Chương 6
Hàm Nguyên
08/01/2024
Ngồi trên giường nhìn phòng bệnh trống trãi, Mộc Khinh Yêu nghĩ đến thái độ của Player vừa rồi, không kiềm được mà bật cười. Cái dáng vẻ chán ghét, ghê sợ đó, thật sự rất quen thuộc, rất giống Mộc Tử Yên khi lần đầu nhìn thấy nụ cười quái dị của bản thân trong gương.
Sau lần đó, biểu cảm trên mặt nàng thay đổi ngày càng đa dạng, cũng càng thêm xa lạ. Mộc Tử Yên lúc ấy biết, bản thân bị bệnh rồi, khi cảm thấy người trong gương là một kẻ xa lạ, mở miệng nói chuyện với mình, nàng hiểu rõ cuộc sống bình thường đã một đi không trở lại.
"Lại nói... Có nên thông báo cho số 409 không nhỉ~?"
Tuy là không có thực sự hứa hẹn gì, nhưng đã nói sẽ mang người rời đi nhiều lần, Mộc Tử Yên hẳn sẽ không tùy tiện bỏ mặc. Mộc Khinh Yêu mở cửa phòng, dự định đi tìm số 409, chỉ là vừa đẩy cửa đã đối mặt với bác sĩ Châu.
A? Cũng phải, thuốc mê không thể nào có hiệu lực vĩnh viễn, cái nhận thức này ảnh hưởng đến năng lực của nàng. Cho nên bây giờ đánh úp lần nữa tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu đây?
...
Trình Thư Nhiên rời khỏi khu lưu bệnh, cảm thấy may mắn vì số 405 không hề tức giận vì hành động của nàng, cũng không ngăn cản nàng chạy trốn. Tinh thần chưa kịp ổn định, bỗng dưng bên cạnh có người kéo tay nàng, phản ứng đầu tiên của Trình Thư Nhiên là vung một đấm qua.
"Ối!" Hồng Phát vội vàng buông tay, lui ra sau tránh đi.
Trình Thư Nhiên lúc này mới chú ý đến đồng đội, còn không phải một người, Thái Tử và Bạch Dịch cũng ở đây. Ba người chỉ có Hồng Phát nhìn có sức sống chút, hai người kia, một bị thương, một tinh thần hoảng hốt, đáng lo thật sự.
"Dáng vẻ của ngươi nhìn rất không ổn, có chuyện gì tệ xảy ra sao?" Hồng Phát hỏi, bộ dạng xốc xếch lo ngại của Trình Thư Nhiên khiến hắn nghĩ đến một người.
"Không phải là số 405 đó chứ?"
Sắc mặt Trình Thư Nhiên biến đổi, không thể không thừa nhận, số 405 lúc này đã trở thành một từ mà nàng không muốn nghe nhất. Vừa rồi nàng có tra xét tinh thần của mình, ban đầu khi vào phó bản là 100%, hiện tại chỉ còn 60%.
Trên cơ sở chỉ số tinh thần cao hơn Player khác khá nhiều, vì vậy nàng mới có thể giữ được lý trí dù giảm tận 40% chỉ số. Cho đến lúc có thể rời khỏi phó bản, nàng tuyệt đối không muốn tiếp xúc với người kia được.
"Ngươi đã lấy được chìa khoá đúng không?" Bạch Dịch lên tiếng hỏi.
"Sao ngươi lại có suy nghĩ như thế?" Trình Thư Nhiên kinh ngạc hỏi lại.
"Ta nghe số 405 nói với số 409, nàng đã lấy được chìa khoá. Thông báo nói có Player đã tìm được chìa khoá, ngươi lại vừa tiếp xúc với số 405, cho nên dễ đoán thôi." Bạch Dịch câu chữ rõ ràng phân tích.
Hắn sau khi bị thương đã được điều trị và cho vào ở phòng 408. Chỉ có điều thân phận hắn bị cố định là hộ sĩ, cho nên ăn cơm sẽ phải tự lo, do đó Trình Thư Nhiên chưa hề gặp được hắn.
Mà việc ở phòng bên cạnh số 409 khiến hắn nghe được đối thoại của hai NPC kia. Sau đó hắn tìm đến Thái Tử cũng ở bên cạnh, hai người bọn họ liền đi nói chuyện này với người còn giữ được tinh thần ổn định nhất lúc này, Hồng Phát.
Thật ra hai người bọn họ chưa từng nói được hai, ba câu với Hồng Phát, Thái Tử rõ ràng tiếp xúc nhiều hơn với Trình Thư Nhiên. Vậy tại sao lại không tìm nàng? Trình Thư Nhiên nhìn Hồng Phát, đã hiểu, bởi vì số 405 lúc đó đang đuổi theo nàng, ai biết nàng có bị giết hay không chứ.
"Đáng tiếc thật đấy, ta không lấy được chìa khoá." Trình Thư Nhiên cười khẽ, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái Tử và Bạch Dịch, nàng cảm thấy trong lòng thế mà có chút sảng khoái.
"Rốt cuộc số 405 rất đáng sợ, ta chỉ muốn thoát khỏi nàng, sao có can đảm cướp—."
"Nhưng mà—" Hồng Phát cắt ngang lời nói của Trình Thư Nhiên.
"Ngươi chạm vào được chìa khoá, còn có thể chạy ra khỏi khu lưu bệnh. Theo Thái Tử nói, đối phương rất mạnh, không hề giống NPC của cấp phó bản này, cho nên ngươi không cướp... Các ngươi đã làm giao dịch gì?"
Đồng đội là người thông minh đôi lúc cũng sẽ khiến người cảm thấy rất khó chịu. Trình Thư Nhiên lúc này đang cảm nhận cái cảm giác ấy, nhưng nàng không thể phủ nhận, nói đúng hơn, cho dù có phủ nhận, đối phương cũng sẽ không tin, và nếu nàng cố chống chế, ai biết ba người này có từ đồng minh biến thành kẻ địch hay không.
"Đúng vậy. Chúng ta làm giao dịch, nhưng mà—" Trình Thư Nhiên khẽ cười.
"Là ta và nàng."
Thừa nhận, nhưng sẽ không dễ dàng nói cho bọn họ mọi chuyện, lúc ban đầu nàng có ý định đó, hiện tại thì không. Ba người kia cũng hiểu ý nàng, đôi bên thương lượng một chút, quyết định mỗi người đưa cho nàng 100 giác tinh để mua thông tin.
"Ngươi cũng biết là phó bản cấp Tuyến thì giác tinh cơ bản chỉ có 200, chúng ta không thể cho quá nhiều." Đây là lời giải thích của Hồng Phát.
Trình Thư Nhiên lại không quan tâm hắn nghĩ gì, 300 giác tinh cộng với số nàng tích lũy được, cho dù tình huống xấu đi, nàng chết trong phó bản thì cũng sẽ có cơ hội sống lại. Lúc này nàng mới nói với đối phương những gì số 405 muốn bọn họ làm, không dám dối gạt.
Nếu vì nàng nói dối mà không hoàn thành nhiệm vụ, tên điên kia chắc chắn sẽ không để bọn họ có cơ hội chạy khỏi phó bản. Trìng Thư Nhiên tuy có một mạng dự phòng nhưng nói thật, giác tinh là tiền tệ rất quan trọng, nàng không muốn tùy tiện tiêu hao một lần là hết.
"Nếu làm như thế tình hình sẽ rất loạn đúng không?" Bạch Dịch nâng đầu, suy yếu hỏi.
"Loạn mới có thể dễ dàng thoát đi, lại nói có thứ gì loạn hơn đại đào vong chứ."
Bốn người nhìn nhau, không ai nói chuyện trong vòng vài chục giây. Cuối cùng Hồng Phát vẫn là người trước tiên mở lời, kế hoạch cũng theo đó bắt đầu được vạch ra.
...
"Thật không ngờ đấy~" Mộc Khinh Yêu cười mỉa mai nhìn nữ nhân đang kéo bác sĩ Châu vừa bất tỉnh vào phòng bệnh.
"Giúp một tay đi." Hộ sĩ trưởng mặt không cảm xúc đáp lời.
