Chương 66: Một Chút Lý Do
Ánh An Vy
20/02/2024
Đã trôi qua vài ngày kể từ khi Mộc Miên trông thấy Hiểu Đông và Hải Như ở trước văn phòng của bộ phận thiết kế. Vốn dĩ đã xa cách mà bây giờ cô
lại càng hạn chế gặp mặt và tiếp xúc nhiều hơn. Không những vậy mà Mỹ Vy lại còn thường xuyên cập nhật ẩn ý về mối quan hệ của mình khiến Mộc
Miên lại càng thêm đây dứt.
- Sếp à, hiện tại thì theo như tôi được biết, Hà Thi vẫn thường xuyên liên lạc với giám đốc Ngôn. - Thịnh Hào nói.
- Qua lại thôi cũng không được gì. Cứ theo như kế hoạch mà tôi đã đưa cho cậu. Nếu như đúng là cô ấy thì ngày đó chắc chắn sẽ tự thân lộ diện.
- Tôi hiểu rồi!
[Cốc! Cốc!]
- Mời vào!
Một người con gái đi vào văn phòng rồi nhẹ nhàng đóng chặt cửa. Vừa trông thấy cô ấy thì Mộc Miên liền thay đổi thái độ, trên môi nở một nụ cười tươi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Chị Mộc Miên, các giấy tờ chị đưa em đều điền thông tin đầy đủ cả rồi. - Diệu Hân tươi cười.
- Được rồi, bây giờ em đã chính thức là nhân viên tại Diamond.
Nói với cô ấy rồi cô quay sang nói với Thịnh Hào:
- Cậu đưa Diệu Hân ra ngoài và sắp xếp vị trí cho em ấy đi. Sẵn tiện nói trợ lý chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho cuộc họp chiều nay.
- Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm ngay.
- Em chào chị!
Diệu Hân vẫy tay chào và theo sau Thịnh Hào ra ngoài.
Mộc Miên gật đầu rồi trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện của bộ sưu tập trước không thể cứ nhắm vào Hà Thi khi cô ấy đang là kẻ tình nghi số một. Cũng có khi đó chỉ là một con tốt thí. Người ra tay không chừng lại là người nhiệt huyết, tạo một vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Chỉ cần một tuần nữa thôi thì chắc chắn cô sẽ tìm được thủ phạm đang trong bóng tối ấy là ai.
[Cốc! Cốc!]
- Mời vào!
Mộc Miên nói vọng ra, chỉnh sửa tư thế, ánh mắt lại dán chặt vào tài liệu.
[Cạch!]
- Giám đốc Trần!
Tần Đinh đi vào và cẩn trọng đóng chặt cửa.
- Cậu ngồi xuống trước đi rồi nói.
- Cảm ơn cô!
Ngồi xuống phía đối diện với cô, anh ấy đưa một tệp tài liệu được cất cẩn thận trong cặp xách.
- Đây là công việc do sếp tổng đã tự tay soạn. Sếp cũng căn dặn những việc nhỏ nhặt cô cứ để nhân viên lo, chỉ cần tập trung vào bộ sưu tập mới và đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được rồi.
- Ừm, tôi biết rồi. Nhờ anh giúp tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.
Mộc Miên vẫn chú tâm giải quyết công việc. Bên ngoài cố tỏ ra mình ổn, tâm không giao động một chút nào.
- Thế thì tôi không làm phiền cô làm việc nữa.
Sau khi Tần Đình rời đi, Mộc Miên vẫn tập trung đến công việc của mình và không hề để mắt đến tài liệu mà anh ấy vừa đưa đến. Cứ như thế này đi. Cả hai chỉ liên quan đến nhau vì công việc, mọi chuyện riêng tư bên ngoài cứ cắt đứt hoàn toàn là được rồi. Bao nhiêu chuyện nói buông là buông, lần này Mộc Miên không tin bản thân mình không thể làm được.
