Chương 30: Đồng thoại trứng mặt trời (08)
Huyên Thảo Yêu Hoa
03/02/2017
Điềm Giản không phải
là cô gái bình thường, do lúc nhỏ bị tai nạn xe thì tổn hại đến não, ảnh hưởng đến trí lực. Trận tai nạn xe này khiến cô gái mất đi cha mẹ, cũng may Điềm Giản còn có anh trai tốt chăm sóc, cũng không buồn không lo,
được ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ.
Tài sản anh trai Điềm Hạo cho cô gái cũng đủ để cô ấy không lo miếng cơm manh áo cả hai đời.
Ứng Sênh Nam nhìn ra được cô gái này khác với người bình thường, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của anh dành cho cô gái. Anh ta tin duyên số, cho nên kiên quyết độc thân nhiều năm. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Điềm Giản, trong đầu lập tức nảy ra một ý niệm khó hiểu: Xong đời, xong đời anh rồi, địa vị kim cương vương lão ngũ cuối cùng cũng không giữ được rồi.
Kiều San vừa xuống lầu, Điềm Giản lập tức buông ly nước trong tay, nhào vào trong lòng cô, "San San, cuối cùng chị cũng trở lại rồi."
"Về rồi về rồi, sao em lại tới đây một mình, còn để cả người đều ướt sung thế này, mau, lên lầu thay quần áo đi." Kiều San kéo cô gái lên lầu, nhân tiện sai bảo Ứng Sênh Nam, "Lão Ứng, mẹ tôi nói chuyện với người nhà trên lầu, phiền anh nấu cho Điềm Giản một bát mì."
Ứng Sênh Nam tỏ vẻ cầu còn không được, chà chà tay, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Trên lầu, Tả Dịch thừa dịp lúc Kiều San xuống lầu thì đi vào phòng tắm, cởi nút áo, cởi áo sơ mi và quần dài.
Anh mở vòi sen, vô số cột nước dạng tơ tầm phun ra, thấm vào trong tóc đen của anh, nước lại thuận theo mái tóc đen chảy xuống, dán chặt lấy gò má từ từ chạy tới cần cổ rồi đến chỗ trũng xương đòn vai, thẳng đến khi thấm đầy lại chảy xuống tiếp.
Nước bao bọc chặt cơ thể vạm vỡ của anh, tạo cho thân hình một màng mỏng hoàn mỹ.
Nước ấm tẩy đi mệt nhọc cả ngày hôm nay, Tả Dịch lau nước trên mặt, sau khi mở mắt ra mới thấy cửa phòng tắm không khóa chặt. Cửa phòng tắm cách cửa phòng ngủ rất gần, anh còn chưa đi qua thì bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện của Kiều San.
Kiều San để Điềm Giản đứng chờ ở cửa, đẩy cửa ra gọi vào bên trong: "Tả Dịch, anh ra đi."
Tả Dịch: "..." Anh vừa mới vào phòng tắm chỉ mới năm phút, cô cơ nhiên bảo anh ra ngoài?
Kiều San quét mắt nhìn phòng ngủ không nhìn thấy người đâu, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cho là anh đang tắm, nhưng liếc mắt lại thấy cửa không khóa lại đoán anh đang rửa mặt. Vì vậy đi qua đẩy cửa ra, chữ "Tả" còn chưa ra khỏi miệng liền trợn mắt há mồm không nói ra lời được nữa.
Cô nhìn người đàn ông lõa thể trước mặt, quên cả việc phản ứng, tay không có cách nào chuyển động, đầu óc trống rỗng.
Tả Dịch rút cái khăn bọc phần dưới lại, đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, thản nhiên hỏi: "Còn muốn nhìn?"
Kiều San nhanh chóng xoay người lại, máu trong cơ thể chảy ngược, khuôn mặt nóng như dầu sôi. Cô chưa từng nhìn thấy đàn ông lõa thể, đây là lần đầu tiên. Cô ngừng thở không dám tiếp tục đối mặt với người phía sau, lại không dám mở miệng nói chuyện, hận không thể biến mất trong không khí.
Một lát sau, cô cảm giác được người phía sau đến gần cô, hô hấp phả lên vành tai cô, một hơi, một hơi lại một hơi.
Tả Dịch nhìn chằm chằm vào vành tai ửng đỏ của cô, da thịt chỗ đó đặc biệt nhẵn nhụi, anh không kiềm được xúc động muốn đè xuống hôn một cái.
Cuối cùng lý trí chiến thắng dục vọng, đôi môi cách cô nửa nắm tay thì dừng lại, nhưng lại không muốn rời đi.
Cô gái đợi ở cửa thấy Kiều San chậm chạp không đi ra thì dò nửa người vào, nhìn thấy Tả Dịch nửa thân trần thì "A" lên một tiếng, vội che mặt lui ra ngoài.
Tả Dịch nhíu mày, bước nhanh qua đóng cửa lại, sau khi khóa trái cửa thì xoay người kéo tay Kiều San đang che mặt xuống.
Anh cúi người để mặt của hai người lại gần nhau, ánh mắt nghiêm túc, "Em quyết định che mặt cả đời? Hửm?"
Kiều San chột dạ nhìn anh, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Em... Em gái bị mưa thấm ướt, anh mặc quần áo đi ra ngoài chờ một lát, để em ấy vào thay quần áo được không?"
"Thay quần áo?"
Kiều San gật đầu.
Tả Dịch im lặng mấy giây, vòng qua cô đi thẳng về phía tủ quần áo, từ trong tủ tùy tiện lấy ra một bộ quần áo của Kiều San, nhét vào trong ngực cô, liếc nhìn chỗ cửa, ý bảo cô: "Đi giao quần áo cho người ngoài cửa, để cô ấy đến phòng khác thay, chuyện của hai chúng ta nên xử lý chút đã."
Kiều San ôm lấy quần áo khóc không ra nước mắt, "Tôi... Vừa rồi thật sự không phải cố ý nhìn đâu, nhìn anh tôi cũng chịu thiệt mà, cho nên coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra được không?"
Sắc mặt Tả Dịch ngưng trọng, trầm giọng nói: "Mang quần áo ra ngoài."
Giọng điệu không cho nói chen vào.
Lâu rồi Kiều San chưa từng thấy bộ dáng này của anh, sát khí đầy người. Cô a một tiếng, ôm quần áo mở cửa, cầm quần áo đưa cho Điềm Giản nói: "Giản Giản, em xuống toilet dưới lầu thay quần áo đi."
Điềm Giản nhận quần áo, liếc nhìn trong phòng một cái, "San San, người đàn ông trong phòng là... ai vậy?"
Kiều San nâng trán, đau đầu. Cô nói: "Thôi, chị dẫn em xuống lầu thay quần áo."
Cô đang chuẩn bị đi cùng Điềm Giản xuống lầu, trong cửa vươn ra một bàn tay xách cổ áo phía sau cô, kéo cô trở lại trong phòng.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại. Điềm Giản ôm quần áo sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ngây người rất lâu.
Kiều San bị kéo vào trong phòng, cổ tay bị anh bóp đỏ khiến cô đau nhứt.
Cô "hít" một tiếng, cau mày nói: "Tả keo kiệt, anh mau buông ra, anh làm tôi đau đấy."
Tả Dịch lờ đi, ánh mắt quét nhìn mặt cô, nói: "Hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng đi, em thích anh, anh cũng theo đuổi em lâu như vậy rồi, đều là người trưởng thành, đừng chơi trò giả phượng hư hoàng nữa, trực tiếp qua lại với nhau đi."
Kiều San sững sờ, trố mắt một lát, hỏi anh: "Anh... anh... tôi… tôi… tôi thích anh khi nào? Anh theo đuổi tôi khi nào? Tả... Tả Dịch, làm người dựa vào lương tâm, không thể bịa chuyện bậy. Nếu như bởi vì trò chơi giả phượng hư hoàng khiến anh hiểu lầm, vậy thì tôi xin lỗi, tôi cho rằng đây là chuyện đôi bên đều có lợi."
Tả Dịch nhíu mày: "Ngày đó Tiếu Già ở cửa phòng em nói chuyện, em nói gì anh đều nghe rất rõ ràng, có muốn anh tìm Tiếu Già đến đối chừng không? Hả?"
Kiều San trợn tròn hai mắt: "Anh... Anh thật sự hiểu lầm rồi, là tôi muốn để cho Tiếu Già hết hi vọng cho nên mới kéo anh vào làm lá chắn."
Tả Dịch lại hỏi: "Cho nên anh theo đuổi em lâu như vậy, em vẫn muốn làm như chưa từng xảy ra?"
Kiều San muốn khóc, vùng vẫy ở trong tay anh, "Anh hai à, anh theo đuổi tôi khi nào hả? Làm người dựa vào lương tâm! Anh có từng nói yêu tôi không? Anh có từng tặng hoa cho tôi không? Anh có từng hẹn hò xem phim, ăn cơm với tôi không hả?"
Tả Dịch nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi ức một lát, mới nói: "Từng tặng hoa Tây Lan, cùng ăn cơm."
Kiều San hoàn toàn im lặng, rút cổ tay ra khỏi tay anh. Cô phát điên xoay người, đụng đầu vào tường mấy cái, "Anh hai à, anh có từng thấy ai tặng hoa Tây Lan theo đuổi con gái không? Đúng, chúng ta cùng ăn cơm, nhưng đó là dùng danh nghĩa bạn bè, hiểu không?"
Vẻ mặt Tả Dịch nghiêm túc nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Kiều San nhẹ nhàng thở ra, xoay người hỏi anh: "Chẳng lẽ... anh thật sự thích tôi sao?"
Giọng điệu Tả Dịch kiên quyết: "Đúng vậy."
Kiều San cười gượng: "Theo đuổi con gái thật sự không phải như anh."
Cô còn muốn nói tiếp, Tả Dịch lại nắm lấy cổ tay cô cắt đứt lời cô: "Được rồi đừng nói nữa, tối nay dừng ở đây, ngủ đi." Nói xong kéo theo cô đi đến bên giường, ôm cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô, anh cũng nhanh chóng chui vào chăn, vươn tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực.
Một loạt động tác này quá nhanh, đợi Kiều San phản ứng lại, cô đã bị vây trong ngực của người đàn ông, không thể nhúc nhích được. Người này làm việc không dựa theo lẽ thường, trở mặt Kiều San lại sợ tổn thương hòa khí. Cô dùng ngón tay chọc chọc bộ ngực anh, yếu ớt nói: "Anh... buông tôi ra trước, hai chúng ta nói chuyện chút được không?"
Tả Dịch một tay ôm chặt cô, một tay vươn ra ấn xuống công tắc đèn ở đầu giường. Ánh sáng đèn tắt đi, phòng ngủ tối đen như mực.
Đầu cô bị người đàn ông ấn ở trong ngực. Cằm của anh gác ở trên đỉnh đầu cô, ép chặt lấy cô, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không chừa lại cho cô. Cô sợ Tả Dịch tức giận đánh cô, giọng nói cố gắng mềm mỏng hết mức, "Tả Dịch, đây là nhà tôi, anh đừng làm loạn, chúng ta nói chuyện đi?"
Người này tâm cao khí ngạo, cô gái anh thích không thích anh, chắc hẳn trong lòng không mấy dễ chịu.
Kiều San hiểu đạo lý này, cho nên quyết định nói chuyện với anh một chút.
"Không bàn nữa." Anh ngừng chút nói: "Em yên tâm, anh sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng hiện tại anh không muốn nói chuyện với em."
Kiều San sửng sốt: "Tại sao?"
Anh trả lời: "Sau khi nói xong kết quả sẽ như Tiếu Già, đúng không? Xin lỗi, anh không muốn trở thành Tiếu Già thứ hai."
Kiều San hít sâu một hơi: "Anh có thể ấu trĩ thêm chút nữa không?"
Anh vẫn không có ý định buông ra: "Vậy coi anh như con nít đi."
"..."
Kiều San vùng vẫy ở trong lòng anh, dùng tay đẩy anh, dùng chân đạp anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, càng ôm chặt cô hơn.
Giọng của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Trừ khi tối nay em đạp chết anh, nếu không anh sẽ không buông ra."
Kiều San không thể nhịn được nữa, há miệng cắn thịt trên ngực anh.
Dường như cắn đối phương có chút không đúng... lập tực lại nhả ra. Cô bất đắc dĩ, hỏi anh: "Vậy anh buông ra, chúng ta thương lượng chuyện hẹn hò, được không?"
Cô thề, dỗ con nít cũng không kiên nhẫn như vậy.
Rốt cục Tả Dịch cũng buông cô ra, gần như dán sát vào lỗ tai tha nói: "Em nói đi."
Kiều San rút người chui ra khỏi chăn, bật đèn xuống giường, cô đứng ở bên giường nhìn Tả Dịch nói: "Tối nay anh ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất, ngày mai anh về nhà tìm mẹ anh đi."
"..." Tả Dịch ngồi dậy nhìn cô, "Em chơi anh?"
Kiều San chỉ vào anh nói: "Nếu như anh xem tôi là bạn, tốt nhất đừng làm chuyện vừa rồi nữa, nếu không từ nay về sau hai chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được đâu." Nói xong ôm chăn bông từ trong tủ quần áo trải ra trên mặt đất.
Tả Dịch lấy đồ ngủ từ trong hành lý đi vào phòng tắm, đi ra thì đã mặc xong đồ. Anh ngồi xổm xuống giúp Kiều San trả chăn, nói: "Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất."
Kiều San cũng không khách sáo với anh, nói một tiếng được rồi nhảy lên giường nhanh chóng dùng chăn bọc kín người, rất sợ người nào đó nổi máu sắc có mưu đồ bất chính với cô.
Đèn phòng ngủ được tắt lần nữa. Kiều San đưa lưng về phía người nào đó, không hề buồn ngủ chút nào, nhớ tới chuyện vừa rồi, tim đập như đánh trống, không hề có tiết tấu, dường như đánh mãi không dứt.
Đối với hành động vừa rồi của anh, thân thể cô không hề ghét bỏ chút nào, ở sâu trong nội tâm lại dường như đang mong đợi điều gì đó. Cô nắm chặt góc chăn, hít sâu một hơi hỏi anh: "Cái đó... anh thích tôi ở điểm nào?"
Mà người nằm dưới đất hít sâu một hơi, không biết trả lời cô thế nào. Vì vậy trong căn phòng đen tối yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Bầu không khí ngưng trệ một lát, Tả Dịch mới thản nhiên mở miệng: "Vừa rồi anh xin lỗi, chuyện tối nay coi như không xảy ra, chúng ta... huề nhau."
Nghe thấy lời của anh, dường như Kiều San có chút... thất vọng. Cô ồ một tiếng, sau đó lại im lặng.
Cho dù căn phòng tối đen, Tả Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cô.
Thất tình rồi, không, ngay cả thất tình cũng không phải, thì ra từ đầu đến cuối đều là do anh tự mình đa tình.
Dường như trong chớp mắt, thế giới mất đi ánh sáng, hoa và cây héo rũ, núi sập biển động.
Dường như trong chớp mắt, ngũ tạng lục phủ như bị ma quỷ cắn nuốt, nằm trên mặt đất không phải là anh, mà là một cục đá trống rỗng.
Thì ra thất tình là có cảm giác này? Bị mất linh hồn, bị mất chính mình. Anh bắt đầu nhớ cuộc sống không thích bất kỳ ai của lúc trước. một mình tiêu dao tự tại.
Anh thầm thề, từ nay về sau sẽ tiếp tục chiếm lấy Kiều San.
Anh học theo chó sủa ba tiếng!
Kiều San bối rối, đột nhiên nghe thấy ba tiếng chó sủa, cô sợ tới mức toàn thân run lên, hoàn toàn không hề buồn ngủ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, con chó chạy vào đây khi nào thế?
Ngay sau đó, phía sau lưng lõm xuống, có người chui vào trong chăn của cô. Tay của đàn ông xuyên qua dưới nách cô, kéo cô vào trong ngực.
Người phía sau dán sát vào tai cô khẽ nói một câu: "Xin lỗi, anh không muốn bị thất tình, em coi như anh là tên khốn kiếp đi."
Kiều San: "..."
Tài sản anh trai Điềm Hạo cho cô gái cũng đủ để cô ấy không lo miếng cơm manh áo cả hai đời.
Ứng Sênh Nam nhìn ra được cô gái này khác với người bình thường, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hảo cảm của anh dành cho cô gái. Anh ta tin duyên số, cho nên kiên quyết độc thân nhiều năm. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Điềm Giản, trong đầu lập tức nảy ra một ý niệm khó hiểu: Xong đời, xong đời anh rồi, địa vị kim cương vương lão ngũ cuối cùng cũng không giữ được rồi.
Kiều San vừa xuống lầu, Điềm Giản lập tức buông ly nước trong tay, nhào vào trong lòng cô, "San San, cuối cùng chị cũng trở lại rồi."
"Về rồi về rồi, sao em lại tới đây một mình, còn để cả người đều ướt sung thế này, mau, lên lầu thay quần áo đi." Kiều San kéo cô gái lên lầu, nhân tiện sai bảo Ứng Sênh Nam, "Lão Ứng, mẹ tôi nói chuyện với người nhà trên lầu, phiền anh nấu cho Điềm Giản một bát mì."
Ứng Sênh Nam tỏ vẻ cầu còn không được, chà chà tay, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Trên lầu, Tả Dịch thừa dịp lúc Kiều San xuống lầu thì đi vào phòng tắm, cởi nút áo, cởi áo sơ mi và quần dài.
Anh mở vòi sen, vô số cột nước dạng tơ tầm phun ra, thấm vào trong tóc đen của anh, nước lại thuận theo mái tóc đen chảy xuống, dán chặt lấy gò má từ từ chạy tới cần cổ rồi đến chỗ trũng xương đòn vai, thẳng đến khi thấm đầy lại chảy xuống tiếp.
Nước bao bọc chặt cơ thể vạm vỡ của anh, tạo cho thân hình một màng mỏng hoàn mỹ.
Nước ấm tẩy đi mệt nhọc cả ngày hôm nay, Tả Dịch lau nước trên mặt, sau khi mở mắt ra mới thấy cửa phòng tắm không khóa chặt. Cửa phòng tắm cách cửa phòng ngủ rất gần, anh còn chưa đi qua thì bên ngoài truyền đến giọng nói chuyện của Kiều San.
Kiều San để Điềm Giản đứng chờ ở cửa, đẩy cửa ra gọi vào bên trong: "Tả Dịch, anh ra đi."
Tả Dịch: "..." Anh vừa mới vào phòng tắm chỉ mới năm phút, cô cơ nhiên bảo anh ra ngoài?
Kiều San quét mắt nhìn phòng ngủ không nhìn thấy người đâu, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cho là anh đang tắm, nhưng liếc mắt lại thấy cửa không khóa lại đoán anh đang rửa mặt. Vì vậy đi qua đẩy cửa ra, chữ "Tả" còn chưa ra khỏi miệng liền trợn mắt há mồm không nói ra lời được nữa.
Cô nhìn người đàn ông lõa thể trước mặt, quên cả việc phản ứng, tay không có cách nào chuyển động, đầu óc trống rỗng.
Tả Dịch rút cái khăn bọc phần dưới lại, đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, thản nhiên hỏi: "Còn muốn nhìn?"
Kiều San nhanh chóng xoay người lại, máu trong cơ thể chảy ngược, khuôn mặt nóng như dầu sôi. Cô chưa từng nhìn thấy đàn ông lõa thể, đây là lần đầu tiên. Cô ngừng thở không dám tiếp tục đối mặt với người phía sau, lại không dám mở miệng nói chuyện, hận không thể biến mất trong không khí.
Một lát sau, cô cảm giác được người phía sau đến gần cô, hô hấp phả lên vành tai cô, một hơi, một hơi lại một hơi.
