Chương 40: Ngượng
Ánh An Vy
24/01/2024
Hoa hậu Ái Như bị bạn trai tin đồn bỏ rơi?[Bộp!]
Ném tờ báo mới nhất lên bàn, ông Biện không kềm được cơn tức giận mà gọi to:
- Đông! Xuống đây nhanh lên. Xem chuyện tốt con làm đi này.
- Ông lớn tiếng như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe đấy.
Bà Biện bước từ bậc thang xuống. Trông thấy chồng đang phẫn nộ thì ngồi xuống bên cạnh vuốt ve cho hạ hỏa. Lắc đầu nhìn tin tức ở bìa trang báo, có mỗi thằng con quý tử mà lần nào ra ngoài cũng gây ra chuyện, chẳng trách ông lại tức giận đến thế.
- Bà xem, tôi đã dặn nó không được liên quan đến người này mà nó chẳng bao giờ để vào tai. Bây giờ hay rồi, dăm ba bữa lại mang nhà ta lên báo để bao nhiêu người mổ xẻ. Không dan díu người này thì cặp kè người kia. Bà kêu nó ra đây, hôm nay tôi phải đánh cho nó chết.
- Được rồi, con nó đi làm từ sớm, làm gì có ở nhà cho ông đánh.
- Hừ! Vậy thì nó thừa biết có kết cục này rồi đúng không? Chạy trốn cũng nhanh thật. - Ông hừ lạnh.
- Không phải, hôm qua về nhà Đông có nói chuyện với tôi một lúc, trạng thái của nó rất vui. Tôi tin Đông đã hứa không liên quan đến cô gái đó thì nó sẽ không làm gì sai đâu.
Cầm tờ báo lên xem, đây rõ ràng là muốn kiếm nhiệt. Các trang tin đều nêu rõ Hiểu Đông đến một mình, ảnh khi đứng cạnh Ái Như cũng không tự nhiên như hai người là một cặp. Thứ khiến bà thắc mắc là tin đồn lúc trước đã bị ém xuống khá lâu, tại sao dạo gần đây lại râm ran trên mạng, bây giờ lại nổi lên tin này?
- Tôi thấy, Hiểu Đông rất nhiệt tình với cô gái này. Lần trước ảnh màn hình khoá cũng là cô ấy. Có khi nào nó đã có bạn gái mà giấu chúng ta không?
Bà Biện đưa cho ông xem ảnh được chụp lúc Hiểu Đông đang bế Mộc Miên rời khỏi buổi tiệc. Càng nhìn bà càng ngờ ngợ. Cô gái này quả thật rất quen mắt.
- Ở đây có tên phải không? Bà xem xem là ai vậy?
Hai ông bà cùng nhau nheo mắt nhìn rồi lấy điện thoại tìm tên giống như trong bài báo. Toàn bộ thông tin và hình ảnh của Mộc Miên đều hiện ra rõ mồn một, không sót một thứ gì.
- Trần Hồng Mộc Miên, hai mươi tám tuổi, là nghệ nhân kim hoàn. Ông! Ông!
Nhắc đến kim hoàn thì bà chợt nhớ ra ngay mà vỗ vào tay ông vài cái. Đây là người đã gặp ở chợ hoa xuân kia mà. Quả thật trái đất này tròn thật.
- Tôi biết, tôi gặp cô gái này rồi. Ăn nói khiêm nhường, phong thái rất hợp với thằng Đông nhà mình.
- Thật vậy sao? Đâu, bà mở ảnh tôi xem xem.
Hai vợ chồng bắt đầu tìm thêm thông tin về Mộc Miên và bàn luận tìm cách bắt Hiểu Đông phải đưa bạn gái về nhà. Là con dâu nhà họ Biện đương nhiên phải có lý lịch tốt, cái cô Ái Như kia suốt ngày lên báo không chuyện tốt thì cũng toàn là đấu tố nhau. Làm sao mà ông chịu được.
…
[Reng! Reng!]
Chuông điện thoại không ngừng réo lên in ỏi, Mộc Miên với tay ra khỏi chăn rồi mắt nhắm mắt mở lướt nút xanh nghe máy.
- Ai vậy?
[Mộc Miên, bạn chưa dậy nữa à? Gần chiều rồi đó.]
- Ừm… Ở công ty có chuyện sao?
[Không có gì nghiêm trọng, mình chỉ là làm luôn phần việc của bạn thôi. Chắc hôm nay về trễ, giúp mình đón Duy Anh nhé.]