Vừa rời khỏi bộ phận thiết kế thì Tần Đinh đã đi đến văn phòng của Hiểu Đông để báo cáo công việc. Chẳng hiểu hai người này đã giận hờn gì nhau mà dạo này không thấy tương tác qua lại, cũng không tiếp xúc thường xuyên như quãng thời gian trước.
- Theo như các thống kê thì số sản phẩm bán ra trong quý này đã tăng vọt nhanh chóng, đặc biệt là các mẫu mã dành cho đối tượng khách hàng là giới trẻ. Rất nhiều người còn liên hệ tìm giám đốc Trần đề đặt thiết kế riêng.
- Tạm thời hoãn lại đã. Từ khi biết nhau đến nay chưa bao giờ tôi thấy cô ấy rảnh tay, sắp tới bộ phận thiết kế được nghỉ vài ngày nên cứ để cô ấy thư giãn một thời gian rồi tính tiếp. - Hiểu Đông nói.
- Tôi hiểu rồi! Vậy còn chuyện ở bộ phận thiết kế thì nên làm gì tiếp theo đây sếp? Tôi thấy cô gái kia dạo này không có động tĩnh gì mới cả.
Ngã người tựa ra sau, Hiểu Đông đưa tay lên xoa cằm nghĩ ngợi.
- Cứ tiếp tục theo dõi cô ta. Sẵn tiện cho người chỉnh camera hướng trục tiếp đến văn phòng của Mộc Miên và Thịnh Hào.
- Dạ! Tôi sẽ cho người làm ngay.
Hiểu Đông gật đầu rồi mệt mỏi nhắm hờ hai mắt. Anh biết Mộc Miên cũng đang điều tra vụ này nhưng chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng như mình được. Dẫu rằng nói ra thì cô sẽ không đồng ý, tuy nhiên anh lại muốn ở phía sau như thế này. Có thể những chuyện đã làm sẽ không ai nhìn thấy, anh chỉ mong cô luôn được bình an khi vẫn ở trong tầm với của mình thôi.
…
Trên tay là hai cốc cafe, Tần Đinh mang nó đi lên sân thượng. Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu Hân là nhân viên chính thức của Diamond, không những chỉ cô ấy mà còn có thêm vài nhân viên mới nên công việc lại thêm phần bận rộn.
Ngồi xuống bên cạnh và đưa cho cô cốc cafe, anh nói:
- Cafe sữa của em đây.
- Em cảm ơn anh!
Diệu Hân vui vẻ nhận lấy. Tuy rằng Tần Đinh nhiều việc bận rộn nhưng lại bỏ thời gian đến đây một chút thì cũng không hẳn là khó chịu với cô cho lắm.
- Sáng nay công việc được giao như thế nào? Có khó khăn lắm không? - Anh hỏi.
- Cũng không khó lắm, khi thực tập em đã từng làm tương tự như vậy rồi. Chỉ có điều công việc sau khi trở thành nhân viên chính thức lại được nâng cấp lên không ít.
- Đương nhiên là không giống như lúc em là thực tập sinh rồi. Có em ở bộ phận thiết kế thì tôi cũng an tâm hơn.
Hiểu được ý của Tần Đinh, Diệu Hân mím nhẹ đôi môi mềm.
- Chị Mộc Miên dạo này thay đổi nhiều lắm. Trước mặt nhân viên thì luôn niềm nở nhưng lúc không ai để ý lại mang nét mặt buồn rầu. Em có tâm sự thì cùng lắm nói chuyện linh tinh, cũng đâu hỏi sâu xa hơn trong chuyện riêng tư của chị ấy.
- Cô ấy vẫn không nhắc đến sếp Biện sao?
- Không hề! Không hé răng một chữ. - Cô lắc đầu.
- Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa.
Tần Đinh lắc đầu ngao ngán trước tình thế của hai người kia. Có tình cảm hay không không ai rõ, cũng chẳng biết là đã xảy ra hiềm khích gì. Mộc Miên không nói, Hiểu Đông không ép. Cứ im im lặng lặng rồi tự làm khổ bản thân.
- Dạo này… Em ít liên lạc với tôi hơn trước.
