Chương 38: Buổi Công Bố
Ánh An Vy
24/01/2024
Sau bao nhiêu ngày theo dõi tiến độ sản xuất và giám định chất lượng sản phẩm thì cuối cùng dòng son mới nhất của DyAn cũng chính thức được công bố. Mẫu mã lần này rất được đầu tư khi tất cả đều là thiết kế riêng, có cả dịch vụ khắc tên lên đó. Hiện tại phái nữ rất chuộng dòng son bền màu nên Mộc Miên và Khả Tình rất chú tâm, đặc biệt còn có đa dạng màu sắc, phù hợp cho mọi lứa tuổi.
Trước trung tâm hội nghị Thành Cát, từng chiếc ôtô thay phiên nhau ra vào. Thiệp mời được gửi đến không những có doanh nhân mà còn có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nên phóng viên, báo chí đã có mặt từ sớm và đông đúc. Đối với mối quan hệ rộng rãi như vợ chồng Khả Tình thì quy mô của buổi công bố này trở nên hoành tráng là điều không mấy khó hiểu.
Trong khi Quốc Lâm ở cửa chính đón khách thì Khả Tình đã cùng Mộc Miên đích thân đi kiểm tra âm thanh, ánh sáng, chỗ ngồi và cả những tư liệu sắp được trình chiếu. Cách đây không lâu Khả Tình ra mắt loại phấn phủ nhưng ngay buổi công bố bị đối thủ chơi xấu nên bây giờ trở nên cảnh giác vô cùng. Bất cứ thứ gì ở đây đều phải đạt mức hoàn hảo nhất.
- Xem như ổn hết rồi! Mộc Miên, bạn cứ ra ngoài trước đi, mình chuẩn bị cho phần phát biểu đã. - Khả Tình nói.
- Được, cần gì cứ gọi mình.
Mộc Miên rời khỏi phòng thu để về sân khấu chính. Hiện tại cô cảm thấy rất hồi hộp, nhịp tim đều đã loạn cả lên. Tuy hông phải là lần đầu tổ chức buổi công bố nhưng đây là lần đầu tiên lấn sân sang thị trường mỹ phẩm nên có đôi chút bỡ ngỡ. Mới mẻ thì mới mẻ, dù có mới mẻ đến đâu thì cũng đâu thể hồi hộp như vậy chứ? Hay là buổi công bố sẽ xảy ra vấn đề?
Các vị khách mời đều đến gần như đông đủ. Trong khi Mộc Miên vừa lo việc bên trong vừa đi tìm Diệu Hân thì Diệu Hân đã nấn ná ở cửa chính không đi vào. Chẳng biết anh ta làm gì bây giờ còn chưa đến. Sắp bắt đầu buổi công bố rồi còn đâu.
Đang ngó nghiêng nhìn xem người đàn ông kia đến chưa. Khi vừa thấy bóng của anh đang đi đến thì Diệu Hân đã lập tức vẫy tay gọi:
- Sếp! Bên này!
- Xin lỗi, tôi có việc đột xuất.
Hiểu Đông bảnh bao trong bộ suit màu be. Lúc nào vẻ ngoài của anh cũng được chỉnh chu, gọn gàng và lịch thiệp nhất có thể. Nếu như cô không có người trong lòng thì cũng sẽ ganh tị với Mộc Miên chết mất thôi.
- Không sao, vẫn chưa bắt đầu đâu. Tôi dắt ảnh vào.
- Được! Cảm ơn cô!
Hai người cùng nhau đi vào và tìm chỗ ngồi ở bên dưới sân khấu. Vì không muốn có quá nhiều người nhận ra mình nên Hiểu Đông đã chọn vị trí ở gần cuối. Anh muốn mình có thể bình lặng để nhìn ngắm Mộc Miên nhiều hơn một chút. Không cần quá nhiều ồn ào, chỉ cần trước mắt là cô thì mọi thứ đều không quan trọng.
