Chương 71: Ánh Nắng Ban Mai
Ánh An Vy
01/03/2024
Giữa đại sảnh to lớn của tào cao ốc Diamond. Bộ trang sức “Hoài bão”
được trưng bày trong lồng kính vô cùng cẩn trọng. Đứng nhìn bộ trang sức không ngừng lấp lánh mà Diệu Hân cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Tuy rằng
hoạt động trong ngành đã mười năm nhưng đa số thời gian là Mộc Miên hoạt động ở nước ngoài. Bộ trang sức này cũng là do cô ấy tự mình hoàn thiện khi chưa về nước, không hề liên quan đến Diamond một chút nào. Ấy vậy
mà bây giờ lại chễm chệ ở đây thì cũng đủ biết vị trí của cô ấy trong
lòng Hiểu Đông rất quan trọng.
- Thích đến vậy sao?
Tần Đinh bỗng nhiên đứng bên cạnh khiến Diệu Hân không khỏi giật mình. Gần đây anh cứ hay thình lình xuất hiện, đến không nghe động, đi không nghe tiếng, biết bao lần doạ cô suýt phải đứng tim.
- Đương nhiên là thích rồi! Nhưng em vẫn còn kém chị Mộc Miên rất xa. - Cô thở dài.
- Nhân viên vừa tốt nghiệp làm sao bì được với giám đốc bộ phận chứ? Vả lại tính thời gian mà cô Trần bắt đầu hoạt động thì em chỉ là bé gái học lớp sáu thôi.
Trông thấy anh bật cười thành tiếng, Diệu Hân cắn môi dưới rồi quay lưng bỏ đi.
- Nếu vậy thì khi ấy anh vẫn là sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
- Này! Em đi chậm thôi.
Theo chân Diệu Hân vào thang máy. Thông thường hai người đều đến công ty từ sớm nên bây giờ thang máy cũng không có ai, đại sảnh cũng chỉ lác đác vài người.
- Vừa mới như thế đã phùng mang trợn mắt lên rồi. Không giống em của những ngày vừa biết nhau chút nào cả.
- Không phải là không giống mà do anh chưa biết hết về em thôi. À mà… Mấy ngày nay em không thấy sếp Biện, không có sếp chắc anh cũng cực nhọc lắm ha.
- Sếp đang đi lạc vào thế giới màu hồng rồi, ngày mai sẽ trở lại công ty đấy. Thông thường cũng không sao nhưng lần này sếp đi gấp rút quá nên có chút rắc rối. Nhưng mà em không được truyền tin này cho những người khác nghe đấy. Sếp biết sẽ không vui.
- Em biết mà! Việc có giữ được hay không là nhờ cái miệng đó. Thôi, em đi trước đây.
Cửa thang máy vừa mở, Diệu Hân chào Tần Đinh rồi đi đến bộ phận thiết kế. Sau khi hoàn thành bộ sưu tập cũ thì toàn thể người ở bộ phận được nghỉ hai ngày mặc dù trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy. Cô cũng đã nghe mọi người truyền tay nhau là vì có Mộc Miên nên Hiểu Đông với ưu ái hết mực chứ đáng ra bộ sưu tập cũ xảy ra chuyện thì đáng bị trách phạt nhiều hơn.
Đi ngang qua văn phòng của Thịnh Hào, mặc dù bộ phận bây giờ chưa có ai nhưng bỗng nhiên phát ra vài tiếng động sột soạt khiến người khác không thể không chú ý. Ghé mắt nhìn vào khe cửa, chợt Diệu Hân đã khá ngạc nhiên khi trông thấy một cô gái đang lục lọi bàn làm việc của Thịnh Hào. Linh cảm có việc chẳng lành, Diệu Hân lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ rồi đưa điện thoại lên tai giả vờ như đang trò chuyện.
- À, tôi ăn sáng rồi, cũng vừa đến công ty, bạn ăn một mình đi ha.
Diệu Hân cố tình nói to để người trong kia đang hoảng hốt lại càng thêm lo sợ. Chuyện này có lẽ không tầm thường nên tốt nhất cô nên giả vờ như mình không thấy gì. Còn đoạn ghi hình kia thì cứ gửi cho Mộc Miên để âm thầm giải quyết.
…
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Mộc Miên và Hiểu Đông cùng tản bộ bên bờ biển với những cơn gió thoang thoảng, thanh mát. Mới đó mà đã trôi qua hai ngày cùng nhau rong chơi đó đây, ngày mai là cả hai phải quay lại thành phố để tiếp tục những công việc vẫn còn đang dang dở.
