Chương 92: Chất vấn
Tô Phù Sơ
13/10/2017
Trong đại điện trống
rỗng, Cẩm Tụ xoắn xoắn ngón tay đứng ở một bên, vừa cắn môi vừa lo lắng. Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt vẫn ôm đầu gối ngồi yên trên giường phượng
không hề nhúc nhích, lặng lẽ chờ Diệp Lâm trở về.
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Cẩm Tụ cũng run rẩy theo, ngước mắt nhìn xuyên qua lớp rèm trùng trùng điệp điệp, chỉ loáng thoáng thấy một bóng người màu đen dần đi đến đây. Đoán được là Hoàng đế Bệ hạ đã biết được trong chén kia là thuốc gì, lần này quay về đương nhiên là để hỏi tội. Thế nhưng người đi đến trông lại bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, cứ như người đó chỉ vừa mới xử lý chính vụ xong rồi trở về đây như ngày thường mà thôi.
Lúc người kia đi lướt qua rồi vòng vào gian trong, tuy sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh. Con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm vào Tô Nghiêu, nhưng mở miệng lại là ra lệnh cho Cẩm Tụ: “Lui xuống.”
Cẩm Tụ lo lắng liếc mắt nhìn Tô Nghiêu một cái, người đó quay đầu nở một nụ cười yếu ớt an ủi nàng rồi gật gật đầu. Lúc này Cẩm Tụ mới chau mày cúi đầu bước nhanh lui ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa điện lại.
Tô Nghiêu híp mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Lâm, “Bệ hạ đã trở lại.”
Người kia không nói lời nào, nhanh như chớp bước đến trước mặt nàng, đầu gối tỳ lên trên giường phượng rồi chậm rãi tiến đến gần, tỳ trán mình lên cái trán bằng phẳng của Tô Nghiêu, nhẹ nhàng nói: “A Nghiêu, nàng vẫn muốn bỏ đi, có đúng không?”
Mặc dù đã đồng ý với hắn rằng vĩnh viễn sẽ không bỏ hắn mà đi, mặc dù nàng đã là Hoàng hậu của hắn, mặc dù tâm tư của hắn đã phơi bày toàn bộ không thể nghi ngờ... nhưng nàng vẫn muốn bỏ đi...
Cũng như kiếp trước trong vô số khoảnh khắc hai người thân mật, hắn ôm lấy nàng cùng lập ra nhiều lời thề dù bạc đầu cũng không chia lìa, nàng đều bằng lòng với hắn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn ra đi.
Tất cả đều là nàng gạt hắn. Hắn cứ tưởng sửa chữa toàn bộ sai lầm, tưởng rằng chỉ cần nhớ là đủ, nàng sẽ không bỏ đi. Thế nhưng có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, nàng như một cánh chim tự do, vĩnh viễn cũng không vì hắn mà thực sự dừng lại.
Tô Nghiêu theo bản năng định tránh ra phía sau, nhưng hai má đã bị người kia nắm lấy. Diệp Lâm nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, hôn lên cánh môi ngọt ngào mê người kia, “A Nghiêu, vì sao nàng nhất định phải đi, muốn bất chấp tất cả mà ra đi...”
Vì sao lựa chọn của nàng luôn luôn là bỏ rơi ta...
Hơi thở ôn nhu đang trằn trọc quấn quít lấy răng môi nàng bỗng nhiên dời đi, mang theo bi thương nồng đậm mà nàng không thể đón nhận nổi. Bàn tay to lớn thon dài của hắn đang ôm lấy hai bên má nàng liền chậm rãi trượt từ cằm nàng xuống dưới, đặt lên đường cong duyên dáng sau lưng rồi lại tiếp tục trượt xuống dưới. Động tác mềm mại làm cho lòng người chấn động, mãi cho đến khi nắm lấy eo nhỏ của nàng thì đôi tay kia mới chịu dừng lại, rồi sau đó lại đổi phương hướng chậm rãi thăm dò ở phía trước, nhẹ nhàng thành thạo tháo dây lưng trên áo nàng ra.
Không biết từ khi nào đã bị ấn ngã lên giường phượng, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy phía trước người mình bỗng nhiên mát lạnh, đến lúc ý thức quay trở lại đã thấy người kia đang tháo thắt lưng cởi y phục cho mình. Tô Nghiêu đưa tay giữ lấy đôi tay đang tàn sát bừa bãi kia, giọng nói hơi bất ổn bày tỏ sự kháng nghị yếu ớt: “Bệ hạ... đừng... đừng như vậy...”
Thà rằng lúc này Diệp Lâm hung hăng mắng nàng một trận, thậm chí giam lỏng nàng, hoặc là trực tiếp bắt lại tống vào Tư Quá uyển, vẫn tốt hơn là hắn kiềm chế tất cả cảm xúc, trở nên bi thương như thế, khổ sở như thế.
Diệp Lâm nhắm mắt nhưng lại nở ra một nụ cười nhợt nhạt, ngẩng mặt lên vẫn là thần sắc dịu dàng nhưng tan nát cõi lòng như trước, “Đừng gọi ta là Bệ hạ...”
Tô Nghiêu lập tức sửa lại, “A Lâm...”
Người kia hài lòng nhắm mắt lại, cúi đầu xuống tiếp tục hôn, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, mãi cho đến lúc người dưới thân khẽ run rẩy, mới thở ra một hơi nóng ở bên tai nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng cự tuyệt ta... A Nghiêu, chỉ một đêm thôi, qua đêm nay ta sẽ để cho nàng đi.”
Tuy rằng không đành lòng, tuy rằng mất đi nàng thì từ nay về sau lại là những tháng năm trống trải, giang sơn vô sắc. Nhưng thế thì sao? Thà rằng đích thân để nàng ra đi vẫn còn tốt hơn là không từ mà biệt... Trùng sinh một kiếp, hắn cũng không phụ bạc, tối thiểu hắn biết việc người này bỏ đi không liên quan gì đến Từ Thận Ngôn, nhưng dù không phải Từ Thận Ngôn cũng còn có thể có người khác, là hắn không giữ được nàng....
“Không, A Lâm, ta không hề nói muốn bỏ đi, ta đã hứa với chàng thì quyết không nuốt lời.” Tô Nghiêu thở hổn hển cắt ngang lời Diệp Lâm định nói ra. Tuy thân thể đã mềm nhũn vô lực như nước hồ xuân nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, hiện tại nàng đã biết rõ, nam nhân này nhìn như kiên cường sắt đá nhưng lúc đối mặt với tình yêu thì yếu đuối hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Từ lâu Tô Nghiêu đã cho rằng vấn đề này là không cần phải nghĩ nữa, nàng vốn có tư tưởng “chỉ cần có trí tuệ thì chỗ nào cũng là nhà” (*), luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Nhưng Diệp Lâm lại không như vậy, hắn suy nghĩ rất nhiều, muốn nắm lấy tất cả mọi thứ trong tay. Từ bé đến lớn hắn đều không hề được gặp mẫu thân ruột thịt, chỉ có Hoàng hậu là người thân nhất nhưng cuối cùng lại trở mặt thành thù.
(*): nguyên gốc là “thử tâm an xứ thị ngô hương”, câu này trích trong một bài thơ của Tô Đông Pha viết khi bị lưu vong ở Lĩnh Nam, Quảng Tây. Mặc dù nơi đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nhưng ông vẫn điềm nhiên vui vẻ. Câu này nghĩa đen là nơi nào bình an thì nơi đó là quê hương, còn nghĩa bóng nói đến việc biết thích nghi với hoàn cảnh sống, chỉ cần có trí tuệ thì nơi nào cũng có thể là nhà.
Người này chín tuổi được lập thành Thái tử, từ sớm đã phải gánh vác mọi chuyện một mình, chưa bao giờ nhận được thứ tình cảm chân thật nào cho nên đối với chuyện tình cảm mới cực kỳ cố chấp. Cũng như kiếp trước, tự nhiên nàng rời đi mà không để lại một chút dấu vết nào, nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày Diệp Lâm quên đi nàng, nào biết được trong con mắt đen nhánh của người này không thể dung nạp dù chỉ một hạt cát, y như một đứa ngốc mà chờ nàng mười hai năm.
Nàng đã nhớ lại lúc mình xuyên qua ở kiếp trước, cứ như một bàn cờ, lần đầu tiên là đặt sai vị trí nên ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội đi lại nước cờ.
Tô Nghiêu có thể nhớ tường tận từng đêm từng ngày sau khi chính mình quyết định ra đi ở kiếp trước. Ban đầu nàng cho rằng thà là không gặp, cho rằng mình làm vậy là tốt nhất cho bản thân và Diệp Lâm, cho rằng mình sẽ giống những bệnh nhân mắc bệnh nan y thường thấy trên phim truyền hình, có thể tự mình vượt qua ở thời khắc cuối cùng, cho rằng mình sẽ đi hưởng thụ chiêm ngưỡng cái thế giới mới xuyên qua này thật tốt. Thế nhưng tất cả đều không phải.
Sau khi ra đi, mỗi một ngày nàng sống đều dài như một năm. Tô Nghiêu không thể tiêu sái tự tại, không thể phớt lờ trước mọi chuyện như trước nữa. Trong tim nàng chỉ tràn ngập hình ảnh một người, mỗi giây mỗi phút đều nhớ nhung rồi suy đoán: có phải bây giờ chàng đã thức dậy để thượng triều sớm, có phải chàng lại dùng bữa không đúng giờ, có phải chàng lại thức đêm xử lý chính vụ, có phải thông qua một chút dấu vết để lại, chàng đã phái mật sứ đi khắp cả nước để tìm kiếm tung tích mình nhưng đều vô dụng.
Càng về sau, thời gian nàng mê man ngày càng lâu, lúc tỉnh táo lại càng ngày càng ít đi. Diệp Lâm cũng không nhụt chí, tin tức về các mật sứ vẫn bí mật đi tìm tung tích nàng vẫn không ngừng truyền đến, người đó còn cố chấp hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Hết lần này đến lần khác Từ Thận Ngôn khuyên nàng quay về, khuyên nàng trở lại Trường Ninh, trở lại Hoàng cung, trở lại Phượng Ngô điện, nhưng càng ngày nàng lại càng không dám trở về. Nàng không dám gặp Diệp Lâm, cũng không dám để cho hắn nhìn thấy bộ dạng khô héo nhếch nhác không chịu nổi này của mình, không dám đối diện với những chất vấn của Diệp Lâm, không biết phải trả lời thế nào về việc mình không từ mà biệt, cũng không biết lại một lần nữa ly biệt thì nên đối diện như thế nào.
Từ Thận Ngôn không có biện pháp chữa trị, ngay cả Liễm Diễm sơn cũng không có cách thì chuyện nàng phải chết không thể nghi ngờ. Đã biết trước nhất định sẽ phải chia lìa, thì cần gì phải để xảy ra hai lần.
Trong nửa tháng cuối cùng, nàng luôn nằm mơ, mơ thấy dáng điệu thời hiện đại của nàng nhưng lại mặc y phục của Nhạn triều, cùng Diệp Lâm đứng trên lầu các cao nhất của Hoàng thành Trường Ninh, cùng nhìn cảnh sắc ban đêm, cùng nhìn tuyết rơi, cùng nhìn thành lũy, cùng xem giang sơn.
Nhưng những điều đó vĩnh viễn chỉ có thể biến thành một giấc mộng, nàng trở về cũng không được, ra đi cũng không xong.
Sau tất cả, nàng cầu xin Từ Thận Ngôn đem xác mình hỏa thiêu sạch sẽ, rồi đắm chìm trong những mộng đẹp càng ngày càng phát ra rõ ràng, rồi không tỉnh lại nữa. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng hối hận bản thân không từ mà biệt, hối hận không ở lại bên cạnh Diệp Lâm, trong một khắc nàng rất muốn ích kỷ ở lại bên cạnh hắn, chết trước mặt hắn.
Mãi cho đến khi linh hồn của nàng ngủ quên trong sự hối hận đời đời, trong lúc Tô Nghiêu mê man lại ngửi thấy phảng phất mùi đàn hương quen thuộc, giống như quay lại lần đầu tiên gặp mặt năm đó, nàng và người đó ngồi cách nhau một bức bình phong mờ mờ. Lúc này Tô Nghiêu mới hiểu được, có thể chết ở trong lòng người mà mình yêu hóa ra lại là một chuyện may mắn như vậy.
Nàng đã đánh giá rất cao tố chất của mình, cũng đánh giá quá thấp vị trí của mình ở trong lòng Diệp Lâm. Một giây trước khi nàng nhắm mắt xuôi tay, nàng đã hối hận. Rất hy vọng nàng có thể được trùng sinh lại một lần nữa, khi nàng tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình đang nằm trong khuê phòng ở Tướng phủ, Diệp Lâm vẫn là Đông cung Thái tử, hai người vẫn chưa hề quen biết. Tất cả mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, nàng phải cố gắng tranh thủ thời gian, phải xử lý xong Say Hồng Trần còn lưu lại trong cơ thể chứ không thể để bọn lang băm trong phủ trì hoãn quá lâu. Nàng vẫn còn hy vọng thay đổi mọi chuyện.
Quả nhiên sau này nàng lại một lần nữa trùng sinh trở lại, quay về với lúc ban đầu, nhưng lại bởi vì Say Hồng Trần nên nàng hoàn toàn quên đi mọi thứ. Quên mất tình cảm của kiếp trước, quên mất mục đích của chính mình, thậm chí ngay cả Diệp Lâm nàng cũng hoàn toàn quên mất.
Hiện tại nàng chỉ nghĩ rằng nàng sẽ không rời bỏ Diệp Lâm lần nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không….
Nhưng bây giờ nam nhân trước mắt này đang bị đau khổ vây quanh, trên khuôn mặt tuấn dật vô song lại nở ra một nụ cười thê lương, hắn nói: “A Nghiêu, nàng không cần gạt ta lần nữa. Ta đều hiểu được.”
“Ta không hề gạt chàng, ta không bỏ rơi chàng, muốn ở bên ta cạnh chàng, ta muốn chết trong lòng chàng.” Cho dù ta có trở nên xấu xí, cho dù chúng ta không có nhiều thời gian, cho dù phải áy náy khi để lại một mình chàng trên thế gian lạnh lẽo này… Chàng nói chàng hiểu được, nhưng chính chàng cũng không hiểu, cái gì cũng không hiểu được, “A Lâm, không chỉ có một mình chàng từ cõi chết trở về, ta cũng vậy, kiếp này ta không muốn sẽ lại phải rời xa chàng.”
Vẻ kiên định trong đáy mắt Tô Nghiêu rốt cục cũng làm Diệp Lâm dao động, nàng nói nàng cũng xuyên đến từ kiếp trước, nàng chỉ vừa mới nhớ ra. Nhưng ngay lập tức hắn cũng quăng ra một vấn đề, “Nàng nói nàng sẽ không bỏ đi, nàng nói nàng cũng từ kiếp trước xuyên đến, A Nghiêu, vậy thì nàng nói cho ta biết, kiếp này vì sao ngay cả một đứa con nàng cũng không chịu bố thí cho ta?”