Mộc Khinh Yêu cười ra tiếng, đi đến cửa phòng, đóng lại và khoá trái, thật sự là chỉ dùng một tay. Hộ sĩ trưởng nhìn hành động của nàng, cảm thấy bản thân vẫn là coi nhẹ da mặt của người này.
"Không có dị hay Player ở đây, có thể dùng nhân cách chính nói chuyện với ta được không?"
Hộ sĩ trưởng nhìn nụ cười trên mặt số 405 dần biến mất, cái thần thái vô cảm lần đầu gặp mặt lại trở về. Hai mắt của đối phương trong suốt, vô cùng bình thản, ai mà ngờ được người như thế này lại có vấn đề về đầu óc.
"Làm sao ngươi biết?" Mộc Tử Yên hỏi, trên mặt hiếm thấy xuất hiện vẻ nghi hoặc.
"Thái độ của ngươi lúc ở tầng năm quá khác biệt, hơn nữa ta phát hiện ngươi đang phát tán ô nhiễm."
"Cho nên chỉ có bao nhiêu lí do đấy liền đoán được? Không thuyết phục." Mộc Tử Yên rất bình tĩnh, lại có chút không cam lòng.
"Ai cũng có bí mật, lí do cụ thể không có khả năng tiết lộ." Hộ sĩ trưởng cũng bình tĩnh đáp lại.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, không ai nói thêm một câu. Tuy vậy, một trong hai chắc chắn sẽ có người ít kiên nhẫn hơn, đó là Mộc Tử Yên, hay nói đúng hơn là Mộc Ly Phong.
"Mẹ nó! Ngươi nhìn cái quần gì?! Không có chuyện thì cút đi, chướng tai gai mắt!"
Hộ sĩ trưởng xoa xoa vành tai, cảm thấy nhân cách này nói chuyện quá lớn tiếng, đồng thời cũng không dễ nghe. Nhưng nghĩ lại so với Player trên tầng năm thì tốt hơn, ít nhất nàng chỉ là mắng mà không phải trực tiếp động tay động chân.
"Chỉ là định hỏi một chút, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tiện thể muốn biết rõ tình huống của ngươi."
"Tình huống của ta liên quan mẹ gì đến ngươi? Còn không phải là gặp chút ảo giác sau đó giả biến thành thật sao? Thế nào? Vừa lòng chưa?! Mẹ của... Khụ! Ta chẳng còn bí mật gì đâu mà tìm hiểu!!" Mộc Ly Phong nói chuyện rất hùng hổ, nhưng theo thói quen định nói "mẹ của ngươi" thì bỗng thay đổi.
"Cho nên định làm gì tiếp theo?" Hộ sĩ trưởng nhướng mày, nhớ kỹ lời đối phương nói, sau này lại nghiên cứu kỹ càng.
"Muốn biết?... Muốn biết thì cùng với ta cao chạy xa bay, được không~" Chuyển đổi rất tự nhiên, từ Mộc Ly Phong lại biến thành Mộc Khinh Yêu rồi.
Rốt cuộc là cùng một người, tâm trạng nàng thay đổi thì nhân cách liền thay đổi cũng không có gì lạ, như vậy mới có thể thấy rõ Mộc Tử Yên nàng đặc biệt, đúng không? Mộc Tử Yên nhìn các nhân cách khác trong không gian tinh thần, không ai thừa nhận, nhưng cũng sẽ không phản bác.
"Ta cảm giác bản thân không nên đồng ý." Hộ sĩ trưởng lui về phía sau một bước, không muốn tiếp xúc nhiều với khía cạnh này.
"Đây là từ chối đúng không? Thật làm người đau lòng đến rơi lệ~" Mộc Khinh Yêu quay mặt sang một bên, giả vờ lau nước mắt, sau đó không quên chú ý đến bên ngoài cửa sổ.
"Các con chuột đáng yêu nhiệt tình hơn ngươi rất nhiều kìa~, quả nhiên mị lực của ta không giảm, là ngươi không hiểu phong tình. Đầu gỗ~"
Hộ sĩ trưởng cảm thấy nếu phía sau lưng không phải là cửa thì nàng sẽ lại lui thêm một bước. Tự hỏi nhân cách trước mặt có thứ gọi là mị lực sao? Không, nàng chỉ thấy ớn lạnh thôi, tại sao một người có thể cố ý làm giọng trở nên nũng nịu giả dối đến buồn nôn như thế được nhỉ?