Tả Dịch nhìn chằm chằm vào vành tai ửng đỏ của cô, da thịt chỗ đó đặc biệt nhẵn nhụi, anh không kiềm được xúc động muốn đè xuống hôn một cái.
Cuối cùng lý trí chiến thắng dục vọng, đôi môi cách cô nửa nắm tay thì dừng lại, nhưng lại không muốn rời đi.
Cô gái đợi ở cửa thấy Kiều San chậm chạp không đi ra thì dò nửa người vào, nhìn thấy Tả Dịch nửa thân trần thì "A" lên một tiếng, vội che mặt lui ra ngoài.
Tả Dịch nhíu mày, bước nhanh qua đóng cửa lại, sau khi khóa trái cửa thì xoay người kéo tay Kiều San đang che mặt xuống.
Anh cúi người để mặt của hai người lại gần nhau, ánh mắt nghiêm túc, "Em quyết định che mặt cả đời? Hửm?"
Kiều San chột dạ nhìn anh, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Em... Em gái bị mưa thấm ướt, anh mặc quần áo đi ra ngoài chờ một lát, để em ấy vào thay quần áo được không?"
"Thay quần áo?"
Kiều San gật đầu.
Tả Dịch im lặng mấy giây, vòng qua cô đi thẳng về phía tủ quần áo, từ trong tủ tùy tiện lấy ra một bộ quần áo của Kiều San, nhét vào trong ngực cô, liếc nhìn chỗ cửa, ý bảo cô: "Đi giao quần áo cho người ngoài cửa, để cô ấy đến phòng khác thay, chuyện của hai chúng ta nên xử lý chút đã."
Kiều San ôm lấy quần áo khóc không ra nước mắt, "Tôi... Vừa rồi thật sự không phải cố ý nhìn đâu, nhìn anh tôi cũng chịu thiệt mà, cho nên coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra được không?"
Sắc mặt Tả Dịch ngưng trọng, trầm giọng nói: "Mang quần áo ra ngoài."
Giọng điệu không cho nói chen vào.
Lâu rồi Kiều San chưa từng thấy bộ dáng này của anh, sát khí đầy người. Cô a một tiếng, ôm quần áo mở cửa, cầm quần áo đưa cho Điềm Giản nói: "Giản Giản, em xuống toilet dưới lầu thay quần áo đi."
Điềm Giản nhận quần áo, liếc nhìn trong phòng một cái, "San San, người đàn ông trong phòng là... ai vậy?"
Kiều San nâng trán, đau đầu. Cô nói: "Thôi, chị dẫn em xuống lầu thay quần áo."
Cô đang chuẩn bị đi cùng Điềm Giản xuống lầu, trong cửa vươn ra một bàn tay xách cổ áo phía sau cô, kéo cô trở lại trong phòng.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại. Điềm Giản ôm quần áo sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ngây người rất lâu.
Kiều San bị kéo vào trong phòng, cổ tay bị anh bóp đỏ khiến cô đau nhứt.
Cô "hít" một tiếng, cau mày nói: "Tả keo kiệt, anh mau buông ra, anh làm tôi đau đấy."
Tả Dịch lờ đi, ánh mắt quét nhìn mặt cô, nói: "Hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng đi, em thích anh, anh cũng theo đuổi em lâu như vậy rồi, đều là người trưởng thành, đừng chơi trò giả phượng hư hoàng nữa, trực tiếp qua lại với nhau đi."
Kiều San sững sờ, trố mắt một lát, hỏi anh: "Anh... anh... tôi… tôi… tôi thích anh khi nào? Anh theo đuổi tôi khi nào? Tả... Tả Dịch, làm người dựa vào lương tâm, không thể bịa chuyện bậy. Nếu như bởi vì trò chơi giả phượng hư hoàng khiến anh hiểu lầm, vậy thì tôi xin lỗi, tôi cho rằng đây là chuyện đôi bên đều có lợi."
Tả Dịch nhíu mày: "Ngày đó Tiếu Già ở cửa phòng em nói chuyện, em nói gì anh đều nghe rất rõ ràng, có muốn anh tìm Tiếu Già đến đối chừng không? Hả?"
Kiều San trợn tròn hai mắt: "Anh... Anh thật sự hiểu lầm rồi, là tôi muốn để cho Tiếu Già hết hi vọng cho nên mới kéo anh vào làm lá chắn."
Tả Dịch lại hỏi: "Cho nên anh theo đuổi em lâu như vậy, em vẫn muốn làm như chưa từng xảy ra?"
Kiều San muốn khóc, vùng vẫy ở trong tay anh, "Anh hai à, anh theo đuổi tôi khi nào hả? Làm người dựa vào lương tâm! Anh có từng nói yêu tôi không? Anh có từng tặng hoa cho tôi không? Anh có từng hẹn hò xem phim, ăn cơm với tôi không hả?"
Tả Dịch nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi ức một lát, mới nói: "Từng tặng hoa Tây Lan, cùng ăn cơm."
Kiều San hoàn toàn im lặng, rút cổ tay ra khỏi tay anh. Cô phát điên xoay người, đụng đầu vào tường mấy cái, "Anh hai à, anh có từng thấy ai tặng hoa Tây Lan theo đuổi con gái không? Đúng, chúng ta cùng ăn cơm, nhưng đó là dùng danh nghĩa bạn bè, hiểu không?"
Vẻ mặt Tả Dịch nghiêm túc nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Kiều San nhẹ nhàng thở ra, xoay người hỏi anh: "Chẳng lẽ... anh thật sự thích tôi sao?"
Giọng điệu Tả Dịch kiên quyết: "Đúng vậy."
Kiều San cười gượng: "Theo đuổi con gái thật sự không phải như anh."
Cô còn muốn nói tiếp, Tả Dịch lại nắm lấy cổ tay cô cắt đứt lời cô: "Được rồi đừng nói nữa, tối nay dừng ở đây, ngủ đi." Nói xong kéo theo cô đi đến bên giường, ôm cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô, anh cũng nhanh chóng chui vào chăn, vươn tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực.
Một loạt động tác này quá nhanh, đợi Kiều San phản ứng lại, cô đã bị vây trong ngực của người đàn ông, không thể nhúc nhích được. Người này làm việc không dựa theo lẽ thường, trở mặt Kiều San lại sợ tổn thương hòa khí. Cô dùng ngón tay chọc chọc bộ ngực anh, yếu ớt nói: "Anh... buông tôi ra trước, hai chúng ta nói chuyện chút được không?"
Tả Dịch một tay ôm chặt cô, một tay vươn ra ấn xuống công tắc đèn ở đầu giường. Ánh sáng đèn tắt đi, phòng ngủ tối đen như mực.
Đầu cô bị người đàn ông ấn ở trong ngực. Cằm của anh gác ở trên đỉnh đầu cô, ép chặt lấy cô, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không chừa lại cho cô. Cô sợ Tả Dịch tức giận đánh cô, giọng nói cố gắng mềm mỏng hết mức, "Tả Dịch, đây là nhà tôi, anh đừng làm loạn, chúng ta nói chuyện đi?"
Người này tâm cao khí ngạo, cô gái anh thích không thích anh, chắc hẳn trong lòng không mấy dễ chịu.
Kiều San hiểu đạo lý này, cho nên quyết định nói chuyện với anh một chút.
"Không bàn nữa." Anh ngừng chút nói: "Em yên tâm, anh sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng hiện tại anh không muốn nói chuyện với em."
Kiều San sửng sốt: "Tại sao?"
Anh trả lời: "Sau khi nói xong kết quả sẽ như Tiếu Già, đúng không? Xin lỗi, anh không muốn trở thành Tiếu Già thứ hai."
Kiều San hít sâu một hơi: "Anh có thể ấu trĩ thêm chút nữa không?"
Anh vẫn không có ý định buông ra: "Vậy coi anh như con nít đi."
"..."
Kiều San vùng vẫy ở trong lòng anh, dùng tay đẩy anh, dùng chân đạp anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, càng ôm chặt cô hơn.
Giọng của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Trừ khi tối nay em đạp chết anh, nếu không anh sẽ không buông ra."
Kiều San không thể nhịn được nữa, há miệng cắn thịt trên ngực anh.
Dường như cắn đối phương có chút không đúng... lập tực lại nhả ra. Cô bất đắc dĩ, hỏi anh: "Vậy anh buông ra, chúng ta thương lượng chuyện hẹn hò, được không?"
Cô thề, dỗ con nít cũng không kiên nhẫn như vậy.
Rốt cục Tả Dịch cũng buông cô ra, gần như dán sát vào lỗ tai tha nói: "Em nói đi."
Kiều San rút người chui ra khỏi chăn, bật đèn xuống giường, cô đứng ở bên giường nhìn Tả Dịch nói: "Tối nay anh ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất, ngày mai anh về nhà tìm mẹ anh đi."
"..." Tả Dịch ngồi dậy nhìn cô, "Em chơi anh?"
Kiều San chỉ vào anh nói: "Nếu như anh xem tôi là bạn, tốt nhất đừng làm chuyện vừa rồi nữa, nếu không từ nay về sau hai chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được đâu." Nói xong ôm chăn bông từ trong tủ quần áo trải ra trên mặt đất.
Tả Dịch lấy đồ ngủ từ trong hành lý đi vào phòng tắm, đi ra thì đã mặc xong đồ. Anh ngồi xổm xuống giúp Kiều San trả chăn, nói: "Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất."
Kiều San cũng không khách sáo với anh, nói một tiếng được rồi nhảy lên giường nhanh chóng dùng chăn bọc kín người, rất sợ người nào đó nổi máu sắc có mưu đồ bất chính với cô.
Đèn phòng ngủ được tắt lần nữa. Kiều San đưa lưng về phía người nào đó, không hề buồn ngủ chút nào, nhớ tới chuyện vừa rồi, tim đập như đánh trống, không hề có tiết tấu, dường như đánh mãi không dứt.
Đối với hành động vừa rồi của anh, thân thể cô không hề ghét bỏ chút nào, ở sâu trong nội tâm lại dường như đang mong đợi điều gì đó. Cô nắm chặt góc chăn, hít sâu một hơi hỏi anh: "Cái đó... anh thích tôi ở điểm nào?"
Mà người nằm dưới đất hít sâu một hơi, không biết trả lời cô thế nào. Vì vậy trong căn phòng đen tối yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Bầu không khí ngưng trệ một lát, Tả Dịch mới thản nhiên mở miệng: "Vừa rồi anh xin lỗi, chuyện tối nay coi như không xảy ra, chúng ta... huề nhau."
Nghe thấy lời của anh, dường như Kiều San có chút... thất vọng. Cô ồ một tiếng, sau đó lại im lặng.
Cho dù căn phòng tối đen, Tả Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cô.
Thất tình rồi, không, ngay cả thất tình cũng không phải, thì ra từ đầu đến cuối đều là do anh tự mình đa tình.
Dường như trong chớp mắt, thế giới mất đi ánh sáng, hoa và cây héo rũ, núi sập biển động.
Dường như trong chớp mắt, ngũ tạng lục phủ như bị ma quỷ cắn nuốt, nằm trên mặt đất không phải là anh, mà là một cục đá trống rỗng.
Thì ra thất tình là có cảm giác này? Bị mất linh hồn, bị mất chính mình. Anh bắt đầu nhớ cuộc sống không thích bất kỳ ai của lúc trước. một mình tiêu dao tự tại.
Anh thầm thề, từ nay về sau sẽ tiếp tục chiếm lấy Kiều San.
Anh học theo chó sủa ba tiếng!
Kiều San bối rối, đột nhiên nghe thấy ba tiếng chó sủa, cô sợ tới mức toàn thân run lên, hoàn toàn không hề buồn ngủ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, con chó chạy vào đây khi nào thế?
Ngay sau đó, phía sau lưng lõm xuống, có người chui vào trong chăn của cô. Tay của đàn ông xuyên qua dưới nách cô, kéo cô vào trong ngực.
Người phía sau dán sát vào tai cô khẽ nói một câu: "Xin lỗi, anh không muốn bị thất tình, em coi như anh là tên khốn kiếp đi."
Kiều San: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.