Chương 66
Thái Hữu Nhiễm
06/01/2024
Mấy năm trước, trang web không có quản lý chặt chẽ nội dung, nhân vật
chính trong truyện yêu đến đủ sâu thì tự nhiên sẽ có hành vi tình cảm
nào đó, tác giả thích viết thịt, người đọc cũng thích thịt.
Các tác phẩm trước kia của Hàn Bùi Vân không thiếu nội dung thịt thà, viết một kiểu cảm thấy chán thế là nghĩ cách viết đủ các kiểu khác nhau, nào ngờ Cố Cảnh Hàm nhắc đến làm cô nhớ vì để viết tốt, Hàn Bùi Vân còn lẻn vào các diễn đàn liên quan tìm hiểu.
Nếu nói không thì là đang gạt Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân không chỉ dừng lại ở mức "sẽ" mà còn là một người thạo nghề về thịt thà.
Sau khi ăn trưa với Lịch Lịch xong, Hàn Bùi Vân nhận được gợi ý dạo đầu của Cố Cảnh Hàm: [Chị đã chuẩn bị xong.]
Nghĩ đến chuyện bàn phím máy tính dễ sử dụng hơn, Hàn Bùi Vân mở máy tính của Cố Cảnh Hàm, đăng nhập vào WeChat của cô: [Bắt đầu chứ?]
Cố Cảnh Hàm hỏi vấn đề quan trọng trước: [Đợi đã, hôm nay Lịch Lịch sao rồi?]
Hàn Bùi Vân lúc này nhìn Lịch Lịch, cô bé bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười ngọt ngào.
Hàn Bùi Vân mỉm cười, gõ bàn phím: [Ổn, hôm nay không tiêm, đang tựa đầu vào đầu giường đọc sách.]
[Yên tâm rồi.]
Một giây tiếp theo, lại có ba chữ: [Bắt đầu đi.]
Hàn Bùi Vân dùng hai tay trái phải bóp xương khớp của nhau một lúc, đây là một hành động nghi lễ mà cô sẽ thực hiện theo bản năng mỗi khi quyết định làm chuyện lớn trên bàn phím.
Gõ nhanh, gửi sang một câu: [Bây giờ chị đang nằm trên giường khách sạn à?]
[Phải.]
[Chỉnh đèn đầu giường thấp xuống.]
Vài giây sau, Cố Cảnh Hàm gửi một bức ảnh, cho thấy đèn đầu giường đã được điều chỉnh về mức thấp nhất.
[Gửi ảnh làm gì?] Làm yêu qua văn chương kiểu gì mà còn gửi cả ảnh vậy?
[Vậy không gửi.]
Hàn Bùi Vân cố ý trêu chọc: [Nếu chị thích gửi hình, vậy cởi quần áo, chụp selfie rồi gửi cho em xem đi?]
Bên kia đang gõ phím...
Dừng gõ, sau đó hiển thị lại đang gõ, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng nhận được tin nhắn từ Cố Cảnh Hàm: [Em chờ chị một lát.]
Hàn Bùi Vân gửi mấy cái chấm hỏi qua, chẳng lẽ.... giống như lúc mới vừa quen biết nhau, bảo tắm cho An Ca, nói cởi là cởi thiệt à?
Nhưng bây giờ quan hệ dù sao cũng đã khác, nếu Cố Cảnh Hàm thật sự sẵn lòng cởi, thì Hàn Bùi Vân cũng sẵn lòng nhìn.
Rồi qua lát sau, chút đam mê vừa được khơi dậy đã tắt ngấm, cô thúc giục: [Nhanh lên.]
Cố Cảnh Hàm gửi cái icon màu vàng khóc hu hu: [Không được, chị thử mấy lần rồi, không có cách nào chụp được hết, không dám chụp.]
[Thế thì chị an phận mà gõ chữ đi, làm tình bằng chữ, phải dựa ngôn từ để tạo dựng cảnh, không được gửi ảnh nữa.]
Cố Cảnh Hàm gửi icon ok: [Ánh sáng vừa phải, máy lạnh bật 26 độ, hơi nóng.]
