Chương 14: Phiên ngoại: Những tháng năm hạnh phúc 2
Cố Mạn
03/05/2018
Những ngày tháng sau khi kết hôn của Mặc Sênh rất hạn phúc, Dĩ Văn ngưỡng mộ nhất là thời gian làm việc tự do của cô, đi làm rồi vẫn có thể chạy lung tung ngoài đường. Còn về việc thường xuyên tiện đường đến tìm chồng để cùng ăn cơm, khi chạy xa quá thì gọi điện nhờ tài xế họ Hà đến đón v.v… thì Dĩ Văn đã hoàn toàn bó tay. Hôm ấy Mặc Sênh đi cùng cô đến khám thai, Dĩ Văn lại ai oán: "Chị vẫn sướng nhất, tự do tự tại, em sợ là đến thời gian dạo phố cũng sắp không còn nữa, ngày nào cũng ở nhà chăm con. Thật là, đều tại Trương Tục, chẳng muốn có con sớm thế tí nào."
"Có sớm nữa đâu, bây giờ sinh là tốt nhất." Mặc sênh nói.
Dĩ Văn thực sự cũng không than vãn thật lòng lắm, Mặc Sênh nói thế khiến cô vui vẻ hẳn. Cô quan tâm hỏi: "Vậy chị và Dĩ Thâm định đến khi nào?"
"Chị lúc nào cũng muốn có con mà."
Dĩ Văn hiểu tình hình của họ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Mặc Sênh, liệu có phải do dì và chú không? Thế nên Dĩ Thâm mới có phần cự tuyệt chuyện có con?"
Mặc Sênh khổ não: "Không biết, chị nghĩ chắc là cũng có một phần, haizzz, thuận theo tự nhiên vậy."
**
Dĩ Văn nhanh chóng hạ sinh một bé gái, cô bé vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, hồng hào khỏe mạnh, Măc Sênh yêu mến vô cùng, suốt ngày chạy đến nhà Dĩ Văn thăm nom.
Dĩ Thâm có lúc cũng đến cùng cô, có lúc không rỗi thì buổi tối đến đón. Cô bé rất thích ông cậu, mỗi lần Dĩ Thâm đến là bi ba bi bô đòi Dĩ Thâm bế, đến lúc đó bà mợ Mặc Sênh đành đứng kế bên nhìn.
Dĩ Văn mỉm cười nhìn con gái bám theo cậu nó, quay sang nói với Mặc Sênh: "Em thấy Dĩ Thâm cũng không ghét trẻ con mà, chị nên tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy đi?"
Mặc Sênh nhìn theo, rồi gật đầu.
Cô không che giấu được tâm sự, từ nhà Dĩ Văn ra, đã không kìm được thắc mắc trong lòng: "Dĩ Thâm, anh không thích trẻ con à?"
"Không phải."
"Vậy có phải do bố mẹ không?"
Cô nói thẳng thừng, không hề vòng vo tam quốc, chỉ vừa hỏi vừa nắm lấy tay Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm nhíu mày: "Em nghĩ linh tinh gì thế?"
"Thế thì tại sao?"
Dĩ Thâm dừng chân, nhìn cco chăm chú, định nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, gương mặt dần dần tỏ vẻ lúng túng hiếm có, cuối cùng anh nói với giọng bất lực: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, không muốn có thêm người khác xen vào."
Mặc Sênh mở to mắt. Hừm, lý do kiểu gì vậy…
Thì ra lại là thế…
Sau cùng không nhịn được nữa, cô bật cười ha ha.
Dĩ Thâm có phần thẹn quá hóa giận: "Nếu em đã muốn có con thế thì có vậy."
"Ủa?" Mặc Sênh ngừng cười, nhìn anh.
"Thuận theo tự nhiên." Cũng không cần cố ý cho có con, ý Dĩ Thâm là thế.
Thế nhưng Mặc Sênh quá sức vui mừng, cô lao ngay vào lòng anh, sung sướng ôm lấy anh: "Dĩ Thâm, chúng ta mau về nhà thuận theo tự nhiên đi!"
