Bệnh Hay Quên

Chương 66: Kết thúc với quả trứng phục sinh

Kinh Cức Tiểu Hoa

22/06/2024

Ốm đau triền miên, lúc khá hơn một chút thì công việc vốn đã khan hiếm của Ninh Sơ gần như bị Yến Hoài cắt làm đôi, ba ngày đánh cá và hai ngày phơi lưới một hồi, Hoàng hôn trên biển cũng được công chiếu vào một ngày trời thu.

Đối với một bộ phim văn học lãng mạn như thế này, hãng phim căn bản không hy vọng thu được bao nhiêu phòng vé, chỉ mong có thể chạy theo giải thưởng, nhưng sau khi phim ra mắt, doanh thu phòng vé lại tốt đến không ngờ.

Một phần, chủ đề tình yêu chị em chênh lệch tuổi tác lớn rất hiếm có, điều này đã khơi dậy sự tò mò của mọi người ngay từ đầu.

Mặt khác, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên cũng rất tốt, các nhân vật chính trong phim có rất nhiều đất diễn, không có quá nhiều cảnh hoành tráng nhưng cũng được mài dũa rất tỉ mỉ trong vài tháng, hiệu quả phi thường tốt.

Kỹ xảo tinh tế của đạo diễn cùng với âm thanh sóng vỗ mạn bờ biển đặc chưng của Hải Thành, bộ phim liền được đón nhận rất nồng nhiệt trong tuần đầu tiên ra mắt.

Với tư cách là nhà sản xuất lớn nhất, Tần Sở đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tốt nào, tiêu tốn rất nhiều tiền quảng cáo, trong tuần đầu tiên đã thu về gần 400 triệu phòng bán vé, đối với một bộ phim có chủ đề như vậy, là đã là một thành tích có lãi. Rốt cục, trước khi phát hành, tất cả cũng dự đoán thu về hơn có 100 triệu.

Còn Ninh Sơ, với tư cách là nam chính, mặc dù tham gia rất ít hoạt động tuyên truyền, chỉ có hai hoạt động kinh doanh, nhưng hắn vẫn nhận được sự quan tâm lớn nhất từ trước đến nay, nhận được làn sóng công nhận tích cực, hàng ngày đều có nhóm nhắc nhở, chăm chỉ làm việc, hàng ngày một lượng fan đều muốn sinh hầu tử cho hắn...

Quan trọng hơn, hắn đã được đề cử ở giải thưởng điện ảnh có thẩm quyền vào tháng 11 - Giải Cúp vàng dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất.

Ngoài giải diễn viên mới xuất sắc nhất, bộ phim "Hoàng hôn trên biển" còn được đề cử Giải Cúp vàng cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Kịch bản hay nhất, Quay phim xuất sắc nhất và nhiều giải thưởng khác, trở thành bộ phim ăn khách nhất của lễ trao giải lần này.

Tháng 11, Ninh Sơ cùng Yến Hoài lên máy bay đến Hải Thành.

Thật trùng hợp, đây là năm đầu tiên lễ trao giải Cúp vàng được tổ chức tại Hải Thành, tổ sản xuất của các bên đã tập trung từ lâu tại đây, từ lễ khai mạc đến lễ bế mạc, sự kiện hoành tráng kéo dài liên tục trong ba ngày được coi là sự kiện trọng đại có lượt xem nhiều nhất trong giới.

Yến Hoài sợ hắn mệt mỏi nên không cho tham gia một số hoạt động và phỏng vấn sớm, chỉ cho tham dự lễ trao giải bế mạc cuối cùng, khi đến Hải Thành thì đã là một đêm trước lễ trao giải.

Trên chuyên cơ, Ninh Sơ đã ngủ một giấc, đang ngồi trên xe đi về khách sạn, Ninh Sơ không hề cảm thấy mệt mỏi, hưng phấn đưa điện thoại cho Yến Hoài: "Mau chụp cho em một tấm, em muốn đăng Weibo!"

"Chụp ảnh chung đi? Công khai người tình thần bí của em cho cảm thiên hạ nhé?" Yến Hoài trêu chọc hắn.

"Ảnh chụp một người! Tăng bầu không khí một chút, chụp đẹp vào cho em. Kỹ năng chụp ảnh hồi cấp 3 của anh chán lắm ý."

Trương Phi đang ngồi ở phụ lái nghe vậy cười tủm tỉm nói: "Bỏ đi, ngày mai có thể chờ mấy nhiếp ảnh gia chụp mấy pâu ảnh, tránh sau này không tức giận hại thân."

"Đừng nói bậy, tôi đã từng luyện tập qua, yên tâm." Yến Hoài nói lời thề son sắt.

Ninh Sơ nhớ tới lúc trước người này đã mua mấy cái máy ảnh, nghịch ngợm vài cái, nói sau này muốn chụp ảnh cho hắn, chắc cũng có chút tiến bộ, không đến mức khó coi, nửa tin nửa ngờ nhíu mày nhìn anh: "Thử đi."

"..."

Một hồi nhìn ca ca thao tác, năm phút sau, Ninh Sơ tiếp nhận điện thoại, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, sau đó thở dài một hơi.