Không đủ can đảm nhìn thẳng vào cô, Tần Đinh chỉ biết đưa ánh mắt nhìn bầu trời trong xanh đầy nắng. Rõ ràng vẫn liên lạc mỗi ngày nhưng rồi lại mất tích dăm ba hôm, đến ngày hôm nay làm việc tại đây mới bắt đầu liên lạc lại. Thật biết cách làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
- Không phải là em ít liên lạc với anh mà đó việc riêng dạo này… Hửm? Tần Đinh, anh để ý đến chuyện này nữa sao?
Đang trả lời bình thường đột nhiên nhận ra điều khác lạ khiến Diệu Hân bỗng chốc trở nên hào hứng. Rõ ràng là anh có để tâm đến cô đúng không?
- Làm gì có! Chẳng qua ngày nào cũng bị một đứa trẻ như em làm phiền, bỗng nhiên lại im hơi lặng tiếng nên có chút thắc mắc.
Diệu Hân chu môi đắc ý. Cái con người khô khan này! Rõ là quan tâm người ta nhưng miệng lưỡi lúc nào cũng sắc bén như vậy mới chịu. Chỉ giỏi làm tổn thương người khác. Nếu đã vậy thì xem cô ra tay đây. Để xem chừng nào anh mới cất đi bộ nanh vuốt.
Cúi gằm mặt, Diệu Hân đưa tay lên hốc mắt, giả vờ sụt sùi.
- Thật sự thì gần đây em bị một đàn em khoá dưới làm phiền. Lần trước còn bị cậu ta theo dõi đến mức chạy trốn rồi té ngã, vậy nên em mới khoá điện thoại, cắt hết liên lạc vì lo sợ cậu ấy lại gây phiền toái.
- Bị ngã? Em có bị thương ở chỗ nào không?
Rất nhanh chóng đã ở trước mặt Diệu Hân. Sắc mặt của anh khó coi đến mức đôi mày rậm đã nhíu chặt lại, từ trong đáy mắt cũng xuất hiện vô vàng tia lo lắng.
Nhìn Tần Đinh đang khẩn trương trước mặt mình khiến Diệu Hân cảm thấy như có mật ngọt không ngừng trút vào tim. Cô biết mà! Anh tuy miệng lưỡi không ngọt ngào nhưng trong lòng lại rất để tâm.
- Em xin lỗi, là em đã lừa anh. Nhưng mà anh cứ nói những câu khiến người ta đau lòng, em không làm vậy thì sao nhìn ra được anh lo lắng ra sao chứ.
- Chậc! Con bé này!
Tần Đinh vừa có ý định đứng dậy thì Diệu Hân đã nắm lấy khủy tay giữ lại. Những giây phút được ở cạnh nhau như thế này đối với cô quý giá lắm. Vậy nên mỗi lần anh rời đi thì bản thân đều cảm thấy không nỡ.
- Anh đừng giận em mà! Nha anh?
Thở dài một hơi, Tần Đinh âm thầm nghĩ ngợi. Tuy rằng là cô nói dối nhưng nếu thật sự chuyện này xảy ra thì đúng là khiến anh đứng ngồi không yên.
- Sau này tuyệt đối đi đâu, làm gì cũng phải cẩn thận. Nếu thật sự gặp chuyện bất trắc thì đừng bao giờ ngần ngại, cứ gọi ngay cho anh.
- Dạ!
Diệu Hân cười tít mắt và gật mạnh đầu. Nghe được câu nói này thì cô đã biết khoảng cách giữa cả hai đã rút ngắn thêm một chút. Đúng là bản thân đã không nhìn sai người, cho dù sau này có ra sao thì chắc chắn cô cũng sẽ bám lấy người đàn ông này và không bao giờ buông ra đâu.
…
- Trước mặt mọi người chính là bản kế hoạch cho bộ sưu tập mới của chúng ta, chủ đề và thời gian yêu cầu hoàn thành đều được tôi khai thác tất cả ở trong đó.
Mộc Miên ngồi ở đầu bàn, phong thái nghiêm túc chủ trì cuộc họp.
- Trong cuộc họp lần này tôi có hai việc cần thông báo với mọi người. Đầu tiên là kế hoạch cho bộ sưu tập mới như tôi đã vừa nói qua. Thứ hai chính là chuyến hàng sắp tới. Vào tuần sau sẽ về hai lô hàng, sếp tổng đã giao nhiệm vụ kiểm tra chất lượng hàng hóa cho tôi vậy nên mọi người phải biết rõ bộ sưu tập này quan trọng như thế nào. Còn về bộ sưu tập cũ, tôi vừa nhận được thông báo có một số bản đang trục trặc và cẩn chỉnh sửa lại. Việc này tôi sẽ bàn giao trực tiếp cho Thành Liêu và Lê Nhựt phụ trách.
- Dạ, chúng tôi hiểu rồi.
- Còn ai thắc mắc gì nữa không? Nếu không còn thì tan họp.
Mọi người đứng dậy dần dần rời khỏi phòng họp. Hà Thi đưa mắt nhìn Văn Thành rồi cùng nhau cười khẩy rồi cũng đi ra ngoài. Giương mắt nhìn theo họ, Mộc Miên và Thịnh Hào chỉ nhìn nhau cười nhẹ. Như hiểu ý, Thịnh Hào gật đầu xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Trong căn phòng lớn chỉ còn mỗi mình Mộc Miên đang sắp xếp lại một số tài liệu, hoàn toàn không còn một ai. Chẳng biết cô đang suy nghĩ đến chuyện gì mà đến cả việc có người bước vào phòng từ bao giờ cũng chẳng rõ.
Quay người ra sau, bất chợt va phải một người đàn ông không hề xa lạ. Giương mắt nhìn anh một lúc, cô không nói một lời nào mà cứ thế quay mặt rời đi.
- Nghe anh nói đã!
Mộc Miên sững người khi có một cánh tay níu tay mình giữ lại. Tuy rằng trong lòng không ngừng đau nhói nhưng cô biết sự yếu đuối những ngày qua như vậy là quá đủ rồi, đã đến lúc bản thân nên kềm nén lại và sống một cuộc sống tràn đầy năng lượng như trước đây.
- Vừa rồi anh nghe nói em vẫn chưa ăn trưa nên anh đã mua thức ăn rồi. Dạo này công việc bận rộn, ăn uống đầy đủ mới có thể tỉnh táo.
- Cảm ơn đã bận tâm, anh không cần thiết phải nhọc lòng với tôi như vậy. - Mộc Miên gạt tay ra.
- Tại sao càng ngày em lại càng khó hiểu như vậy chứ? Có việc gì cứ nói với anh rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, cứ như thế này thì mọi chuyện chẳng thể đi đến đâu cả.
- Tôi không dám! Tôi không muốn mình trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác cũng không muốn liên quan đến anh cho dù là bất kể chuyện gì. Sếp Biện, sự quan tâm của anh đối với tôi có vẻ như đã quá dư thừa, mong rằng sau này anh sẽ để ý thêm một chút. Nếu như không liên quan đến công việc thì mong rằng anh đừng gây bất kỳ rắc rối cho tôi. Thưa sếp, cái danh người thứ ba nặng lắm, tôi không thể gánh nổi.
Mộc Miên siết chặt sấp tài liệu trong tay rồi quay lưng rời đi. Ngay lúc này cô không muốn gặp mặt người đàn ông kia thêm một giây một phút nào cả. Không muốn bản thân dần dần trở thành một con ngốc, cũng không muốn vì hạng người đó mà cứ đau lòng. Thay vì đấu đá giành giật thì cô lại muốn buông bỏ cho nhẹ lòng hơn.
Lặng người nhìn theo bóng cô từ phía sau, ánh mắt của Hiểu Đông không ngừng ánh lên những tia chua xót. Nhưng thay vì thất vọng buông bỏ thì anh lại có đôi phần an ủi vì biết được phần nào lí do khiến cô hoàn toàn quay lưng với mình. Người thứ ba? Rốt cục thì chuyện này là gì? Việc anh theo đuổi cô cũng không mấy ai biết và chuyện tỏ tình tại lễ cưới của Hải Nhi cũng là tiệc gia đình thì sao lại có lời ra tiếng vào được.