- Được, mình biết rồi.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Mộc Miên mệt mỏi ngồi dậy và vươn vai một cái. Đã hai giờ chiều rồi sao? Không ngờ cô lại ngủ lâu đến vậy. Nhưng đầu vẫn còn đau quá. Bước xuống giường và tìm một bộ đồ mới đi thay. Ngày hôm qua làm sao lại về đến nhà được nhỉ? Cô nhớ mài mại là có Hiểu Đông… Nhưng đó là mơ mà?
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên à! Con dậy chưa?
Nghe tiếng của bà Trần trước cửa, cô lập tức trả lời vọng ra.
- Dạ rồi ạ!
[Cạch!]
Mở cửa đi vào phòng, trông thấy con gái thì bà chỉ lắc đầu và thở dài ngao ngán. Đêm qua ông Trần gặp khách hàng về trễ, không có Hiểu Đông thì không biết ai giúp bà đưa cô lên đây nổi nữa. Còn cô, nhắc đến anh thì chối leo lẻo mà ôm được cái áo của người ta rồi là không chịu buông.
- Đây, một chút nữa mang áo trả cho Hiểu Đông đi. Hôm qua không nhờ cậu ấy là mẹ đã cho con ngủ ở cổng rồi.
Bà đặt chiếc túi chứa chiếc áo suit jacket đã được giặt sạch của anh lên giường. Biết rõ con gái mình thế nào cũng ngủ cho đến chiều nên bà làm trước cho chắc.
- Mẹ nói… Đêm qua Hiểu Đông đưa con về á? - Mộc Miên mở to mắt nhìn bà.
- Chứ con nghĩ ai? Áo của người ta cũng ôm chặt không trả lại.
- Con… Con…
Đêm qua tại sao cô lại ôm áo của anh? Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Mặt mũi đỏ như quả gấc, Mộc Miên đưa cả hai bàn tay ôm mặt khiến bà Trần bật cười rồi ra ngoài. Đứa con gái này càng lớn càng làm người khác lo lắng mà. Người ta đã đưa về nhà, còn ân cần chăm sóc mà cũng không nhìn ra. Nhắc tới là cứ chối đây đẩy.
Với tay lấy túi xem chiếc áo bên trong. Ở đây chỉ có mỗi chiếc áo suit jacket, trong mắt của bản thân thì với người dịu dàng như Hiểu Đông có lẽ đã dùng nó để khoác cho cô đỡ lạnh. Chuyện không có gì nghiêm trọng nếu diễn ra đơn giản như thế này. Chỉ cần đêm qua trong lúc say cô không lỡ lời câu nào là được.
Lấy điện thoại ở đầu giường, Mộc Miên ấn số của Hiểu Đông và gọi đi. Đêm qua không những uống say mà còn phiền anh đưa về tận nhà. Cô đúng thật là phiền phức!
[Em sao rồi? Còn đau đầu nữa không?]
Vừa nhấc máy đã nghe được giọng điệu lo lắng của Hiểu Đông ở bên tai. Cả cách xưng hô thay đổi đột ngột ấy cũng khiến cô chợt ngẩn người trong chốc lát. Đêm qua có chuyện gì đó thật sao?
- À ừm… Tôi không sao. Cảm ơn anh đêm qua đã đưa tôi về nhà.
[Em không sao thì tốt rồi. Hôm nay nên ăn súp với trứng để bồi bổ lại sức khỏe, cũng phải ăn thêm nhiều trái cây. Đêm qua trông em rất yếu. Tôi đã gửi đến nhà lúc sáng rồi, em nhớ dùng nha.]
- Cảm ơn anh! Hôm nay anh có ở công ty không? Tôi muốn đến để trả lại anh chiếc áo.
[Được, ba giờ là tôi họp xong rồi. Em đến giờ nào cũng được.]
- Tôi… Tôi biết rồi!
Mộc Miên vội vã ngắt máy để không nghe thêm giọng nói trầm ấm đó nữa. Từ “tôi - cô” chuyển thành “tôi - em” quả thật quá nguy hiểm. Tim của cô đang đập loạn đến mức sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Đưa tay vỗ nhẹ lên hai má. Không được! Tuyệt đối không được! Biện Hiểu Đông là hoa đã có chủ. Tuyệt đối không thể động tâm.
Sau khi nghe xong điện thoại vẫn chưa đặt nó xuống. Đã một lúc mà Hiểu Đông vẫn nhìn vào nó còn cười cười một cách khó hiểu. Cả phòng họp im thin thít. Thấy anh như vậy cũng không ai dám mở lời nói một câu. Đoạn thoại mờ ám vừa rồi làm ai nấy cũng đều hiểu lầm rằng đêm qua sếp tổng đã có một đêm xuân như ý. Cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô gái kia, không những bị hành hạ mà còn bị sếp tổng đây chê người ta “yếu”. Người sếp này cũng mạnh tay quá rồi. Thảo nào tâm tình hôm nay lại dễ chịu đến vậy.
- E hèm!
Thấy mọi người tập trung nhìn về phía mình, Hiểu Đông hắng giọng một cái rồi đặt điện thoại xuống.
- Tiếp tục cuộc họp, đến phòng tài chính báo cáo.
Cuộc họp cứ thế diễn ra đến gần ba giờ chiều mới kết thúc. Sau khi mọi người ra khỏi phòng thì Hiểu Đông mới cầm điện thoại một lần nữa để xem tin tức. Lúc sáng đã nghe phong thanh nhưng không có thời gian để xem, cũng không biết cho người xử lý ra sao rồi.
[Rầm!]
Anh dằn tay xuống bàn, nghiến răng:
- Tần Đinh!
Đang mang kính vào nhưng bị cái đập bàn của anh dọa cho giật mình suýt rơi nó xuống đất, Tần Đinh lắp bắp:
- Sếp… Sếp! Anh có gì dặn dò?
Đẩy điện thoại lại trước mặt anh ấy, anh giương mắt nhìn.
- Đây là sao? Tất cả mọi tin đến bây giờ còn chưa được dìm xuống.
- Sếp bớt giận, tôi sẽ liên hệ công ty truyền thông giải quyết ngay.
- Từ sáng đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong sao? Vô dụng! Nói với họ trong vòng nửa tiếng phải xử lý xong sạch sẽ tàn dư hết cho tôi.
Hiểu Đông bực dọc rời khỏi phòng họp. Chuyện lên bản tin như thế này không phải vừa mới một lần nhưng lần đó chỉ ảnh hưởng mỗi anh nên không sao. Còn bây giờ lại mang Mộc Miên vào cuộc thì sao anh có thể ngồi yên được. Lê Ái Như càng ngày càng quá đáng. Biết rõ bản thân nổi tiếng, để có tin đồn xấu mà suốt ngày cứ làm mọi chuyện ồn ào tăng nhiệt cho bản thân. Cái gì mà bạn trai tin đồn? Anh là bạn trai cũ đã hoàn toàn hết duyên hết nợ. Chỉ là vô tình gặp nhau mà đã ồn ào bao nhiêu lần rồi.
Ném tờ báo mới nhất lên bàn, ông Biện không kềm được cơn tức giận mà gọi to:
- Đông! Xuống đây nhanh lên. Xem chuyện tốt con làm đi này.
- Ông lớn tiếng như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe đấy.
Bà Biện bước từ bậc thang xuống. Trông thấy chồng đang phẫn nộ thì ngồi xuống bên cạnh vuốt ve cho hạ hỏa. Lắc đầu nhìn tin tức ở bìa trang báo, có mỗi thằng con quý tử mà lần nào ra ngoài cũng gây ra chuyện, chẳng trách ông lại tức giận đến thế.
- Bà xem, tôi đã dặn nó không được liên quan đến người này mà nó chẳng bao giờ để vào tai. Bây giờ hay rồi, dăm ba bữa lại mang nhà ta lên báo để bao nhiêu người mổ xẻ. Không dan díu người này thì cặp kè người kia. Bà kêu nó ra đây, hôm nay tôi phải đánh cho nó chết.
- Được rồi, con nó đi làm từ sớm, làm gì có ở nhà cho ông đánh.
- Hừ! Vậy thì nó thừa biết có kết cục này rồi đúng không? Chạy trốn cũng nhanh thật. - Ông hừ lạnh.
- Không phải, hôm qua về nhà Đông có nói chuyện với tôi một lúc, trạng thái của nó rất vui. Tôi tin Đông đã hứa không liên quan đến cô gái đó thì nó sẽ không làm gì sai đâu.
Cầm tờ báo lên xem, đây rõ ràng là muốn kiếm nhiệt. Các trang tin đều nêu rõ Hiểu Đông đến một mình, ảnh khi đứng cạnh Ái Như cũng không tự nhiên như hai người là một cặp. Thứ khiến bà thắc mắc là tin đồn lúc trước đã bị ém xuống khá lâu, tại sao dạo gần đây lại râm ran trên mạng, bây giờ lại nổi lên tin này?
- Tôi thấy, Hiểu Đông rất nhiệt tình với cô gái này. Lần trước ảnh màn hình khoá cũng là cô ấy. Có khi nào nó đã có bạn gái mà giấu chúng ta không?
Bà Biện đưa cho ông xem ảnh được chụp lúc Hiểu Đông đang bế Mộc Miên rời khỏi buổi tiệc. Càng nhìn bà càng ngờ ngợ. Cô gái này quả thật rất quen mắt.
- Ở đây có tên phải không? Bà xem xem là ai vậy?
Hai ông bà cùng nhau nheo mắt nhìn rồi lấy điện thoại tìm tên giống như trong bài báo. Toàn bộ thông tin và hình ảnh của Mộc Miên đều hiện ra rõ mồn một, không sót một thứ gì.
- Trần Hồng Mộc Miên, hai mươi tám tuổi, là nghệ nhân kim hoàn. Ông! Ông!
Nhắc đến kim hoàn thì bà chợt nhớ ra ngay mà vỗ vào tay ông vài cái. Đây là người đã gặp ở chợ hoa xuân kia mà. Quả thật trái đất này tròn thật.
- Tôi biết, tôi gặp cô gái này rồi. Ăn nói khiêm nhường, phong thái rất hợp với thằng Đông nhà mình.
- Thật vậy sao? Đâu, bà mở ảnh tôi xem xem.
Hai vợ chồng bắt đầu tìm thêm thông tin về Mộc Miên và bàn luận tìm cách bắt Hiểu Đông phải đưa bạn gái về nhà. Là con dâu nhà họ Biện đương nhiên phải có lý lịch tốt, cái cô Ái Như kia suốt ngày lên báo không chuyện tốt thì cũng toàn là đấu tố nhau. Làm sao mà ông chịu được.
…
[Reng! Reng!]
Chuông điện thoại không ngừng réo lên in ỏi, Mộc Miên với tay ra khỏi chăn rồi mắt nhắm mắt mở lướt nút xanh nghe máy.
- Ai vậy?
[Mộc Miên, bạn chưa dậy nữa à? Gần chiều rồi đó.]
- Ừm… Ở công ty có chuyện sao?
[Không có gì nghiêm trọng, mình chỉ là làm luôn phần việc của bạn thôi. Chắc hôm nay về trễ, giúp mình đón Duy Anh nhé.]
- Được, mình biết rồi.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Mộc Miên mệt mỏi ngồi dậy và vươn vai một cái. Đã hai giờ chiều rồi sao? Không ngờ cô lại ngủ lâu đến vậy. Nhưng đầu vẫn còn đau quá. Bước xuống giường và tìm một bộ đồ mới đi thay. Ngày hôm qua làm sao lại về đến nhà được nhỉ? Cô nhớ mài mại là có Hiểu Đông… Nhưng đó là mơ mà?
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên à! Con dậy chưa?
Nghe tiếng của bà Trần trước cửa, cô lập tức trả lời vọng ra.
- Dạ rồi ạ!
[Cạch!]
Mở cửa đi vào phòng, trông thấy con gái thì bà chỉ lắc đầu và thở dài ngao ngán. Đêm qua ông Trần gặp khách hàng về trễ, không có Hiểu Đông thì không biết ai giúp bà đưa cô lên đây nổi nữa. Còn cô, nhắc đến anh thì chối leo lẻo mà ôm được cái áo của người ta rồi là không chịu buông.
- Đây, một chút nữa mang áo trả cho Hiểu Đông đi. Hôm qua không nhờ cậu ấy là mẹ đã cho con ngủ ở cổng rồi.
Bà đặt chiếc túi chứa chiếc áo suit jacket đã được giặt sạch của anh lên giường. Biết rõ con gái mình thế nào cũng ngủ cho đến chiều nên bà làm trước cho chắc.
- Mẹ nói… Đêm qua Hiểu Đông đưa con về á? - Mộc Miên mở to mắt nhìn bà.
- Chứ con nghĩ ai? Áo của người ta cũng ôm chặt không trả lại.
- Con… Con…
Đêm qua tại sao cô lại ôm áo của anh? Có chuyện gì đã xảy ra sao?
Mặt mũi đỏ như quả gấc, Mộc Miên đưa cả hai bàn tay ôm mặt khiến bà Trần bật cười rồi ra ngoài. Đứa con gái này càng lớn càng làm người khác lo lắng mà. Người ta đã đưa về nhà, còn ân cần chăm sóc mà cũng không nhìn ra. Nhắc tới là cứ chối đây đẩy.
Với tay lấy túi xem chiếc áo bên trong. Ở đây chỉ có mỗi chiếc áo suit jacket, trong mắt của bản thân thì với người dịu dàng như Hiểu Đông có lẽ đã dùng nó để khoác cho cô đỡ lạnh. Chuyện không có gì nghiêm trọng nếu diễn ra đơn giản như thế này. Chỉ cần đêm qua trong lúc say cô không lỡ lời câu nào là được.
