Chương 43: Nghi lễ thiên tử thành hôn
Thử Uyên
14/12/2020
Tôi còn chưa kịp thương tâm vì chuyện này ông đã nói tiếp: “Việc này phải làm nhanh gọn thôi, nhưng cũng không thể khoa trương quá được. Ta cũng nói thẳng thế này…”
“Bệ hạ cưới…ừm…là cưới một nam tử. Lễ bộ chuẩn bị hai bộ hôn phục cho nam tử, trừ bỏ lễ ban thưởng tế tự, còn lại hết thảy đều tổ chức theo ý Thánh Thượng ở trong nội cung thôi, không phô trương, không thiệp mời.”
Tôi há miệng.
Ông lại bổ sung: “Tuy là không phô trương nhưng dù sao cũng là thiên tử, mọi chuyện vẫn phải xử lý thật tinh tế vào. Chuẩn bị đầy đủ lễ vật, hôn phục cũng phải được may bằng vải gấm, do tú nương giỏi nhất trong cung chuẩn bị, chỗ thêu tơ vàng,…”
“Nến đỏ phải lấy dầu nến từ chùa miếu trên núi Thiên Hạc, nơi đó hương hỏa hưng vượng nhất. Dù không cầu dòng dõi nhưng vẫn phải cầu bình an. Nói đến dòng dõi, mấy thứ như hoa tiêu gì đó không cần chuẩn bị. Giản lược mấy cái dư thừa đi. Còn có tam trà lục lễ, màn cưới, rượu hợp cẩn, mấy thứ nam tử dùng…”
Tôi sững sờ mà nghe, còn trong lòng thì mãnh liệt vỗ sóng.
“…Những cái này thì phải đầy đủ, nhất là cái đồ nam dùng kia nhất định phải tinh tế đấy! Nhất định phải xịn vào! Còn phải coi trọng hơn cả quốc lễ đấy! Không, đây là quốc lễ thật còn gì! Mặc dù thiếu lễ tế tự báo tổ tông, còn những cái khác nhất định phải xử lý theo thể lễ của thiên tử. Bên ngoài thì chỉ là một buổi tế lễ bình thường thôi, nhưng trên thực tế phải chi tiêu dụng tâm vào.”
Tôi khó khăn mới mở miệng được: “Ngay cả như vậy, xin đại nhân báo lên chi tiêu cho hậu lễ ạ, để còn chuẩn bị cho tốt…”
Nghiêm đại nhân đột nhiên cười to, tinh thần nhìn minh mẫn sáng láng lắm. Ông vỗ vỗ vai tôi nói: “Cố Nhậm nói người nghiêm cẩn quả thật không sai! Ta vốn lo hắn nói không rõ ràng được với ngươi. Việc này vừa lớn vừa gấp nên lần này ta mới tự mình đến nói chuyện trực tiếp với ngươi, bỏ qua mấy giai đoạn không cần thiết đi.”
Ông đứng dậy phủi phủi tay áo, “Việc này là đặc thù không thể lộ ra, mấy ngày nay ngươi phái mấy người kín miệng theo Cố Nhậm đến Lễ bộ để tính toán rõ ràng chi tiết ra. Thừa thiếu chỗ nào thì lại bàn sau.”
Ông nói xong là đi, không thèm đợi Cố Nhậm luôn.
Tôi cuống quýt đứng lên làm lễ với bóng lưng của ông.
Nghiêm đại nhân không thèm tuân lễ luôn? Sao hôm nay ông có chút vội vã nhỉ, không giống tác phong ngày xưa gì cả.
Cố Nhậm lại gần, thần bí nói: “Huynh có biết người kia… Ừm, là nam hậu ấy, là người phương nào không?”
Tôi lắc đầu.
“Ta cũng không biết…” Y nói tiếp: “Nhưng hình như Chưởng thư nhận ra người kia thì phải…”
“Huynh đừng nói ra!” Tôi kinh hoảng cản y.
Cố Nhậm run lên, chắc là bị tôi hù cho: “Ta nói với huynh chuyện lúc đó nhá, thật sự ta không nhịn được nữa rồi. Huynh cũng kín miệng, cứ coi như nghe mấy chuyện đồn thổi thôi đi, sau này đừng nói ra chỗ khác là được… Huống hồ ta cũng không biết người kia là ai mà. Nghiêm đại nhân thì cứ sợ chuyện này bị tiết lộ, nhưng Thánh Thượng lại chả thèm quan tâm chút nào. Người vốn là muốn tổ chức lớn để thông cáo cả thiên hạ biết ấy. Mấy đồ cần thiết phải là đồ tốt nhất, tế tổ lễ tự đều không được thiếu cơ…”
Tôi không ngăn Cố Nhậm nữa, chỉ lẳng lặng mà nghe. Thật ra tôi cũng muốn nghe mà, nói chung cũng hâm mộ lễ cưới của hai nam tử thật đấy…
“….Đêm qua Thánh Thượng triệu nửa cái Lễ bộ vào, trực tiếp thẳng mặt nói mấy việc này. Huynh không biết tình cảnh lúc đấy đâu, phải nói là đất trời u ám luôn ấy! Mỗi người đều đen mặt không nhìn ra dáng vẻ gì luôn! Lúc ấy ta lại bị kẹp ở giữa, tức không kịp thở luôn. Chả ai dám nói gì, trong điện chỉ có mỗi Chưởng thư là liều mạng nói…”
Cố Nhậm thở phào rồi nói tiếp: “Nói nhá…Thật ra có hơi khó nghe, huynh cũng biết lúc Chưởng thư giáo huấn người khác không xài đến một từ thô tục ấy, mà là trích dẫn điển cố điển tích ra hết. Ý ông cũng là tức giận, nói là chỉ sợ là Thánh Thượng thấy thú vị mới mẻ mà thôi, chứ thành thân là không thể. Chuyện dòng dõi nên có vẫn phải có, còn bảo Thánh Thượng đừng để kẻ kia mê hoặc. Sắc mặt Thánh Thượng cũng khó nhìn chả kém nhưng vẫn chịu đựng, quả quyết nói rằng đây không phải là si mê nhất thời, cũng không phải hiếm lạ thứ mới mẻ. Đến tận khi Chưởng thư tự nói người kia không biết liêm sỉ dám bò lên long sàng…”
Tôi nghe mà cũng phải hít vào, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Nhậm uống một hớp nước rồi mới nói: “Thì là Thánh Thượng long nhân giận dữ chứ sao. Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của người luôn. Thánh Thượng đứng dậy quát ‘Làm càn!’, vỗ bàn một cái rung cả lên. Ta run chân đến hoảng, vội vã quỳ xuống…”
Cố Nhậm ra vẻ mặt thống khổ: “…Thật sự, ta bị dọa không ngờ được ấy. Đầu gối đau muốn chết, trong cả điện vẫn chỉ có Nghiêm Chưởng thư là vẫn chưa quỳ, nhìn thẳng vào Thánh Thượng không chịu nhượng bộ. Thánh Thượng nói người kính ông là phận trưởng bối, lại là người dạy dỗ cung lễ không ít nên mới nhẫn nhịn không cãi. Nhưng Thánh Thượng người đã muốn ai, muốn cả đời bên ai thì không ai quyết định thay được. Người là quyết tâm muốn ở bên người kia đấy…”
Tôi nghe mà lòng kinh sợ, lại bị những lời này rung động trong tim. Lòng nghĩ đến nhiều thứ, cũng chả để ý đến Cố Nhậm đã quên dùng kính xưng với Thánh Thượng luôn.
“…Sau đó người nói Nghiêm Chưởng thư cứng nhắc, còn nói…Mặc dù tình yêu giữa nam tử với nhau có khác với tình yêu nam nữ thật, nhưng ý tình vẫn là như thế. Nghiêm Chưởng thư tức không chịu nổi nhưng cũng chả biết phản bác thế nào, chỉ một mực nói việc này vi phạm cương thường, là lễ pháp tà đạo, âm dương không phân, rối loạn luân thường…”
“Thánh Thượng ấy, thế mà lý cũng nhiều, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn hết lý do để phản lại vậy. Người cứ một mực tranh luận với Nghiêm Chưởng thư. Sau đó đột nhiên có người ở bên ngoài gọi thẳng tục danh của Thánh Thượng, Thánh Thượng nghe xong thì lại luống cuống, Nghiêm Chưởng thư nghe xong cũng sửng sốt luôn…”
Cố Nhậm lắc đầu, bất đắc dĩ kể tiếp: “Ta cũng không hiểu sao mình còn nhớ rõ thế. Người kia xông vào, nhìn một đám người chúng ta. Dường như y cũng tức giận, nói Thánh Thượng tự tác chủ trương, sao có thể lỗ mãng như thế. Ta nghe mà cũng lạnh sống lưng, thế mà Thánh Thượng lại không hề tức, chỉ nhìn chằm chằm y. Y cũng xúc động một hồi, nói xong câu đó cũng không nói gì nữa.” Cố Nhậm nói đến đó lại tròn xoe mắt nở nụ cười.
Tôi nghĩ thầm, không phải huynh đang sợ hãi à, sao như thể hóng chuyện vui thế?
Trên mặt Cố Nhậm cũng hiện ra nghi hoặc: “Sau khi Nghiêm Chưởng thư nhìn thấy người kia thì kích động lắm luôn, dường như không dám tin ấy, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó. Ta đứng cách khá xa ông nên cũng không nghe ra là gì…Sau đó thái độ của Chưởng thư cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, chỉ là vẫn không đồng ý. Thánh Thượng cũng không vui, người kia thì không nói chuyện. Lúc ấy ta còn tưởng việc này cứ thế là qua rồi, kết quả lại là…”
Cố Nhậm thở dài, nói: “Kết quả lại là Thánh Thượng trực tiếp mang người kia đi theo nhiếp chính, càng tỏ ra thái độ đặc biệt của người đối với người kia. Ta bị dọa đến phát run, chỉ sợ lại ầm ĩ thêm một trận, nhưng mà may mắn cuối cùng Chưởng thư cũng thỏa hiệp. Thật ra việc này ta vẫn chưa nghĩ ra nổi. Nếu theo lý thuyết mang người đến nhiếp chính không khác gì làm nhục triều cương ấy, thế mà Chưởng thư lại đồng ý hết thảy…”
Đúng thế thật, vì sao vậy…Tôi cũng thấy khó hiểu.
Cố Nhậm kể xong cũng hít sâu một hơi rồi thở ra, giống như là đang tích lũy lại một chút can đảm còn sót lại.
Y nhìn về phía tôi, có hơi do dự: “Mặc Bạn ấy, thật ra ta nói nhiều thế này, muốn nói nhất chính là…chuyện sáng nay. Đêm qua thật sự là ta thức trắng đêm luôn, sáng nay mơ màng quên mất không mang đèn. Huynh nói lại với y nhá, sao lại ghen tuông mù quáng đến mức vậy cơ chứ. Hôm trước mới trải qua một ngày rúng động lòng người lắm rồi, trong lòng vốn vẫn phải nghĩ bao việc lung tung khác. Còn y thì cứ…là ra vẻ khoe khoang vậy. Tất nhiên ta nhận ra rồi, thật sự là có muốn giả vờ mù cũng không nổi đâu…”
Sao đột nhiên lại nói về chuyện của tôi rồi thế này? Hóa ra y kể chuyện làm nền kia dài đến vậy chỉ là để nói cái chuyện này sao…
Mặt tôi đỏ thấu lên.
Tôi còn suýt quên Cố Nhậm đã biết chuyện giữa tôi và Trần Du rồi…
Dường như Cố Nhậm cũng nhận ra tôi đang khó xử, vội phân trần: “Không phải ta nói y không tốt đâu, cũng không phải là có thành kiến gì với chuyện của hai người…Chỉ là việc này, hai người không thể giống như thiên tử, khó tránh khỏi, khỏi mấy lời đàm tiếu ấy. Vẫn nên bơn bớt lại một chút, chớ giống như ở cửa cung hôm nay ấy…Như thế miễn để, để người ta trông thấy.”
Nghe xong lời này tôi lại càng xấu hổ hơn.Tôi nghĩ Cố Nhậm hiểu lầm tôi cũng muốn khoe khoang chuyện này ra vậy, chứ sao lại dám làm mấy động tác thân mật như vậy với Trần Du chứ. Nhưng tôi cũng chả thể nói gì được, chỉ có thể nhịn cái danh xấu này mà thôi.
Cố Nhậm vẫn chưa yên lòng, cứ nghĩ tôi không tin y, lại nhấn mạnh lần nữa: “Ta tuyệt đối không có thành kiến gì luôn. Thật ra hai người vẫn luôn thân thiết với nhau, việc này vốn cũng tự nhiên. Ngày trước hai người các huynh…cứ như dính nhơm nhớp lấy nhau ấy…”
Y vỗ vỗ vai tôi, nói: “Huynh không cần cảm thấy khó xử gì đâu, ta cũng không thèm để ý đến mấy chuyện này mà. Ta coi huynh là bạn tốt, huynh đừng có vì chuyện này mà xa lánh ta đấy.”
“Sao lại xa lánh được!” Tôi vội đáp, sau đó lại nhìn y mà thật lòng nói: “Cảm tạ huynh.”
“Có gì mà phải cảm tạ!” Cố Nhậm phất tay, do dự một hồi mới cười giỡn: “Nếu thật sự muốn cảm tạ thì bảo y đừng xụ mặt nhìn ta nữa. Mỗi lần nhìn ánh mắt y ta đều phát hãi.”
Tôi bị y chọc cười, lại nghĩ tới hiểu lầm của Trần Du với Cố Nhậm đã gỡ được nên kiên định đáp: “Không có đâu, sau này sẽ không thế nữa.”
Rốt cuộc Cố Nhậm cũng gỡ xuống được khúc mắc nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, y trở lại dáng vẻ thường ngày, cười to mà nói: “Đây là nỗi sầu khổ bấy lâu của ta luôn ấy.” Y đứng dậy: “À đang tiện nói luôn, ta vẫn luôn nghĩ phải nói với huynh thế nào…”
“…Chuyện vừa nãy ấy, thiên tử thành hôn cũng là chuyện trọng đại. Ở Lễ bộ minh tế cũng cần phải thanh toán nhiều, còn cả mấy việc mua bán đủ loại sự vụ rườm rà, mấy ngày nữa Trình huynh phái người đến cũng được. Khoảng thời gian này Lễ bộ cũng bận rộn nhiều chuyện…”
Cố Nhậm lại nói mấy chuyện lễ nghi hôn sự này, nói xong y cũng hành lễ rồi đẩy cửa đi.
Tôi đứng trong phòng nhìn Cố Nhậm rời đi, tuy trong lòng cũng hơi kỳ quái. Ngoại trừ thầy tôi ra, đây là lần đầu tiên tôi nói đến chuyện này, cảm giác để người khác biết chuyện của mình cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy.
Tôi lại quay đầu nhìn những tán lá cây xanh biếc ngoài trời, gốc hoa quế vẫn luôn lặng yên đứng đó, thân cây xám nhạt, các phiến lá xanh bóng dày đặc. Gió thì cứ nhè nhẹ thoáng qua, không phất nổi một cái lá cây.
Tôi nhìn một lúc không hiểu sao lại buồn cười. Lòng nghĩ xuân nở thu tàn, vạn vật đều có quy luật cả. Cây hoa quế này ngày thường chẳng để vào mắt, nhưng đến mùa thu, kỳ hoa nở lại mang đến một mùi hương tuyệt trần, ngào ngạt mà mê người…Trích một đoạn lời tác giả: Khuất Nghiêu vẫn luôn chán ghét kẻ kia, y tận mắt thấy Trình Dữ thống khổ vì hắn thế nào nên thống hận hắn không thôi. Đột nhiên biết được người kia lại chính là mình thì thật ra không thể vui nổi được. Thậm chí còn càng thêm hối hận và tự trách ấy, vì y cũng biết ngày trước những cuộc cãi lộn kịch liệt đến thế nào mà.
