Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Chương 18: Thật Ngoan
Tiểu Mao Cầu
12/11/2024
"Ơ…"
Tô Thanh Nhan ngập ngừng một chút, vội lấy từ trong túi ra một lọ sứ trắng nhỏ, “Đây là công thức bí mật tôi đã nhờ một lão trung y đặc chế – một loại thuốc bôi giúp xóa sẹo, chỉ cần bôi sáng và tối lên vết sẹo là da sẽ phục hồi như mới!”
Lục Đình Thâm nhìn lọ thuốc nhỏ cô đưa đến trước mặt mình, trên trán hiện lên một chút nghi hoặc.
“Vết sẹo trên cổ anh là do tôi để lại, bao nhiêu năm rồi, chưa từng xin lỗi anh một lần nào là lỗi của tôi. Hôm nay viên ngọc tím này coi như món quà tôi bù đắp cho anh, không cần anh phải cởi… khụ~”
Cô đang nói dở, chợt thấy những vị khách xung quanh đang tò mò nhìn, liền ngừng lại.
Ánh mắt của Lục Đình Thâm lại đăm đắm nhìn vào lọ thuốc sứ trắng, như không thể rời đi.
Cô nhớ sao?
Cô vẫn luôn nhớ sao?
Tô Thanh Nhan nhìn đồng hồ, liền mở nắp lọ, “Để tôi giúp anh bôi một chút thử xem có thần kỳ như lời trung y nói không.”
Cô kiễng chân, khuôn mặt đẹp như hoa cận kề khiến người đàn ông sững sờ, đến nỗi anh phải bước lùi lại.
“Không cần đâu, để tôi tự…”
Anh vội vươn tay nắm lấy lọ thuốc, nhưng lại nắm trúng tay cô.
Tô Thanh Nhan nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau của hai người, “?”
Lục Đình Thâm như chạm phải điện, buông tay ra ngay lập tức, nhưng Tô Thanh Nhan lại thuận thế đẩy anh ngồi xuống ghế, “Ôi dào, anh đừng từ chối ý tốt của tôi chứ, nếu không tôi sẽ thấy áy náy lắm!”
“Thanh Nhan!”
Tô Lâm và Tô Cảnh Hành thấy Tô Thanh Nhan thân mật với Lục Đình Thâm đến vậy, kinh ngạc nhìn nhau, Vu Bân đứng bên cạnh thì sốt ruột đến độ xoay quanh.
Lúc này từng giây từng phút đều là thời điểm then chốt để giành vị trí người thừa kế Lục Thị, vậy mà tổng giám đốc lại đang bôi thuốc với cô Tô…
Các vị khách trong sảnh thấy cảnh tượng này cũng bàn tán không ngớt, các quý ông thì ghen tị, còn các quý cô thì đỏ mắt vì đố kỵ.
“Nghe đồn thái tử gia của nhà họ Lục tính tình lập dị, không gần gũi phụ nữ, giờ xem ra đều là tin đồn thôi nhỉ?”
“Đối mặt với sắc đẹp như thiên tiên của cô Tô, là đàn ông thì sẽ không thể từ chối, Lục thiếu gia cũng không ngoại lệ.”
“Tức quá đi! Hôm nay cố gắng bao nhiêu cũng không bắt chuyện được với Lục thiếu gia, còn cô Tô vừa đến đã có thể đụng chạm như vậy!”
“Ngay cả những ngôi sao nổi tiếng đẹp nhất cũng bị anh ta phớt lờ, cô có làm gì cũng vô ích thôi. Chắc cô Tô dám táo bạo thế này cũng nhờ viên ngọc tím quý hiếm kia.”
“Đúng rồi, chẳng qua là cô ta may mắn, nếu không Lục thiếu gia chẳng buồn để ý đến cô ta đâu!”
Khi Tô Thanh Nhan cúi xuống, đều đặn bôi thuốc lên vết sẹo của anh, người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn không chút khuyết điểm căng thẳng như một lưỡi dao sắc bén, nhưng từ tai xuống cổ, làn da đỏ bừng lên, như thể bị thiêu đốt, nóng đến mức khi cô chạm nhẹ cũng cảm nhận được cơ thể anh đang nóng bừng, như sắp bùng cháy.
Người không biết lại tưởng rằng cô là ngọn lửa vậy.
Tô Thanh Nhan cảm nhận rõ rệt anh đang kiềm chế bản thân, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, điều này khiến cô buồn cười. Sao lại dễ đỏ mặt thế này?
Anh bây giờ, ngoài dáng vóc cao lớn ra, thật chẳng liên quan gì đến hình ảnh thái tử gia Lục Thị lạnh lùng, tàn nhẫn và có thể giết người không chớp mắt trên tầng thượng cả.
“Thật ngoan.”
Anh càng như vậy, Tô Thanh Nhan càng muốn trêu anh.
Đầu ngón tay của cô lướt nhẹ lên vết sẹo, hành động có phần khiêu khích, hơi thở phả quanh cổ khiến một luồng nhiệt nóng bừng bùng lên từ bụng dưới của Lục Đình Thâm, khiến đôi mắt đen như mực của anh ẩn thêm vài tia đỏ, hầu kết khẽ động, cảm giác bỏng rát lan tỏa.
“Cô Tô, phiền cô nhanh một chút, thời gian thực sự không còn nhiều nữa…”
Vu Bân bên cạnh vẫn đang cố gắng lần cuối, chợt điện thoại reo, xong rồi, chắc chắn là ông cụ gọi đến trách mắng.
Anh ta nhấc máy, vài giây sau, điện thoại tuột khỏi tay, nói năng lắp bắp, “Tổng, tổng giám đốc, vừa có điện thoại từ cảnh sát, phó tổng… phó tổng gặp tai nạn nghiêm trọng trên đại lộ Trường An, xe nát người chết…”
Tô Thanh Nhan ngập ngừng một chút, vội lấy từ trong túi ra một lọ sứ trắng nhỏ, “Đây là công thức bí mật tôi đã nhờ một lão trung y đặc chế – một loại thuốc bôi giúp xóa sẹo, chỉ cần bôi sáng và tối lên vết sẹo là da sẽ phục hồi như mới!”
Lục Đình Thâm nhìn lọ thuốc nhỏ cô đưa đến trước mặt mình, trên trán hiện lên một chút nghi hoặc.
“Vết sẹo trên cổ anh là do tôi để lại, bao nhiêu năm rồi, chưa từng xin lỗi anh một lần nào là lỗi của tôi. Hôm nay viên ngọc tím này coi như món quà tôi bù đắp cho anh, không cần anh phải cởi… khụ~”
Cô đang nói dở, chợt thấy những vị khách xung quanh đang tò mò nhìn, liền ngừng lại.
Ánh mắt của Lục Đình Thâm lại đăm đắm nhìn vào lọ thuốc sứ trắng, như không thể rời đi.
Cô nhớ sao?
Cô vẫn luôn nhớ sao?
Tô Thanh Nhan nhìn đồng hồ, liền mở nắp lọ, “Để tôi giúp anh bôi một chút thử xem có thần kỳ như lời trung y nói không.”
Cô kiễng chân, khuôn mặt đẹp như hoa cận kề khiến người đàn ông sững sờ, đến nỗi anh phải bước lùi lại.
“Không cần đâu, để tôi tự…”
Anh vội vươn tay nắm lấy lọ thuốc, nhưng lại nắm trúng tay cô.
Tô Thanh Nhan nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau của hai người, “?”
Lục Đình Thâm như chạm phải điện, buông tay ra ngay lập tức, nhưng Tô Thanh Nhan lại thuận thế đẩy anh ngồi xuống ghế, “Ôi dào, anh đừng từ chối ý tốt của tôi chứ, nếu không tôi sẽ thấy áy náy lắm!”
“Thanh Nhan!”
Tô Lâm và Tô Cảnh Hành thấy Tô Thanh Nhan thân mật với Lục Đình Thâm đến vậy, kinh ngạc nhìn nhau, Vu Bân đứng bên cạnh thì sốt ruột đến độ xoay quanh.
Lúc này từng giây từng phút đều là thời điểm then chốt để giành vị trí người thừa kế Lục Thị, vậy mà tổng giám đốc lại đang bôi thuốc với cô Tô…
Các vị khách trong sảnh thấy cảnh tượng này cũng bàn tán không ngớt, các quý ông thì ghen tị, còn các quý cô thì đỏ mắt vì đố kỵ.
“Nghe đồn thái tử gia của nhà họ Lục tính tình lập dị, không gần gũi phụ nữ, giờ xem ra đều là tin đồn thôi nhỉ?”
“Đối mặt với sắc đẹp như thiên tiên của cô Tô, là đàn ông thì sẽ không thể từ chối, Lục thiếu gia cũng không ngoại lệ.”
“Tức quá đi! Hôm nay cố gắng bao nhiêu cũng không bắt chuyện được với Lục thiếu gia, còn cô Tô vừa đến đã có thể đụng chạm như vậy!”
“Ngay cả những ngôi sao nổi tiếng đẹp nhất cũng bị anh ta phớt lờ, cô có làm gì cũng vô ích thôi. Chắc cô Tô dám táo bạo thế này cũng nhờ viên ngọc tím quý hiếm kia.”
“Đúng rồi, chẳng qua là cô ta may mắn, nếu không Lục thiếu gia chẳng buồn để ý đến cô ta đâu!”
Khi Tô Thanh Nhan cúi xuống, đều đặn bôi thuốc lên vết sẹo của anh, người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn không chút khuyết điểm căng thẳng như một lưỡi dao sắc bén, nhưng từ tai xuống cổ, làn da đỏ bừng lên, như thể bị thiêu đốt, nóng đến mức khi cô chạm nhẹ cũng cảm nhận được cơ thể anh đang nóng bừng, như sắp bùng cháy.
Người không biết lại tưởng rằng cô là ngọn lửa vậy.
Tô Thanh Nhan cảm nhận rõ rệt anh đang kiềm chế bản thân, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, điều này khiến cô buồn cười. Sao lại dễ đỏ mặt thế này?
Anh bây giờ, ngoài dáng vóc cao lớn ra, thật chẳng liên quan gì đến hình ảnh thái tử gia Lục Thị lạnh lùng, tàn nhẫn và có thể giết người không chớp mắt trên tầng thượng cả.
“Thật ngoan.”
Anh càng như vậy, Tô Thanh Nhan càng muốn trêu anh.
Đầu ngón tay của cô lướt nhẹ lên vết sẹo, hành động có phần khiêu khích, hơi thở phả quanh cổ khiến một luồng nhiệt nóng bừng bùng lên từ bụng dưới của Lục Đình Thâm, khiến đôi mắt đen như mực của anh ẩn thêm vài tia đỏ, hầu kết khẽ động, cảm giác bỏng rát lan tỏa.
“Cô Tô, phiền cô nhanh một chút, thời gian thực sự không còn nhiều nữa…”
Vu Bân bên cạnh vẫn đang cố gắng lần cuối, chợt điện thoại reo, xong rồi, chắc chắn là ông cụ gọi đến trách mắng.
Anh ta nhấc máy, vài giây sau, điện thoại tuột khỏi tay, nói năng lắp bắp, “Tổng, tổng giám đốc, vừa có điện thoại từ cảnh sát, phó tổng… phó tổng gặp tai nạn nghiêm trọng trên đại lộ Trường An, xe nát người chết…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.