Bệnh Chiếm Hữu

Chương 109: Tôi đã có bạn trai rồi

Tùng Lan

04/07/2020

Editor: Mary (definitelynotmy)

Beta-er: Sel

Xe chạy không nhanh không chậm, thật bằng phẳng. Hai bên đường xẹt qua cánh đồng ngô, lúc chạng vạng, đa số đều là xe chạy ngược xuôi, không tắc nghẽn như lúc tan tầm.

Thời Ôn nhàn hạ mà nhìn phong cảnh, sau đó mới phát hiện có gì đấy không thích hợp.

Tại sao người và xe càng ngày càng ít?

Phong cảnh đúng là càng lúc càng đẹp, nhưng đều là phong cảnh tự nhiên, không thấy bóng dáng cao ốc hay building nhỏ.

"Trần Trì, chúng ta đi đâu vậy?"

Trần Trì không trả lời, nhìn chằm chằm đường phía trước hỏi lại: "Sợ tôi làm gì em?"

Thời Ôn chớp chớp mắt, nói: "Không có."

Trần Trì nghiêng đầu nhìn cô, mắt đen sâu thẳm, "Em trang điểm xinh đẹp đến như vậy, dễ làm người khác nổi lên ý xấu, cho nên......"

Anh chưa nói xong, Thời Ôn cười đánh gãy, "Tôi không sợ, dù gì cũng có anh ở đây."

Đầu Trần Trì ngón tay run lên.

Mắt cười của cô cùng âm cuối khẽ nâng hợp thành một dòng điện, thẳng tắp đánh đến người anh, làm cho mỗi một tấc da đều tê dại từng trận.

Anh không nhìn qua, tim đập cực nhanh, phía dưới dẫm mạnh chân ga vài phần, một lúc sau, lại chậm rãi nhấc lên.

Xe chạy dọc theo đường lớn một hồi lâu, quay đầu tiến vào một đoạn đường tráng nhựa.

"Chúng ta đi lên núi sao?" Thời Ôn nhẹ hỏi.

Trần Trì dùng giọng mũi "ừm" một cái.

Con đường càng ngày càng dốc, mặt trời chiều ngả về phía tây, sắc trời đen trắng rõ ràng, Thời Ôn sợ quấy rầy đến anh lái xe, không lên tiếng nữa.

Gần hai mươi phút sau, Thời Ôn nhìn đến một mảnh ánh đèn màu cam, trong chỗ tối tăm phá lệ đáng chú ý.

Sau hai ngã rẽ, một toà sơn trang xuất hiện trong tầm nhìn, phòng ở có đèn đuốc sáng trưng, phong cách kiến trúc cổ kính, có một loại vẻ đẹp hoài cổ.

Trần Trì đem xe để ở garage, xuống xe, giúp Thời Ôn mở cửa.

Có người phục vụ đứng ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi.

Rẽ phải, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải......

Một lúc sau, Thời Ôn cũng không nhớ rõ, nơi này quá rộng lớn.

Cuối cùng, người phục vụ ngừng ở trước một cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra.

Bên vách núi?

Thời Ôn ghé ghé đầu, đi vào.

Bàn ăn ở ngoài, đi vài bước sẽ thấy hàng rào có gắn đèn led chớp tắt, mà ở ngoài hàng rào, là một tảng đất trống lớn, lại đi tiếp là màn đêm trống rỗng.

Trần Trì giúp Thời Ôn kéo ghế ra, ngồi vào chỗ đối diện cô.

Anh nhìn cô chăm chú, hỏi: "Bệnh bao tử đã tốt lên chưa?"

Lực chú ý của Thời Ôn từ bên vách núi dời đi, gật gật đầu, "Ừm."

Cô cười một cái, "Đêm nay có thể ăn thịt."

Mày Trần Trì khẽ nhúc nhích, "ừ" một tiếng.

Người phục vụ đưa menu.

Thời Ôn nhìn từng hàng chữ, trong đầu chứa một dấu chấm hỏi to đùng.

Tuy rằng đều là tiếng Trung, tuy rằng cô nhảy cổ điển. Nhưng mấy cái này không có chữ nào chỉ đồ ăn, tên thì rồng bay phượng múa, cô thật sự không đoán được món đó bao gồm những gì......

Cô nhìn sang mặt kia của menu.

May là còn có chú thích.

Quá trình gọi đồ ăn mất chút thời gian. Thời Ôn hướng nhân viên phục vụ xin lỗi mà cười một cái.

Người phục vụ cũng không trách móc, lễ phép cười lại.

Người phục vụ rời đi, chỉ còn hai người Thời Ôn cùng Trần Trì.

Thời Ôn chống cằm, thật sự muốn đi dạo ngoài hàng rào.

Đôi mắt cô sáng ngời, nhìn anh, "Chúng ta đi ra ngoài ngắm cảnh được không?"

Chung quanh bố trí các loại đèn to nhỏ khác nhau, ánh sáng từ sau lưng cô tản ra, làn da thiếu nữ trắng nõn, con ngươi lóng lánh, hàng mi đen huyền nhu thuận rũ xuống, giống như tinh linh của màn đêm.

Trần Trì không rời mắt được, nói: "Được, tôi đi với em"

Thời Ôn nhẹ nhàng dịch ghế ngồi, mở ra cửa nhỏ trên hàng rào.

Đứng ở chỗ cao, liếc mắt nhìn một cái, bao nhiêu cao ốc lộng lẫy cũng chỉ tô vẽ thêm cho bóng đêm, chúng hóa thành một đám ánh sáng, đan chéo bên nhau.

Trước mắt rực sáng, phảng phất như có người đem rải hàng vạn ngôi sao, lập loè không đều, bởi vì thế lại càng sinh động hơn.

Trên núi có gió thổi tới nhưng không quá dữ tợn.

Thời Ôn cong môi, nghiêng đầu ngắm Trần Trì, vừa vặn đụng phải tầm mắt anh.

Cặp mắt đen kia giống đêm tối không đáy, lại có một vệt sáng bắt mắt, lung linh mờ ảo, làm cho người khác không tự giác bị hút vào. Mà ở vệt sao trời kia cô nhìn thấy chính mình.

Cô vén mái tóc bị gió thổi loạn, nghiêng đầu cười khẽ, "Phong cảnh đẹp như vậy, sao lại nhìn tôi làm gì?"

Trần Trì chỉ nhìn cô, không phát ra tiếng động.



Thời Ôn và Trần Trì lẳng lặng nhìn nhau, cô bị anh ngắm đến đỏ mặt, dời mắt đi trước.

Cô tò mò mà đi xuống nhìn, chân cũng đi theo hướng bên vách núi.

"Cẩn thận một chút."

Trần Trì liễm mi, đuổi kịp cô.

Thời Ôn thật sự muốn nhìn xem phía dưới trông thế nào, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ nhìn một chút thôi."

Chân cô mới vừa tiến lên được nửa bước, eo bị vòng lấy. Bàn tay to lớn ấm áp dán trên sườn eo, nhiệt độ cách làn váy mỏng truyền tới da thịt trần trụi.

Một cơn gió lớn quát tới, thổi loạn mái tóc dài của Thời Ôn, cô không duỗi tay sửa sang lại, tùy ý để sợi tóc che đi lỗ tai đỏ bừng của mình.

Thời Ôn không nói chuyện, không đẩy tay anh ra, để anh đỡ eo của mình, hơi rướn người về trước, nhìn đến hướng phía dưới chân núi.

Một mảnh đen nhánh, mơ hồ có bóng của cây cỏ. Cũng không có gì đặc biệt.

Thời Ôn ngắm nghía xong, quay đầu định lui trở về.

Trần Trì nhận thấy cô muốn quay người lại, cánh tay dùng sức, kéo cả người cô vào trong.

Thời Ôn không nghĩ sức lực của anh lớn như vậy, có thể trực tiếp đem cô câu trở về. Trần Trì cũng không nghĩ cô lại nhẹ như vậy, cánh tay thoáng dùng sức, cô liền xoay trở về.

Mặt sắp đụng tới tây trang của anh, đầu Thời Ôn cứng lại.

Tim đập nhanh hơn trong giây lát.

"Thật ngại quá......"

Thời Ôn chậm rì rì nói, ngẩng đầu. Theo động tác cô ngẩng đầu, miệng Thời Ôn vô tình cọ trên tây trang của anh.

Đôi môi nhỏ sượt qua sơ mi trắng bên trong.

Nếu là chuyện xảy ra ở vài lần chạm mặt lúc trước, tình huống này còn tạm chấp nhận được, nhưng hôm nay...... Cô khó khăn lắm mới tỉ mỉ trang điểm một lần.

Trên áo sơ mi trắng tinh, in một vệt đỏ vô cùng diễm lệ.

Thời Ôn vội vã lui lại, che miệng "Thật xin lỗi, áo sơ mi của anh......"

Vừa mới nãy cô sờ thấy, loại vải vóc để may bộ tây trang này nhất định rất cao cấp, tuy cô rằng biết anh sẽ không bắt mình bồi thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút xẩu hổ không rõ......

Trần Trì cũng thấy được son môi trên áo mình, anh nao nao mà nhìn một hồi, mở miệng bứt ra âm thanh, "Không có việc gì."

Thời Ôn vẫn che miệng, son môi của cô nhất định đã bị lem khắp nơi.

"Tôi đi toilet một chút, dặm lại son môi."

Trần Trì: "Để tôi nhìn xem."

"Hửm?"

Thời Ôn khó hiểu, không muốn buông tay ra, lúc này môi cô chắc chắn rất xấu......

Nhưng Trần Trì vẫn luôn nhìn cô, cô rối rắm một hồi, thong thả mà buông tay.

Trần Trì nhìn màu đỏ nhàn nhạt bên môi cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay, dùng đầu ngón tay lau một chút.

Thời Ôn ngây ngốc tại chỗ.

Chỉ thấy anh bình tĩnh mà thu tay, không nhanh không chậm nói: "Ừm, chỉnh không được, cần phải đi toilet xử lý."

Thời Ôn: "......"

Rõ ràng là tranh thủ ăn đậu hủ cô.

Má cô đỏ một vòng, biến mất phía sau anh.

Trần Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiếng cửa đóng nặng nề vang lên, anh nâng tay liếc qua, nhìn chằm chằm vệt hồng hồng trên đầu ngón tay.

Anh xoa trán, bắt chính mình dời mắt đi.

Thời Ôn mới vừa ra khỏi phòng , liền có người phục vụ chào đón.

"Cô muốn đi toilet sao?"

Thời Ôn gật gật đầu.

"Để tôi chỉ đường."

"Được, cảm ơn."

Thời Ôn một bên đi theo người phục vụ, một bên chửi thầm trong lòng.

Vẫn thích động tay động chân như vậy. Trước kia vẻ mặt vô tội mà nhích tới nhích lui, hiện tại vẻ mặt đạm nhiên, tỏ vẻ đương nhiên mà chạm chỗ này chạm chỗ kia.

Nhanh chóng lau sạch sẽ son môi bị lem ngoài miệng, Thời Ôn nhìn nhìn gương, đi khỏi toilet.

"Xin chào ——"

Mang theo khẩu âm tiếng Trung.

Một người đàn ông đẹp đẽ tóc vàng mắt xanh chặn đường Thời Ôn, người kia vô cùng tự nhiên, nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy cái răng trắng ngần.

"Vị mỹ nữ này, có thể cho tôi làm quen không?"

Thời Ôn lễ phép cự tuyệt: "Xin lỗi."

Người đàn ông kia vẫn tươi cười, "Đừng nóng vội từ chối tôi. Cô là mẫu hình phụ nữ Trung Quốc tôi thích, tôi săn sóc người khác rất tận tình, sau khi cô biết tôi, nói không chừng liền rung động."

Thời Ôn nở một nụ cười nhạt, còn muốn uyển chuyển cự tuyệt, một bàn tay đem cô kéo đến một bên. Cô giương mắt liền nhìn thấy thân hình mặc tây trang màu xanh đậm, chân dài vai rộng.

Thời Ôn dịch sang kế bên một chút, muốn nhìn sắc mặt của Trần Trì.

Người đàn ông ngoại quốc sửng sốt, nhưng không kinh ngạc lắm, "Mỹ nữ quả nhiên đều có......"

"Tôi là anh trai cô ấy." Khóe miệng Trần Trì nhàn nhạt giương lên, thanh âm không cao không thấp, không mạo phạm cũng không kiêu ngạo, "Nếu anh có thể nuôi nổi em gái tôi, tôi cảm thấy anh cần biết một chút. Một tháng thấp nhất hai ngàn vạn."



Sắc mặt người kia khẽ biến, nhún nhún vai, hướng Thời Ôn nói: "Hy vọng cô có thể tìm được người chồng như ý."

Nói xong, rời đi.

Thời Ôn nhăn mày lại.

Cô nào có phá sản như vậy, cô cũng có tiền mà.

Hơn nữa, anh em là cái lí do kì quái gì chứ.

Trần Trì cúi đầu, cằm căng thẳng, "Hắn không chạm vào em chứ?"

Thời Ôn không trả lời ngay, nhìn chằm chằm anh.

Trần Trì thấy cô trầm mặc không nói, tay rũ bên người gắt gao nắm chặt, cánh tay tay nổi gân xanh.

Anh quay mặt đi, không dò hỏi vấn đề kia nữa, chỉ nói: "Đi thôi, đồ ăn có rồi."

Bàn ăn tràn ngập bầu không khí quỷ dị.

Thời Ôn biết nguyên nhân, nhưng cô cũng không vui, cho nên không muốn nói.

Một bàn đồ ăn đồ sộ, hương vị cũng rất đặc sắc.

Thời Ôn kẹp lên một khối điểm tâm trong suốt, đồ ăn được trang trí với một phiếm hoa hồng nhạt.

Bách hợp?

Hương hoa vương ở đầu lưỡi, vị ngọt nhàn nhạt hòa quyện với hương thơm tinh tế.

Thời Ôn ăn đến ngọt, tâm tình cũng tốt lên.

Người đối diện trầm mặc không nói, chết lặng mà cắn nuốt. Nếu không phải là cặp mắt kia, từ trên mặt nhìn thật sự không nhìn ra bất cứ tia cảm xúc khác thường nào.

"Anh ta không đụng vào tôi."

Thời Ôn nhẹ giọng nói.

Động tác cắn nuốt máy móc của Trần Trì dừng lại, anh giương mắt nhìn cô, "ừm" một tiếng.

Nhiều năm như vậy vẫn để ý cái này.

Nhưng đáng mừng chính là, anh không giống lúc học cao trung, dùng cách thương tổn chính mình hoặc người khác để biểu đạt bất mãn.

Thật ra nếu Trần Trì vẫn như cũ, Thời Ôn cảm thấy, một chút dục vọng chiếm hữu cũng không có gì to tát......

Chỉ cần anh không thương tổn chính mình, không thương tổn người khác, anh hoàn toàn có thể thương tổn cô, điên cuồng chiếm giữ cô......

Thời Ôn dừng suy nghĩ lại, không cho mình tiếp tục nghĩ xa hơn.

Cô đỡ trán, chửi thầm mình một phen.

......

Một bữa cơm kết thúc, thời gian gần 9 giờ tối.

Nhạc Cẩm gọi tới hai cuộc điện thoại, lời trong lời ngoài đều lo lắng nàng cô bị khinh bạc.

Thời Ôn để âm lượng điện thoại ở mức thấp nhất, nhưng sắc mặt người đối diện vẫn như cũ càng ngày càng lạnh.

Rốt cuộc kết thúc điện thoại, vai Thời Ôn run lên, thoáng thả lỏng sống lưng cứng đờ, ho khan một tiếng, "Trần Trì, tôi phải trở về."

Trần Trì đứng lên, "Đi thôi."

Hai người song song rời đi, người phục vụ dẫn đường.

Trần Trì đi lấy xe, Thời Ôn chưa tiến vào, ở bên ngoài ngắm nhìn hoa cỏ hiếm thấy trong vườn.

"Mỹ nữ, có thể cho tôi làm quen không?"

Thời Ôn hơi khựng lại, giương mắt nhìn.

Là người đàn ông ở toilet lúc trước.

Biểu tình Thời Ôn trở nên vi diệu.

Vì sao vẫn là hắn?

Người đàn ông ngoại quốc bước đến gần cô vài bước, lộ ra tươi cười, trong thanh âm tràn đầy thành ý, "Cô là mẫu hình phụ nữ Trung Quốc tôi thích, tôi săn sóc người khác rất tận tình, sau khi cô biết tôi, nói không chừng liền rung động."

Thời Ôn:??

Hắn...... Có chấp niệm với người Trung Quốc sao?

Thời Ôn cảm thấy rất có thể là như vậy.

Nhìn hắn cười đến sáng lạn, đôi mắt thành khẩn, cảm thấy buồn cười, lại có chút đáng yêu.

Cô cong mắt, thấp giọng cười một tiếng, vừa định nói chuyện, một luồng khí lạnh phía sau tới gần.

Trần Trì âm trầm hạ mắt.

Không cần dùng sức phân biệt nụ cười của cô, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Trên mặt cô không phải là nụ cười lễ phép, không phải cười cho có lệ, không phải nụ cười nhạt không chút vui vẻ.

Là chân chính bị chọc cười.

Anh rốt cuộc đem tầm mắt đặt trên người đàn ông kia, mày nhăn chặt.

Sao lại là hắn?

Trần Trì đang nghĩ ngợi, cảm thấy tay áo bị giữ chặt. Tầm mắt đi xuống nhìn thấy một đôi tay trắng nõn bắt lấy anh, nháy mắt tiếp theo, xuyên qua khuỷu tay anh, vòng lấy toàn bộ cánh tay anh, thân mình mềm ấm tới gần, dán lên anh.

Thời Ôn rúc vào bên người Trần Trì, đối với người đàn ông ngoại quốc cười một cái, "Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi."

"Tôi thấy chính mình có một người bạn trai tuyệt vời như vậy, mà lại đứng núi này trông núi noi thì không ổn lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook