Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 125
Vân Sơ Đường
18/10/2022
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Những ngón tay vừa rụt vào trong tay áo của Thẩm Úc cũng cuộn lại.
Y phát hiện Thương Quân Lẫm rất thích tay y, lúc làm chuyện đó hắn đặc biệt thích kéo tay y rồi cùng để lại những dấu vết trên người y, trước kia lúc còn e ngại thân thể của y hắn cũng thích lấy tay y để cằm thứ đó của hắn......
Ký ức nào đó lại không nghe theo sự khống chế mà hiện lên ở trong đầu, gương mặt Thẩm Úc dần đỏ ửng.
Thương Quân Lẫm chống tay ở phía trên nên nhìn thấy hết sự biến hoá biểu cảm trên mặt Thẩm Úc, hắn khẽ cười rồi nói: "A Úc đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Úc kéo chăn lên để che nửa khuôn mặt của mình lại: "Không nghĩ gì cả."
Y có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên mặt mình, như vậy thì mặt y đã đỏ ửng.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Úc nên Thương Quân Lẫm không muốn bỏ qua nó một cách dễ dàng, hắn đặt khuỷu tay xuống bên cạnh gương mặt của Thẩm Úc rồi hạ thân thân thể xuống, một tay còn lại của hắn kéo chăn trên mặt Thẩm Úc xuống, dường như hắn muốn dán sát vào mặt y: "Không nghĩ gì mà sao mặt lại đỏ như vậy? A Úc đang thẹn thùng sao?"
"Không có." Thẩm Úc nhất quyết không thừa nhận.
Trên mặt y không có gì che đậy, Thương Quân Lẫm có thể thấy rõ từng biến hoá trên mặt Thẩm Úc, hắn thấy lúc Thẩm Úc nói lời này thì trong mắt loé lên chút ánh sáng, hơn nữa y còn không nhịn được mà nhìn qua một bên nên hắn nhận ra Thẩm Úc chỉ đang mạnh miệng mà thôi.
A Úc đang thẹn thùng lại càng ngon miệng hơn.
Thương Quân Lẫm há mồm rồi khẽ cắn lên gương mặt còn đang đỏ ửng kia, Thẩm Úc mở to hai mắt, y cảm nhận được cảm giác ướt át đến từ phần má bị cắn kia.
"Bệ hạ......"
"A Úc, kêu tên của ta." Thương Quân Lẫm khẽ thì thầm.
"A Lẫm?" Thẩm Úc thử kêu một tiếng, y phát hiện nam nhân càng hưng phấn hơn, dù cách một lớp chăn mà y vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Thẩm Úc lặng lẽ dịch qua một bên.
Thương Quân Lẫm nào chịu buông tha y một cách dễ dàng chứ, hắn kéo cả chăn cả người trở về rồi nói: "Để trẫm nhìn ngươi đi."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn đi, hơn nữa còn mang cả sự kìm nén dục vọng, Thẩm Úc nhớ trong những lần sắp bị kéo lên đỉnh y sẽ nghe thấy giọng điệu này của nam nhân ở bên tai, hắn sẽ nói "Ôm chặt trẫm".
Không chỉ mặt, Thẩm Úc cảm thấy thân thể mình cũng dần nóng lên.
Thương Quân Lẫm chậm rãi kéo Thẩm Úc từ trong chăn ra.
Thanh niên chỉ mặc đồ ngủ màu trắng, mái tóc của y cũng nhẹ nhàng buông xoã ở phía sau lưng, mái tóc đen giữa làn da trắng như tuyết và màu hồng nhạt nở rộ trên da thịt trắng như tuyết ấy, dưới ánh nến trông chúng càng diễm lệ hơn.
Màu đen trong mắt Thương Quân Lẫm càng ngày càng dày đặc hơn.
Hiện tại Thẩm Úc trông như một đóa hoa chớm nở, y chỉ chờ chút mưa móc cuối cùng để nở rộ hoàn toàn, Thương Quân Lẫm đã từng thấy dáng vẻ của đóa hoa này khi nở rộ hoàn toàn, đó là kết quả của quá trình lao động cần cù của hắn, hắn đã tưới từng chút một để đóa hoa này dần nở rộ, hắn cũng đã khiến đóa hoa này khắc sâu dấu ấn của hắn... từ trong ra ngoài. (Mấy bà hiểu đoạn này đúng không:))
Trong mắt của nam nhân như có ánh lửa, hắn có thể đốt cháy mọi thứ trước mắt một cách dễ dàng.
Thẩm Úc cảm thấy có chút khát, y không nhịn được mà liếm môi dưới, và y cũng đã tận mắt chứng kiến ánh mắt dần trở nên nguy hiểm của Thương Quân Lẫm khi nhìn thấy động tác này.
