Chương 95
Thái Hữu Nhiễm
29/02/2024
Lần đầu tiên cùng An Ca tham gia hoạt động gia đình, Hàn Bùi Vân nghe
theo lời khuyên của cô Trần mới đến, tưởng đâu là hoạt động nhỏ cần hai
phụ huynh tham gia, nên mới dẫn Cố Cảnh Hàm đi theo.
Lúc này, cô đang đứng giữa mấy vị phụ huynh nam với những cảm xúc phức tạp, động tác của An Ca giống như những đứa trẻ khác, dùng tay ôm chặt cổ cô, dùng chân ôm eo cô, bám vào người lớn như một con kangaroo con.
Một số quả bóng bay được thả ở vạch đích phía trước, việc cô phải làm là ôm con và bắt chước kangaroo mẹ, nhảy về đích càng nhanh càng tốt, ba tổ đội về đích và đạp nổ bóng bay đầu tiên sẽ được vào vòng trong tham gia trò chơi tiếp theo, đột chiến thắng cuối cùng sẽ được nhận món quà nhỏ từ cô giáo, là một con gà biết ghi âm lặp lại lời nói của người ghi âm.
Lúc ở ngay bức tường hoa hồng bắt gặp Diệp Đằng, Hàn Bùi Vân có nghĩ đến chuyện, cũng là gia đình đơn thân, tại sao cô Trần lại không bắt Diệp Đằng tìm một người bạn đến đồng hành?
Có khi cô Trần có đề cập, nhưng Diệp Đằng không giống cô, không coi trọng lời nói của giáo viên.
Nhưng hoạt động này chỉ cần một phụ huynh tham gia cùng con, bởi vì là trò chơi thể lực, đương nhiên mỗi nhà đều cử trụ cột của gia đình ra, còn lại các vị chân yếu tay mềm thì tập trung hai bên đường đua, giơ điện thoại lên quay để ghi lại mọi khoảnh khắc của hai ba con tham gia trò chơi, thỉnh thoảng còn vẫy tay gọi tên con nhà mình, vừa quay vừa la "cố lên".
Cố Cảnh Hàm nổi bật giữa đám các bà mẹ, người này ngoại hình vốn dĩ đã cao, xung quanh ai cũng ríu rít xum xoe cổ vũ cho chồng con, chỉ có người này bình chân như vại đứng yên tại chỗ. Lúc Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, đã không còn giận người này nữa, Cố Cảnh Hàm một tay cầm điện thoại tay kia thì vẫy nhẹ nhàng, thong thả cười, thật khác biệt trong đám người, cử chỉ như tiên hạc.
Đến cả cổ vũ Cố Móng Heo cũng không luôn....
Hàn Bùi Vân cố kìm nén hành động trợn tròn mắt, đứng dậy xoay xoay cổ chân trước, làm động tác khởi động thân thể.
Vậy thì Cố Móng Heo đến đây để làm gì? Vốn dĩ người này thể lực kém xa cô nhiều, bây giờ trong bụng còn mang thêm một đứa con, càng không thể để người này thi đấu.
"Mẹ An Ca, đừng có ráng nha." Phụ huynh nam của gia đình nào đó đứng kế bên, cười khách sáo, còn ra vẻ sẽ nhường cô một chút.
Hàn Bùi Vân ôm An Ca vào lòng, chỉ cười chứ không thèm đáp lại, chỉnh tư thế lấy đà xong, thì liếc mắt nhìn người đang ôm có cái bụng bia như bụng bầu, trong lòng nghĩ thầm, bản thân tập gym mấy năm, cơ thể chuẩn đến mức có thể đăng ký tham gia Hoa Hậu Bikini, còn cần anh ta phải nhường à?
Cô giáo hô bắt đầu, Hàn Bùi Vân nhảy lên, giống như kangaroo mẹ ôm con liều mạng tìm đường sống lao về phía gốc cây.
Sức của đàn ông tuy lớn nhưng bước nhảy lại cồng kềnh, mà sức của Hàn Bùi Vân cũng không vừa lại linh hoạt, ôm An Ca cũng không cảm thấy vướng bận, rất nhanh đã dẫn đầu.
Không lâu sau, lại có người đuổi kịp, kẻ này nối tiếp người kia, chênh lệch không thể phân biệt được.
Cuộc đua gần như đi vào hồi gay cấn, Cố Cảnh Hàm nghe bên cạnh tiếng hét lớn, chăm chú nhìn vòng eo chuyển động lên xuống trong khi nhảy, cắn môi, cổ họng cuộn lên một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Cố lên."
