Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 109
Vân Sơ Đường
10/09/2022
Thương Quân Lẫm vươn tay: "Đây là tấm lòng của A Úc, trẫm chắc chắn sẽ không bỏ mặc."
"Bệ hạ nghĩ như vậy cũng khá đúng." Thẩm Úc cười như không cười liếc nhìn hắn rồi đặt bức thư vào bàn tay to rộng của nam nhân.
Thương Quân Lẫm không làm trò mở thư trước mặt Thẩm Úc mà lại đặt bức thức vào trong lồng ngực.
"Bệ hạ không xem thử xem ta viết cái gì sao?"
"Chỉ cần là thư A Úc viết cho trẫm thì trẫm sẽ thích."
Thẩm Úc thấy hắn thật sự không có ý định mở thư ra ngay nên y cũng không miễn cưỡng hắn, thật ra y cũng thấy rất tò mò về phản ứng của Thương Quân Lẫm khi đọc được nội dung của bức thư.
Ban đêm, sau khi Thẩm Úc ngủ, Thương Quân Lẫm lặng lẽ nhìn người đang bình yên ngủ trong lồng ngực, trong mắt hắn tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương.
Dưới ánh nến ấm áp, ngũ quan của thanh niên đầy tinh xảo, da thịt trắng nõn nhưng lúc ngủ lại trở nên đỏ ửng, Thương Quân Lẫm cũng biết lúc gương mặt của thanh niên được nhuộm đỏ thì sẽ đẹp đến nhường nào. Lông mi của thanh niên rất dài, lúc này đây nó an tĩnh rũ xuống như chú bướm đang khép cánh lại để nghỉ ngơi.
Từ nhỏ, Thương Quân Lẫm đã sinh hoạt ở trong cung nên số mỹ nhân hắn từng nhìn thấy có thể nói là đếm cũng không hết. Lúc hắn mới vừa lên ngôi lại càng có không ít người có lá gan lớn, bọn họ ỷ vào việc mình có chút nhan sắc liền tiếp cận hắn, nhưng lúc bị bọn họ đụng vào thì hắn cũng chỉ cảm thấy phản cảm, trong mắt hắn thì những người có bề ngoài xinh đẹp cũng không khác gì so với người bình thường, cho đến khi hắn gặp được Thẩm Úc.
Đó là lần đầu tiên hắn có được khát vọng mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên hắn muốn giữ chặt một người trong lồng ngực, lần đầu tiên hắn muốn bất chấp tất cả để giữ chặt một người, không cho người đó rời đi......
Hiện tại Thẩm Úc đã bắt đầu chủ động tìm một tư thế thoải mái để ngủ ở trong lồng ngực của hắn, hắn cũng bắt đầu có thói quen phải ôm lấy y khi ngủ.
Sau khi xác nhận Thẩm Úc đã ngủ say, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng ngồi dậy rồi lấy phong thư đã đặt ở dưới gối đầu ra.
Hắn nửa chờ mong, nửa thấp thỏm mở bức thư ra, hắn nhẹ nhàng lấy tờ giấy viết thư màu hồng nhạt ra rồi mở nó ra.
Đập vào mi mắt hắn chính là từng hàng chữ trâm hoa tiểu khải đẹp đẽ.
Thương Quân Lẫm ngẩn người, hắn đã từng thấy rất nhiều lối viết của Thẩm Úc, nào là chữ thảo, hành thư...... Nhưng đây vẫn là lần đâu tiên hắn thấy y viết loại chữ này.
"Bệ hạ đang lén nhìn cái gì vậy?" Giọng nói mang theo niềm vui của Thẩm Úc vang lên.
Thương Quân Lẫm nghiêng đầu qua liền thấy Thẩm Úc đang chống cằm nhìn mình, trong mắt y còn mang theo sự vui tươi.
"Nãy giờ A Úc chưa từng ngủ sao?" Thương Quân Lẫm có chút ngại khi bị y phát hiện.
"Nếu ta ngủ mất thì chẳng phải sẽ không được thấy hình ảnh bệ hạ nửa đêm lén xem thư ta viết sao?" Thẩm Úc chống người lên, mái tóc dài như thác nước của y cũng trượt xuống theo bờ vai của y.
Dưới ánh nến, khuôn mặt của thanh niên trở nên dịu dàng hơn bình thường, chỉ là bên trong cặp mắt đen nhánh kia vẫn có ánh sáng, tựa như ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm, sáng đến kinh ngạc.
Thương Quân Lẫm hơi nghiêng người rồi vươn một bàn tay để che khuất đôi mắt của Thẩm Úc.
"Trẫm rất thích thứ A Úc viết."
Đôi mắt của Thẩm Úc bị che khuất nên không hề thấy gương mặt nam nhân càng ngày càng đỏ hơn, y khẽ chớp mắt, những sợi lông mi mềm nhẹ tựa như lông chim khẽ lướt qua lòng bàn tay của nam nhân.
Cảm giác tê dại lan tràn từ lòng bàn tay đến ngực.
"Bệ hạ thích là tốt rồi." Lúc Thẩm Úc viết thư cũng rất thấp thỏm, một bụng văn chương của y cũng đã mất đi hiệu lực, cuối cùng y cũng chỉ để lại vài câu đơn giản.
"Chữ của A Úc thật đẹp, đẹp giống như A Úc vậy." Thương Quân Lẫm than nhẹ.
Thẩm Úc đẩy bàn tay đang che trên mắt mình ra rồi ngồi dậy, quay mặt về hướng Thương Quân Lẫm: "Ta chỉ dùng loại chữ này khi viết thư cho bệ hạ mà thôi."
Chỉ bày ra trước mặt một người, cũng chỉ nở hoa vì một người mà thôi.
Trong mắt y tràn đầy sự chân thành và tha thiết, chút cảm xúc bị chôn sâu xuống ở một chỗ nào đó cũng dần lộ ra chút manh mối.
Yết hầu của Thương Quân Lẫm lên xuống, hắn dùng sức kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực rồi nói: "Trẫm rất vui, A Úc, trẫm vĩnh viễn không phụ ngươi."
Hai tay đang rũ xuống của Thẩm Úc khẽ nâng lên rồi lại buông xuống, sau vài lần như thế, dường như y đã hạ quyết tâm nào đó, y bắt đầu vòng tay qua eo của nam nhân: "Bệ hạ đã đồng ý với ta, ngài không thể đổi ý nữa đâu."
"Sao trẫm có thể đổi ý chứ?" Thương Quân Lẫm cúi đầu hôn lên những sợi tóc của Thẩm Úc, dưới mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn trên tóc y, trái tim hắn cũng dần bình ổn trở lại.
Thẩm Úc dựa vào vai của nam nhân rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu người đó là Thương Quân Lẫm thì y tình nguyện thử lại thêm một lần nữa.
Nhìn lại cả cuộc đời của y thì ngay từ thời niên thiếu đã rất nhấp nhô rồi, sau khi y thành niên thì y vẫn luôn sống trong sự lừa gạt, ngay cả sau khi đã chết đi thì y cũng được biết cả cuộc đời của y chỉ được dùng để hoàn thành tâm nguyện của người khác.
Thẩm Úc cũng không phải người dễ dàng chấp nhận số mệnh của mình, vì thế cho nên kiếp trước, sau khi y biết mình bị lừa thì cũng đã phá hủy giấc mộng lên ngôi của Việt Vương. Nếu đã được sống lại thêm một lần nữa thì y lại càng không để mọi chuyện xảy ra giống như cái kết trong cuốn sách kia.
Nếu y có thể huỷ hoại cái kết kia một lần thì cũng có thể hủy hoại nó thêm lần thứ hai.
Điều ngoại lệ duy nhất chính là Thương Quân Lẫm.
Trong sách nói hắn là bạo quân tàn bạo, độc ác khiến cho con dân Đại Hoàn chịu bao vất vả, thế nhưng thực tế cũng không giống như trong cuốn sách kia, thậm chí là ngược lại. Hắn chăm chỉ quản việc nước, cũng yêu thương dân chúng, hắn cũng là người mang lại cho Thẩm Úc cảm giác chân thật.
Nhân ngày được nghỉ ngơi, tắm gội, Tôn thái y mang một bình rượu ngon tới chào hỏi một vị đồng liêu.
Là người ngang cấp với Cố thái y ở Thái Y Viện- Tiền thái y.
Tiền thái y là một nam tử trung niên, ông cũng hơi béo một chút, vì ông có tính cách hiền hoà nên cũng rất được mọi người yêu mến, vốn dĩ lần này nếu Ngô thái y cáo lão thì người được đảm nhận chức viện sử nên là Tiền thái y.
"Ngọn gió nào thổi Tôn thái y tới đây vậy, mau vào đi." Giọng Tiền thái y còn chưa truyền tới thì tiếng cười của ông đã truyền tới, ông tiếp đón rất chu đáo nên người khác cũng không cảm nhận được chút sai sót nào từ ông.
"Mấy hôm trước tìm được một bầu rượu ngon nên cố ý đưa nó tới đây để chúng ta cùng nhau nhấm nháp." Tôn thái y gió bầu rượu trên tay lên.
Ý cười trên môi Tiền thái y lại càng sâu hơn, ông rất thích rượu ngon nhưng trong lúc đang làm việc ở Thái Y Viện thì sẽ không được uống rượu, ông chỉ có thể nhân lúc được nghỉ để uống một ít.
Hai người đi vào trong, Tiền thái y sai người đưa rượu và thức ăn lên: "Nếu Tôn thái y không ngại thì cứ ở lại uống cùng Tiền mỗ mấy chén đi."
Vốn dĩ Tôn thái y cũng mang theo mục đích mà tới đây nên tất nhiên ông ta sẽ không từ chối: "Nếu ta từ chối thì bất kính quá."
Tiền thái y kêu hạ nhân đặt một cái bàn ở trong viện rồi ngồi xuống, mặt đối mặt với Tôn thái y.
Rượu quá ba tuần, Tôn thái y đã có chút men say, ông ta bắt đầu nói ra mục đích tới đây: "Có một chuyện ta không biết có nên nói hay không nữa."
"Chuyện gì? Nếu có chuyện gì thì cũng đừng ngại nói ra, nếu nói ra có lẽ ta còn có thể lý giải giúp ngươi đó."
"Là về chuyện ở Thái Y Viện, chắc hẳn ngài cũng biết Ngô thái y đã sắp rút lui, người có tư cách kế nhiệm chức viện sử cũng chỉ có mấy người, nếu là người khác kế nhiệm thì ta cũng không nói gì đâu, thế nhưng ta lại cảm thấy hơi tiếc cho ngài." Tôn thái y tỏ ra căm phẫn.
Ý cười trên mặt Tiền thái y biến mất: "Ồ?"
"Thật ra mọi người ở Thái Y Viện đều cảm thấy ngài là người có tư cách kế nhiệm nhất, dù có xét về mặt kinh nghiệm hay những mặt khác thì vẫn vậy, nếu người ngồi lên vị trí kia chính là ngài thì mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng vấn đề là lại có người đi lối tắt, ỷ vào việc mình có quan hệ với quý nhân trong cung mà đòi thay thế vị trí của ngài." Tôn thái y uống thêm một ngụm rượu, hầu như lời trong lời ngoài của ông ta đều đang bênh vực kẻ yếu như Tiền thái y.
"Viện sử hiện tại vẫn là Ngô thái y, chuyện trong tương lai chúng ta không nên kết luận ngay, Tôn thái y nói năng cẩn thận." Tiền thái y buông chén rượu xuống.
Tôn thái y thấy biểu cảm của Tiền thái y liền cho rằng đối phương không được vui lắm, ông ta tưởng lời nói của mình đã có tác dụng nên lại càng không ngừng cố gắng: "Dù có nói thế nào đi nữa thì người ngồi trên vị trí kia cũng nên là người giống như ngài, hơn nữa ngài cũng đừng nghĩ là ta đang nói bậy, ta có thể bảo đảm những lời này đều là sự thật."
"Là do chính miệng Ngô thái y nói ra." Tôn thái y nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói.
"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Tiền thái y không hề thay đổi biểu cảm, tiếp tục hỏi lại ông ta.
"Ít nhất cũng không thể để một người không có đạo đức như thế ngồi lên vị trí kia." Tôn thái y nói ra mục đích cuối cùng của mình.
"Ta biết Tôn thái y say rồi, người đâu, tới đỡ Tôn thái y đi nghỉ ngơi đi."
Hạ nhân đi tới, một trái một phải nâng Tôn thái y dậy, bọn họ không màng tới sự kháng cự của ông ta mà mang người vào trong phòng cho khách.
Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của Tôn thái y đâu nữa, ở một khúc ngoặt có một thanh niên đi ra.
Người đó là Cố thái y.
Tâm trạng của Cố thái y cũng rất phức tạp, hắn biết Tôn thái y luôn đối đầu với mình nhưng cũng không ngờ ông ta vì muốn đối đầu với mình mà làm ra loại chuyện như vậy.
Nếu thật sự để hắn thực hiện được thì sự đoàn kết trong Thái Y Viện cũng sẽ tan rã, như thế sẽ mang đến phiền phức to lớn.
"Cũng may thầy của chúng ta có con mắt tinh tường nên đã nhìn ra người này tâm thuật bất chính* nên đã kêu chúng ta đề phòng hắn, cũng không biết ngoại trừ chúng ta ra hắn có còn đi gặp ai hay không." Tiền thái y nhìn về hướng Tôn thái y rời đi, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.(Mưu mô, thích đâm thọc chia rẽ tình cảm.)
"Ta cũng không biết mình đã chọc vào hắn lúc nào," Cố thái y cười khổ, "Từ lúc ta vừa tiến vào Thái Y Viện thì đã bị ông ta nhằm vào."
"Ngươi không phải là người sai, mấy tên tiểu nhân thường ghen ghét hiền tài," Tiền thái y vỗ vào bờ vai của hắn, "Ngươi cứ yên tâm, thầy đã dặn dò chúng ta rồi, chuyện sau này chúng ta sẽ xử lý giúp ngươi."
Ở Thái Y Viện có một vài người là học trò của Ngô thái y, Tiền thái y là một trong số đó, người nào có nhân phẩm thế nào thì Ngô thái y đều hiểu rõ, trước khi ông gặp riêng Cố thái y để nói chuyện thì cũng đã nói trước với những học sinh của mình, so với việc tranh quyền đoạt thế thì mấy học sinh của ông cũng thích tập trung nghiên cứu y thuật hơn, vì vậy bọn họ cũng không có ý kiến gì với thầy của mình.
"Ngươi không cần phải lo về chuyện của Tôn thái y, thầy sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
"Đa tạ." Cố thái y chắp tay nói lời cảm tạ, bởi vì hắn còn trẻ tuổi nên lúc hắn vừa mới tiến vào Thái Y Viện, Ngô thái y đã chăm sóc hắn rất nhiều, sau đó hắn lại còn có thiên phú về mặt y thuật nên những học trò khác của Ngô thái y cũng dần có quan hệ tốt với hắn, lần này càng là......
"Nếu muốn nói cảm ơn thì chắc ngươi không ngại khi lấy sách y của ngươi ra cho chúng ta cùng tham khảo chứ."
"Chờ ta xử lý xong xuôi thì nhất định sẽ tìm các vị để học hỏi."
Tôn thái y vẫn còn chưa biết việc hắn khơi lên sự mâu thuẫn giữa các thái y ở Thái Y Viện và Cố thái y đã bị xử lý mất rồi, ngược lại người bị xử lý chính là hắn.
"Đúng rồi, gần đây vở 《 Quy Xuân Ký 》 rất được người trong kinh thành hoan nghênh, ngươi đã đi xem chưa? Vừa lúc được nghỉ, hay là chúng ta cùng đi xem đi?" Ngoại trừ việc thích uống rượu ra thì Tiền thái y còn thích nghe diễn nữa, vở kịch này vừa ra đã được mọi người khen không dứt miệng, Tiền thái y đã muốn xem từ lâu.
Cố thái y cũng không từ chối mà đi cùng Tiền thái y.
Thẩm Úc cũng muốn cảm nhận cảm giác được ngồi giữa một đám người để xem kịch nên đã lựa ra một ngày Thương Quân Lẫm không quá bận rộn để cùng nhau rời cung.
Hí viên nhiều người nên mắt tạp, vì không muốn tạo nên sự chấn động nên Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã ngụy trang một chút.
Lần này Thẩm Úc mặc đồ màu đỏ, trông y như một ngọn lửa đang bùng cháy, ngũ quan của y cũng rất diễm lệ nên y không những không bị quần áo màu đỏ đè ép mà ngược lại, trông y lại càng đẹp hơn, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt được.
Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc mặc đồ đỏ liền không thể che giấu được sự kinh ngạc và dục vọng chiếm hữu nồng đậm trong mắt hắn, hắn không hề muốn người khác nhìn thấy một Thẩm Úc như vậy.
Mái tóc dài như thác nước đang được thả phía sau đầu, Mộ Tịch đang định lấy dây để cột tóc cho Thẩm Úc thì thấy Thương Quân Lẫm đi tới: "Đưa cho trẫm."
Mộ Tịch đành đưa dây cột tóc và lược ngà voi cho Thương Quân Lẫm.
Một tay Thương Quân Lẫm luồn vào mái tóc của Thẩm Úc, cảm nhận cảm giác những sợi tóc đen nhánh khẽ lướt qua ngón tay của hắn, một bàn tay khác của hắn cầm chiếc lược ngà voi nhẹ nhàng chải xuống.
Lược ngà voi sơ hoàn toàn luồn vào mái tóc đen nhánh kia rồi trượt xuống theo một đường thẳng.
Thẩm Úc thử sờ vào phía sau đầu mình: "Bệ hạ làm được sao?"
Thương Quân Lẫm dùng thực lực của mình chứng minh hắn không chỉ làm được mà còn làm rất tốt, kĩ năng chải tóc của hắn cũng không thua kém gì Mộ Tịch.
Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn vào mình trong gương đồng rồi tò mò hỏi: "Bệ hạ biết chải đầu từ khi nào vậy?"
Mộ Tịch đứng một bên che miệng cười, nàng còn nhớ không lâu trước đây, vị đế vương xa rời thực tế kia đã vụng về thế nào khi học tập.
"Học hỏi từ nha hoàn của ngươi đó, tay nghề của trẫm thế nào?" Thương Quân Lẫm cầm chiếc lược ngà voi lên rồi mỉm cười nhìn y.
"Rất tốt!" Trong mắt Thẩm Úc tràn đầy sự khen ngợi.
"Sau này trẫm cũng sẽ chải đầu cho A Úc nhé?"
Xác định quan hệ rồi, sắp... rồi.
"Bệ hạ nghĩ như vậy cũng khá đúng." Thẩm Úc cười như không cười liếc nhìn hắn rồi đặt bức thư vào bàn tay to rộng của nam nhân.
Thương Quân Lẫm không làm trò mở thư trước mặt Thẩm Úc mà lại đặt bức thức vào trong lồng ngực.
"Bệ hạ không xem thử xem ta viết cái gì sao?"
"Chỉ cần là thư A Úc viết cho trẫm thì trẫm sẽ thích."
Thẩm Úc thấy hắn thật sự không có ý định mở thư ra ngay nên y cũng không miễn cưỡng hắn, thật ra y cũng thấy rất tò mò về phản ứng của Thương Quân Lẫm khi đọc được nội dung của bức thư.
Ban đêm, sau khi Thẩm Úc ngủ, Thương Quân Lẫm lặng lẽ nhìn người đang bình yên ngủ trong lồng ngực, trong mắt hắn tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương.
Dưới ánh nến ấm áp, ngũ quan của thanh niên đầy tinh xảo, da thịt trắng nõn nhưng lúc ngủ lại trở nên đỏ ửng, Thương Quân Lẫm cũng biết lúc gương mặt của thanh niên được nhuộm đỏ thì sẽ đẹp đến nhường nào. Lông mi của thanh niên rất dài, lúc này đây nó an tĩnh rũ xuống như chú bướm đang khép cánh lại để nghỉ ngơi.
Từ nhỏ, Thương Quân Lẫm đã sinh hoạt ở trong cung nên số mỹ nhân hắn từng nhìn thấy có thể nói là đếm cũng không hết. Lúc hắn mới vừa lên ngôi lại càng có không ít người có lá gan lớn, bọn họ ỷ vào việc mình có chút nhan sắc liền tiếp cận hắn, nhưng lúc bị bọn họ đụng vào thì hắn cũng chỉ cảm thấy phản cảm, trong mắt hắn thì những người có bề ngoài xinh đẹp cũng không khác gì so với người bình thường, cho đến khi hắn gặp được Thẩm Úc.
Đó là lần đầu tiên hắn có được khát vọng mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên hắn muốn giữ chặt một người trong lồng ngực, lần đầu tiên hắn muốn bất chấp tất cả để giữ chặt một người, không cho người đó rời đi......
Hiện tại Thẩm Úc đã bắt đầu chủ động tìm một tư thế thoải mái để ngủ ở trong lồng ngực của hắn, hắn cũng bắt đầu có thói quen phải ôm lấy y khi ngủ.
Sau khi xác nhận Thẩm Úc đã ngủ say, Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng ngồi dậy rồi lấy phong thư đã đặt ở dưới gối đầu ra.
Hắn nửa chờ mong, nửa thấp thỏm mở bức thư ra, hắn nhẹ nhàng lấy tờ giấy viết thư màu hồng nhạt ra rồi mở nó ra.
Đập vào mi mắt hắn chính là từng hàng chữ trâm hoa tiểu khải đẹp đẽ.
Thương Quân Lẫm ngẩn người, hắn đã từng thấy rất nhiều lối viết của Thẩm Úc, nào là chữ thảo, hành thư...... Nhưng đây vẫn là lần đâu tiên hắn thấy y viết loại chữ này.
"Bệ hạ đang lén nhìn cái gì vậy?" Giọng nói mang theo niềm vui của Thẩm Úc vang lên.
Thương Quân Lẫm nghiêng đầu qua liền thấy Thẩm Úc đang chống cằm nhìn mình, trong mắt y còn mang theo sự vui tươi.
"Nãy giờ A Úc chưa từng ngủ sao?" Thương Quân Lẫm có chút ngại khi bị y phát hiện.
"Nếu ta ngủ mất thì chẳng phải sẽ không được thấy hình ảnh bệ hạ nửa đêm lén xem thư ta viết sao?" Thẩm Úc chống người lên, mái tóc dài như thác nước của y cũng trượt xuống theo bờ vai của y.
Dưới ánh nến, khuôn mặt của thanh niên trở nên dịu dàng hơn bình thường, chỉ là bên trong cặp mắt đen nhánh kia vẫn có ánh sáng, tựa như ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm, sáng đến kinh ngạc.
Thương Quân Lẫm hơi nghiêng người rồi vươn một bàn tay để che khuất đôi mắt của Thẩm Úc.
"Trẫm rất thích thứ A Úc viết."
Đôi mắt của Thẩm Úc bị che khuất nên không hề thấy gương mặt nam nhân càng ngày càng đỏ hơn, y khẽ chớp mắt, những sợi lông mi mềm nhẹ tựa như lông chim khẽ lướt qua lòng bàn tay của nam nhân.
Cảm giác tê dại lan tràn từ lòng bàn tay đến ngực.
"Bệ hạ thích là tốt rồi." Lúc Thẩm Úc viết thư cũng rất thấp thỏm, một bụng văn chương của y cũng đã mất đi hiệu lực, cuối cùng y cũng chỉ để lại vài câu đơn giản.
"Chữ của A Úc thật đẹp, đẹp giống như A Úc vậy." Thương Quân Lẫm than nhẹ.
Thẩm Úc đẩy bàn tay đang che trên mắt mình ra rồi ngồi dậy, quay mặt về hướng Thương Quân Lẫm: "Ta chỉ dùng loại chữ này khi viết thư cho bệ hạ mà thôi."
Chỉ bày ra trước mặt một người, cũng chỉ nở hoa vì một người mà thôi.
Trong mắt y tràn đầy sự chân thành và tha thiết, chút cảm xúc bị chôn sâu xuống ở một chỗ nào đó cũng dần lộ ra chút manh mối.
Yết hầu của Thương Quân Lẫm lên xuống, hắn dùng sức kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực rồi nói: "Trẫm rất vui, A Úc, trẫm vĩnh viễn không phụ ngươi."
Hai tay đang rũ xuống của Thẩm Úc khẽ nâng lên rồi lại buông xuống, sau vài lần như thế, dường như y đã hạ quyết tâm nào đó, y bắt đầu vòng tay qua eo của nam nhân: "Bệ hạ đã đồng ý với ta, ngài không thể đổi ý nữa đâu."
"Sao trẫm có thể đổi ý chứ?" Thương Quân Lẫm cúi đầu hôn lên những sợi tóc của Thẩm Úc, dưới mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn trên tóc y, trái tim hắn cũng dần bình ổn trở lại.
Thẩm Úc dựa vào vai của nam nhân rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu người đó là Thương Quân Lẫm thì y tình nguyện thử lại thêm một lần nữa.
Nhìn lại cả cuộc đời của y thì ngay từ thời niên thiếu đã rất nhấp nhô rồi, sau khi y thành niên thì y vẫn luôn sống trong sự lừa gạt, ngay cả sau khi đã chết đi thì y cũng được biết cả cuộc đời của y chỉ được dùng để hoàn thành tâm nguyện của người khác.
Thẩm Úc cũng không phải người dễ dàng chấp nhận số mệnh của mình, vì thế cho nên kiếp trước, sau khi y biết mình bị lừa thì cũng đã phá hủy giấc mộng lên ngôi của Việt Vương. Nếu đã được sống lại thêm một lần nữa thì y lại càng không để mọi chuyện xảy ra giống như cái kết trong cuốn sách kia.
Nếu y có thể huỷ hoại cái kết kia một lần thì cũng có thể hủy hoại nó thêm lần thứ hai.
Điều ngoại lệ duy nhất chính là Thương Quân Lẫm.
Trong sách nói hắn là bạo quân tàn bạo, độc ác khiến cho con dân Đại Hoàn chịu bao vất vả, thế nhưng thực tế cũng không giống như trong cuốn sách kia, thậm chí là ngược lại. Hắn chăm chỉ quản việc nước, cũng yêu thương dân chúng, hắn cũng là người mang lại cho Thẩm Úc cảm giác chân thật.
Nhân ngày được nghỉ ngơi, tắm gội, Tôn thái y mang một bình rượu ngon tới chào hỏi một vị đồng liêu.
Là người ngang cấp với Cố thái y ở Thái Y Viện- Tiền thái y.
Tiền thái y là một nam tử trung niên, ông cũng hơi béo một chút, vì ông có tính cách hiền hoà nên cũng rất được mọi người yêu mến, vốn dĩ lần này nếu Ngô thái y cáo lão thì người được đảm nhận chức viện sử nên là Tiền thái y.
"Ngọn gió nào thổi Tôn thái y tới đây vậy, mau vào đi." Giọng Tiền thái y còn chưa truyền tới thì tiếng cười của ông đã truyền tới, ông tiếp đón rất chu đáo nên người khác cũng không cảm nhận được chút sai sót nào từ ông.
"Mấy hôm trước tìm được một bầu rượu ngon nên cố ý đưa nó tới đây để chúng ta cùng nhau nhấm nháp." Tôn thái y gió bầu rượu trên tay lên.
Ý cười trên môi Tiền thái y lại càng sâu hơn, ông rất thích rượu ngon nhưng trong lúc đang làm việc ở Thái Y Viện thì sẽ không được uống rượu, ông chỉ có thể nhân lúc được nghỉ để uống một ít.
Hai người đi vào trong, Tiền thái y sai người đưa rượu và thức ăn lên: "Nếu Tôn thái y không ngại thì cứ ở lại uống cùng Tiền mỗ mấy chén đi."
Vốn dĩ Tôn thái y cũng mang theo mục đích mà tới đây nên tất nhiên ông ta sẽ không từ chối: "Nếu ta từ chối thì bất kính quá."
Tiền thái y kêu hạ nhân đặt một cái bàn ở trong viện rồi ngồi xuống, mặt đối mặt với Tôn thái y.
Rượu quá ba tuần, Tôn thái y đã có chút men say, ông ta bắt đầu nói ra mục đích tới đây: "Có một chuyện ta không biết có nên nói hay không nữa."
"Chuyện gì? Nếu có chuyện gì thì cũng đừng ngại nói ra, nếu nói ra có lẽ ta còn có thể lý giải giúp ngươi đó."
"Là về chuyện ở Thái Y Viện, chắc hẳn ngài cũng biết Ngô thái y đã sắp rút lui, người có tư cách kế nhiệm chức viện sử cũng chỉ có mấy người, nếu là người khác kế nhiệm thì ta cũng không nói gì đâu, thế nhưng ta lại cảm thấy hơi tiếc cho ngài." Tôn thái y tỏ ra căm phẫn.
Ý cười trên mặt Tiền thái y biến mất: "Ồ?"
"Thật ra mọi người ở Thái Y Viện đều cảm thấy ngài là người có tư cách kế nhiệm nhất, dù có xét về mặt kinh nghiệm hay những mặt khác thì vẫn vậy, nếu người ngồi lên vị trí kia chính là ngài thì mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng vấn đề là lại có người đi lối tắt, ỷ vào việc mình có quan hệ với quý nhân trong cung mà đòi thay thế vị trí của ngài." Tôn thái y uống thêm một ngụm rượu, hầu như lời trong lời ngoài của ông ta đều đang bênh vực kẻ yếu như Tiền thái y.
"Viện sử hiện tại vẫn là Ngô thái y, chuyện trong tương lai chúng ta không nên kết luận ngay, Tôn thái y nói năng cẩn thận." Tiền thái y buông chén rượu xuống.
Tôn thái y thấy biểu cảm của Tiền thái y liền cho rằng đối phương không được vui lắm, ông ta tưởng lời nói của mình đã có tác dụng nên lại càng không ngừng cố gắng: "Dù có nói thế nào đi nữa thì người ngồi trên vị trí kia cũng nên là người giống như ngài, hơn nữa ngài cũng đừng nghĩ là ta đang nói bậy, ta có thể bảo đảm những lời này đều là sự thật."
"Là do chính miệng Ngô thái y nói ra." Tôn thái y nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói.
"Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Tiền thái y không hề thay đổi biểu cảm, tiếp tục hỏi lại ông ta.
"Ít nhất cũng không thể để một người không có đạo đức như thế ngồi lên vị trí kia." Tôn thái y nói ra mục đích cuối cùng của mình.
"Ta biết Tôn thái y say rồi, người đâu, tới đỡ Tôn thái y đi nghỉ ngơi đi."
Hạ nhân đi tới, một trái một phải nâng Tôn thái y dậy, bọn họ không màng tới sự kháng cự của ông ta mà mang người vào trong phòng cho khách.
Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của Tôn thái y đâu nữa, ở một khúc ngoặt có một thanh niên đi ra.
Người đó là Cố thái y.
Tâm trạng của Cố thái y cũng rất phức tạp, hắn biết Tôn thái y luôn đối đầu với mình nhưng cũng không ngờ ông ta vì muốn đối đầu với mình mà làm ra loại chuyện như vậy.
Nếu thật sự để hắn thực hiện được thì sự đoàn kết trong Thái Y Viện cũng sẽ tan rã, như thế sẽ mang đến phiền phức to lớn.
"Cũng may thầy của chúng ta có con mắt tinh tường nên đã nhìn ra người này tâm thuật bất chính* nên đã kêu chúng ta đề phòng hắn, cũng không biết ngoại trừ chúng ta ra hắn có còn đi gặp ai hay không." Tiền thái y nhìn về hướng Tôn thái y rời đi, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.(Mưu mô, thích đâm thọc chia rẽ tình cảm.)
"Ta cũng không biết mình đã chọc vào hắn lúc nào," Cố thái y cười khổ, "Từ lúc ta vừa tiến vào Thái Y Viện thì đã bị ông ta nhằm vào."
"Ngươi không phải là người sai, mấy tên tiểu nhân thường ghen ghét hiền tài," Tiền thái y vỗ vào bờ vai của hắn, "Ngươi cứ yên tâm, thầy đã dặn dò chúng ta rồi, chuyện sau này chúng ta sẽ xử lý giúp ngươi."
Ở Thái Y Viện có một vài người là học trò của Ngô thái y, Tiền thái y là một trong số đó, người nào có nhân phẩm thế nào thì Ngô thái y đều hiểu rõ, trước khi ông gặp riêng Cố thái y để nói chuyện thì cũng đã nói trước với những học sinh của mình, so với việc tranh quyền đoạt thế thì mấy học sinh của ông cũng thích tập trung nghiên cứu y thuật hơn, vì vậy bọn họ cũng không có ý kiến gì với thầy của mình.
"Ngươi không cần phải lo về chuyện của Tôn thái y, thầy sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
"Đa tạ." Cố thái y chắp tay nói lời cảm tạ, bởi vì hắn còn trẻ tuổi nên lúc hắn vừa mới tiến vào Thái Y Viện, Ngô thái y đã chăm sóc hắn rất nhiều, sau đó hắn lại còn có thiên phú về mặt y thuật nên những học trò khác của Ngô thái y cũng dần có quan hệ tốt với hắn, lần này càng là......
"Nếu muốn nói cảm ơn thì chắc ngươi không ngại khi lấy sách y của ngươi ra cho chúng ta cùng tham khảo chứ."
"Chờ ta xử lý xong xuôi thì nhất định sẽ tìm các vị để học hỏi."
Tôn thái y vẫn còn chưa biết việc hắn khơi lên sự mâu thuẫn giữa các thái y ở Thái Y Viện và Cố thái y đã bị xử lý mất rồi, ngược lại người bị xử lý chính là hắn.
"Đúng rồi, gần đây vở 《 Quy Xuân Ký 》 rất được người trong kinh thành hoan nghênh, ngươi đã đi xem chưa? Vừa lúc được nghỉ, hay là chúng ta cùng đi xem đi?" Ngoại trừ việc thích uống rượu ra thì Tiền thái y còn thích nghe diễn nữa, vở kịch này vừa ra đã được mọi người khen không dứt miệng, Tiền thái y đã muốn xem từ lâu.
Cố thái y cũng không từ chối mà đi cùng Tiền thái y.
Thẩm Úc cũng muốn cảm nhận cảm giác được ngồi giữa một đám người để xem kịch nên đã lựa ra một ngày Thương Quân Lẫm không quá bận rộn để cùng nhau rời cung.
Hí viên nhiều người nên mắt tạp, vì không muốn tạo nên sự chấn động nên Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã ngụy trang một chút.
Lần này Thẩm Úc mặc đồ màu đỏ, trông y như một ngọn lửa đang bùng cháy, ngũ quan của y cũng rất diễm lệ nên y không những không bị quần áo màu đỏ đè ép mà ngược lại, trông y lại càng đẹp hơn, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt được.
Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc mặc đồ đỏ liền không thể che giấu được sự kinh ngạc và dục vọng chiếm hữu nồng đậm trong mắt hắn, hắn không hề muốn người khác nhìn thấy một Thẩm Úc như vậy.
Mái tóc dài như thác nước đang được thả phía sau đầu, Mộ Tịch đang định lấy dây để cột tóc cho Thẩm Úc thì thấy Thương Quân Lẫm đi tới: "Đưa cho trẫm."
Mộ Tịch đành đưa dây cột tóc và lược ngà voi cho Thương Quân Lẫm.
Một tay Thương Quân Lẫm luồn vào mái tóc của Thẩm Úc, cảm nhận cảm giác những sợi tóc đen nhánh khẽ lướt qua ngón tay của hắn, một bàn tay khác của hắn cầm chiếc lược ngà voi nhẹ nhàng chải xuống.
Lược ngà voi sơ hoàn toàn luồn vào mái tóc đen nhánh kia rồi trượt xuống theo một đường thẳng.
Thẩm Úc thử sờ vào phía sau đầu mình: "Bệ hạ làm được sao?"
Thương Quân Lẫm dùng thực lực của mình chứng minh hắn không chỉ làm được mà còn làm rất tốt, kĩ năng chải tóc của hắn cũng không thua kém gì Mộ Tịch.
Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn vào mình trong gương đồng rồi tò mò hỏi: "Bệ hạ biết chải đầu từ khi nào vậy?"
Mộ Tịch đứng một bên che miệng cười, nàng còn nhớ không lâu trước đây, vị đế vương xa rời thực tế kia đã vụng về thế nào khi học tập.
"Học hỏi từ nha hoàn của ngươi đó, tay nghề của trẫm thế nào?" Thương Quân Lẫm cầm chiếc lược ngà voi lên rồi mỉm cười nhìn y.
"Rất tốt!" Trong mắt Thẩm Úc tràn đầy sự khen ngợi.
"Sau này trẫm cũng sẽ chải đầu cho A Úc nhé?"
Xác định quan hệ rồi, sắp... rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.