Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 163
Vân Sơ Đường
17/03/2023
Mấy năm nay, tuy rằng Túc Bắc và Bắc Mạc không ngừng cọ xát với nhau
nhưng cũng không thật sự đánh nhau, một là vì hai bên đều muốn giữ lại
đường sống, hai là vì năm đó Thương Quân Lẫm dẫn người đến đánh quá tàn
nhẫn, Bắc Mạc không dám có hành động khác.
Mấy năm trôi qua, thời gian đã xoá bỏ sự sợ hãi và cổ vũ lòng tham của người Bắc Mạc.
Đặc biệt là sau khi thuận lợi qua lại với các viên quan cấp cao của Túc Bắc thì lại càng khiến bọn họ có cái nhìn sai lầm rằng "Túc Bắc quân chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi", đợt hạn hán lần này lại càng khiến bọn họ cho rằng mình đã chạm vào cơ hội tốt nhất, người cầm quyền cũng không thể chống cự nổi trước sự mê hoặc đó.
"Hiện tại tình hình của Túc Bắc quân thế nào rồi?" Thẩm Úc tò mò hỏi.
"Trẫm sai Ẩn Long Vệ đi Túc Bắc cũng là vì muốn tìm hiểu xem mấy năm nay Túc Bắc quân phát triển thể nào, cũng được xem là đã không khiến trẫm thất vọng, những thứ cần tập cũng không bị vứt mất. Mấy năm nay, Túc Bắc quân đã nhận thêm không ít người mới, bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm chiến trường thật sự, trẫm muốn thông qua lần này để khiến bọn họ hoàn toàn trưởng thành."
Binh lính chưa trải qua chiến tranh thì dù thoạt nhìn có mạnh đến mức nào đi nữa thì lúc lên chiến trường, biểu hiện như thế nào cũng rất khó đoán, Thương Quân Lẫm không cần những binh lính như vậy, thứ hắn muốn là những binh lính có thể vì Đại Hoàn mà tác chiến.
"Bệ hạ có thể kể cho ta chuyện năm đó của Túc Bắc không?" Thẩm Úc chớp chớp mắt, chống cằm nhìn Thương Quân Lẫm.
"Sao đột nhiên lại muốn biết cái này?" Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên cạnh y.
"Muốn hiểu bệ hạ thêm một chút, những chuyện trước kia bệ hạ trải qua ta chỉ mới được nghe từ miệng của người khác, hiện tại ta muốn nghe từ chính miệng bệ hạ nói ra." Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm đầy chăm chú.
Đôi mắt của y rất đẹp, lúc nó nhìn chăm chú vào người nào đó thì bên trong sẽ có những mảnh sáng nhỏ vụn, phảng phất như khắp thiên hạ này người lọt vào mắt y chỉ có người y đang nhìn, không ai có thể chống cự được dưới ánh mắt đó.
Thương Quân Lẫm cũng thế.
Hắn nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi chậm rãi kể lại chuyện năm đó.
"Lúc thật sự đối đầu với Bắc Mạc là lúc trẫm đã lên ngôi, tiên đế tin vào những kẻ gian nịnh, cắt Túc Bắc nhường cho Bắc Mạc để đổi lấy sự bình an, nhưng sói đói sẽ không biết thỏa mãn, lui một bước chỉ có thể khiến bọn họ càng được voi đòi tiên hơn. Có được Túc Bắc, Bắc Mạc vẫn chưa thấy hài lòng, bọn họ muốn nhiều đất đai dồi dào hơn, vừa lúc đó trẫm lên ngôi, trẫm lười dong dài với các đại thần trong triều nên đã dẫn binh mã tới Túc Bắc."
Trong tay Thương Quân Lẫm cũng có binh lính của riêng hắn, đó là lực lượng hắn tích lũy được từng chút một lúc hắn tòng quân thời trẻ, những người này đã theo hắn vào sinh ra tử, hỗ trợ hắn tử hai bàn tay trắng lên làm chủ của một quốc gia, chứng kiến mỗi một thời kì trưởng thành của hắn và cũng bước từng bước một trong quá trình dành lại đất đai Đại Hoàn đã mất đi.
"Bởi vì Túc Bắc là nơi tiên đế chủ động giao ra nên không cần phải trải qua những cuộc chiến quy mô lớn, sau khi người của Bắc Mạc tiến vào đã đơn phương xé bỏ hiệp ước không được làm hại đến dân chúng ở Túc Bắc, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào bọn họ không làm, lúc trẫm dẫn binh tới thì Túc Bắc đã chủ động tổ chức nên một đội ngũ phản kháng lại người của Bắc Mạc, nếu thật sự nêu rõ thì đội ngũ này mới được xem là khởi đầu của Túc Bắc quân."
Nhớ lại những gì đã qua, gương mặt Thương Quân Lẫm không có bất cứ biểu cảm nào, Thẩm Úc dùng một tay khác phủ lên mu bàn tay của Thương Quân Lẫm: "Vậy quân đổi ban đầu trấn giữ ở Túc Bắc thì sao?"
"Rút lui trước một bước, trong lúc tuổi già, tiên đế đã giết hại không ít người hết lòng vì nước, vì dân, ông ta căn bản không thèm quan tâm đến sống chết của những người này." Giọng nói của Thương Quân Lẫm trở nên lạnh lẽo.
Kinh thành cách Túc Bắc rất xa, tiên đế ở trong hoàng cung sống mơ mơ màng màng, nào nghĩ đến chuyện bởi vì một quyết định đơn giản của ông ta mà rất nhiều người dân đã phải trôi giạt khắp nơi.
"May mà lúc ấy có bệ hạ ở đó nên mới cứu được Túc Bắc ra khỏi tình trạng dầu sôi lửa bỏng." Thẩm Úc nhẹ nhàng nói.
"Sau khi trẫm tới Túc Bắc đã tổng hợp những binh lính đã bị đánh tan rã lại rồi hợp lại cùng đội ngũ ở đó đã tự phát động ra để phản kháng, nhắc đến cũng buồn cười, Bắc Mạc cho rằng người của Đại Hoàn đều rất dễ bắt nạt nên căn bản không hề nghĩ đến một ngày mình sẽ bị đánh lại, trấn chiến đầu tiên đã bị thua một cách triệt để."
"Sau đó càng ngày lại càng có nhiều người dân tự nguyện gia nhập, đánh hơn một tháng, Bắc Mạc đầu hàng, trẫm không muốn để ý tới, dân chúng ở Túc Bắc cũng không muốn chấp nhận nên trẫm đã đưa bọn họ đi đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ của Đại Hoàn."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm trầm thấp, cho dù ngữ điệu của hắn rất bình thường nhưng Thẩm Úc vẫn không nhịn được mà nghe theo lời kể của hắn để tưởng tượng lại tình hình năm đó của Túc Bắc.
Thẩm Úc biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như những gì Thương Quân Lẫm đã nói, nhưng Thương Quân Lẫm không muốn nhắc nhiều nên Thẩm Úc cũng không hỏi nhiều.
"Lúc ấy trẫm ở bên ngoài quanh năm, ít nhiều gì cũng nhờ có Lệ Vương ổn định lại tình hình trong triều, sau này trẫm bồi dưỡng được người của mình, Lệ Vương cũng dần hạ thấp cảm giác tồn tại. Trẫm nhớ đến sự giúp đỡ của ông ta vào lúc ban đầu nên có rất nhiều chuyện, trẫm cũng nhắm mắt cho qua." Bây giờ Thương Quân Lẫm nghĩ lại, có phải hắn đã làm sai chuyện này hay không.
"Quan hệ giữa bệ hạ và các vị vương gia ổn chứ?" Thẩm Úc chỉ biết quan hệ giữa Thương Quân Lẫm và các huynh đệ cùng cha khác mẹ rất nhạt nhoà, dường như những vương gia có bối phận cao cũng không đứng về phía Thương Quân Lẫm.
"Ngoại trừ Lệ Vương và An Vương ra thì không còn quan hệ gì với những người khác." Thương Quân Lẫm đã sớm qua cái tuổi mong chờ tình thân, đến cả phụ thân của mình mà hắn cũng không thèm để ý thì càng không cần nói đến những thúc, bá* khác. (Chú, bác)
Thẩm Úc cũng không cảm thấy quá ngoài dự định, lúc mấy vương gia đó thấy Thương Quân Lẫm đều như mèo thấy chuột, ban đầu y còn tưởng là bọn họ bị dọa sợ, hiện giờ xem ra là ngày từ đầu, bọn họ đã sợ Thương Quân Lẫm rồi.
"Bên cạnh trẫm chỉ có A Úc," Thương Quân Lẫm thở dài một hơi rồi ôm thanh niên vào trong lồng ngực, "A Úc không thể rời khỏi trẫm, nếu có ngày đó thì trẫm không biết trẫm sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tất cả tình cảm của hắn đều đặt lên người của Thẩm Úc, trước lúc yêu Thẩm Úc, hắn từng cho rằng đời này của mình chỉ có thể ngồi một mình trên ngai vàng lạnh như băng, việc Thẩm Úc đến đã khiến hắn thấy được một dáng vẻ khác của đời người.
"Sẽ không rời đi đâu," Thẩm Úc vỗ vào phía sau lưng của nam nhân như trấn an, trong lòng cũng thấy kì lạ, "Sao bệ hạ cứ luôn nghĩ ta sẽ rời đi vậy? Xa bệ hạ ta cũng không có chỗ để đi."
Thẩm Úc không phủ nhận chuyện ban đầu y có ý định rời đi, y đã định đợi sau khi chấm dứt hết tất cả ân oán thì sẽ chọn một nơi thanh tịnh để vượt qua quãng đời còn lại, chỉ là trong quá trình ở chung với Thương Quân Lẫm, suy nghĩ này đã biến mất lúc nào không hay.
Thương Quân Lẫm nói không nên lời nguyên nhân, có lẽ là do tâm tính, trước nay hắn chưa từng có được gì nên lúc chợt có được, hắn rất dễ lo được lo mất.
Hoàng thất Bắc Mạc gửi công văn cho Đại Hoàn, bọn họ vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhận thua, làm theo yêu cầu bọn họ đưa ra, không ngờ chỉ qua mấy ngày, mật thám của bọn họ đã báo tin phát hiện Túc Bắc quân có dấu hiệu hoạt động.
"Ngươi nói cái gì?!" Hoàng đế Bắc Mạc bỗng đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được.
"Thuộc hạ không dám nói dối, chúng thần thật sự đã thấy dấu vết của Túc Bắc quân ở ranh giới với Đại Hoàn." Binh lính nói chuyện cúi thấp đầu, trong giọng nói còn có chút run rẩy.
"Sao có thể?!" Hoàng đế Bắc Mạc nôn nóng xoay vài vòng tại chỗ, "Không phải nói Túc Bắc vừa trải qua hạn hán sao, sao Đại Hoàn lại có lá gan khai chiến với chúng ta?!"
Bắc Mạc dám khai chiến nguyên nhân chủ yếu là vì Túc Bắc mới vừa trải qua nạn hạn hán, theo bọn họ thấy thì lương thảo sẽ không đủ để đáp ứng, như thế thì cũng tương đương với việc tử hình Túc Bắc quân, hơn nữa sau khi cứu tế, kho bạc sẽ trống rỗng, lúc này đánh giặc thì nhìn thế nào cũng không phải là hành động sáng suốt.
Phương hướng phát triển mà hoàng đế Bắc Mạc mong muốn nhất là Đại Hoàn nhận thua, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của bọn họ, bọn họ lại dẫn binh xuôi Nam, cướp một đợt ở Túc Bắc là cũng vừa lúc dùng mấy thứ đó để trải qua mùa đông sắp tới.
Ai ngờ phản ứng Đại Hoàn đưa ra không hề giống như trong tưởng tượng, nữ viên quan phụ trách đàm phán với bọn họ lại càng tài năng hơn, toàn bộ Bắc Mạc thế mà lại không thể tìm thấy một người nào nói lại được với nàng, mỗi lần đàm phán phía Đại Hoàn đều dành thắng lợi hoàn toàn.
Trong lòng hoàng đế Bắc Mạc đã nghẹn lại rất lâu, ban đầu hắn còn nghĩ chờ đến khi bọn họ dẫn binh xuôi nam thì sẽ ép Đại Hoàn xử lý nữ tử này để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
"Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?" Một vị đại thần nhíu mày hỏi.
Quân đội đã được tập kết lại, cũng không thể vì một chút gió thổi cỏ lay mà từ bỏ được, nếu cứ vậy mà truyền ra bên ngoài thì sao bọn họ còn ngóc đầu lên được với các quốc gia khác?
"Nếu Đại Hoàn không chịu bàn bạc làm hoà thì cũng đừng trách chúng ta trực tiếp ra tay!" Trong mắt hoàng đế Bắc Mạc tràn đầy âm độc.
Giờ phút này hoàng đế Bắc Mạc còn chưa biết Túc Bắc quân đã mài đao sàn sạt, chỉ còn đợi bọn họ tự đưa mình tới cửa.
"Trước kia mấy người Bắc Mạc đều co đầu rụt cổ, muốn đánh cũng không thể đánh đã đời, lần này xem như chúng ta có thể đánh một trận đã đời rồi."
Bên trong Túc Bắc quân, không một ai sợ hãi trước cuộc chiến này, lúc nhận được mệnh lệnh từ phía triều đình, tất cả mọi người đều rất kích động, Bắc Mạc đã dám cưỡi lên đầu bọn họ rồi, lúc này mà không đánh thì còn tính đợi đến lúc nào?
"Không hổ là vị hoàng đế năm đó có thể dựa vào thực lực của bản thân để đánh đuổi người của Bắc Mạc, đối mặt với sự khiêu khích của người Bắc Mạc, câu trả lời mà ngài ấy đưa ra thật sự khiến lòng người sảng khoái!"
Đối với dân chúng mà nói, chiến tranh không phải là chuyện tốt nhưng đối với dân chúng Túc Bắc mà nói, nếu có thể đánh người của Bắc Mạc thì dù có phải trả một cái giá lớn thì bọn họ vẫn sẵn lòng.
Nhà tan cửa nát, vợ con mỗi người lưu lạc một nơi, thù sâu tựa như biển máu, những thứ đó không thể bị quên đi một cách dễ dàng.
Thương Quân Lẫm gửi cho ba người đang ở lại Túc Bắc là Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh, Phương Gia Di một thánh chỉ bí mật với nội dung đại khái là: Muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm, phía sau các ngươi có trẫm chống lưng.
Phương Gia Di dám khiến người Bắc Mạc sai tới tức đến nỗi màu mặt như màu đất nhiều như vậy cũng là vì có tấm thánh chỉ này.
Ba người đều không phải là dạng ngu xuẩn gì, từ những hành động của Thương Quân Lẫm, bọn họ đã nhìn ra thái độ của hắn đối với Bắc Mạc, thân là thần tử, đương nhiên phải chia sẻ ưu phiền với vua của mình, cho nên bọn họ đã thêm chút lửa vào trong trận chiến này.
Ví dụ như cố ý khiến người Bắc Mạc hiểu lầm rằng quân lương của Túc Bắc quân đang bị thiếu, ảnh hưởng của hạn hán cũng rất lớn, lại ví dụ như mỗi lần đàm phán Phương Gia Di đều khiến người của Bắc Mạc tức điên lên nhưng lại không tài nào phản bác nổi.