[Kính thưa tất cả các vị, hôm nay là ngày công ty mỹ phẩm DyAn công bố dòng son môi JL. Trước tiên tôi xin mời cô Diệp Khả Tình, tổng giám đốc công ty DyAn lên phát biểu đôi lời.]
Buổi lễ công bố bắt đầu rất suông sẻ với màn phát biểu của Khả Tình và đoạn phim quảng cáo sản phẩm mới được trình chiếu trên màn hình lớn. Mọi thứ kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Nhất là đoạn phim quảng cáo kia. Người mẫu chuyên nghiệp đến mức để ý đến từng chi tiết nhỏ và thể hiện biểu cảm rất tốt, tôn lên được sản phẩm trong tay mình.
Từ đầu đến cuối chỉ chú ý trên sân khấu, Mộc Miên không để ý đến những khách mời đến đây ngày hôm nay còn có những ai. Vốn dĩ vừa rồi cứ đi tìm Diệu Hân, nhưng khi nghe nhân viên thông báo đã sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa thì cô mới an tâm ngồi ở hàng ghế đầu. Một lúc nữa đến buổi tiệc phải tìm cô ấy mới được.
[Với tư cách là nhà đầu tư cho dòng sản phẩm mới lần này, tôi xin mời cô Trần Hồng Mộc Miên bước lên sân khấu để nhận đoá hoa tươi thắm từ cô Khả Tình, tổng giám đốc công ty DyAn ạ.]
Nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, một tràn pháo tay cũng vang lên, Mộc Miên đứng dậy và quay người ra sau để cúi chào những vị khách ở phía sau. Nhẹ nhàng nâng chân váy rồi đi lên sân khấu, trông cô lúc này chẳng khác gì một nàng công chúa bước ra từ một quyển truyện tranh. Đây là bộ váy mà Diệu Hân đã tặng, chất liệu của nó vốn nhẹ nhàng nên cách trang điểm ngày hôm nay của cô cũng vừa phải, tạo cảm giác tự nhiên khi đối mặt với người ở đối diện.
Ở hàng ghế khách mời bên dưới, khủy tay chống lên thành ghế, bàn tay cũng che đi nửa khuôn mặt, chẳng biết từ lúc nào mà Hiểu Đông lại nở một nụ cười ôn nhu. Lúc nào trông thấy Mộc Miên cũng như vậy, dịu dàng, đơn giản nhưng lại rất thu hút người khác. Bất kể mang một vẻ ngoài như thế nào thì cô vẫn đẹp nhất trong mắt của Hiểu Đông, hoàn toàn không ai có thể thay thế được.
- Sếp! Chị Mộc Miên hôm nay quá xinh đẹp đúng không? - Diệu Hân tinh nghịch hỏi.
Nhướng một bên mày, bên ngoài cố tỏ ra bình thản nhưng tim của của anh đã đập loạn lên cả rồi. Cô ấy đương nhiên là đẹp nhất rồi. Tạo hình lần này của Mộc Miên thật biết đốn tim người khác. Đến cả tuýp người điềm tĩnh như anh mà cũng đứng ngồi không yên.
- Thế là thiệp mời của tôi quá hữu ích rồi. Vậy Tần Đinh…
- Nhường cho cô, không ảnh hưởng việc công là được.
- Cảm ơn sếp!
Tần Đinh ơi Tần Đinh! Đừng có trách anh vô nghĩa vô tình, bán đứng thân tín. Anh ấy làm việc cho anh được bảo nhiêu năm, mỗi này gặp nhau đâu cũng cả trăm lần. So với cấp dưới thì tìm vợ vẫn quan trọng hơn. Vả lại anh ta cũng độc thân bao năm nay rồi, có cô bé này bám lấy thì cuộc sống cũng thú vị lắm đấy.