Lấy điện thoại ở đầu giường, Mộc Miên ấn số của Hiểu Đông và gọi đi. Đêm qua không những uống say mà còn phiền anh đưa về tận nhà. Cô đúng thật là phiền phức!
[Em sao rồi? Còn đau đầu nữa không?]
Vừa nhấc máy đã nghe được giọng điệu lo lắng của Hiểu Đông ở bên tai. Cả cách xưng hô thay đổi đột ngột ấy cũng khiến cô chợt ngẩn người trong chốc lát. Đêm qua có chuyện gì đó thật sao?
- À ừm… Tôi không sao. Cảm ơn anh đêm qua đã đưa tôi về nhà.
[Em không sao thì tốt rồi. Hôm nay nên ăn súp với trứng để bồi bổ lại sức khỏe, cũng phải ăn thêm nhiều trái cây. Đêm qua trông em rất yếu. Tôi đã gửi đến nhà lúc sáng rồi, em nhớ dùng nha.]
- Cảm ơn anh! Hôm nay anh có ở công ty không? Tôi muốn đến để trả lại anh chiếc áo.
[Được, ba giờ là tôi họp xong rồi. Em đến giờ nào cũng được.]
- Tôi… Tôi biết rồi!
Mộc Miên vội vã ngắt máy để không nghe thêm giọng nói trầm ấm đó nữa. Từ “tôi - cô” chuyển thành “tôi - em” quả thật quá nguy hiểm. Tim của cô đang đập loạn đến mức sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Đưa tay vỗ nhẹ lên hai má. Không được! Tuyệt đối không được! Biện Hiểu Đông là hoa đã có chủ. Tuyệt đối không thể động tâm.
Sau khi nghe xong điện thoại vẫn chưa đặt nó xuống. Đã một lúc mà Hiểu Đông vẫn nhìn vào nó còn cười cười một cách khó hiểu. Cả phòng họp im thin thít. Thấy anh như vậy cũng không ai dám mở lời nói một câu. Đoạn thoại mờ ám vừa rồi làm ai nấy cũng đều hiểu lầm rằng đêm qua sếp tổng đã có một đêm xuân như ý. Cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô gái kia, không những bị hành hạ mà còn bị sếp tổng đây chê người ta “yếu”. Người sếp này cũng mạnh tay quá rồi. Thảo nào tâm tình hôm nay lại dễ chịu đến vậy.
- E hèm!
Thấy mọi người tập trung nhìn về phía mình, Hiểu Đông hắng giọng một cái rồi đặt điện thoại xuống.
- Tiếp tục cuộc họp, đến phòng tài chính báo cáo.
Cuộc họp cứ thế diễn ra đến gần ba giờ chiều mới kết thúc. Sau khi mọi người ra khỏi phòng thì Hiểu Đông mới cầm điện thoại một lần nữa để xem tin tức. Lúc sáng đã nghe phong thanh nhưng không có thời gian để xem, cũng không biết cho người xử lý ra sao rồi.
[Rầm!]
Anh dằn tay xuống bàn, nghiến răng:
- Tần Đinh!
Đang mang kính vào nhưng bị cái đập bàn của anh dọa cho giật mình suýt rơi nó xuống đất, Tần Đinh lắp bắp:
- Sếp… Sếp! Anh có gì dặn dò?
Đẩy điện thoại lại trước mặt anh ấy, anh giương mắt nhìn.
- Đây là sao? Tất cả mọi tin đến bây giờ còn chưa được dìm xuống.
- Sếp bớt giận, tôi sẽ liên hệ công ty truyền thông giải quyết ngay.
- Từ sáng đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong sao? Vô dụng! Nói với họ trong vòng nửa tiếng phải xử lý xong sạch sẽ tàn dư hết cho tôi.
Hiểu Đông bực dọc rời khỏi phòng họp. Chuyện lên bản tin như thế này không phải vừa mới một lần nhưng lần đó chỉ ảnh hưởng mỗi anh nên không sao. Còn bây giờ lại mang Mộc Miên vào cuộc thì sao anh có thể ngồi yên được. Lê Ái Như càng ngày càng quá đáng. Biết rõ bản thân nổi tiếng, để có tin đồn xấu mà suốt ngày cứ làm mọi chuyện ồn ào tăng nhiệt cho bản thân. Cái gì mà bạn trai tin đồn? Anh là bạn trai cũ đã hoàn toàn hết duyên hết nợ. Chỉ là vô tình gặp nhau mà đã ồn ào bao nhiêu lần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.