"Nàng dám làm như thế là do bệ hạ bày mưu đặt kế đúng không?" Thẩm Úc nhìn công văn gửi từ Túc Bắc về, bên trong đều giảng giải về tư thế oai hùng của Phương Gia Di trong lúc đàm phán.
"Quả nhiên A Úc rất hiểu trẫm, Bắc Mạc nghĩ đợt hạn hán lần này là một cơ hội ngàn năm có một, sao trẫm lại không nghĩ vậy chứ.*) Thương Quân Lẫm hào phóng thừa nhận. (Bắc Mạc coi đây là một cơ hội và Thương Quân Lẫm cũng nghĩ vậy.)
"Bệ hạ muốn mượn cơ hội này để gõ Bắc Mạc một cái hay là muốn có được gì từ Bắc Mạc?" Vấn đề của Thẩm Úc rơi vào đúng trọng tâm.
"Năm đó Bắc Mạc đã cướp Túc Bắc từ tay Đại Hoàn, lần này trẫm cũng muốn bọn họ đổ máu*." Hơn nữa, hành vi của người Bắc Mạc đã chạm tới điểm mấu chốt của Thương Quân Lẫm. (Máu này không phải chém giết mà đại loại là thứ quan trọng đối với Bắc Mạc ấy.)
"Bệ hạ muốn lãnh thổ của Bắc Mạc sao?" Thẩm Úc ngạc nhiên hỏi.
Thương Quân Lẫm sai Mạnh công công đi lấy bản đồ tới rồi mở ra đặt lên trên bàn: "Phần đất nằm ở phía Bắc của Túc Bắc rất hợp để nuôi ngựa, trẫm muốn luyện ra một đội kỵ binh."
"Kỵ binh?" Thẩm Úc nhớ đến trại nuôi ngựa của riêng Thương Quân Lẫm kia, hiển nhiên dự định này không phải vừa mới xuất hiện, "Bệ hạ có ý định này từ lúc nào?"
"Năm đó lúc trẫm giao chiến với Bắc Mạc đã từng phải chịu thiệt khi đối đầu với đội kỵ binh của bọn họ, sau đó trẫm đã nghĩ rằng có thể tạo ra một đội kỵ binh mạnh mẽ hay không, nhưng mà Đại Hoàn thiếu quá nhiều thứ, cho tới bây giờ nguyện vọng đó vẫn chưa được thực hiện."
Nhưng mà sẽ nhanh thôi.
Đầu ngón tay của Thẩm Úc gõ gõ lên chỗ được khoanh trên bản đồ: "Nơi này gần Túc Bắc, qua lại sẽ rất thuận tiện, nguyện vọng của bệ hạ sẽ nhanh chóng thành hiện thực."
Mấy năm trôi qua, thời gian đã xoá bỏ sự sợ hãi và cổ vũ lòng tham của người Bắc Mạc.
Đặc biệt là sau khi thuận lợi qua lại với các viên quan cấp cao của Túc Bắc thì lại càng khiến bọn họ có cái nhìn sai lầm rằng "Túc Bắc quân chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi", đợt hạn hán lần này lại càng khiến bọn họ cho rằng mình đã chạm vào cơ hội tốt nhất, người cầm quyền cũng không thể chống cự nổi trước sự mê hoặc đó.
"Hiện tại tình hình của Túc Bắc quân thế nào rồi?" Thẩm Úc tò mò hỏi.
"Trẫm sai Ẩn Long Vệ đi Túc Bắc cũng là vì muốn tìm hiểu xem mấy năm nay Túc Bắc quân phát triển thể nào, cũng được xem là đã không khiến trẫm thất vọng, những thứ cần tập cũng không bị vứt mất. Mấy năm nay, Túc Bắc quân đã nhận thêm không ít người mới, bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm chiến trường thật sự, trẫm muốn thông qua lần này để khiến bọn họ hoàn toàn trưởng thành."
Binh lính chưa trải qua chiến tranh thì dù thoạt nhìn có mạnh đến mức nào đi nữa thì lúc lên chiến trường, biểu hiện như thế nào cũng rất khó đoán, Thương Quân Lẫm không cần những binh lính như vậy, thứ hắn muốn là những binh lính có thể vì Đại Hoàn mà tác chiến.
"Bệ hạ có thể kể cho ta chuyện năm đó của Túc Bắc không?" Thẩm Úc chớp chớp mắt, chống cằm nhìn Thương Quân Lẫm.
"Sao đột nhiên lại muốn biết cái này?" Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên cạnh y.
"Muốn hiểu bệ hạ thêm một chút, những chuyện trước kia bệ hạ trải qua ta chỉ mới được nghe từ miệng của người khác, hiện tại ta muốn nghe từ chính miệng bệ hạ nói ra." Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm đầy chăm chú.
Đôi mắt của y rất đẹp, lúc nó nhìn chăm chú vào người nào đó thì bên trong sẽ có những mảnh sáng nhỏ vụn, phảng phất như khắp thiên hạ này người lọt vào mắt y chỉ có người y đang nhìn, không ai có thể chống cự được dưới ánh mắt đó.
Thương Quân Lẫm cũng thế.
Hắn nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi chậm rãi kể lại chuyện năm đó.
"Lúc thật sự đối đầu với Bắc Mạc là lúc trẫm đã lên ngôi, tiên đế tin vào những kẻ gian nịnh, cắt Túc Bắc nhường cho Bắc Mạc để đổi lấy sự bình an, nhưng sói đói sẽ không biết thỏa mãn, lui một bước chỉ có thể khiến bọn họ càng được voi đòi tiên hơn. Có được Túc Bắc, Bắc Mạc vẫn chưa thấy hài lòng, bọn họ muốn nhiều đất đai dồi dào hơn, vừa lúc đó trẫm lên ngôi, trẫm lười dong dài với các đại thần trong triều nên đã dẫn binh mã tới Túc Bắc."
Trong tay Thương Quân Lẫm cũng có binh lính của riêng hắn, đó là lực lượng hắn tích lũy được từng chút một lúc hắn tòng quân thời trẻ, những người này đã theo hắn vào sinh ra tử, hỗ trợ hắn tử hai bàn tay trắng lên làm chủ của một quốc gia, chứng kiến mỗi một thời kì trưởng thành của hắn và cũng bước từng bước một trong quá trình dành lại đất đai Đại Hoàn đã mất đi.
"Bởi vì Túc Bắc là nơi tiên đế chủ động giao ra nên không cần phải trải qua những cuộc chiến quy mô lớn, sau khi người của Bắc Mạc tiến vào đã đơn phương xé bỏ hiệp ước không được làm hại đến dân chúng ở Túc Bắc, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào bọn họ không làm, lúc trẫm dẫn binh tới thì Túc Bắc đã chủ động tổ chức nên một đội ngũ phản kháng lại người của Bắc Mạc, nếu thật sự nêu rõ thì đội ngũ này mới được xem là khởi đầu của Túc Bắc quân."
Nhớ lại những gì đã qua, gương mặt Thương Quân Lẫm không có bất cứ biểu cảm nào, Thẩm Úc dùng một tay khác phủ lên mu bàn tay của Thương Quân Lẫm: "Vậy quân đổi ban đầu trấn giữ ở Túc Bắc thì sao?"
"Rút lui trước một bước, trong lúc tuổi già, tiên đế đã giết hại không ít người hết lòng vì nước, vì dân, ông ta căn bản không thèm quan tâm đến sống chết của những người này." Giọng nói của Thương Quân Lẫm trở nên lạnh lẽo.
Kinh thành cách Túc Bắc rất xa, tiên đế ở trong hoàng cung sống mơ mơ màng màng, nào nghĩ đến chuyện bởi vì một quyết định đơn giản của ông ta mà rất nhiều người dân đã phải trôi giạt khắp nơi.
"May mà lúc ấy có bệ hạ ở đó nên mới cứu được Túc Bắc ra khỏi tình trạng dầu sôi lửa bỏng." Thẩm Úc nhẹ nhàng nói.
