Bên Nhau Dài Lâu

Chương 4: Phương thức học bù của thánh học

Hàn Châu Cách Cách

20/05/2015

Thời tiết dần chuyển lạnh, cơn gió thổi qua lá cây khiến chúng dễ rụng như bẻ cành khô. Trên mặt đất trải một lớp lá màu vàng, bước chân giẫm lên vang tiếng giòn tan. Cô Hồng Minh mặc thêm một chiếc áo len, áo len cũ của anh không biết là màu xám hay đỏ thẫm, tay áo quá ngắn, lộ ra cánh tay dài. Ba mẹ anh buôn bán quần áo, đối với quần áo của con cái thì qua loa thế này. Mẹ cô cau mày, đi mua cuộn len đan cho anh một chiếc áo mới.

“Con muốn áo len, con đã nói lâu lắm rồi!” Chung Mẫn bĩu môi.

“Không phải con có một chiếc rồi sao?”

“Khó coi như vậy, lại còn dày nữa.”

“Dày một chút mới ấm, nếu mỏng thì chi bằng không mặc cho rồi.”

“Thì mặc vào mùa thu! Áo len mỏng thôi ạ, được không?”

“Được rồi —— mẹ cũng may cho con một chiếc.”

“Mẹ cho con tiền đi, con muốn áo len Jeanswest màu phấn hồng, thật không đắt đâu!”

“Lại đi mua sắm?” Mi tâm của mẹ dựng thẳng, “Không được! Bây giờ là thời điểm học tập quan trọng, không thể phân tâm.”

“Mua quần áo sẽ không phân tâm!”

“Mặc đẹp làm gì chứ? Bây giờ không cần nói tới xinh đẹp, phải nói tới thành tích!”

“Ai da —— Lượng Lượng cũng mua nữa —— mẹ cho con mua đi, coi như quà sinh nhật của con được không?”

“Ô? Sao mẹ không nhớ con sinh vào tháng 11 nhỉ?”

“Ơ kìa —— thế thì làm quà sang năm đi ——”

“Mua sách thì được, quần áo thì không được. Chị họ để lại cho con nhiều quần áo như vậy, con cũng chưa mặc hết!”

“Chung Mẫn —— Chung Mẫn!” Dưới lầu có người kêu cô, là Lượng Lượng.

Hôm nay là chiều chủ nhật, Lượng Lượng đến tìm cô đi chơi, thuận tiện cùng đi tự học. Cấp ba sau này, cuối tuần cũng rút lại hơn một nửa, chỉ được nghỉ vào buổi sáng chủ nhật, buổi tối phải đến trường tự học.

“Lượng Lượng à —— mau lên đây! Cùng Mẫn Mẫn học nào!”

“Dì ơi —— bọn con muốn đi mua tài liệu.” Lượng Lượng rất thông minh.X “Lại muốn mua tài liệu? Bài tập trong tay còn chưa làm hết. Hai đứa mau trở về đó! Đừng đi dạo cửa hàng!”

“Vâng ạ.” Hai người vui vẻ đáp lại.

Hai cô phát hiện một chỗ tốt. Ngay cuối phố đằng sau nhà Chung Mẫn, quẹo vào một khoảng sân dân cư, một tòa tháp nước đứng sừng sững trong góc. Từ cầu thang leo lên, đỉnh tháp chưa đến 10 mét vuông, trời đất như rộng mở.

Khi đó, nhà lầu thường không cao lắm, năm sáu tầng thì đã là nổi bật giữa đám đông. Từ đỉnh tháp nhìn xuống mặt đất, bóng của mái ngói màu đỏ, xi-măng màu trắng, nhựa đường màu đen chênh lệch chiều dài với nhau, cùng kéo dài về phía xa xăm. Sau trận mưa, mọi thứ đều có màu sắc mới mẻ, nhưng lộ ra vẻ tiêu điều và ảm đạm. Sắc trời âm u, giống như một cái khăn ướt sũng, còn có thể vắt ra rất nhiều nước. Nhưng tại chỗ xa xăm —— nơi trời đất giao hòa đã có một tia sáng rực rỡ.

Hai cô nằm úp sấp nhìn ngã tư đường ở phía dưới, đó là một ngã tư đường náo nhiệt. Các cô trông thấy những chiếc ô tô nhỏ bé chạy trên đường, trông thấy ông lão bán bánh mè đang châm điếu thuốc, thấy người phụ nữ đang đi trên con đường gồ ghề đạp phải một vũng nước, muốn mắng lại không biết mắng ai. Các cô còn nhìn thấy một con chó vàng đi qua đường, nó rất thông minh biết quan sát phải trái, chọn một người đàn ông trung niên hói đầu rồi đi theo ông ta băng qua đường, một lúc sau liền biến mất trong hẻm.

Con người và sự vật đều rất nhỏ bé từ phía xa, hai cô nhìn chăm chú, thảo luận kỹ càng. Ở đây, các cô cách mặt đất rất xa, nhưng cách cuộc sống rất gần.

“Cậu nói xem, bên kia có mưa không?” Chung Mẫn chỉ về phía chân trời.

“Chắc là không đâu, trời vẫn còn sáng mà.”

“Tớ thật muốn đến đó xem thử —— lớn vậy rồi mà tớ chưa bao giờ rời khỏi huyện T. Bên ngoài thế nào? Nếu tớ là Tôn Ngộ Không thì đã nhảy qua rồi ——”

“Tớ cũng muốn rời khỏi đây. Mỗi ngày học hành thật là phiền muốn chết! Tớ rất muốn nhanh chóng vào đại học!”

“Cậu nói xem, bọn mình có thể thi đậu đại học không?”

“Sao không được? Chỉ là thi không được điểm cao thôi.”

“Trời ơi —— mệt quá à ——”



“Cậu có học được gì không?”

“Gì cơ?”

“Cô Hồng Minh ấy —— mẹ cậu nói hôm nào cậu cũng ôn tập với cậu ta.”

“À —— mười giờ, đầu óc chẳng thèm làm việc, hoàn toàn không hiểu cậu ta nói gì, có hiểu thì cũng chẳng nhớ, nhớ rồi thì lập tức quên ngay.”

“Ha ha —— cậu có hỏi cậu ta có bí quyết gì không?”

“Cậu ta nói với tớ, phải học thuộc công thức.”

Lượng Lượng nhíu mày, “Chỉ là nói có lệ thôi.”

“Thì phải —— không nhớ công thức thì làm sao thi được?”

Cho đến khi khuôn mặt hai người bị gió thổi lạnh ngắt thì mới nhớ tới về nhà.

“Sách đâu?”

“Bán hết rồi, ông chủ nói ngày mai ông ấy đi nhập hàng.” Chung Mẫn trả lời.

“Vậy hai đứa đi đâu mà lâu thế? Lại đi loanh quanh nữa! Lượng Lượng thành tích của con tốt, con phải làm gương tốt cho Mẫn Mẫn ——”

Lượng Lượng tỏ vẻ không đảm đương nổi, “Dì ơi, không có không có, bọn con không có đi chơi. Vừa rồi bọn con còn thảo luận chuyện học hành ạ.”

“Vậy là tốt rồi, đi rửa tay ăn cơm. Sao Tiểu Cô còn chưa về? Thôi đi, hai đứa ăn trước, mẹ chừa chút đồ ăn cho thằng bé.”

“Cậu ta đâu ạ?”

“Chơi bóng.”X “Cậu ta sướng ghê, mỗi ngày đều chơi.”

“Nếu thành tích của con tốt thì chơi đến đâu mẹ cũng chẳng lo. Mau rửa tay đi!”

Buổi tối, Cô Hồng Minh giảng bài hóa học cho cô, bởi vì điểm môn hóa cũng tuột dốc.

“Haiz ——” Cô nhịn không được thở dài một hơi.

“Sao vậy?”

“Sao tớ ngốc như vậy!”

Anh mỉm cười, “Cậu không ngốc, chỉ là thiếu một chút nền tảng, có thể bổ túc được.”

“Đừng an ủi tớ —— chính là ngốc nên cái gì cũng phải bổ túc, ngốc thì làm sao có thể bổ túc chứ? Chỉ có thể bổ não ra để đổi cái khác thôi.”

Anh cười nói, “Không đâu không đâu, đừng nản chí.”

“Thật ra khi cậu giảng bài tớ chẳng nghe vào câu nào. Bây giờ tớ buồn ngủ, mệt thế nên chẳng nghe hiểu gì hết.”

“Vậy nghỉ ngơi sớm chút đi —— nghỉ ngơi tốt thì học tập mới có hiệu suất.”

“Đúng vậy —— chính là đạo lý này. Nhưng mẹ tớ không hiểu! Trước mười rưỡi không được phép đi ngủ! Hiện tại tớ chỉ ngủ có bảy tám tiếng. Nhưng mỗi ngày tớ phải ngủ chín tiếng mới đủ.”

Anh cười nói, “Tớ rất đồng tình với cậu.”

“Đợi tớ tốt nghiệp rồi, tớ phải tìm một công việc mỗi ngày đều có thể ngủ chín tiếng đồng hồ.”

Anh vừa cười lên thì lộ ra hàm răng đều đặn, “Cái này không khó tìm đâu.”

“Tớ xin lỗi —— phải phiền cậu giúp tớ ôn tập, làm cậu ngủ muộn như vậy, cũng không thể chơi bóng.”

“Không có việc gì. Thời tiXạnh rồi, bọn họ đổi sang chơi vào cuối tuần.”



“Cậu vẫn còn chơi với bọn họ à? Bọn họ phê bình cậu như vậy.”

“Không sao, trên sân bóng đều như thế.”

“Không phải đâu —— tớ thấy bọn họ chỉ phê bình mình cậu. Dù sao cậu cũng là đàn anh mà.”

“Hết cách rồi, chưa trải qua giày vò thì làm sao trở nên xuất sắc chứ?”

Cô nhoẻn miệng cười.

“Tớ giúp cậu được không?”

“Giúp gì?”

“Sau này cậu nằm trên bàn ngủ, tớ trông chừng cho cậu.”

Chung Mẫn ngoảnh đầu chột dạ, “Không tốt đâu ——”

“Không sao —— giấc ngủ chất lượng cao, là vì tăng hiệu suất chiến đấu.”

“Vậy thì cậu làm gì? Cậu sẽ buồn chán lắm.”

“Tớ đọc sách.” Anh chỉ vào một loạt sách nằm trên giá.

“Đúng rồi —— tớ luôn muốn hỏi cậu, quyển sách kia —— ‘Trí tuệ của Lão Tử’, có phải là dùng để gây buồn ngủ không?”

“Hả?”

“Tớ cũng thế, lúc không ngủ được thì đọc ‘Lỗ Tấn toàn tập’ để mau buồn ngủ —— thật đó, cho dù hưng phấn thế nào, nội trong 20 phút là ngủ ngay.”

Anh cười rộ lên, “Không phải cậu ngủ không đủ giấc ư? Sao lại không ngủ được?”

“Bài tập nhiều quá đầu óc không dừng được. Cậu không mất ngủ hả?”

“Thỉnh thoảng, lúc mất ngủ thì nên vận động nhiều. Bây giờ tớ ép mình chơi bóng, sẽ không mất ngủ.”

“À ——” cô lướt nhìn đống sách trên giá, “Trí tuệ của Lão Tử”, “Quân Vương”, “Tập văn Vương Hiểu Ba”, “Lý thuyết trò chơi và giá trị của nó”, cô âm thầm nhức đầu. Đây là những gì thế!

“Tớ rất thích Trang Tử, ông ấy là một nhà triết học cởi mở. Thật ra trong xương cốt của mỗi người Trung Quốc, đều có một Khổng Tử và một Trang Tử. Lúc đắc ý thì là Khổng Tử, lúc không được như ý thì là Trang Tử.”

(*) Khổng Tử là một nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà giáo dục, nhà chính trị nổi tiếng người Trung Hoa, các bài giảng và triết lý của ông có ảnh hưởng sâu rộng đối với đời sống và tư tưởng của các dân tộc Đông Á.

Trang Tử là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.

Anh thấy sắc mặt Chung Mẫn không được tự nhiên, nên giải thích, “Ý tớ là, thái độ về cuộc sống của Khổng Tử là hướng về phía tích cực, còn Trang Tử thì là tiêu cực. Đương nhiên, khi con người đắc ý thì hướng về phía tích cực, khi không được như ý thì trở về với thiên nhiên, giống như Đào Uyên Minh*.”

(*) một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc, ông là người không chịu hợp tác với tầng lớp thống trị, dù là họ Tư Mã hay họ Lưu. Ông kiêu hãnh trở về với nông thôn cày ruộng mà ăn, đọc sách, làm thơ.

“Ồ —— vậy cậu là Khổng Tử, còn tớ là Trang Tử.”

Anh cười nói, “Không phải như cậu hiểu đâu.”

Tiếng gõ cửa vang lên, “Mẫn Mẫn à, Tiểu Cô à —— khuya rồi, ngày mai lại học tiếp ——”

Thấm thoát đã gần đến 11 giờ.

“Vẫn là nói chuyện phiếm tốt hơn, chẳng mệt mỏi chút nào!” Cô nháy mắt với anh, “Khổng Phu Tử, ngủ ngon!”

Ngày hôm sau, anh quả nhiên giúp cô trông chừng. Ngủ bên cạnh nam sinh, Chung Mẫn có chút xấu hổ. Cô lén giương mắt nhìn anh, anh ngồi bên cạnh, mím môi, sửa lại bài thi của cô. Anh bảo cô đem tất cả bài thi đã làm ở trường về nhà —— vì cô mà lập ra kế hoạch học bổ túc.

Còn cô thì đang ngủ, nước bọt thấm ướt tờ giấy nháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bên Nhau Dài Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook