Chương 52: Vô tình năm đó
Thử Uyên
14/12/2020
Y vỗ vỗ ta rồi nói: “Gọi Thánh Thượng làm cái gì, đệ cứ gọi tên hắn là được, hắn cũng chả thèm để ý mấy cái này đâu.”
Tôi sao quen gọi thẳng tên Thánh Thượng được, vẫn nên gọi tên tự thôi. Tôi hỏi: “Vậy Ôn Cửu thay đổi thế nào?”
Y do dự một lúc, cố tìm mặt tốt mà nói: “Chỉ là tự dưng hắn xa lánh đại ca thôi. Trước đấy hắn cứ dính lấy đại ca, mọi chuyện đều lấy đại ca làm đầu, nói chuyện gì cũng toàn nhắc đến đại ca ung cả đầu. Đọc sách cũng cố gắng vì muốn đại ca thấy hắn tiến bộ. Vốn điểm bắt đầu của hắn muộn, nội tình lại chênh lệch, là hoàng tử không được quan tâm nhất nên càng không ngừng mà học hỏi. Trước mặt đại ca ta cũng là dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện, có chút câu nệ luôn…”
Tôi thật sự không tưởng tượng được dáng vẻ này của Thánh… Tiêu Thường Thế được, thế là sững sờ hỏi: “Vậy sau đó người làm sao?”
Y nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Âm trầm hơn rất nhiều, nhưng cũng tự tại hơn nhiều. Miệng lưỡi cũng sắc nhọn trơn tru. Giờ đệ đừng nhìn hắn lúc nào cũng cười hì hì dễ tính, chứ tâm tư của hắn chả ai đoán ra đâu…”
Tôi càng nghe càng mê mẩn: “Vậy sao huynh nhìn ra bọn họ…”
Y lắc đầu: “Là bọn họ tự không nhìn ra điều khác lạ thôi. Ta hiểu họ rất rõ sao lại không nhìn ra? Ta nhớ có một lần ta muốn Tiêu Thường Thế leo cây, hắn leo lên cao rồi hô lên muốn ta đồng ý vẽ tranh cho hắn…”
Y dừng lại một chút, kéo tay tôi rồi nói: “Mặc Bạn à…ta vẽ tranh… không tệ đấy. Ta đã từng vẽ đệ rất nhiều bức luôn…”
Tôi định mở miệng hỏi có phải lại vẽ mấy bức không đứng đắn đúng không, nhưng tôi nghĩ lại, lỡ đâu lúc đầu y không có vẽ mấy cái bức đó nghe xong lại đi vẽ thì làm sao giờ.
Nhưng tôi cũng mừng y cũng có vẽ mình nên cũng vui vẻ nói: “Vậy sau này huynh cho ta xem một chút…”
Y thấy tôi hứng thú cũng lập tức nhổm dậy nói thêm: “Giờ vẽ liền cũng được này!”
“Đừng đừng đừng, giờ quá muộn rồi…” Tôi kéo y xuống: “Nói chuyện tiếp thôi.”
Y cũng thuận thế nằm xuống, nói tiếp: “Ta cũng chỉ là muốn hắn trèo lên cây, còn hắn muốn ta vẽ tranh, đây là giao dịch thôi chứ không có ý gì khác.” Y nhấn mạnh vào hai chữ “giao dịch” rõ ràng luôn.
Giống hệt Thánh Thượng kể, tôi nhịn cười gật đầu.
“Lúc y muốn leo xuống đại ca ta có nói là nhảy xuống đi ca sẽ đỡ được hắn, nhưng hắn lại lắc đầu không thèm để ý…”
Y nhỏ giọng nói: “Ta thấy lúc ấy sắc mặt đại ca rất tổn thương, nhưng cũng nghi hoặc…”
Tôi nghe ngóng cũng cảm thấy chưa có gì là vượt qua giới hạn tình anh em hay tình bạn cả, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Y do dự một hồi, “Lúc Tiêu Thường Thế sắp xuống đất ta nhìn thấy ngón tay đại ca khẽ động hắn liền rơi xuống, đại ca cũng vững vàng đỡ được hắn…” Nói xong y cũng im lặng.
Tôi biết y nhớ tới cái gì, vội đánh vỡ yên tĩnh trêu chọc y: “Thế là huynh học đại ca huynh đấy hả?”
Y nhỏ giọng giải thích: “Khi đó do ta rất muốn nói chuyện với đệ mà thôi…”
“Nhưng Khuất tướng quân làm việc này mặt không đổi sắc, nào giống huynh chột dạ như vậy…” Tôi cười cười ôm lấy y: “Sau này đừng làm việc đó nữa. Năm đó Thánh Thượng mới bao nhiêu tuổi, tất nhiên không nhìn ra rồi…”
“Tên họ Tiêu đó đã mười sáu rồi, ta nhớ rõ khi đó là không lâu sau khi đại ca làm lễ cập quan.”
Tôi á khẩu không đáp lại được, Khuất tướng quân cập quan…sau đó đúng là xa cách nhau thật.
“Thật ra lúc ấy ta cũng chỉ cảm thấy không đúng, nhưng sau đó thật sự có nhiều dấu hiệu khác mà…Lúc trước đại ca luyện kiếm dưới tàng cây Tiêu Thường Thế hay ngồi bên cạnh để xem, sau đó hắn cũng không đến nhìn nữa. Đại ca cũng chả buồn động vào kiếm luôn. Còn có lần ta cách gần Tiêu Thường Thế thì ánh mắt ca lại càng thêm nặng nề, cứ nhìn chằm chằm cũng khiến ta chẳng thấy tự nhiên. Hoặc có khi đại ca hỏi ta sao Tiêu Thường Thế không tới, mà sao ta cũng không đi tìm hắn, ta nói không biết. Ta tìm đến hỏi Tiêu Thường Thế, hắn chỉ nói là không muốn tới nữa mà thôi…”
“Mà rõ ràng nhất là, đại ca không cho ta vẽ tranh cho Tiêu Thường Thế, ta vẽ xong rồi ca lại lấy đi. Tiêu Thường Thế đến đòi tranh, ta nói đại ca đã lấy rồi, ca không cho ta vẽ. Hắn rất tức tối chạy đi sinh sự với đại ca ầm ĩ một trận, quan hệ cứng ngắc hẳn ra luôn. Ta hối hận đã lanh mồm lanh miệng nên lại vụng trộm vẽ một bức cho hắn…”
Y thấy tôi kinh hãi, ngữ điệu do dự nói: “Thật ra sau đó ta cũng đoán ra có lẽ hắn đã biết chuyện đưa thuốc kia rồi…nếu không cũng sẽ không thay đổi kịch liệt như thế. Đệ không biết ngày xưa mỗi lần hắn thấy đại ca là mắt sáng lên chạy tới, vui vẻ vô cùng. Sau này hắn trở thành như thế cũng chẳng thể làm gì được, coi như là quả đắng của đại ca mà thôi.”
Tôi nghe chuyện cũ của Thánh Thượng với Khuất tướng quân cũng thấy khó chịu trong lòng, nghĩ cũng biết ngày xưa giữa hai ngượi họ gút mắc không ngừng, lúc nào cũng có mâu thuẫn.
Y tiếp tục trầm giọng mà kể: “Thật ra năm đó đại ca làm việc đó ta cũng không ngạc nhiên. Ca đối với người với việc gì đều máu lạnh cả, cũng rất nhạt nhòa. Là do năm đó trên sa trường mẫu thân bị địch bắn tên xuyên ngực chết ngay trước mắt huynh ấy. Lúc ca mang quan tài mẫu thân trở về, vết máu trên mặt còn chưa lau…”
“…Sau đó huynh ấy phẫn hận mà giết địch đến đỏ mắt, ca hận Tiên hoàng ngu ngốc không phê chuẩn binh mã, phát trễ lương thảo, cũng hận phụ thân đồng ý mang theo mẫu thân đi kháng địch. Trong lòng huynh ấy không có cái gì mà vì nước vì dân trung thành tận tụy, nếu không phải đáp ứng di chí của mẫu thân muốn ca phải đảm bảo bách tính sống an ổn thì ca cũng chẳng cần phải là tướng quân gì cả…”
Thanh âm y trôi dần về ký ức cô đơn vắng vẻ: “Cho nên lúc ta thấy vết thương Tiêu Thường Thế đã thối rữa cũng đoán được là do đại ca ra tay. Vết thương nhìn không ra hình dạng do cái gì đâm trúng, lúc biết thân phận hoàng tử của Tiêu Thường Thế thì lỗi của ta sẽ càng nặng hơn nên ca lấy lý do phạm thượng mà giết mười tên cung nô, đổ hết tai vạ lên người bọn họ. Làm việc quá giới hạn như vậy cũng giúp lấy lại danh dự cho tiểu hoàng tử, vậy nên không ai biết ta mới là người tổn thương Tiêu Thường Thế…”
