Chương 10: Vượt ranh giới (1)
Cô Nương Biệt Khóc
12/09/2023
Lận Vũ Chu trở mặt vô cùng có lực uy hiếp. Anh vẫn luôn là người rất lễ
phép, dù anh không thích bạn, nếu bạn nói chuyện cùng anh thì anh vẫn sẽ đáp lại. Anh trở mặt, ở khía cạnh này thì hơi thiếu lễ phép một chút.
Anh có việc thì vẫn trả lời điện thoại bình thường, lúc mặt đối mặt nói
chuyện với Lý Tư Lâm, anh không hề đáp lời. Vẻ mặt rất căng, giống như
núi tuyết. Có khi anh cử động cơ mặt, Lý Tư Lâm cho rằng anh muốn mở
miệng, kết quả làm anh nghẹn họng, dùng sự im lặng để biểu thị cho sự
phản đối mãnh liệt của anh.
Lý Tư Lâm không hay gặp mấy chuyện thế này, cô nhanh chóng tìm được niềm vui, xem việc này trở thành một cách thức giao lưu mới giữa cô và Lận Vũ Chu, đúng thật làm Lận Vũ Chu tức chết trên con đường tìm đường tắt. Thậm chí cô còn cố ý nói: "Này, chị em mình, cậu thấy màu tóc của tôi có đẹp không?"
Việc bị trật eo không thể ngăn cản cô chạy nhảy lung tung, không biết cô tìm đâu ra loại thuốc nhuộm tóc kỳ lạ khiến cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc, nửa giờ sau bật máy sấy tóc lên, sau đó cô chĩa bộ tóc màu đỏ nói với Lận Vũ Chu: "Khách trọ khách trọ, chủ nhà của cậu cần trợ giúp."
Đúng, chính là chĩa cái màu tóc đó hỏi Lận Vũ Chu: "Màu tóc của tôi đẹp không?" wattpad_tichha_
Trong gu thẩm mỹ có hạn của Lận Vũ Chu mà nói, cái màu này, anh thật sự không thể trái lương tâm mà khen đẹp được. Dù nó làm cô trở nên rất nhí nhảnh một cách rất đặc biệt, nhưng không hề liên quan tới đẹp. Cũng may anh đang tức giận nên không cần trả lời vấn đề này.
Lúc đỡ Lý Tư Lâm đi tới chỗ bàn ăn, Lý Tư Lâm hỏi anh: "Có phải tôi béo hơn mấy ngày trước không? Mấy hôm nay vẫn chưa được vận động."
Lận Vũ Chu thu xếp cho cô ngồi xong, mới lấy điện thoại ra trả lời cô: "Không có."
"Vậy màu tóc tôi đẹp không?"
Lận Vũ Chu không đánh chữ.
"Vậy hôm nay chúng ta ăn gì?" Lý Tư Lâm tiếp tục hỏi anh, Lận Vũ Chu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đánh chữ: "Tôi sẽ ăn mấy món đồ ăn thừa cuối cùng, cô ăn cá hấp và sườn đi."
Thật là trẻ con quá.
Lý Tư Lâm vừa cười anh vừa trêu anh: "Lận Vũ Chu, giọng cậu sao đấy?"
Lận Vũ Chu: Không muốn nói chuyện.
"À."
Lý Tư Lâm không hay gặp mấy chuyện thế này, cô nhanh chóng tìm được niềm vui, xem việc này trở thành một cách thức giao lưu mới giữa cô và Lận Vũ Chu, đúng thật làm Lận Vũ Chu tức chết trên con đường tìm đường tắt. Thậm chí cô còn cố ý nói: "Này, chị em mình, cậu thấy màu tóc của tôi có đẹp không?"
Việc bị trật eo không thể ngăn cản cô chạy nhảy lung tung, không biết cô tìm đâu ra loại thuốc nhuộm tóc kỳ lạ khiến cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc, nửa giờ sau bật máy sấy tóc lên, sau đó cô chĩa bộ tóc màu đỏ nói với Lận Vũ Chu: "Khách trọ khách trọ, chủ nhà của cậu cần trợ giúp."
Đúng, chính là chĩa cái màu tóc đó hỏi Lận Vũ Chu: "Màu tóc của tôi đẹp không?" wattpad_tichha_
Trong gu thẩm mỹ có hạn của Lận Vũ Chu mà nói, cái màu này, anh thật sự không thể trái lương tâm mà khen đẹp được. Dù nó làm cô trở nên rất nhí nhảnh một cách rất đặc biệt, nhưng không hề liên quan tới đẹp. Cũng may anh đang tức giận nên không cần trả lời vấn đề này.
Lúc đỡ Lý Tư Lâm đi tới chỗ bàn ăn, Lý Tư Lâm hỏi anh: "Có phải tôi béo hơn mấy ngày trước không? Mấy hôm nay vẫn chưa được vận động."
Lận Vũ Chu thu xếp cho cô ngồi xong, mới lấy điện thoại ra trả lời cô: "Không có."
"Vậy màu tóc tôi đẹp không?"
Lận Vũ Chu không đánh chữ.
"Vậy hôm nay chúng ta ăn gì?" Lý Tư Lâm tiếp tục hỏi anh, Lận Vũ Chu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đánh chữ: "Tôi sẽ ăn mấy món đồ ăn thừa cuối cùng, cô ăn cá hấp và sườn đi."
Thật là trẻ con quá.
Lý Tư Lâm vừa cười anh vừa trêu anh: "Lận Vũ Chu, giọng cậu sao đấy?"
Lận Vũ Chu: Không muốn nói chuyện.
"À."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.