Một tay đưa lên xoa cằm, Hiểu Đông khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Cuối cùng thì đâu mới thật sự là chân tướng?
- Sếp à, hiện tại thì theo như tôi được biết, Hà Thi vẫn thường xuyên liên lạc với giám đốc Ngôn. - Thịnh Hào nói.
- Qua lại thôi cũng không được gì. Cứ theo như kế hoạch mà tôi đã đưa cho cậu. Nếu như đúng là cô ấy thì ngày đó chắc chắn sẽ tự thân lộ diện.
- Tôi hiểu rồi!
[Cốc! Cốc!]
- Mời vào!
Một người con gái đi vào văn phòng rồi nhẹ nhàng đóng chặt cửa. Vừa trông thấy cô ấy thì Mộc Miên liền thay đổi thái độ, trên môi nở một nụ cười tươi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Chị Mộc Miên, các giấy tờ chị đưa em đều điền thông tin đầy đủ cả rồi. - Diệu Hân tươi cười.
- Được rồi, bây giờ em đã chính thức là nhân viên tại Diamond.
Nói với cô ấy rồi cô quay sang nói với Thịnh Hào:
- Cậu đưa Diệu Hân ra ngoài và sắp xếp vị trí cho em ấy đi. Sẵn tiện nói trợ lý chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho cuộc họp chiều nay.
- Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm ngay.
- Em chào chị!
Diệu Hân vẫy tay chào và theo sau Thịnh Hào ra ngoài.
Mộc Miên gật đầu rồi trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện của bộ sưu tập trước không thể cứ nhắm vào Hà Thi khi cô ấy đang là kẻ tình nghi số một. Cũng có khi đó chỉ là một con tốt thí. Người ra tay không chừng lại là người nhiệt huyết, tạo một vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Chỉ cần một tuần nữa thôi thì chắc chắn cô sẽ tìm được thủ phạm đang trong bóng tối ấy là ai.
[Cốc! Cốc!]
- Mời vào!
Mộc Miên nói vọng ra, chỉnh sửa tư thế, ánh mắt lại dán chặt vào tài liệu.
[Cạch!]
- Giám đốc Trần!
Tần Đinh đi vào và cẩn trọng đóng chặt cửa.
- Cậu ngồi xuống trước đi rồi nói.
- Cảm ơn cô!
Ngồi xuống phía đối diện với cô, anh ấy đưa một tệp tài liệu được cất cẩn thận trong cặp xách.
- Đây là công việc do sếp tổng đã tự tay soạn. Sếp cũng căn dặn những việc nhỏ nhặt cô cứ để nhân viên lo, chỉ cần tập trung vào bộ sưu tập mới và đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được rồi.
- Ừm, tôi biết rồi. Nhờ anh giúp tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.
Mộc Miên vẫn chú tâm giải quyết công việc. Bên ngoài cố tỏ ra mình ổn, tâm không giao động một chút nào.
- Thế thì tôi không làm phiền cô làm việc nữa.
Sau khi Tần Đình rời đi, Mộc Miên vẫn tập trung đến công việc của mình và không hề để mắt đến tài liệu mà anh ấy vừa đưa đến. Cứ như thế này đi. Cả hai chỉ liên quan đến nhau vì công việc, mọi chuyện riêng tư bên ngoài cứ cắt đứt hoàn toàn là được rồi. Bao nhiêu chuyện nói buông là buông, lần này Mộc Miên không tin bản thân mình không thể làm được.
Vừa rời khỏi bộ phận thiết kế thì Tần Đinh đã đi đến văn phòng của Hiểu Đông để báo cáo công việc. Chẳng hiểu hai người này đã giận hờn gì nhau mà dạo này không thấy tương tác qua lại, cũng không tiếp xúc thường xuyên như quãng thời gian trước.
- Theo như các thống kê thì số sản phẩm bán ra trong quý này đã tăng vọt nhanh chóng, đặc biệt là các mẫu mã dành cho đối tượng khách hàng là giới trẻ. Rất nhiều người còn liên hệ tìm giám đốc Trần đề đặt thiết kế riêng.
- Tạm thời hoãn lại đã. Từ khi biết nhau đến nay chưa bao giờ tôi thấy cô ấy rảnh tay, sắp tới bộ phận thiết kế được nghỉ vài ngày nên cứ để cô ấy thư giãn một thời gian rồi tính tiếp. - Hiểu Đông nói.
- Tôi hiểu rồi! Vậy còn chuyện ở bộ phận thiết kế thì nên làm gì tiếp theo đây sếp? Tôi thấy cô gái kia dạo này không có động tĩnh gì mới cả.
Ngã người tựa ra sau, Hiểu Đông đưa tay lên xoa cằm nghĩ ngợi.
- Cứ tiếp tục theo dõi cô ta. Sẵn tiện cho người chỉnh camera hướng trục tiếp đến văn phòng của Mộc Miên và Thịnh Hào.
- Dạ! Tôi sẽ cho người làm ngay.
Hiểu Đông gật đầu rồi mệt mỏi nhắm hờ hai mắt. Anh biết Mộc Miên cũng đang điều tra vụ này nhưng chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng như mình được. Dẫu rằng nói ra thì cô sẽ không đồng ý, tuy nhiên anh lại muốn ở phía sau như thế này. Có thể những chuyện đã làm sẽ không ai nhìn thấy, anh chỉ mong cô luôn được bình an khi vẫn ở trong tầm với của mình thôi.
…
Trên tay là hai cốc cafe, Tần Đinh mang nó đi lên sân thượng. Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu Hân là nhân viên chính thức của Diamond, không những chỉ cô ấy mà còn có thêm vài nhân viên mới nên công việc lại thêm phần bận rộn.
Ngồi xuống bên cạnh và đưa cho cô cốc cafe, anh nói:
- Cafe sữa của em đây.
- Em cảm ơn anh!
Diệu Hân vui vẻ nhận lấy. Tuy rằng Tần Đinh nhiều việc bận rộn nhưng lại bỏ thời gian đến đây một chút thì cũng không hẳn là khó chịu với cô cho lắm.
- Sáng nay công việc được giao như thế nào? Có khó khăn lắm không? - Anh hỏi.
- Cũng không khó lắm, khi thực tập em đã từng làm tương tự như vậy rồi. Chỉ có điều công việc sau khi trở thành nhân viên chính thức lại được nâng cấp lên không ít.
- Đương nhiên là không giống như lúc em là thực tập sinh rồi. Có em ở bộ phận thiết kế thì tôi cũng an tâm hơn.
Hiểu được ý của Tần Đinh, Diệu Hân mím nhẹ đôi môi mềm.
- Chị Mộc Miên dạo này thay đổi nhiều lắm. Trước mặt nhân viên thì luôn niềm nở nhưng lúc không ai để ý lại mang nét mặt buồn rầu. Em có tâm sự thì cùng lắm nói chuyện linh tinh, cũng đâu hỏi sâu xa hơn trong chuyện riêng tư của chị ấy.
- Cô ấy vẫn không nhắc đến sếp Biện sao?
- Không hề! Không hé răng một chữ. - Cô lắc đầu.
- Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa.
Tần Đinh lắc đầu ngao ngán trước tình thế của hai người kia. Có tình cảm hay không không ai rõ, cũng chẳng biết là đã xảy ra hiềm khích gì. Mộc Miên không nói, Hiểu Đông không ép. Cứ im im lặng lặng rồi tự làm khổ bản thân.
- Dạo này… Em ít liên lạc với tôi hơn trước.
Không đủ can đảm nhìn thẳng vào cô, Tần Đinh chỉ biết đưa ánh mắt nhìn bầu trời trong xanh đầy nắng. Rõ ràng vẫn liên lạc mỗi ngày nhưng rồi lại mất tích dăm ba hôm, đến ngày hôm nay làm việc tại đây mới bắt đầu liên lạc lại. Thật biết cách làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
- Không phải là em ít liên lạc với anh mà đó việc riêng dạo này… Hửm? Tần Đinh, anh để ý đến chuyện này nữa sao?