“Bệ hạ cưới…ừm…là cưới một nam tử. Lễ bộ chuẩn bị hai bộ hôn phục cho nam tử, trừ bỏ lễ ban thưởng tế tự, còn lại hết thảy đều tổ chức theo ý Thánh Thượng ở trong nội cung thôi, không phô trương, không thiệp mời.”
Tôi há miệng.
Ông lại bổ sung: “Tuy là không phô trương nhưng dù sao cũng là thiên tử, mọi chuyện vẫn phải xử lý thật tinh tế vào. Chuẩn bị đầy đủ lễ vật, hôn phục cũng phải được may bằng vải gấm, do tú nương giỏi nhất trong cung chuẩn bị, chỗ thêu tơ vàng,…”
“Nến đỏ phải lấy dầu nến từ chùa miếu trên núi Thiên Hạc, nơi đó hương hỏa hưng vượng nhất. Dù không cầu dòng dõi nhưng vẫn phải cầu bình an. Nói đến dòng dõi, mấy thứ như hoa tiêu gì đó không cần chuẩn bị. Giản lược mấy cái dư thừa đi. Còn có tam trà lục lễ, màn cưới, rượu hợp cẩn, mấy thứ nam tử dùng…”
Tôi sững sờ mà nghe, còn trong lòng thì mãnh liệt vỗ sóng.
“…Những cái này thì phải đầy đủ, nhất là cái đồ nam dùng kia nhất định phải tinh tế đấy! Nhất định phải xịn vào! Còn phải coi trọng hơn cả quốc lễ đấy! Không, đây là quốc lễ thật còn gì! Mặc dù thiếu lễ tế tự báo tổ tông, còn những cái khác nhất định phải xử lý theo thể lễ của thiên tử. Bên ngoài thì chỉ là một buổi tế lễ bình thường thôi, nhưng trên thực tế phải chi tiêu dụng tâm vào.”
Tôi khó khăn mới mở miệng được: “Ngay cả như vậy, xin đại nhân báo lên chi tiêu cho hậu lễ ạ, để còn chuẩn bị cho tốt…”
Nghiêm đại nhân đột nhiên cười to, tinh thần nhìn minh mẫn sáng láng lắm. Ông vỗ vỗ vai tôi nói: “Cố Nhậm nói người nghiêm cẩn quả thật không sai! Ta vốn lo hắn nói không rõ ràng được với ngươi. Việc này vừa lớn vừa gấp nên lần này ta mới tự mình đến nói chuyện trực tiếp với ngươi, bỏ qua mấy giai đoạn không cần thiết đi.”
Ông đứng dậy phủi phủi tay áo, “Việc này là đặc thù không thể lộ ra, mấy ngày nay ngươi phái mấy người kín miệng theo Cố Nhậm đến Lễ bộ để tính toán rõ ràng chi tiết ra. Thừa thiếu chỗ nào thì lại bàn sau.”
Ông nói xong là đi, không thèm đợi Cố Nhậm luôn.
Tôi cuống quýt đứng lên làm lễ với bóng lưng của ông.
Nghiêm đại nhân không thèm tuân lễ luôn? Sao hôm nay ông có chút vội vã nhỉ, không giống tác phong ngày xưa gì cả.
Cố Nhậm lại gần, thần bí nói: “Huynh có biết người kia… Ừm, là nam hậu ấy, là người phương nào không?”
Tôi lắc đầu.
“Ta cũng không biết…” Y nói tiếp: “Nhưng hình như Chưởng thư nhận ra người kia thì phải…”
“Huynh đừng nói ra!” Tôi kinh hoảng cản y.
Cố Nhậm run lên, chắc là bị tôi hù cho: “Ta nói với huynh chuyện lúc đó nhá, thật sự ta không nhịn được nữa rồi. Huynh cũng kín miệng, cứ coi như nghe mấy chuyện đồn thổi thôi đi, sau này đừng nói ra chỗ khác là được… Huống hồ ta cũng không biết người kia là ai mà. Nghiêm đại nhân thì cứ sợ chuyện này bị tiết lộ, nhưng Thánh Thượng lại chả thèm quan tâm chút nào. Người vốn là muốn tổ chức lớn để thông cáo cả thiên hạ biết ấy. Mấy đồ cần thiết phải là đồ tốt nhất, tế tổ lễ tự đều không được thiếu cơ…”
Tôi không ngăn Cố Nhậm nữa, chỉ lẳng lặng mà nghe. Thật ra tôi cũng muốn nghe mà, nói chung cũng hâm mộ lễ cưới của hai nam tử thật đấy…
“….Đêm qua Thánh Thượng triệu nửa cái Lễ bộ vào, trực tiếp thẳng mặt nói mấy việc này. Huynh không biết tình cảnh lúc đấy đâu, phải nói là đất trời u ám luôn ấy! Mỗi người đều đen mặt không nhìn ra dáng vẻ gì luôn! Lúc ấy ta lại bị kẹp ở giữa, tức không kịp thở luôn. Chả ai dám nói gì, trong điện chỉ có mỗi Chưởng thư là liều mạng nói…”
Cố Nhậm thở phào rồi nói tiếp: “Nói nhá…Thật ra có hơi khó nghe, huynh cũng biết lúc Chưởng thư giáo huấn người khác không xài đến một từ thô tục ấy, mà là trích dẫn điển cố điển tích ra hết. Ý ông cũng là tức giận, nói là chỉ sợ là Thánh Thượng thấy thú vị mới mẻ mà thôi, chứ thành thân là không thể. Chuyện dòng dõi nên có vẫn phải có, còn bảo Thánh Thượng đừng để kẻ kia mê hoặc. Sắc mặt Thánh Thượng cũng khó nhìn chả kém nhưng vẫn chịu đựng, quả quyết nói rằng đây không phải là si mê nhất thời, cũng không phải hiếm lạ thứ mới mẻ. Đến tận khi Chưởng thư tự nói người kia không biết liêm sỉ dám bò lên long sàng…”
Tôi nghe mà cũng phải hít vào, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Nhậm uống một hớp nước rồi mới nói: “Thì là Thánh Thượng long nhân giận dữ chứ sao. Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của người luôn. Thánh Thượng đứng dậy quát ‘Làm càn!’, vỗ bàn một cái rung cả lên. Ta run chân đến hoảng, vội vã quỳ xuống…”
Cố Nhậm ra vẻ mặt thống khổ: “…Thật sự, ta bị dọa không ngờ được ấy. Đầu gối đau muốn chết, trong cả điện vẫn chỉ có Nghiêm Chưởng thư là vẫn chưa quỳ, nhìn thẳng vào Thánh Thượng không chịu nhượng bộ. Thánh Thượng nói người kính ông là phận trưởng bối, lại là người dạy dỗ cung lễ không ít nên mới nhẫn nhịn không cãi. Nhưng Thánh Thượng người đã muốn ai, muốn cả đời bên ai thì không ai quyết định thay được. Người là quyết tâm muốn ở bên người kia đấy…”
Tôi nghe mà lòng kinh sợ, lại bị những lời này rung động trong tim. Lòng nghĩ đến nhiều thứ, cũng chả để ý đến Cố Nhậm đã quên dùng kính xưng với Thánh Thượng luôn.
“…Sau đó người nói Nghiêm Chưởng thư cứng nhắc, còn nói…Mặc dù tình yêu giữa nam tử với nhau có khác với tình yêu nam nữ thật, nhưng ý tình vẫn là như thế. Nghiêm Chưởng thư tức không chịu nổi nhưng cũng chả biết phản bác thế nào, chỉ một mực nói việc này vi phạm cương thường, là lễ pháp tà đạo, âm dương không phân, rối loạn luân thường…”
“Thánh Thượng ấy, thế mà lý cũng nhiều, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn hết lý do để phản lại vậy. Người cứ một mực tranh luận với Nghiêm Chưởng thư. Sau đó đột nhiên có người ở bên ngoài gọi thẳng tục danh của Thánh Thượng, Thánh Thượng nghe xong thì lại luống cuống, Nghiêm Chưởng thư nghe xong cũng sửng sốt luôn…”
Cố Nhậm lắc đầu, bất đắc dĩ kể tiếp: “Ta cũng không hiểu sao mình còn nhớ rõ thế. Người kia xông vào, nhìn một đám người chúng ta. Dường như y cũng tức giận, nói Thánh Thượng tự tác chủ trương, sao có thể lỗ mãng như thế. Ta nghe mà cũng lạnh sống lưng, thế mà Thánh Thượng lại không hề tức, chỉ nhìn chằm chằm y. Y cũng xúc động một hồi, nói xong câu đó cũng không nói gì nữa.” Cố Nhậm nói đến đó lại tròn xoe mắt nở nụ cười.
Tôi nghĩ thầm, không phải huynh đang sợ hãi à, sao như thể hóng chuyện vui thế?
Trên mặt Cố Nhậm cũng hiện ra nghi hoặc: “Sau khi Nghiêm Chưởng thư nhìn thấy người kia thì kích động lắm luôn, dường như không dám tin ấy, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó. Ta đứng cách khá xa ông nên cũng không nghe ra là gì…Sau đó thái độ của Chưởng thư cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, chỉ là vẫn không đồng ý. Thánh Thượng cũng không vui, người kia thì không nói chuyện. Lúc ấy ta còn tưởng việc này cứ thế là qua rồi, kết quả lại là…”
Cố Nhậm thở dài, nói: “Kết quả lại là Thánh Thượng trực tiếp mang người kia đi theo nhiếp chính, càng tỏ ra thái độ đặc biệt của người đối với người kia. Ta bị dọa đến phát run, chỉ sợ lại ầm ĩ thêm một trận, nhưng mà may mắn cuối cùng Chưởng thư cũng thỏa hiệp. Thật ra việc này ta vẫn chưa nghĩ ra nổi. Nếu theo lý thuyết mang người đến nhiếp chính không khác gì làm nhục triều cương ấy, thế mà Chưởng thư lại đồng ý hết thảy…”
Đúng thế thật, vì sao vậy…Tôi cũng thấy khó hiểu.
Cố Nhậm kể xong cũng hít sâu một hơi rồi thở ra, giống như là đang tích lũy lại một chút can đảm còn sót lại.
Y nhìn về phía tôi, có hơi do dự: “Mặc Bạn ấy, thật ra ta nói nhiều thế này, muốn nói nhất chính là…chuyện sáng nay. Đêm qua thật sự là ta thức trắng đêm luôn, sáng nay mơ màng quên mất không mang đèn. Huynh nói lại với y nhá, sao lại ghen tuông mù quáng đến mức vậy cơ chứ. Hôm trước mới trải qua một ngày rúng động lòng người lắm rồi, trong lòng vốn vẫn phải nghĩ bao việc lung tung khác. Còn y thì cứ…là ra vẻ khoe khoang vậy. Tất nhiên ta nhận ra rồi, thật sự là có muốn giả vờ mù cũng không nổi đâu…”
Sao đột nhiên lại nói về chuyện của tôi rồi thế này? Hóa ra y kể chuyện làm nền kia dài đến vậy chỉ là để nói cái chuyện này sao…
Mặt tôi đỏ thấu lên.
Tôi còn suýt quên Cố Nhậm đã biết chuyện giữa tôi và Trần Du rồi…
Dường như Cố Nhậm cũng nhận ra tôi đang khó xử, vội phân trần: “Không phải ta nói y không tốt đâu, cũng không phải là có thành kiến gì với chuyện của hai người…Chỉ là việc này, hai người không thể giống như thiên tử, khó tránh khỏi, khỏi mấy lời đàm tiếu ấy. Vẫn nên bơn bớt lại một chút, chớ giống như ở cửa cung hôm nay ấy…Như thế miễn để, để người ta trông thấy.”