Nếu như đây không phải là lý do thoái thác của nàng, nếu nàng thật sự xuyên đến từ kiếp trước, mà hiện nay nàng đã nhớ lại toàn bộ thì nhất định nàng sẽ biết. Cho dù thời gian bên nhau ngắn ngủi như vậy nhưng kiếp trước chúng ta vẫn có một đứa con, một đứa bé thông minh đáng yêu. Đứa bé kia lớn lên rất giống nàng, tính cách cũng giống nàng, từ nhỏ đã có dáng vẻ ‘hại nước hại dân’. Đứa bé kia sau này sẽ trở thành một vị Quân vương rất tốt, sẽ trở thành Hoàng đế Đại Nhạn. Nhưng kiếp này, nàng lại không bằng lòng sinh cho ta một đứa con…
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Cẩm Tụ cũng run rẩy theo, ngước mắt nhìn xuyên qua lớp rèm trùng trùng điệp điệp, chỉ loáng thoáng thấy một bóng người màu đen dần đi đến đây. Đoán được là Hoàng đế Bệ hạ đã biết được trong chén kia là thuốc gì, lần này quay về đương nhiên là để hỏi tội. Thế nhưng người đi đến trông lại bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, cứ như người đó chỉ vừa mới xử lý chính vụ xong rồi trở về đây như ngày thường mà thôi.
Lúc người kia đi lướt qua rồi vòng vào gian trong, tuy sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh. Con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm vào Tô Nghiêu, nhưng mở miệng lại là ra lệnh cho Cẩm Tụ: “Lui xuống.”
Cẩm Tụ lo lắng liếc mắt nhìn Tô Nghiêu một cái, người đó quay đầu nở một nụ cười yếu ớt an ủi nàng rồi gật gật đầu. Lúc này Cẩm Tụ mới chau mày cúi đầu bước nhanh lui ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa điện lại.
Tô Nghiêu híp mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Lâm, “Bệ hạ đã trở lại.”
Người kia không nói lời nào, nhanh như chớp bước đến trước mặt nàng, đầu gối tỳ lên trên giường phượng rồi chậm rãi tiến đến gần, tỳ trán mình lên cái trán bằng phẳng của Tô Nghiêu, nhẹ nhàng nói: “A Nghiêu, nàng vẫn muốn bỏ đi, có đúng không?”
Mặc dù đã đồng ý với hắn rằng vĩnh viễn sẽ không bỏ hắn mà đi, mặc dù nàng đã là Hoàng hậu của hắn, mặc dù tâm tư của hắn đã phơi bày toàn bộ không thể nghi ngờ... nhưng nàng vẫn muốn bỏ đi...
Cũng như kiếp trước trong vô số khoảnh khắc hai người thân mật, hắn ôm lấy nàng cùng lập ra nhiều lời thề dù bạc đầu cũng không chia lìa, nàng đều bằng lòng với hắn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn ra đi.
Tất cả đều là nàng gạt hắn. Hắn cứ tưởng sửa chữa toàn bộ sai lầm, tưởng rằng chỉ cần nhớ là đủ, nàng sẽ không bỏ đi. Thế nhưng có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, nàng như một cánh chim tự do, vĩnh viễn cũng không vì hắn mà thực sự dừng lại.
Tô Nghiêu theo bản năng định tránh ra phía sau, nhưng hai má đã bị người kia nắm lấy. Diệp Lâm nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, hôn lên cánh môi ngọt ngào mê người kia, “A Nghiêu, vì sao nàng nhất định phải đi, muốn bất chấp tất cả mà ra đi...”
Vì sao lựa chọn của nàng luôn luôn là bỏ rơi ta...
Hơi thở ôn nhu đang trằn trọc quấn quít lấy răng môi nàng bỗng nhiên dời đi, mang theo bi thương nồng đậm mà nàng không thể đón nhận nổi. Bàn tay to lớn thon dài của hắn đang ôm lấy hai bên má nàng liền chậm rãi trượt từ cằm nàng xuống dưới, đặt lên đường cong duyên dáng sau lưng rồi lại tiếp tục trượt xuống dưới. Động tác mềm mại làm cho lòng người chấn động, mãi cho đến khi nắm lấy eo nhỏ của nàng thì đôi tay kia mới chịu dừng lại, rồi sau đó lại đổi phương hướng chậm rãi thăm dò ở phía trước, nhẹ nhàng thành thạo tháo dây lưng trên áo nàng ra.
Không biết từ khi nào đã bị ấn ngã lên giường phượng, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy phía trước người mình bỗng nhiên mát lạnh, đến lúc ý thức quay trở lại đã thấy người kia đang tháo thắt lưng cởi y phục cho mình. Tô Nghiêu đưa tay giữ lấy đôi tay đang tàn sát bừa bãi kia, giọng nói hơi bất ổn bày tỏ sự kháng nghị yếu ớt: “Bệ hạ... đừng... đừng như vậy...”
Thà rằng lúc này Diệp Lâm hung hăng mắng nàng một trận, thậm chí giam lỏng nàng, hoặc là trực tiếp bắt lại tống vào Tư Quá uyển, vẫn tốt hơn là hắn kiềm chế tất cả cảm xúc, trở nên bi thương như thế, khổ sở như thế.
Diệp Lâm nhắm mắt nhưng lại nở ra một nụ cười nhợt nhạt, ngẩng mặt lên vẫn là thần sắc dịu dàng nhưng tan nát cõi lòng như trước, “Đừng gọi ta là Bệ hạ...”
Tô Nghiêu lập tức sửa lại, “A Lâm...”
Người kia hài lòng nhắm mắt lại, cúi đầu xuống tiếp tục hôn, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, mãi cho đến lúc người dưới thân khẽ run rẩy, mới thở ra một hơi nóng ở bên tai nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng cự tuyệt ta... A Nghiêu, chỉ một đêm thôi, qua đêm nay ta sẽ để cho nàng đi.”
Tuy rằng không đành lòng, tuy rằng mất đi nàng thì từ nay về sau lại là những tháng năm trống trải, giang sơn vô sắc. Nhưng thế thì sao? Thà rằng đích thân để nàng ra đi vẫn còn tốt hơn là không từ mà biệt... Trùng sinh một kiếp, hắn cũng không phụ bạc, tối thiểu hắn biết việc người này bỏ đi không liên quan gì đến Từ Thận Ngôn, nhưng dù không phải Từ Thận Ngôn cũng còn có thể có người khác, là hắn không giữ được nàng....
“Không, A Lâm, ta không hề nói muốn bỏ đi, ta đã hứa với chàng thì quyết không nuốt lời.” Tô Nghiêu thở hổn hển cắt ngang lời Diệp Lâm định nói ra. Tuy thân thể đã mềm nhũn vô lực như nước hồ xuân nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, hiện tại nàng đã biết rõ, nam nhân này nhìn như kiên cường sắt đá nhưng lúc đối mặt với tình yêu thì yếu đuối hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Từ lâu Tô Nghiêu đã cho rằng vấn đề này là không cần phải nghĩ nữa, nàng vốn có tư tưởng “chỉ cần có trí tuệ thì chỗ nào cũng là nhà” (*), luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Nhưng Diệp Lâm lại không như vậy, hắn suy nghĩ rất nhiều, muốn nắm lấy tất cả mọi thứ trong tay. Từ bé đến lớn hắn đều không hề được gặp mẫu thân ruột thịt, chỉ có Hoàng hậu là người thân nhất nhưng cuối cùng lại trở mặt thành thù.
(*): nguyên gốc là “thử tâm an xứ thị ngô hương”, câu này trích trong một bài thơ của Tô Đông Pha viết khi bị lưu vong ở Lĩnh Nam, Quảng Tây. Mặc dù nơi đó là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nhưng ông vẫn điềm nhiên vui vẻ. Câu này nghĩa đen là nơi nào bình an thì nơi đó là quê hương, còn nghĩa bóng nói đến việc biết thích nghi với hoàn cảnh sống, chỉ cần có trí tuệ thì nơi nào cũng có thể là nhà.
Người này chín tuổi được lập thành Thái tử, từ sớm đã phải gánh vác mọi chuyện một mình, chưa bao giờ nhận được thứ tình cảm chân thật nào cho nên đối với chuyện tình cảm mới cực kỳ cố chấp. Cũng như kiếp trước, tự nhiên nàng rời đi mà không để lại một chút dấu vết nào, nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày Diệp Lâm quên đi nàng, nào biết được trong con mắt đen nhánh của người này không thể dung nạp dù chỉ một hạt cát, y như một đứa ngốc mà chờ nàng mười hai năm.
Nàng đã nhớ lại lúc mình xuyên qua ở kiếp trước, cứ như một bàn cờ, lần đầu tiên là đặt sai vị trí nên ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội đi lại nước cờ.
Tô Nghiêu có thể nhớ tường tận từng đêm từng ngày sau khi chính mình quyết định ra đi ở kiếp trước. Ban đầu nàng cho rằng thà là không gặp, cho rằng mình làm vậy là tốt nhất cho bản thân và Diệp Lâm, cho rằng mình sẽ giống những bệnh nhân mắc bệnh nan y thường thấy trên phim truyền hình, có thể tự mình vượt qua ở thời khắc cuối cùng, cho rằng mình sẽ đi hưởng thụ chiêm ngưỡng cái thế giới mới xuyên qua này thật tốt. Thế nhưng tất cả đều không phải.
Sau khi ra đi, mỗi một ngày nàng sống đều dài như một năm. Tô Nghiêu không thể tiêu sái tự tại, không thể phớt lờ trước mọi chuyện như trước nữa. Trong tim nàng chỉ tràn ngập hình ảnh một người, mỗi giây mỗi phút đều nhớ nhung rồi suy đoán: có phải bây giờ chàng đã thức dậy để thượng triều sớm, có phải chàng lại dùng bữa không đúng giờ, có phải chàng lại thức đêm xử lý chính vụ, có phải thông qua một chút dấu vết để lại, chàng đã phái mật sứ đi khắp cả nước để tìm kiếm tung tích mình nhưng đều vô dụng.
Càng về sau, thời gian nàng mê man ngày càng lâu, lúc tỉnh táo lại càng ngày càng ít đi. Diệp Lâm cũng không nhụt chí, tin tức về các mật sứ vẫn bí mật đi tìm tung tích nàng vẫn không ngừng truyền đến, người đó còn cố chấp hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Hết lần này đến lần khác Từ Thận Ngôn khuyên nàng quay về, khuyên nàng trở lại Trường Ninh, trở lại Hoàng cung, trở lại Phượng Ngô điện, nhưng càng ngày nàng lại càng không dám trở về. Nàng không dám gặp Diệp Lâm, cũng không dám để cho hắn nhìn thấy bộ dạng khô héo nhếch nhác không chịu nổi này của mình, không dám đối diện với những chất vấn của Diệp Lâm, không biết phải trả lời thế nào về việc mình không từ mà biệt, cũng không biết lại một lần nữa ly biệt thì nên đối diện như thế nào.
Từ Thận Ngôn không có biện pháp chữa trị, ngay cả Liễm Diễm sơn cũng không có cách thì chuyện nàng phải chết không thể nghi ngờ. Đã biết trước nhất định sẽ phải chia lìa, thì cần gì phải để xảy ra hai lần.
Trong nửa tháng cuối cùng, nàng luôn nằm mơ, mơ thấy dáng điệu thời hiện đại của nàng nhưng lại mặc y phục của Nhạn triều, cùng Diệp Lâm đứng trên lầu các cao nhất của Hoàng thành Trường Ninh, cùng nhìn cảnh sắc ban đêm, cùng nhìn tuyết rơi, cùng nhìn thành lũy, cùng xem giang sơn.
Nhưng những điều đó vĩnh viễn chỉ có thể biến thành một giấc mộng, nàng trở về cũng không được, ra đi cũng không xong.
Sau tất cả, nàng cầu xin Từ Thận Ngôn đem xác mình hỏa thiêu sạch sẽ, rồi đắm chìm trong những mộng đẹp càng ngày càng phát ra rõ ràng, rồi không tỉnh lại nữa. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng hối hận bản thân không từ mà biệt, hối hận không ở lại bên cạnh Diệp Lâm, trong một khắc nàng rất muốn ích kỷ ở lại bên cạnh hắn, chết trước mặt hắn.