Bình thường trong mọi tình huống, lực phòng bị của luật sư Hà là thượng hạng, nhưng khi Mặc Sênh chủ động và nhiệt tình, bức tường lửa của Hà Dĩ Thâm đã sụp đổ tan tành.
Thế là, rất nhanh, họ đã thuận theo tự nhiên…
***
Kỳ kinh nguyệt của Mặc Sênh chậm mất một tuần, Dĩ Thâm vô cùng điềm tĩnh mua que thử thai, sau đó đối mặt với kết quả, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Anh gọi điện cho lão Viên trước: "Vụ án của nhà họ Châu anh tiếp quản, tôi không xếp được thời gian."
Sau đó khi lão Viên kêu oai oái truy vấn tới tấp, anh rất thản nhiên nói: "Phải chăm sóc Mặc Sênh… Ốm? Không, có lẽ là mang thai rồi."
Nhân lúc lão Viên đang bị đả kích đến độ tan nát cõi lòng thì anh đã cúp máy, gọi cho Viện trưởng bệnh viện tốt nhất về chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thành phố, anh từng giúp Viện trưởng giải quyết một số khúc mắc luật pháp. "Chào Viện trưởng Trương, tôi là Hà Dĩ Thâm…"
Lại gọi cho Dĩ Văn: "Sách và tư liệu em đọc lúc mang thai gói lại hết, lát nữa anh đến lấy."
Mặc Sênh ngồi trên ghê sô pha, đờ đẫn nhìn anh sắp xếp mọi việc đâu ra đó, hỏi: "Vậy em phải làm gì?"
Dĩ Thâm nhìn cô, đương nhiên cũng cảm thấy cô là người khó xếp đặt nhất. Anh thở dài, cúi người ôm cô: "Phải rồi, em làm gì nhỉ?"
Mặc Sênh đưa tay vòng ôm eo anh, bỗng cảm thấy có một nỗi xúc động đến muốn khóc đang chiếm lĩnh lấy mình: "Dĩ Thâm, em rất vui."
Cô ngỡ tìm lại Dĩ Thâm đã hoàn chỉnh rồi, thì ra ngoài hoàn chỉnh ra, còn có thể hoàn chỉnh hơn.
Dĩ Thâm để mặc cô ôm.
Mặc Sênh nói: "Dĩ Thâm, còn anh thì sao?"
Đáp lại cô là một vòng ôm mạnh mẽ nhưng rất e dè, cẩn thận.
4.
Có lẽ được thừa hưởng tính cách của ông bố nên bé Hà rất ngoan, lớn lên tuân thủ theo thời gian biểu một cách nghiêm ngặt, lúc nào nên thế nào, không hề sai sót. Dĩ Văn đùa: "Đứa bé này tương lai có lẽ tính cách sẽ giống anh lắm đây."
Mỗi lần đi khám thai, Dĩ Văn đều đi cùng, hôm ấy Dĩ Văn đưa bé cưng đi tiêm ngừa nên cũng đi cùng họ. Dĩ Văn hỏi: "Anh, anh muốn có con gái hay con trai?"
Dĩ Thâm nói: "Đều được."
Dĩ Văn cười bảo: "Cũng đúng, tốt nhất là một nam một nữ long phụng có đủ, con gái giống Mặc Sênh, sẽ rất đáng yêu. Con trai ấy à, giống Dĩ Thâm, như thế là hoàn hảo rồi."
Mặc Sênh nói: "Không, Dĩ Thâm nói con gái phải giống anh ấy, mới không bị người ta lừa đi mất. Con trai thì cũng giống anh ấy luôn, mới có người, khụ… mới gạt được người khác."
Thực ra nguyên văn nửa câu sau của Dĩ Thâm là – "Con trai cũng phải giống anh, mới có người tự động dâng hiến."
Câu này Mặc Sênh không đời nào nói ra, mất mặt quá!