Giọng nói của cô bị nhấn chìm trong sóng âm, thậm chí cô còn không thể nghe thấy chính mình, thế là đưa tay lên ngay miệng làm cái loa, cao giọng hét lên lần nữa: "An Ca, cố lên!"
"Cố lên! Cố lên!" Hàn An Ca có thính giác nhạy bén, vội vàng lặp lại lời mẹ Cố cho mẹ nghe, "Mẹ! Mẹ Cố bảo chúng ta cố lên!"
Hàn Bùi Vân nhảy đến đổ mồ hôi, căn bản không nghe được giọng Cố Cảnh Hàm, với lại các cô đang chiến tranh lạnh, bảo cô cố lên thì phải cố lên à? Sao cô phải nghe lời chứ?
Loại chuyện hô to không biết e ngại là gì, bình thường Cố Cảnh Hàm chú ý hình tượng sẽ không làm như thế, hôm nay bị lây nhiễm bầu không khí thế là hô to lên, lúc sau hô mấy lần cũng không thấy ngượng miệng, nếu hô càng to An Ca nghe thấy sẽ nói cho Khóc Nhè nghe.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, còn cố lên thì vẫn phải cố lên.
Hàn Bùi Vân là người đầu tiên đến chỗ bóng bay, dẫm mạnh lên một trong những quả bóng bay.
"Mẹ! Dẫm mạnh lên! Mạnh lên!" Hàn An Ca nhìn thấy quả bóng bay cứ trượt qua trượt lại, liền chỉ vào một quả bóng bay màu đỏ khác trên mặt đất.
Cố Cảnh Hàm lúc này mới hô: "Khóc..."
Cô kịp thời im lặng, ý thức được trường hợp ở nơi công cộng, không thể dùng biệt danh, lo lắng nhìn chân Hàn Bùi Vân đang giẫm bong bóng, ra sức hô: "Hàn Bùi Vân! Cố lên!"
Sao lại gọi tên cúng cơm rồi? Trước kia lúc thì Tiểu Vân lúc thì Bùi Vân, giờ chiến tranh lạnh thì biến thành Hàn Bùi Vân?
Cái dầu người này thêm vào... còn không bằng không thêm.
Hàn Bùi Vân giẫm mạnh, quả bóng bay cuối cùng cũng nổ tung, cô thành công giành được vị trí thứ nhất trong nhóm, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo của trò chơi, cô và An Ca trở về chỗ ngồi chờ kết quả của các nhóm khác.
"Mẹ thắng rồi! Mẹ là nhất! Con muốn con gà kia." Hàn An Ca ngồi chưa kịp nóng ghế thì đã có bạn nhỏ đến tìm cô nhóc chơi, nên cô nhóc đi theo bạn nhỏ kia.
Cố Cảnh Hàm hơi dịch chuyển chiếc ghế nhỏ của mình, tiến lại gần Hàn Bùi Vân, chơi cũng đã chơi xong, cô cũng có reo hò cổ vũ, cơn giận này có thể tiêu tan được không?
"Cố Cảnh Hàm." Hàn Bùi Vân gọi tên cô, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đừng gọi tên em, hiểu không?"
Thân thể đang nghiêng về phía trước khựng lại, sau đó ngả người ra sau, Cố Cảnh Hàm chăm chú nhìn Hàn Bùi Vân, cô lại làm sai chuyện gì à? Từ tối hôm qua, không biết bao nhiêu lần cô cố gắng hòa giải rồi chứ? Tại sao kết quả lần nào cũng bị chán ghét vậy?
"Chị..." Hàn Bùi Vân muốn nói ai đời đi cổ vũ lại kêu tên cúng cơm của người ta? Không thể đổi cách gọi khác được à? Còn chưa kịp nói thì đã thấy Cố Cảnh Hàm đứng lên.
Hàn Bùi Vân ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn cô ấy.
Cố Cảnh Hàm do dự một lát rồi nói: "Chỗ này cũng không có việc chị cần làm, chị có việc phải đến công ty."
Ngay cả khi đang hờn dỗi, Cố Cảnh Hàm cũng không quên mở giao diện chat với Chu Cần cho Hàn Bùi Vân xem, cô đã nói với thư ký hoãn việc lại sang buổi chiều, đợi khi hoạt động của An Ca kết thúc cô sẽ đến công ty, nhưng giờ cô thay đổi ý định. Nếu bản thân nói gì cũng sai, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt Hàn Bùi Vân làm gì.
Hàn Bùi Vân đẩy màn hình điện thoại di động mà Cố Cảnh Hàm đưa ra, thản nhiên nói: "Được rồi, chị làm việc của chị đi."
Cố Cảnh Hàm chộp lấy cái túi trên bàn, bàn tay trắng nõn lướt qua mặt Hàn Bùi Vân, nếu người khác nhìn vào còn tưởng đâu là tát.
Hai tay Hàn Bùi Vân đặt lên đầu gối, siết chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau âm ỉ giữa lòng bàn tay giống như cái đau âm ỉ của tim cô.
Hàn An Ca chơi với bạn một lúc, sau đó chạy lại nhìn thì chỉ có một mình mẹ, thế là hừ nhẹ hai tay chống eo: "Mẹ chọc mẹ Cố giận bỏ đi rồi."
Ai chọc giận chứ? Đứa nhỏ này nói vậy có lương tâm không hả?
Hàn Bùi Vân giận sôi máu: "Hàn An Ca, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không hả?"
Nói xong thì sửng sốt, đứa nhỏ này... đúng thật là không phải con ruột của cô.
"Phải rồi." Hàn An Ca bình tĩnh gật đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến mẹ Cố đã bỏ đi, "Mẹ Cố con đâu rồi?"
Hàn Bùi Vân trả lời: "Có việc đi trước rồi."
Hàn An Ca chớp mắt, cũng không có nhiều nghi vấn: "Vậy chỉ có mẹ với con chơi trò chơi thôi sao?"
Hàn Bùi Vân hỏi ngược lại: "Mẹ Cố con có ở đây, cũng có chơi với con đâu hả?"
"A...." Nhóc con cúi đầu suy nghĩ, "Mẹ tại sao mẹ với mẹ Cố lại cãi nhau?"
"Không có cãi nhau." Chuyện xảy ra cho đến tận giờ, Hàn Bùi Vân không cảm thấy hai người đang cãi nhau, chỉ chiến tranh lạnh thôi, xem ai sợ ai chứ.
Trong thời gian tạm nghỉ, cô Trần cầm máy ảnh SLR đi từng nhà để chụp ảnh các em, trong lúc mọi người chơi cô cũng chụp rất nhiều ảnh, mà cũng thật xấu hổ với mấy gia đình khác tại vì hơn phân nửa đều chụp gia đình An Ca.
Cô Trần tìm được một tấm ảnh cô hài lòng nhất, chính là bức ảnh cô chụp Cố Cảnh Hàm, cô ấy ôm điện thoại di động vào ngực, lo lắng nhìn về phía trước.
Lật sang bức ảnh tiếp theo, chính là Cố Cảnh Hàm đang chăm chú nhìn - Hàn Bùi Vân chật vật nhảy về phía trước, góc chụp rất ảo diệu, An Ca tay thì ôm mẹ, nhưng mắt thì nhìn về phía mẹ Cố.
Miếng bánh ngọt này ngon vô cùng, cô Trần cắn một cái, ngon không thể tả được.
Nhất sinh nhất thế nhất song thân....
Nhất vãn vạn năm....
*Một đời một kiếp một đôi....
*Thoáng cái đã ngàn năm...
Ở trong đầu cô Trần đã có mấy bộ bách hợp để đối xứng với hai người, nhấc chân lên định chụp cho gia đình này cảnh gia đình hoà thuận, thế nhưng mà thiếu mất đi một nữ chính, cô Trần khó hiểu.
"Cô Cố đâu rồi?" Cô Trần hỏi.
Hàn An Ca cà thơi nói: "Bị mẹ chọc giận...."
"An Ca!" Hàn Bùi Vân trừng mắt nhìn.
Hàn An Ca lè lưỡi không nói nữa.
"Giận bỏ đi rồi à?" Cô Trần tiếp tục hỏi.
Hàn Bùi Vân: "???"
Chuyện gì đang xảy ra với giáo viên này vậy? Trước đây chưa bao giờ thấy cô ấy tọc mạch đến thế.
"Tôi chụp ảnh cô Cố..." Cô Trần tìm ra những bức ảnh của Cố Cảnh Hàm, đưa cho Hàn Bùi Vân xem từng bức một giống như truyện tranh, "Đây là lúc cô Cố xem cô thi đấu, cô nhìn xem cái ánh mắt, cái biểu cảm này, cái động tác này, có phải rất để ý lắm không?"
Hàn Bùi Vân ổn định trạng thái, cảm giác được cô Trần đang điên cuồng ám chỉ cái gì.
"Cô Cố thật sự rất tuyệt vời. Mẹ An Ca phải biết trân trọng cô ấy!" Cô Trần không nói thẳng ra, chân thành nắm lấy tay Hàn Bùi Vân và vỗ nhẹ.
"Tôi và cô ấy..." Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, nhưng người ta cũng không có nói rõ, bản thân không thể phủ nhận.
Giờ giải quyết sao đây?
"Ngoại trừ lừa dối ra, thì không có vấn đề gì." Cô Trần tuổi trẻ hơn người khác, nói chuyện rất nghiêm túc, tựa như đã từng trải qua.
Hàn Bùi Vân không nói nên lời, người này đi đường vòng, nghe có vẻ khá bao dung, nếu không phủ nhận thì nhất định phải ưng thuận.
Cô Trần không đợi cô trả lời liền trả lời: "Không phải là lừa dối sao?"
Hàn Bùi Vân vội vàng nói, vội vàng giúp Cố Cảnh Hàm làm rõ: "Cái đó khẳng định không phải..."
"Tôi biết ngay mà, tôi nhìn ra được, trong lòng cô Cố chỉ có cô thôi."
Hàn Bùi Vân không thể rút lại lời vừa nói, trong lúc bực bội, cô phát hiện ra cô Trần cũng đang nói chuyện với cô về Cố Cảnh Hàm.
"Cô Trần." Hàn An Ca tuân theo kỷ luật lớp học, giơ tay yêu cầu phát biểu.
Cô Trần khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ và mẹ Cố sắp kết hôn." An Ca nhớ tới lúc làm lễ có thể mời nhiều người đến cùng nhau vui vẻ, lại có câu nói: "Cô có muốn đến uống rượu mừng không?"
"Chúng tôi không phải..." Hàn Bùi Vân nhét cây kẹo mút vào miệng An Ca, cô không có ý giấu giếm mối quan hệ của mình với Cố Cảnh Hàm, cũng không muốn chủ động nói cho người khác biết, đặc biệt là giáo viên của con.
"Mẹ An Ca, thật ra..." Cô Trần giơ máy ảnh lên, che nửa khuôn mặt, cười ngượng ngùng cười, lộ ra vẻ ngượng ngùng mà chỉ có một thiếu nữ mới có, "Tôi cũng thế."
Hàn Bùi Vân miệng còn hơi hé mở, cô muốn giải thích, nghe được lời này, tâm tình phức tạp mím môi, sau đó nhẹ nhàng cắn môi.
Cô Trần trao đổi ánh mắt với cô, tất cả đều không thể nói bằng lời.
"Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu." Cô Trần giơ ngón tay cái lên, nháy mắt: "Cố lên! Mẹ An Ca, tôi ủng hộ cô!"
Cái ủng hộ này không chỉ mỗi trò chơi.
Hàn Bùi Vân ngầm hiểu được thiện ý của cô Trần, là một trong số ít thiện ý về tình cảm của cô mấy năm qua, cong khoé môi lên cười gật đầu.
Đến trường mẫu giáo, Cố Cảnh Hàm không lái xe, nên đón taxi bên đường đến công ty, đêm qua ngủ không ngon giấc, cô nhắm mắt nghỉ ngơi suốt dọc đường. Xuống xe, vội vàng bước vào công ty, đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, ngồi vào bàn làm việc.
Một cảm giác hư ảo tràn ngập trong không khí, làm sao cô có thể mặc kệ Khóc Nhè của cô mà đến công ty?
Nhưng cô hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, im lặng khi cô ấy không cần cô nói, hét lên cổ vũ khi cô ấy cần cổ vũ, người này dựa vào đâu mà hung dữ với cô chứ?
Nếu việc cô tự ý quyết định là sai, thì cũng một vừa hai phải thôi, cáu kỉnh cũng phải có chừng có mực chứ?
Cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng bị đối xử như thế này bản thân không đáng bị như thế, cho nên gọi điện thoại cho Liễu Dĩ Tư kinh nghiệm đầy mình để làm sáng tỏ.
"Mình có người bạn A và bạn gái người đó là B, bởi vì...."
Sau khi nói khái quát sự việc, Cố Cảnh Hàm chờ đợi bình phẩm của Liễu Dĩ Tư.
"Lão Cố à." Liễu Dĩ Tư chậc một tiếng, nói ra một câu khiến người ta điếng người: "Cậu và Tiểu Hàn chia tay đi."
Lúc này, cô đang đứng giữa mấy vị phụ huynh nam với những cảm xúc phức tạp, động tác của An Ca giống như những đứa trẻ khác, dùng tay ôm chặt cổ cô, dùng chân ôm eo cô, bám vào người lớn như một con kangaroo con.
Một số quả bóng bay được thả ở vạch đích phía trước, việc cô phải làm là ôm con và bắt chước kangaroo mẹ, nhảy về đích càng nhanh càng tốt, ba tổ đội về đích và đạp nổ bóng bay đầu tiên sẽ được vào vòng trong tham gia trò chơi tiếp theo, đột chiến thắng cuối cùng sẽ được nhận món quà nhỏ từ cô giáo, là một con gà biết ghi âm lặp lại lời nói của người ghi âm.
Lúc ở ngay bức tường hoa hồng bắt gặp Diệp Đằng, Hàn Bùi Vân có nghĩ đến chuyện, cũng là gia đình đơn thân, tại sao cô Trần lại không bắt Diệp Đằng tìm một người bạn đến đồng hành?
Có khi cô Trần có đề cập, nhưng Diệp Đằng không giống cô, không coi trọng lời nói của giáo viên.
Nhưng hoạt động này chỉ cần một phụ huynh tham gia cùng con, bởi vì là trò chơi thể lực, đương nhiên mỗi nhà đều cử trụ cột của gia đình ra, còn lại các vị chân yếu tay mềm thì tập trung hai bên đường đua, giơ điện thoại lên quay để ghi lại mọi khoảnh khắc của hai ba con tham gia trò chơi, thỉnh thoảng còn vẫy tay gọi tên con nhà mình, vừa quay vừa la "cố lên".
Cố Cảnh Hàm nổi bật giữa đám các bà mẹ, người này ngoại hình vốn dĩ đã cao, xung quanh ai cũng ríu rít xum xoe cổ vũ cho chồng con, chỉ có người này bình chân như vại đứng yên tại chỗ. Lúc Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, đã không còn giận người này nữa, Cố Cảnh Hàm một tay cầm điện thoại tay kia thì vẫy nhẹ nhàng, thong thả cười, thật khác biệt trong đám người, cử chỉ như tiên hạc.
Đến cả cổ vũ Cố Móng Heo cũng không luôn....
Hàn Bùi Vân cố kìm nén hành động trợn tròn mắt, đứng dậy xoay xoay cổ chân trước, làm động tác khởi động thân thể.
Vậy thì Cố Móng Heo đến đây để làm gì? Vốn dĩ người này thể lực kém xa cô nhiều, bây giờ trong bụng còn mang thêm một đứa con, càng không thể để người này thi đấu.
"Mẹ An Ca, đừng có ráng nha." Phụ huynh nam của gia đình nào đó đứng kế bên, cười khách sáo, còn ra vẻ sẽ nhường cô một chút.
Hàn Bùi Vân ôm An Ca vào lòng, chỉ cười chứ không thèm đáp lại, chỉnh tư thế lấy đà xong, thì liếc mắt nhìn người đang ôm có cái bụng bia như bụng bầu, trong lòng nghĩ thầm, bản thân tập gym mấy năm, cơ thể chuẩn đến mức có thể đăng ký tham gia Hoa Hậu Bikini, còn cần anh ta phải nhường à?
Cô giáo hô bắt đầu, Hàn Bùi Vân nhảy lên, giống như kangaroo mẹ ôm con liều mạng tìm đường sống lao về phía gốc cây.
Sức của đàn ông tuy lớn nhưng bước nhảy lại cồng kềnh, mà sức của Hàn Bùi Vân cũng không vừa lại linh hoạt, ôm An Ca cũng không cảm thấy vướng bận, rất nhanh đã dẫn đầu.
Không lâu sau, lại có người đuổi kịp, kẻ này nối tiếp người kia, chênh lệch không thể phân biệt được.
Cuộc đua gần như đi vào hồi gay cấn, Cố Cảnh Hàm nghe bên cạnh tiếng hét lớn, chăm chú nhìn vòng eo chuyển động lên xuống trong khi nhảy, cắn môi, cổ họng cuộn lên một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Cố lên."
