Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Chương 16: Đôi Tai Anh Đỏ Lên
Tiểu Mao Cầu
12/11/2024
“Phó tổng Lục, ông là trưởng bối nên tôi tôn trọng ông. Nếu ông không chấp nhận kết quả hôm nay, vậy tôi sẽ không thi đấu nữa, và sẽ mang theo viên ngọc một tỷ này đi.”
“Đừng, đừng!”
Nghe vậy, Tyson lập tức ra hiệu cho nhân viên, “Còn không mau đưa kẻ gây rối này ra ngoài!”
Mấy vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm lập tức lôi Lục Viễn Sơn ra khỏi hội trường, “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” “Lục Đình Thâm, mày cứ chờ đó!”
“Cô Tô đúng là thông minh, chỉ một câu đã hóa giải tình huống!”
“Vẻ đẹp tuyệt trần, thông minh tài trí, lại có vận may tuyệt vời, đúng là một cô gái thiên tài!”
Giữa những tiếng khen ngợi trong hội trường, Tô Thanh Nhan quay lại, suýt chút nữa đụng vào lồng ngực rắn chắc của ai đó. Mùi hương nhàn nhạt, trong lành từ người đàn ông ấy thoảng qua mũi cô, cô liền lùi lại một bước.
Lục Đình Thâm từ lúc nào đã đứng gần cô như thế?
Anh cúi đầu, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình bóng cô, không thể nhìn rõ cảm xúc.
“Tại sao giúp tôi?”
“Vì…” Đôi mắt Tô Thanh Nhan lóe lên, “Tôi muốn làm một giao dịch với anh.”
Giao dịch?
Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt người đàn ông bỗng trầm xuống.
Là liên quan đến anh sao?
“Tôi với Tống…”
Anh chưa nói hết câu, Tô Thanh Nhan đã kiễng chân lên, đột nhiên ghé sát vào tai anh thì thầm với giọng chỉ hai người nghe thấy, “Tôi giúp anh lấy được hợp đồng MJ, anh cởi áo cho tôi xem, được không?”
Khoảng cách của cô rất gần, giọng nói trong trẻo cùng làn hơi ấm thoảng vào tai anh, tựa một dòng điện tê dại kích thích mãi không ngừng ở chỗ nhạy cảm. Cộng thêm lời nói quá đỗi táo bạo của cô, đôi tai của Lục Đình Thâm đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy rõ.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Nhan thấy tai của một người có thể đỏ lên nhanh đến vậy, đỏ hồng như thể bị trúng phép thuật.
Cô ngẩn ra, nhìn những vị khách xung quanh tò mò dõi theo họ, nghĩ rằng có lẽ do đông người khiến anh ngại ngùng, liền bổ sung thêm một câu, “Không phải ở đây, là lúc chỉ có hai chúng ta thôi.”
Vừa dứt lời, tai người đàn ông lại càng đỏ hơn, vệt đỏ còn lan ra cả chiếc cổ dài.
“?”
Tô Thanh Nhan sững người, chỉ là một người đàn ông thôi mà, cho cô xem ngực một chút thì có làm sao chứ? Đến mức xấu hổ như vậy sao?
Khoan đã!
Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh hiểu lầm điều gì rồi sao?
Cô chỉ muốn kiểm tra xem trên ngực anh có hình xăm hoa diên vĩ hay không, có phải ân nhân cứu mạng của cô hay không, nhưng chẳng lẽ anh nghĩ… cô muốn làm giao dịch “quyền sắc” gì đó với anh sao?
Khi cô nhận ra điều này, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt đen tuyền ấy như có một tia lửa bùng lên, rồi nhanh chóng cháy rực, ngọn lửa nóng bỏng ấy không rõ là giận dữ hay điều gì khác, như thể muốn thiêu đốt, nuốt chửng lấy cô.
Xong rồi!
Ánh mắt đáng sợ này…
Anh chắc chắn đã hiểu lầm rằng cô đang sỉ nhục anh rồi!
Tô Thanh Nhan vội vã giơ tay giải thích, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là… nghe nói trên người anh có một vài dấu vết đặc biệt, nên cảm thấy hứng thú muốn xem thử thôi. Nếu không tiện, anh chụp ảnh cho tôi xem cũng được!”
Không ổn, càng nói càng thấy bản thân như nữ lưu manh đang đòi ảnh nhạy cảm của trai đẹp!
Vì quá lo lắng, cô nói lớn đến nỗi Vu Bân bên cạnh nghe thấy rõ ràng.
Dấu vết đặc biệt trên người?
Cô Tô đang nói đến… những vết sẹo do bị mẹ kế ngược đãi, dùng đầu thuốc lá dí lên lưng tổng giám đốc khi còn nhỏ sao?!
Cô Tô sao có thể quá đáng như vậy!
Anh ta đã thắc mắc cả ngày nay vì sao cô đột nhiên thay đổi tính tình, vừa mỉm cười vừa giúp đỡ tổng giám đốc chuyện lớn đến thế, trong khi trước kia cô luôn lạnh lùng, xa cách và coi thường anh. Hóa ra, cô đã nghĩ ra cách mới để sỉ nhục tổng giám đốc!
Cô muốn lấy những bức ảnh này để đi khắp nơi bêu rếu anh sao?
“Đừng, đừng!”
Nghe vậy, Tyson lập tức ra hiệu cho nhân viên, “Còn không mau đưa kẻ gây rối này ra ngoài!”
Mấy vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm lập tức lôi Lục Viễn Sơn ra khỏi hội trường, “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” “Lục Đình Thâm, mày cứ chờ đó!”
“Cô Tô đúng là thông minh, chỉ một câu đã hóa giải tình huống!”
“Vẻ đẹp tuyệt trần, thông minh tài trí, lại có vận may tuyệt vời, đúng là một cô gái thiên tài!”
Giữa những tiếng khen ngợi trong hội trường, Tô Thanh Nhan quay lại, suýt chút nữa đụng vào lồng ngực rắn chắc của ai đó. Mùi hương nhàn nhạt, trong lành từ người đàn ông ấy thoảng qua mũi cô, cô liền lùi lại một bước.
Lục Đình Thâm từ lúc nào đã đứng gần cô như thế?
Anh cúi đầu, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình bóng cô, không thể nhìn rõ cảm xúc.
“Tại sao giúp tôi?”
“Vì…” Đôi mắt Tô Thanh Nhan lóe lên, “Tôi muốn làm một giao dịch với anh.”
Giao dịch?
Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt người đàn ông bỗng trầm xuống.
Là liên quan đến anh sao?
“Tôi với Tống…”
Anh chưa nói hết câu, Tô Thanh Nhan đã kiễng chân lên, đột nhiên ghé sát vào tai anh thì thầm với giọng chỉ hai người nghe thấy, “Tôi giúp anh lấy được hợp đồng MJ, anh cởi áo cho tôi xem, được không?”
Khoảng cách của cô rất gần, giọng nói trong trẻo cùng làn hơi ấm thoảng vào tai anh, tựa một dòng điện tê dại kích thích mãi không ngừng ở chỗ nhạy cảm. Cộng thêm lời nói quá đỗi táo bạo của cô, đôi tai của Lục Đình Thâm đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy rõ.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Nhan thấy tai của một người có thể đỏ lên nhanh đến vậy, đỏ hồng như thể bị trúng phép thuật.
Cô ngẩn ra, nhìn những vị khách xung quanh tò mò dõi theo họ, nghĩ rằng có lẽ do đông người khiến anh ngại ngùng, liền bổ sung thêm một câu, “Không phải ở đây, là lúc chỉ có hai chúng ta thôi.”
Vừa dứt lời, tai người đàn ông lại càng đỏ hơn, vệt đỏ còn lan ra cả chiếc cổ dài.
“?”
Tô Thanh Nhan sững người, chỉ là một người đàn ông thôi mà, cho cô xem ngực một chút thì có làm sao chứ? Đến mức xấu hổ như vậy sao?
Khoan đã!
Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh hiểu lầm điều gì rồi sao?
Cô chỉ muốn kiểm tra xem trên ngực anh có hình xăm hoa diên vĩ hay không, có phải ân nhân cứu mạng của cô hay không, nhưng chẳng lẽ anh nghĩ… cô muốn làm giao dịch “quyền sắc” gì đó với anh sao?
Khi cô nhận ra điều này, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Trong đôi mắt đen tuyền ấy như có một tia lửa bùng lên, rồi nhanh chóng cháy rực, ngọn lửa nóng bỏng ấy không rõ là giận dữ hay điều gì khác, như thể muốn thiêu đốt, nuốt chửng lấy cô.
Xong rồi!
Ánh mắt đáng sợ này…
Anh chắc chắn đã hiểu lầm rằng cô đang sỉ nhục anh rồi!
Tô Thanh Nhan vội vã giơ tay giải thích, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là… nghe nói trên người anh có một vài dấu vết đặc biệt, nên cảm thấy hứng thú muốn xem thử thôi. Nếu không tiện, anh chụp ảnh cho tôi xem cũng được!”
Không ổn, càng nói càng thấy bản thân như nữ lưu manh đang đòi ảnh nhạy cảm của trai đẹp!
Vì quá lo lắng, cô nói lớn đến nỗi Vu Bân bên cạnh nghe thấy rõ ràng.
Dấu vết đặc biệt trên người?
Cô Tô đang nói đến… những vết sẹo do bị mẹ kế ngược đãi, dùng đầu thuốc lá dí lên lưng tổng giám đốc khi còn nhỏ sao?!
Cô Tô sao có thể quá đáng như vậy!
Anh ta đã thắc mắc cả ngày nay vì sao cô đột nhiên thay đổi tính tình, vừa mỉm cười vừa giúp đỡ tổng giám đốc chuyện lớn đến thế, trong khi trước kia cô luôn lạnh lùng, xa cách và coi thường anh. Hóa ra, cô đã nghĩ ra cách mới để sỉ nhục tổng giám đốc!
Cô muốn lấy những bức ảnh này để đi khắp nơi bêu rếu anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.