"Sau khi trẫm tới Túc Bắc đã tổng hợp những binh lính đã bị đánh tan rã lại rồi hợp lại cùng đội ngũ ở đó đã tự phát động ra để phản kháng, nhắc đến cũng buồn cười, Bắc Mạc cho rằng người của Đại Hoàn đều rất dễ bắt nạt nên căn bản không hề nghĩ đến một ngày mình sẽ bị đánh lại, trấn chiến đầu tiên đã bị thua một cách triệt để."
"Sau đó càng ngày lại càng có nhiều người dân tự nguyện gia nhập, đánh hơn một tháng, Bắc Mạc đầu hàng, trẫm không muốn để ý tới, dân chúng ở Túc Bắc cũng không muốn chấp nhận nên trẫm đã đưa bọn họ đi đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ của Đại Hoàn."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm trầm thấp, cho dù ngữ điệu của hắn rất bình thường nhưng Thẩm Úc vẫn không nhịn được mà nghe theo lời kể của hắn để tưởng tượng lại tình hình năm đó của Túc Bắc.
Thẩm Úc biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như những gì Thương Quân Lẫm đã nói, nhưng Thương Quân Lẫm không muốn nhắc nhiều nên Thẩm Úc cũng không hỏi nhiều.
"Lúc ấy trẫm ở bên ngoài quanh năm, ít nhiều gì cũng nhờ có Lệ Vương ổn định lại tình hình trong triều, sau này trẫm bồi dưỡng được người của mình, Lệ Vương cũng dần hạ thấp cảm giác tồn tại. Trẫm nhớ đến sự giúp đỡ của ông ta vào lúc ban đầu nên có rất nhiều chuyện, trẫm cũng nhắm mắt cho qua." Bây giờ Thương Quân Lẫm nghĩ lại, có phải hắn đã làm sai chuyện này hay không.
"Quan hệ giữa bệ hạ và các vị vương gia ổn chứ?" Thẩm Úc chỉ biết quan hệ giữa Thương Quân Lẫm và các huynh đệ cùng cha khác mẹ rất nhạt nhoà, dường như những vương gia có bối phận cao cũng không đứng về phía Thương Quân Lẫm.
"Ngoại trừ Lệ Vương và An Vương ra thì không còn quan hệ gì với những người khác." Thương Quân Lẫm đã sớm qua cái tuổi mong chờ tình thân, đến cả phụ thân của mình mà hắn cũng không thèm để ý thì càng không cần nói đến những thúc, bá* khác. (Chú, bác)
Thẩm Úc cũng không cảm thấy quá ngoài dự định, lúc mấy vương gia đó thấy Thương Quân Lẫm đều như mèo thấy chuột, ban đầu y còn tưởng là bọn họ bị dọa sợ, hiện giờ xem ra là ngày từ đầu, bọn họ đã sợ Thương Quân Lẫm rồi.
"Bên cạnh trẫm chỉ có A Úc," Thương Quân Lẫm thở dài một hơi rồi ôm thanh niên vào trong lồng ngực, "A Úc không thể rời khỏi trẫm, nếu có ngày đó thì trẫm không biết trẫm sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tất cả tình cảm của hắn đều đặt lên người của Thẩm Úc, trước lúc yêu Thẩm Úc, hắn từng cho rằng đời này của mình chỉ có thể ngồi một mình trên ngai vàng lạnh như băng, việc Thẩm Úc đến đã khiến hắn thấy được một dáng vẻ khác của đời người.
"Sẽ không rời đi đâu," Thẩm Úc vỗ vào phía sau lưng của nam nhân như trấn an, trong lòng cũng thấy kì lạ, "Sao bệ hạ cứ luôn nghĩ ta sẽ rời đi vậy? Xa bệ hạ ta cũng không có chỗ để đi."
