Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà
Chương 40: Giao thừa năm nay có người bên cạnh
Đổng Thất
15/07/2021
Edit: O'Hara
Sài Dật cùng Hứa Tiếu Vi thảnh thơi quay trở lại phòng khách, Hứa Tiếu Vi rót cho Sài Dật một ly nước ấm, đến khi xoay người đưa nước cho cô thì phát hiện Sài Dật đang nhìn mình không chớp mắt, cô hơi mỉm cười, nhìn xung quanh mình, phát hiện phòng khách không có bố trí camera, mới nói: "Có thể hỏi em một vấn đề được không?"
"Chị nói đi."
Sài Dật nhận lấy ly nước: " Quan hệ giữa em và Phó Thần là gì?"
"Chỉ đơn thuần là quan hệ tiền bối hậu bối." Hứa Tiếu Vi thành thật trả lời: "Tại sao lại đột nhiên hỏi em vấn đề này?"
"Chỉ là tò mò mà thôi."
Mấy ngày trước đây, Sài Dật cũng thấy sacndal của Phó Thần và Hứa Tiếu Vi trên mạng, cô ấy vốn không chuyện này tin này, nhưng cả ngày hôm nay đến thị trấn Hương Thủy, ánh mắt của Phó Thần gần như dán ở trên người Hứa Tiếu Vi, chưa kể ánh mắt của hắn nhìn của cô không bình thường chút nào, biểu hiện hôm nay cũng có chút đặc biệt, giống như khi Hứa Tiếu Vi có vấn đề gì khó khăn thì anh ta đều hỗ trợ, cứ như là trong quá khứ đã từng như vậy.
Sài Dật lại hỏi: "Vậy quan hệ giữa em và Giang Tấn là gì?"
Là quan hệ gì nhỉ?
Nếu như hỏi vào hai ba tháng trước, Hứa Tiếu Vi sẽ không chút do dự mà trả lời quan hệ của bọn họ chỉ là ông chủ và nhân viên, nhưng mà hiện tại câu nói ấy lại không thể nói ra được.
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào cùng ở chung một nhà?
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào thân mật giống bọn họ?
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào có hành động thân mật đến mức hôn môi?
Tuy rằng chuyện đêm hôm ấy đã qua đi, hai người cũng đều ăn ý mà không nhắc lại, nhưng việc này cũng giống như vết sẹo khắc sâu trong lòng Hứa Tiếu Vi.
Bọn họ có quan hệ như thế nào? Câu hỏi này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô một tháng nay, nhưng cuối cùng vẫn chưa có câu trả lời.
Có lẽ nụ hôn đêm đó là do Giang Tấn bị chọc giận nên mới xảy ra, chứ thật sự Giang Tấn vốn dĩ không có ý như vậy.
Rốt cuộc ở chung lâu như vậy, hắn chưa bao giờ phát ra tín hiệu nào cho thấy hắn có hứng thú với cô.
Hứa Tiếu Vi suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, cô sợ rằng bản thân sẽ lún sâu vào cái đầm lầy này mà không thể thoát ra được, để rồi cuối cùng những gì cô nhận được chỉ là những mơ tưởng của bản thân.
Thấy Sài Dật còn đang đợi cô trả lời, Hứa Tiếu Vi nghĩ một hồi, đáp án vẫn như cũ: "Là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên."
"Gì?!" sắc mặt Sài Dật thay đổi, liền nói chuyện bằng phương ngữ* của thị trấn Hương Thủy: "Hai người một chút tiến triển cũng không có?"
*Ngôn ngữ địa phương
"Thật là mệt mỏi, hại chị còn chỉ cho hắn nhiều ý kiến hay như vậy, rốt cuộc là thằng cha đó ngu hay là bị ngốc nghếch vậy......"
Hứa Tiếu Vi không nghe rõ Sài Dật thì thầm cái gì, hỏi lại cô ấy: "Vậy còn chị và Giang Tấn thì sao? Quan hệ là gì?"
"Chị với hắn ư?" Sài Dật xua xua tay: "Em không phải hiểu lầm, chị với thằng thằng cha ấy một chút quan hệ cũng không có, nếu mà bắt buộc phải trả lời thì chính là quan hệ lợi ích, chị kiếm tiền giúp hắn ta, hắn thay chị xua đuổi 'yêu ma quỷ quái'."
Hứa Tiếu Vi bán tín bán nghi, Sài Dật lại chợt đặt cái ly xuống, "Nhưng mà giữa em và Giang Tấn không có quan hệ gì thì chị tuyệt đối không tin, chúng ta đánh cược đi, đêm mai là đêm giao thừa, nếu hắn tới thăm em, thì nói lên em ở trong lòng hắn có một sự tồn tại đặc biệt, nếu hắn không tới, thì coi như chị chưa nói gì."
Nói xong, Sài Dật lấy điện thoại của Hứa Tiếu Vi, đăng lên vòng bạn bè một bài viết mà chỉ giới hạn một người xem là Giang: Thật mong giao thừa năm nay sẽ có người ở cùng mình.
Hứa Tiếu Vi rất muốn cướp lại điện thoại để ngăn lại, nhưng Sài Dật đã ấn xuống nhắc nhở Giang Tấn xem thông báo hơn nữa cũng đã đăng lên vòng bạn bè rồi.
Hứa Tiếu Vi cảm thấy giao thừa là ngày cuối năm, công ty nhất định sẽ rất bận, Vương dì đã từng nói vời cô, vào những ngày nghỉ hoặc cuối năm Giang Tấn đều rất bận, gần như đến tối muộn mới về nhà, những cũng ngủ lại ở văn phòng.
Cho nên đối với việc Sài Dật giúp cô đăng tin lên vòng bạn bè Hứa Tiếu Vi cũng không có để ý lắm, sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ tới việc Sài Dật làm tối hôm qua, cô vội vàng tìm nhân viên của tổ chương trình lấy lại điện thoại để xóa cái tin kia trên vòng bạn bè.
Mở WeChat ra, giao diện vòng bạn bè lại hiện lên 2 thông báo, nhấn mở ra thì thấy, Giang Tấn thích nội dung tối hôm qua chỉ giới hạn một mình hắn người có thể thấy, hơn nữa ở phần bình luận còn để lại một bình luận đơn giản '. '
Hứa Tiếu Vi không rõ là hắn để lại một dấu chấm đó có ý gì, nhưng rất nhanh, nhiệm vụ của ngày tiếp theo đã đến, cô bận rộn đến mức không có thời đi lo lắng chuyện ấy, nhưng khi rảnh rỗi, cô lại nghĩ tới chuyện trên vòng bạn bè.
Thậm chí còn bắt đầu chờ mong đêm nay Giang Tấn có khi nào sẽ đến thăm cô hay không.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, đã bị Hứa Tiếu Vi kịp thời cắt đứt.
Vì không muốn bản thân lại có tinh lực để suy nghĩ miên man, cô đã tìm cho mình rất nhiều công việc trong ngày. Buổi tối sau khi đón 5 đứa trẻ và cơm chiều xong thì các nghệ sĩ quay lại phòng của mình, tắt máy quay, Hứa Tiếu Vi tắm sớm rồi chui vào ổ chăn muốn ngủ, nhưng lại trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ được.
Không khí ở thị trấn Hương Thủy cũng như cái tên của nó, tuy không có mùi nước hoa* nhưng lại có hương thơm tươi mát mà thành phố không thể nào có được.
*Hương Thủy: 香水 có nghĩa là nước hoa
Thị trấn Hương Thủy cũng không có nhiều xe cô với nhà xưởng, không khí ít bị ô nhiễm, mỗi ngày vào lúc chạng vạng mọi người trong mỗi hộ gia đình đều đem những ghế nhỏ ra ngồi tán gẫu sau khi ăn cơm xong.
Hứa Tiếu Vi không ngủ được, cô khoác cái áo đơn gian rồi ra ngoài tản bộ, vừa mới đẩy cửa ra, cô thấy cameraman đứng ở trước cửa, khẽ nâng tay phải, hình như là chuẩn bị gõ cửa.
Hứa Tiếu Vi hỏi anh ta có chuyện gì vậy, người quay phim nói đạo diễn tìm cô muốn nói gì đó nên mời cô đi một chuyến đến trường quay.
Hứa Tiếu Vi nói được, đóng cửa lại theo cameraman.
Trong lúc ăn cơm chiều Phó Thần phát hiện Hứa Tiếu Vi thất thần, lo lắng cô hông hợp với khí hậu ở đây nên cố ý đến hộ gia đình mượn ít thuốc đưa cho cô, vừa lúc gặp Hứa Tiếu Vi đi với cameraman ra ngoài, hai người khoảng cách quá xa nên Phó Thần kêu Hứa Tiếu Vi dường như không nghe thấy, đi theo cameraman vào trong màn đêm trung.