[Tắm chưa?]
[Tắm rồi.]
Hàn Bùi Vân chính thức bước vào màn dạo đầu tán tỉnh: [Lại đây để em ngửi.]
Hiện tại đến phiên Cố Cảnh Hàm có một đống dấu chấm hỏi: [Em ngửi được à?]
Hàn Bùi Vân ngây người, gõ nhanh hỏi: [Cố Cảnh Hàm, chị không có trí tưởng tượng, vậy mà đòi làm tình bằng ngôn từ với em hả?]
[...Thế chị nên trả lời lại thế nào?]
[Thì chị tưởng tượng em đang nằm bên cạnh chị! Em nói muốn ngửi thì chị để cho em ngửi! Hiểu chưa?] Các ví dụ tham khảo không được viết rõ ràng trong sách sao? Điểm tiếng Trung của Cố Móng Heo khi còn nhỏ là âm phải không?
[Chị đây, em mau ngửi đi.]
Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, trước tiên cùng Cố Cảnh Hàm làm ra thỏa thuận: [Muốn chơi thì phải chơi cho vui, không biết thì đi tìm hiểu, nếu gián đoạn thì sẽ mất thú vị.]
Cố Cảnh Hàm trả lời lại ok, sau đó nhập vai: [Em ngửi được mùi hương gì?]
[...] Hàn Bùi Vân dùng dấu ba chấm thay cho ngửi, [Là mùi hoa oải hương dịu nhẹ.]
Cố Cảnh Hàm lăn lộn trên giường, vui vẻ sửa lại: [Sai rồi bé à, hôm nay đổi nước hoa, là mùa hoa lài.]
Hàn Bùi Vân gửi icon mặt cười màu vàng: [Còn chơi nữa không?]
[Chơi.] Cố Cảnh Hàm cũng gửi lại cái icon tương tự, cô không có cách nào nhập vai được, làm tình bằng ngôn từ không vui như cô nghĩ, nhưng chỉ cần được nói chuyện với Khóc Nhè là được, cô sẵn lòng phối hợp.
[Ngoan, nằm yên, để em hôn chị.]
[Nằm rồi, em muốn hôn ở đâu?]
[Em đang hôn mặt chị.] Hàn Bùi Vân đánh chữ, cổ họng vô thức cuộn lên.
Cùng lúc đó, Cố Cảnh Hàm ở bên kia đại dương cắn môi dưới, gõ vào màn hình điện thoại: [Chị muốn hôn môi em.]
[Hôn đến rồi.] Sau khi gửi tin nhắn xong, Hàn Bùi Vân phát hiện, môi cô hơi nóng.
[Chị mới đánh răng mùi chanh bạc hà, em có nếm được không?]
Hàn Bùi Vân: [Nếm được, hôn thêm nữa đi.]
Cố Cảnh Hàm chủ động hỏi: [Đầu lưỡi chị lướt đến răng nanh của em, em có cảm nhận được không?]
Hàn Bùi Vân che khuôn mặt nóng bừng của mình, trong đầu có ý định hù dọa: [Vậy chị có cảm nhận được vị hành tây trưa nay em ăn không?]
Cố Cảnh Hàm trả lời rất nhanh: [Chị không ngại, còn có thể hôn sâu hơn nữa.]
Hay lắm, Cố Móng Heo nói mấy câu liền quen tay, không cần phải nhìn thấy chữ đối phương đang soạn tin nhắn, tay Hàn Bùi Vân không ngừng gõ: [Hôn môi chị đỏ hết cả rồi, không làm chị đau chứ?]
[Không đau, chị muốn hái trái cây, em phối hợp chút.]
[Em phối hợp rồi, trái cây cũng hái hết rồi.]
Cố Cảnh Hàm: [Này không giống trái cây bình thường, chị chỉ hái một nửa, một nửa vẫn chưa xong.]
Hàn Bùi Vân: [Bởi vì còn sót lại mảnh vụn, mấy nay trời lạnh quá.]