Giọng nói của cô bị nhấn chìm trong sóng âm, thậm chí cô còn không thể nghe thấy chính mình, thế là đưa tay lên ngay miệng làm cái loa, cao giọng hét lên lần nữa: "An Ca, cố lên!"
"Cố lên! Cố lên!" Hàn An Ca có thính giác nhạy bén, vội vàng lặp lại lời mẹ Cố cho mẹ nghe, "Mẹ! Mẹ Cố bảo chúng ta cố lên!"
Hàn Bùi Vân nhảy đến đổ mồ hôi, căn bản không nghe được giọng Cố Cảnh Hàm, với lại các cô đang chiến tranh lạnh, bảo cô cố lên thì phải cố lên à? Sao cô phải nghe lời chứ?
Loại chuyện hô to không biết e ngại là gì, bình thường Cố Cảnh Hàm chú ý hình tượng sẽ không làm như thế, hôm nay bị lây nhiễm bầu không khí thế là hô to lên, lúc sau hô mấy lần cũng không thấy ngượng miệng, nếu hô càng to An Ca nghe thấy sẽ nói cho Khóc Nhè nghe.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, còn cố lên thì vẫn phải cố lên.
Hàn Bùi Vân là người đầu tiên đến chỗ bóng bay, dẫm mạnh lên một trong những quả bóng bay.
"Mẹ! Dẫm mạnh lên! Mạnh lên!" Hàn An Ca nhìn thấy quả bóng bay cứ trượt qua trượt lại, liền chỉ vào một quả bóng bay màu đỏ khác trên mặt đất.
Cố Cảnh Hàm lúc này mới hô: "Khóc..."
Cô kịp thời im lặng, ý thức được trường hợp ở nơi công cộng, không thể dùng biệt danh, lo lắng nhìn chân Hàn Bùi Vân đang giẫm bong bóng, ra sức hô: "Hàn Bùi Vân! Cố lên!"
Sao lại gọi tên cúng cơm rồi? Trước kia lúc thì Tiểu Vân lúc thì Bùi Vân, giờ chiến tranh lạnh thì biến thành Hàn Bùi Vân?
Cái dầu người này thêm vào... còn không bằng không thêm.
Hàn Bùi Vân giẫm mạnh, quả bóng bay cuối cùng cũng nổ tung, cô thành công giành được vị trí thứ nhất trong nhóm, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo của trò chơi, cô và An Ca trở về chỗ ngồi chờ kết quả của các nhóm khác.
"Mẹ thắng rồi! Mẹ là nhất! Con muốn con gà kia." Hàn An Ca ngồi chưa kịp nóng ghế thì đã có bạn nhỏ đến tìm cô nhóc chơi, nên cô nhóc đi theo bạn nhỏ kia.
Cố Cảnh Hàm hơi dịch chuyển chiếc ghế nhỏ của mình, tiến lại gần Hàn Bùi Vân, chơi cũng đã chơi xong, cô cũng có reo hò cổ vũ, cơn giận này có thể tiêu tan được không?
"Cố Cảnh Hàm." Hàn Bùi Vân gọi tên cô, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đừng gọi tên em, hiểu không?"
Thân thể đang nghiêng về phía trước khựng lại, sau đó ngả người ra sau, Cố Cảnh Hàm chăm chú nhìn Hàn Bùi Vân, cô lại làm sai chuyện gì à? Từ tối hôm qua, không biết bao nhiêu lần cô cố gắng hòa giải rồi chứ? Tại sao kết quả lần nào cũng bị chán ghét vậy?
"Chị..." Hàn Bùi Vân muốn nói ai đời đi cổ vũ lại kêu tên cúng cơm của người ta? Không thể đổi cách gọi khác được à? Còn chưa kịp nói thì đã thấy Cố Cảnh Hàm đứng lên.
Hàn Bùi Vân ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn cô ấy.
Cố Cảnh Hàm do dự một lát rồi nói: "Chỗ này cũng không có việc chị cần làm, chị có việc phải đến công ty."
Ngay cả khi đang hờn dỗi, Cố Cảnh Hàm cũng không quên mở giao diện chat với Chu Cần cho Hàn Bùi Vân xem, cô đã nói với thư ký hoãn việc lại sang buổi chiều, đợi khi hoạt động của An Ca kết thúc cô sẽ đến công ty, nhưng giờ cô thay đổi ý định. Nếu bản thân nói gì cũng sai, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt Hàn Bùi Vân làm gì.
