫu thuật cấy ghép của Cố Chỉ Lịch diễn ra rất tốt đẹp, vẫn phải nằm viện một thời gian mới có thể về nhà dưỡng tiếp.
Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân không ít lần cảm thán, một ca cấy ghép tưởng chừng đơn giản như vậy có thể thành công là cực kỳ khó khăn, muốn tìm được tuỳ thích hợp thật sự không dễ, bản thân thử hết mọi cách, đều thất vọng, cuối cùng đến tiềm thức cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ mất cô con gái này.
Cuối cùng, ông trời không nỡ mang Lịch Lịch đi, để lại cho cô bé một con đường sống.
Trong khoảng thời gian này, An Ca đã nghỉ ngơi đủ, vì muốn ở cùng Lịch Lịch, mà ăn vạ trong bệnh viện không chịu đi học, dựa vào ông bà Cố cứng chiều, công khai thách thức mẹ.
Hai mẹ con sống với nhau đã lâu, Hàn Bùi Vân xử lý tình huống này không tốt lắm, vừa có thể vừa chăm sóc tốt cảm xúc của trưởng bối vừa muốn dạy dỗ phê bình An Ca, thật sự quá khó.
Cuối cùng cô đã thỏa hiệp, đồng ý để An Ca ở lại với Lịch Lịch thêm vài ngày nữa, khi Lịch Lịch từ bệnh viện về nhà, cô nhóc phải ngoan ngoãn đi học.
Mặc dù Hàn Bùi Vân đồng ý chuyển đến nhà họ Cố, nhưng kỳ thực cô và Cố Cảnh Hàm ở lại trong phòng Lịch Lịch nhiều hơn, có khi còn ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ.
Lúc trước, cô lo lắng ở nhà có ba mẹ Cố Cảnh Hàm sẽ không được tự nhiên, nhưng thực tế cũng không đáng sợ đến vậy, dù sao thì chẳng ai đi đánh người đang cười, lúc cô thấy Cố Diệp Hằng thì gọi một tiếng chú, cho dù trong lòng ông ấy vẫn chưa chấp nhận tình cảm của hai người các cô, nhưng cũng chưa từng nói lời khó nghe với cô. Mà bà Cố thì, mỗi lần gọi dì đều bị sửa mấy lần, không được gọi “dì”, phải gọi “mẹ“.
Ban ngày An Ca ở trong bệnh viện chơi với Lịch Lịch, hai đứa nhỏ còn nhau tìm việc làm, nói mấy lời chỉ hai đứa hiểu, rất ít khi làm phiền người lớn.
Thỉnh thoảng Cố Cảnh Hàm không cần phải đến công ty làm việc, Hàn Bùi Vân sẽ như trước, ngồi đối diện với Cố Cảnh Hàm trên bàn ăn, mỗi người ôm một cái laptop. Cô thì gõ chữ, đăng truyện, viết kịch bản, Cố Cảnh Hàm làm việc, cả hai không ai làm phiền nhau, đôi lúc tâm linh tương thông đồng thời ngẩng đầu, sau đó cười, không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu sau đậm trong mắt mỗi người.
Vết khâu trên vết thương của Cố Cảnh Hàm có thể cắt chỉ, nhờ có sự chăm sóc cẩn thận của Hàn Bùi Vân nên vết sẹo không còn rõ, sau vài lần điều trị bằng laser ở khoa da liễu, vết thương sẽ trở lại bình thường. Bác sĩ dặn dò hai tháng tới không được vận động mạnh, nhấn mạnh phải hai tháng sau mới được ân ái.
Vì vậy ở mấy cái đêm không thể dừng lại, Cố Cảnh Hàm đương nhiên yêu cầu Hàn Bùi Vân như đêm đó —- ngồi ở trên rồi tự động.
Hai tháng sau, công ty điện ảnh của Liễu Dĩ Tư chính thức được thành lập tên công ty được lấy từ đồng âm với tên cô - “Y Tư“. Trang weibo chính thức của công ty, thông báo người đồng sáng lập công ty là Liễu Dĩ Tư và Cố Cảnh Hàm, đồng thời công ty đã ký hợp đồng với một số đạo diễn và diễn viên nổi tiếng. Nổi bật là công ty đã ký hợp đồng với tiểu thuyết gia kiêm nhà biên kịch nổi tiếng Phi Vân Ca và sẽ thành lập tổ biên kịch, trong tương lai mong muốn được hợp tác cùng nhau để ra mắt nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình chất lượng cao hơn nữa.
Tổ biên kịch đã bắt đầu hình thành, Liễu Dĩ Tư tìm hai trợ lý kiêm biên kịch cho Hàn Bùi Vân, và một người đại diện chuyên hợp tác, cô cần thường xuyên đến công ty họp, từ nay trở đi có thể coi cô là người phải đi làm.
Kể từ sau sự cố bức ảnh do Lễ kỷ niệm web, Hàn Bùi Vân chỉ đăng một số bài viết về tác phẩm của mình trên weibo, ban đầu cô không biết phải đáp lại sự nhiệt tình của độc giả như thế nào, sau này khi An Ca và Cố Cảnh Hàm xảy ra chuyện, nên cũng không có tâm trạng tương tác.
Sau khi retweet lại weibo của công ty điện ảnh Y Tư, khu vực bình luận bùng nổ, thấy bình luận tăng vọt, tưởng đâu mọi người chúc mừng mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp của cô, nào ngờ... các độc giả chỉ chú ý đến người đồng sáng lập là Cố Cảnh Hàm, một nhóm người duy trì đội hình, hò hét —- “Vân Hàm CP là thật!”
Hàn Bùi Vân bấm vào weibo của Cố Cảnh Hàm, thấy cô ấy cũng retweet lại bài viết đó, trong khu tin nhắn có đội hình giống nhau - “Chúc mừng Cố tổng theo đuổi vợ thành công!”
Có người mạnh dạn suy đoán Cố Cảnh Hàm gia nhập công ty điện ảnh truyền hình của Liễu Dĩ Tư là vì Phi Vân Ca, mỗi một lập luận đưa ra... đều có lý, giống như giun trong bụng Cố Cảnh Hàm vậy.
Bình luận này nhanh chóng lọt top bình luận hot.
Hàn Bùi Vân chụp ảnh màn hình, gửi cho Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm sáng sớm tới công ty, có lẽ rất bận, phải một lúc sau mới trả lời: [Chị chỉ đầu tư vào chỗ chắc lời không lỗ.]
Hàn Bùi Vân hỏi: [Cho nên không phải là bởi vì em?]
Bên kia hiện ra đang gõ, tạm dừng, tiếp tục gõ và gửi cùng một câu: [Em chính là khoản đầu tư chắc lời không lỗ của đời chị.]
Hàn Bùi Vân che đi đôi má nóng bừng, bất đắc dĩ cười.
Thời gian ở bên nhau ngày càng dài ra, đặc biệt là sau khi Lịch Lịch xuất viện, cuộc sống dần bình yên hơn. Nhưng Cố Móng Heo vẫn luôn có thể bất thình lình nhảy ra vài câu cợt nhã đầy sáng tạo, hoặc là ở lúc đêm khuya sẽ giải khoá nhưng tư thế hiếm lạ.
Ngày thường, di giúp việc sẽ chăm lo cho hai đứa nhỏ, việc mà cô và Cố Cảnh Hàm cần làm chính là, vào lúc bọn nhỏ cần các cô, thì sẽ kịp thời cho hai đứa một cái ôm ấm áp, làm chỗ dựa vững chắc cho các con.
Hàn Bùi Vân cảm thấy cuộc sống của bọn họ bây giờ bình yên, năm tháng tĩnh lặng. Thỉnh thoáng sẽ có chút tình thú, giống như làn gió nhẹ thổi lên mặt hồ làm xuất hiện những gợn sóng lấp lánh, phút chốc nó mang một vẻ đẹp khác.
Tưởng đâu ngày tháng cứ thế trôi qua, hè đi thu đến, các cô sẽ mang Tiểu Long Bao và Bánh Bao Chiên về nhà.
Cho đến ngày hôm đó, cô và Cố Cảnh Hàm dậy sớm xuống lầu ăn sáng, trên bàn ăn bày một lồng xíu mại nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.