Bầu trời tràn đầy ánh nắng ban mai, không khí ấm áp trong lành khiến người ta dễ dàng chìm vào cơn mộng mơ huyễn hoặc. Mộc Miên nhắm hờ hai mắt tận hưởng sự yên bình đang từng giây từng phút bảo phủ lấy mình. Bàn tay của Hiểu Đông thật ấm, chỉ là một cái nắm tay bình dị cũng đủ mang lại một cảm giác an toàn.
Choàng tay ôm lấy bờ vai gầy mảnh khảnh, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ôn tồn hỏi:
- Em à, em thích cuộc sống yên bình như thế này không?
- Em đã từng nghĩ đến sau này, khi có con cái, đợi khi chúng đã trưởng thành, công thành danh toại, gia đình ấm êm thì em sẽ tìm một nơi yên tĩnh để cùng người đàn ông mà em yêu thương nhất trồng rau nuôi cá, nương tựa nhau sống qua ngày.
- Người đàn ông mà em yêu thương nhất? Cụm từ này thật là dài, em đổi thành “anh” cho ngắn gọn đi.
- Anh thật là…
Cô bật cười, ánh mắt long lanh ngắm nhìn từng cơn sóng vỗ. Hiện tại cả hai chỉ vừa là khởi đầu. Không dám hứa cùng nhau đi đến cuối con đường đầy chông gai, vất vả, Mộc Miên chỉ ước có thể còn được ở bên nhau lúc nào thì nhất định sẽ vô cùng trân trọng lúc ấy.
- Sau khi về lại thành phố thì anh có một thứ muốn tặng cho em.
- Là gì vậy anh?
- Bí mật!
Hiểu Đông đưa ngón trỏ lên môi rồi cùng cô ngắm nhìn vùng biển bao la, rộng lớn. Cuối cùng thì sau mười năm chờ đợi anh đã tìm được chân ái của riêng mình.
- Em đói không? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?
- Dạ! Em cũng có chút đói rồi.
Chọn một nhà hàng mang phong cách cổ kính. Tất cả mọi thứ tại đây đều được bố trí và trưng bày như ở thập niên chín mươi, vừa nhìn vào đã mang lại một cảm giác hoài cổ. Thời gian càng trôi thì Mộc Miên càng thích bầu không khí bình lặng như thế này. Không cần quá náo nhiệt, chỉ cần mọi thứ vẫn mãi êm đềm là đủ.
- Lần trước anh có đến buổi ra mắt sản phẩm DyAn, em nhớ không?
- Ừm, em nhớ. Hôm đó em uống say, anh còn đưa em về tận nhà.
- Đáng ra anh không có thư mời, cũng nhờ Diệu Hân nên mới có thể đến đó gặp em.
Anh ngại ngùng dùng tay che nửa mặt.
- Đêm Giao thừa cũng vậy. Sau khi gặp em ở nước ngoài thì anh đã bảo Tần Đinh tìm cho bằng được hương nước hoa giống như em dùng rồi mang đi huấn luyện Tí Nị. Tất cả những chuyện này anh muốn nói ra, không giấu giếm bất cứ điều gì với em cả.
Nhìn người đàn ông ở trước mặt không dám nhìn thẳng vào mình khiến Mộc Miên muốn nhịn cười cũng không được. Hoá ra anh thích cô lâu như thế, vì muốn theo đuổi mà phí biết bao nhiêu là tâm tư.
- Thành thật vậy là tốt. Sau này em mong vẫn sẽ như vậy, thành thật với nhau mới có thể đổi lại được sự tin tưởng tuyệt đối.
- Được rồi, em ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.
[Ting!]
Hiểu Đông vui vẻ gắp thức ăn cho Mộc Miên, tuy nhiên điện thoại cô lại đổ chuông thông báo. Mở điện thoại xem mail vừa được nhận được khiến cô khá ngạc nhiên với đoạn ghi hình của Diệu Hân. Đã xảy ra chuyện như vậy thì người phụ nữ ấy đã ra tay sớm hơn cô dự tính rồi.
- Anh à, anh xem cái này đi.
Nhận lấy điện thoại từ Mộc Miên rồi xem đoạn ghi hình ở trong đó làm Hiểu Đông càng trở nên không vui. Nhưng vì thời gian này là lần hẹn hò đầu tiên của hai người nên anh không muốn làm giảm đi bầu không khí.