Đang trả lời bình thường đột nhiên nhận ra điều khác lạ khiến Diệu Hân bỗng chốc trở nên hào hứng. Rõ ràng là anh có để tâm đến cô đúng không?
- Làm gì có! Chẳng qua ngày nào cũng bị một đứa trẻ như em làm phiền, bỗng nhiên lại im hơi lặng tiếng nên có chút thắc mắc.
Diệu Hân chu môi đắc ý. Cái con người khô khan này! Rõ là quan tâm người ta nhưng miệng lưỡi lúc nào cũng sắc bén như vậy mới chịu. Chỉ giỏi làm tổn thương người khác. Nếu đã vậy thì xem cô ra tay đây. Để xem chừng nào anh mới cất đi bộ nanh vuốt.
Cúi gằm mặt, Diệu Hân đưa tay lên hốc mắt, giả vờ sụt sùi.
- Thật sự thì gần đây em bị một đàn em khoá dưới làm phiền. Lần trước còn bị cậu ta theo dõi đến mức chạy trốn rồi té ngã, vậy nên em mới khoá điện thoại, cắt hết liên lạc vì lo sợ cậu ấy lại gây phiền toái.
- Bị ngã? Em có bị thương ở chỗ nào không?
Rất nhanh chóng đã ở trước mặt Diệu Hân. Sắc mặt của anh khó coi đến mức đôi mày rậm đã nhíu chặt lại, từ trong đáy mắt cũng xuất hiện vô vàng tia lo lắng.
Nhìn Tần Đinh đang khẩn trương trước mặt mình khiến Diệu Hân cảm thấy như có mật ngọt không ngừng trút vào tim. Cô biết mà! Anh tuy miệng lưỡi không ngọt ngào nhưng trong lòng lại rất để tâm.
- Em xin lỗi, là em đã lừa anh. Nhưng mà anh cứ nói những câu khiến người ta đau lòng, em không làm vậy thì sao nhìn ra được anh lo lắng ra sao chứ.
- Chậc! Con bé này!
Tần Đinh vừa có ý định đứng dậy thì Diệu Hân đã nắm lấy khủy tay giữ lại. Những giây phút được ở cạnh nhau như thế này đối với cô quý giá lắm. Vậy nên mỗi lần anh rời đi thì bản thân đều cảm thấy không nỡ.
- Anh đừng giận em mà! Nha anh?
Thở dài một hơi, Tần Đinh âm thầm nghĩ ngợi. Tuy rằng là cô nói dối nhưng nếu thật sự chuyện này xảy ra thì đúng là khiến anh đứng ngồi không yên.
- Sau này tuyệt đối đi đâu, làm gì cũng phải cẩn thận. Nếu thật sự gặp chuyện bất trắc thì đừng bao giờ ngần ngại, cứ gọi ngay cho anh.
- Dạ!
Diệu Hân cười tít mắt và gật mạnh đầu. Nghe được câu nói này thì cô đã biết khoảng cách giữa cả hai đã rút ngắn thêm một chút. Đúng là bản thân đã không nhìn sai người, cho dù sau này có ra sao thì chắc chắn cô cũng sẽ bám lấy người đàn ông này và không bao giờ buông ra đâu.
…
- Trước mặt mọi người chính là bản kế hoạch cho bộ sưu tập mới của chúng ta, chủ đề và thời gian yêu cầu hoàn thành đều được tôi khai thác tất cả ở trong đó.
Mộc Miên ngồi ở đầu bàn, phong thái nghiêm túc chủ trì cuộc họp.
- Trong cuộc họp lần này tôi có hai việc cần thông báo với mọi người. Đầu tiên là kế hoạch cho bộ sưu tập mới như tôi đã vừa nói qua. Thứ hai chính là chuyến hàng sắp tới. Vào tuần sau sẽ về hai lô hàng, sếp tổng đã giao nhiệm vụ kiểm tra chất lượng hàng hóa cho tôi vậy nên mọi người phải biết rõ bộ sưu tập này quan trọng như thế nào. Còn về bộ sưu tập cũ, tôi vừa nhận được thông báo có một số bản đang trục trặc và cẩn chỉnh sửa lại. Việc này tôi sẽ bàn giao trực tiếp cho Thành Liêu và Lê Nhựt phụ trách.
- Dạ, chúng tôi hiểu rồi.
- Còn ai thắc mắc gì nữa không? Nếu không còn thì tan họp.
Mọi người đứng dậy dần dần rời khỏi phòng họp. Hà Thi đưa mắt nhìn Văn Thành rồi cùng nhau cười khẩy rồi cũng đi ra ngoài. Giương mắt nhìn theo họ, Mộc Miên và Thịnh Hào chỉ nhìn nhau cười nhẹ. Như hiểu ý, Thịnh Hào gật đầu xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Trong căn phòng lớn chỉ còn mỗi mình Mộc Miên đang sắp xếp lại một số tài liệu, hoàn toàn không còn một ai. Chẳng biết cô đang suy nghĩ đến chuyện gì mà đến cả việc có người bước vào phòng từ bao giờ cũng chẳng rõ.
Quay người ra sau, bất chợt va phải một người đàn ông không hề xa lạ. Giương mắt nhìn anh một lúc, cô không nói một lời nào mà cứ thế quay mặt rời đi.
- Nghe anh nói đã!
Mộc Miên sững người khi có một cánh tay níu tay mình giữ lại. Tuy rằng trong lòng không ngừng đau nhói nhưng cô biết sự yếu đuối những ngày qua như vậy là quá đủ rồi, đã đến lúc bản thân nên kềm nén lại và sống một cuộc sống tràn đầy năng lượng như trước đây.
- Vừa rồi anh nghe nói em vẫn chưa ăn trưa nên anh đã mua thức ăn rồi. Dạo này công việc bận rộn, ăn uống đầy đủ mới có thể tỉnh táo.
- Cảm ơn đã bận tâm, anh không cần thiết phải nhọc lòng với tôi như vậy. - Mộc Miên gạt tay ra.
- Tại sao càng ngày em lại càng khó hiểu như vậy chứ? Có việc gì cứ nói với anh rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, cứ như thế này thì mọi chuyện chẳng thể đi đến đâu cả.
- Tôi không dám! Tôi không muốn mình trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác cũng không muốn liên quan đến anh cho dù là bất kể chuyện gì. Sếp Biện, sự quan tâm của anh đối với tôi có vẻ như đã quá dư thừa, mong rằng sau này anh sẽ để ý thêm một chút. Nếu như không liên quan đến công việc thì mong rằng anh đừng gây bất kỳ rắc rối cho tôi. Thưa sếp, cái danh người thứ ba nặng lắm, tôi không thể gánh nổi.
Mộc Miên siết chặt sấp tài liệu trong tay rồi quay lưng rời đi. Ngay lúc này cô không muốn gặp mặt người đàn ông kia thêm một giây một phút nào cả. Không muốn bản thân dần dần trở thành một con ngốc, cũng không muốn vì hạng người đó mà cứ đau lòng. Thay vì đấu đá giành giật thì cô lại muốn buông bỏ cho nhẹ lòng hơn.
Lặng người nhìn theo bóng cô từ phía sau, ánh mắt của Hiểu Đông không ngừng ánh lên những tia chua xót. Nhưng thay vì thất vọng buông bỏ thì anh lại có đôi phần an ủi vì biết được phần nào lí do khiến cô hoàn toàn quay lưng với mình. Người thứ ba? Rốt cục thì chuyện này là gì? Việc anh theo đuổi cô cũng không mấy ai biết và chuyện tỏ tình tại lễ cưới của Hải Nhi cũng là tiệc gia đình thì sao lại có lời ra tiếng vào được.
Một tay đưa lên xoa cằm, Hiểu Đông khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Cuối cùng thì đâu mới thật sự là chân tướng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.