Trôi qua thêm gần một tiếng đồng hồ thì buổi công bố đã kết thúc thành công. Để cảm ơn những vị khách đã đến đây ngày hôm nay, Khả Tình đã cho chuẩn bị một buổi tiệc rượu nên bây giờ mọi người đang dần tập trung đến đó. Tuy rất muốn đến tìm Mộc Miên nhưng thấy cô bận rộn sắp xếp công việc cho nhân viên thì Hiểu Đông cũng không muốn làm phiền. Đợi một lúc nữa đã, đúng thời điểm mới là tốt nhất.
- Hiểu Đông, anh cũng đến đây à?
Vừa nghe tiếng nói thì cánh tay của anh cũng đã bị Ái Như ôm lấy. Cô ấy mỉm cười, hành động thân thiết khiến người ngoài dễ dàng để mắt đến, lại thêm khung cảnh tại buổi tiệc như thế này nên rất dễ gây ra một số hiểu lầm.
- Ừm, em buông tay ra trước đi.
- Lâu lắm mới gặp lại nhau vậy mà anh lạnh nhạt như thế. Giữ chút thể diện cho em đi.
Ái Như nằng nặc giữ chặt tay của anh không buông, sắc mặt cũng trở nên giận dỗi bướng bỉnh giống hệt như mười năm trước, khi cả hai vẫn còn bên nhau. Tuy nhiên bây giờ đã khác rồi, cho dù cô ấy có làm gì thì anh cũng không hề để tâm.
- Vì thể diện của em nên anh mới không gạt tay đấy. Ở đây có báo chí truyền thông, đừng lôi kéo như vậy.
Hiểu Đông thẳng thắn khước từ cứ như vừa tạt cho Ái Như một gáo nước lạnh. Những ngày qua chuyện cô cướp truyền thông của Tuệ Nghi đột nhiên bị đào lại, đa số đều bênh vực cho cô ta nên cô mới muốn lợi dụng thời cơ này, một lần nữa ở cạnh Hiểu Đông để điều hướng dư luận. Xem ra thái độ của anh lúc này quả thật rất khó nuốt rồi.
- Mộc Miên, bạn đang nhìn gì vậy?
Đặt tay lên vai Mộc Miên, Khả Tình nhìn theo hướng mắt thì thấy Hiểu Đông và Ái Như đang khoát tay “tình tứ” khiến ai cũng chú ý.
- Ơ? Đó chẳng phải là anh Biện sao? Lần trước ém tin đồn hẹn hò, bây giờ lại tay trong tay với người ta rồi.
Lẳng lặng đưa mắt nhìn Khả Tình rồi đưa mắt nhìn hai người họ. Lúc nãy trông thấy Hiểu Đông thì cô cũng muốn đến gặp mặt nói vài lời, nhưng có lẽ bây giờ không thích hợp cho lắm. Anh đi bên cạnh cô gái đó đúng là rất đẹp đôi. Ấy vậy mà sao trong lòng lại không được vui. Càng nhìn họ càng khiến tim của cô trở nên đau nhói. Mộc Miên hiểu cảm giác này là gì, vì sao mà có. Nhưng có lẽ mọi thứ đã từng trải qua đều do sự ngộ nhận của bản thân.
Khả Tình huýt khủy tay vào cô, đôi mày đã khẽ nhíu lại.
- Cậu xem kìa, lịch sử tình trường của anh Biện thật sự rất phong phú đấy. Cô Lục, cô Lý, có vài tình cũ cũng ở đây, thật thú vị.
- Mình cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu giúp mình tiếp khách nha.
Không để Khả Tình nói thêm câu nào, cứ như vậy mà Mộc Miên đi tìm ban công hóng mát với ly rượu trong tay.
Thấy Mộc Miên nhìn về phía mình nhưng rồi lại quay đầu rời đi khiến Hiểu Đông không khỏi lo lắng. Lập tức gạt tay Ái Như ra, anh không do dự mà đi theo cô gái ấy. Mong rằng cô sẽ không thấy những gì vừa diễn ra cũng đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa anh với bất kỳ cô gái nào khác. Anh đến đây vì cô, trong mắt cũng chỉ có mỗi cô là duy nhất.
Tựa người vào ban công với làn gió man mát hiu hiu thổi, chẳng biết từ khi nào mà Mộc Miên đã uống cạn rượu trong ly, ánh mắt lại nhìn những vì sao xa xôi đang lấp lánh trên bầu trời đêm đen tối. Bàn tay chạm nhẹ lên chiếc kẹp tóc ở trên đầu, chỉ là một chiếc kẹp đơn giản như thế này cũng khiến cô cảm thấy xuyến xao rung động. Buồn gì nữa đây? Anh ấy dịu dàng một chút, ôn nhu một chút là cô đã suy nghĩ khác đi ngay rồi. Mối quan hệ này từ đầu đã là bạn bè, dù trôi qua bao lâu thì cũng là như vậy. Tốt nhất không nên nghĩ ngợi nhiều cũng không cần phải dằn vặt bản thân nữa. Cho dù bây giờ anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt cô nhưng cuối cùng cũng đã là người đàn ông của người khác.
Tự mỉm cười chế giễu bản thân. Cuối cùng thì sau tất cả vẫn là do mình tự suy diễn, tự đa tình. Có lẽ vì từ lâu chưa có được cảm giác khác lạ mà giờ đây mới ngộ nhận rằng đã gặp được chân ái. Mộc Miên biết mình rất cần yêu thương, người đàn ông ấy cũng đã khơi dậy sự khao khát bấy lâu nay luôn giấu kín ở sâu tận đáy lòng. Tuy nhiên có chừng mực chính là biết điểm dừng. Và Mộc Miên biết mình nên dừng lại ở vị trí này thôi, không thể bước thêm một bước nào nữa cả.
Tửu lượng của Mộc Miên rất kém. Chỉ vài ly rượu đó thôi mà đầu óc đã quay cuồng, không còn nhìn rõ. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bản thân không thể chịu được mà gục xuống bàn. Chẳng biết thứ tình cảm mập mờ trong lòng là gì nữa. Rõ ràng vẫn chưa nhận biết được nhưng cô lại rất khó chịu khi anh tay trong tay với người khác. Thật sự rất khó chịu!
- Mộc Miên!
Vừa đến ban công đã thấy Mộc Miên nằm gục xuống bàn khiến Hiểu Đông không khỏi lo lắng. Bước vội đến bên cạnh, anh sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với người con gái này.
- Mộc Miên, em sao rồi? Không khoẻ chỗ nào sao?
Hiểu Đông lay vai vài cái thì Mộc Miên đã lười biếng ngước mắt lên nhìn. Là mơ ư? Biện Hiểu Đông làm sao lại đến đây được chứ? Có lẽ là người đàn ông nào khác rồi. Ấy vậy mà cô lại nhìn ra anh, đúng là điên thật.
Gạt tay anh ra, cô lí nhí nói:
- Đừng làm phiền tôi!
- Mộc Miên?
Nhìn chiếc ly trên bàn đã cạn sạch rượu. Như hiểu được nguyên nhân, Hiểu Đông vươn tay bế sóc Mộc Miên đưa vào trong. Ở đây gió lạnh, cô lại mặc phong phanh như thế thật không tốt chút nào.
Ngày hôm nay có vẻ như cô đã không ổn cho lắm. Đó là do công việc chồng chất ư? Nếu như vậy thì sao anh đành lòng mời cô vào Diamond nữa. Mộc Miên rất siêng năng nhưng bán mặt vào việc công như thế thật không thương tiếc lấy bản thân một chút nào.
- Hiểu Đông?
Quốc Lâm trông thấy Hiểu Đông đang bế Mộc Miên trên tay mà trở nên kinh ngạc. Rõ ràng lúc nãy còn bình thường kia mà. Có chuyện gì với Mộc Miên vậy?
- Mộc Miên uống say rồi.
- Vậy đưa vào phòng nghỉ trước đã.
- Khả Tình… Mình muốn về nhà.
Mộc Miên tựa đầu vào vòm ngực săn chắc, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của anh dần siết chặt. Những tưởng khi say rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon và quên đi chuyện đã làm mình đau lòng. Nhưng dường như cô đã sai khi càng say lại càng trở nên yếu đuối thêm một chút.
Trước trung tâm hội nghị Thành Cát, từng chiếc ôtô thay phiên nhau ra vào. Thiệp mời được gửi đến không những có doanh nhân mà còn có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nên phóng viên, báo chí đã có mặt từ sớm và đông đúc. Đối với mối quan hệ rộng rãi như vợ chồng Khả Tình thì quy mô của buổi công bố này trở nên hoành tráng là điều không mấy khó hiểu.
Trong khi Quốc Lâm ở cửa chính đón khách thì Khả Tình đã cùng Mộc Miên đích thân đi kiểm tra âm thanh, ánh sáng, chỗ ngồi và cả những tư liệu sắp được trình chiếu. Cách đây không lâu Khả Tình ra mắt loại phấn phủ nhưng ngay buổi công bố bị đối thủ chơi xấu nên bây giờ trở nên cảnh giác vô cùng. Bất cứ thứ gì ở đây đều phải đạt mức hoàn hảo nhất.
- Xem như ổn hết rồi! Mộc Miên, bạn cứ ra ngoài trước đi, mình chuẩn bị cho phần phát biểu đã. - Khả Tình nói.
- Được, cần gì cứ gọi mình.
Mộc Miên rời khỏi phòng thu để về sân khấu chính. Hiện tại cô cảm thấy rất hồi hộp, nhịp tim đều đã loạn cả lên. Tuy hông phải là lần đầu tổ chức buổi công bố nhưng đây là lần đầu tiên lấn sân sang thị trường mỹ phẩm nên có đôi chút bỡ ngỡ. Mới mẻ thì mới mẻ, dù có mới mẻ đến đâu thì cũng đâu thể hồi hộp như vậy chứ? Hay là buổi công bố sẽ xảy ra vấn đề?
Các vị khách mời đều đến gần như đông đủ. Trong khi Mộc Miên vừa lo việc bên trong vừa đi tìm Diệu Hân thì Diệu Hân đã nấn ná ở cửa chính không đi vào. Chẳng biết anh ta làm gì bây giờ còn chưa đến. Sắp bắt đầu buổi công bố rồi còn đâu.
Đang ngó nghiêng nhìn xem người đàn ông kia đến chưa. Khi vừa thấy bóng của anh đang đi đến thì Diệu Hân đã lập tức vẫy tay gọi:
- Sếp! Bên này!
- Xin lỗi, tôi có việc đột xuất.
Hiểu Đông bảnh bao trong bộ suit màu be. Lúc nào vẻ ngoài của anh cũng được chỉnh chu, gọn gàng và lịch thiệp nhất có thể. Nếu như cô không có người trong lòng thì cũng sẽ ganh tị với Mộc Miên chết mất thôi.
- Không sao, vẫn chưa bắt đầu đâu. Tôi dắt ảnh vào.
- Được! Cảm ơn cô!
Hai người cùng nhau đi vào và tìm chỗ ngồi ở bên dưới sân khấu. Vì không muốn có quá nhiều người nhận ra mình nên Hiểu Đông đã chọn vị trí ở gần cuối. Anh muốn mình có thể bình lặng để nhìn ngắm Mộc Miên nhiều hơn một chút. Không cần quá nhiều ồn ào, chỉ cần trước mắt là cô thì mọi thứ đều không quan trọng.
[Kính thưa tất cả các vị, hôm nay là ngày công ty mỹ phẩm DyAn công bố dòng son môi JL. Trước tiên tôi xin mời cô Diệp Khả Tình, tổng giám đốc công ty DyAn lên phát biểu đôi lời.]