Tôi nghe mà không khỏi giật mình, mười tên cung nô…mười cái mạng người…
“Ca vốn ghét người trong cung cực kỳ, ngoại trừ lúc dụ dỗ Tiêu Thường Thế đi giá họa cung nô nên có chút cười thì sau đó chỉ là đứng xa lạnh lùng mà thôi. Nhưng ca lại quan tâm ta lắm, tùy tiện cũng hay giúp y một chút. Một chút đấy thôi cũng đủ khiến Tiêu Thường Thế lúc đó vui sướng hồi lâu, càng đối đãi với ca như là huynh trưởng …”
“Ta cũng không đành lòng đâm thủng chuyện này, từ nhỏ Tiêu Thường Thế đã khổ, từng bước đi trong hoàng cung cũng đã khó khăn. Mẫu thân hắn mất sớm, cẩu hoàng đế lại không thích hắn. Lúc hắn gặp gỡ bọn ta còn không bằng một tên cung nô hạ đẳng cơ, trên người cũng toàn vết thương. Sau đó hắn quen biết với nhà ta thì lại gánh cái danh nịnh bợ Khuất gia…”
“Ta biết cung viện tường cao chuyện sâu, trong đó tranh đấu không ngớt, hắn chỉ có một mình ta làm bạn, cùng với đại ca có thể coi là người thân trong nhà, sau này đại ca cũng thực lòng đối đãi với hắn. Vì để chữa khỏi thương thế của hắn mà ca phải nhờ đến giao thiệp qua lại của mẫu thân với giang hồ ngày xưa, mấy lần không ngại xa vạn dặm đến cầu Dương gia thánh thủ trị liệu đến giúp. Đó chính là lúc Dương Vận đến phủ nhà ta đấy…”
Y thở dài: “Nhưng khi đó Tiêu Thường Thế đã nhìn thấu giả ý của đại ca ngày trước nên không còn tin đại ca nửa phần, tuy vết thương đã được trị tốt nhưng vẫn còn bị để lại di chứng lâu dài. Ta cũng muốn nói tình ý của đại ca với hắn, nhưng ta thấy chính đại ca cũng không có tâm tư nói ra mà chỉ yên lặng đối tốt với hắn thôi thì ta cũng đành giả bộ không biết gì…”
Y rũ mắt xuống, giống như đang muốn che giấu sự áy náy dưới đáy mắt: “Thật ra ta cũng hổ thẹn với hắn, nếu không phải do ta phạm sai lầm thì đại ca cũng chẳng cần phải làm vậy, sau này cũng sẽ không biến thành như thế…”
Giọng điệu y rất là thương tâm, tôi nghe thấy cũng muốn khóc, cảm thấy Thánh Thượng thật đáng thương, Khuất tướng quân cũng thật đáng thương.
Hai ngươi quanh đi quẩn lại, một người hối hận năm đó vô tình, một người thì sợ hy sinh tử biệt. Cũng may thế sự cuối cùng cũng không đành lòng tách họ ra…
Tôi cũng cảm thấy Khuất Nghiêu phải cất giấu thật nhiều tâm tư bí mật, càng cất giấu thì càng áy náy. Y cứ kìm nén không nói, bản thân bị kẹp ở giữa cũng khó chịu nhưng vẫn lo nghĩ cho huynh trưởng với bạn hữu.
Thuở thiếu thời phải như thế bảo sao dưỡng ra cái tính nghẹn khuất này, thật thảm thương cho một thiếu niên nhường nào.
Tôi vội vàng an ủi y: “Những chuyện này đều là chuyện cũ cả rồi, huynh đừng nghĩ lại những chuyện này nữa… Hơn nữa giờ Khuất tướng quân với Ôn Cửu cũng sắp bái lễ thành thân đến nơi rồi, cuối cùng bọ họ cũng sắp thành lương duyên với nhau …”
Ai ngờ y nghe xong không như được an ủi mà hô lên: “Cái gì cơ?”
Quang ảnh trong chăn nhoáng lên một cái, dạ minh châu đã vỡ vụn trong tay y.
Y kinh ngạc ngồi dậy: “Bọn họ muốn thành hôn á?”Thánh Thượng: Khuất Nghiêu không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không nhận ra quan hệ của ta với đại ca hắn ác liệt cỡ nào…
Khuất Nghiêu (cười lạnh): Thế à.
Tôi sao quen gọi thẳng tên Thánh Thượng được, vẫn nên gọi tên tự thôi. Tôi hỏi: “Vậy Ôn Cửu thay đổi thế nào?”
Y do dự một lúc, cố tìm mặt tốt mà nói: “Chỉ là tự dưng hắn xa lánh đại ca thôi. Trước đấy hắn cứ dính lấy đại ca, mọi chuyện đều lấy đại ca làm đầu, nói chuyện gì cũng toàn nhắc đến đại ca ung cả đầu. Đọc sách cũng cố gắng vì muốn đại ca thấy hắn tiến bộ. Vốn điểm bắt đầu của hắn muộn, nội tình lại chênh lệch, là hoàng tử không được quan tâm nhất nên càng không ngừng mà học hỏi. Trước mặt đại ca ta cũng là dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện, có chút câu nệ luôn…”
Tôi thật sự không tưởng tượng được dáng vẻ này của Thánh… Tiêu Thường Thế được, thế là sững sờ hỏi: “Vậy sau đó người làm sao?”
Y nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Âm trầm hơn rất nhiều, nhưng cũng tự tại hơn nhiều. Miệng lưỡi cũng sắc nhọn trơn tru. Giờ đệ đừng nhìn hắn lúc nào cũng cười hì hì dễ tính, chứ tâm tư của hắn chả ai đoán ra đâu…”
Tôi càng nghe càng mê mẩn: “Vậy sao huynh nhìn ra bọn họ…”
Y lắc đầu: “Là bọn họ tự không nhìn ra điều khác lạ thôi. Ta hiểu họ rất rõ sao lại không nhìn ra? Ta nhớ có một lần ta muốn Tiêu Thường Thế leo cây, hắn leo lên cao rồi hô lên muốn ta đồng ý vẽ tranh cho hắn…”
Y dừng lại một chút, kéo tay tôi rồi nói: “Mặc Bạn à…ta vẽ tranh… không tệ đấy. Ta đã từng vẽ đệ rất nhiều bức luôn…”
Tôi định mở miệng hỏi có phải lại vẽ mấy bức không đứng đắn đúng không, nhưng tôi nghĩ lại, lỡ đâu lúc đầu y không có vẽ mấy cái bức đó nghe xong lại đi vẽ thì làm sao giờ.
Nhưng tôi cũng mừng y cũng có vẽ mình nên cũng vui vẻ nói: “Vậy sau này huynh cho ta xem một chút…”
Y thấy tôi hứng thú cũng lập tức nhổm dậy nói thêm: “Giờ vẽ liền cũng được này!”
“Đừng đừng đừng, giờ quá muộn rồi…” Tôi kéo y xuống: “Nói chuyện tiếp thôi.”
Y cũng thuận thế nằm xuống, nói tiếp: “Ta cũng chỉ là muốn hắn trèo lên cây, còn hắn muốn ta vẽ tranh, đây là giao dịch thôi chứ không có ý gì khác.” Y nhấn mạnh vào hai chữ “giao dịch” rõ ràng luôn.
Giống hệt Thánh Thượng kể, tôi nhịn cười gật đầu.
“Lúc y muốn leo xuống đại ca ta có nói là nhảy xuống đi ca sẽ đỡ được hắn, nhưng hắn lại lắc đầu không thèm để ý…”
Y nhỏ giọng nói: “Ta thấy lúc ấy sắc mặt đại ca rất tổn thương, nhưng cũng nghi hoặc…”
Tôi nghe ngóng cũng cảm thấy chưa có gì là vượt qua giới hạn tình anh em hay tình bạn cả, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Y do dự một hồi, “Lúc Tiêu Thường Thế sắp xuống đất ta nhìn thấy ngón tay đại ca khẽ động hắn liền rơi xuống, đại ca cũng vững vàng đỡ được hắn…” Nói xong y cũng im lặng.
Tôi biết y nhớ tới cái gì, vội đánh vỡ yên tĩnh trêu chọc y: “Thế là huynh học đại ca huynh đấy hả?”