Thẩm Úc rất muốn lấy chăn để che chắn cho mình nhưng Thương Quân Lẫm đã không cho y cơ hội này.
Nam nhân cúi đầu, hôn lên đôi môi còn đang óng ánh nước của Thẩm Úc.
Mút vào và ma sát rồi cùng nhau nhảy múa......
Dấu vết trên người Thẩm Úc vẫn còn chưa biến mất, đó là những dấu vết Thương Quân Lẫm để lại vào lần trước, chỉ một lát sau những dấu vết mới đã bao trùm lấy những dấu vết cũ, trên tầng tuyết trắng, những đóa mai đỏ lại dần nở rộ.
Đóa hoa đang chớm nở bị bắt nở giãn ra, từ trong ra ngoài đều nhiễm hơi thở của một người khác.
Lần này Thương Quân Lẫm rất dịu dàng, lúc Thẩm Úc mệt quá nên thiếp đi, hắn cũng không náo loạn khiến y thức dậy.
Đêm nay Thẩm Úc ngủ rất sâu giấc, hơn nữa y cũng không bị ác mộng quấy nhiễu, nếu sáng hôm đó y không thức dậy vì cảm giác ê ẩm và còn hơi trướng thì lại càng tốt hơn.
Tờ mờ sáng, hơi thở của nam nhân vẫn còn vây lấy y như cũ, đây là một lần hiếm hoi khi Thẩm Úc đã dậy mà Thương Quân Lẫm vẫn còn chưa rời giường.
Nam nhân còn chưa thức dậy, vẫn đang ôm chặt y và nhẹ nhàng dụi vào người y.
Thẩm Úc cắn môi dưới để ngăn không cho mình phát ra âm thanh.
Sự vui sướng và dày vò luân phiên nhau, mỗi một khoảnh khắc đều trở nên chậm rãi hơn rất nhiều.
Cũng may Thương Quân Lẫm đã nhanh chóng thức dậy: "A Úc?"
"Cút đi!" Thẩm Úc nghiến răng nghiến lợi quát, y tức giận đến nỗi không thèm quan tâm đến thân phận của Thương Quân Lẫm nữa.
Thương Quân Lẫm cũng yên lặng, chính hắn cũng không ngờ mình vừa mới thức dậy mà đã gặp phải đả kích lớn như vậy.
Thương Quân Lẫm ôm thanh niên vào trong lồng ngực, làm điều trái ngược với yêu cầu của Thẩm Úc.
"Khốn khiếp......"
Lúc hai người đứng lên thì cũng đã là một canh giờ sau, Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đi rửa sạch thân thể y rồi lại mặc quần áo sạch sẽ vào cho y, sau khi làm xong mọi thứ hắn mới ôm người đến trường kỷ.
Cung nhân cúi đầu để dọn lại mọi thứ còn Thẩm Úc uể oải ghé vào trường kỷ, khép mắt lại.
Hiện tại đến cả sức lực để mắng chửi người y cũng không có.
Trái lại Thương Quân Lẫm tinh thần sáng láng, hắn không hề che giấu sự thoả mãn ở trên gương mặt của mình mà dù có che thì hắn cũng không thể nào che nổi, Thẩm Úc thấy thế liền dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Hôm nay Thương Quân Lẫm không lâm triều.
Tờ mờ sáng, lúc sắp đến giờ lên triều Mạnh công công đã đứng ở ngoài cửa để kêu nhưng khi nghe thấy từng tiếng rên kìm nén ở trong phòng, ông đã rơi vào tình cảnh mở miệng cũng không được mà không mở miệng cũng không xong.
Đương nhiên ông biết những tiếng động đó đại biểu cho cái gì nhưng chỉ là ông không ngờ mình lại nghe thấy nó vào giờ này, nghe những tiếng động truyền từ bên trong ra thì chắc sẽ không thể kết thúc nhanh chóng được, vì vậy Mạnh công công đành đứng trước cửa điện với vẻ mặt khó xử.
Mắt thấy đã sắp muộn giờ, Mạnh công công khẽ cắn môi, khẽ gõ cửa: "Bệ hạ, sắp tới thời gian lên triều rồi."
Tiếng động bên trong ngừng một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, Mạnh công công lau mặt, ông biết đây là câu trả lời của bệ hạ.
Vì thế hôm nay các đại thần vào triều đúng giờ đã phải đợi hơn một canh giờ mới đợi được vị hoàng đế thong dong tới muộn.
Các vị đại thần nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm liền quay qua nhìn nhau.
Vẻ mặt đó là sao vậy? Sao giống vẻ mặt của mấy ông chồng bị vợ của mình đuổi ra khỏi phòng......
Bọn họ không biết rằng sáng sớm Thương Quân Lẫm đã bị Thẩm Úc- người bị hắn chọc cho xù lông đuổi ra ngoài, nếu không như thế thì buổi lâm triều ngày hôm nay đã bị hủy bỏ.
Bởi vì tâm trạng của Thương Quân Lẫm không tốt lắm mà các vị đại thần cũng đã phải đợi rất lâu nên bọn họ cũng không dám chơi trò rủi ro mà nhanh chóng hoàn thành buổi lâm triều này, thời gian hạ triều thế mà lại không khác mấy so với ngày thường.
Sau khi rời khỏi đại điện, các vị đại thần mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Bệ hạ không chỉ tới muộn hơn một canh giờ mà tâm trạng còn tệ như vậy?"
Mấy vị đại thần khá thân với nhau tụ lại rồi khẽ lẩm bẩm.
"Không rõ lắm, chẳng phải mấy ngày nay tâm trạng của bệ hạ rất tốt sao, lần trước ta đã gây ra chút sai lầm, ban đầu còn nghĩ là sẽ bị trừng phạt, không ngờ bệ hạ cứ thế mà nhẹ nhàng bỏ qua."
"Tình hình của Túc Bắc vẫn đang rất ổn định, trong triều cũng không xảy ra chuyện gì lớn, sao hôm nay bệ hạ lại như thế?"
"Chắc không phải vì ngài ấy làm điều gì đó khiến quý quân tức giận đâu nhỉ?" Một vị đại thần nói giỡn.
"Vì sao lại là bệ hạ chọc giận quý quân mà không phải là quý quân chọc giận bệ hạ?" Một vị đại thần khác thắc mắc.
Giang Hoài Thanh đang đi theo phía sau thừa tướng nghe thế liền thấy có chút lo lắng, hắn nhẹ nhàng níu lấy tay áo của Hạ Thừa Vũ.
Hạ Thừa Vũ thấy thế liền đi lại gần hắn rồi khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chẳng lẽ bệ hạ và quý quân thật sự cãi nhau sao?" Giang Hoài Thanh sợ bị người khác nghe thấy nên cũng nhỏ giọng nói, "Lỡ bệ hạ nổi giận với quý quân thật thì làm sao?"
Hạ Thừa Vũ thấy có chút buồn cười: "Sao ngươi lại đi lo lắng mấy cái này? Yên tâm đi, bệ hạ không bao giờ nổi giận với quý quân đâu."
"Vì sao chứ?" Giang Hoài Thanh khó hiểu hỏi.
Ngón tay Hạ Thừa Vũ khẽ nhúc nhích, hắn rất muốn xoa đầu Giang Hoài Thanh nhưng vì ngại ở đây đông người nên hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này: "Ngươi nhớ lại những lúc bệ hạ và quý quân ở ngoài cung đi, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ nổi giận với quý quân sao? Bệ hạ có nổi giận với ai thì cũng sẽ không nổi giận với quý quân."
Giang Hoài Thanh nhớ lại mấy lần ở chung với hai người bọn họ ở bên ngoài cung, hắn không thể không thừa nhận những lời Hạ Thừa Vũ đã nói.
Các đại thần sôi nổi suy đoán xem có phải sắp xảy ra chuyện gì lớn hay không nhưng lại không hề biết rằng khoảng cách giữa bọn họ và sự thật càng ngày càng xa xôi.
—————
Trong một căn phòng ở một toà nhà khác.
"Đại nhân, chúng ta cứ để mặc quân triều đình phá huỷ căn cứ của chúng ta sao? Đó chính là......"
"Ngươi cho rằng ta không biết sao?" Nam nhân được gọi là đại nhân che giấu bản thân ở trong bóng tối, "Ngươi nghĩ ta muốn nhìn thấy tình cảnh này sao?"
"Thuộc hạ biết tội." Người nói chuyện vội quỳ xuống nhận tội.
"Tình hình Túc Bắc thế nào rồi?"
"Đồ triều đình đưa tới được đưa thẳng tới các địa phương khác, toàn bộ quá trình đều không đi qua chủ thành của Túc Bắc, hơn nữa suốt cả quá trình đều có quân đội hộ tống nên quân của chúng ta không thể ra tay được."
"Còn mấy người được phái tới Túc Bắc để lan truyền tin đồn thì sao?" Trong giọng nói của nam nhân có sự tức giận không thể nào che giấu.
"Thưa đại nhân," tên cấp dưới nuốt nuốt nước miếng, "Ngoại trừ một vài địa phương nhỏ ra thì tất cả đều thất bại, đến cả mấy địa phương kia cũng nhanh chóng bị đàn áp......"
"Phế vật!" Nam nhân tức giận đến nỗi ném hết mọi thứ ở trên bàn, "Các ngươi làm việc thế nào vậy? Không làm được gì thì thôi đi, lại còn mất đi rất nhiều người nữa? Không phải nói triều đình kêu gọi đồ đạc từ dân chúng sao, một cơ hội tốt để khích lòng dân chúng vậy mà, sao cái chuyện nhỏ như vậy mà các ngươi cũng không làm được vậy?!"
"Đại nhân, oan cho ta quá, chuyện này không giống như tưởng tưởng của chúng ta, dân chúng không những không oán hận triều đình mà còn bảo vệ triều đình từng chút một......"
"Bảo vệ triều đình sao?" Nam nhân khó hiểu hỏi, "Triều đình làm loại chuyện này chẳng phải là đang đụng vào lợi ích của dân chúng sao?"
"Đại nhân, chúng ta bị lừa rồi, đống đồ đó có được không phải nhờ sự điều động mà là do dân chúng chủ động quyên góp," Nỗi sợ hãi trong lòng cấp dưới lại càng dâng cao hơn, "Không chỉ dân chúng bình thường mà ngay cả các phiên vương, các gia tộc quyền thế và các thương nhân...... Tất cả đều do mọi người chủ động quyên góp."
Lúc cấp dưới nhận ra chuyện này hắn mới nhận ra bọn họ đã sai lầm đến nhường nào, những gì bọn họ tính toán đã sai từ lúc bắt đầu.
"Thì ra là thế," Nam nhân âm trầm cười, "Hèn gì chúng ta chưa từng thành công dù chỉ một lần, hoá ra bọn họ đã biết chúng ta sẽ ra tay từ trước."
"Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Không cần để ý đến mấy người bị bắt và mấy căn cứ bị phá hủy kia, xử lý sạch sẽ chút là được, đừng để triều đình tìm ra thứ gì quan trọng hơn, phía Túc Bắc cũng đã sắp kết thúc rồi, Thương Quân Lẫm ơi là Thương Quân Lẫm, ngươi đưa đống đồ đó đến Túc Bắc thì có ích gì có chứ? Chẳng phải là đang giúp ta hay sao? Ha ha ha......"
Hai người trong phòng không hề nhận ra rằng ở trên nóc nhà đã có một bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, bóng đen ấy gần như hoà hợp với bóng đêm vì góc áo của người kia cũng có mày đen.
Tình hình ở Túc Bắc đã bước vào giai đoạn mấu chốt, sau khi bàn việc với thừa tướng và các đại thần xong, Thương Quân Lẫm rời khỏi Ngự Thư Phòng rồi trở lại Ngọc Chương Cung, lúc hắn trở lại trời đã tối rồi.
"Quý quân đang làm gì vậy?" Thương Quân Lẫm vừa bước vào cửa, chuyện đầu tiên hắn làm là hỏi về Thẩm Úc, "Hôm nay quý quân có thoải mái không?"
Mộ Tịch lắc đầu: "Hôm nay quý quân ngủ nhiều hơn một chút, hiện tại ngài ấy đang ở trong phòng sách."
Thương Quân Lẫm xoay người đi về hướng của phòng sách.
Thẩm Úc đang viết gì đó, dưới ánh nến, khắp người thanh niên được phủ một tầng sáng vàng nhạt, Thương Quân Lẫm giơ tay lên ý bảo cung nhân không cần đi theo rồi đi vào đó một mình.
"Sao A Úc không nằm nghỉ ngơi đi?" Thương Quân Lẫm đi qua, hắn muốn ôm Thẩm Úc theo thói quen.
Thanh niên kia không thèm thay đổi biểu cảm mà né khỏi hắn.
Thẩm Úc ngồi trên chiếc ghế đã được lót đệm mềm, đã ngồi một lúc lâu nên y thấy hơi khó chịu, vì vậy y cầm tờ giấy vừa viết xong kia lên rồi cũng đứng lên.
"Bệ hạ, chúng ta ước pháp tam chương* đi."(Như đặt quy tắc, luật lệ.)
Thương Quân Lẫm cầm lấy tờ giấy Thẩm Úc đưa cho, sau khi đọc xong hắn cũng yên lặng.
Việc cấm một người vừa mới khai trai như hắn làm chuyện đó khiến hắn thấy hơi khó xử.
"A Úc ở trong ngực khiến trẫm thấy hơi khó khắc khi không làm gì cả."
Thẩm Úc híp mắt nói: "Bệ hạ có thể trở về cung của mình để ngủ hoặc là vào phòng sách ngủ mà?"
Những ngón tay vừa rụt vào trong tay áo của Thẩm Úc cũng cuộn lại.
Y phát hiện Thương Quân Lẫm rất thích tay y, lúc làm chuyện đó hắn đặc biệt thích kéo tay y rồi cùng để lại những dấu vết trên người y, trước kia lúc còn e ngại thân thể của y hắn cũng thích lấy tay y để cằm thứ đó của hắn......
Ký ức nào đó lại không nghe theo sự khống chế mà hiện lên ở trong đầu, gương mặt Thẩm Úc dần đỏ ửng.
Thương Quân Lẫm chống tay ở phía trên nên nhìn thấy hết sự biến hoá biểu cảm trên mặt Thẩm Úc, hắn khẽ cười rồi nói: "A Úc đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Úc kéo chăn lên để che nửa khuôn mặt của mình lại: "Không nghĩ gì cả."
Y có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên mặt mình, như vậy thì mặt y đã đỏ ửng.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Úc nên Thương Quân Lẫm không muốn bỏ qua nó một cách dễ dàng, hắn đặt khuỷu tay xuống bên cạnh gương mặt của Thẩm Úc rồi hạ thân thân thể xuống, một tay còn lại của hắn kéo chăn trên mặt Thẩm Úc xuống, dường như hắn muốn dán sát vào mặt y: "Không nghĩ gì mà sao mặt lại đỏ như vậy? A Úc đang thẹn thùng sao?"
"Không có." Thẩm Úc nhất quyết không thừa nhận.
Trên mặt y không có gì che đậy, Thương Quân Lẫm có thể thấy rõ từng biến hoá trên mặt Thẩm Úc, hắn thấy lúc Thẩm Úc nói lời này thì trong mắt loé lên chút ánh sáng, hơn nữa y còn không nhịn được mà nhìn qua một bên nên hắn nhận ra Thẩm Úc chỉ đang mạnh miệng mà thôi.
A Úc đang thẹn thùng lại càng ngon miệng hơn.
Thương Quân Lẫm há mồm rồi khẽ cắn lên gương mặt còn đang đỏ ửng kia, Thẩm Úc mở to hai mắt, y cảm nhận được cảm giác ướt át đến từ phần má bị cắn kia.
"Bệ hạ......"
"A Úc, kêu tên của ta." Thương Quân Lẫm khẽ thì thầm.
"A Lẫm?" Thẩm Úc thử kêu một tiếng, y phát hiện nam nhân càng hưng phấn hơn, dù cách một lớp chăn mà y vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Thẩm Úc lặng lẽ dịch qua một bên.
Thương Quân Lẫm nào chịu buông tha y một cách dễ dàng chứ, hắn kéo cả chăn cả người trở về rồi nói: "Để trẫm nhìn ngươi đi."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn đi, hơn nữa còn mang cả sự kìm nén dục vọng, Thẩm Úc nhớ trong những lần sắp bị kéo lên đỉnh y sẽ nghe thấy giọng điệu này của nam nhân ở bên tai, hắn sẽ nói "Ôm chặt trẫm".
Không chỉ mặt, Thẩm Úc cảm thấy thân thể mình cũng dần nóng lên.
Thương Quân Lẫm chậm rãi kéo Thẩm Úc từ trong chăn ra.
Thanh niên chỉ mặc đồ ngủ màu trắng, mái tóc của y cũng nhẹ nhàng buông xoã ở phía sau lưng, mái tóc đen giữa làn da trắng như tuyết và màu hồng nhạt nở rộ trên da thịt trắng như tuyết ấy, dưới ánh nến trông chúng càng diễm lệ hơn.
Màu đen trong mắt Thương Quân Lẫm càng ngày càng dày đặc hơn.
Hiện tại Thẩm Úc trông như một đóa hoa chớm nở, y chỉ chờ chút mưa móc cuối cùng để nở rộ hoàn toàn, Thương Quân Lẫm đã từng thấy dáng vẻ của đóa hoa này khi nở rộ hoàn toàn, đó là kết quả của quá trình lao động cần cù của hắn, hắn đã tưới từng chút một để đóa hoa này dần nở rộ, hắn cũng đã khiến đóa hoa này khắc sâu dấu ấn của hắn... từ trong ra ngoài. (Mấy bà hiểu đoạn này đúng không:))
Trong mắt của nam nhân như có ánh lửa, hắn có thể đốt cháy mọi thứ trước mắt một cách dễ dàng.
Thẩm Úc cảm thấy có chút khát, y không nhịn được mà liếm môi dưới, và y cũng đã tận mắt chứng kiến ánh mắt dần trở nên nguy hiểm của Thương Quân Lẫm khi nhìn thấy động tác này.
Thẩm Úc rất muốn lấy chăn để che chắn cho mình nhưng Thương Quân Lẫm đã không cho y cơ hội này.
Nam nhân cúi đầu, hôn lên đôi môi còn đang óng ánh nước của Thẩm Úc.
Mút vào và ma sát rồi cùng nhau nhảy múa......
Dấu vết trên người Thẩm Úc vẫn còn chưa biến mất, đó là những dấu vết Thương Quân Lẫm để lại vào lần trước, chỉ một lát sau những dấu vết mới đã bao trùm lấy những dấu vết cũ, trên tầng tuyết trắng, những đóa mai đỏ lại dần nở rộ.
Đóa hoa đang chớm nở bị bắt nở giãn ra, từ trong ra ngoài đều nhiễm hơi thở của một người khác.
Lần này Thương Quân Lẫm rất dịu dàng, lúc Thẩm Úc mệt quá nên thiếp đi, hắn cũng không náo loạn khiến y thức dậy.
Đêm nay Thẩm Úc ngủ rất sâu giấc, hơn nữa y cũng không bị ác mộng quấy nhiễu, nếu sáng hôm đó y không thức dậy vì cảm giác ê ẩm và còn hơi trướng thì lại càng tốt hơn.
Tờ mờ sáng, hơi thở của nam nhân vẫn còn vây lấy y như cũ, đây là một lần hiếm hoi khi Thẩm Úc đã dậy mà Thương Quân Lẫm vẫn còn chưa rời giường.
Nam nhân còn chưa thức dậy, vẫn đang ôm chặt y và nhẹ nhàng dụi vào người y.
Thẩm Úc cắn môi dưới để ngăn không cho mình phát ra âm thanh.
Sự vui sướng và dày vò luân phiên nhau, mỗi một khoảnh khắc đều trở nên chậm rãi hơn rất nhiều.
Cũng may Thương Quân Lẫm đã nhanh chóng thức dậy: "A Úc?"
"Cút đi!" Thẩm Úc nghiến răng nghiến lợi quát, y tức giận đến nỗi không thèm quan tâm đến thân phận của Thương Quân Lẫm nữa.
Thương Quân Lẫm cũng yên lặng, chính hắn cũng không ngờ mình vừa mới thức dậy mà đã gặp phải đả kích lớn như vậy.
Thương Quân Lẫm ôm thanh niên vào trong lồng ngực, làm điều trái ngược với yêu cầu của Thẩm Úc.
"Khốn khiếp......"
Lúc hai người đứng lên thì cũng đã là một canh giờ sau, Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đi rửa sạch thân thể y rồi lại mặc quần áo sạch sẽ vào cho y, sau khi làm xong mọi thứ hắn mới ôm người đến trường kỷ.
Cung nhân cúi đầu để dọn lại mọi thứ còn Thẩm Úc uể oải ghé vào trường kỷ, khép mắt lại.
Hiện tại đến cả sức lực để mắng chửi người y cũng không có.
Trái lại Thương Quân Lẫm tinh thần sáng láng, hắn không hề che giấu sự thoả mãn ở trên gương mặt của mình mà dù có che thì hắn cũng không thể nào che nổi, Thẩm Úc thấy thế liền dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Hôm nay Thương Quân Lẫm không lâm triều.
Tờ mờ sáng, lúc sắp đến giờ lên triều Mạnh công công đã đứng ở ngoài cửa để kêu nhưng khi nghe thấy từng tiếng rên kìm nén ở trong phòng, ông đã rơi vào tình cảnh mở miệng cũng không được mà không mở miệng cũng không xong.
Đương nhiên ông biết những tiếng động đó đại biểu cho cái gì nhưng chỉ là ông không ngờ mình lại nghe thấy nó vào giờ này, nghe những tiếng động truyền từ bên trong ra thì chắc sẽ không thể kết thúc nhanh chóng được, vì vậy Mạnh công công đành đứng trước cửa điện với vẻ mặt khó xử.
Mắt thấy đã sắp muộn giờ, Mạnh công công khẽ cắn môi, khẽ gõ cửa: "Bệ hạ, sắp tới thời gian lên triều rồi."
Tiếng động bên trong ngừng một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, Mạnh công công lau mặt, ông biết đây là câu trả lời của bệ hạ.
Vì thế hôm nay các đại thần vào triều đúng giờ đã phải đợi hơn một canh giờ mới đợi được vị hoàng đế thong dong tới muộn.
Các vị đại thần nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm liền quay qua nhìn nhau.
Vẻ mặt đó là sao vậy? Sao giống vẻ mặt của mấy ông chồng bị vợ của mình đuổi ra khỏi phòng......
Bọn họ không biết rằng sáng sớm Thương Quân Lẫm đã bị Thẩm Úc- người bị hắn chọc cho xù lông đuổi ra ngoài, nếu không như thế thì buổi lâm triều ngày hôm nay đã bị hủy bỏ.
Bởi vì tâm trạng của Thương Quân Lẫm không tốt lắm mà các vị đại thần cũng đã phải đợi rất lâu nên bọn họ cũng không dám chơi trò rủi ro mà nhanh chóng hoàn thành buổi lâm triều này, thời gian hạ triều thế mà lại không khác mấy so với ngày thường.
Sau khi rời khỏi đại điện, các vị đại thần mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Bệ hạ không chỉ tới muộn hơn một canh giờ mà tâm trạng còn tệ như vậy?"
Mấy vị đại thần khá thân với nhau tụ lại rồi khẽ lẩm bẩm.
"Không rõ lắm, chẳng phải mấy ngày nay tâm trạng của bệ hạ rất tốt sao, lần trước ta đã gây ra chút sai lầm, ban đầu còn nghĩ là sẽ bị trừng phạt, không ngờ bệ hạ cứ thế mà nhẹ nhàng bỏ qua."
"Tình hình của Túc Bắc vẫn đang rất ổn định, trong triều cũng không xảy ra chuyện gì lớn, sao hôm nay bệ hạ lại như thế?"
"Chắc không phải vì ngài ấy làm điều gì đó khiến quý quân tức giận đâu nhỉ?" Một vị đại thần nói giỡn.
"Vì sao lại là bệ hạ chọc giận quý quân mà không phải là quý quân chọc giận bệ hạ?" Một vị đại thần khác thắc mắc.
Giang Hoài Thanh đang đi theo phía sau thừa tướng nghe thế liền thấy có chút lo lắng, hắn nhẹ nhàng níu lấy tay áo của Hạ Thừa Vũ.
Hạ Thừa Vũ thấy thế liền đi lại gần hắn rồi khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chẳng lẽ bệ hạ và quý quân thật sự cãi nhau sao?" Giang Hoài Thanh sợ bị người khác nghe thấy nên cũng nhỏ giọng nói, "Lỡ bệ hạ nổi giận với quý quân thật thì làm sao?"
Hạ Thừa Vũ thấy có chút buồn cười: "Sao ngươi lại đi lo lắng mấy cái này? Yên tâm đi, bệ hạ không bao giờ nổi giận với quý quân đâu."
"Vì sao chứ?" Giang Hoài Thanh khó hiểu hỏi.
Ngón tay Hạ Thừa Vũ khẽ nhúc nhích, hắn rất muốn xoa đầu Giang Hoài Thanh nhưng vì ngại ở đây đông người nên hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này: "Ngươi nhớ lại những lúc bệ hạ và quý quân ở ngoài cung đi, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ nổi giận với quý quân sao? Bệ hạ có nổi giận với ai thì cũng sẽ không nổi giận với quý quân."
Giang Hoài Thanh nhớ lại mấy lần ở chung với hai người bọn họ ở bên ngoài cung, hắn không thể không thừa nhận những lời Hạ Thừa Vũ đã nói.
Các đại thần sôi nổi suy đoán xem có phải sắp xảy ra chuyện gì lớn hay không nhưng lại không hề biết rằng khoảng cách giữa bọn họ và sự thật càng ngày càng xa xôi.
—————
Trong một căn phòng ở một toà nhà khác.
"Đại nhân, chúng ta cứ để mặc quân triều đình phá huỷ căn cứ của chúng ta sao? Đó chính là......"
"Ngươi cho rằng ta không biết sao?" Nam nhân được gọi là đại nhân che giấu bản thân ở trong bóng tối, "Ngươi nghĩ ta muốn nhìn thấy tình cảnh này sao?"
"Thuộc hạ biết tội." Người nói chuyện vội quỳ xuống nhận tội.
"Tình hình Túc Bắc thế nào rồi?"
"Đồ triều đình đưa tới được đưa thẳng tới các địa phương khác, toàn bộ quá trình đều không đi qua chủ thành của Túc Bắc, hơn nữa suốt cả quá trình đều có quân đội hộ tống nên quân của chúng ta không thể ra tay được."
"Còn mấy người được phái tới Túc Bắc để lan truyền tin đồn thì sao?" Trong giọng nói của nam nhân có sự tức giận không thể nào che giấu.
"Thưa đại nhân," tên cấp dưới nuốt nuốt nước miếng, "Ngoại trừ một vài địa phương nhỏ ra thì tất cả đều thất bại, đến cả mấy địa phương kia cũng nhanh chóng bị đàn áp......"
"Phế vật!" Nam nhân tức giận đến nỗi ném hết mọi thứ ở trên bàn, "Các ngươi làm việc thế nào vậy? Không làm được gì thì thôi đi, lại còn mất đi rất nhiều người nữa? Không phải nói triều đình kêu gọi đồ đạc từ dân chúng sao, một cơ hội tốt để khích lòng dân chúng vậy mà, sao cái chuyện nhỏ như vậy mà các ngươi cũng không làm được vậy?!"
"Đại nhân, oan cho ta quá, chuyện này không giống như tưởng tưởng của chúng ta, dân chúng không những không oán hận triều đình mà còn bảo vệ triều đình từng chút một......"
"Bảo vệ triều đình sao?" Nam nhân khó hiểu hỏi, "Triều đình làm loại chuyện này chẳng phải là đang đụng vào lợi ích của dân chúng sao?"
"Đại nhân, chúng ta bị lừa rồi, đống đồ đó có được không phải nhờ sự điều động mà là do dân chúng chủ động quyên góp," Nỗi sợ hãi trong lòng cấp dưới lại càng dâng cao hơn, "Không chỉ dân chúng bình thường mà ngay cả các phiên vương, các gia tộc quyền thế và các thương nhân...... Tất cả đều do mọi người chủ động quyên góp."
Lúc cấp dưới nhận ra chuyện này hắn mới nhận ra bọn họ đã sai lầm đến nhường nào, những gì bọn họ tính toán đã sai từ lúc bắt đầu.
"Thì ra là thế," Nam nhân âm trầm cười, "Hèn gì chúng ta chưa từng thành công dù chỉ một lần, hoá ra bọn họ đã biết chúng ta sẽ ra tay từ trước."
"Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Không cần để ý đến mấy người bị bắt và mấy căn cứ bị phá hủy kia, xử lý sạch sẽ chút là được, đừng để triều đình tìm ra thứ gì quan trọng hơn, phía Túc Bắc cũng đã sắp kết thúc rồi, Thương Quân Lẫm ơi là Thương Quân Lẫm, ngươi đưa đống đồ đó đến Túc Bắc thì có ích gì có chứ? Chẳng phải là đang giúp ta hay sao? Ha ha ha......"
Hai người trong phòng không hề nhận ra rằng ở trên nóc nhà đã có một bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, bóng đen ấy gần như hoà hợp với bóng đêm vì góc áo của người kia cũng có mày đen.
Tình hình ở Túc Bắc đã bước vào giai đoạn mấu chốt, sau khi bàn việc với thừa tướng và các đại thần xong, Thương Quân Lẫm rời khỏi Ngự Thư Phòng rồi trở lại Ngọc Chương Cung, lúc hắn trở lại trời đã tối rồi.
"Quý quân đang làm gì vậy?" Thương Quân Lẫm vừa bước vào cửa, chuyện đầu tiên hắn làm là hỏi về Thẩm Úc, "Hôm nay quý quân có thoải mái không?"
Mộ Tịch lắc đầu: "Hôm nay quý quân ngủ nhiều hơn một chút, hiện tại ngài ấy đang ở trong phòng sách."
Thương Quân Lẫm xoay người đi về hướng của phòng sách.
Thẩm Úc đang viết gì đó, dưới ánh nến, khắp người thanh niên được phủ một tầng sáng vàng nhạt, Thương Quân Lẫm giơ tay lên ý bảo cung nhân không cần đi theo rồi đi vào đó một mình.
"Sao A Úc không nằm nghỉ ngơi đi?" Thương Quân Lẫm đi qua, hắn muốn ôm Thẩm Úc theo thói quen.
Thanh niên kia không thèm thay đổi biểu cảm mà né khỏi hắn.
Thẩm Úc ngồi trên chiếc ghế đã được lót đệm mềm, đã ngồi một lúc lâu nên y thấy hơi khó chịu, vì vậy y cầm tờ giấy vừa viết xong kia lên rồi cũng đứng lên.
"Bệ hạ, chúng ta ước pháp tam chương* đi."(Như đặt quy tắc, luật lệ.)
Thương Quân Lẫm cầm lấy tờ giấy Thẩm Úc đưa cho, sau khi đọc xong hắn cũng yên lặng.
Việc cấm một người vừa mới khai trai như hắn làm chuyện đó khiến hắn thấy hơi khó xử.
"A Úc ở trong ngực khiến trẫm thấy hơi khó khắc khi không làm gì cả."
Thẩm Úc híp mắt nói: "Bệ hạ có thể trở về cung của mình để ngủ hoặc là vào phòng sách ngủ mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.