[Được rồi, hái xong hết rồi, bên trong thì sao đây, có muốn tự tay chị làm luôn không?]
[Đừng lo hái trái cây của em, đến lượt hái trái cây của chị.]
[Cái tay của em táy máy thật, của bản thân còn chưa hái xong, đòi qua hái chị.]
Nhìn thấy tin nhắn Cố Cảnh Hàm gửi tới, Hàn Bùi Vân chắp hai tay xoa xoa hai cái, giống như thật sự chạm vào thứ gì đó mềm mại mỏng manh, khi nhắm mắt lại, cô dường như cảm nhận được hơi thở của Cố Cảnh Hàm.
[Khóc Nhè, cái hái trái cây này... chị không chịu nổi.]
[Em sờ được rồi, chị nhìn thử trên đầu ngón tay em là gì đây.]
[Không nhìn, thẹn quá rồi.] Cố Cảnh Hàm gõ chữ, hai chân vô thức cọ xát.
[Em nghe thấy chỗ đó đang nói chuyện.]
[Nói gì thế?]
[Hoan nghênh đã đến.]
[Bậy bạ.]
[Thật mà, vậy... chị nói xem em có nên đồng ý không?]
[Đợi đã, chị cũng nghe thấy chỗ đó của em nói chuyện.]
Hàn Bùi Vân thấy Cố Móng Heo đang bắt chước mình, lập tức tạt gáo nước lạnh: [Không, không có.]
Nào ngờ Cố Cảnh Hàm lại còn nói thêm: [Cách một lớp vải, chị có thể cảm nhận được, em còn dám nói không có?]
Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính sửng sốt hồi lâu, Cố Móng Heo học thứ này từ ai đây? Các cô chỉ mới làm một lần vào đêm đó, trước kia cũng chưa từng yêu đương, sao người này lại biết nhiều thế chứ?
Cô còn chưa gõ chữ, Cố Cảnh Hàm lại gửi tới một câu khác, Hàn Bùi Vân đọc xong, thực sự kinh ngạc: [Em thích chị dùng ngón giữa? Hay cả ngón trỏ và ngón giữa?]
Hàn Bùi Vân cạn lời, đầu bên kia điện thoại chắc chắn không phải là Cố Móng Heo lạnh lùng của cô: [Chị tục vậy sao?]
[Vì em mà tục.]
[???]
[Chị đi vào nha.]
[???] Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện trên màn hình, đột nhiên kẹp chân lại.
[Chậc.] Cố Cảnh Hàm chỉ gửi một từ cảm thán.
[Gì?]
[Quá chặt.]
Hàn Bùi Vân trong đầu cảm thấy một tiếng sét vang lên: [Chị học mấy cái lời bậy bạ đó từ ai hả???]
Cố Cảnh Hàm cảm thấy mình vô tội, cô từng thấy người ta nói câu này trong phim kia mà: [Nói vậy không đúng à?]
[Chị tiếp tục đi.] Hàn Bùi Vân chờ xem người này có thể nghĩ ra chiêu trò gì khác.
Trái ngược với thái độ của Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm còn tích cực hơn: [Sao em không ưm a hả?]
[Đêm đó chị cũng có ưm a lần nào đâu, bây giờ bắt em phải ưm a là sao hả?]
Cố Cảnh Hàm ngược lại ghét phản ứng vô lý của Hàn Bùi Vân: "Sao anh không nói đồng ý?"
Sau khi gửi đi, không nhận được hồi âm trong nửa phút.
Hàn Bùi Vân: [???]
Cố Cảnh Hàm: [Chị không biết tiếp theo diễn như thế nào, vẫn là em dẫn dắt đi.]
Nếu cảnh này mà hiện thực, vào lúc Cố Cảnh Hàm thu tay lại, chắc Hàn Bùi Vân sẽ tức hộc máu.
[Không chơi nữa, mất hứng rồi.]
[Chơi vui mà, tiếp đi em?]
Hàn Bùi Vân nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cảm thấy logic của Cố Cảnh Hàm khá kỳ quái, liền hỏi: [Trong truyện của em không viết như vậy, gì mà chặt, gì mà ưm a? Chị xem cái gì hả?]
[Có xem gì đâu.]
Hàn Bùi Vân muốn nói không tin, còn chưa nói thì đã có tin nhắn gửi đến, [Chị đi ngủ nha, ngủ ngon.]
Không đúng, cô đã nhìn ra, Cố Móng Heo có thể nói mấy lời này, không đọc sách cấm thì là xem phim cấm.
Cái đồ Móng Heo này, tuổi cũng đã lớn, thế mà vì muốn có sự thân mật với cô mà dám làm chuyện thế.
Đợi người này về phải nói chuyện nghiêm túc mới được, cái loại kiểu thế không thể tin vào sách hay phim được, thực thế thì không thực hành được, Cố Móng Heo vì hạnh phúc sinh hoạt sau này của các cô mà phấn đấu, này cũng là chuyện tốt, cô cũng sẵn lòng cầm tay dạy tận tình.
Cả buổi chiều ngồi trước máy tính gõ chữ, Cố Cảnh Hàm sau khi nói đi ngủ thì không có động tĩnh gì, Hàn Bùi Vân như thường lệ đến nhà trẻ đón An Ca.
Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại, rất buồn tẻ, nhưng từ khi có Cố Móng Heo và Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hàn An Ca đến phòng bệnh, cùng Lịch Lịch nói chuyện vài câu, sau đó nhìn quanh, tìm không thấy, đành phải chạy đến hỏi mẹ: "Mẹ! iPad của con đâu?"
"Quên mang qua à?" Hàn Bùi Vân điều khiển bản chuột cảm ứng trên máy tính, lướt qua phần bình luận của độc giả trong chương cập nhật ngày hôm nay, sau đó đi nhấp vào chi tiết kiểm tra thu nhập hôm nay, cảm thấy rất tốt.
Dì Vương giúp An Ca tìm nhưng cũng không tìm thấy: "Khó trách hai ngày nay không thấy hai đứa xem phim hoạt hình."
Hàn An Ca thất vọng nói: "Mấy ngày trước cháu và Lịch Lịch đang xếp gỗ, nhưng hôm nay cháu rất muốn xem Peppa Pig."
Vừa nói, vừa hít mũi mấy cái, như muốn khóc.
"Ở đây không phải có máy tính sao?" Hàn Bùi Vân đưa máy tính tới trước mặt bọn trẻ, "Mẹ giúp con tìm xem xem."
Cô bấm vào một tập phim cho các con xem rồi vào bếp giúp dì Vương nấu ăn.
Mỗi tập phim hoạt hình Peppa Pig dài năm phút, có quảng cáo kéo dài hơn một phút, Hàn An Ca xem hai tập, sốt ruột chờ đợi quảng cáo tiếp theo trôi qua.
Cố Chỉ Lịch thao tác bàn di chuột không thành thạo: "À, mình nhớ ra rồi."
Mẹ cô bé từng nói trong máy tính của mẹ có Peppa Pig, cô bé lục lọi các biểu tượng trên màn hình và cuối cùng nhìn thấy dòng chữ quen thuộc "Peppa Pig" ở một nơi không xác định.
Cô bé và An Ca tập trung trước màn hình, bấm vào thư mục.
Trong đó có hơn chục video, chữ bên dưới giống như giun đất, cả hai đều không nhận ra.
"Mau mở đi." Hàn An Ca nhớ tới có thể xem video chỉ bằng hai cú nhấp chuột, cô nhóc thử và thành công.
Hàn Bùi Vân bưng chậu rau diếp đi ra, nghe thấy trong máy tính phát ra một âm thanh kỳ lạ, ưm a ưm a, càng đến gần, cô càng nghi ngờ đó là câu ưm a mà Cố Cảnh Hàm nói không.
Không phải "Peppa Pig" nên kêu tiếng heo sao?
"Đang xem gì thế?" Cô tự nhủ phải bình tĩnh, dù sao cô cũng cho con xem phim hoạt hình nên sẽ không có vấn đề gì.
Hàn An Ca ngước nhìn mẹ, cầm máy tính lên rồi chuyển màn hình qua.
"Mẹ ơi, nhìn hai cái cô không mặc quần áo này."
Các tác phẩm trước kia của Hàn Bùi Vân không thiếu nội dung thịt thà, viết một kiểu cảm thấy chán thế là nghĩ cách viết đủ các kiểu khác nhau, nào ngờ Cố Cảnh Hàm nhắc đến làm cô nhớ vì để viết tốt, Hàn Bùi Vân còn lẻn vào các diễn đàn liên quan tìm hiểu.
Nếu nói không thì là đang gạt Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân không chỉ dừng lại ở mức "sẽ" mà còn là một người thạo nghề về thịt thà.
Sau khi ăn trưa với Lịch Lịch xong, Hàn Bùi Vân nhận được gợi ý dạo đầu của Cố Cảnh Hàm: [Chị đã chuẩn bị xong.]
Nghĩ đến chuyện bàn phím máy tính dễ sử dụng hơn, Hàn Bùi Vân mở máy tính của Cố Cảnh Hàm, đăng nhập vào WeChat của cô: [Bắt đầu chứ?]
Cố Cảnh Hàm hỏi vấn đề quan trọng trước: [Đợi đã, hôm nay Lịch Lịch sao rồi?]
Hàn Bùi Vân lúc này nhìn Lịch Lịch, cô bé bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười ngọt ngào.
Hàn Bùi Vân mỉm cười, gõ bàn phím: [Ổn, hôm nay không tiêm, đang tựa đầu vào đầu giường đọc sách.]
[Yên tâm rồi.]
Một giây tiếp theo, lại có ba chữ: [Bắt đầu đi.]
Hàn Bùi Vân dùng hai tay trái phải bóp xương khớp của nhau một lúc, đây là một hành động nghi lễ mà cô sẽ thực hiện theo bản năng mỗi khi quyết định làm chuyện lớn trên bàn phím.
Gõ nhanh, gửi sang một câu: [Bây giờ chị đang nằm trên giường khách sạn à?]
[Phải.]
[Chỉnh đèn đầu giường thấp xuống.]
Vài giây sau, Cố Cảnh Hàm gửi một bức ảnh, cho thấy đèn đầu giường đã được điều chỉnh về mức thấp nhất.
[Gửi ảnh làm gì?] Làm yêu qua văn chương kiểu gì mà còn gửi cả ảnh vậy?
[Vậy không gửi.]
Hàn Bùi Vân cố ý trêu chọc: [Nếu chị thích gửi hình, vậy cởi quần áo, chụp selfie rồi gửi cho em xem đi?]
Bên kia đang gõ phím...
Dừng gõ, sau đó hiển thị lại đang gõ, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng nhận được tin nhắn từ Cố Cảnh Hàm: [Em chờ chị một lát.]
Hàn Bùi Vân gửi mấy cái chấm hỏi qua, chẳng lẽ.... giống như lúc mới vừa quen biết nhau, bảo tắm cho An Ca, nói cởi là cởi thiệt à?
Nhưng bây giờ quan hệ dù sao cũng đã khác, nếu Cố Cảnh Hàm thật sự sẵn lòng cởi, thì Hàn Bùi Vân cũng sẵn lòng nhìn.
Rồi qua lát sau, chút đam mê vừa được khơi dậy đã tắt ngấm, cô thúc giục: [Nhanh lên.]
Cố Cảnh Hàm gửi cái icon màu vàng khóc hu hu: [Không được, chị thử mấy lần rồi, không có cách nào chụp được hết, không dám chụp.]
[Thế thì chị an phận mà gõ chữ đi, làm tình bằng chữ, phải dựa ngôn từ để tạo dựng cảnh, không được gửi ảnh nữa.]
Cố Cảnh Hàm gửi icon ok: [Ánh sáng vừa phải, máy lạnh bật 26 độ, hơi nóng.]
[Tắm chưa?]
[Tắm rồi.]
Hàn Bùi Vân chính thức bước vào màn dạo đầu tán tỉnh: [Lại đây để em ngửi.]
Hiện tại đến phiên Cố Cảnh Hàm có một đống dấu chấm hỏi: [Em ngửi được à?]
Hàn Bùi Vân ngây người, gõ nhanh hỏi: [Cố Cảnh Hàm, chị không có trí tưởng tượng, vậy mà đòi làm tình bằng ngôn từ với em hả?]
[...Thế chị nên trả lời lại thế nào?]
[Thì chị tưởng tượng em đang nằm bên cạnh chị! Em nói muốn ngửi thì chị để cho em ngửi! Hiểu chưa?] Các ví dụ tham khảo không được viết rõ ràng trong sách sao? Điểm tiếng Trung của Cố Móng Heo khi còn nhỏ là âm phải không?
[Chị đây, em mau ngửi đi.]
Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, trước tiên cùng Cố Cảnh Hàm làm ra thỏa thuận: [Muốn chơi thì phải chơi cho vui, không biết thì đi tìm hiểu, nếu gián đoạn thì sẽ mất thú vị.]
Cố Cảnh Hàm trả lời lại ok, sau đó nhập vai: [Em ngửi được mùi hương gì?]
[...] Hàn Bùi Vân dùng dấu ba chấm thay cho ngửi, [Là mùi hoa oải hương dịu nhẹ.]
Cố Cảnh Hàm lăn lộn trên giường, vui vẻ sửa lại: [Sai rồi bé à, hôm nay đổi nước hoa, là mùa hoa lài.]
Hàn Bùi Vân gửi icon mặt cười màu vàng: [Còn chơi nữa không?]
[Chơi.] Cố Cảnh Hàm cũng gửi lại cái icon tương tự, cô không có cách nào nhập vai được, làm tình bằng ngôn từ không vui như cô nghĩ, nhưng chỉ cần được nói chuyện với Khóc Nhè là được, cô sẵn lòng phối hợp.
[Ngoan, nằm yên, để em hôn chị.]
[Nằm rồi, em muốn hôn ở đâu?]
[Em đang hôn mặt chị.] Hàn Bùi Vân đánh chữ, cổ họng vô thức cuộn lên.
Cùng lúc đó, Cố Cảnh Hàm ở bên kia đại dương cắn môi dưới, gõ vào màn hình điện thoại: [Chị muốn hôn môi em.]
[Hôn đến rồi.] Sau khi gửi tin nhắn xong, Hàn Bùi Vân phát hiện, môi cô hơi nóng.
[Chị mới đánh răng mùi chanh bạc hà, em có nếm được không?]
Hàn Bùi Vân: [Nếm được, hôn thêm nữa đi.]
Cố Cảnh Hàm chủ động hỏi: [Đầu lưỡi chị lướt đến răng nanh của em, em có cảm nhận được không?]
Hàn Bùi Vân che khuôn mặt nóng bừng của mình, trong đầu có ý định hù dọa: [Vậy chị có cảm nhận được vị hành tây trưa nay em ăn không?]
Cố Cảnh Hàm trả lời rất nhanh: [Chị không ngại, còn có thể hôn sâu hơn nữa.]
Hay lắm, Cố Móng Heo nói mấy câu liền quen tay, không cần phải nhìn thấy chữ đối phương đang soạn tin nhắn, tay Hàn Bùi Vân không ngừng gõ: [Hôn môi chị đỏ hết cả rồi, không làm chị đau chứ?]
[Không đau, chị muốn hái trái cây, em phối hợp chút.]
[Em phối hợp rồi, trái cây cũng hái hết rồi.]
Cố Cảnh Hàm: [Này không giống trái cây bình thường, chị chỉ hái một nửa, một nửa vẫn chưa xong.]
Hàn Bùi Vân: [Bởi vì còn sót lại mảnh vụn, mấy nay trời lạnh quá.]
[Được rồi, hái xong hết rồi, bên trong thì sao đây, có muốn tự tay chị làm luôn không?]
[Đừng lo hái trái cây của em, đến lượt hái trái cây của chị.]
[Cái tay của em táy máy thật, của bản thân còn chưa hái xong, đòi qua hái chị.]
Nhìn thấy tin nhắn Cố Cảnh Hàm gửi tới, Hàn Bùi Vân chắp hai tay xoa xoa hai cái, giống như thật sự chạm vào thứ gì đó mềm mại mỏng manh, khi nhắm mắt lại, cô dường như cảm nhận được hơi thở của Cố Cảnh Hàm.
[Khóc Nhè, cái hái trái cây này... chị không chịu nổi.]
[Em sờ được rồi, chị nhìn thử trên đầu ngón tay em là gì đây.]
[Không nhìn, thẹn quá rồi.] Cố Cảnh Hàm gõ chữ, hai chân vô thức cọ xát.
[Em nghe thấy chỗ đó đang nói chuyện.]
[Nói gì thế?]
[Hoan nghênh đã đến.]
[Bậy bạ.]
[Thật mà, vậy... chị nói xem em có nên đồng ý không?]
[Đợi đã, chị cũng nghe thấy chỗ đó của em nói chuyện.]
Hàn Bùi Vân thấy Cố Móng Heo đang bắt chước mình, lập tức tạt gáo nước lạnh: [Không, không có.]
Nào ngờ Cố Cảnh Hàm lại còn nói thêm: [Cách một lớp vải, chị có thể cảm nhận được, em còn dám nói không có?]
Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính sửng sốt hồi lâu, Cố Móng Heo học thứ này từ ai đây? Các cô chỉ mới làm một lần vào đêm đó, trước kia cũng chưa từng yêu đương, sao người này lại biết nhiều thế chứ?
Cô còn chưa gõ chữ, Cố Cảnh Hàm lại gửi tới một câu khác, Hàn Bùi Vân đọc xong, thực sự kinh ngạc: [Em thích chị dùng ngón giữa? Hay cả ngón trỏ và ngón giữa?]
Hàn Bùi Vân cạn lời, đầu bên kia điện thoại chắc chắn không phải là Cố Móng Heo lạnh lùng của cô: [Chị tục vậy sao?]
[Vì em mà tục.]
[???]
[Chị đi vào nha.]
[???] Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện trên màn hình, đột nhiên kẹp chân lại.
[Chậc.] Cố Cảnh Hàm chỉ gửi một từ cảm thán.
[Gì?]
[Quá chặt.]
Hàn Bùi Vân trong đầu cảm thấy một tiếng sét vang lên: [Chị học mấy cái lời bậy bạ đó từ ai hả???]
Cố Cảnh Hàm cảm thấy mình vô tội, cô từng thấy người ta nói câu này trong phim kia mà: [Nói vậy không đúng à?]
[Chị tiếp tục đi.] Hàn Bùi Vân chờ xem người này có thể nghĩ ra chiêu trò gì khác.
Trái ngược với thái độ của Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm còn tích cực hơn: [Sao em không ưm a hả?]
[Đêm đó chị cũng có ưm a lần nào đâu, bây giờ bắt em phải ưm a là sao hả?]
Cố Cảnh Hàm ngược lại ghét phản ứng vô lý của Hàn Bùi Vân: "Sao anh không nói đồng ý?"
Sau khi gửi đi, không nhận được hồi âm trong nửa phút.
Hàn Bùi Vân: [???]
Cố Cảnh Hàm: [Chị không biết tiếp theo diễn như thế nào, vẫn là em dẫn dắt đi.]
Nếu cảnh này mà hiện thực, vào lúc Cố Cảnh Hàm thu tay lại, chắc Hàn Bùi Vân sẽ tức hộc máu.
[Không chơi nữa, mất hứng rồi.]
[Chơi vui mà, tiếp đi em?]
Hàn Bùi Vân nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cảm thấy logic của Cố Cảnh Hàm khá kỳ quái, liền hỏi: [Trong truyện của em không viết như vậy, gì mà chặt, gì mà ưm a? Chị xem cái gì hả?]
[Có xem gì đâu.]
Hàn Bùi Vân muốn nói không tin, còn chưa nói thì đã có tin nhắn gửi đến, [Chị đi ngủ nha, ngủ ngon.]
Không đúng, cô đã nhìn ra, Cố Móng Heo có thể nói mấy lời này, không đọc sách cấm thì là xem phim cấm.
Cái đồ Móng Heo này, tuổi cũng đã lớn, thế mà vì muốn có sự thân mật với cô mà dám làm chuyện thế.
Đợi người này về phải nói chuyện nghiêm túc mới được, cái loại kiểu thế không thể tin vào sách hay phim được, thực thế thì không thực hành được, Cố Móng Heo vì hạnh phúc sinh hoạt sau này của các cô mà phấn đấu, này cũng là chuyện tốt, cô cũng sẵn lòng cầm tay dạy tận tình.
Cả buổi chiều ngồi trước máy tính gõ chữ, Cố Cảnh Hàm sau khi nói đi ngủ thì không có động tĩnh gì, Hàn Bùi Vân như thường lệ đến nhà trẻ đón An Ca.
Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại, rất buồn tẻ, nhưng từ khi có Cố Móng Heo và Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hàn An Ca đến phòng bệnh, cùng Lịch Lịch nói chuyện vài câu, sau đó nhìn quanh, tìm không thấy, đành phải chạy đến hỏi mẹ: "Mẹ! iPad của con đâu?"
"Quên mang qua à?" Hàn Bùi Vân điều khiển bản chuột cảm ứng trên máy tính, lướt qua phần bình luận của độc giả trong chương cập nhật ngày hôm nay, sau đó đi nhấp vào chi tiết kiểm tra thu nhập hôm nay, cảm thấy rất tốt.
Dì Vương giúp An Ca tìm nhưng cũng không tìm thấy: "Khó trách hai ngày nay không thấy hai đứa xem phim hoạt hình."
Hàn An Ca thất vọng nói: "Mấy ngày trước cháu và Lịch Lịch đang xếp gỗ, nhưng hôm nay cháu rất muốn xem Peppa Pig."
Vừa nói, vừa hít mũi mấy cái, như muốn khóc.
"Ở đây không phải có máy tính sao?" Hàn Bùi Vân đưa máy tính tới trước mặt bọn trẻ, "Mẹ giúp con tìm xem xem."
Cô bấm vào một tập phim cho các con xem rồi vào bếp giúp dì Vương nấu ăn.
Mỗi tập phim hoạt hình Peppa Pig dài năm phút, có quảng cáo kéo dài hơn một phút, Hàn An Ca xem hai tập, sốt ruột chờ đợi quảng cáo tiếp theo trôi qua.
Cố Chỉ Lịch thao tác bàn di chuột không thành thạo: "À, mình nhớ ra rồi."
Mẹ cô bé từng nói trong máy tính của mẹ có Peppa Pig, cô bé lục lọi các biểu tượng trên màn hình và cuối cùng nhìn thấy dòng chữ quen thuộc "Peppa Pig" ở một nơi không xác định.
Cô bé và An Ca tập trung trước màn hình, bấm vào thư mục.
Trong đó có hơn chục video, chữ bên dưới giống như giun đất, cả hai đều không nhận ra.
"Mau mở đi." Hàn An Ca nhớ tới có thể xem video chỉ bằng hai cú nhấp chuột, cô nhóc thử và thành công.
Hàn Bùi Vân bưng chậu rau diếp đi ra, nghe thấy trong máy tính phát ra một âm thanh kỳ lạ, ưm a ưm a, càng đến gần, cô càng nghi ngờ đó là câu ưm a mà Cố Cảnh Hàm nói không.
Không phải "Peppa Pig" nên kêu tiếng heo sao?
"Đang xem gì thế?" Cô tự nhủ phải bình tĩnh, dù sao cô cũng cho con xem phim hoạt hình nên sẽ không có vấn đề gì.
Hàn An Ca ngước nhìn mẹ, cầm máy tính lên rồi chuyển màn hình qua.
"Mẹ ơi, nhìn hai cái cô không mặc quần áo này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.