Chương 77
Thái Hữu Nhiễm
15/01/2024
Cố Cảnh Hàm cảm thấy mình đột nhiên trở nên không trọng lượng.
Cô nhìn thấy khuôn mặt trước mặt đang cười như hoa, còn nghe thấy dì Vương che miệng kêu lên "Ôi mẹ ơi."
Hàn Bùi Vân nản lòng, muốn đem Cố Cảnh Hàm đặt trở lại giường, nhưng cô lại lùi về sau một bước khá lớn, hay tay đồng thời khuỵu xuống, mất đi sức lực đặt người về lại vị trí cũ.
Quan trọng là cô như bị chọc vào trúng huyệt cười, có làm thế nào cũng không ngăn được.
Khi Cố Cảnh Hàm còn cách mặt đất 30cm, Hàn Bùi Vân chúi người xuống căn bản là không có sức bật dậy, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm trong tay cô sắp tuột xuống, cái đầu tiên gắng sức chính là gồng mông.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Cảnh Hàm ôm chặt cổ Hàn Bùi Vân, kịp thời ngăn chặn tốc độ rơi xuống, cổ Hàn Bùi Vân nặng trĩu, thân trên không tự chủ nghiêng về phía trước, rồi khuỵu xuống đất.
Lúc này, thân thể của Cố Cảnh Hàm vẫn còn cách mặt đất 10 centimet, hai chân Cố Cảnh Hàm đặt trên mặt đất, chia sẻ phần lớn trọng lượng cho Hàn Bùi Vân, cô vẫn đang khóa cổ đối phương, khi cô nghe thấy tiếng đầu gối của Hàn Bùi Vân chạm vào mặt đất, tim cô nhói lên.
Nụ cười trên mặt Hàn Bùi Vân tắt đi, sắc mặt tái nhợt, hít một hơi thật sâu.
"Đau không?" Cố Cảnh Hàm giãy dụa hai lần, đứng dậy trước.
"Mẹ, mẹ có muốn Lịch Lịch hôn không ạ?" Lịch Lịch đang muốn rời khỏi giường nhưng lại bị Cố Cảnh Hàm ngăn lại.
Cô ngồi xổm xuống đỡ, dì Vương ở bên kia nắm lấy Hàn Bùi Vân cánh tay, giúp đỡ nâng lên.
Hàn Bùi Vân miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Cố Cảnh Hàm với ánh mắt kỳ quái.
"Thể hiện làm gì, rõ ràng bế đâu có được." Cố Cảnh Hàm xắn quần jean Hàn Bùi Vân lên, lộ đầu gối đỏ bừng, nhìn thấy lại càng đau lòng hơn.
Cô ra lệnh: "Dì Vương, đi mua chai dầu mang về đây."
"Không cần." Hàn Bùi Vân xoa đầu gối, cố gắng bước hai bước.
Cố Cảnh Hàm không chịu nghe, xua tay với dì Vương: "Đi nhanh đi."
Dì Vương nuốt miếng dưa vào miệng, vội vàng lau miệng hai cái rồi bình thản đi ra ngoài.
Cố Cảnh Hàm hô: "Mau lên."
Sau đó, trên hành lang vang lên tiếng chạy thịch thịch của dì Vương mập mạp, Hàn Bùi Vân lại bị chọc cười một cách khó hiểu, bật cười thành tiếng.
"Đây có phải là sưng tấy không?" Cố Cảnh Hàm nhớ lần trước Hàn Bùi Vân bị mẹ tát, sau đó cô bảo Chu Cần đi tìm túi nước đá, hình như sau đó bỏ vào tủ lạnh, bây giờ lại có tác dụng. Ở trong ngăn đông của tủ lạnh tìm, chỉ thấy vài con cá đông lạnh.
Hàn Bùi Vân đã cười đủ rồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Cảnh Hàm, cô luôn cảm thấy hành động vừa rồi của Cố Cảnh Hàm bộc lộ quá rõ sự sinh tồn, khó dùng từ mà nói hết được.
Trong tủ lạnh chỉ có mấy rau củ, Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, lại mở tủ đông ra, buộc chặt túi đựng mấy con cá kia, sau đó lại tìm một cái túi nilon khác bọc lại tiếp.
Cô rất hài lòng với thành quả của mình, vội vàng đem qua cho Hàn Bùi Vân dùng.
Bên ngoài có một cái túi mờ đục, Hàn Bùi Vân tưởng trong đó là đá, cô tập trung nhìn Cố Cảnh Hàm đang chườm chân cho cô.
"Chị thế mà... cũng không bị đụng đất à?" Người có phản xạ chậm chạp như Cố Móng Heo, sao có thể làm được thế? Hàn Bùi Vân nghĩ mãi cũng không ra.
Cố Cảnh Hàm nghe thấy cô hỏi thế, thấy câu hỏi đó cũng kỳ quái, hỏi lại: "Thế không được à?"
Bản thân không bị rơi xuống đất mới là chuyện tốt chứ, phản ứng của Khóc Nhè là sao đây?
Cô cũng không trách Khóc Nhè quá tự tin, nếu bình thường có ngã cũng không sao, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, đợi đến lúc bế lên cô mới nhớ chuyện này, thế là vừa lo vừa sợ, ngay lúc sắp rơi xuống, trong đầu Cố Cảnh Hàm chỉ có một suy nghĩ, dù có như thế nào cũng không thể để bản thân rơi xuống được.
Cô không cảm nhận được gì trong cơ thể, cô cũng không chắc hạt giống mình gieo trong cơ thể đã nảy mầm hay chưa.
Gần như quên mất nó tồn tại.
Hàn Bùi Vân nhéo nhéo cổ tay gầy như que diêm của Cố Cảnh Hàm, trên đó chỉ có mấy tấc thịt, ở trên giường cũng chưa từng thấy người này bùng nổ sức mạnh.
Cô muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào, sau đó ngửi thấy mùi khó chịu trong phòng, cô hỏi Cố Cảnh Hàm: "Chị có ngửi thấy mùi gì không?"
Cố Cảnh Hàm nghiêng người ngửi mùi chườm đá tự chế đắp trên đầu gối, cách xa thì không sao, nhưng khi đến gần thì mùi này lại khiến người ta thở không nổi.
Con cá đã bị rã đông, chảy thành nước, nước nhỏ giọt xuống bắp chân Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân thấy vẻ mặt của Cố Cảnh Hàm có gì đó không đúng, liền nghiêng người ngửi một cái, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng có một hơi thở, vừa mở miệng liền cười lớn, này là bị chọc tức cười!
"Chị nói xem, chị nghĩ cái gì thế hả?" Dùng cá để chườm chân, chưa bao giờ từng thấy! Hàn Bùi Vân lấy túi ra lại ngửi, hai chân đều có mùi.
"Đây không phải cũng là chườm đá sao?" Cố Cảnh Hàm đặt con cá về chỗ cũ, cô bọc nó vào hai lớp túi, tưởng rằng mùi và nước có thể gói chặt trong đó, có vẻ như cô đã nhầm.
Hàn Bùi Vân ôm trán u sầu, sao cô có thể yêu tên ngốc này được thế.
"Lấy cho em cái quần của chị đi, hôi muốn chết, em phải đi rửa mới được."
Hàn Bùi Vân vừa mới đi, Lịch Lịch nằm ở trên giường, nhìn mẹ thở dài: "Mẹ, mẹ thật ngốc."
Tay Cố Cảnh Hàm vẫn còn có mùi tanh, cô không muốn tạo ra hình ảnh tiêu cực trong mắt con, cô khẳng định bản thân chỉ thiếu kinh nghiệm sống, chứ không hề ngốc.
Bỗng nhiên cô nhận ra, trước đây Lịch Lịch sẽ không đùa giỡn thế với cô, có thể là học từ An Ca, nhưng bản thân thế mà không tức giận, thậm chí còn thấy Lịch Lịch khá đáng yêu.
Nếu mà tranh qua cãi lại với con, thì bản thân cũng trẻ con thật.