Y nhỏ giọng giải thích: “Khi đó do ta rất muốn nói chuyện với đệ mà thôi…”
“Nhưng Khuất tướng quân làm việc này mặt không đổi sắc, nào giống huynh chột dạ như vậy…” Tôi cười cười ôm lấy y: “Sau này đừng làm việc đó nữa. Năm đó Thánh Thượng mới bao nhiêu tuổi, tất nhiên không nhìn ra rồi…”
“Tên họ Tiêu đó đã mười sáu rồi, ta nhớ rõ khi đó là không lâu sau khi đại ca làm lễ cập quan.”
Tôi á khẩu không đáp lại được, Khuất tướng quân cập quan…sau đó đúng là xa cách nhau thật.
“Thật ra lúc ấy ta cũng chỉ cảm thấy không đúng, nhưng sau đó thật sự có nhiều dấu hiệu khác mà…Lúc trước đại ca luyện kiếm dưới tàng cây Tiêu Thường Thế hay ngồi bên cạnh để xem, sau đó hắn cũng không đến nhìn nữa. Đại ca cũng chả buồn động vào kiếm luôn. Còn có lần ta cách gần Tiêu Thường Thế thì ánh mắt ca lại càng thêm nặng nề, cứ nhìn chằm chằm cũng khiến ta chẳng thấy tự nhiên. Hoặc có khi đại ca hỏi ta sao Tiêu Thường Thế không tới, mà sao ta cũng không đi tìm hắn, ta nói không biết. Ta tìm đến hỏi Tiêu Thường Thế, hắn chỉ nói là không muốn tới nữa mà thôi…”
“Mà rõ ràng nhất là, đại ca không cho ta vẽ tranh cho Tiêu Thường Thế, ta vẽ xong rồi ca lại lấy đi. Tiêu Thường Thế đến đòi tranh, ta nói đại ca đã lấy rồi, ca không cho ta vẽ. Hắn rất tức tối chạy đi sinh sự với đại ca ầm ĩ một trận, quan hệ cứng ngắc hẳn ra luôn. Ta hối hận đã lanh mồm lanh miệng nên lại vụng trộm vẽ một bức cho hắn…”
Y thấy tôi kinh hãi, ngữ điệu do dự nói: “Thật ra sau đó ta cũng đoán ra có lẽ hắn đã biết chuyện đưa thuốc kia rồi…nếu không cũng sẽ không thay đổi kịch liệt như thế. Đệ không biết ngày xưa mỗi lần hắn thấy đại ca là mắt sáng lên chạy tới, vui vẻ vô cùng. Sau này hắn trở thành như thế cũng chẳng thể làm gì được, coi như là quả đắng của đại ca mà thôi.”
Tôi nghe chuyện cũ của Thánh Thượng với Khuất tướng quân cũng thấy khó chịu trong lòng, nghĩ cũng biết ngày xưa giữa hai ngượi họ gút mắc không ngừng, lúc nào cũng có mâu thuẫn.
Y tiếp tục trầm giọng mà kể: “Thật ra năm đó đại ca làm việc đó ta cũng không ngạc nhiên. Ca đối với người với việc gì đều máu lạnh cả, cũng rất nhạt nhòa. Là do năm đó trên sa trường mẫu thân bị địch bắn tên xuyên ngực chết ngay trước mắt huynh ấy. Lúc ca mang quan tài mẫu thân trở về, vết máu trên mặt còn chưa lau…”
“…Sau đó huynh ấy phẫn hận mà giết địch đến đỏ mắt, ca hận Tiên hoàng ngu ngốc không phê chuẩn binh mã, phát trễ lương thảo, cũng hận phụ thân đồng ý mang theo mẫu thân đi kháng địch. Trong lòng huynh ấy không có cái gì mà vì nước vì dân trung thành tận tụy, nếu không phải đáp ứng di chí của mẫu thân muốn ca phải đảm bảo bách tính sống an ổn thì ca cũng chẳng cần phải là tướng quân gì cả…”
Thanh âm y trôi dần về ký ức cô đơn vắng vẻ: “Cho nên lúc ta thấy vết thương Tiêu Thường Thế đã thối rữa cũng đoán được là do đại ca ra tay. Vết thương nhìn không ra hình dạng do cái gì đâm trúng, lúc biết thân phận hoàng tử của Tiêu Thường Thế thì lỗi của ta sẽ càng nặng hơn nên ca lấy lý do phạm thượng mà giết mười tên cung nô, đổ hết tai vạ lên người bọn họ. Làm việc quá giới hạn như vậy cũng giúp lấy lại danh dự cho tiểu hoàng tử, vậy nên không ai biết ta mới là người tổn thương Tiêu Thường Thế…”
Tôi nghe mà không khỏi giật mình, mười tên cung nô…mười cái mạng người…
“Ca vốn ghét người trong cung cực kỳ, ngoại trừ lúc dụ dỗ Tiêu Thường Thế đi giá họa cung nô nên có chút cười thì sau đó chỉ là đứng xa lạnh lùng mà thôi. Nhưng ca lại quan tâm ta lắm, tùy tiện cũng hay giúp y một chút. Một chút đấy thôi cũng đủ khiến Tiêu Thường Thế lúc đó vui sướng hồi lâu, càng đối đãi với ca như là huynh trưởng …”
“Ta cũng không đành lòng đâm thủng chuyện này, từ nhỏ Tiêu Thường Thế đã khổ, từng bước đi trong hoàng cung cũng đã khó khăn. Mẫu thân hắn mất sớm, cẩu hoàng đế lại không thích hắn. Lúc hắn gặp gỡ bọn ta còn không bằng một tên cung nô hạ đẳng cơ, trên người cũng toàn vết thương. Sau đó hắn quen biết với nhà ta thì lại gánh cái danh nịnh bợ Khuất gia…”
“Ta biết cung viện tường cao chuyện sâu, trong đó tranh đấu không ngớt, hắn chỉ có một mình ta làm bạn, cùng với đại ca có thể coi là người thân trong nhà, sau này đại ca cũng thực lòng đối đãi với hắn. Vì để chữa khỏi thương thế của hắn mà ca phải nhờ đến giao thiệp qua lại của mẫu thân với giang hồ ngày xưa, mấy lần không ngại xa vạn dặm đến cầu Dương gia thánh thủ trị liệu đến giúp. Đó chính là lúc Dương Vận đến phủ nhà ta đấy…”
Y thở dài: “Nhưng khi đó Tiêu Thường Thế đã nhìn thấu giả ý của đại ca ngày trước nên không còn tin đại ca nửa phần, tuy vết thương đã được trị tốt nhưng vẫn còn bị để lại di chứng lâu dài. Ta cũng muốn nói tình ý của đại ca với hắn, nhưng ta thấy chính đại ca cũng không có tâm tư nói ra mà chỉ yên lặng đối tốt với hắn thôi thì ta cũng đành giả bộ không biết gì…”
Y rũ mắt xuống, giống như đang muốn che giấu sự áy náy dưới đáy mắt: “Thật ra ta cũng hổ thẹn với hắn, nếu không phải do ta phạm sai lầm thì đại ca cũng chẳng cần phải làm vậy, sau này cũng sẽ không biến thành như thế…”
Giọng điệu y rất là thương tâm, tôi nghe thấy cũng muốn khóc, cảm thấy Thánh Thượng thật đáng thương, Khuất tướng quân cũng thật đáng thương.
Hai ngươi quanh đi quẩn lại, một người hối hận năm đó vô tình, một người thì sợ hy sinh tử biệt. Cũng may thế sự cuối cùng cũng không đành lòng tách họ ra…
Tôi cũng cảm thấy Khuất Nghiêu phải cất giấu thật nhiều tâm tư bí mật, càng cất giấu thì càng áy náy. Y cứ kìm nén không nói, bản thân bị kẹp ở giữa cũng khó chịu nhưng vẫn lo nghĩ cho huynh trưởng với bạn hữu.
Thuở thiếu thời phải như thế bảo sao dưỡng ra cái tính nghẹn khuất này, thật thảm thương cho một thiếu niên nhường nào.
Tôi vội vàng an ủi y: “Những chuyện này đều là chuyện cũ cả rồi, huynh đừng nghĩ lại những chuyện này nữa… Hơn nữa giờ Khuất tướng quân với Ôn Cửu cũng sắp bái lễ thành thân đến nơi rồi, cuối cùng bọ họ cũng sắp thành lương duyên với nhau …”
Ai ngờ y nghe xong không như được an ủi mà hô lên: “Cái gì cơ?”
Quang ảnh trong chăn nhoáng lên một cái, dạ minh châu đã vỡ vụn trong tay y.
Y kinh ngạc ngồi dậy: “Bọn họ muốn thành hôn á?”Thánh Thượng: Khuất Nghiêu không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không nhận ra quan hệ của ta với đại ca hắn ác liệt cỡ nào…
Khuất Nghiêu (cười lạnh): Thế à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.