"Ngươi cho người đốt ký túc xá?" Hộ sĩ trưởng nhìn cột khói dâng cao bên ngoài cửa sổ, nghĩ bản thân hỏi điều thừa.
"Ừa hửm?" Mộc Khinh Yêu phát ra một vài âm thanh kỳ lạ từ trong cổ họng, nghe như đang nhận đồng nhưng cũng có vẻ như đang nghi hoặc.
"Không đi sao?" Hộ sĩ trưởng gặp người còn thảnh thơi đứng xem, tùy tiện hỏi một câu.
"Đi chứ. Nhưng trước tiên phải đi tìm muội muội hàng xóm đã." Mộc Khinh Yêu đi đến cửa phòng, nhìn hành động tránh né của hộ sĩ trưởng, không khỏi õng ẹo mà hừ một tiếng.
Mẹ nó ghê tởm chết bản thân! Mộc Ly Phong ở trong không gian tinh thần không ngừng chửi rủa, không thèm nghe các nhân cách khác khuyên, cứ thích nhìn sau đó tự làm mình khó chịu.
Còn Mộc Khinh Yêu dù có bị mắng mỏ thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi, thậm chí có thể làm càng nhiều hành động chọc điên người hơn. Nói về cứng đầu, quả nhiên cùng một người có khác, dù là chính mình cũng không thể chịu thua.
"Số 409 lúc này hẳn là đi trị liệu rồi." Hộ sĩ trưởng nhắc nhở.
"Vậy sao? Vậy thì chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ nàng rồi." Mộc Khinh Yêu nhún vai, quay đầu đi đến thang máy.
"Dễ dàng từ bỏ như thế sao?"
"Không có hứa hẹn chắc chắn gì, sao phải cố chấp đợi chứ. Hơn nữa, cho dù có hứa, là nàng vô dụng không thể tìm cách trốn trị liệu để đợi được ta, là lỗi của nàng đấy."
"Ích kỷ, điên cuồng." Hộ sĩ trưởng cho ra đánh giá của bản thân.
"Ngươi mong chờ gì vào một kẻ bị bệnh tâm thần? Ừa hửm~? Hẳn là... Một lời cảm tạ nhỉ? Đối với lời khen đó, Mộc Khinh Yêu cảm thấy rất tự hào, từ tận sâu đáy lòng, vô cùng cảm ơn ngươi, hộ sĩ trưởng~"
Mộc Khinh Yêu xoay người, cười rất tươi, nhưng phút chốc đó, trong hành lang đầy đèn, hộ sĩ trưởng cảm thấy nàng như đang che khuất ánh sáng, nguồn sáng chiếu từ sau lưng phủ cho khuôn mặt nàng một mảng bóng tối mờ ảo. Nụ cười trên mặt dù tươi đẹp bình thường, nhưng trong mắt hộ sĩ trưởng, vẫn là quỷ dị như trước.
Ảo giác thành thật, đúng vậy, cảnh tượng này chỉ là ảo tưởng của nàng, nhưng khi đối mặt với số 405, nó trở thành sự thật. Quỷ dị hiếm khi bị ô nhiễm, nói đúng hơn không phải là bị ô nhiễm mà là hấp thu ám lực từ ô nhiễm.
Con người tiếp xúc ám lực, không hấp thu được nhưng lý trí giảm mới gọi là ô nhiễm. Tình trạng của hộ sĩ trưởng hiện tại là tiếp xúc ám lực khác nguyên, hấp thu nhưng không thể lập tức chuyển biến thành của mình, sau đó lâm vào trạng thái táo bạo.
Thật muốn đánh cho người trước mặt một trận. Đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này.
"Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, đáng sợ quá~"
Hộ sĩ trưởng càng muốn đánh người, hít thở sâu một hơi, tạm thời ép xuống trạng thái táo bạo. Hộ sĩ trưởng bình tĩnh trở lại, dẫn đầu bước vào thang máy, hoàn toàn không nhìn Mộc Khinh Yêu.
Sợ rồi đúng không? Tâm tình dao động rồi đúng không?! Trận chiến này, là ta thắng! Mộc Khinh Yêu ở trong lòng đắc ý, tâm trạng vui vẻ, cũng không thèm quan tâm sau này hộ sĩ trưởng có trả thù hay không, cùng đi vào thang máy.
Sau lần đó, biểu cảm trên mặt nàng thay đổi ngày càng đa dạng, cũng càng thêm xa lạ. Mộc Tử Yên lúc ấy biết, bản thân bị bệnh rồi, khi cảm thấy người trong gương là một kẻ xa lạ, mở miệng nói chuyện với mình, nàng hiểu rõ cuộc sống bình thường đã một đi không trở lại.
"Lại nói... Có nên thông báo cho số 409 không nhỉ~?"
Tuy là không có thực sự hứa hẹn gì, nhưng đã nói sẽ mang người rời đi nhiều lần, Mộc Tử Yên hẳn sẽ không tùy tiện bỏ mặc. Mộc Khinh Yêu mở cửa phòng, dự định đi tìm số 409, chỉ là vừa đẩy cửa đã đối mặt với bác sĩ Châu.
A? Cũng phải, thuốc mê không thể nào có hiệu lực vĩnh viễn, cái nhận thức này ảnh hưởng đến năng lực của nàng. Cho nên bây giờ đánh úp lần nữa tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu đây?
...
Trình Thư Nhiên rời khỏi khu lưu bệnh, cảm thấy may mắn vì số 405 không hề tức giận vì hành động của nàng, cũng không ngăn cản nàng chạy trốn. Tinh thần chưa kịp ổn định, bỗng dưng bên cạnh có người kéo tay nàng, phản ứng đầu tiên của Trình Thư Nhiên là vung một đấm qua.
"Ối!" Hồng Phát vội vàng buông tay, lui ra sau tránh đi.
Trình Thư Nhiên lúc này mới chú ý đến đồng đội, còn không phải một người, Thái Tử và Bạch Dịch cũng ở đây. Ba người chỉ có Hồng Phát nhìn có sức sống chút, hai người kia, một bị thương, một tinh thần hoảng hốt, đáng lo thật sự.
"Dáng vẻ của ngươi nhìn rất không ổn, có chuyện gì tệ xảy ra sao?" Hồng Phát hỏi, bộ dạng xốc xếch lo ngại của Trình Thư Nhiên khiến hắn nghĩ đến một người.
"Không phải là số 405 đó chứ?"
Sắc mặt Trình Thư Nhiên biến đổi, không thể không thừa nhận, số 405 lúc này đã trở thành một từ mà nàng không muốn nghe nhất. Vừa rồi nàng có tra xét tinh thần của mình, ban đầu khi vào phó bản là 100%, hiện tại chỉ còn 60%.
Trên cơ sở chỉ số tinh thần cao hơn Player khác khá nhiều, vì vậy nàng mới có thể giữ được lý trí dù giảm tận 40% chỉ số. Cho đến lúc có thể rời khỏi phó bản, nàng tuyệt đối không muốn tiếp xúc với người kia được.
"Ngươi đã lấy được chìa khoá đúng không?" Bạch Dịch lên tiếng hỏi.
"Sao ngươi lại có suy nghĩ như thế?" Trình Thư Nhiên kinh ngạc hỏi lại.
"Ta nghe số 405 nói với số 409, nàng đã lấy được chìa khoá. Thông báo nói có Player đã tìm được chìa khoá, ngươi lại vừa tiếp xúc với số 405, cho nên dễ đoán thôi." Bạch Dịch câu chữ rõ ràng phân tích.
Hắn sau khi bị thương đã được điều trị và cho vào ở phòng 408. Chỉ có điều thân phận hắn bị cố định là hộ sĩ, cho nên ăn cơm sẽ phải tự lo, do đó Trình Thư Nhiên chưa hề gặp được hắn.
Mà việc ở phòng bên cạnh số 409 khiến hắn nghe được đối thoại của hai NPC kia. Sau đó hắn tìm đến Thái Tử cũng ở bên cạnh, hai người bọn họ liền đi nói chuyện này với người còn giữ được tinh thần ổn định nhất lúc này, Hồng Phát.
Thật ra hai người bọn họ chưa từng nói được hai, ba câu với Hồng Phát, Thái Tử rõ ràng tiếp xúc nhiều hơn với Trình Thư Nhiên. Vậy tại sao lại không tìm nàng? Trình Thư Nhiên nhìn Hồng Phát, đã hiểu, bởi vì số 405 lúc đó đang đuổi theo nàng, ai biết nàng có bị giết hay không chứ.
"Đáng tiếc thật đấy, ta không lấy được chìa khoá." Trình Thư Nhiên cười khẽ, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái Tử và Bạch Dịch, nàng cảm thấy trong lòng thế mà có chút sảng khoái.
"Rốt cuộc số 405 rất đáng sợ, ta chỉ muốn thoát khỏi nàng, sao có can đảm cướp—."
"Nhưng mà—" Hồng Phát cắt ngang lời nói của Trình Thư Nhiên.
"Ngươi chạm vào được chìa khoá, còn có thể chạy ra khỏi khu lưu bệnh. Theo Thái Tử nói, đối phương rất mạnh, không hề giống NPC của cấp phó bản này, cho nên ngươi không cướp... Các ngươi đã làm giao dịch gì?"
Đồng đội là người thông minh đôi lúc cũng sẽ khiến người cảm thấy rất khó chịu. Trình Thư Nhiên lúc này đang cảm nhận cái cảm giác ấy, nhưng nàng không thể phủ nhận, nói đúng hơn, cho dù có phủ nhận, đối phương cũng sẽ không tin, và nếu nàng cố chống chế, ai biết ba người này có từ đồng minh biến thành kẻ địch hay không.
"Đúng vậy. Chúng ta làm giao dịch, nhưng mà—" Trình Thư Nhiên khẽ cười.
"Là ta và nàng."
Thừa nhận, nhưng sẽ không dễ dàng nói cho bọn họ mọi chuyện, lúc ban đầu nàng có ý định đó, hiện tại thì không. Ba người kia cũng hiểu ý nàng, đôi bên thương lượng một chút, quyết định mỗi người đưa cho nàng 100 giác tinh để mua thông tin.
"Ngươi cũng biết là phó bản cấp Tuyến thì giác tinh cơ bản chỉ có 200, chúng ta không thể cho quá nhiều." Đây là lời giải thích của Hồng Phát.
Trình Thư Nhiên lại không quan tâm hắn nghĩ gì, 300 giác tinh cộng với số nàng tích lũy được, cho dù tình huống xấu đi, nàng chết trong phó bản thì cũng sẽ có cơ hội sống lại. Lúc này nàng mới nói với đối phương những gì số 405 muốn bọn họ làm, không dám dối gạt.
Nếu vì nàng nói dối mà không hoàn thành nhiệm vụ, tên điên kia chắc chắn sẽ không để bọn họ có cơ hội chạy khỏi phó bản. Trìng Thư Nhiên tuy có một mạng dự phòng nhưng nói thật, giác tinh là tiền tệ rất quan trọng, nàng không muốn tùy tiện tiêu hao một lần là hết.
"Nếu làm như thế tình hình sẽ rất loạn đúng không?" Bạch Dịch nâng đầu, suy yếu hỏi.
"Loạn mới có thể dễ dàng thoát đi, lại nói có thứ gì loạn hơn đại đào vong chứ."
Bốn người nhìn nhau, không ai nói chuyện trong vòng vài chục giây. Cuối cùng Hồng Phát vẫn là người trước tiên mở lời, kế hoạch cũng theo đó bắt đầu được vạch ra.
...
"Thật không ngờ đấy~" Mộc Khinh Yêu cười mỉa mai nhìn nữ nhân đang kéo bác sĩ Châu vừa bất tỉnh vào phòng bệnh.
"Giúp một tay đi." Hộ sĩ trưởng mặt không cảm xúc đáp lời.
Mộc Khinh Yêu cười ra tiếng, đi đến cửa phòng, đóng lại và khoá trái, thật sự là chỉ dùng một tay. Hộ sĩ trưởng nhìn hành động của nàng, cảm thấy bản thân vẫn là coi nhẹ da mặt của người này.
"Không có dị hay Player ở đây, có thể dùng nhân cách chính nói chuyện với ta được không?"
Hộ sĩ trưởng nhìn nụ cười trên mặt số 405 dần biến mất, cái thần thái vô cảm lần đầu gặp mặt lại trở về. Hai mắt của đối phương trong suốt, vô cùng bình thản, ai mà ngờ được người như thế này lại có vấn đề về đầu óc.
"Làm sao ngươi biết?" Mộc Tử Yên hỏi, trên mặt hiếm thấy xuất hiện vẻ nghi hoặc.
"Thái độ của ngươi lúc ở tầng năm quá khác biệt, hơn nữa ta phát hiện ngươi đang phát tán ô nhiễm."
"Cho nên chỉ có bao nhiêu lí do đấy liền đoán được? Không thuyết phục." Mộc Tử Yên rất bình tĩnh, lại có chút không cam lòng.
"Ai cũng có bí mật, lí do cụ thể không có khả năng tiết lộ." Hộ sĩ trưởng cũng bình tĩnh đáp lại.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, không ai nói thêm một câu. Tuy vậy, một trong hai chắc chắn sẽ có người ít kiên nhẫn hơn, đó là Mộc Tử Yên, hay nói đúng hơn là Mộc Ly Phong.
"Mẹ nó! Ngươi nhìn cái quần gì?! Không có chuyện thì cút đi, chướng tai gai mắt!"
Hộ sĩ trưởng xoa xoa vành tai, cảm thấy nhân cách này nói chuyện quá lớn tiếng, đồng thời cũng không dễ nghe. Nhưng nghĩ lại so với Player trên tầng năm thì tốt hơn, ít nhất nàng chỉ là mắng mà không phải trực tiếp động tay động chân.
"Chỉ là định hỏi một chút, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tiện thể muốn biết rõ tình huống của ngươi."
"Tình huống của ta liên quan mẹ gì đến ngươi? Còn không phải là gặp chút ảo giác sau đó giả biến thành thật sao? Thế nào? Vừa lòng chưa?! Mẹ của... Khụ! Ta chẳng còn bí mật gì đâu mà tìm hiểu!!" Mộc Ly Phong nói chuyện rất hùng hổ, nhưng theo thói quen định nói "mẹ của ngươi" thì bỗng thay đổi.
"Cho nên định làm gì tiếp theo?" Hộ sĩ trưởng nhướng mày, nhớ kỹ lời đối phương nói, sau này lại nghiên cứu kỹ càng.
"Muốn biết?... Muốn biết thì cùng với ta cao chạy xa bay, được không~" Chuyển đổi rất tự nhiên, từ Mộc Ly Phong lại biến thành Mộc Khinh Yêu rồi.
Rốt cuộc là cùng một người, tâm trạng nàng thay đổi thì nhân cách liền thay đổi cũng không có gì lạ, như vậy mới có thể thấy rõ Mộc Tử Yên nàng đặc biệt, đúng không? Mộc Tử Yên nhìn các nhân cách khác trong không gian tinh thần, không ai thừa nhận, nhưng cũng sẽ không phản bác.
"Ta cảm giác bản thân không nên đồng ý." Hộ sĩ trưởng lui về phía sau một bước, không muốn tiếp xúc nhiều với khía cạnh này.
"Đây là từ chối đúng không? Thật làm người đau lòng đến rơi lệ~" Mộc Khinh Yêu quay mặt sang một bên, giả vờ lau nước mắt, sau đó không quên chú ý đến bên ngoài cửa sổ.
"Các con chuột đáng yêu nhiệt tình hơn ngươi rất nhiều kìa~, quả nhiên mị lực của ta không giảm, là ngươi không hiểu phong tình. Đầu gỗ~"
Hộ sĩ trưởng cảm thấy nếu phía sau lưng không phải là cửa thì nàng sẽ lại lui thêm một bước. Tự hỏi nhân cách trước mặt có thứ gọi là mị lực sao? Không, nàng chỉ thấy ớn lạnh thôi, tại sao một người có thể cố ý làm giọng trở nên nũng nịu giả dối đến buồn nôn như thế được nhỉ?
"Ngươi cho người đốt ký túc xá?" Hộ sĩ trưởng nhìn cột khói dâng cao bên ngoài cửa sổ, nghĩ bản thân hỏi điều thừa.