Hứa Tiếu Vi bị bệnh quáng gà nhẹ, nhưng cho dù nàng nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, cũng cảm giác được khoảng cách giữa bản thân với cái gọi là phim trường ngày càng xa, cô dừng lại, cảnh giác hỏi cameraman: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Cameraman biết suy nghĩ trong lòng Hứa Tiếu Vi, đang muốn giải thích với cô một chút, thì phía sau vang lên giọng nói trầm thấp: "Tiểu Trương, anh đi về trước."
Nhiếp ảnh gia đi rồi, Hứa Tiếu Vi thông qua ánh đèn đường mờ ảo thấy vóc dáng của người đang đi tới, cô cũng thấy không rõ mặt hắn lắm, nhưng từ giọng nói cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Chờ Giang Tấn dừng bước trước mặt cô, Hứa Tiếu Vi còn có chút không thể tin được nhìn hắn: "Sao anh lại tới đây?"
Giang Tấn duỗi tay giúp cô kéo lại áo khoác trên vai: "Biết em nhớ tôi, nên mới tới đây."
Mặt Hứa Tiếu Vi nóng lên, cô bắt đầu cảm thấy may mắn vì bóng đèn ven đường không quá sáng, nếu sáng hơn một chút thì e là Giang Tấn sẽ thấy cô đỏ mặt mất.
"Tôi đâu có nhớ anh đâu."
"Thật sao?" âm cuối của Giang Tấn cao lên vài phần, lấy ra từ tổ tiết mục cái điện thoại kia, mở ra giao diện vòng bạn bè đưa cho Hứa Tiếu Vi xem: "Vậy vì sao em lại cài đặt trên vòng bạn bè là chỉ mình tôi có thể thấy?"
Hứa Tiếu Vi muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Giang Tấn hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, bước lên phía trước một bước, cong lưng xuống, chậm rãi tới gần vánh tai của Hứa Tiếu Vi thôi một hơi, mới nặng nề nói bằng giọng mũi: "Hả?"
Sài Dật cùng Hứa Tiếu Vi thảnh thơi quay trở lại phòng khách, Hứa Tiếu Vi rót cho Sài Dật một ly nước ấm, đến khi xoay người đưa nước cho cô thì phát hiện Sài Dật đang nhìn mình không chớp mắt, cô hơi mỉm cười, nhìn xung quanh mình, phát hiện phòng khách không có bố trí camera, mới nói: "Có thể hỏi em một vấn đề được không?"
"Chị nói đi."
Sài Dật nhận lấy ly nước: " Quan hệ giữa em và Phó Thần là gì?"
"Chỉ đơn thuần là quan hệ tiền bối hậu bối." Hứa Tiếu Vi thành thật trả lời: "Tại sao lại đột nhiên hỏi em vấn đề này?"
"Chỉ là tò mò mà thôi."
Mấy ngày trước đây, Sài Dật cũng thấy sacndal của Phó Thần và Hứa Tiếu Vi trên mạng, cô ấy vốn không chuyện này tin này, nhưng cả ngày hôm nay đến thị trấn Hương Thủy, ánh mắt của Phó Thần gần như dán ở trên người Hứa Tiếu Vi, chưa kể ánh mắt của hắn nhìn của cô không bình thường chút nào, biểu hiện hôm nay cũng có chút đặc biệt, giống như khi Hứa Tiếu Vi có vấn đề gì khó khăn thì anh ta đều hỗ trợ, cứ như là trong quá khứ đã từng như vậy.
Sài Dật lại hỏi: "Vậy quan hệ giữa em và Giang Tấn là gì?"
Là quan hệ gì nhỉ?
Nếu như hỏi vào hai ba tháng trước, Hứa Tiếu Vi sẽ không chút do dự mà trả lời quan hệ của bọn họ chỉ là ông chủ và nhân viên, nhưng mà hiện tại câu nói ấy lại không thể nói ra được.
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào cùng ở chung một nhà?
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào thân mật giống bọn họ?
Làm gì có ông chủ và nhân viên nào có hành động thân mật đến mức hôn môi?
Tuy rằng chuyện đêm hôm ấy đã qua đi, hai người cũng đều ăn ý mà không nhắc lại, nhưng việc này cũng giống như vết sẹo khắc sâu trong lòng Hứa Tiếu Vi.
Bọn họ có quan hệ như thế nào? Câu hỏi này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô một tháng nay, nhưng cuối cùng vẫn chưa có câu trả lời.
Có lẽ nụ hôn đêm đó là do Giang Tấn bị chọc giận nên mới xảy ra, chứ thật sự Giang Tấn vốn dĩ không có ý như vậy.
Rốt cuộc ở chung lâu như vậy, hắn chưa bao giờ phát ra tín hiệu nào cho thấy hắn có hứng thú với cô.
Hứa Tiếu Vi suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, cô sợ rằng bản thân sẽ lún sâu vào cái đầm lầy này mà không thể thoát ra được, để rồi cuối cùng những gì cô nhận được chỉ là những mơ tưởng của bản thân.
Thấy Sài Dật còn đang đợi cô trả lời, Hứa Tiếu Vi nghĩ một hồi, đáp án vẫn như cũ: "Là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên."
"Gì?!" sắc mặt Sài Dật thay đổi, liền nói chuyện bằng phương ngữ* của thị trấn Hương Thủy: "Hai người một chút tiến triển cũng không có?"
*Ngôn ngữ địa phương
"Thật là mệt mỏi, hại chị còn chỉ cho hắn nhiều ý kiến hay như vậy, rốt cuộc là thằng cha đó ngu hay là bị ngốc nghếch vậy......"
Hứa Tiếu Vi không nghe rõ Sài Dật thì thầm cái gì, hỏi lại cô ấy: "Vậy còn chị và Giang Tấn thì sao? Quan hệ là gì?"
"Chị với hắn ư?" Sài Dật xua xua tay: "Em không phải hiểu lầm, chị với thằng thằng cha ấy một chút quan hệ cũng không có, nếu mà bắt buộc phải trả lời thì chính là quan hệ lợi ích, chị kiếm tiền giúp hắn ta, hắn thay chị xua đuổi 'yêu ma quỷ quái'."
Hứa Tiếu Vi bán tín bán nghi, Sài Dật lại chợt đặt cái ly xuống, "Nhưng mà giữa em và Giang Tấn không có quan hệ gì thì chị tuyệt đối không tin, chúng ta đánh cược đi, đêm mai là đêm giao thừa, nếu hắn tới thăm em, thì nói lên em ở trong lòng hắn có một sự tồn tại đặc biệt, nếu hắn không tới, thì coi như chị chưa nói gì."
Nói xong, Sài Dật lấy điện thoại của Hứa Tiếu Vi, đăng lên vòng bạn bè một bài viết mà chỉ giới hạn một người xem là Giang: Thật mong giao thừa năm nay sẽ có người ở cùng mình.
Hứa Tiếu Vi rất muốn cướp lại điện thoại để ngăn lại, nhưng Sài Dật đã ấn xuống nhắc nhở Giang Tấn xem thông báo hơn nữa cũng đã đăng lên vòng bạn bè rồi.
Hứa Tiếu Vi cảm thấy giao thừa là ngày cuối năm, công ty nhất định sẽ rất bận, Vương dì đã từng nói vời cô, vào những ngày nghỉ hoặc cuối năm Giang Tấn đều rất bận, gần như đến tối muộn mới về nhà, những cũng ngủ lại ở văn phòng.
Cho nên đối với việc Sài Dật giúp cô đăng tin lên vòng bạn bè Hứa Tiếu Vi cũng không có để ý lắm, sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ tới việc Sài Dật làm tối hôm qua, cô vội vàng tìm nhân viên của tổ chương trình lấy lại điện thoại để xóa cái tin kia trên vòng bạn bè.
Mở WeChat ra, giao diện vòng bạn bè lại hiện lên 2 thông báo, nhấn mở ra thì thấy, Giang Tấn thích nội dung tối hôm qua chỉ giới hạn một mình hắn người có thể thấy, hơn nữa ở phần bình luận còn để lại một bình luận đơn giản '. '
Hứa Tiếu Vi không rõ là hắn để lại một dấu chấm đó có ý gì, nhưng rất nhanh, nhiệm vụ của ngày tiếp theo đã đến, cô bận rộn đến mức không có thời đi lo lắng chuyện ấy, nhưng khi rảnh rỗi, cô lại nghĩ tới chuyện trên vòng bạn bè.
Thậm chí còn bắt đầu chờ mong đêm nay Giang Tấn có khi nào sẽ đến thăm cô hay không.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, đã bị Hứa Tiếu Vi kịp thời cắt đứt.
Vì không muốn bản thân lại có tinh lực để suy nghĩ miên man, cô đã tìm cho mình rất nhiều công việc trong ngày. Buổi tối sau khi đón 5 đứa trẻ và cơm chiều xong thì các nghệ sĩ quay lại phòng của mình, tắt máy quay, Hứa Tiếu Vi tắm sớm rồi chui vào ổ chăn muốn ngủ, nhưng lại trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ được.
Không khí ở thị trấn Hương Thủy cũng như cái tên của nó, tuy không có mùi nước hoa* nhưng lại có hương thơm tươi mát mà thành phố không thể nào có được.
*Hương Thủy: 香水 có nghĩa là nước hoa
Thị trấn Hương Thủy cũng không có nhiều xe cô với nhà xưởng, không khí ít bị ô nhiễm, mỗi ngày vào lúc chạng vạng mọi người trong mỗi hộ gia đình đều đem những ghế nhỏ ra ngồi tán gẫu sau khi ăn cơm xong.
Hứa Tiếu Vi không ngủ được, cô khoác cái áo đơn gian rồi ra ngoài tản bộ, vừa mới đẩy cửa ra, cô thấy cameraman đứng ở trước cửa, khẽ nâng tay phải, hình như là chuẩn bị gõ cửa.
Hứa Tiếu Vi hỏi anh ta có chuyện gì vậy, người quay phim nói đạo diễn tìm cô muốn nói gì đó nên mời cô đi một chuyến đến trường quay.
Hứa Tiếu Vi nói được, đóng cửa lại theo cameraman.
Trong lúc ăn cơm chiều Phó Thần phát hiện Hứa Tiếu Vi thất thần, lo lắng cô hông hợp với khí hậu ở đây nên cố ý đến hộ gia đình mượn ít thuốc đưa cho cô, vừa lúc gặp Hứa Tiếu Vi đi với cameraman ra ngoài, hai người khoảng cách quá xa nên Phó Thần kêu Hứa Tiếu Vi dường như không nghe thấy, đi theo cameraman vào trong màn đêm trung.
Hứa Tiếu Vi bị bệnh quáng gà nhẹ, nhưng cho dù nàng nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, cũng cảm giác được khoảng cách giữa bản thân với cái gọi là phim trường ngày càng xa, cô dừng lại, cảnh giác hỏi cameraman: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Cameraman biết suy nghĩ trong lòng Hứa Tiếu Vi, đang muốn giải thích với cô một chút, thì phía sau vang lên giọng nói trầm thấp: "Tiểu Trương, anh đi về trước."
Nhiếp ảnh gia đi rồi, Hứa Tiếu Vi thông qua ánh đèn đường mờ ảo thấy vóc dáng của người đang đi tới, cô cũng thấy không rõ mặt hắn lắm, nhưng từ giọng nói cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Chờ Giang Tấn dừng bước trước mặt cô, Hứa Tiếu Vi còn có chút không thể tin được nhìn hắn: "Sao anh lại tới đây?"
Giang Tấn duỗi tay giúp cô kéo lại áo khoác trên vai: "Biết em nhớ tôi, nên mới tới đây."
Mặt Hứa Tiếu Vi nóng lên, cô bắt đầu cảm thấy may mắn vì bóng đèn ven đường không quá sáng, nếu sáng hơn một chút thì e là Giang Tấn sẽ thấy cô đỏ mặt mất.
"Tôi đâu có nhớ anh đâu."
"Thật sao?" âm cuối của Giang Tấn cao lên vài phần, lấy ra từ tổ tiết mục cái điện thoại kia, mở ra giao diện vòng bạn bè đưa cho Hứa Tiếu Vi xem: "Vậy vì sao em lại cài đặt trên vòng bạn bè là chỉ mình tôi có thể thấy?"
Hứa Tiếu Vi muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Giang Tấn hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, bước lên phía trước một bước, cong lưng xuống, chậm rãi tới gần vánh tai của Hứa Tiếu Vi thôi một hơi, mới nặng nề nói bằng giọng mũi: "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.