Dĩ Văn cười to.
Mặc Sênh mỗi ngày một nặng nề, trạng thái nào cũng có, như bỗng dưng trở nên thèm ăn, trước kia những món không thích ăn hoặc không ăn được, không biết thế nào lại cứ xuất hiện trong đầu, thành ra bỗng thấy muốn ăn chết đi được.
Thế là Dĩ Thâm bất đắc dĩ phải dành thời gian nghiên cứu bếp núc.
Khi Mặc Sênh chưa có thai, hai người thường xuyên ra ngoài ăn cơm, nhưng bây giờ vấn đề vệ sinh thực phẩm quá nhiều, suy nghĩ đến sức khỏe của đứa trẻ nên Mặc Sênh có thai rồi luôn ăn uống ở nhà.
Tài bếp núc của Dĩ Thâm đương nhiên thuần thục hơn Mặc Sênh nhiều, nhưng cũng chỉ là thuần thục thôi chứ không thể gọi là cao siêu gì cho lắm. Mặc Sênh trước kia ăn uống rất dễ tính, nhưng khi có thai rồi lại trở nên khá kén chọn, không chỉ một lần đã ủ rũ lên tiếng chê bai: "Dĩ Thâm tại sao anh lại là luật sư chứ? Nếu là đầu bếp thì tốt quá rồi."
Tình huống này thì có mồm mép kiểu gì cũng vô tác dụng, Hà luật sư lặng lẽ chịu đựng bị chê bai, dùng tài bếp núc tiến bộ từ từ của mình vỗ cho Mặc Sênh béo tròn.
Một đêm khuya tháng Mười, Mặc Sênh béo tròn được đưa vào phòng sinh, sinh ra một cậu nhóc nặng hơn bốn cân một cách suôn sẻ.
Lúc được đẩy ra khỏi phòng sinh, chân trời vừa rạng một đường sáng rỡ, trong ánh sáng ban mai, Dĩ Thâm bị Mặc Sênh bắt đứng ngoài đợi đã bước nhanh vào trong, nắm lấy tay cô.
Mặc Sênh lí nhí than vãn: "Đau chết được, tại anh đấy."
"Ừ, tại anh." Đại luật sư nói năng trôi chảy lưu loát bỗng nghẹn lời, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
Ý của Mặc Sênh là trách Dĩ Thâm nuôi cô quá giỏi, đứa trẻ to quá, khó sinh, nhưng cô y tá đứng bên cạnh đã hiểu nhầm, cho dù đã quen với mọi tình huống trong phòng sinh, cũng không kìm được cười trộm.
Mặc Sênh lúc này mới phát hiện ra câu mình nói quá dễ gây hiểu lầm nên mặt đỏ bừng, quay đầu đi nhìn đứa trẻ bên cạnh: "Nhìn này, em sinh đấy."
Dĩ Thâm nhìn đứa trẻ mũm mĩm đang nhắm mắt say ngủ, cười: "Ừ, Mặc Sênh lợi hại quá."
Dĩ Thâm không hay cười, nên lực sát thương của nụ cười nhẹ nhõm, dường như phát ra tự đáy trái tim này quả thực là lớn quá, Mặc Sênh và cô y tá cùng ngắm đến đờ đẫn cả người.
Cậu nhóc mũm mĩm lúc nãy trong phòng sinh còn khóc oa oa mà lần đầu được bố bế lên đã cực kỳ an phận, không khóc cũng không quấy phá, chỉ bi bô cố gắng đá đạp tay chân bé xíu, tiện thể nhổ một ít nước bọt lên âu phục của bố mình. Có điều âu phục của ông bố do đứng ngoài phòng sinh đợi cả một đêm nên đã không còn thẳng thớm ngay ngắn nữa, có thêm ít nước bọt cũng chẳng vấn đề gì.
Về đến phòng bệnh, bữa sáng nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn, Mặc Sênh ăn một ít, rồi làm những việc vệ sinh cần làm, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, mở bừng mắt dậy trong tiếng trò chuyện khe khẽ, Mặc Sênh nhìn thấy ánh mặt trời ngập phòng. Dĩ Thâm lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, cho cô uống chút nước, Dĩ Văn và Trương Tục chồng mình cũng đến bên giường cô thăm nom.
Dĩ Văn thao thao bất tuyệt nhắc nhở một đống chuyện cần chú ý, cuối cùng sực nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, cậu nhóc tên gì thế?"
Mặc Sênh lắc đầu: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Dĩ Văn nói: "Mau đặt tên đi, đừng giống như bọn em, giấy khai sinh sau này mới điền."
Mặc Sênh nghĩ ngợi một lúc, nhìn Dĩ Thâm. Dĩ Thâm dường như đã nghĩ rất lâu rồinên đáp: "Hôm nay mặt trời rất sáng, gọi là Hà Chiếu đi, chữ Chiếu trong Dương Quang Chiếu Diệu (ánh mặt trời rực rỡ)".
Dĩ Văn há mồm trợn mắt: "Hả? Thế thôi hả?"
Cô kháng nghị: "Dĩ Thâm, anh đặt tên sao lười quá vậy, mặt trời rất sáng nên gọi là Hà Chiếu? Chẳng lẽ ngày âm u thì gọi là Hà Bất Chiếu? Mặc Sênh chị cũng đồng ý chứ!"
Mặc Sênh nhìn Dĩ Thâm, ánh mắt cũng lấp lánh nụ cười, chớp mắt nói: "Rất hay mà."
Dĩ Văn bị họ đánh bại hoàn toàn.
Hà Chiếu Hà Chiếu, Dĩ Văn lại đọc thêm hai lần, bỗng phát hiện ra: "Ủa, Chiếu, Triệu? Là đồng âm với họ của Mặc Sênh?"
Dĩ Thâm: "… Trùng hợp!"
Cũng đúng là trùng hợp thật, Dĩ Thâm không có ý đó. Dĩ Văn không tin, xoa xoa cánh tay nói: "Chắc chắn là thế, Mặc Sênh, hai người đúng là sến chết đi được."
Trương Tục đứng cạnh đùa: "Tôi cũng thấy rất hay, đặt tên như vậy đỡ mất công, sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?"
Dĩ Văn trừng mắt nhìn chồng, bĩu môi: "Anh tham gia vào làm gì. Nếu anh đặt tên cho con gái mình là Trương Hà, thì con gái sau này sẽ hận anh cho xem."
Hai người ngồi một lúc rồi công ty Trương Tục có việc, Dĩ Văn nhớ cục cưng nhà mình nên không ngồi lâu nữa, cùng cáo từ. Dĩ Thâm đứng lên đưa họ ra ngoài.
Mặc Sênh nằm một mình trên giường, muốn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, khóe môi dần dần cong lên. Nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa bé đang say ngủ, cô thì thầm: "Bố con rất yêu con, bố nói con là mặt trời nhỏ của bố đấy. Ừ, cũng như mẹ đây."
Hà Chiếu.
Ánh mặt trời rực rỡ.
My sunshine.
Hai năm sau, một cậu bé có đôi mắt to linh hoạt như Triệu Mặc Sênh, nhưng lại thích tỏ vẻ ông cụ non, đã hỏi một vấn đề nghiêm túc liên quan đến sinh mệnh: "Mẹ ơi, các bạn khác là được sinh ra, còn con được chụp ra đúng không? Giống như chụp ảnh ấy?" (nguyên văn là "giống như đập bóng", vì chữ "pai" trong tiếng Hoa có nghĩa là chụp ảnh, quay phim, cũng có nghĩa là đập, đánh bóng…)
Mặc Sênh: "… Hả?"
Cậu nhóc tỏ ra nghi ngại rất nghiêm túc, "Nếu không thì tại sao mọi người đều bảo chụp một "Hà Chiếu" chứ?" (lại đồng âm rùi ^^~ Hà Chiếu đồng âm với ảnh tập thể, ảnh chụp chung)
Dĩ Thâm cười, cúi xuống, bế con trai đang cố túm lấy gấu áo của anh để đi lẫm chẫm, dạy dỗ sai lạc cậu con một cách vô trách nhiệm: "Đúng là con được chụp ra đấy, năm ấy nếu không vì mẹ con chụp trộm bố, thì làm gì có con…"
Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài…
Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp… bên nhau trọn đời.
"Có sớm nữa đâu, bây giờ sinh là tốt nhất." Mặc sênh nói.
Dĩ Văn thực sự cũng không than vãn thật lòng lắm, Mặc Sênh nói thế khiến cô vui vẻ hẳn. Cô quan tâm hỏi: "Vậy chị và Dĩ Thâm định đến khi nào?"
"Chị lúc nào cũng muốn có con mà."
Dĩ Văn hiểu tình hình của họ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Mặc Sênh, liệu có phải do dì và chú không? Thế nên Dĩ Thâm mới có phần cự tuyệt chuyện có con?"
Mặc Sênh khổ não: "Không biết, chị nghĩ chắc là cũng có một phần, haizzz, thuận theo tự nhiên vậy."
**
Dĩ Văn nhanh chóng hạ sinh một bé gái, cô bé vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, hồng hào khỏe mạnh, Măc Sênh yêu mến vô cùng, suốt ngày chạy đến nhà Dĩ Văn thăm nom.
Dĩ Thâm có lúc cũng đến cùng cô, có lúc không rỗi thì buổi tối đến đón. Cô bé rất thích ông cậu, mỗi lần Dĩ Thâm đến là bi ba bi bô đòi Dĩ Thâm bế, đến lúc đó bà mợ Mặc Sênh đành đứng kế bên nhìn.
Dĩ Văn mỉm cười nhìn con gái bám theo cậu nó, quay sang nói với Mặc Sênh: "Em thấy Dĩ Thâm cũng không ghét trẻ con mà, chị nên tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy đi?"
Mặc Sênh nhìn theo, rồi gật đầu.
Cô không che giấu được tâm sự, từ nhà Dĩ Văn ra, đã không kìm được thắc mắc trong lòng: "Dĩ Thâm, anh không thích trẻ con à?"
"Không phải."
"Vậy có phải do bố mẹ không?"
Cô nói thẳng thừng, không hề vòng vo tam quốc, chỉ vừa hỏi vừa nắm lấy tay Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm nhíu mày: "Em nghĩ linh tinh gì thế?"
"Thế thì tại sao?"
Dĩ Thâm dừng chân, nhìn cco chăm chú, định nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, gương mặt dần dần tỏ vẻ lúng túng hiếm có, cuối cùng anh nói với giọng bất lực: "Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, không muốn có thêm người khác xen vào."
Mặc Sênh mở to mắt. Hừm, lý do kiểu gì vậy…
Thì ra lại là thế…
Sau cùng không nhịn được nữa, cô bật cười ha ha.
Dĩ Thâm có phần thẹn quá hóa giận: "Nếu em đã muốn có con thế thì có vậy."
"Ủa?" Mặc Sênh ngừng cười, nhìn anh.
"Thuận theo tự nhiên." Cũng không cần cố ý cho có con, ý Dĩ Thâm là thế.
Thế nhưng Mặc Sênh quá sức vui mừng, cô lao ngay vào lòng anh, sung sướng ôm lấy anh: "Dĩ Thâm, chúng ta mau về nhà thuận theo tự nhiên đi!"
Bình thường trong mọi tình huống, lực phòng bị của luật sư Hà là thượng hạng, nhưng khi Mặc Sênh chủ động và nhiệt tình, bức tường lửa của Hà Dĩ Thâm đã sụp đổ tan tành.
Thế là, rất nhanh, họ đã thuận theo tự nhiên…
***
Kỳ kinh nguyệt của Mặc Sênh chậm mất một tuần, Dĩ Thâm vô cùng điềm tĩnh mua que thử thai, sau đó đối mặt với kết quả, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Anh gọi điện cho lão Viên trước: "Vụ án của nhà họ Châu anh tiếp quản, tôi không xếp được thời gian."
Sau đó khi lão Viên kêu oai oái truy vấn tới tấp, anh rất thản nhiên nói: "Phải chăm sóc Mặc Sênh… Ốm? Không, có lẽ là mang thai rồi."
Nhân lúc lão Viên đang bị đả kích đến độ tan nát cõi lòng thì anh đã cúp máy, gọi cho Viện trưởng bệnh viện tốt nhất về chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thành phố, anh từng giúp Viện trưởng giải quyết một số khúc mắc luật pháp. "Chào Viện trưởng Trương, tôi là Hà Dĩ Thâm…"
Lại gọi cho Dĩ Văn: "Sách và tư liệu em đọc lúc mang thai gói lại hết, lát nữa anh đến lấy."
Mặc Sênh ngồi trên ghê sô pha, đờ đẫn nhìn anh sắp xếp mọi việc đâu ra đó, hỏi: "Vậy em phải làm gì?"
Dĩ Thâm nhìn cô, đương nhiên cũng cảm thấy cô là người khó xếp đặt nhất. Anh thở dài, cúi người ôm cô: "Phải rồi, em làm gì nhỉ?"
Mặc Sênh đưa tay vòng ôm eo anh, bỗng cảm thấy có một nỗi xúc động đến muốn khóc đang chiếm lĩnh lấy mình: "Dĩ Thâm, em rất vui."
Cô ngỡ tìm lại Dĩ Thâm đã hoàn chỉnh rồi, thì ra ngoài hoàn chỉnh ra, còn có thể hoàn chỉnh hơn.
Dĩ Thâm để mặc cô ôm.
Mặc Sênh nói: "Dĩ Thâm, còn anh thì sao?"
Đáp lại cô là một vòng ôm mạnh mẽ nhưng rất e dè, cẩn thận.
4.
Có lẽ được thừa hưởng tính cách của ông bố nên bé Hà rất ngoan, lớn lên tuân thủ theo thời gian biểu một cách nghiêm ngặt, lúc nào nên thế nào, không hề sai sót. Dĩ Văn đùa: "Đứa bé này tương lai có lẽ tính cách sẽ giống anh lắm đây."
Mỗi lần đi khám thai, Dĩ Văn đều đi cùng, hôm ấy Dĩ Văn đưa bé cưng đi tiêm ngừa nên cũng đi cùng họ. Dĩ Văn hỏi: "Anh, anh muốn có con gái hay con trai?"
Dĩ Thâm nói: "Đều được."
Dĩ Văn cười bảo: "Cũng đúng, tốt nhất là một nam một nữ long phụng có đủ, con gái giống Mặc Sênh, sẽ rất đáng yêu. Con trai ấy à, giống Dĩ Thâm, như thế là hoàn hảo rồi."
Mặc Sênh nói: "Không, Dĩ Thâm nói con gái phải giống anh ấy, mới không bị người ta lừa đi mất. Con trai thì cũng giống anh ấy luôn, mới có người, khụ… mới gạt được người khác."
Thực ra nguyên văn nửa câu sau của Dĩ Thâm là – "Con trai cũng phải giống anh, mới có người tự động dâng hiến."
Câu này Mặc Sênh không đời nào nói ra, mất mặt quá!
Dĩ Văn cười to.
Mặc Sênh mỗi ngày một nặng nề, trạng thái nào cũng có, như bỗng dưng trở nên thèm ăn, trước kia những món không thích ăn hoặc không ăn được, không biết thế nào lại cứ xuất hiện trong đầu, thành ra bỗng thấy muốn ăn chết đi được.
Thế là Dĩ Thâm bất đắc dĩ phải dành thời gian nghiên cứu bếp núc.