- Ngày mai đến công ty anh sẽ cho em xem vài thứ, còn bây giờ tạm gác chuyện này sang một bên đã.
- Dạ!
Mộc Miên đảo mắt vài cái. Nếu như đã nói vậy thì Hiểu Đông cũng đã có nghi ngờ và điều tra được gì đó rồi. Ở vị trí như anh quả là nhanh hơn cô một nhịp.
- Thích đến vậy sao?
Tần Đinh bỗng nhiên đứng bên cạnh khiến Diệu Hân không khỏi giật mình. Gần đây anh cứ hay thình lình xuất hiện, đến không nghe động, đi không nghe tiếng, biết bao lần doạ cô suýt phải đứng tim.
- Đương nhiên là thích rồi! Nhưng em vẫn còn kém chị Mộc Miên rất xa. - Cô thở dài.
- Nhân viên vừa tốt nghiệp làm sao bì được với giám đốc bộ phận chứ? Vả lại tính thời gian mà cô Trần bắt đầu hoạt động thì em chỉ là bé gái học lớp sáu thôi.
Trông thấy anh bật cười thành tiếng, Diệu Hân cắn môi dưới rồi quay lưng bỏ đi.
- Nếu vậy thì khi ấy anh vẫn là sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
- Này! Em đi chậm thôi.
Theo chân Diệu Hân vào thang máy. Thông thường hai người đều đến công ty từ sớm nên bây giờ thang máy cũng không có ai, đại sảnh cũng chỉ lác đác vài người.
- Vừa mới như thế đã phùng mang trợn mắt lên rồi. Không giống em của những ngày vừa biết nhau chút nào cả.
- Không phải là không giống mà do anh chưa biết hết về em thôi. À mà… Mấy ngày nay em không thấy sếp Biện, không có sếp chắc anh cũng cực nhọc lắm ha.
- Sếp đang đi lạc vào thế giới màu hồng rồi, ngày mai sẽ trở lại công ty đấy. Thông thường cũng không sao nhưng lần này sếp đi gấp rút quá nên có chút rắc rối. Nhưng mà em không được truyền tin này cho những người khác nghe đấy. Sếp biết sẽ không vui.
- Em biết mà! Việc có giữ được hay không là nhờ cái miệng đó. Thôi, em đi trước đây.
Cửa thang máy vừa mở, Diệu Hân chào Tần Đinh rồi đi đến bộ phận thiết kế. Sau khi hoàn thành bộ sưu tập cũ thì toàn thể người ở bộ phận được nghỉ hai ngày mặc dù trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy. Cô cũng đã nghe mọi người truyền tay nhau là vì có Mộc Miên nên Hiểu Đông với ưu ái hết mực chứ đáng ra bộ sưu tập cũ xảy ra chuyện thì đáng bị trách phạt nhiều hơn.
Đi ngang qua văn phòng của Thịnh Hào, mặc dù bộ phận bây giờ chưa có ai nhưng bỗng nhiên phát ra vài tiếng động sột soạt khiến người khác không thể không chú ý. Ghé mắt nhìn vào khe cửa, chợt Diệu Hân đã khá ngạc nhiên khi trông thấy một cô gái đang lục lọi bàn làm việc của Thịnh Hào. Linh cảm có việc chẳng lành, Diệu Hân lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ rồi đưa điện thoại lên tai giả vờ như đang trò chuyện.
- À, tôi ăn sáng rồi, cũng vừa đến công ty, bạn ăn một mình đi ha.
Diệu Hân cố tình nói to để người trong kia đang hoảng hốt lại càng thêm lo sợ. Chuyện này có lẽ không tầm thường nên tốt nhất cô nên giả vờ như mình không thấy gì. Còn đoạn ghi hình kia thì cứ gửi cho Mộc Miên để âm thầm giải quyết.
…
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Mộc Miên và Hiểu Đông cùng tản bộ bên bờ biển với những cơn gió thoang thoảng, thanh mát. Mới đó mà đã trôi qua hai ngày cùng nhau rong chơi đó đây, ngày mai là cả hai phải quay lại thành phố để tiếp tục những công việc vẫn còn đang dang dở.
Bầu trời tràn đầy ánh nắng ban mai, không khí ấm áp trong lành khiến người ta dễ dàng chìm vào cơn mộng mơ huyễn hoặc. Mộc Miên nhắm hờ hai mắt tận hưởng sự yên bình đang từng giây từng phút bảo phủ lấy mình. Bàn tay của Hiểu Đông thật ấm, chỉ là một cái nắm tay bình dị cũng đủ mang lại một cảm giác an toàn.
Choàng tay ôm lấy bờ vai gầy mảnh khảnh, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ôn tồn hỏi:
- Em à, em thích cuộc sống yên bình như thế này không?
- Em đã từng nghĩ đến sau này, khi có con cái, đợi khi chúng đã trưởng thành, công thành danh toại, gia đình ấm êm thì em sẽ tìm một nơi yên tĩnh để cùng người đàn ông mà em yêu thương nhất trồng rau nuôi cá, nương tựa nhau sống qua ngày.
- Người đàn ông mà em yêu thương nhất? Cụm từ này thật là dài, em đổi thành “anh” cho ngắn gọn đi.
- Anh thật là…
Cô bật cười, ánh mắt long lanh ngắm nhìn từng cơn sóng vỗ. Hiện tại cả hai chỉ vừa là khởi đầu. Không dám hứa cùng nhau đi đến cuối con đường đầy chông gai, vất vả, Mộc Miên chỉ ước có thể còn được ở bên nhau lúc nào thì nhất định sẽ vô cùng trân trọng lúc ấy.
- Sau khi về lại thành phố thì anh có một thứ muốn tặng cho em.
- Là gì vậy anh?
- Bí mật!
Hiểu Đông đưa ngón trỏ lên môi rồi cùng cô ngắm nhìn vùng biển bao la, rộng lớn. Cuối cùng thì sau mười năm chờ đợi anh đã tìm được chân ái của riêng mình.
- Em đói không? Chúng ta đi ăn gì đó nhé?
- Dạ! Em cũng có chút đói rồi.
Chọn một nhà hàng mang phong cách cổ kính. Tất cả mọi thứ tại đây đều được bố trí và trưng bày như ở thập niên chín mươi, vừa nhìn vào đã mang lại một cảm giác hoài cổ. Thời gian càng trôi thì Mộc Miên càng thích bầu không khí bình lặng như thế này. Không cần quá náo nhiệt, chỉ cần mọi thứ vẫn mãi êm đềm là đủ.
- Lần trước anh có đến buổi ra mắt sản phẩm DyAn, em nhớ không?
- Ừm, em nhớ. Hôm đó em uống say, anh còn đưa em về tận nhà.
- Đáng ra anh không có thư mời, cũng nhờ Diệu Hân nên mới có thể đến đó gặp em.
Anh ngại ngùng dùng tay che nửa mặt.
- Đêm Giao thừa cũng vậy. Sau khi gặp em ở nước ngoài thì anh đã bảo Tần Đinh tìm cho bằng được hương nước hoa giống như em dùng rồi mang đi huấn luyện Tí Nị. Tất cả những chuyện này anh muốn nói ra, không giấu giếm bất cứ điều gì với em cả.
Nhìn người đàn ông ở trước mặt không dám nhìn thẳng vào mình khiến Mộc Miên muốn nhịn cười cũng không được. Hoá ra anh thích cô lâu như thế, vì muốn theo đuổi mà phí biết bao nhiêu là tâm tư.
- Thành thật vậy là tốt. Sau này em mong vẫn sẽ như vậy, thành thật với nhau mới có thể đổi lại được sự tin tưởng tuyệt đối.
- Được rồi, em ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.
[Ting!]
Hiểu Đông vui vẻ gắp thức ăn cho Mộc Miên, tuy nhiên điện thoại cô lại đổ chuông thông báo. Mở điện thoại xem mail vừa được nhận được khiến cô khá ngạc nhiên với đoạn ghi hình của Diệu Hân. Đã xảy ra chuyện như vậy thì người phụ nữ ấy đã ra tay sớm hơn cô dự tính rồi.
- Anh à, anh xem cái này đi.
Nhận lấy điện thoại từ Mộc Miên rồi xem đoạn ghi hình ở trong đó làm Hiểu Đông càng trở nên không vui. Nhưng vì thời gian này là lần hẹn hò đầu tiên của hai người nên anh không muốn làm giảm đi bầu không khí.
- Ngày mai đến công ty anh sẽ cho em xem vài thứ, còn bây giờ tạm gác chuyện này sang một bên đã.
- Dạ!
Mộc Miên đảo mắt vài cái. Nếu như đã nói vậy thì Hiểu Đông cũng đã có nghi ngờ và điều tra được gì đó rồi. Ở vị trí như anh quả là nhanh hơn cô một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.