Chương 68: Cơn Mưa Trắng Xóa
Ánh An Vy
22/02/2024
Vừa đến cầu thang đã chạm mặt Mỹ Vy. Trên tay cô ấy còn mang một cốc nước cam vừa mới được pha xong.
- Ngày mai là lễ tốt nghiệp của em, anh…
- Xin lỗi, chuyện gì đó thì nói sau đi. Anh còn có việc gấp.
Lướt qua Mỹ Vy đồng thời lấy điện thoại trong túi, Hiểu Đông mở máy rồi gọi cho Tần Đinh. Mỹ Vy quay lưng nhìn theo, cốc nước cam trong tay cũng bị siết chặt. Từng cử chỉ, hành động gấp gáp của anh đều ám chỉ rõ ràng bản thân đang lo lắng như thế nào. Là có việc gì vậy? Liên quan đến người phụ nữ đó ư?
Vào đến gara, thay vì đi ôtô như mọi lần thì Hiểu Đông lại chọn chiếc môtô ở bên trong. Tuy rằng đã một thời gian không dùng nhưng anh vẫn chăm sóc cho nó rất kĩ. Cứ vội vội vàng vàng như vậy. Mỹ Vy từ trong nhà đi ra thì cũng chỉ thấy bóng lưng của anh đang dần khuất.
- Anh Hiểu Đông! Anh Hiểu Đông!
Chiếc xe lao nhanh trên dòng đường tấp nập, đây cũng là giờ tan tầm nên anh biết rõ đi môtô sẽ tiện hơn gấp mấy lần. Phải mất một khoảng thời gian mới có thể đến được khu nhà của Mộc Miên. Trước đó dù đã gọi vài cuộc điện thoại nhưng cô đã không nghe máy. Chắc là Mộc Miên đã rất giận anh vì chuyện hiểu lầm đã từng xảy ra các đây vài ngày.
Dừng xe trước cổng nhà, Hiểu Đông không thể chờ đợi thêm một giây phút nào mà vội vàng ấn chuông cửa. Rất nhanh chóng đã có người từ trong nhà đi ra. Nhận ra đó là bà Trần thì anh đã lễ phép cúi chào khi vừa gặp mặt.
- Con chào bác! Cho con hỏi có Mộc Miên ở nhà không ạ?
- Chào con! Mộc Miên nói được nghỉ phép vài ngày nên chiều nay đã đi biển cho khuây khỏa. Con tìm con bé có việc gì sao?
- Có việc quan trọng nên con muốn gặp em ấy ngay nhưng liên lạc không được. Bác có thể cho con biết em ấy cụ thể đang ở đâu không?
- Ở vùng biển ở thành phố kế bên, vài lần trước cùng đi du lịch thì đều đặt phòng tại khách sạn Angle. Chắc bây giờ Mộc Miên cũng đặt phòng ở đó.
- Dạ, con cảm ơn bác. Con xin phép bác được đi trước.
- Được rồi, đi đường cẩn thận.
Hiểu Đông cúi đầu chào bà Trần rồi vội vàng lên xe chạy vụt đi. Lúc này nhìn theo thì bà mới nhận ra anh chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi trắng, không hề có thêm một lớp áo nào giữ ấm ở bên ngoài. Trời thì tối, đường đến đó cũng không gần. Chẳng biết giữa hai người đã có gì mà Hiểu Đông lại tự đày đọa bản thân mình như vậy.
…
Một mình đi dạo trên vỉa hè dọc theo bờ biển, Mộc Miên giương mắt nhìn từng đợt sóng biển lăn tăn dạt dào đánh vào bờ. Ở tít ngoài khơi chỉ là một màn đêm tăm tối với vài ánh đèn lập lòe từ những chiếc thuyền nhỏ xa xăm. Đã biết bao lần cô tự hỏi tình yêu đối với mình là gì. Có phải như bầu trời đêm nay, không một ngôi sao nhấp nháy. Có phải như ngoài khơi xa tin tít, không một chút yên bình.
Những tưởng khi ở một mình như thế này sẽ suy nghĩ thấu đáo được mọi chuyện, sẽ thôi nhớ đến người đàn ông đã bao lần khiến mình đau lòng. Nhưng không! Ngay tại thời khắc này, gương mặt ấy, nụ cười ấy lại càng được khắc hoạ rõ nét thêm trong tâm trí. Cô rất muốn được đứng bên cạnh, đường đường chính chính nắm lấy tay anh mà không sợ một lời đàm tiếu. Nhưng càng khao khát thì rào cản trong thâm tâm lại càng cao hơn. Ước gì trái tim ấy không phải là của Trọng Nam. Ước gì giữa anh và các cô gái kia chỉ là những hiểu lầm không đáng có.
Ban đầu rất lo sợ Hiểu Đông sẽ là người thay thế Trọng Nam trong tim mình nhưng được gần anh thêm một chút thì cô chợt nhận ra bản thân mình chính là một lòng một dạ. Hận thì hận chứ! Tuy nhiên cô sẽ không can đảm để hoàn toàn bài xích người đàn ông này.
Bước thêm một đoạn thì thấy một người phụ nữ bán hàng rong đang cặm cụi dọn dẹp trong khi thức ăn vẫn còn khá nhiều. Mộc Miên thở dài một hơi rồi đi đến chỗ của bà ấy.
- Mua bò nướng lá lốt hay bánh tôm đi cô ơi!
Ngồi xổm xuống trước mặt bà, cô mỉm cười nhìn chiếc gánh đầy ắp thức ăn bắt mắt.
- Bà lấy cho con ba xiên bò nướng và hai cái bánh tôm nha.
- Cô đợi một chút, tôi lấy xiên nóng cho.
Mộc Miên gật đầu rồi ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh. Có một vài vị khách cũng đến mua hàng, do cần làm nóng lại những xiên bò nướng nên bà nói:
- Cô thông cảm, tôi bán bánh trước cho khách nha.
- Dạ không sao, bà cứ bán đi. Con cũng muốn trò chuyện với bà một lúc.
Mộc Miên ở bên cạnh chờ đợi bà bán cho những người khách khác. Trông người phụ nữ này còn lớn tuổi hơn mẹ cô nhiều nhưng lại dãi nắng dầm mưa với đôi quang gánh nặng nhọc. Đúng là số phận mỗi người mỗi khác, nếu như Mộc Miên nhìn thấy mẹ mình cũng như vậy thì đau lòng biết bao.
- Bà là người ở đây hay là ở đâu đến ạ? - Cô hỏi.
- Tôi là người ở xứ khác, mỗi lần về quê là phải đi xe khách gần cả ngày. Mà gần đây buôn bán không được như lúc trước, sức khỏe cũng không nhiều nên vài năm rồi chưa có về.
- Bà sống ở đây với ai?
- Tôi sống với đứa con gái, hiện giờ đang làm công nhân.
Tuy bà vui vẻ kể chuyện của mình nhưng đó rõ là chuyện không hề vui. Mộc Miên thấy rõ từ đáy mắt đã ánh lên vài tia buồn bã, thế nên cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
- Bò nướng với bánh tôm của cô xong rồi. Tính hết là sáu mươi lăm nghìn.
Nhận túi bánh từ bà, cô không ngần ngại lấy ra một tờ tiền với mệnh giá cao nhất.
- Con gửi bà, không cần đưa tiền thừa đâu ạ.
- Không được đâu cô, chỗ này dư nhiều lắm. Để tôi đi đổi tiền rồi đưa lại cho cô.
- Dạ thôi! - Cô dúi vào tay bà - Bà nhận đi cho con vui. Con không giúp được gì nhiều nhưng mong rằng cũng phụ bà ở một khoảng nào đó.
- Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm. À mà cô nè! Dạo này buổi tối hay có gió to, cô mau tìm chỗ trú chứ không thôi sẽ có mưa đó. Bây giờ tôi cũng dọn gánh hàng tránh mưa đã.
- Dạ! Vậy để con phụ bà.
Giúp bà ấy dọn dẹp xong gánh hàng cũng là lúc trời bắt đầu nổi sấm chớp. Mộc Miên vội vàng chạy về khách sạn để tránh cơn mưa được đánh giá sẽ khá là to.
Vừa về đến khách sạn cũng là lúc cơn mưa bắt đầu trút xuống tầm tã. Thờ phào nhẹ nhõm vài hơi, cô vuốt lại tóc cho gọn gàng rồi trở về phòng. Chuyến đi này quả thật là quá bất ổn. Đã đi du lịch một mình vậy mà chưa khuây khỏa được bao lâu thì lại mắc một cơn mưa khá lớn. Cũng vì cơn mưa to ấy mà bên ngoài mang một khung cảnh trắng xoá, chẳng nhìn rõ mặt người.
Bước vào bên trong phòng thì nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. Vừa rồi ra ngoài đi dạo hóng mát, vì muốn yên tĩnh và nghĩ không đi lâu nên chẳng buồn mang điện thoại theo. Thấy số hiển thị của mẹ mình, cô vội vàng lướt nút xanh nghe máy.
- Con nghe đây mẹ!
[Con đi đâu nãy giờ mà mẹ gọi không được vậy?]
- Con chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, mẹ đừng lo.
[Haiz, con và Hiểu Đông có chuyện gì vậy? Hiểu Đông mới đến nhà tìm con, bây giờ mẹ nghĩ chắc đang trên đường đến chỗ con rồi đó. Tội nghiệp thằng nhỏ, đi vội vàng mà chẳng có chiếc áo ấm phòng thân. Ăn mặc phong phanh như vậy ngày mai chắc chắn sẽ đổ bệnh.]
- Anh ấy…
Mộc Miên không nói thành lời khi ánh mắt nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ. Ở trong một căn phòng kín nhưng cô còn cảm nhận rõ mồn một không khí lạnh lẽo giữa khung trời giá buốt, còn anh… Tại sao lại biến bản thân thành một kẻ ngốc nghếch như thế này?
[Mộc Miên! Nghe mẹ này! Không dễ dàng tìm được một người toàn tâm toàn ý, bất chấp mọi thứ chỉ vì mình. Cho dù có giận đến đâu thì cũng cần vị tha để nghe nhau nói vài lời giải thích. Mẹ không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ hấp tấp của Hiểu Đông vừa rồi trông rất đáng thương.]
- Dạ! Con hiểu ý của mẹ rồi. Không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.
[Được rồi! Nhớ là phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này mất đi rồi mới cảm thấy tiếc nuối. Đang có rượu mời thì uống đi, đừng để mai sau lại ép buộc bản thân phải uống rượu phạt.]
- Dạ! Mẹ ngủ ngon!
Mộc Miên ngắt máy rồi nhìn thông báo trên thanh trạng thái, số lần gọi nhỡ đến từ Hiểu Đông đã không dưới mười cuộc. Đột nhiên lại tìm nhau gấp gáp như thế này, còn đội mưa đến đây khiến trong lòng cô cảm thấy như ngộp thở, không được thoải mái. Đương nhiên là muốn gặp anh nhưng cô lại không thể nguôi ngoai với những gì đã từng trải. Lời nói của Mỹ Vy, những hình ảnh không đáng thấy lại cứ ám ảnh lấy cô theo từng ngày.
Nấn ná suy nghĩ một lúc với tình hình hiện tại. Chẳng thể ngồi yên thêm nên cô đã đi lấy áo khoác và chiếc khăn được treo trên giá rồi đi nhanh ra ngoài. Bản thân chờ đợi điều gì cũng không biết, cô chỉ biết rằng mình muốn được trông thấy người đàn ông ấy ngay lúc này.