Buổi lễ công bố bắt đầu rất suông sẻ với màn phát biểu của Khả Tình và đoạn phim quảng cáo sản phẩm mới được trình chiếu trên màn hình lớn. Mọi thứ kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Nhất là đoạn phim quảng cáo kia. Người mẫu chuyên nghiệp đến mức để ý đến từng chi tiết nhỏ và thể hiện biểu cảm rất tốt, tôn lên được sản phẩm trong tay mình.
Từ đầu đến cuối chỉ chú ý trên sân khấu, Mộc Miên không để ý đến những khách mời đến đây ngày hôm nay còn có những ai. Vốn dĩ vừa rồi cứ đi tìm Diệu Hân, nhưng khi nghe nhân viên thông báo đã sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa thì cô mới an tâm ngồi ở hàng ghế đầu. Một lúc nữa đến buổi tiệc phải tìm cô ấy mới được.
[Với tư cách là nhà đầu tư cho dòng sản phẩm mới lần này, tôi xin mời cô Trần Hồng Mộc Miên bước lên sân khấu để nhận đoá hoa tươi thắm từ cô Khả Tình, tổng giám đốc công ty DyAn ạ.]
Nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, một tràn pháo tay cũng vang lên, Mộc Miên đứng dậy và quay người ra sau để cúi chào những vị khách ở phía sau. Nhẹ nhàng nâng chân váy rồi đi lên sân khấu, trông cô lúc này chẳng khác gì một nàng công chúa bước ra từ một quyển truyện tranh. Đây là bộ váy mà Diệu Hân đã tặng, chất liệu của nó vốn nhẹ nhàng nên cách trang điểm ngày hôm nay của cô cũng vừa phải, tạo cảm giác tự nhiên khi đối mặt với người ở đối diện.
Ở hàng ghế khách mời bên dưới, khủy tay chống lên thành ghế, bàn tay cũng che đi nửa khuôn mặt, chẳng biết từ lúc nào mà Hiểu Đông lại nở một nụ cười ôn nhu. Lúc nào trông thấy Mộc Miên cũng như vậy, dịu dàng, đơn giản nhưng lại rất thu hút người khác. Bất kể mang một vẻ ngoài như thế nào thì cô vẫn đẹp nhất trong mắt của Hiểu Đông, hoàn toàn không ai có thể thay thế được.
- Sếp! Chị Mộc Miên hôm nay quá xinh đẹp đúng không? - Diệu Hân tinh nghịch hỏi.
Nhướng một bên mày, bên ngoài cố tỏ ra bình thản nhưng tim của của anh đã đập loạn lên cả rồi. Cô ấy đương nhiên là đẹp nhất rồi. Tạo hình lần này của Mộc Miên thật biết đốn tim người khác. Đến cả tuýp người điềm tĩnh như anh mà cũng đứng ngồi không yên.
- Thế là thiệp mời của tôi quá hữu ích rồi. Vậy Tần Đinh…
- Nhường cho cô, không ảnh hưởng việc công là được.
- Cảm ơn sếp!
Tần Đinh ơi Tần Đinh! Đừng có trách anh vô nghĩa vô tình, bán đứng thân tín. Anh ấy làm việc cho anh được bảo nhiêu năm, mỗi này gặp nhau đâu cũng cả trăm lần. So với cấp dưới thì tìm vợ vẫn quan trọng hơn. Vả lại anh ta cũng độc thân bao năm nay rồi, có cô bé này bám lấy thì cuộc sống cũng thú vị lắm đấy.
Trôi qua thêm gần một tiếng đồng hồ thì buổi công bố đã kết thúc thành công. Để cảm ơn những vị khách đã đến đây ngày hôm nay, Khả Tình đã cho chuẩn bị một buổi tiệc rượu nên bây giờ mọi người đang dần tập trung đến đó. Tuy rất muốn đến tìm Mộc Miên nhưng thấy cô bận rộn sắp xếp công việc cho nhân viên thì Hiểu Đông cũng không muốn làm phiền. Đợi một lúc nữa đã, đúng thời điểm mới là tốt nhất.
- Hiểu Đông, anh cũng đến đây à?
Vừa nghe tiếng nói thì cánh tay của anh cũng đã bị Ái Như ôm lấy. Cô ấy mỉm cười, hành động thân thiết khiến người ngoài dễ dàng để mắt đến, lại thêm khung cảnh tại buổi tiệc như thế này nên rất dễ gây ra một số hiểu lầm.
- Ừm, em buông tay ra trước đi.
- Lâu lắm mới gặp lại nhau vậy mà anh lạnh nhạt như thế. Giữ chút thể diện cho em đi.
Ái Như nằng nặc giữ chặt tay của anh không buông, sắc mặt cũng trở nên giận dỗi bướng bỉnh giống hệt như mười năm trước, khi cả hai vẫn còn bên nhau. Tuy nhiên bây giờ đã khác rồi, cho dù cô ấy có làm gì thì anh cũng không hề để tâm.
- Vì thể diện của em nên anh mới không gạt tay đấy. Ở đây có báo chí truyền thông, đừng lôi kéo như vậy.
Hiểu Đông thẳng thắn khước từ cứ như vừa tạt cho Ái Như một gáo nước lạnh. Những ngày qua chuyện cô cướp truyền thông của Tuệ Nghi đột nhiên bị đào lại, đa số đều bênh vực cho cô ta nên cô mới muốn lợi dụng thời cơ này, một lần nữa ở cạnh Hiểu Đông để điều hướng dư luận. Xem ra thái độ của anh lúc này quả thật rất khó nuốt rồi.
- Mộc Miên, bạn đang nhìn gì vậy?
Đặt tay lên vai Mộc Miên, Khả Tình nhìn theo hướng mắt thì thấy Hiểu Đông và Ái Như đang khoát tay “tình tứ” khiến ai cũng chú ý.
- Ơ? Đó chẳng phải là anh Biện sao? Lần trước ém tin đồn hẹn hò, bây giờ lại tay trong tay với người ta rồi.
Lẳng lặng đưa mắt nhìn Khả Tình rồi đưa mắt nhìn hai người họ. Lúc nãy trông thấy Hiểu Đông thì cô cũng muốn đến gặp mặt nói vài lời, nhưng có lẽ bây giờ không thích hợp cho lắm. Anh đi bên cạnh cô gái đó đúng là rất đẹp đôi. Ấy vậy mà sao trong lòng lại không được vui. Càng nhìn họ càng khiến tim của cô trở nên đau nhói. Mộc Miên hiểu cảm giác này là gì, vì sao mà có. Nhưng có lẽ mọi thứ đã từng trải qua đều do sự ngộ nhận của bản thân.
Khả Tình huýt khủy tay vào cô, đôi mày đã khẽ nhíu lại.
- Cậu xem kìa, lịch sử tình trường của anh Biện thật sự rất phong phú đấy. Cô Lục, cô Lý, có vài tình cũ cũng ở đây, thật thú vị.
- Mình cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu giúp mình tiếp khách nha.
Không để Khả Tình nói thêm câu nào, cứ như vậy mà Mộc Miên đi tìm ban công hóng mát với ly rượu trong tay.
Thấy Mộc Miên nhìn về phía mình nhưng rồi lại quay đầu rời đi khiến Hiểu Đông không khỏi lo lắng. Lập tức gạt tay Ái Như ra, anh không do dự mà đi theo cô gái ấy. Mong rằng cô sẽ không thấy những gì vừa diễn ra cũng đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa anh với bất kỳ cô gái nào khác. Anh đến đây vì cô, trong mắt cũng chỉ có mỗi cô là duy nhất.
Tựa người vào ban công với làn gió man mát hiu hiu thổi, chẳng biết từ khi nào mà Mộc Miên đã uống cạn rượu trong ly, ánh mắt lại nhìn những vì sao xa xôi đang lấp lánh trên bầu trời đêm đen tối. Bàn tay chạm nhẹ lên chiếc kẹp tóc ở trên đầu, chỉ là một chiếc kẹp đơn giản như thế này cũng khiến cô cảm thấy xuyến xao rung động. Buồn gì nữa đây? Anh ấy dịu dàng một chút, ôn nhu một chút là cô đã suy nghĩ khác đi ngay rồi. Mối quan hệ này từ đầu đã là bạn bè, dù trôi qua bao lâu thì cũng là như vậy. Tốt nhất không nên nghĩ ngợi nhiều cũng không cần phải dằn vặt bản thân nữa. Cho dù bây giờ anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt cô nhưng cuối cùng cũng đã là người đàn ông của người khác.
Tự mỉm cười chế giễu bản thân. Cuối cùng thì sau tất cả vẫn là do mình tự suy diễn, tự đa tình. Có lẽ vì từ lâu chưa có được cảm giác khác lạ mà giờ đây mới ngộ nhận rằng đã gặp được chân ái. Mộc Miên biết mình rất cần yêu thương, người đàn ông ấy cũng đã khơi dậy sự khao khát bấy lâu nay luôn giấu kín ở sâu tận đáy lòng. Tuy nhiên có chừng mực chính là biết điểm dừng. Và Mộc Miên biết mình nên dừng lại ở vị trí này thôi, không thể bước thêm một bước nào nữa cả.
Tửu lượng của Mộc Miên rất kém. Chỉ vài ly rượu đó thôi mà đầu óc đã quay cuồng, không còn nhìn rõ. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bản thân không thể chịu được mà gục xuống bàn. Chẳng biết thứ tình cảm mập mờ trong lòng là gì nữa. Rõ ràng vẫn chưa nhận biết được nhưng cô lại rất khó chịu khi anh tay trong tay với người khác. Thật sự rất khó chịu!
- Mộc Miên!
Vừa đến ban công đã thấy Mộc Miên nằm gục xuống bàn khiến Hiểu Đông không khỏi lo lắng. Bước vội đến bên cạnh, anh sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với người con gái này.
- Mộc Miên, em sao rồi? Không khoẻ chỗ nào sao?
Hiểu Đông lay vai vài cái thì Mộc Miên đã lười biếng ngước mắt lên nhìn. Là mơ ư? Biện Hiểu Đông làm sao lại đến đây được chứ? Có lẽ là người đàn ông nào khác rồi. Ấy vậy mà cô lại nhìn ra anh, đúng là điên thật.
Gạt tay anh ra, cô lí nhí nói:
- Đừng làm phiền tôi!
- Mộc Miên?
Nhìn chiếc ly trên bàn đã cạn sạch rượu. Như hiểu được nguyên nhân, Hiểu Đông vươn tay bế sóc Mộc Miên đưa vào trong. Ở đây gió lạnh, cô lại mặc phong phanh như thế thật không tốt chút nào.
Ngày hôm nay có vẻ như cô đã không ổn cho lắm. Đó là do công việc chồng chất ư? Nếu như vậy thì sao anh đành lòng mời cô vào Diamond nữa. Mộc Miên rất siêng năng nhưng bán mặt vào việc công như thế thật không thương tiếc lấy bản thân một chút nào.
- Hiểu Đông?
Quốc Lâm trông thấy Hiểu Đông đang bế Mộc Miên trên tay mà trở nên kinh ngạc. Rõ ràng lúc nãy còn bình thường kia mà. Có chuyện gì với Mộc Miên vậy?
- Mộc Miên uống say rồi.
- Vậy đưa vào phòng nghỉ trước đã.
- Khả Tình… Mình muốn về nhà.
Mộc Miên tựa đầu vào vòm ngực săn chắc, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của anh dần siết chặt. Những tưởng khi say rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon và quên đi chuyện đã làm mình đau lòng. Nhưng dường như cô đã sai khi càng say lại càng trở nên yếu đuối thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.