Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Chương 22: Bạn Gái Mới - Lục Đình Thâm
Tiểu Mao Cầu
12/11/2024
Khi trở lại phòng khách, Tô Thanh Nhan thấy Tống Ôn Trạch và Hứa Mộ Vy đã ngồi trên ghế sô pha. Tô Lâm và Tô Cảnh Hành thấy cô đến trễ, bèn hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Thanh Nhan, em đi đâu vậy? Vừa xuống xe đã biến mất.”
“Bụng hơi khó chịu, em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hứa Mộ Vy vội vàng hỏi, “Chị không sao chứ? Có phải chị ăn gì không sạch sẽ ở ngoài không?”
Tô Thanh Nhan khẽ cười, không phải là ăn thứ gì bẩn, chỉ là vừa thấy hai thứ dơ bẩn mà thôi.
“Không sao, chị ổn mà.”
Quý Mỹ Vinh gọi cô, “Nhan Nhan, mau lại đây, Ôn Trạch đã đợi con cả buổi rồi, có chuyện muốn nói với con đấy.”
“Thanh Nhan.” Tống Ôn Trạch bước tới, gương mặt đầy vẻ quan tâm, “Hôm nay em đi đâu chơi thế? Bận rộn đến mức không nhắn tin cho anh được sao, khiến anh lo lắng không thôi.”
“Vậy sao?”
Nếu là trước đây nghe anh ta nói thế, chắc chắn cô sẽ vui sướng đến quên cả đất trời, nhưng giờ nghe thấy, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên vì buồn nôn.
“Xin lỗi vì đã làm anh Ôn Trạch lo lắng. Hôm nay em bận cùng anh hai đi chọn quà sinh nhật cho bạn gái mới của anh ấy.”
Bất ngờ bị nhắc đến, Tô Cảnh Hành ngẩn người, “?” Cái gì? Hôm nay em đi chọn quà sinh nhật cho bạn gái mới của anh sao? Ai? Lục Đình Thâm ư?
Còn Tô Lâm bị bỏ qua thì chỉ im lặng, “…” Quả nhiên, trái tim Thanh Nhan đã hoàn toàn nghiêng về phía Tô Cảnh Hành rồi, đến mức ngay cả bịa chuyện cũng không nhắc đến anh ấy.
Quý Mỹ Vinh đầy vẻ khó hiểu, buổi sáng Thanh Nhan không phải nói với bà ấy là đi tham gia buổi cá cược đá quý sao?
Tống Ôn Trạch nói, “Hôm nay anh đến là muốn báo cho em biết vé đi thánh địa Saint đã mua xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Saint?
Tô Thanh Nhan khựng lại một chút. Cô đã quên mất rằng trước đây mình từng hẹn với Tống Ôn Trạch là sau lễ trưởng thành sẽ cùng đi chơi ở Saint, nhưng bây giờ còn đi gì nữa? Đi để cho anh ta cắm sừng cho chắc à?
“Không cần đâu, em chỉ nói đùa thôi, anh Ôn Trạch đừng bận tâm. Nghe nói nhà họ Tống đang tham gia đấu thầu cho công ty của anh hai về dự án thiết kế trang phục mùa tới, chắc hẳn anh cũng bận lắm rồi.”
Sự từ chối bất ngờ này khiến tay Tống Ôn Trạch đang rút vé ra chợt khựng lại.
Lời nói đùa?
Trước đây cô năn nỉ anh ta lâu như vậy, chỉ là nói đùa thôi sao?
Còn về hồ sơ đấu thầu của nhà họ Tống, chẳng trách bị trả lại ngay từ đầu, hóa ra Thanh Nhan không hề cầu xin giúp cho anh ta với của anh hai cô…
Tống Ôn Trạch nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô trước mặt, không khác gì mọi khi, nhưng lại cảm thấy như hoàn toàn khác biệt.
Trước đây, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta đã có thể đoán được suy nghĩ của cô, nhưng giờ, dù đứng rất gần, anh ta lại không thể hiểu nổi.
“Được rồi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm, anh Ôn Trạch về thong thả nhé~”
Tô Thanh Nhan vừa vươn vai vừa từ từ bước lên lầu.
Sự thay đổi đột ngột của cô khiến cả gia đình đều ngạc nhiên.
Tô Thụy Bình đặt tách trà xuống, nếu là trước kia, chỉ cần Ôn Trạch rủ Thanh Nhan đi chơi, chắc chắn cô sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng hôm nay lại thẳng thừng từ chối. Hơn nữa, từ cuộc nói chuyện của hai người, có thể thấy Thanh Nhan đã không còn cầu xin giúp đỡ cho nhà họ Tống nữa.
Tô Cảnh Hành, người đã chứng kiến thái độ thay đổi của cô từ tối hôm qua, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, không kìm được tự hào nở nụ cười.
Thanh Nhan đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé chỉ biết chạy theo Tống Ôn Trạch nữa.
Hứa Mộ Vy nhíu mày, nhìn theo bóng dáng của Tô Thanh Nhan, không hiểu cô hôm nay làm sao vậy. Sao lại lạnh nhạt với Tống Ôn Trạch như vậy? Chẳng lẽ hai người đã xảy ra mâu thuẫn?
“Thanh Nhan!” Tống Ôn Trạch quay người gọi cô, “Vậy dạo này em đang làm gì? Nghe nói luận văn tốt nghiệp của em đã viết xong rồi.”
“Bụng hơi khó chịu, em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hứa Mộ Vy vội vàng hỏi, “Chị không sao chứ? Có phải chị ăn gì không sạch sẽ ở ngoài không?”
Tô Thanh Nhan khẽ cười, không phải là ăn thứ gì bẩn, chỉ là vừa thấy hai thứ dơ bẩn mà thôi.
“Không sao, chị ổn mà.”
Quý Mỹ Vinh gọi cô, “Nhan Nhan, mau lại đây, Ôn Trạch đã đợi con cả buổi rồi, có chuyện muốn nói với con đấy.”
“Thanh Nhan.” Tống Ôn Trạch bước tới, gương mặt đầy vẻ quan tâm, “Hôm nay em đi đâu chơi thế? Bận rộn đến mức không nhắn tin cho anh được sao, khiến anh lo lắng không thôi.”
“Vậy sao?”
Nếu là trước đây nghe anh ta nói thế, chắc chắn cô sẽ vui sướng đến quên cả đất trời, nhưng giờ nghe thấy, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên vì buồn nôn.
“Xin lỗi vì đã làm anh Ôn Trạch lo lắng. Hôm nay em bận cùng anh hai đi chọn quà sinh nhật cho bạn gái mới của anh ấy.”
Bất ngờ bị nhắc đến, Tô Cảnh Hành ngẩn người, “?” Cái gì? Hôm nay em đi chọn quà sinh nhật cho bạn gái mới của anh sao? Ai? Lục Đình Thâm ư?
Còn Tô Lâm bị bỏ qua thì chỉ im lặng, “…” Quả nhiên, trái tim Thanh Nhan đã hoàn toàn nghiêng về phía Tô Cảnh Hành rồi, đến mức ngay cả bịa chuyện cũng không nhắc đến anh ấy.
Quý Mỹ Vinh đầy vẻ khó hiểu, buổi sáng Thanh Nhan không phải nói với bà ấy là đi tham gia buổi cá cược đá quý sao?
Tống Ôn Trạch nói, “Hôm nay anh đến là muốn báo cho em biết vé đi thánh địa Saint đã mua xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Saint?
Tô Thanh Nhan khựng lại một chút. Cô đã quên mất rằng trước đây mình từng hẹn với Tống Ôn Trạch là sau lễ trưởng thành sẽ cùng đi chơi ở Saint, nhưng bây giờ còn đi gì nữa? Đi để cho anh ta cắm sừng cho chắc à?
“Không cần đâu, em chỉ nói đùa thôi, anh Ôn Trạch đừng bận tâm. Nghe nói nhà họ Tống đang tham gia đấu thầu cho công ty của anh hai về dự án thiết kế trang phục mùa tới, chắc hẳn anh cũng bận lắm rồi.”
Sự từ chối bất ngờ này khiến tay Tống Ôn Trạch đang rút vé ra chợt khựng lại.
Lời nói đùa?
Trước đây cô năn nỉ anh ta lâu như vậy, chỉ là nói đùa thôi sao?
Còn về hồ sơ đấu thầu của nhà họ Tống, chẳng trách bị trả lại ngay từ đầu, hóa ra Thanh Nhan không hề cầu xin giúp cho anh ta với của anh hai cô…
Tống Ôn Trạch nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô trước mặt, không khác gì mọi khi, nhưng lại cảm thấy như hoàn toàn khác biệt.
Trước đây, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta đã có thể đoán được suy nghĩ của cô, nhưng giờ, dù đứng rất gần, anh ta lại không thể hiểu nổi.
“Được rồi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm, anh Ôn Trạch về thong thả nhé~”
Tô Thanh Nhan vừa vươn vai vừa từ từ bước lên lầu.
Sự thay đổi đột ngột của cô khiến cả gia đình đều ngạc nhiên.
Tô Thụy Bình đặt tách trà xuống, nếu là trước kia, chỉ cần Ôn Trạch rủ Thanh Nhan đi chơi, chắc chắn cô sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng hôm nay lại thẳng thừng từ chối. Hơn nữa, từ cuộc nói chuyện của hai người, có thể thấy Thanh Nhan đã không còn cầu xin giúp đỡ cho nhà họ Tống nữa.
Tô Cảnh Hành, người đã chứng kiến thái độ thay đổi của cô từ tối hôm qua, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, không kìm được tự hào nở nụ cười.
Thanh Nhan đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé chỉ biết chạy theo Tống Ôn Trạch nữa.
Hứa Mộ Vy nhíu mày, nhìn theo bóng dáng của Tô Thanh Nhan, không hiểu cô hôm nay làm sao vậy. Sao lại lạnh nhạt với Tống Ôn Trạch như vậy? Chẳng lẽ hai người đã xảy ra mâu thuẫn?
“Thanh Nhan!” Tống Ôn Trạch quay người gọi cô, “Vậy dạo này em đang làm gì? Nghe nói luận văn tốt nghiệp của em đã viết xong rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.