"Làm sao vậy? Quá đẹp còn gì!" Yến Hoài cau mày nhìn màn hình, "Đẹp lắm luôn ý!"

Ninh Sơ bất đắc dĩ: "Chụp ảnh kiểu này khác gì chỉ muốn đem người nhét quách vào khung ảnh tách một cái cho xong... Quên đi, chị Phi nói đúng, em không thể để anh chụp ảnh, chụp nữa em tăng xông lăn quay ngất cho anh hay."

"..."

Hăn chọn một tấm có thể chấp nhận được một chút, đăng lên Weibo, kèm theo caption "Bình an hạ cánh an toàn, đính kèm một bức ảnh của tôi trong mắt người yêu."

Bối cảnh của bức ảnh đều là giả, chỉ có thanh niên chính giữa nghiêng đầu mỉm cười là sạch sẽ, mang theo khí chất thanh xuân hiếm có.

Weibo này vừa đăng lên, các fan bên dưới đã lần lượt nổ tung, Ninh Sơ đăng xong liền đặt điện thoại xuống, giống như chỉ đăng một câu đơn giản như 'Tối nay ăn tôm cháy tỏi', cũng không nói gì, lúc sau Trương Phỉ cùng Yến Hoài đều thấy được bài đăng, mới biết được hắn như vậy rất bình tĩnh mà công khai tình cảm.



So với sự bình tĩnh của hắn, Yến Hoài tim đập như trống đánh, đầu ngón tay hơi lạnh, cả người khẽ run, mím môi nhìn Weibo hồi lâu mới hỏi: "Sao tự nhiên muốn nói ra?"

Vị tổng tài trẻ tuổi trước mặt có vẻ căng thẳng, Ninh Sơ chọc chọc vào mặt anh, cười nói: "Em cho anh một thân phận, làm cho người hâm mộ đáng yêu của em không còn ngày ngày thương nhớ một kẻ có gia đình như em."

Yến Hoài nắm tay hắn, siết chặt các ngón tay, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của mình, cuối cùng cũng cười theo hắn: "Đúng vậy, chúng ta là một gia đình, dù anh ở đâu thì đó cũng là nhà của em."

...

Ngày thứ hai, Lễ trao cúp vàng đã được tổ chức như dự kiến.

Ninh Sơ trong xe tách khỏi Yến Hoài, đi theo người của đoàn phim Hoàng hôn trên biển bước lên tấm thảm đỏ đầu tiên trong cuộc đời.

Thành phố biển về đêm đầy sao, đèn flash trong khu vực thảm đỏ gần như hội tụ thành dải ngân hà chói mắt, Ninh Sơ mắt nhắm mắt mở, quay đầu sang một bên bị Trọng Hiểu nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Không quen à?"

"Có chút chói mắt." Ninh Sơ cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi bước trên thảm đỏ."

"Đừng sợ, sau này đi nhiều rồi, chói mắt cỡ nào cũng sẽ quen, ngoại hình hay kỹ năng diễn xuất của cậu, tương lai vô cùng sáng, giải tân binh lần này nhất định không thành vấn đề."

Đúng như Trọng Hiểu dự đoán, diễn viên mới xuất sắc nhất đã được trao trong lễ trao giải, và người trao giải đã đọc to tên của Ninh Sơ trên sân khấu.

Lúc đầu hắn không nhận ra điều đó, nhưng khi nhìn màn hình cắt 4 phần đang phóng to mặt hắn, Ninh Sơ mới kịp định thần lại, đứng dậy trong khán phòng rực rỡ ánh đèn, chậm rãi đi về phía sân khấu của hắn.

Sự nghiệp diễn xuất đầy sóng gió mấy năm nay xẹt qua trong đầu hắn, khi nhớ lại, hắn cũng đã từng nghĩ không biết nếu không có lần tai nạn xe cộ đó thì mình sẽ sống như thế nào, sau này hắn luôn cảm thấy suy nghĩ đó thật vô nghĩa, mọi người đều đang tiến về phía trước, hắn cũng phải tiến về phía trước.

Hắn đứng yên trên sân khấu, nhìn về phía trước, nhìn thấy Yến Hoài ngồi ở ghế khách mời, đó là tương lai hắn đã xác định.

Bình tĩnh một chút, Ninh Sơ bước lên bục, chân thành cảm ơn mọi người trong đoàn phim, công ty và ekip sản xuất, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị khom người rời khỏi sân khấu thì MC đột nhiên ngăn hắn lại.

"Nhân tiện, tân binh xuất sắc nhất của chúng ta hôm qua vừa mới công khai chuyện tình cảm. Có thể nói tình duyên và sự nghiệp đều có thu hoạch bội thu. Quả là một thời điểm xuân phong đắc ý*. Trước tiên tôi xin chúc mừng bạn! Bạn có thể thoả mãn sự tò mò của chúng tôi một chút không? Tôi thấy rằng người hâm mộ của bạn đang rất tò mò."

(*Xuân phong đắc ý: Dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "xuân phong đắc ý" để hình dung.)

Ninh Sơ lễ phép cười: "Cảm ơn, tôi rất vui khi mình nhận được giải thưởng này, nhưng anh ấy là người ngoài giới, có rất nhiều thứ không nên tiết lộ quá nhiều."

"Ồ? Vậy hoá ra bài đăng của bạn trên Weibo để tuyên cáo với thiên hạ rằng mình đã là hoa có chủ đúng không?"

Ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía Yến Hoài cách đó không xa, dù ở khoảng cách này, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, trong mắt người đó chỉ có mình hắn.

Nụ cười của hắn rộng ra: "Đúng vậy."

Sau khi bước xuống sân khấu rời khỏi nơi mọi người chú ý, hắn không quay lại chỗ ngồi của mình mà đi thẳng vào phòng nghỉ ở hậu trường, ôm chiếc cúp nặng trịch, dựa vào tường đứng một lúc, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc hắn mong đợi đang đi tới.

Giống như ngày hôm qua, giống như lần đầu tiên nhìn thấy năm mười sáu tuổi.

"Có mệt không?" Yến Hoài ôm eo hắn.

Ninh Sơ lắc đầu, giơ chiếc cúp đung đưa trước mặt, trong lòng cảm thấy bình yên: "Xem này, tân binh mới xuất sắc nhất...một cuộc sống mới, một khởi đầu mới..."

"Ừ, anh biết," Yến Hoài nhìn hắn thật sâu: "Chúng ta sẽ có một tương lai hoàn toàn mới."

"Em rất mong đợi đấy," Ninh Sơ mím môi cười: "Quà hôm nay em chưa thấy, ca ca à, anh muốn về khách sạn tặng cho em không?"



Hắn đang thuận miệng hỏi, không ngờ người trước mặt lại quỳ một gối xuống sau khi nhìn hắn chằm chằm một lúc.

"Anh muốn làm gì?" Ninh Sơ theo bản năng lui về phía sau một bước.

Yến Hoài lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu xám bạc, trông giống như...

"Nhẫn?" Hắn sững sờ rũ mắt xuống: "Đúng rồi, hai trăm ngày qua, anh một tặng dây chuyền một tặng vòng tay, chưa từng tặng nhẫn, sao bây giờ lại...?"

"Trước đây không dám, nhưng bây giờ không thể đợi được."

"Chúng ta bỏ lỡ nhau quá nhiều lâu, em vì anh mà chịu quá nhiều đau khổ, anh sợ sẽ không giữ được em, càng sợ em thật sự không ở bên anh."

Yến Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, mở hộp ra, hai chiếc nhẫn nằm yên lặng bên trong.

"Hiện tại anh không cần phải cảm tạ Thượng đế, anh chỉ cần em, có lẽ em không biết, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh sở dĩ còn tồn tại đến bây giờ... Là bởi vì em cho anh sinh mệnh."

"Ninh Sơ, anh yêu em."

- Hết chính truyện-

....

....

Trứng phục sinh nhỏ:

Lễ trao giải kết thúc muộn, Ninh Sơ không vội về nên ở lại Hải Thành thêm một đêm.

Trương Phỉ đặc biệt từ chối chỗ ở khách sạn do nhà tổ chức cung cấp và sắp xếp cho hắn một nơi khác không có quá nhiều người nổi tiếng và người hâm mộ.

Khách sạn gần biển, phong cảnh rất tốt, đặc biệt là nhà hàng trên tầng cao nhất, bên ngoài lớp cửa kính là biển xanh, Ninh Sơ suy nghĩ cả đêm, đến sáng hắn nhất quyết không chịu gọi đồ ăn trong phòng, lôi kéo Yến Hoài đi nhà hàng.

Trong khi Yến Hoài đang chọn thức ăn, hắn lén lút đi dạo xung quanh, vô tình đụng phải một người.

Lực va chạm không lớn, nhưng hai người va vào nhau đều có chút choáng, đối phương ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng nhuốm một nụ cười, dáng vẻ là bởi vì khí chất cao sang không có vẻ ngả ngớn, ánh mắt rơi trên trên người hắn, nụ cười càng sâu, thân thiết chào hỏi: "Oa, anh rể Yến! Chào buổi sáng!"

"..."

Ninh Sơ đột nhiên cảm thấy ấn tượng đầu tiên không chính xác chút nào, người này thật ngả ngớn.

Cũng may, người bạn của người này xuất hiện kịp thời, trợn tròn mắt, nói với vẻ mặt khó chịu: "Con mẹ nó, con mẹ nó lại đi quyến rũ người khác!"

Sau đó, giống như khiêng một cái túi, đối phương một tay xách người đó đi, tiếng chửi bới cũng nhỏ dần.

—— "Úc Sâm, mới lại người lền bắt đầu leo lên nóc nhà muốn đảo ngói đúng không?"

——"Ông xã tha cho em..."

Ninh Sơ nhíu mày lắng nghe, Yến Hoài đi tới nắm lấy vai hắn: "Đang nhìn cái gì vậy?"

"...Không có gì đâu, chỉ là một gã tâm thần đẹp trai thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Hay Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook