Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà
Chương 21: Tương lai của anh, về sau em sẽ ở bên
Đổng Thất
12/07/2021
Edit: Aeng-앵
Về đến nhà, Giang Tấn lập tức đi thẳng lên lầu mà không nói một lời.
Hứa Tiếu Vi ở dưới lầu nhìn bóng lưng hắn rời đi cho đến khi biến mất, mới nhàn nhạt thở dài, sau đó cũng cất bước trở về phòng để tắm rửa.
Hứa Tiếu Vi đi xuống lầu sau khi tắm xong vẫn không thấy Giang Tấn nên hỏi dì Vương, dì Vương vừa dọn phòng tạp vụ vừa nói:
"Ông chủ đang ở trên sân thượng."
Hứa Tiếu Vi nói "Ồ" rồi xoay người đến quầy bar lấy đồ. Đang đi lên thì bị dì Vương ngăn lại:
"Lâu lắm rồi tôi mới thấy sắc mặt ông chủ xấu như vậy, Tiểu Vi lát nữa cô có nói chuyện nhớ chú ý một chút nhé."
"Được rồi."
Hứa Tiếu Vi cầm chai rượu và hai cái ly đi đến cổng sân thượng, Nhìn thấy sân thượng khổng lồ được bao quanh bởi kính trong suốt, kính ngăn không khí lạnh bên ngoài và hệ thống sưởi trong nhà được bật lên. Giang Tấn mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, nằm trên ghế tựa với đôi chân buông thả tự do ở đó. Trong tầm mắt của Hứa Tiếu Vi cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn.
Khi vừa bước xuống xe, Ngô An Toàn đã nhanh chóng giải thích với cô rằng vừa rồi Giang Tấn đang ở dưới lầu, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Hứa Tiếu Vi đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Thụy Phong, vòng tay mở rộng như muốn ngã xuống nên vẻ mặt hắn mới xấu đi, im lặng không nói lời nào.
Cuối cùng còn nhắc nhở Hứa Tiếu Vi:
"Tôi theo hắn nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. Cô tối nãy vẫn là nên thành khẩn xin lỗi,... rửa sạch lỗi lầm."
Hứa Tiếu Vi đi vào sân thượng, một cỗ mùi thuốc lá gay mũi lập tức xuất hiện và tràn vào xoang mũi của cô, khiến cô không nhịn được mà ho khan.
Giang Tấn nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ một giây sau liền thu hồi tầm mắt đồng thời lại hút điếu thuốc có trong tay.
Hứa Tiếu Vi ngồi trên cái ghế bên cạnh hắn nói:
"Hút thuốc rất có hại cho thân thể."
Giang Tấn chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì.
Mãi một lúc sau Hứa Tiếu Vi lại ho khan vì khói thuốc bay tứ tung, Giang Tấn mới đem đầu thuốc lá dập tắt.
Hứa Tiếu Vi đem bình rượu cùng cái ly đặt lên bàn, giọng nói phát ra như muỗi kêu:
"Tôi xin lỗi."
Giang Tấn đang nằm trên ghế tựa, hai tay chắp sau đầu, lông mày khẽ nhúc nhích khi nghe vậy, hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Tiếu Vi, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi vẫn như cũ, không nói lời nào.
Hứa Tiếu Vi bị nhìn như vậy có chút lo lắng, rót một ly rượu đưa cho hắn, cô lại nói:
"Tôi không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn."
Thực ra, cô biết chắc chắn Đoạn Lam sẽ không xuống tay với mình, nên mới dám đứng ở mép sân thượng làm như vậy.
Ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của Giang Tấn dừng lại ở trên người Hứa Tiếu Vi, giống như muốn đem thân thể của cô đốt thành một lỗ lớn, khoảng hai phút sau, Giang Tấn mới giơ tay nhận lấy ly rượu cô đưa cho, trầm giọng nói:
"Không có lần sau."
"Tuyệt đối không có lần sau."
Hứa Tiếu Vi đột nhiên mỉm cười, vì để cho thấy bản thân mình thành thật còn dựng thẳng ba ngón tay lên:
"Tôi sẽ không ngốc như vậy nữa, sẽ không vì người khác mà tự kết liễu cuộc đời của mình."
Sau khi nói xong, bốn phía không khí cũng đã dịu hơn vài phần, Hứa Tiếu Vi nhấp một ngụm rượu, mới dám tiếp tục nói:
"Tôi vẫn luôn nhớ anh đã từng nói với tôi rằng thủ đoạn trả đũa ngu ngốc nhất của mọi người là chết cùng nhau."
Giang Tấn khẽ nhướng mày, "Tôi nói với em khi nào?"
"Năm thứ hai của tôi." Hứa Tiếu Vi nói, "Có thể anh đã quên, câu nói này là lời thoại của bộ phim khi đó. Nhưng tôi vẫn luôn giữ nó trong lòng."
Giang Tấn năm đó được nhận vào W. Lúc đó hắn đã là một diễn viên giành được nhiều giải thưởng khi chỉ mới là sinh viên đại học, và ngoại hình của hắn cũng được rất nhiều người biết đến kể từ khi nhập học. Hứa Tiếu Vi có thể đem lời hắn nói nhớ lâu đến vậy, là bởi vì Giang Tấn rất ít khi nói chuyện dù là bất cứa dịp nào.
Giang Tấn áp miệng cốc lên môi, từ từ nhấp, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Thời đại học, em nhớ được bao nhiêu?"
Hứa Tiếu Vi hồi tưởng một lát, rồi lắc đầu.
Mấy năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ký ức trong lòng cô cũng từ từ bị gột rửa.
Hứa Tiếu Vi đang cúi đầu suy nghĩ, nhưng cô không phát hiện Giang Tấn ở phía đối diện, đôi mắt đen lấp lánh càng sâu, giống như đại dương sâu thẳm phía xa, nhìn không thấu đáy.
Sự kiện đó cô cũng không nhớ rõ sao.
Nhưng một lúc sau, Giang Tấn đã đem tất cả cảm xúc giấu nhẹm đi, lấy ra một bức ảnh đưa cho Hứa Tiếu Vi.
Trên ảnh chụp là một cặp vợ chồng, trên mặt hai người đều nở một nụ cười tươi, người đàn ông còn nhìn người phụ nữ với ánh mắt dịu dàng. Hứa Tiếu Vi liền hỏi, "Đây là cha mẹ của anh phải không?"
Giang Tấn nói "ừm" rồi quay lại nhìn những vì sao dày đặc trên không trung, "Giang Thịnh là anh cùng cha khác mẹ của tôi...."
Giang Tấn chậm rãi nói, Hứa Tiếu Vi ở một bên cũng ngồi nghe rất nghiêm túc, khi hắn nói, giọng của hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh như thể đang giải thích một điều gì đó không liên quan đến mình. Nhưng Hứa Tiếu Vi vẫn nhận thấy, khi hắn nói đến mẹ, bàn tay sẽ hơi nắm lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Giang Tấn đã thực hiện lời hứa, nói cho cô biết về những gì xảy ra với gia đình Giang trong mấy năm nay. Giang Thịnh chuyển vào nhà họ Giang, mẹ của hắn qua đời vì bệnh tật, lí do tại sao hắn rời khỏi nhà họ Giang, cùng với những sự tích tàn nhẫn trên thương trường của hắn đối với Giang Thịnh.
Cuối cùng, Giang Tấn liếc nhìn Hứa Tiếu Vi vẫn còn đang sững sờ, âm thanh còn mang theo 1 chút vui vẻ hỏi cô:
"Em có sợ không?"
Hứa Tiếu Vi trả lại cho Giang Tấn bức ảnh đang cầm trên tay, rồi hếch nhẹ cằm lên, cao ngạo mà diễm lệ nói:
"Anh tôi còn không sợ, sao phải sợ ba của anh?"
Giang Tấn: "..."
Nghe kiểu gì cũng thấy không thích hợp, hắn là yêu ma quỷ quái sao?
Hứa Tiếu Vi cầm lấy ly rượu lên, một hơi uống cạn, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tấn,
"Vậy năm nào anh cũng đón Tết một mình à?"
"Ừ."
Giang Tấn có vẻ rất thích bầu trời đầy sao, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều dừng vào bầu trời vô biên, khoanh tay nằm đó, lông mày và ánh mắt vô tình dịu đi, nét mặt mềm mại bỗng mất đi vẻ lạnh lùng lúc trước, hình ảnh đó chiếu vào trong mắt Hứa Tiếu Vi bỗng khiến cô lộ ra một vài phần đồng tình.
Nàng vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này không có ai so với cô thảm hại hơn, đến bây giờ cô mới biết được, so với Giang Tấn, cô còn có mẹ để dựa vào, có thể vì mẹ mà phấn đấu, nhưng Giang Tấn cái gì cũng đều không có, tất cả hạnh phúc của gia đình đều bị đoạt đi hết.
Không biết vì sao Hứa Tiếu Vi lại thấy lòng mình nghẹn lại, cô nhìn về phía Giang Tấn một lúc, sau đó chạy tới bên hắn, nắm lấy cánh tay của Giang Tấn, nói với hắn:
"Tương lai của anh, về sau em sẽ ở bên."
~~~~~~
# Cảm động quá!! ~
~~~~~~
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Aeng-앵
Về đến nhà, Giang Tấn lập tức đi thẳng lên lầu mà không nói một lời.
Hứa Tiếu Vi ở dưới lầu nhìn bóng lưng hắn rời đi cho đến khi biến mất, mới nhàn nhạt thở dài, sau đó cũng cất bước trở về phòng để tắm rửa.
Hứa Tiếu Vi đi xuống lầu sau khi tắm xong vẫn không thấy Giang Tấn nên hỏi dì Vương, dì Vương vừa dọn phòng tạp vụ vừa nói:
"Ông chủ đang ở trên sân thượng."
Hứa Tiếu Vi nói "Ồ" rồi xoay người đến quầy bar lấy đồ. Đang đi lên thì bị dì Vương ngăn lại:
"Lâu lắm rồi tôi mới thấy sắc mặt ông chủ xấu như vậy, Tiểu Vi lát nữa cô có nói chuyện nhớ chú ý một chút nhé."
"Được rồi."
Hứa Tiếu Vi cầm chai rượu và hai cái ly đi đến cổng sân thượng, Nhìn thấy sân thượng khổng lồ được bao quanh bởi kính trong suốt, kính ngăn không khí lạnh bên ngoài và hệ thống sưởi trong nhà được bật lên. Giang Tấn mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, nằm trên ghế tựa với đôi chân buông thả tự do ở đó. Trong tầm mắt của Hứa Tiếu Vi cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn.
Khi vừa bước xuống xe, Ngô An Toàn đã nhanh chóng giải thích với cô rằng vừa rồi Giang Tấn đang ở dưới lầu, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Hứa Tiếu Vi đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Thụy Phong, vòng tay mở rộng như muốn ngã xuống nên vẻ mặt hắn mới xấu đi, im lặng không nói lời nào.
Cuối cùng còn nhắc nhở Hứa Tiếu Vi:
"Tôi theo hắn nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. Cô tối nãy vẫn là nên thành khẩn xin lỗi,... rửa sạch lỗi lầm."
Hứa Tiếu Vi đi vào sân thượng, một cỗ mùi thuốc lá gay mũi lập tức xuất hiện và tràn vào xoang mũi của cô, khiến cô không nhịn được mà ho khan.
Giang Tấn nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ một giây sau liền thu hồi tầm mắt đồng thời lại hút điếu thuốc có trong tay.
Hứa Tiếu Vi ngồi trên cái ghế bên cạnh hắn nói:
"Hút thuốc rất có hại cho thân thể."
Giang Tấn chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì.
Mãi một lúc sau Hứa Tiếu Vi lại ho khan vì khói thuốc bay tứ tung, Giang Tấn mới đem đầu thuốc lá dập tắt.
Hứa Tiếu Vi đem bình rượu cùng cái ly đặt lên bàn, giọng nói phát ra như muỗi kêu:
"Tôi xin lỗi."
Giang Tấn đang nằm trên ghế tựa, hai tay chắp sau đầu, lông mày khẽ nhúc nhích khi nghe vậy, hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Tiếu Vi, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi vẫn như cũ, không nói lời nào.
Hứa Tiếu Vi bị nhìn như vậy có chút lo lắng, rót một ly rượu đưa cho hắn, cô lại nói:
"Tôi không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn."
Thực ra, cô biết chắc chắn Đoạn Lam sẽ không xuống tay với mình, nên mới dám đứng ở mép sân thượng làm như vậy.
Ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của Giang Tấn dừng lại ở trên người Hứa Tiếu Vi, giống như muốn đem thân thể của cô đốt thành một lỗ lớn, khoảng hai phút sau, Giang Tấn mới giơ tay nhận lấy ly rượu cô đưa cho, trầm giọng nói:
"Không có lần sau."
"Tuyệt đối không có lần sau."
Hứa Tiếu Vi đột nhiên mỉm cười, vì để cho thấy bản thân mình thành thật còn dựng thẳng ba ngón tay lên:
"Tôi sẽ không ngốc như vậy nữa, sẽ không vì người khác mà tự kết liễu cuộc đời của mình."
Sau khi nói xong, bốn phía không khí cũng đã dịu hơn vài phần, Hứa Tiếu Vi nhấp một ngụm rượu, mới dám tiếp tục nói:
"Tôi vẫn luôn nhớ anh đã từng nói với tôi rằng thủ đoạn trả đũa ngu ngốc nhất của mọi người là chết cùng nhau."
Giang Tấn khẽ nhướng mày, "Tôi nói với em khi nào?"