Hàn Bùi Vân đẩy màn hình điện thoại di động mà Cố Cảnh Hàm đưa ra, thản nhiên nói: "Được rồi, chị làm việc của chị đi."
Cố Cảnh Hàm chộp lấy cái túi trên bàn, bàn tay trắng nõn lướt qua mặt Hàn Bùi Vân, nếu người khác nhìn vào còn tưởng đâu là tát.
Hai tay Hàn Bùi Vân đặt lên đầu gối, siết chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau âm ỉ giữa lòng bàn tay giống như cái đau âm ỉ của tim cô.
Hàn An Ca chơi với bạn một lúc, sau đó chạy lại nhìn thì chỉ có một mình mẹ, thế là hừ nhẹ hai tay chống eo: "Mẹ chọc mẹ Cố giận bỏ đi rồi."
Ai chọc giận chứ? Đứa nhỏ này nói vậy có lương tâm không hả?
Hàn Bùi Vân giận sôi máu: "Hàn An Ca, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không hả?"
Nói xong thì sửng sốt, đứa nhỏ này... đúng thật là không phải con ruột của cô.
"Phải rồi." Hàn An Ca bình tĩnh gật đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến mẹ Cố đã bỏ đi, "Mẹ Cố con đâu rồi?"
Hàn Bùi Vân trả lời: "Có việc đi trước rồi."
Hàn An Ca chớp mắt, cũng không có nhiều nghi vấn: "Vậy chỉ có mẹ với con chơi trò chơi thôi sao?"
Hàn Bùi Vân hỏi ngược lại: "Mẹ Cố con có ở đây, cũng có chơi với con đâu hả?"
"A...." Nhóc con cúi đầu suy nghĩ, "Mẹ tại sao mẹ với mẹ Cố lại cãi nhau?"
"Không có cãi nhau." Chuyện xảy ra cho đến tận giờ, Hàn Bùi Vân không cảm thấy hai người đang cãi nhau, chỉ chiến tranh lạnh thôi, xem ai sợ ai chứ.
Trong thời gian tạm nghỉ, cô Trần cầm máy ảnh SLR đi từng nhà để chụp ảnh các em, trong lúc mọi người chơi cô cũng chụp rất nhiều ảnh, mà cũng thật xấu hổ với mấy gia đình khác tại vì hơn phân nửa đều chụp gia đình An Ca.
Cô Trần tìm được một tấm ảnh cô hài lòng nhất, chính là bức ảnh cô chụp Cố Cảnh Hàm, cô ấy ôm điện thoại di động vào ngực, lo lắng nhìn về phía trước.
Lật sang bức ảnh tiếp theo, chính là Cố Cảnh Hàm đang chăm chú nhìn - Hàn Bùi Vân chật vật nhảy về phía trước, góc chụp rất ảo diệu, An Ca tay thì ôm mẹ, nhưng mắt thì nhìn về phía mẹ Cố.
Miếng bánh ngọt này ngon vô cùng, cô Trần cắn một cái, ngon không thể tả được.
Nhất sinh nhất thế nhất song thân....
Nhất vãn vạn năm....
*Một đời một kiếp một đôi....
*Thoáng cái đã ngàn năm...
Ở trong đầu cô Trần đã có mấy bộ bách hợp để đối xứng với hai người, nhấc chân lên định chụp cho gia đình này cảnh gia đình hoà thuận, thế nhưng mà thiếu mất đi một nữ chính, cô Trần khó hiểu.
"Cô Cố đâu rồi?" Cô Trần hỏi.
Hàn An Ca cà thơi nói: "Bị mẹ chọc giận...."
"An Ca!" Hàn Bùi Vân trừng mắt nhìn.
Hàn An Ca lè lưỡi không nói nữa.
"Giận bỏ đi rồi à?" Cô Trần tiếp tục hỏi.
Hàn Bùi Vân: "???"
Chuyện gì đang xảy ra với giáo viên này vậy? Trước đây chưa bao giờ thấy cô ấy tọc mạch đến thế.
"Tôi chụp ảnh cô Cố..." Cô Trần tìm ra những bức ảnh của Cố Cảnh Hàm, đưa cho Hàn Bùi Vân xem từng bức một giống như truyện tranh, "Đây là lúc cô Cố xem cô thi đấu, cô nhìn xem cái ánh mắt, cái biểu cảm này, cái động tác này, có phải rất để ý lắm không?"
Hàn Bùi Vân ổn định trạng thái, cảm giác được cô Trần đang điên cuồng ám chỉ cái gì.
"Cô Cố thật sự rất tuyệt vời. Mẹ An Ca phải biết trân trọng cô ấy!" Cô Trần không nói thẳng ra, chân thành nắm lấy tay Hàn Bùi Vân và vỗ nhẹ.
"Tôi và cô ấy..." Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, nhưng người ta cũng không có nói rõ, bản thân không thể phủ nhận.
Giờ giải quyết sao đây?
"Ngoại trừ lừa dối ra, thì không có vấn đề gì." Cô Trần tuổi trẻ hơn người khác, nói chuyện rất nghiêm túc, tựa như đã từng trải qua.
Hàn Bùi Vân không nói nên lời, người này đi đường vòng, nghe có vẻ khá bao dung, nếu không phủ nhận thì nhất định phải ưng thuận.
Cô Trần không đợi cô trả lời liền trả lời: "Không phải là lừa dối sao?"
Hàn Bùi Vân vội vàng nói, vội vàng giúp Cố Cảnh Hàm làm rõ: "Cái đó khẳng định không phải..."
"Tôi biết ngay mà, tôi nhìn ra được, trong lòng cô Cố chỉ có cô thôi."
Hàn Bùi Vân không thể rút lại lời vừa nói, trong lúc bực bội, cô phát hiện ra cô Trần cũng đang nói chuyện với cô về Cố Cảnh Hàm.
"Cô Trần." Hàn An Ca tuân theo kỷ luật lớp học, giơ tay yêu cầu phát biểu.
Cô Trần khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ và mẹ Cố sắp kết hôn." An Ca nhớ tới lúc làm lễ có thể mời nhiều người đến cùng nhau vui vẻ, lại có câu nói: "Cô có muốn đến uống rượu mừng không?"
"Chúng tôi không phải..." Hàn Bùi Vân nhét cây kẹo mút vào miệng An Ca, cô không có ý giấu giếm mối quan hệ của mình với Cố Cảnh Hàm, cũng không muốn chủ động nói cho người khác biết, đặc biệt là giáo viên của con.
"Mẹ An Ca, thật ra..." Cô Trần giơ máy ảnh lên, che nửa khuôn mặt, cười ngượng ngùng cười, lộ ra vẻ ngượng ngùng mà chỉ có một thiếu nữ mới có, "Tôi cũng thế."
Hàn Bùi Vân miệng còn hơi hé mở, cô muốn giải thích, nghe được lời này, tâm tình phức tạp mím môi, sau đó nhẹ nhàng cắn môi.
Cô Trần trao đổi ánh mắt với cô, tất cả đều không thể nói bằng lời.
"Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu." Cô Trần giơ ngón tay cái lên, nháy mắt: "Cố lên! Mẹ An Ca, tôi ủng hộ cô!"
Cái ủng hộ này không chỉ mỗi trò chơi.
Hàn Bùi Vân ngầm hiểu được thiện ý của cô Trần, là một trong số ít thiện ý về tình cảm của cô mấy năm qua, cong khoé môi lên cười gật đầu.
Đến trường mẫu giáo, Cố Cảnh Hàm không lái xe, nên đón taxi bên đường đến công ty, đêm qua ngủ không ngon giấc, cô nhắm mắt nghỉ ngơi suốt dọc đường. Xuống xe, vội vàng bước vào công ty, đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, ngồi vào bàn làm việc.
Một cảm giác hư ảo tràn ngập trong không khí, làm sao cô có thể mặc kệ Khóc Nhè của cô mà đến công ty?
Nhưng cô hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, im lặng khi cô ấy không cần cô nói, hét lên cổ vũ khi cô ấy cần cổ vũ, người này dựa vào đâu mà hung dữ với cô chứ?
Nếu việc cô tự ý quyết định là sai, thì cũng một vừa hai phải thôi, cáu kỉnh cũng phải có chừng có mực chứ?
Cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng bị đối xử như thế này bản thân không đáng bị như thế, cho nên gọi điện thoại cho Liễu Dĩ Tư kinh nghiệm đầy mình để làm sáng tỏ.
"Mình có người bạn A và bạn gái người đó là B, bởi vì...."
Sau khi nói khái quát sự việc, Cố Cảnh Hàm chờ đợi bình phẩm của Liễu Dĩ Tư.
"Lão Cố à." Liễu Dĩ Tư chậc một tiếng, nói ra một câu khiến người ta điếng người: "Cậu và Tiểu Hàn chia tay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.