Bệnh Chiếm Hữu: Lục Tổng Cố Chấp Cuồng Sủng Cô Như Mạng
Chương 10: Tổng Giám Đốc, Tổng Giám Đốc, Nhìn Kìa!
Tiểu Mao Cầu
12/11/2024
Nửa đêm, tầng hai của biệt thự vang lên tiếng cười vui vẻ, Hứa Mộ Vy nhìn về phía thư phòng sáng đèn, dần siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Ngay từ ngày đầu vào nhà này, cô ta đã được bảo rằng không ai được vào thư phòng của anh hai. Giờ nghe thấy những tiếng cười nói từ bên trong, rõ ràng là chỉ không cho mình cô ta vào thôi, đúng không?
Ở nhà họ Tô, cô ta chỉ mãi là một đứa con nuôi, là người ngoài. Nếu không có điểm tựa khác, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Vy Vy, Vy Vy em còn ở đó không?”
Tiếng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, Hứa Mộ Vy vội đáp, “Em đây, xin lỗi anh, lúc nãy anh nói gì?”
“Anh hỏi, hôm nay em có thấy Thanh Nhan có gì đó không bình thường không?”
“Không bình thường?”
Hứa Mộ Vy nhớ lại cảnh lúc cô ta định đỡ Tô Thanh Nhan nhưng lại bị từ chối trước mặt bao người, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
“Có lẽ… tính khí hơi lớn hơn một chút. Dù gì cô ấy cũng là tiểu thư nhà giàu, lần này bị ngã xuống nước, em không ở bên cạnh, khó mà chối bỏ trách nhiệm.”
Trước đây, chỉ cần nghe thấy ẩn ý trong lời cô ta, Tống Ôn Trạch nhất định sẽ an ủi cô ta đôi lời. Nhưng giờ đây, trong đầu anh ta chỉ toàn là ánh mắt thờ ơ của Tô Thanh Nhan khi tỉnh dậy và bóng dáng dứt khoát rời đi của cô. Trông có vẻ không có gì khác thường, nhưng dường như đã thiếu đi sự ngưỡng mộ gắn bó, thay vào đó là một chút bí ẩn khó nắm bắt.
“Phải rồi, sau khi anh đi, cô ấy có nói gì không?”
Hứa Mộ Vy đáp, “Không có, chỉ nhắc đến Lục Đình Thâm thôi.”
“Sao cơ?”
Nghe thế, Tống Ôn Trạch cau mày, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lục Đình Thâm bế Tô Thanh Nhan trong khu vườn sau.
Từ khi nào Thanh Nhan lại quan tâm đến người khác ngoài anh ta? Mà người đó lại là kẻ đáng sợ khét tiếng…
“Anh Ôn Trạch, sao vậy?”
“À, không có gì. Cuối tuần sau là chung kết ‘Ca Sĩ Giấu Mặt’ rồi nhỉ? Đến lúc đó anh nhất định sẽ có mặt cổ vũ em, chứng kiến em giành được ngôi quán quân!”
“Cảm ơn anh Ôn Trạch.” Hứa Mộ Vy mỉm cười, vẻ buồn bã vừa rồi biến mất, “Bây giờ, chắc chỉ có anh Ôn Trạch thật lòng quan tâm em, lo lắng cho em thôi nhỉ? Thật ra nhiều lúc, em cảm thấy mình ở nhà họ Tô chỉ là thừa thãi…”
Cô ta cứ tiếp tục than vãn, còn Tống Ôn Trạch thì mở khung trò chuyện của Tô Thanh Nhan. Nếu là trước kia, cô đã gửi cho anh ta một chuỗi tin nhắn rồi, giờ anh ta về đến nhà lâu vậy mà vẫn chưa thấy gì…
Đêm xuống, ánh đèn lộng lẫy, hương sắc ngập tràn, vô số người quyền quý tụ hội tại Tả Ngạn Danh Uyển để tham gia buổi cá cược đá quý.
Giữa sảnh tiệc đặt vài trăm tảng đá cẩm thạch được vận chuyển từ Vân Nam và Myanmar, mỗi tảng đá nằm dưới một lớp kính đặc chế, đủ mọi kích cỡ, hình dáng. Nhìn từ bên ngoài, người bình thường hoàn toàn không thể phân biệt đâu là đá thường hay là ngọc quý giá trị cao.
Tyson, chủ tịch tập đoàn MJ, đứng trên sân khấu nhiệt liệt chào đón các vị khách mời đến tham dự. Từ hàng ghế VIP phía bên phải, Lục Viễn Sơn nở một nụ cười đầy quyết tâm nhìn về phía người thanh niên cao ngạo và lạnh lùng đối diện.
Lần này ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời thầy phong thủy đá quý từ Myanmar, chắc chắn sẽ cắt ra viên ngọc đẹp nhất buổi cá cược. Dù có thần tiên xuống cũng không thể thay đổi kết cục, vị trí chủ tịch tập đoàn Lục Thị ông ta sẽ nắm chắc trong tay!
Vu Bân nhìn thấy trong đội ngũ thẩm định đá của đối thủ xuất hiện một gương mặt mới lạ, không khỏi lo lắng.
Đội ngũ thẩm định đá của hai bên đều là những chuyên gia tài năng được tuyển chọn qua các tổ chức uy tín, và đã qua sự kiểm tra của ông cụ. Giờ Lục Viễn Sơn không biết kiếm đâu ra một người mới, liệu có ảnh hưởng đến kết quả không…
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, nhìn kìa!”
Vu Bân bỗng cất tiếng, nhưng người đàn ông đang ngồi yên tĩnh ở vị trí VIP thậm chí không nhướng mắt lên, “Thấy rồi.”
“Thấy rồi?” Vu Bân ngạc nhiên, “Cô Tô vừa mới bước vào, ngài đã thấy rồi?”
Vừa dứt lời, người đàn ông nãy giờ còn lạnh lùng xa cách, dường như chẳng bận tâm đến thế sự, bỗng ngẩng đầu lên nhanh chóng.
Vu Bân: “…” Đã nói rồi mà, tổng giám đốc mà thấy cô Tô thì sao có thể không phản ứng được.
Ngay từ ngày đầu vào nhà này, cô ta đã được bảo rằng không ai được vào thư phòng của anh hai. Giờ nghe thấy những tiếng cười nói từ bên trong, rõ ràng là chỉ không cho mình cô ta vào thôi, đúng không?
Ở nhà họ Tô, cô ta chỉ mãi là một đứa con nuôi, là người ngoài. Nếu không có điểm tựa khác, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Vy Vy, Vy Vy em còn ở đó không?”
Tiếng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, Hứa Mộ Vy vội đáp, “Em đây, xin lỗi anh, lúc nãy anh nói gì?”
“Anh hỏi, hôm nay em có thấy Thanh Nhan có gì đó không bình thường không?”
“Không bình thường?”
Hứa Mộ Vy nhớ lại cảnh lúc cô ta định đỡ Tô Thanh Nhan nhưng lại bị từ chối trước mặt bao người, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
“Có lẽ… tính khí hơi lớn hơn một chút. Dù gì cô ấy cũng là tiểu thư nhà giàu, lần này bị ngã xuống nước, em không ở bên cạnh, khó mà chối bỏ trách nhiệm.”
Trước đây, chỉ cần nghe thấy ẩn ý trong lời cô ta, Tống Ôn Trạch nhất định sẽ an ủi cô ta đôi lời. Nhưng giờ đây, trong đầu anh ta chỉ toàn là ánh mắt thờ ơ của Tô Thanh Nhan khi tỉnh dậy và bóng dáng dứt khoát rời đi của cô. Trông có vẻ không có gì khác thường, nhưng dường như đã thiếu đi sự ngưỡng mộ gắn bó, thay vào đó là một chút bí ẩn khó nắm bắt.
“Phải rồi, sau khi anh đi, cô ấy có nói gì không?”
Hứa Mộ Vy đáp, “Không có, chỉ nhắc đến Lục Đình Thâm thôi.”
“Sao cơ?”
Nghe thế, Tống Ôn Trạch cau mày, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lục Đình Thâm bế Tô Thanh Nhan trong khu vườn sau.
Từ khi nào Thanh Nhan lại quan tâm đến người khác ngoài anh ta? Mà người đó lại là kẻ đáng sợ khét tiếng…
“Anh Ôn Trạch, sao vậy?”
“À, không có gì. Cuối tuần sau là chung kết ‘Ca Sĩ Giấu Mặt’ rồi nhỉ? Đến lúc đó anh nhất định sẽ có mặt cổ vũ em, chứng kiến em giành được ngôi quán quân!”
“Cảm ơn anh Ôn Trạch.” Hứa Mộ Vy mỉm cười, vẻ buồn bã vừa rồi biến mất, “Bây giờ, chắc chỉ có anh Ôn Trạch thật lòng quan tâm em, lo lắng cho em thôi nhỉ? Thật ra nhiều lúc, em cảm thấy mình ở nhà họ Tô chỉ là thừa thãi…”
Cô ta cứ tiếp tục than vãn, còn Tống Ôn Trạch thì mở khung trò chuyện của Tô Thanh Nhan. Nếu là trước kia, cô đã gửi cho anh ta một chuỗi tin nhắn rồi, giờ anh ta về đến nhà lâu vậy mà vẫn chưa thấy gì…
Đêm xuống, ánh đèn lộng lẫy, hương sắc ngập tràn, vô số người quyền quý tụ hội tại Tả Ngạn Danh Uyển để tham gia buổi cá cược đá quý.
Giữa sảnh tiệc đặt vài trăm tảng đá cẩm thạch được vận chuyển từ Vân Nam và Myanmar, mỗi tảng đá nằm dưới một lớp kính đặc chế, đủ mọi kích cỡ, hình dáng. Nhìn từ bên ngoài, người bình thường hoàn toàn không thể phân biệt đâu là đá thường hay là ngọc quý giá trị cao.
Tyson, chủ tịch tập đoàn MJ, đứng trên sân khấu nhiệt liệt chào đón các vị khách mời đến tham dự. Từ hàng ghế VIP phía bên phải, Lục Viễn Sơn nở một nụ cười đầy quyết tâm nhìn về phía người thanh niên cao ngạo và lạnh lùng đối diện.
Lần này ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời thầy phong thủy đá quý từ Myanmar, chắc chắn sẽ cắt ra viên ngọc đẹp nhất buổi cá cược. Dù có thần tiên xuống cũng không thể thay đổi kết cục, vị trí chủ tịch tập đoàn Lục Thị ông ta sẽ nắm chắc trong tay!
Vu Bân nhìn thấy trong đội ngũ thẩm định đá của đối thủ xuất hiện một gương mặt mới lạ, không khỏi lo lắng.
Đội ngũ thẩm định đá của hai bên đều là những chuyên gia tài năng được tuyển chọn qua các tổ chức uy tín, và đã qua sự kiểm tra của ông cụ. Giờ Lục Viễn Sơn không biết kiếm đâu ra một người mới, liệu có ảnh hưởng đến kết quả không…
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, nhìn kìa!”
Vu Bân bỗng cất tiếng, nhưng người đàn ông đang ngồi yên tĩnh ở vị trí VIP thậm chí không nhướng mắt lên, “Thấy rồi.”
“Thấy rồi?” Vu Bân ngạc nhiên, “Cô Tô vừa mới bước vào, ngài đã thấy rồi?”
Vừa dứt lời, người đàn ông nãy giờ còn lạnh lùng xa cách, dường như chẳng bận tâm đến thế sự, bỗng ngẩng đầu lên nhanh chóng.
Vu Bân: “…” Đã nói rồi mà, tổng giám đốc mà thấy cô Tô thì sao có thể không phản ứng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.