"Ừa hửm?" Mộc Khinh Yêu phát ra một vài âm thanh kỳ lạ từ trong cổ họng, nghe như đang nhận đồng nhưng cũng có vẻ như đang nghi hoặc.
"Không đi sao?" Hộ sĩ trưởng gặp người còn thảnh thơi đứng xem, tùy tiện hỏi một câu.
"Đi chứ. Nhưng trước tiên phải đi tìm muội muội hàng xóm đã." Mộc Khinh Yêu đi đến cửa phòng, nhìn hành động tránh né của hộ sĩ trưởng, không khỏi õng ẹo mà hừ một tiếng.
Mẹ nó ghê tởm chết bản thân! Mộc Ly Phong ở trong không gian tinh thần không ngừng chửi rủa, không thèm nghe các nhân cách khác khuyên, cứ thích nhìn sau đó tự làm mình khó chịu.
Còn Mộc Khinh Yêu dù có bị mắng mỏ thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi, thậm chí có thể làm càng nhiều hành động chọc điên người hơn. Nói về cứng đầu, quả nhiên cùng một người có khác, dù là chính mình cũng không thể chịu thua.
"Số 409 lúc này hẳn là đi trị liệu rồi." Hộ sĩ trưởng nhắc nhở.
"Vậy sao? Vậy thì chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ nàng rồi." Mộc Khinh Yêu nhún vai, quay đầu đi đến thang máy.
"Dễ dàng từ bỏ như thế sao?"
"Không có hứa hẹn chắc chắn gì, sao phải cố chấp đợi chứ. Hơn nữa, cho dù có hứa, là nàng vô dụng không thể tìm cách trốn trị liệu để đợi được ta, là lỗi của nàng đấy."
"Ích kỷ, điên cuồng." Hộ sĩ trưởng cho ra đánh giá của bản thân.
"Ngươi mong chờ gì vào một kẻ bị bệnh tâm thần? Ừa hửm~? Hẳn là... Một lời cảm tạ nhỉ? Đối với lời khen đó, Mộc Khinh Yêu cảm thấy rất tự hào, từ tận sâu đáy lòng, vô cùng cảm ơn ngươi, hộ sĩ trưởng~"
Mộc Khinh Yêu xoay người, cười rất tươi, nhưng phút chốc đó, trong hành lang đầy đèn, hộ sĩ trưởng cảm thấy nàng như đang che khuất ánh sáng, nguồn sáng chiếu từ sau lưng phủ cho khuôn mặt nàng một mảng bóng tối mờ ảo. Nụ cười trên mặt dù tươi đẹp bình thường, nhưng trong mắt hộ sĩ trưởng, vẫn là quỷ dị như trước.
Ảo giác thành thật, đúng vậy, cảnh tượng này chỉ là ảo tưởng của nàng, nhưng khi đối mặt với số 405, nó trở thành sự thật. Quỷ dị hiếm khi bị ô nhiễm, nói đúng hơn không phải là bị ô nhiễm mà là hấp thu ám lực từ ô nhiễm.
Con người tiếp xúc ám lực, không hấp thu được nhưng lý trí giảm mới gọi là ô nhiễm. Tình trạng của hộ sĩ trưởng hiện tại là tiếp xúc ám lực khác nguyên, hấp thu nhưng không thể lập tức chuyển biến thành của mình, sau đó lâm vào trạng thái táo bạo.
Thật muốn đánh cho người trước mặt một trận. Đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này.
"Vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, đáng sợ quá~"
Hộ sĩ trưởng càng muốn đánh người, hít thở sâu một hơi, tạm thời ép xuống trạng thái táo bạo. Hộ sĩ trưởng bình tĩnh trở lại, dẫn đầu bước vào thang máy, hoàn toàn không nhìn Mộc Khinh Yêu.
Sợ rồi đúng không? Tâm tình dao động rồi đúng không?! Trận chiến này, là ta thắng! Mộc Khinh Yêu ở trong lòng đắc ý, tâm trạng vui vẻ, cũng không thèm quan tâm sau này hộ sĩ trưởng có trả thù hay không, cùng đi vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.