Vừa lúc Chu Cần có mua ít quần áo thường ngày để ở đây, Cố Cảnh Hàm lấy một chiếc quần jean bó, treo lên móc treo ngoài phòng tắm.
Xuyên qua tấm kính mờ cửa phòng tắm, Hàn Bùi Vân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Cố Cảnh Hàm vẫn còn lảng vảng trước mặt mình, liền vặn nhỏ tiếng nước, cao giọng hỏi cô: "Chị đang làm gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm phát hiện kính truyền ánh sáng thực sự rất kém, nhìn hồi lâu chỉ là một bóng người màu trắng, cô mở vòi bồn rửa bắt đầu rửa tay một cách bất cần.
"Rửa tay nè." Cô nói rồi nhìn vào tấm kính lần nữa.
Một cánh tay xuất hiện trên kính, sau đó cửa kính phòng tắm di chuyển vào trong vài inch, Hàn Bùi Vân thò mắt ra khỏi khe cửa, ánh mắt cô gặp phải ánh mắt của Cố Cảnh Hàm.
"A..." Cô khinh thường thở dài, "Cố Móng Heo còn đi nhìn lén nữa kìa?"
"Làm gì có." Cố Cảnh Hàm thoạt đầu cảm thấy chột dạ, nhưng sau đó nghĩ lại, quan hệ giữa cô và Khóc Nhè có thể dùng từ nhìn lén được à?
Cô tự tin nói: "Chị công khai nhìn nha."
Sợ khí thế chưa đủ, nói xong lại chống tay lên eo.
"Đồ ngốc..." Hàn Bùi Vân trợn mắt, bảo cô ấy đưa khăn tắm cho mình.
Cố Cảnh Hàm đưa chiếc khăn tắm đang dùng ra, ánh mắt vô thức cụp xuống, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hàn Bùi Vân mở cửa trượt, gõ gõ trán Cố Cảnh Hàm: "Em chỉ rửa chân, có mặc quần lót, chị nhìn gì mà nhìn?"
"Nhìn chân cũng được mà..." Cố Cảnh Hàm che trán lại, rồi nhìn Khóc Nhè đang khom người lau cặp chân dài thon thả kia, cảm giác như có gió xuân thổi vào tim.
Cố Cảnh Hàm ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Bùi Vân, cẩn thận kiểm tra tình trạng đầu gối của cô ấy: "Còn đau không?"
"Vừa đau vừa nóng rát."
Lời oán trách của Hàn Bùi Vân đi vào trong tai Cố Cảnh Hàm, giống như thiếu nữ hờn dỗi, cho nên chút cợt nhả trong lòng lại dần trỗi dậy, ánh mắt sáng rực: "Thế... em có muốn chị hôn không?"
Ánh mắt này, cùng với cái giọng điệu cợt nhả kia!
Hơi thở Hàn Bùi Vân ngưng trệ, thế này ai mà từ chối được!
Nhìn thấy Hàn Bùi Vân bất động không nói lời nào, tự cho là người này muốn, liền vòng tay ôm lấy đùi cô ấy, sau đó áp môi lên đầu gối đỏ bừng bên trái.
Chỉ là một nụ hôn ngây thơ, Cố Móng Heo giống như đem đầu gối biến thành môi, hôn xong còn mút, Hàn Bùi Vân áp vào tấm kính phòng tắm phía sau, thân thể không khỏi run lên.
"Đủ rồi." Cửa phòng tắm hé mở, Hàn Bùi Vân hạ giọng ngăn cản.
"Mẹ nhỏ, không muốn chị hôn sao?" Má Cố Cảnh Hàm vẫn áp vào đùi Hàn Bùi Vân, ngón trỏ với ngón giữa dùng tốc độ rất chậm và lực nhẹ leo lên trên bề mặt chân mịn màng.
Ngọn lửa Cố Cảnh Hàm đặt lên chân đốt cháy khuôn mặt của Hàn Bùi Vân, cô đỏ mặt, ngay cả một chữ đơn giản "không" cũng không thể nói được.
Thật đáng giận!
Thế mà... lại sa ngã vô đây.
Cố Cảnh Hàm thử hôn lên trên đầu gối, dây thần kinh nhạy cảm ở môi mách bảo cô, mỗi khi nhích lên một tấc, Khóc Nhè của cô lại càng run lên.
Nếu coi đầu gối là điểm xuất phát, vậy thì chỉ trong mấy giây tiếp theo Cố Cảnh Hàm sẽ về đến đích.
Hàn Bùi Vân ôm đầu Cố Cảnh Hàm, ngón tay luồn vào trong tóc, gần như cầu xin: "Không được... Cố...."
"Đang làm gì thế?" Giọng dì Vương cắt đứt một cách mạnh mẽ.
Lý trí đột nhiên quay trở lại, hai chân Hàn Bùi Vân hoàn toàn yếu ớt, cô ngồi xuống sàn gạch, gạch lát sàn lạnh lẽo lúc này cũng giống như trái tim hoá đá của cô.
Dì Vương đi mua dầu về, sợ Lịch Lịch ngủ quên nên mở cửa rất cẩn thận, vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân mập mờ trước cửa nhà tắm, bản thân cũng không biết là hai người kia đang làm gì.
Dì Vương không hiểu được các kiểu của người trẻ tuổi, nhưng lúc vừa mới nhìn thấy hai người thì cảnh tượng chính là Hàn Bùi Vân không mặc quần, còn Cố Cảnh Hàm thì đang ngồi xổm, đầu vẫn cử động.
Cố Cảnh Hàm lập tức dùng khăn tắm che lên đùi Hàn Bùi Vân, đây là của cô, không được để người khác nhìn.
"Tôi chỉ xem vết thương của cô ấy thôi..." Cố Cảnh Hàm nghĩ ra lời giải thích, ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng đờ.
Không chỉ có dì Vương, còn có hai bóng người đang đứng trước mặt cô.
"A," dì Vương kéo Chu Cần ở phía sau, giải thích với Cố Cảnh Hàm, "Trên đường về lại tình cờ gặp được Tiểu Chu, nói tìm cô có việc."
Chu Cần mỉm cười khi thấy Cố Cảnh Hàm nhìn về phía mình, nhưng mà không che được vẻ mặt hoảng hốt của bản thân, lúc đưa tay lên chào sếp lớn bản thân ngơ ngác như đứa ngốc.
Nhưng mà hình ảnh kia đánh sâu vào tâm trí cô quá rồi!
Tại sao lại để cô nhìn thấy cuộc sống riêng tư của sếp chứ?
"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy." Chu Cần cười ha ha, nhưng vẻ mặt của sếp càng khó coi hơn.
Kéo tay dì Vương, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đi thôi."
"A?" Dì Vương nhận ra liền gật đầu, "Vậy hai người bận đi, tiếp tục bận đi nha."
Cố Cảnh Hàm lập tức đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu nhìn Khóc Nhè, người này đang vùi đầu trong khăn tắm, không nói lời nào.
"Đứng dậy mặc quần vào, mặt đất rất lạnh."
Hàn Bùi Vân rầm rì vài tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cố Cảnh Hàm tiến lại gần, muốn nghe xem Khóc Nhè đang nói gì.
Tai cô áp vào một bên mặt Hàn Bùi Vân, tiếng rầm rì ngừng lại, Cố Cảnh Hàm không hiểu chuyện gì nhìn cô, ân cần khuyên nhủ: "Chị lấy quần cho em, em mặc vào đi."
Hàn Bùi Vân chậm rãi ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Bây giờ cô không ổn chút nào, mất mặt quá rồi!
"Cố Cảnh Hàm." Cô tức giận hét lên.
"Nào, mặc quần vào." Cố Cảnh Hàm cân cần cởi khăn tắm ra, mặc quần vào chân cô.
"Em muốn..." Hàn Bùi Vân nghẹn ngào.
"Muốn gì nè?" Chỉ cần Khóc Nhè vui vẻ, cái gì cũng có thể thỏa mãn hết.
"Em muốn cắn chết chị." Hàn Bùi Vân tức giận nhìn chằm chằm cô.
Cổ họng Cố Cảnh Hàm hơi trượt xuống.
Cái này không thể.
Cô nhìn thấy khuôn mặt trước mặt đang cười như hoa, còn nghe thấy dì Vương che miệng kêu lên "Ôi mẹ ơi."
Hàn Bùi Vân nản lòng, muốn đem Cố Cảnh Hàm đặt trở lại giường, nhưng cô lại lùi về sau một bước khá lớn, hay tay đồng thời khuỵu xuống, mất đi sức lực đặt người về lại vị trí cũ.
Quan trọng là cô như bị chọc vào trúng huyệt cười, có làm thế nào cũng không ngăn được.
Khi Cố Cảnh Hàm còn cách mặt đất 30cm, Hàn Bùi Vân chúi người xuống căn bản là không có sức bật dậy, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm trong tay cô sắp tuột xuống, cái đầu tiên gắng sức chính là gồng mông.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Cảnh Hàm ôm chặt cổ Hàn Bùi Vân, kịp thời ngăn chặn tốc độ rơi xuống, cổ Hàn Bùi Vân nặng trĩu, thân trên không tự chủ nghiêng về phía trước, rồi khuỵu xuống đất.
Lúc này, thân thể của Cố Cảnh Hàm vẫn còn cách mặt đất 10 centimet, hai chân Cố Cảnh Hàm đặt trên mặt đất, chia sẻ phần lớn trọng lượng cho Hàn Bùi Vân, cô vẫn đang khóa cổ đối phương, khi cô nghe thấy tiếng đầu gối của Hàn Bùi Vân chạm vào mặt đất, tim cô nhói lên.
Nụ cười trên mặt Hàn Bùi Vân tắt đi, sắc mặt tái nhợt, hít một hơi thật sâu.
"Đau không?" Cố Cảnh Hàm giãy dụa hai lần, đứng dậy trước.
"Mẹ, mẹ có muốn Lịch Lịch hôn không ạ?" Lịch Lịch đang muốn rời khỏi giường nhưng lại bị Cố Cảnh Hàm ngăn lại.
Cô ngồi xổm xuống đỡ, dì Vương ở bên kia nắm lấy Hàn Bùi Vân cánh tay, giúp đỡ nâng lên.
Hàn Bùi Vân miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Cố Cảnh Hàm với ánh mắt kỳ quái.
"Thể hiện làm gì, rõ ràng bế đâu có được." Cố Cảnh Hàm xắn quần jean Hàn Bùi Vân lên, lộ đầu gối đỏ bừng, nhìn thấy lại càng đau lòng hơn.
Cô ra lệnh: "Dì Vương, đi mua chai dầu mang về đây."
"Không cần." Hàn Bùi Vân xoa đầu gối, cố gắng bước hai bước.
Cố Cảnh Hàm không chịu nghe, xua tay với dì Vương: "Đi nhanh đi."
Dì Vương nuốt miếng dưa vào miệng, vội vàng lau miệng hai cái rồi bình thản đi ra ngoài.
Cố Cảnh Hàm hô: "Mau lên."
Sau đó, trên hành lang vang lên tiếng chạy thịch thịch của dì Vương mập mạp, Hàn Bùi Vân lại bị chọc cười một cách khó hiểu, bật cười thành tiếng.
"Đây có phải là sưng tấy không?" Cố Cảnh Hàm nhớ lần trước Hàn Bùi Vân bị mẹ tát, sau đó cô bảo Chu Cần đi tìm túi nước đá, hình như sau đó bỏ vào tủ lạnh, bây giờ lại có tác dụng. Ở trong ngăn đông của tủ lạnh tìm, chỉ thấy vài con cá đông lạnh.
Hàn Bùi Vân đã cười đủ rồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Cảnh Hàm, cô luôn cảm thấy hành động vừa rồi của Cố Cảnh Hàm bộc lộ quá rõ sự sinh tồn, khó dùng từ mà nói hết được.
Trong tủ lạnh chỉ có mấy rau củ, Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, lại mở tủ đông ra, buộc chặt túi đựng mấy con cá kia, sau đó lại tìm một cái túi nilon khác bọc lại tiếp.
Cô rất hài lòng với thành quả của mình, vội vàng đem qua cho Hàn Bùi Vân dùng.
Bên ngoài có một cái túi mờ đục, Hàn Bùi Vân tưởng trong đó là đá, cô tập trung nhìn Cố Cảnh Hàm đang chườm chân cho cô.
"Chị thế mà... cũng không bị đụng đất à?" Người có phản xạ chậm chạp như Cố Móng Heo, sao có thể làm được thế? Hàn Bùi Vân nghĩ mãi cũng không ra.
Cố Cảnh Hàm nghe thấy cô hỏi thế, thấy câu hỏi đó cũng kỳ quái, hỏi lại: "Thế không được à?"
Bản thân không bị rơi xuống đất mới là chuyện tốt chứ, phản ứng của Khóc Nhè là sao đây?
Cô cũng không trách Khóc Nhè quá tự tin, nếu bình thường có ngã cũng không sao, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, đợi đến lúc bế lên cô mới nhớ chuyện này, thế là vừa lo vừa sợ, ngay lúc sắp rơi xuống, trong đầu Cố Cảnh Hàm chỉ có một suy nghĩ, dù có như thế nào cũng không thể để bản thân rơi xuống được.
Cô không cảm nhận được gì trong cơ thể, cô cũng không chắc hạt giống mình gieo trong cơ thể đã nảy mầm hay chưa.
Gần như quên mất nó tồn tại.
Hàn Bùi Vân nhéo nhéo cổ tay gầy như que diêm của Cố Cảnh Hàm, trên đó chỉ có mấy tấc thịt, ở trên giường cũng chưa từng thấy người này bùng nổ sức mạnh.
Cô muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào, sau đó ngửi thấy mùi khó chịu trong phòng, cô hỏi Cố Cảnh Hàm: "Chị có ngửi thấy mùi gì không?"
Cố Cảnh Hàm nghiêng người ngửi mùi chườm đá tự chế đắp trên đầu gối, cách xa thì không sao, nhưng khi đến gần thì mùi này lại khiến người ta thở không nổi.
Con cá đã bị rã đông, chảy thành nước, nước nhỏ giọt xuống bắp chân Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân thấy vẻ mặt của Cố Cảnh Hàm có gì đó không đúng, liền nghiêng người ngửi một cái, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng có một hơi thở, vừa mở miệng liền cười lớn, này là bị chọc tức cười!
"Chị nói xem, chị nghĩ cái gì thế hả?" Dùng cá để chườm chân, chưa bao giờ từng thấy! Hàn Bùi Vân lấy túi ra lại ngửi, hai chân đều có mùi.
"Đây không phải cũng là chườm đá sao?" Cố Cảnh Hàm đặt con cá về chỗ cũ, cô bọc nó vào hai lớp túi, tưởng rằng mùi và nước có thể gói chặt trong đó, có vẻ như cô đã nhầm.
Hàn Bùi Vân ôm trán u sầu, sao cô có thể yêu tên ngốc này được thế.
"Lấy cho em cái quần của chị đi, hôi muốn chết, em phải đi rửa mới được."
Hàn Bùi Vân vừa mới đi, Lịch Lịch nằm ở trên giường, nhìn mẹ thở dài: "Mẹ, mẹ thật ngốc."
Tay Cố Cảnh Hàm vẫn còn có mùi tanh, cô không muốn tạo ra hình ảnh tiêu cực trong mắt con, cô khẳng định bản thân chỉ thiếu kinh nghiệm sống, chứ không hề ngốc.
Bỗng nhiên cô nhận ra, trước đây Lịch Lịch sẽ không đùa giỡn thế với cô, có thể là học từ An Ca, nhưng bản thân thế mà không tức giận, thậm chí còn thấy Lịch Lịch khá đáng yêu.
Nếu mà tranh qua cãi lại với con, thì bản thân cũng trẻ con thật.
Vừa lúc Chu Cần có mua ít quần áo thường ngày để ở đây, Cố Cảnh Hàm lấy một chiếc quần jean bó, treo lên móc treo ngoài phòng tắm.
Xuyên qua tấm kính mờ cửa phòng tắm, Hàn Bùi Vân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Cố Cảnh Hàm vẫn còn lảng vảng trước mặt mình, liền vặn nhỏ tiếng nước, cao giọng hỏi cô: "Chị đang làm gì vậy?"
Cố Cảnh Hàm phát hiện kính truyền ánh sáng thực sự rất kém, nhìn hồi lâu chỉ là một bóng người màu trắng, cô mở vòi bồn rửa bắt đầu rửa tay một cách bất cần.
"Rửa tay nè." Cô nói rồi nhìn vào tấm kính lần nữa.
Một cánh tay xuất hiện trên kính, sau đó cửa kính phòng tắm di chuyển vào trong vài inch, Hàn Bùi Vân thò mắt ra khỏi khe cửa, ánh mắt cô gặp phải ánh mắt của Cố Cảnh Hàm.
"A..." Cô khinh thường thở dài, "Cố Móng Heo còn đi nhìn lén nữa kìa?"
"Làm gì có." Cố Cảnh Hàm thoạt đầu cảm thấy chột dạ, nhưng sau đó nghĩ lại, quan hệ giữa cô và Khóc Nhè có thể dùng từ nhìn lén được à?
Cô tự tin nói: "Chị công khai nhìn nha."
Sợ khí thế chưa đủ, nói xong lại chống tay lên eo.
"Đồ ngốc..." Hàn Bùi Vân trợn mắt, bảo cô ấy đưa khăn tắm cho mình.
Cố Cảnh Hàm đưa chiếc khăn tắm đang dùng ra, ánh mắt vô thức cụp xuống, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hàn Bùi Vân mở cửa trượt, gõ gõ trán Cố Cảnh Hàm: "Em chỉ rửa chân, có mặc quần lót, chị nhìn gì mà nhìn?"
"Nhìn chân cũng được mà..." Cố Cảnh Hàm che trán lại, rồi nhìn Khóc Nhè đang khom người lau cặp chân dài thon thả kia, cảm giác như có gió xuân thổi vào tim.
Cố Cảnh Hàm ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Bùi Vân, cẩn thận kiểm tra tình trạng đầu gối của cô ấy: "Còn đau không?"
"Vừa đau vừa nóng rát."
Lời oán trách của Hàn Bùi Vân đi vào trong tai Cố Cảnh Hàm, giống như thiếu nữ hờn dỗi, cho nên chút cợt nhả trong lòng lại dần trỗi dậy, ánh mắt sáng rực: "Thế... em có muốn chị hôn không?"
Ánh mắt này, cùng với cái giọng điệu cợt nhả kia!
Hơi thở Hàn Bùi Vân ngưng trệ, thế này ai mà từ chối được!
Nhìn thấy Hàn Bùi Vân bất động không nói lời nào, tự cho là người này muốn, liền vòng tay ôm lấy đùi cô ấy, sau đó áp môi lên đầu gối đỏ bừng bên trái.
Chỉ là một nụ hôn ngây thơ, Cố Móng Heo giống như đem đầu gối biến thành môi, hôn xong còn mút, Hàn Bùi Vân áp vào tấm kính phòng tắm phía sau, thân thể không khỏi run lên.
"Đủ rồi." Cửa phòng tắm hé mở, Hàn Bùi Vân hạ giọng ngăn cản.
"Mẹ nhỏ, không muốn chị hôn sao?" Má Cố Cảnh Hàm vẫn áp vào đùi Hàn Bùi Vân, ngón trỏ với ngón giữa dùng tốc độ rất chậm và lực nhẹ leo lên trên bề mặt chân mịn màng.
Ngọn lửa Cố Cảnh Hàm đặt lên chân đốt cháy khuôn mặt của Hàn Bùi Vân, cô đỏ mặt, ngay cả một chữ đơn giản "không" cũng không thể nói được.
Thật đáng giận!
Thế mà... lại sa ngã vô đây.
Cố Cảnh Hàm thử hôn lên trên đầu gối, dây thần kinh nhạy cảm ở môi mách bảo cô, mỗi khi nhích lên một tấc, Khóc Nhè của cô lại càng run lên.
Nếu coi đầu gối là điểm xuất phát, vậy thì chỉ trong mấy giây tiếp theo Cố Cảnh Hàm sẽ về đến đích.
Hàn Bùi Vân ôm đầu Cố Cảnh Hàm, ngón tay luồn vào trong tóc, gần như cầu xin: "Không được... Cố...."
"Đang làm gì thế?" Giọng dì Vương cắt đứt một cách mạnh mẽ.
Lý trí đột nhiên quay trở lại, hai chân Hàn Bùi Vân hoàn toàn yếu ớt, cô ngồi xuống sàn gạch, gạch lát sàn lạnh lẽo lúc này cũng giống như trái tim hoá đá của cô.
Dì Vương đi mua dầu về, sợ Lịch Lịch ngủ quên nên mở cửa rất cẩn thận, vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân mập mờ trước cửa nhà tắm, bản thân cũng không biết là hai người kia đang làm gì.
Dì Vương không hiểu được các kiểu của người trẻ tuổi, nhưng lúc vừa mới nhìn thấy hai người thì cảnh tượng chính là Hàn Bùi Vân không mặc quần, còn Cố Cảnh Hàm thì đang ngồi xổm, đầu vẫn cử động.
Cố Cảnh Hàm lập tức dùng khăn tắm che lên đùi Hàn Bùi Vân, đây là của cô, không được để người khác nhìn.
"Tôi chỉ xem vết thương của cô ấy thôi..." Cố Cảnh Hàm nghĩ ra lời giải thích, ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng đờ.
Không chỉ có dì Vương, còn có hai bóng người đang đứng trước mặt cô.
"A," dì Vương kéo Chu Cần ở phía sau, giải thích với Cố Cảnh Hàm, "Trên đường về lại tình cờ gặp được Tiểu Chu, nói tìm cô có việc."
Chu Cần mỉm cười khi thấy Cố Cảnh Hàm nhìn về phía mình, nhưng mà không che được vẻ mặt hoảng hốt của bản thân, lúc đưa tay lên chào sếp lớn bản thân ngơ ngác như đứa ngốc.
Nhưng mà hình ảnh kia đánh sâu vào tâm trí cô quá rồi!
Tại sao lại để cô nhìn thấy cuộc sống riêng tư của sếp chứ?
"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy." Chu Cần cười ha ha, nhưng vẻ mặt của sếp càng khó coi hơn.
Kéo tay dì Vương, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đi thôi."
"A?" Dì Vương nhận ra liền gật đầu, "Vậy hai người bận đi, tiếp tục bận đi nha."
Cố Cảnh Hàm lập tức đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu nhìn Khóc Nhè, người này đang vùi đầu trong khăn tắm, không nói lời nào.
"Đứng dậy mặc quần vào, mặt đất rất lạnh."
Hàn Bùi Vân rầm rì vài tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cố Cảnh Hàm tiến lại gần, muốn nghe xem Khóc Nhè đang nói gì.
Tai cô áp vào một bên mặt Hàn Bùi Vân, tiếng rầm rì ngừng lại, Cố Cảnh Hàm không hiểu chuyện gì nhìn cô, ân cần khuyên nhủ: "Chị lấy quần cho em, em mặc vào đi."
Hàn Bùi Vân chậm rãi ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Bây giờ cô không ổn chút nào, mất mặt quá rồi!
"Cố Cảnh Hàm." Cô tức giận hét lên.
"Nào, mặc quần vào." Cố Cảnh Hàm cân cần cởi khăn tắm ra, mặc quần vào chân cô.
"Em muốn..." Hàn Bùi Vân nghẹn ngào.
"Muốn gì nè?" Chỉ cần Khóc Nhè vui vẻ, cái gì cũng có thể thỏa mãn hết.
"Em muốn cắn chết chị." Hàn Bùi Vân tức giận nhìn chằm chằm cô.
Cổ họng Cố Cảnh Hàm hơi trượt xuống.
Cái này không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.