"Năm thứ hai của tôi." Hứa Tiếu Vi nói, "Có thể anh đã quên, câu nói này là lời thoại của bộ phim khi đó. Nhưng tôi vẫn luôn giữ nó trong lòng."
Giang Tấn năm đó được nhận vào W. Lúc đó hắn đã là một diễn viên giành được nhiều giải thưởng khi chỉ mới là sinh viên đại học, và ngoại hình của hắn cũng được rất nhiều người biết đến kể từ khi nhập học. Hứa Tiếu Vi có thể đem lời hắn nói nhớ lâu đến vậy, là bởi vì Giang Tấn rất ít khi nói chuyện dù là bất cứa dịp nào.
Giang Tấn áp miệng cốc lên môi, từ từ nhấp, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Thời đại học, em nhớ được bao nhiêu?"
Hứa Tiếu Vi hồi tưởng một lát, rồi lắc đầu.
Mấy năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ký ức trong lòng cô cũng từ từ bị gột rửa.
Hứa Tiếu Vi đang cúi đầu suy nghĩ, nhưng cô không phát hiện Giang Tấn ở phía đối diện, đôi mắt đen lấp lánh càng sâu, giống như đại dương sâu thẳm phía xa, nhìn không thấu đáy.
Sự kiện đó cô cũng không nhớ rõ sao.
Nhưng một lúc sau, Giang Tấn đã đem tất cả cảm xúc giấu nhẹm đi, lấy ra một bức ảnh đưa cho Hứa Tiếu Vi.
Trên ảnh chụp là một cặp vợ chồng, trên mặt hai người đều nở một nụ cười tươi, người đàn ông còn nhìn người phụ nữ với ánh mắt dịu dàng. Hứa Tiếu Vi liền hỏi, "Đây là cha mẹ của anh phải không?"
Giang Tấn nói "ừm" rồi quay lại nhìn những vì sao dày đặc trên không trung, "Giang Thịnh là anh cùng cha khác mẹ của tôi...."
Giang Tấn chậm rãi nói, Hứa Tiếu Vi ở một bên cũng ngồi nghe rất nghiêm túc, khi hắn nói, giọng của hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh như thể đang giải thích một điều gì đó không liên quan đến mình. Nhưng Hứa Tiếu Vi vẫn nhận thấy, khi hắn nói đến mẹ, bàn tay sẽ hơi nắm lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Giang Tấn đã thực hiện lời hứa, nói cho cô biết về những gì xảy ra với gia đình Giang trong mấy năm nay. Giang Thịnh chuyển vào nhà họ Giang, mẹ của hắn qua đời vì bệnh tật, lí do tại sao hắn rời khỏi nhà họ Giang, cùng với những sự tích tàn nhẫn trên thương trường của hắn đối với Giang Thịnh.
Cuối cùng, Giang Tấn liếc nhìn Hứa Tiếu Vi vẫn còn đang sững sờ, âm thanh còn mang theo 1 chút vui vẻ hỏi cô:
"Em có sợ không?"
Hứa Tiếu Vi trả lại cho Giang Tấn bức ảnh đang cầm trên tay, rồi hếch nhẹ cằm lên, cao ngạo mà diễm lệ nói:
"Anh tôi còn không sợ, sao phải sợ ba của anh?"
Giang Tấn: "..."
Nghe kiểu gì cũng thấy không thích hợp, hắn là yêu ma quỷ quái sao?
Hứa Tiếu Vi cầm lấy ly rượu lên, một hơi uống cạn, chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tấn,
"Vậy năm nào anh cũng đón Tết một mình à?"
"Ừ."
Giang Tấn có vẻ rất thích bầu trời đầy sao, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều dừng vào bầu trời vô biên, khoanh tay nằm đó, lông mày và ánh mắt vô tình dịu đi, nét mặt mềm mại bỗng mất đi vẻ lạnh lùng lúc trước, hình ảnh đó chiếu vào trong mắt Hứa Tiếu Vi bỗng khiến cô lộ ra một vài phần đồng tình.
Nàng vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này không có ai so với cô thảm hại hơn, đến bây giờ cô mới biết được, so với Giang Tấn, cô còn có mẹ để dựa vào, có thể vì mẹ mà phấn đấu, nhưng Giang Tấn cái gì cũng đều không có, tất cả hạnh phúc của gia đình đều bị đoạt đi hết.
Không biết vì sao Hứa Tiếu Vi lại thấy lòng mình nghẹn lại, cô nhìn về phía Giang Tấn một lúc, sau đó chạy tới bên hắn, nắm lấy cánh tay của Giang Tấn, nói với hắn:
"Tương lai của anh, về sau em sẽ ở bên."
~~~~~~
# Cảm động quá!! ~
~~~~~~
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Aeng-앵
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.