Khi Mặc Sênh chưa có thai, hai người thường xuyên ra ngoài ăn cơm, nhưng bây giờ vấn đề vệ sinh thực phẩm quá nhiều, suy nghĩ đến sức khỏe của đứa trẻ nên Mặc Sênh có thai rồi luôn ăn uống ở nhà.
Tài bếp núc của Dĩ Thâm đương nhiên thuần thục hơn Mặc Sênh nhiều, nhưng cũng chỉ là thuần thục thôi chứ không thể gọi là cao siêu gì cho lắm. Mặc Sênh trước kia ăn uống rất dễ tính, nhưng khi có thai rồi lại trở nên khá kén chọn, không chỉ một lần đã ủ rũ lên tiếng chê bai: "Dĩ Thâm tại sao anh lại là luật sư chứ? Nếu là đầu bếp thì tốt quá rồi."
Tình huống này thì có mồm mép kiểu gì cũng vô tác dụng, Hà luật sư lặng lẽ chịu đựng bị chê bai, dùng tài bếp núc tiến bộ từ từ của mình vỗ cho Mặc Sênh béo tròn.
Một đêm khuya tháng Mười, Mặc Sênh béo tròn được đưa vào phòng sinh, sinh ra một cậu nhóc nặng hơn bốn cân một cách suôn sẻ.
Lúc được đẩy ra khỏi phòng sinh, chân trời vừa rạng một đường sáng rỡ, trong ánh sáng ban mai, Dĩ Thâm bị Mặc Sênh bắt đứng ngoài đợi đã bước nhanh vào trong, nắm lấy tay cô.
Mặc Sênh lí nhí than vãn: "Đau chết được, tại anh đấy."
"Ừ, tại anh." Đại luật sư nói năng trôi chảy lưu loát bỗng nghẹn lời, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
Ý của Mặc Sênh là trách Dĩ Thâm nuôi cô quá giỏi, đứa trẻ to quá, khó sinh, nhưng cô y tá đứng bên cạnh đã hiểu nhầm, cho dù đã quen với mọi tình huống trong phòng sinh, cũng không kìm được cười trộm.
Mặc Sênh lúc này mới phát hiện ra câu mình nói quá dễ gây hiểu lầm nên mặt đỏ bừng, quay đầu đi nhìn đứa trẻ bên cạnh: "Nhìn này, em sinh đấy."
Dĩ Thâm nhìn đứa trẻ mũm mĩm đang nhắm mắt say ngủ, cười: "Ừ, Mặc Sênh lợi hại quá."
Dĩ Thâm không hay cười, nên lực sát thương của nụ cười nhẹ nhõm, dường như phát ra tự đáy trái tim này quả thực là lớn quá, Mặc Sênh và cô y tá cùng ngắm đến đờ đẫn cả người.
Cậu nhóc mũm mĩm lúc nãy trong phòng sinh còn khóc oa oa mà lần đầu được bố bế lên đã cực kỳ an phận, không khóc cũng không quấy phá, chỉ bi bô cố gắng đá đạp tay chân bé xíu, tiện thể nhổ một ít nước bọt lên âu phục của bố mình. Có điều âu phục của ông bố do đứng ngoài phòng sinh đợi cả một đêm nên đã không còn thẳng thớm ngay ngắn nữa, có thêm ít nước bọt cũng chẳng vấn đề gì.
Về đến phòng bệnh, bữa sáng nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn, Mặc Sênh ăn một ít, rồi làm những việc vệ sinh cần làm, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, mở bừng mắt dậy trong tiếng trò chuyện khe khẽ, Mặc Sênh nhìn thấy ánh mặt trời ngập phòng. Dĩ Thâm lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, cho cô uống chút nước, Dĩ Văn và Trương Tục chồng mình cũng đến bên giường cô thăm nom.
Dĩ Văn thao thao bất tuyệt nhắc nhở một đống chuyện cần chú ý, cuối cùng sực nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, cậu nhóc tên gì thế?"
