Chương 52
Thái Hữu Nhiễm
17/12/2023
"Ngày hôm sau, lúc người khổng lồ đang ngủ, Jack đặt một con gà dưới
cánh tay anh ta....." Lật sang trang tiếp theo của cuốn truyện cổ tích,
Cố Cảnh Hàm ngáp một cái, nhận thấy Lịch Lịch đang dựa vào cô đã không
còn cử động, cô hơi quay mặt để xác đinh con gái ngủ chưa.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu Lịch Lịch, eo vừa động một cái, đau muốn chết, cô nén đau đặt con gái nằm thẳng xuống, sau đó đắp chăn, nhìn đồng hồ chỉ thấy hơn 10 giờ, vẫn còn mấy email đang chờ cô xử lý.
Cố Cảnh Hàm nhìn chiếc laptop trên bàn ăn, chỉ cách đó vài bước, mà dì Vương thì đang ngủ trong phòng ngủ nhỏ, lúc này nếu kêu dì Vương lấy giúp thì sẽ đánh thức con gái. Cô cố gắng chậm rãi đi xuống giường, mặc dù eo đau nhưng so với lúc mới bị thì vẫn đỡ hơn, ít ra vẫn còn cử động được.
Này là cũng nhờ có Khóc Nhè, xoa đúng chỗ nên mới giảm đau, Cố Cảnh Hàm ngồi trước máy tính, trong lúc chờ máy tính khởi động cô mở WeChat ra gửi tin nhắn, như thường lệ sẽ gửi cái icon cười màu vàng, để tỏ thái độ đang vui vẻ.
Ba giây sau, dòng chữ đối phương đang gõ cũng không xuất hiện ở phía trên màn hình, Cố Cảnh Hàm nóng lòng gõ chữ: [Eo của tôi...]
Lại một icon màu vàng đang tươi cười khác đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời cô, Cố Cảnh Hàm chưa kịp nói gì, Hàn Bùi Vân lập tức gửi tới hai chữ: [Sao đây?]
Rõ ràng đều cùng là một icon, nhưng khi Cố Cảnh Hàm so sánh với cái icon mình gửi đi, thì luôn cảm thấy cái icon này không mấy nhiệt tình.
Cô gõ cho hết câu chữ rồi gửi đi: "Eo của tôi đỡ hơn nhiều rồi."
"Rồi sao nữa?" Bên kia hỏi.
Hàn Bùi Vân nói như thế, Cố Cảnh Hàm không biết nên trả lời lại thế nào, tìm trong gói icon cả buổi cuối cùng gửi một cái icon màu vàng vẫy tay chào tạm biệt.
[???] Hàn Bùi Vân gửi liền ba cái chấm hỏi.
Cố Cảnh Hàm vừa mở email ra, không hiểu Hàn Bùi Vân có ý gì, thế là cũng gửi mấy cái dấu chấm hỏi qua.
Hàn Bùi Vân gửi liên tiếp hai cái tin nhắn: [Đại Móng Heo, rốt cuộc cô muốn nói gì?]
[Tôi đang gõ chữ, muốn nói gì thì nói nhanh lên đi, bị cô làm phiền tụt hết mood rồi.]
Cố Cảnh Hàm nhìn xem, muốn nhanh chóng bày tỏ điều gì đó, nhưng ngoài việc nói cho Khóc Nhè biết eo đã đỡ thì chả biết nói gì.
Nếu như nhất quyết muốn biết cô muốn nói gì thì... Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, nếu nói đúng theo cảm giác thì chắc là nói thế này đi.
Cô gửi cho Hàn Bùi Vân một cái icon thẹn thùng, căng thẳng gõ chữ: [Có lẽ là tôi nhớ cô.]
[???] Bên kia lại gửi ba cái dấu chấm hỏi.
Cố Cảnh Hàm thấy bên kia vẫn đang trong trạng thái đang nhập nên kiên nhẫn ngồi chờ.
[Lại nói mấy lời cợt nhả, tôi chặn cô đấy.]
Chờ đợi mãi lại đợi được câu này, Cố Cảnh Hàm có chút ngơ ngác, cô nói đủ chân thành mà, cợt nhả chỗ nào chứ?
Sợ bị Khóc Nhè chặn không dám hỏi, yên lặng chụp màn hình điện thoại, rồi làm mờ ảnh đại diện, sau đó gửi vào trong nhóm chat mấy bạn nhậu.
Cô hỏi: [Lời tôi nói cợt nhả chỗ nào?]
Bạn nhậu số 1: [Cố tổng, xin làm quen lại từ đầu với cậu.]
Bạn nhậu số 2: [Một khi cợt nhả được tuôn trào thì càng cợt nhả, xin quỳ.]
Bạn nhậu số 3: [Bản thân cợt nhả mà không biết mình cợt nhả, mới thật sự cợt nhả.]
Cố Cảnh Hàm nhìn tin nhắn trong điện thoại, kiên quyết không đồng ý người bọn họ đang nói tới chính là cô, cô là người nghiêm túc, có chỗ nào cợt nhả đâu, mà này chỉ thuần tuý muốn thể hiện tình cảm với Khóc Nhè thôi.
Thấy họ không hiểu được ý của mình, cho nên lười cãi lại, thế là trở lại bấm vào khung chat được ghim trên đầu, không có tin nhắn mới, thôi thì đi làm việc.
Xử lý xong việc cũng đã muộn, nên đi ngủ, Cố Cảnh Hàm định chọn tắt máy tính thì nhớ đến thư mục nào đó nhét trong ổ cứng.
Đêm khuya yên tĩnh, dì Vương không có mặt, con gái cũng đã đi ngủ, cũng là lúc tốt nhất để học kiến thức mới.
Với tinh thần ham học, Cố Cảnh Hàm đeo tai nghe vào, bấm vào video trong thư mục.
Với FBI WARNIN, Cố Cảnh Hàm chính thức bước vào một lĩnh vực mà cô chưa bao giờ hiểu rõ.
Trong cộng đồng cô sống, tình cảm đồng giới khá phổ biến, kể cả khi cô đi du học, thái độ của cô đối với chuyện này luôn thấu hiểu và tôn trọng, nhưng chưa bao giờ có ý định đi tìm hiểu sâu về tình yêu của thế giới này, hay cách bày tỏ tình yêu là như thế nào.
Rốt cuộc thì bản thân cô chưa từng nhận ra bản thân là cong, đến chuyện tình cảm nam nữ cũng chưa từng có ý tưởng.
Vẫn luôn cho rằng bản thân là kẻ máu lạnh, cho đến khi gặp được Hàn Bùi Vân, mới biết được hoá ra băng âm mười mấy độ vẫn có thể biến thành dung nham nóng chảy.
Lần đầu cô có cảm giác muốn thân thiết người khác, thậm chí trong lòng còn dâng lên xúc động, khao khát vô cùng, không muốn chỉ dừng lại ở bên ngoài với người kia.
Cố Cảnh Hàm xem kỹ từng chi tiết hành động trong video, không có bất kỳ suy nghĩ phân tâm nào, giống như một cây non tham lam điên cuồng hút chất dinh dưỡng, với mục tiêu phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, xem hồi lâu không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, Cố Cảnh Hàm lơ đãng trong chốc lát, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy người trên màn hình máy tính đang đè bị đè dưới thân chính là Hàn Bùi Vân.
Cô dường như bước vào một thế giới mộng ảo vô biên, người dục cầu bất mãn trước mắt kia khiến cô không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo, cho nên đầu cô bắt đầu choáng, chất lỏng nóng hổi lan sâu vào cơ thể, xâm chiếm vào trong mạch máu của của cô, cũng lan khắp tứ chi.
Không hề cường điệu chút nào, Cố Cảnh Hàm tưởng rằng mình đang bốc cháy.
"Mẹ, con muốn đi tiểu." Khi Cố Chỉ Lịch tỉnh dậy, thấy xung quanh mình không có ai, phản ứng đầu tiên của cô bé là muốn khóc, nghĩ mẹ lại bỏ cô bé một mình. Nhưng khi tỉnh dậy, thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, dụi đôi mắt còn ngái ngủ rồi làm nũng với mẹ.
Cố Cảnh Hàm đang đeo tai nghe, Lịch Lịch nói khá nhỏ, cô vẫn đang vô thức chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Cố Chỉ Lịch không dám lớn tiếng gọi mẹ, cô bé biết mẹ không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, nên cô bé lặng lẽ đi tới, đợi mẹ chủ động nhận ra cô bé đã tỉnh.
Cô bé đứng trước mặt mẹ, quả nhiên mẹ nhanh chóng chú ý tới cô bé, nhanh chóng đóng máy tính lại.
Cô bé chỉ chớp mắt, nhưng Cố Cảnh Hàm tựa hồ bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, vội vàng dùng kỹ thuật diễn vụng về chứng tỏ bản thân trong sạch.
"Mẹ chỉ đang xem phim thôi." Cô nhớ đến chuyện cùng Khóc Nhè đi xem phim, nên buột miệng nói.
Cố Chỉ Lịch ngơ ngác nhìn mẹ: "Mẹ đang xem cái gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm ôm vai con, chậm rãi đứng dậy: "Peppa Pig."
Cố Chỉ Lịch ân cần giơ tay lên, chênh lệch chiều cao quá lớn nên cô bé phải chật vật với theo mẹ: "Thì ra mẹ cũng thích Peppa Pig nên lần sau phải xem cùng Lịch Lịch nhé."
"Được." Cố Cảnh Hàm dẫn con đi vào trong nhà vệ sinh, lúc ngồi xổm xuống cởi quần cho con, cô đau đớn muốn bật khóc.
"Mẹ, ngủ với con đi ạ." Dì Hàn nói cô bé phải đi ngủ sớm dậy sớm như thế mới tốt cho sức khoẻ, Cố Chỉ Lịch cũng vì muốn tốt cho mẹ, nên không cho mẹ xem phim hoạt hình nữa.
Cố Cảnh Hàm đi lên giường, vào cái đêm đông này, lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ cô làm mộng xuân, trong mộng có cô còn có Khóc Nhẹ, cốt truyện không khác mấy so với phim vừa rồi cô xem.
Dì Vương dậy sớm để chăm Lịch Lịch và làm vệ sinh cá nhân cho cô bé, thấy Cố Cảnh Hàm mở to mắt nhìn trần nhà thất thần.
"Cô chủ, cô tỉnh rồi à?" Tỉnh rồi cũng không rời giường, nằm trên đó lãng phí thời gian, cái này không giống tác phong của Cố Cảnh Hàm.
"Đau, eo đau." Cố Cảnh Hàm nhớ rất rõ, tối hôm qua trong mộng người bị vặn eo là Khóc Nhè chứ không phải cô, sao cô ngủ một giấc tỉnh dậy eo càng đau hơn là thế nào.
"Lịch Lịch tới hôn mẹ đây." Cố Chỉ Lịch nghe xong, chạy chậm qua hôn một cái rồi nhìn về phía dì Vương, "Dì Vương, dì cũng hôn đi."
"Dì? Hôn mẹ con á hả?" Dì Vương kinh hãi ôm lấy ngực, bảo bà hôn cô chủ nhà họ Cố hả? Bà sợ lắm!
"Chỉ cần hôn mẹ thôi ạ."
"Không, không được." Dì Vương nhìn chai dầu trên đầu giường, "Cô chủ, tôi xoa bóp cho cô được không? Lúc trẻ tôi có học xoa bóp."
"Không cần." Cố Cảnh Hàm cầm điện thoại không nhìn bà.
Dì Vương thấy bản thân đã làm một việc tốn công vô ích, nên đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cố Cảnh Hàm gửi tin nhắn cho Hàn Bùi Vân: [Eo tôi đau quá, mau tới xoa bóp cho tôi đi.]
Tin nhắn phản hồi gửi đến rất nhanh: [Cô xem tôi là gì thế hả?]
Cố Cảnh Hàm không nghĩ nhiêu, nhanh chóng gửi tin nhắn qua: [Vị hôn thê.]
Còn giải thích thêm: [Người vợ hữu thực vô danh.]
Ý Cố Cảnh Hàm là Hàn Bùi Vân và cô đã có hai đứa con, mặc dù trên pháp luật hai người không có quan hệ, nhưng thực tế vẫn coi như là kết hôn, nên nói hữu thực vô danh cũng không hề cường điệu.
Mà Hàn Bùi Vân ở đâu bên kia lại hiểu sai, theo ý của Cố Cảnh Hàm thì một đêm phạm sai lầm phải trả giá cả đời, còn lại phải vô danh nữa?
[Tôi nói muốn gả cho cô lúc nào hả?] Gửi kèm cái icon cười màu vàng.
Cố Cảnh Hàm thấy cái icon cười kia tưởng đâu Khóc Nhè đang vui, thế vội vàng nói tiếp, [Không cần cô nói, tôi đến cưới.]
Nhưng cô đánh giá sai rồi, giây tiếp theo Hàn Bùi Vân đã gửi đến icon con dao sắt bén trên đó còn có máu, giống như đang cứa vào tim cô.
Không gả thì không gả, Cố Cảnh Hàm tiếp u ám nhìn lên trần nhà.
Kệ cô ấy, cô nhất quyết phải cưới Khóc Nhè cho bằng được.
"Lịch Lịch, con hỏi dì Hàn xem hôm nay khi nào dì Hàn đến." Cô phải ra vẻ bản thân không vui, không thèm để ý đến cô ấy, bảo Lịch Lịch đi hỏi.
Cố Chỉ Lịch ghi âm một tin nhắn rồi gửi cho Hàn Bùi Vân, giọng nói như kẹo bông, ngọt ngào mềm mại: [Dì Hàn, hôm nay là thứ bảy, An Ca không phải đi nhà trẻ đúng không ạ? Thế khi nào đến chơi với Lịch Lịch vậy?]
Cố Cảnh Hàm rất hài lòng, Lịch Lịch khéo ăn nói như vậy, chắc là giống cô, cho nên sẽ khiến người ta khó lòng từ chối.
Hàn Bùi Vân cũng trả lời bằng giọng nói, bắt chước giọng nói của đứa trẻ, cố ý giảm tốc độ nói của cô ấy xuống, vừa đúng lúc giữa từng chữ dừng lại: [Dì Hàn đang dẫn An Ca đi ăn sáng, lát nữa sẽ đi qua thăm Lịch Lịch.]
Cố Cảnh Hàm lúc này mới yên tâm, bảo Lịch Lịch mang máy tính tới, Chu Cần sáng sớm lại gửi thêm mấy cái email, dù có chặt đứt eo cũng phải làm việc.
Nửa giờ sau, Hàn Bùi Vân xuất hiện cùng với An Ca, cùng với Liễu Dĩ Tư và một bó hoa hồng lớn khác trên tay.
"Lão Cố, cậu nói xem có trùng hợp không chứ, mình với đậu xe ở bãi xong là gặp được Tiểu Hàn, tục ngữ có câu gì nhỉ? Nhân duyên tiền định không sai chút nào." Sau khi Liễu Dĩ Tư bày bỏ tâm tư xong thì mới bắt đầu quan tâm tới Cố Cảnh Hàm, "Lịch Lịch đã rời giường, sao cậu còn nằm thế? Chẳng lẽ người bị bệnh là cậu?"
Cố Cảnh Hàm thờ ơ trả lời: "Đau eo."
Liễu Dĩ Tư hoảng sợ đưa mắt qua lại giữa Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân, cuối cùng hung hãn ngẩng mặt nhìn Cố Cảnh Hàm.
"Gì vậy?" Là bạn tốt một câu an ủi không nói thì thôi đi, còn trừng mắt với cô là sao? Bạn bè quen biết nhau hơn hai mấy năm không sâu đậm bằng với Khóc Nhè quen biết chưa được bao lâu.
Liễu Dĩ Tư nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Tối qua hai người... làm gì?"
Cô nhẹ nhàng nâng đầu Lịch Lịch, eo vừa động một cái, đau muốn chết, cô nén đau đặt con gái nằm thẳng xuống, sau đó đắp chăn, nhìn đồng hồ chỉ thấy hơn 10 giờ, vẫn còn mấy email đang chờ cô xử lý.
Cố Cảnh Hàm nhìn chiếc laptop trên bàn ăn, chỉ cách đó vài bước, mà dì Vương thì đang ngủ trong phòng ngủ nhỏ, lúc này nếu kêu dì Vương lấy giúp thì sẽ đánh thức con gái. Cô cố gắng chậm rãi đi xuống giường, mặc dù eo đau nhưng so với lúc mới bị thì vẫn đỡ hơn, ít ra vẫn còn cử động được.
Này là cũng nhờ có Khóc Nhè, xoa đúng chỗ nên mới giảm đau, Cố Cảnh Hàm ngồi trước máy tính, trong lúc chờ máy tính khởi động cô mở WeChat ra gửi tin nhắn, như thường lệ sẽ gửi cái icon cười màu vàng, để tỏ thái độ đang vui vẻ.
Ba giây sau, dòng chữ đối phương đang gõ cũng không xuất hiện ở phía trên màn hình, Cố Cảnh Hàm nóng lòng gõ chữ: [Eo của tôi...]
Lại một icon màu vàng đang tươi cười khác đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời cô, Cố Cảnh Hàm chưa kịp nói gì, Hàn Bùi Vân lập tức gửi tới hai chữ: [Sao đây?]
Rõ ràng đều cùng là một icon, nhưng khi Cố Cảnh Hàm so sánh với cái icon mình gửi đi, thì luôn cảm thấy cái icon này không mấy nhiệt tình.
Cô gõ cho hết câu chữ rồi gửi đi: "Eo của tôi đỡ hơn nhiều rồi."
"Rồi sao nữa?" Bên kia hỏi.
Hàn Bùi Vân nói như thế, Cố Cảnh Hàm không biết nên trả lời lại thế nào, tìm trong gói icon cả buổi cuối cùng gửi một cái icon màu vàng vẫy tay chào tạm biệt.
[???] Hàn Bùi Vân gửi liền ba cái chấm hỏi.
Cố Cảnh Hàm vừa mở email ra, không hiểu Hàn Bùi Vân có ý gì, thế là cũng gửi mấy cái dấu chấm hỏi qua.
Hàn Bùi Vân gửi liên tiếp hai cái tin nhắn: [Đại Móng Heo, rốt cuộc cô muốn nói gì?]
[Tôi đang gõ chữ, muốn nói gì thì nói nhanh lên đi, bị cô làm phiền tụt hết mood rồi.]
Cố Cảnh Hàm nhìn xem, muốn nhanh chóng bày tỏ điều gì đó, nhưng ngoài việc nói cho Khóc Nhè biết eo đã đỡ thì chả biết nói gì.
Nếu như nhất quyết muốn biết cô muốn nói gì thì... Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, nếu nói đúng theo cảm giác thì chắc là nói thế này đi.
Cô gửi cho Hàn Bùi Vân một cái icon thẹn thùng, căng thẳng gõ chữ: [Có lẽ là tôi nhớ cô.]
[???] Bên kia lại gửi ba cái dấu chấm hỏi.
Cố Cảnh Hàm thấy bên kia vẫn đang trong trạng thái đang nhập nên kiên nhẫn ngồi chờ.
[Lại nói mấy lời cợt nhả, tôi chặn cô đấy.]
Chờ đợi mãi lại đợi được câu này, Cố Cảnh Hàm có chút ngơ ngác, cô nói đủ chân thành mà, cợt nhả chỗ nào chứ?
Sợ bị Khóc Nhè chặn không dám hỏi, yên lặng chụp màn hình điện thoại, rồi làm mờ ảnh đại diện, sau đó gửi vào trong nhóm chat mấy bạn nhậu.
Cô hỏi: [Lời tôi nói cợt nhả chỗ nào?]
Bạn nhậu số 1: [Cố tổng, xin làm quen lại từ đầu với cậu.]
Bạn nhậu số 2: [Một khi cợt nhả được tuôn trào thì càng cợt nhả, xin quỳ.]
Bạn nhậu số 3: [Bản thân cợt nhả mà không biết mình cợt nhả, mới thật sự cợt nhả.]
Cố Cảnh Hàm nhìn tin nhắn trong điện thoại, kiên quyết không đồng ý người bọn họ đang nói tới chính là cô, cô là người nghiêm túc, có chỗ nào cợt nhả đâu, mà này chỉ thuần tuý muốn thể hiện tình cảm với Khóc Nhè thôi.
Thấy họ không hiểu được ý của mình, cho nên lười cãi lại, thế là trở lại bấm vào khung chat được ghim trên đầu, không có tin nhắn mới, thôi thì đi làm việc.
Xử lý xong việc cũng đã muộn, nên đi ngủ, Cố Cảnh Hàm định chọn tắt máy tính thì nhớ đến thư mục nào đó nhét trong ổ cứng.
Đêm khuya yên tĩnh, dì Vương không có mặt, con gái cũng đã đi ngủ, cũng là lúc tốt nhất để học kiến thức mới.
Với tinh thần ham học, Cố Cảnh Hàm đeo tai nghe vào, bấm vào video trong thư mục.
Với FBI WARNIN, Cố Cảnh Hàm chính thức bước vào một lĩnh vực mà cô chưa bao giờ hiểu rõ.
Trong cộng đồng cô sống, tình cảm đồng giới khá phổ biến, kể cả khi cô đi du học, thái độ của cô đối với chuyện này luôn thấu hiểu và tôn trọng, nhưng chưa bao giờ có ý định đi tìm hiểu sâu về tình yêu của thế giới này, hay cách bày tỏ tình yêu là như thế nào.
Rốt cuộc thì bản thân cô chưa từng nhận ra bản thân là cong, đến chuyện tình cảm nam nữ cũng chưa từng có ý tưởng.
Vẫn luôn cho rằng bản thân là kẻ máu lạnh, cho đến khi gặp được Hàn Bùi Vân, mới biết được hoá ra băng âm mười mấy độ vẫn có thể biến thành dung nham nóng chảy.
Lần đầu cô có cảm giác muốn thân thiết người khác, thậm chí trong lòng còn dâng lên xúc động, khao khát vô cùng, không muốn chỉ dừng lại ở bên ngoài với người kia.
Cố Cảnh Hàm xem kỹ từng chi tiết hành động trong video, không có bất kỳ suy nghĩ phân tâm nào, giống như một cây non tham lam điên cuồng hút chất dinh dưỡng, với mục tiêu phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, xem hồi lâu không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, Cố Cảnh Hàm lơ đãng trong chốc lát, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy người trên màn hình máy tính đang đè bị đè dưới thân chính là Hàn Bùi Vân.
Cô dường như bước vào một thế giới mộng ảo vô biên, người dục cầu bất mãn trước mắt kia khiến cô không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo, cho nên đầu cô bắt đầu choáng, chất lỏng nóng hổi lan sâu vào cơ thể, xâm chiếm vào trong mạch máu của của cô, cũng lan khắp tứ chi.
Không hề cường điệu chút nào, Cố Cảnh Hàm tưởng rằng mình đang bốc cháy.
"Mẹ, con muốn đi tiểu." Khi Cố Chỉ Lịch tỉnh dậy, thấy xung quanh mình không có ai, phản ứng đầu tiên của cô bé là muốn khóc, nghĩ mẹ lại bỏ cô bé một mình. Nhưng khi tỉnh dậy, thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, dụi đôi mắt còn ngái ngủ rồi làm nũng với mẹ.
Cố Cảnh Hàm đang đeo tai nghe, Lịch Lịch nói khá nhỏ, cô vẫn đang vô thức chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Cố Chỉ Lịch không dám lớn tiếng gọi mẹ, cô bé biết mẹ không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, nên cô bé lặng lẽ đi tới, đợi mẹ chủ động nhận ra cô bé đã tỉnh.
Cô bé đứng trước mặt mẹ, quả nhiên mẹ nhanh chóng chú ý tới cô bé, nhanh chóng đóng máy tính lại.
Cô bé chỉ chớp mắt, nhưng Cố Cảnh Hàm tựa hồ bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, vội vàng dùng kỹ thuật diễn vụng về chứng tỏ bản thân trong sạch.
"Mẹ chỉ đang xem phim thôi." Cô nhớ đến chuyện cùng Khóc Nhè đi xem phim, nên buột miệng nói.
Cố Chỉ Lịch ngơ ngác nhìn mẹ: "Mẹ đang xem cái gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm ôm vai con, chậm rãi đứng dậy: "Peppa Pig."
Cố Chỉ Lịch ân cần giơ tay lên, chênh lệch chiều cao quá lớn nên cô bé phải chật vật với theo mẹ: "Thì ra mẹ cũng thích Peppa Pig nên lần sau phải xem cùng Lịch Lịch nhé."
"Được." Cố Cảnh Hàm dẫn con đi vào trong nhà vệ sinh, lúc ngồi xổm xuống cởi quần cho con, cô đau đớn muốn bật khóc.
"Mẹ, ngủ với con đi ạ." Dì Hàn nói cô bé phải đi ngủ sớm dậy sớm như thế mới tốt cho sức khoẻ, Cố Chỉ Lịch cũng vì muốn tốt cho mẹ, nên không cho mẹ xem phim hoạt hình nữa.
Cố Cảnh Hàm đi lên giường, vào cái đêm đông này, lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ cô làm mộng xuân, trong mộng có cô còn có Khóc Nhẹ, cốt truyện không khác mấy so với phim vừa rồi cô xem.
Dì Vương dậy sớm để chăm Lịch Lịch và làm vệ sinh cá nhân cho cô bé, thấy Cố Cảnh Hàm mở to mắt nhìn trần nhà thất thần.
"Cô chủ, cô tỉnh rồi à?" Tỉnh rồi cũng không rời giường, nằm trên đó lãng phí thời gian, cái này không giống tác phong của Cố Cảnh Hàm.
"Đau, eo đau." Cố Cảnh Hàm nhớ rất rõ, tối hôm qua trong mộng người bị vặn eo là Khóc Nhè chứ không phải cô, sao cô ngủ một giấc tỉnh dậy eo càng đau hơn là thế nào.
"Lịch Lịch tới hôn mẹ đây." Cố Chỉ Lịch nghe xong, chạy chậm qua hôn một cái rồi nhìn về phía dì Vương, "Dì Vương, dì cũng hôn đi."
"Dì? Hôn mẹ con á hả?" Dì Vương kinh hãi ôm lấy ngực, bảo bà hôn cô chủ nhà họ Cố hả? Bà sợ lắm!
"Chỉ cần hôn mẹ thôi ạ."
"Không, không được." Dì Vương nhìn chai dầu trên đầu giường, "Cô chủ, tôi xoa bóp cho cô được không? Lúc trẻ tôi có học xoa bóp."
"Không cần." Cố Cảnh Hàm cầm điện thoại không nhìn bà.
Dì Vương thấy bản thân đã làm một việc tốn công vô ích, nên đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cố Cảnh Hàm gửi tin nhắn cho Hàn Bùi Vân: [Eo tôi đau quá, mau tới xoa bóp cho tôi đi.]
Tin nhắn phản hồi gửi đến rất nhanh: [Cô xem tôi là gì thế hả?]
Cố Cảnh Hàm không nghĩ nhiêu, nhanh chóng gửi tin nhắn qua: [Vị hôn thê.]
Còn giải thích thêm: [Người vợ hữu thực vô danh.]
Ý Cố Cảnh Hàm là Hàn Bùi Vân và cô đã có hai đứa con, mặc dù trên pháp luật hai người không có quan hệ, nhưng thực tế vẫn coi như là kết hôn, nên nói hữu thực vô danh cũng không hề cường điệu.
Mà Hàn Bùi Vân ở đâu bên kia lại hiểu sai, theo ý của Cố Cảnh Hàm thì một đêm phạm sai lầm phải trả giá cả đời, còn lại phải vô danh nữa?
[Tôi nói muốn gả cho cô lúc nào hả?] Gửi kèm cái icon cười màu vàng.
Cố Cảnh Hàm thấy cái icon cười kia tưởng đâu Khóc Nhè đang vui, thế vội vàng nói tiếp, [Không cần cô nói, tôi đến cưới.]
Nhưng cô đánh giá sai rồi, giây tiếp theo Hàn Bùi Vân đã gửi đến icon con dao sắt bén trên đó còn có máu, giống như đang cứa vào tim cô.
Không gả thì không gả, Cố Cảnh Hàm tiếp u ám nhìn lên trần nhà.
Kệ cô ấy, cô nhất quyết phải cưới Khóc Nhè cho bằng được.
"Lịch Lịch, con hỏi dì Hàn xem hôm nay khi nào dì Hàn đến." Cô phải ra vẻ bản thân không vui, không thèm để ý đến cô ấy, bảo Lịch Lịch đi hỏi.
Cố Chỉ Lịch ghi âm một tin nhắn rồi gửi cho Hàn Bùi Vân, giọng nói như kẹo bông, ngọt ngào mềm mại: [Dì Hàn, hôm nay là thứ bảy, An Ca không phải đi nhà trẻ đúng không ạ? Thế khi nào đến chơi với Lịch Lịch vậy?]
Cố Cảnh Hàm rất hài lòng, Lịch Lịch khéo ăn nói như vậy, chắc là giống cô, cho nên sẽ khiến người ta khó lòng từ chối.
Hàn Bùi Vân cũng trả lời bằng giọng nói, bắt chước giọng nói của đứa trẻ, cố ý giảm tốc độ nói của cô ấy xuống, vừa đúng lúc giữa từng chữ dừng lại: [Dì Hàn đang dẫn An Ca đi ăn sáng, lát nữa sẽ đi qua thăm Lịch Lịch.]
Cố Cảnh Hàm lúc này mới yên tâm, bảo Lịch Lịch mang máy tính tới, Chu Cần sáng sớm lại gửi thêm mấy cái email, dù có chặt đứt eo cũng phải làm việc.
Nửa giờ sau, Hàn Bùi Vân xuất hiện cùng với An Ca, cùng với Liễu Dĩ Tư và một bó hoa hồng lớn khác trên tay.
"Lão Cố, cậu nói xem có trùng hợp không chứ, mình với đậu xe ở bãi xong là gặp được Tiểu Hàn, tục ngữ có câu gì nhỉ? Nhân duyên tiền định không sai chút nào." Sau khi Liễu Dĩ Tư bày bỏ tâm tư xong thì mới bắt đầu quan tâm tới Cố Cảnh Hàm, "Lịch Lịch đã rời giường, sao cậu còn nằm thế? Chẳng lẽ người bị bệnh là cậu?"
Cố Cảnh Hàm thờ ơ trả lời: "Đau eo."
Liễu Dĩ Tư hoảng sợ đưa mắt qua lại giữa Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân, cuối cùng hung hãn ngẩng mặt nhìn Cố Cảnh Hàm.
"Gì vậy?" Là bạn tốt một câu an ủi không nói thì thôi đi, còn trừng mắt với cô là sao? Bạn bè quen biết nhau hơn hai mấy năm không sâu đậm bằng với Khóc Nhè quen biết chưa được bao lâu.
Liễu Dĩ Tư nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Tối qua hai người... làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.