Mãi cho đến khi linh hồn của nàng ngủ quên trong sự hối hận đời đời, trong lúc Tô Nghiêu mê man lại ngửi thấy phảng phất mùi đàn hương quen thuộc, giống như quay lại lần đầu tiên gặp mặt năm đó, nàng và người đó ngồi cách nhau một bức bình phong mờ mờ. Lúc này Tô Nghiêu mới hiểu được, có thể chết ở trong lòng người mà mình yêu hóa ra lại là một chuyện may mắn như vậy.
Nàng đã đánh giá rất cao tố chất của mình, cũng đánh giá quá thấp vị trí của mình ở trong lòng Diệp Lâm. Một giây trước khi nàng nhắm mắt xuôi tay, nàng đã hối hận. Rất hy vọng nàng có thể được trùng sinh lại một lần nữa, khi nàng tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình đang nằm trong khuê phòng ở Tướng phủ, Diệp Lâm vẫn là Đông cung Thái tử, hai người vẫn chưa hề quen biết. Tất cả mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, nàng phải cố gắng tranh thủ thời gian, phải xử lý xong Say Hồng Trần còn lưu lại trong cơ thể chứ không thể để bọn lang băm trong phủ trì hoãn quá lâu. Nàng vẫn còn hy vọng thay đổi mọi chuyện.
Quả nhiên sau này nàng lại một lần nữa trùng sinh trở lại, quay về với lúc ban đầu, nhưng lại bởi vì Say Hồng Trần nên nàng hoàn toàn quên đi mọi thứ. Quên mất tình cảm của kiếp trước, quên mất mục đích của chính mình, thậm chí ngay cả Diệp Lâm nàng cũng hoàn toàn quên mất.
Hiện tại nàng chỉ nghĩ rằng nàng sẽ không rời bỏ Diệp Lâm lần nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không….
Nhưng bây giờ nam nhân trước mắt này đang bị đau khổ vây quanh, trên khuôn mặt tuấn dật vô song lại nở ra một nụ cười thê lương, hắn nói: “A Nghiêu, nàng không cần gạt ta lần nữa. Ta đều hiểu được.”
“Ta không hề gạt chàng, ta không bỏ rơi chàng, muốn ở bên ta cạnh chàng, ta muốn chết trong lòng chàng.” Cho dù ta có trở nên xấu xí, cho dù chúng ta không có nhiều thời gian, cho dù phải áy náy khi để lại một mình chàng trên thế gian lạnh lẽo này… Chàng nói chàng hiểu được, nhưng chính chàng cũng không hiểu, cái gì cũng không hiểu được, “A Lâm, không chỉ có một mình chàng từ cõi chết trở về, ta cũng vậy, kiếp này ta không muốn sẽ lại phải rời xa chàng.”
Vẻ kiên định trong đáy mắt Tô Nghiêu rốt cục cũng làm Diệp Lâm dao động, nàng nói nàng cũng xuyên đến từ kiếp trước, nàng chỉ vừa mới nhớ ra. Nhưng ngay lập tức hắn cũng quăng ra một vấn đề, “Nàng nói nàng sẽ không bỏ đi, nàng nói nàng cũng từ kiếp trước xuyên đến, A Nghiêu, vậy thì nàng nói cho ta biết, kiếp này vì sao ngay cả một đứa con nàng cũng không chịu bố thí cho ta?”
Nếu như đây không phải là lý do thoái thác của nàng, nếu nàng thật sự xuyên đến từ kiếp trước, mà hiện nay nàng đã nhớ lại toàn bộ thì nhất định nàng sẽ biết. Cho dù thời gian bên nhau ngắn ngủi như vậy nhưng kiếp trước chúng ta vẫn có một đứa con, một đứa bé thông minh đáng yêu. Đứa bé kia lớn lên rất giống nàng, tính cách cũng giống nàng, từ nhỏ đã có dáng vẻ ‘hại nước hại dân’. Đứa bé kia sau này sẽ trở thành một vị Quân vương rất tốt, sẽ trở thành Hoàng đế Đại Nhạn. Nhưng kiếp này, nàng lại không bằng lòng sinh cho ta một đứa con…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.