- Ngày mai là lễ tốt nghiệp của em, anh…
- Xin lỗi, chuyện gì đó thì nói sau đi. Anh còn có việc gấp.
Lướt qua Mỹ Vy đồng thời lấy điện thoại trong túi, Hiểu Đông mở máy rồi gọi cho Tần Đinh. Mỹ Vy quay lưng nhìn theo, cốc nước cam trong tay cũng bị siết chặt. Từng cử chỉ, hành động gấp gáp của anh đều ám chỉ rõ ràng bản thân đang lo lắng như thế nào. Là có việc gì vậy? Liên quan đến người phụ nữ đó ư?
Vào đến gara, thay vì đi ôtô như mọi lần thì Hiểu Đông lại chọn chiếc môtô ở bên trong. Tuy rằng đã một thời gian không dùng nhưng anh vẫn chăm sóc cho nó rất kĩ. Cứ vội vội vàng vàng như vậy. Mỹ Vy từ trong nhà đi ra thì cũng chỉ thấy bóng lưng của anh đang dần khuất.
- Anh Hiểu Đông! Anh Hiểu Đông!
Chiếc xe lao nhanh trên dòng đường tấp nập, đây cũng là giờ tan tầm nên anh biết rõ đi môtô sẽ tiện hơn gấp mấy lần. Phải mất một khoảng thời gian mới có thể đến được khu nhà của Mộc Miên. Trước đó dù đã gọi vài cuộc điện thoại nhưng cô đã không nghe máy. Chắc là Mộc Miên đã rất giận anh vì chuyện hiểu lầm đã từng xảy ra các đây vài ngày.
Dừng xe trước cổng nhà, Hiểu Đông không thể chờ đợi thêm một giây phút nào mà vội vàng ấn chuông cửa. Rất nhanh chóng đã có người từ trong nhà đi ra. Nhận ra đó là bà Trần thì anh đã lễ phép cúi chào khi vừa gặp mặt.
- Con chào bác! Cho con hỏi có Mộc Miên ở nhà không ạ?
- Chào con! Mộc Miên nói được nghỉ phép vài ngày nên chiều nay đã đi biển cho khuây khỏa. Con tìm con bé có việc gì sao?
- Có việc quan trọng nên con muốn gặp em ấy ngay nhưng liên lạc không được. Bác có thể cho con biết em ấy cụ thể đang ở đâu không?
- Ở vùng biển ở thành phố kế bên, vài lần trước cùng đi du lịch thì đều đặt phòng tại khách sạn Angle. Chắc bây giờ Mộc Miên cũng đặt phòng ở đó.
- Dạ, con cảm ơn bác. Con xin phép bác được đi trước.
- Được rồi, đi đường cẩn thận.
Hiểu Đông cúi đầu chào bà Trần rồi vội vàng lên xe chạy vụt đi. Lúc này nhìn theo thì bà mới nhận ra anh chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi trắng, không hề có thêm một lớp áo nào giữ ấm ở bên ngoài. Trời thì tối, đường đến đó cũng không gần. Chẳng biết giữa hai người đã có gì mà Hiểu Đông lại tự đày đọa bản thân mình như vậy.
…
Một mình đi dạo trên vỉa hè dọc theo bờ biển, Mộc Miên giương mắt nhìn từng đợt sóng biển lăn tăn dạt dào đánh vào bờ. Ở tít ngoài khơi chỉ là một màn đêm tăm tối với vài ánh đèn lập lòe từ những chiếc thuyền nhỏ xa xăm. Đã biết bao lần cô tự hỏi tình yêu đối với mình là gì. Có phải như bầu trời đêm nay, không một ngôi sao nhấp nháy. Có phải như ngoài khơi xa tin tít, không một chút yên bình.
Những tưởng khi ở một mình như thế này sẽ suy nghĩ thấu đáo được mọi chuyện, sẽ thôi nhớ đến người đàn ông đã bao lần khiến mình đau lòng. Nhưng không! Ngay tại thời khắc này, gương mặt ấy, nụ cười ấy lại càng được khắc hoạ rõ nét thêm trong tâm trí. Cô rất muốn được đứng bên cạnh, đường đường chính chính nắm lấy tay anh mà không sợ một lời đàm tiếu. Nhưng càng khao khát thì rào cản trong thâm tâm lại càng cao hơn. Ước gì trái tim ấy không phải là của Trọng Nam. Ước gì giữa anh và các cô gái kia chỉ là những hiểu lầm không đáng có.
Ban đầu rất lo sợ Hiểu Đông sẽ là người thay thế Trọng Nam trong tim mình nhưng được gần anh thêm một chút thì cô chợt nhận ra bản thân mình chính là một lòng một dạ. Hận thì hận chứ! Tuy nhiên cô sẽ không can đảm để hoàn toàn bài xích người đàn ông này.
Bước thêm một đoạn thì thấy một người phụ nữ bán hàng rong đang cặm cụi dọn dẹp trong khi thức ăn vẫn còn khá nhiều. Mộc Miên thở dài một hơi rồi đi đến chỗ của bà ấy.
- Mua bò nướng lá lốt hay bánh tôm đi cô ơi!
Ngồi xổm xuống trước mặt bà, cô mỉm cười nhìn chiếc gánh đầy ắp thức ăn bắt mắt.
- Bà lấy cho con ba xiên bò nướng và hai cái bánh tôm nha.
- Cô đợi một chút, tôi lấy xiên nóng cho.
Mộc Miên gật đầu rồi ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh. Có một vài vị khách cũng đến mua hàng, do cần làm nóng lại những xiên bò nướng nên bà nói:
- Cô thông cảm, tôi bán bánh trước cho khách nha.
- Dạ không sao, bà cứ bán đi. Con cũng muốn trò chuyện với bà một lúc.
Mộc Miên ở bên cạnh chờ đợi bà bán cho những người khách khác. Trông người phụ nữ này còn lớn tuổi hơn mẹ cô nhiều nhưng lại dãi nắng dầm mưa với đôi quang gánh nặng nhọc. Đúng là số phận mỗi người mỗi khác, nếu như Mộc Miên nhìn thấy mẹ mình cũng như vậy thì đau lòng biết bao.
- Bà là người ở đây hay là ở đâu đến ạ? - Cô hỏi.
- Tôi là người ở xứ khác, mỗi lần về quê là phải đi xe khách gần cả ngày. Mà gần đây buôn bán không được như lúc trước, sức khỏe cũng không nhiều nên vài năm rồi chưa có về.
- Bà sống ở đây với ai?
- Tôi sống với đứa con gái, hiện giờ đang làm công nhân.
Tuy bà vui vẻ kể chuyện của mình nhưng đó rõ là chuyện không hề vui. Mộc Miên thấy rõ từ đáy mắt đã ánh lên vài tia buồn bã, thế nên cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
- Bò nướng với bánh tôm của cô xong rồi. Tính hết là sáu mươi lăm nghìn.
Nhận túi bánh từ bà, cô không ngần ngại lấy ra một tờ tiền với mệnh giá cao nhất.
- Con gửi bà, không cần đưa tiền thừa đâu ạ.
- Không được đâu cô, chỗ này dư nhiều lắm. Để tôi đi đổi tiền rồi đưa lại cho cô.
- Dạ thôi! - Cô dúi vào tay bà - Bà nhận đi cho con vui. Con không giúp được gì nhiều nhưng mong rằng cũng phụ bà ở một khoảng nào đó.
- Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm. À mà cô nè! Dạo này buổi tối hay có gió to, cô mau tìm chỗ trú chứ không thôi sẽ có mưa đó. Bây giờ tôi cũng dọn gánh hàng tránh mưa đã.
- Dạ! Vậy để con phụ bà.
Giúp bà ấy dọn dẹp xong gánh hàng cũng là lúc trời bắt đầu nổi sấm chớp. Mộc Miên vội vàng chạy về khách sạn để tránh cơn mưa được đánh giá sẽ khá là to.
Vừa về đến khách sạn cũng là lúc cơn mưa bắt đầu trút xuống tầm tã. Thờ phào nhẹ nhõm vài hơi, cô vuốt lại tóc cho gọn gàng rồi trở về phòng. Chuyến đi này quả thật là quá bất ổn. Đã đi du lịch một mình vậy mà chưa khuây khỏa được bao lâu thì lại mắc một cơn mưa khá lớn. Cũng vì cơn mưa to ấy mà bên ngoài mang một khung cảnh trắng xoá, chẳng nhìn rõ mặt người.
Bước vào bên trong phòng thì nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi. Vừa rồi ra ngoài đi dạo hóng mát, vì muốn yên tĩnh và nghĩ không đi lâu nên chẳng buồn mang điện thoại theo. Thấy số hiển thị của mẹ mình, cô vội vàng lướt nút xanh nghe máy.
- Con nghe đây mẹ!
[Con đi đâu nãy giờ mà mẹ gọi không được vậy?]
- Con chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, mẹ đừng lo.
[Haiz, con và Hiểu Đông có chuyện gì vậy? Hiểu Đông mới đến nhà tìm con, bây giờ mẹ nghĩ chắc đang trên đường đến chỗ con rồi đó. Tội nghiệp thằng nhỏ, đi vội vàng mà chẳng có chiếc áo ấm phòng thân. Ăn mặc phong phanh như vậy ngày mai chắc chắn sẽ đổ bệnh.]
- Anh ấy…
Mộc Miên không nói thành lời khi ánh mắt nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ. Ở trong một căn phòng kín nhưng cô còn cảm nhận rõ mồn một không khí lạnh lẽo giữa khung trời giá buốt, còn anh… Tại sao lại biến bản thân thành một kẻ ngốc nghếch như thế này?
[Mộc Miên! Nghe mẹ này! Không dễ dàng tìm được một người toàn tâm toàn ý, bất chấp mọi thứ chỉ vì mình. Cho dù có giận đến đâu thì cũng cần vị tha để nghe nhau nói vài lời giải thích. Mẹ không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ hấp tấp của Hiểu Đông vừa rồi trông rất đáng thương.]
- Dạ! Con hiểu ý của mẹ rồi. Không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.
[Được rồi! Nhớ là phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để sau này mất đi rồi mới cảm thấy tiếc nuối. Đang có rượu mời thì uống đi, đừng để mai sau lại ép buộc bản thân phải uống rượu phạt.]
- Dạ! Mẹ ngủ ngon!
Mộc Miên ngắt máy rồi nhìn thông báo trên thanh trạng thái, số lần gọi nhỡ đến từ Hiểu Đông đã không dưới mười cuộc. Đột nhiên lại tìm nhau gấp gáp như thế này, còn đội mưa đến đây khiến trong lòng cô cảm thấy như ngộp thở, không được thoải mái. Đương nhiên là muốn gặp anh nhưng cô lại không thể nguôi ngoai với những gì đã từng trải. Lời nói của Mỹ Vy, những hình ảnh không đáng thấy lại cứ ám ảnh lấy cô theo từng ngày.
Nấn ná suy nghĩ một lúc với tình hình hiện tại. Chẳng thể ngồi yên thêm nên cô đã đi lấy áo khoác và chiếc khăn được treo trên giá rồi đi nhanh ra ngoài. Bản thân chờ đợi điều gì cũng không biết, cô chỉ biết rằng mình muốn được trông thấy người đàn ông ấy ngay lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.