Nghe xong lời này tôi lại càng xấu hổ hơn.Tôi nghĩ Cố Nhậm hiểu lầm tôi cũng muốn khoe khoang chuyện này ra vậy, chứ sao lại dám làm mấy động tác thân mật như vậy với Trần Du chứ. Nhưng tôi cũng chả thể nói gì được, chỉ có thể nhịn cái danh xấu này mà thôi.
Cố Nhậm vẫn chưa yên lòng, cứ nghĩ tôi không tin y, lại nhấn mạnh lần nữa: “Ta tuyệt đối không có thành kiến gì luôn. Thật ra hai người vẫn luôn thân thiết với nhau, việc này vốn cũng tự nhiên. Ngày trước hai người các huynh…cứ như dính nhơm nhớp lấy nhau ấy…”
Y vỗ vỗ vai tôi, nói: “Huynh không cần cảm thấy khó xử gì đâu, ta cũng không thèm để ý đến mấy chuyện này mà. Ta coi huynh là bạn tốt, huynh đừng có vì chuyện này mà xa lánh ta đấy.”
“Sao lại xa lánh được!” Tôi vội đáp, sau đó lại nhìn y mà thật lòng nói: “Cảm tạ huynh.”
“Có gì mà phải cảm tạ!” Cố Nhậm phất tay, do dự một hồi mới cười giỡn: “Nếu thật sự muốn cảm tạ thì bảo y đừng xụ mặt nhìn ta nữa. Mỗi lần nhìn ánh mắt y ta đều phát hãi.”
Tôi bị y chọc cười, lại nghĩ tới hiểu lầm của Trần Du với Cố Nhậm đã gỡ được nên kiên định đáp: “Không có đâu, sau này sẽ không thế nữa.”
Rốt cuộc Cố Nhậm cũng gỡ xuống được khúc mắc nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, y trở lại dáng vẻ thường ngày, cười to mà nói: “Đây là nỗi sầu khổ bấy lâu của ta luôn ấy.” Y đứng dậy: “À đang tiện nói luôn, ta vẫn luôn nghĩ phải nói với huynh thế nào…”
“…Chuyện vừa nãy ấy, thiên tử thành hôn cũng là chuyện trọng đại. Ở Lễ bộ minh tế cũng cần phải thanh toán nhiều, còn cả mấy việc mua bán đủ loại sự vụ rườm rà, mấy ngày nữa Trình huynh phái người đến cũng được. Khoảng thời gian này Lễ bộ cũng bận rộn nhiều chuyện…”
Cố Nhậm lại nói mấy chuyện lễ nghi hôn sự này, nói xong y cũng hành lễ rồi đẩy cửa đi.
Tôi đứng trong phòng nhìn Cố Nhậm rời đi, tuy trong lòng cũng hơi kỳ quái. Ngoại trừ thầy tôi ra, đây là lần đầu tiên tôi nói đến chuyện này, cảm giác để người khác biết chuyện của mình cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy.
Tôi lại quay đầu nhìn những tán lá cây xanh biếc ngoài trời, gốc hoa quế vẫn luôn lặng yên đứng đó, thân cây xám nhạt, các phiến lá xanh bóng dày đặc. Gió thì cứ nhè nhẹ thoáng qua, không phất nổi một cái lá cây.
Tôi nhìn một lúc không hiểu sao lại buồn cười. Lòng nghĩ xuân nở thu tàn, vạn vật đều có quy luật cả. Cây hoa quế này ngày thường chẳng để vào mắt, nhưng đến mùa thu, kỳ hoa nở lại mang đến một mùi hương tuyệt trần, ngào ngạt mà mê người…Trích một đoạn lời tác giả: Khuất Nghiêu vẫn luôn chán ghét kẻ kia, y tận mắt thấy Trình Dữ thống khổ vì hắn thế nào nên thống hận hắn không thôi. Đột nhiên biết được người kia lại chính là mình thì thật ra không thể vui nổi được. Thậm chí còn càng thêm hối hận và tự trách ấy, vì y cũng biết ngày trước những cuộc cãi lộn kịch liệt đến thế nào mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.