Mặc Sênh lắc đầu: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Dĩ Văn nói: "Mau đặt tên đi, đừng giống như bọn em, giấy khai sinh sau này mới điền."
Mặc Sênh nghĩ ngợi một lúc, nhìn Dĩ Thâm. Dĩ Thâm dường như đã nghĩ rất lâu rồinên đáp: "Hôm nay mặt trời rất sáng, gọi là Hà Chiếu đi, chữ Chiếu trong Dương Quang Chiếu Diệu (ánh mặt trời rực rỡ)".
Dĩ Văn há mồm trợn mắt: "Hả? Thế thôi hả?"
Cô kháng nghị: "Dĩ Thâm, anh đặt tên sao lười quá vậy, mặt trời rất sáng nên gọi là Hà Chiếu? Chẳng lẽ ngày âm u thì gọi là Hà Bất Chiếu? Mặc Sênh chị cũng đồng ý chứ!"
Mặc Sênh nhìn Dĩ Thâm, ánh mắt cũng lấp lánh nụ cười, chớp mắt nói: "Rất hay mà."
Dĩ Văn bị họ đánh bại hoàn toàn.
Hà Chiếu Hà Chiếu, Dĩ Văn lại đọc thêm hai lần, bỗng phát hiện ra: "Ủa, Chiếu, Triệu? Là đồng âm với họ của Mặc Sênh?"
Dĩ Thâm: "… Trùng hợp!"
Cũng đúng là trùng hợp thật, Dĩ Thâm không có ý đó. Dĩ Văn không tin, xoa xoa cánh tay nói: "Chắc chắn là thế, Mặc Sênh, hai người đúng là sến chết đi được."
Trương Tục đứng cạnh đùa: "Tôi cũng thấy rất hay, đặt tên như vậy đỡ mất công, sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?"
Dĩ Văn trừng mắt nhìn chồng, bĩu môi: "Anh tham gia vào làm gì. Nếu anh đặt tên cho con gái mình là Trương Hà, thì con gái sau này sẽ hận anh cho xem."
Hai người ngồi một lúc rồi công ty Trương Tục có việc, Dĩ Văn nhớ cục cưng nhà mình nên không ngồi lâu nữa, cùng cáo từ. Dĩ Thâm đứng lên đưa họ ra ngoài.
Mặc Sênh nằm một mình trên giường, muốn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, khóe môi dần dần cong lên. Nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa bé đang say ngủ, cô thì thầm: "Bố con rất yêu con, bố nói con là mặt trời nhỏ của bố đấy. Ừ, cũng như mẹ đây."
Hà Chiếu.
Ánh mặt trời rực rỡ.
My sunshine.
Hai năm sau, một cậu bé có đôi mắt to linh hoạt như Triệu Mặc Sênh, nhưng lại thích tỏ vẻ ông cụ non, đã hỏi một vấn đề nghiêm túc liên quan đến sinh mệnh: "Mẹ ơi, các bạn khác là được sinh ra, còn con được chụp ra đúng không? Giống như chụp ảnh ấy?" (nguyên văn là "giống như đập bóng", vì chữ "pai" trong tiếng Hoa có nghĩa là chụp ảnh, quay phim, cũng có nghĩa là đập, đánh bóng…)
Mặc Sênh: "… Hả?"
Cậu nhóc tỏ ra nghi ngại rất nghiêm túc, "Nếu không thì tại sao mọi người đều bảo chụp một "Hà Chiếu" chứ?" (lại đồng âm rùi ^^~ Hà Chiếu đồng âm với ảnh tập thể, ảnh chụp chung)
Dĩ Thâm cười, cúi xuống, bế con trai đang cố túm lấy gấu áo của anh để đi lẫm chẫm, dạy dỗ sai lạc cậu con một cách vô trách nhiệm: "Đúng là con được chụp ra đấy, năm ấy nếu không vì mẹ con chụp trộm bố, thì làm gì có con…"
Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài…
Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp… bên nhau trọn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.