Chương 56: Hành Động Và Lí Trí
Ánh An Vy
11/02/2024
Thời gian cứ như thế mà chậm rãi trôi qua. Trong khi Mộc Miên vẫn đang say giấc thì Hiểu Đông lại lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt kiều diễm ấy không bỏ sót một giây nào. Từng khoảnh khắc ở bên cô đều được anh vô cùng trân trọng. Dáng vẻ này, cùng với ánh mắt to tròn long lanh như đã khắc sâu vào trong tâm trí vậy. Cho đến cuối đời này cũng không thể nào quên.
- Ưm!
Mộc Miên cựa đầu, hai mắt vẫn đang lim dim chưa mở hẳn. Sau những ngày thiếu ngủ với tần suất làm việc dày đặc thì hôm nay cũng đã ngã lưng được một chút. Tuy chỉ là ít phút ngủ quên ngắn ngủi nhưng lại rất thoải mái, cô cảm nhận được rõ rằng bản thân đã được ngủ một giấc rất ngon.
Định đưa tay với lấy điện thoại trên bàn thì lúc này cô mới nhận ra có một cánh tay khác đang đặt ngang eo của mình. Ngước mắt nhìn lên, bất chợt Mộc Miên hốt hoảng khi thấy Hiểu Đông đang nhìn mình với ánh mắt ôn nhu, khoé môi còn cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
- Em dậy rồi à? Nằm nghỉ một chút nữa đi.
Vừa thấy Mộc Miên có ý định ngồi dậy thì anh đã siết một chút lực ở tay để giữ lại. Dẫu sao thì chân cũng đang đau, vả lại vừa ngủ một giấc dài thì có lẽ cô vẫn còn khá đờ đẫn.
- Anh… A! Đau quá!
Mộc Miên vừa co chân ngồi dậy thì đột nhiên cổ chân lại nhói lên đau điếng. Quên mất rằng chân đã bị bong, ấy vậy mà vừa rồi vẫn còn dùng lực mạnh.
- Anh đã bôi thuốc mà vẫn còn đau sao? - Anh lo lắng hỏi.
- Ừm, chỉ một chút thôi. Nhưng mà anh để em ngồi dậy đã.
Nhìn lại tình thế, thấy mình đang gối đầu trên đùi anh càng khiến Mộc Miên ngượng ngùng thêm gấp mấy phần. Khi Mộc Miên vừa nghiêng người, chưa kịp ngồi dậy thì Hiểu Đông đã ghì lấy vai giữ lại.
Hai người nhìn nhau. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe tiếng tim mình loạn nhịp không ngừng. Không hiểu vì sao mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy thì cứ như bản thân mình đang bị đắm chìm trong một khoảng không vô định. Yêu người đàn ông này chứ! Cô chẳng rõ mình đã yêu từ bao giờ nhưng gương mặt và dáng vẻ này đã khắc sâu trong tâm trí. Mộc Miên không quan tâm việc trong người anh đang mang trái tim của Trọng Nam. Hiện tại cô chỉ biết lí trí và cả trái tim của mình đang hướng về người này. Cho dù có thất vọng về anh bảo nhiêu thì cũng không thể buông bỏ được.
Khoảng cách đang dần được rút ngắn. Hiểu Đông cúi thấp đầu, bàn tay to lớn cưng chiều áp vào gương mặt kiều diễm. Vẫn như những ngày đầu tiên. Cách mà Hiểu Đông đến với cô đều từ tốn và chậm rãi. Ở khoảng cách này thì cả hai có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm nóng của nhau đang phả ở hai bên má. Đây không phải là lần đầu hôn người khác giới nhưng lại là lần đầu khiến tim của anh loạn nhịp như thế này.
Một tay ôm lấy eo còn một tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi má đào. Hiểu Đông cúi đầu thêm một chút để hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng. Khoảnh khắc Mộc Miên không phản kháng khiến anh cảm thấy trong lòng đã thôi đi những bất an và có thể tin rằng mình vẫn còn một vị trí nhất định cho dù có là nhỏ bé.
Tuy nhiên, khi đôi môi vừa chạm vào nhau thì Mộc Miên đã nhắm chặt mắt và nghiêng mặt cự tuyệt. Từng câu nói của Mỹ Vy cứ không ngừng văng vẳng ở bên tai. Ngày nào nó cũng nhắc nhở cô rằng người đàn ông này chính là một cấm địa không bao giờ được chạm đến. Bản thân là một người có lòng tự trọng cao nên Mộc Miên không bao giờ cho phép mình làm những chuyện trái với đạo đức và lương tâm. Cô không phủ nhận rằng tình yêu mãnh liệt dành cho anh nhưng lại không thể cùng nhau tiếp tục tiến xa hơn được nữa.
Bật người ngồi dậy. Siết chặt lấy chiếc áo suit jacket trong tay, Mộc Miên cúi gằm mặt để anh không thấy được ánh mắt đang dâng lên những tia chua xót. Biết rằng Hiểu Đông đã lừa gạt mình nhưng cuối cùng cô lại không thể hận, thậm chí còn vì tình cảm này mà không thể kiểm soát được bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Hiện tại cô cảm thấy bản thân rất mệt mỏi. Không những vì công việc mà còn vì tất cả những tình cảm sâu sắc dành cho anh.
- Anh xin lỗi! Là anh đã không làm chủ được bản thân mình.
[Reng! Reng!]
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Miên với tay lấy điện thoại và cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Sau lưng là Hiểu Đông, cô không muốn quay đầu nhìn dáng vẻ của anh ngay lúc này. Chắc chắn dáng vẻ ấy sẽ làm cho cô thêm nhiều ray rứt.
- Ừm… Tôi nghe!
[…]
- Vừa xong việc rồi, có lẽ tôi sẽ về ngay thôi.
[…]
- Cậu đã đến rồi sao? Tôi đã nói đừng đến mà, tự tôi sẽ về được.
[…]
- Được rồi! Đợi tôi một lúc.
Mộc Miên vội vã ngắt máy để Khánh Vỹ không nhận ra được sự khác lạ từ giọng nói của mình. Chẳng biết từ khi nào mà cơ thể cứ run lên nhè nhẹ. Càng siết chặt chiếc áo trong tay, bên trái lồng ngực của cô càng trở nên đau nhói. Biết trước như thế sẽ không yêu, biết trước như thế đã không vấn vương làm gì.
- Cảm ơn anh!
Đưa cho anh chiếc áo, tuy vẻ mặt cố tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt lại không giấu được những tia dao động. Hiểu Đông biết mình đã có một vị trí nhất định trong lòng cô ấy vậy mà lại không rõ vì lí do gì để mọi chuyện diễn ra như bây giờ.
- Tiến độ công việc tạm thời rất ổn, em hãy hạn chế giờ tăng ca cho mọi người một chút đi. Đi đường cẩn thận!
Hiểu Đông cầm lấy chiếc áo của mình rồi rời khỏi văn phòng với một tâm trạng không thể tồi tệ hơn. Mặc dù ý của anh chính là muốn cô giảm bớt giờ tăng ca, dành thời gian nhiều hơn để bản thân có thể nghỉ ngơi, tuy nhiên nó lại cứ nghẹn ứ ở cuống họng. Cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn suy nghĩ rằng mình đã sai ở đâu. Luôn luôn tôn trọng ý kiến của cô, lúc nào có lợi ích hoặc bất lợi thì cô cũng là người đầu tiên được nghĩ đến. Hiểu Đông chăm sóc từng chút một, bất kể mọi lúc đều nâng niu Mộc Miên trong lòng bàn tay. Dù cho có nuông chiều đến thế mà cô vẫn giữ khoảng cách nhất định, thậm chí còn tự kềm chế bản thân để mọi thứ trở nên cứng nhắc. Cuối cùng thì có chuyện gì đang diễn ra vậy? Với thái độ của Mộc Miên thì anh không bao giờ tin trong lòng cô hoàn toàn nguội lạnh.
[Không! Hôm nay mình không có thời gian đâu.]
[…]
[Lúc nào cũng được nhưng không phải lúc này.]
[…]
[Dạo này chị ấy tăng ca, hẹn gặp nhau cũng khó lắm. Cả tuần nay gặp mặt chỉ một hai lần thôi.]
[…]
[Ừm! Thì mình đã nói rồi. Chuyện đó… Mình có việc, hôm khác rồi nói.]
Trông thấy Mộc Miên đi từ sảnh ra thì Khánh Vỹ lập tức ngắt máy. Hai tay cho vào túi, cậu lẳng lặng giương mắt nhắm nhìn Mộc Miên từ xa. Nhưng có vẻ vì tâm trí đang rối bời và bị treo lơ lửng đến chín tầng mây mà cô đã không nhìn Khánh Vỹ lấy một lần, ánh mắt cũng nhìn xa xăm vô định.
- Chị à! Cuối cùng cũng được gặp chị rồi. Chân chị sao vậy?
Dừng chân trước mặt Khánh Vỹ, thấy cậu vui vẻ cười tươi khi trông thấy mình khiến cô có chút tủi thân. Người trước mắt lúc này không phải là người trong lòng. Cô rất tò mò liệu khi mình và Hiểu Đông cũng đối mặt như thế này thì cảm giác sẽ là gì đây?
- Chào cậu! - Cô cố gắng nặn ra một nụ cười - Không sao đâu, bị trúng chân bàn thôi, tôi đã bôi thuốc rồi.
- Phải để ý một chút chứ. Tăng ca trễ vậy chắc chị đói lắm. Tôi đưa chị đi ăn gì ngon ngon nha.
- À ừm… Xin lỗi, ngày hôm nay hơi mệt nên tôi muốn về nhà.
- Vậy thì hôm khác cũng được. Lên xe đi, tôi đưa chị về.
Khánh Vỹ vừa dứt lời thì cửa xe cũng đã được mở ra. Quay mặt nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn trên tầng cao nhất của toà cao ốc, cô mím chặt đôi môi rồi ngồi vào ghế phụ. Từ nay về sau sẽ không tiếp diễn tình cảm như thế này nữa. Cô vẫn sẽ là cô, vẫn là một cô gái yêu cuộc sống độc thân và cuồng công việc như mười năm qua đã từng.
Đứng bên cạnh lớp kính cường lực dày cộm. Hiểu Đông lặng lẽ nhìn theo chiếc xe đang dần hòa vào lòng đường đông đúc. Những ngày qua anh vẫn luôn thắc mắc về lí do mà cô quyết định giữ khoảng cách với mình. Hàng loạt suy nghĩ cứ không ngừng xuất hiện, có thể do anh chưa tốt, có thể do anh đã không khiến cô có một không gian thoải mái cho bản thân, có thể anh vẫn chưa đủ chân thành và có thể anh đã đến bên cô ngày càng đột ngột. Tuy nhiên, ngày hôm nay, khi đứng ở vị trí này nhìn cô đi cùng người khác thì đã khiến bầu trời của anh hoàn toàn sụp đổ. Là do bản thân quá chủ quan. Bên cạnh Mộc Miên không chỉ có mỗi mình mà còn rất nhiều người đàn ông khác bị thu hút vì tính cách và tài năng mà cô có.
Hiện tại Hiểu Đông đang phải đứng giữa hành động và lí trí của mình. Hành động muốn anh phải làm mọi cách để giữ chặt lấy cô và không để cho bất kỳ người đàn ông nào có thể chạm vào dù chỉ là một sợi tóc. Tuy nhiên lí trí lại lo lắng rằng Mộc Miên sẽ cảm thấy hung hãn mà từ đó bài xích, dần dần trở nên xa lánh mình. Chưa bao giờ cảm thấy khó xử đến như vậy. Chỉ vì cô mà thời gian qua đầu óc của anh cứ mãi cuồng quay.
Một tay chống hông, một tay bất lực áp vào trán. Tiếng thở dài phát ra nghe sao quá não nề.
- Mộc Miên, anh phải làm sao mới có thể hiểu được suy nghĩ của em đây?
- Ưm!
Mộc Miên cựa đầu, hai mắt vẫn đang lim dim chưa mở hẳn. Sau những ngày thiếu ngủ với tần suất làm việc dày đặc thì hôm nay cũng đã ngã lưng được một chút. Tuy chỉ là ít phút ngủ quên ngắn ngủi nhưng lại rất thoải mái, cô cảm nhận được rõ rằng bản thân đã được ngủ một giấc rất ngon.
Định đưa tay với lấy điện thoại trên bàn thì lúc này cô mới nhận ra có một cánh tay khác đang đặt ngang eo của mình. Ngước mắt nhìn lên, bất chợt Mộc Miên hốt hoảng khi thấy Hiểu Đông đang nhìn mình với ánh mắt ôn nhu, khoé môi còn cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
- Em dậy rồi à? Nằm nghỉ một chút nữa đi.
Vừa thấy Mộc Miên có ý định ngồi dậy thì anh đã siết một chút lực ở tay để giữ lại. Dẫu sao thì chân cũng đang đau, vả lại vừa ngủ một giấc dài thì có lẽ cô vẫn còn khá đờ đẫn.
- Anh… A! Đau quá!
Mộc Miên vừa co chân ngồi dậy thì đột nhiên cổ chân lại nhói lên đau điếng. Quên mất rằng chân đã bị bong, ấy vậy mà vừa rồi vẫn còn dùng lực mạnh.
- Anh đã bôi thuốc mà vẫn còn đau sao? - Anh lo lắng hỏi.
- Ừm, chỉ một chút thôi. Nhưng mà anh để em ngồi dậy đã.
Nhìn lại tình thế, thấy mình đang gối đầu trên đùi anh càng khiến Mộc Miên ngượng ngùng thêm gấp mấy phần. Khi Mộc Miên vừa nghiêng người, chưa kịp ngồi dậy thì Hiểu Đông đã ghì lấy vai giữ lại.
Hai người nhìn nhau. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe tiếng tim mình loạn nhịp không ngừng. Không hiểu vì sao mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy thì cứ như bản thân mình đang bị đắm chìm trong một khoảng không vô định. Yêu người đàn ông này chứ! Cô chẳng rõ mình đã yêu từ bao giờ nhưng gương mặt và dáng vẻ này đã khắc sâu trong tâm trí. Mộc Miên không quan tâm việc trong người anh đang mang trái tim của Trọng Nam. Hiện tại cô chỉ biết lí trí và cả trái tim của mình đang hướng về người này. Cho dù có thất vọng về anh bảo nhiêu thì cũng không thể buông bỏ được.
Khoảng cách đang dần được rút ngắn. Hiểu Đông cúi thấp đầu, bàn tay to lớn cưng chiều áp vào gương mặt kiều diễm. Vẫn như những ngày đầu tiên. Cách mà Hiểu Đông đến với cô đều từ tốn và chậm rãi. Ở khoảng cách này thì cả hai có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm nóng của nhau đang phả ở hai bên má. Đây không phải là lần đầu hôn người khác giới nhưng lại là lần đầu khiến tim của anh loạn nhịp như thế này.
Một tay ôm lấy eo còn một tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi má đào. Hiểu Đông cúi đầu thêm một chút để hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng. Khoảnh khắc Mộc Miên không phản kháng khiến anh cảm thấy trong lòng đã thôi đi những bất an và có thể tin rằng mình vẫn còn một vị trí nhất định cho dù có là nhỏ bé.
Tuy nhiên, khi đôi môi vừa chạm vào nhau thì Mộc Miên đã nhắm chặt mắt và nghiêng mặt cự tuyệt. Từng câu nói của Mỹ Vy cứ không ngừng văng vẳng ở bên tai. Ngày nào nó cũng nhắc nhở cô rằng người đàn ông này chính là một cấm địa không bao giờ được chạm đến. Bản thân là một người có lòng tự trọng cao nên Mộc Miên không bao giờ cho phép mình làm những chuyện trái với đạo đức và lương tâm. Cô không phủ nhận rằng tình yêu mãnh liệt dành cho anh nhưng lại không thể cùng nhau tiếp tục tiến xa hơn được nữa.
Bật người ngồi dậy. Siết chặt lấy chiếc áo suit jacket trong tay, Mộc Miên cúi gằm mặt để anh không thấy được ánh mắt đang dâng lên những tia chua xót. Biết rằng Hiểu Đông đã lừa gạt mình nhưng cuối cùng cô lại không thể hận, thậm chí còn vì tình cảm này mà không thể kiểm soát được bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Hiện tại cô cảm thấy bản thân rất mệt mỏi. Không những vì công việc mà còn vì tất cả những tình cảm sâu sắc dành cho anh.
- Anh xin lỗi! Là anh đã không làm chủ được bản thân mình.
[Reng! Reng!]
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Miên với tay lấy điện thoại và cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Sau lưng là Hiểu Đông, cô không muốn quay đầu nhìn dáng vẻ của anh ngay lúc này. Chắc chắn dáng vẻ ấy sẽ làm cho cô thêm nhiều ray rứt.
- Ừm… Tôi nghe!
[…]
- Vừa xong việc rồi, có lẽ tôi sẽ về ngay thôi.
[…]
- Cậu đã đến rồi sao? Tôi đã nói đừng đến mà, tự tôi sẽ về được.
[…]
- Được rồi! Đợi tôi một lúc.
Mộc Miên vội vã ngắt máy để Khánh Vỹ không nhận ra được sự khác lạ từ giọng nói của mình. Chẳng biết từ khi nào mà cơ thể cứ run lên nhè nhẹ. Càng siết chặt chiếc áo trong tay, bên trái lồng ngực của cô càng trở nên đau nhói. Biết trước như thế sẽ không yêu, biết trước như thế đã không vấn vương làm gì.
- Cảm ơn anh!
Đưa cho anh chiếc áo, tuy vẻ mặt cố tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt lại không giấu được những tia dao động. Hiểu Đông biết mình đã có một vị trí nhất định trong lòng cô ấy vậy mà lại không rõ vì lí do gì để mọi chuyện diễn ra như bây giờ.
- Tiến độ công việc tạm thời rất ổn, em hãy hạn chế giờ tăng ca cho mọi người một chút đi. Đi đường cẩn thận!
Hiểu Đông cầm lấy chiếc áo của mình rồi rời khỏi văn phòng với một tâm trạng không thể tồi tệ hơn. Mặc dù ý của anh chính là muốn cô giảm bớt giờ tăng ca, dành thời gian nhiều hơn để bản thân có thể nghỉ ngơi, tuy nhiên nó lại cứ nghẹn ứ ở cuống họng. Cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn suy nghĩ rằng mình đã sai ở đâu. Luôn luôn tôn trọng ý kiến của cô, lúc nào có lợi ích hoặc bất lợi thì cô cũng là người đầu tiên được nghĩ đến. Hiểu Đông chăm sóc từng chút một, bất kể mọi lúc đều nâng niu Mộc Miên trong lòng bàn tay. Dù cho có nuông chiều đến thế mà cô vẫn giữ khoảng cách nhất định, thậm chí còn tự kềm chế bản thân để mọi thứ trở nên cứng nhắc. Cuối cùng thì có chuyện gì đang diễn ra vậy? Với thái độ của Mộc Miên thì anh không bao giờ tin trong lòng cô hoàn toàn nguội lạnh.
[Không! Hôm nay mình không có thời gian đâu.]
[…]
[Lúc nào cũng được nhưng không phải lúc này.]
[…]
[Dạo này chị ấy tăng ca, hẹn gặp nhau cũng khó lắm. Cả tuần nay gặp mặt chỉ một hai lần thôi.]
[…]
[Ừm! Thì mình đã nói rồi. Chuyện đó… Mình có việc, hôm khác rồi nói.]
Trông thấy Mộc Miên đi từ sảnh ra thì Khánh Vỹ lập tức ngắt máy. Hai tay cho vào túi, cậu lẳng lặng giương mắt nhắm nhìn Mộc Miên từ xa. Nhưng có vẻ vì tâm trí đang rối bời và bị treo lơ lửng đến chín tầng mây mà cô đã không nhìn Khánh Vỹ lấy một lần, ánh mắt cũng nhìn xa xăm vô định.
- Chị à! Cuối cùng cũng được gặp chị rồi. Chân chị sao vậy?
Dừng chân trước mặt Khánh Vỹ, thấy cậu vui vẻ cười tươi khi trông thấy mình khiến cô có chút tủi thân. Người trước mắt lúc này không phải là người trong lòng. Cô rất tò mò liệu khi mình và Hiểu Đông cũng đối mặt như thế này thì cảm giác sẽ là gì đây?
- Chào cậu! - Cô cố gắng nặn ra một nụ cười - Không sao đâu, bị trúng chân bàn thôi, tôi đã bôi thuốc rồi.
- Phải để ý một chút chứ. Tăng ca trễ vậy chắc chị đói lắm. Tôi đưa chị đi ăn gì ngon ngon nha.
- À ừm… Xin lỗi, ngày hôm nay hơi mệt nên tôi muốn về nhà.
- Vậy thì hôm khác cũng được. Lên xe đi, tôi đưa chị về.
Khánh Vỹ vừa dứt lời thì cửa xe cũng đã được mở ra. Quay mặt nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn trên tầng cao nhất của toà cao ốc, cô mím chặt đôi môi rồi ngồi vào ghế phụ. Từ nay về sau sẽ không tiếp diễn tình cảm như thế này nữa. Cô vẫn sẽ là cô, vẫn là một cô gái yêu cuộc sống độc thân và cuồng công việc như mười năm qua đã từng.
Đứng bên cạnh lớp kính cường lực dày cộm. Hiểu Đông lặng lẽ nhìn theo chiếc xe đang dần hòa vào lòng đường đông đúc. Những ngày qua anh vẫn luôn thắc mắc về lí do mà cô quyết định giữ khoảng cách với mình. Hàng loạt suy nghĩ cứ không ngừng xuất hiện, có thể do anh chưa tốt, có thể do anh đã không khiến cô có một không gian thoải mái cho bản thân, có thể anh vẫn chưa đủ chân thành và có thể anh đã đến bên cô ngày càng đột ngột. Tuy nhiên, ngày hôm nay, khi đứng ở vị trí này nhìn cô đi cùng người khác thì đã khiến bầu trời của anh hoàn toàn sụp đổ. Là do bản thân quá chủ quan. Bên cạnh Mộc Miên không chỉ có mỗi mình mà còn rất nhiều người đàn ông khác bị thu hút vì tính cách và tài năng mà cô có.
Hiện tại Hiểu Đông đang phải đứng giữa hành động và lí trí của mình. Hành động muốn anh phải làm mọi cách để giữ chặt lấy cô và không để cho bất kỳ người đàn ông nào có thể chạm vào dù chỉ là một sợi tóc. Tuy nhiên lí trí lại lo lắng rằng Mộc Miên sẽ cảm thấy hung hãn mà từ đó bài xích, dần dần trở nên xa lánh mình. Chưa bao giờ cảm thấy khó xử đến như vậy. Chỉ vì cô mà thời gian qua đầu óc của anh cứ mãi cuồng quay.
Một tay chống hông, một tay bất lực áp vào trán. Tiếng thở dài phát ra nghe sao quá não nề.
- Mộc Miên, anh phải làm sao mới có thể hiểu được suy nghĩ của em đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.