Thẩm Úc không phủ nhận chuyện ban đầu y có ý định rời đi, y đã định đợi sau khi chấm dứt hết tất cả ân oán thì sẽ chọn một nơi thanh tịnh để vượt qua quãng đời còn lại, chỉ là trong quá trình ở chung với Thương Quân Lẫm, suy nghĩ này đã biến mất lúc nào không hay.
Thương Quân Lẫm nói không nên lời nguyên nhân, có lẽ là do tâm tính, trước nay hắn chưa từng có được gì nên lúc chợt có được, hắn rất dễ lo được lo mất.
Hoàng thất Bắc Mạc gửi công văn cho Đại Hoàn, bọn họ vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhận thua, làm theo yêu cầu bọn họ đưa ra, không ngờ chỉ qua mấy ngày, mật thám của bọn họ đã báo tin phát hiện Túc Bắc quân có dấu hiệu hoạt động.
"Ngươi nói cái gì?!" Hoàng đế Bắc Mạc bỗng đứng lên, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được.
"Thuộc hạ không dám nói dối, chúng thần thật sự đã thấy dấu vết của Túc Bắc quân ở ranh giới với Đại Hoàn." Binh lính nói chuyện cúi thấp đầu, trong giọng nói còn có chút run rẩy.
"Sao có thể?!" Hoàng đế Bắc Mạc nôn nóng xoay vài vòng tại chỗ, "Không phải nói Túc Bắc vừa trải qua hạn hán sao, sao Đại Hoàn lại có lá gan khai chiến với chúng ta?!"
Bắc Mạc dám khai chiến nguyên nhân chủ yếu là vì Túc Bắc mới vừa trải qua nạn hạn hán, theo bọn họ thấy thì lương thảo sẽ không đủ để đáp ứng, như thế thì cũng tương đương với việc tử hình Túc Bắc quân, hơn nữa sau khi cứu tế, kho bạc sẽ trống rỗng, lúc này đánh giặc thì nhìn thế nào cũng không phải là hành động sáng suốt.
Phương hướng phát triển mà hoàng đế Bắc Mạc mong muốn nhất là Đại Hoàn nhận thua, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của bọn họ, bọn họ lại dẫn binh xuôi Nam, cướp một đợt ở Túc Bắc là cũng vừa lúc dùng mấy thứ đó để trải qua mùa đông sắp tới.
Ai ngờ phản ứng Đại Hoàn đưa ra không hề giống như trong tưởng tượng, nữ viên quan phụ trách đàm phán với bọn họ lại càng tài năng hơn, toàn bộ Bắc Mạc thế mà lại không thể tìm thấy một người nào nói lại được với nàng, mỗi lần đàm phán phía Đại Hoàn đều dành thắng lợi hoàn toàn.
Trong lòng hoàng đế Bắc Mạc đã nghẹn lại rất lâu, ban đầu hắn còn nghĩ chờ đến khi bọn họ dẫn binh xuôi nam thì sẽ ép Đại Hoàn xử lý nữ tử này để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
"Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?" Một vị đại thần nhíu mày hỏi.
Quân đội đã được tập kết lại, cũng không thể vì một chút gió thổi cỏ lay mà từ bỏ được, nếu cứ vậy mà truyền ra bên ngoài thì sao bọn họ còn ngóc đầu lên được với các quốc gia khác?
"Nếu Đại Hoàn không chịu bàn bạc làm hoà thì cũng đừng trách chúng ta trực tiếp ra tay!" Trong mắt hoàng đế Bắc Mạc tràn đầy âm độc.
Giờ phút này hoàng đế Bắc Mạc còn chưa biết Túc Bắc quân đã mài đao sàn sạt, chỉ còn đợi bọn họ tự đưa mình tới cửa.
"Trước kia mấy người Bắc Mạc đều co đầu rụt cổ, muốn đánh cũng không thể đánh đã đời, lần này xem như chúng ta có thể đánh một trận đã đời rồi."
Bên trong Túc Bắc quân, không một ai sợ hãi trước cuộc chiến này, lúc nhận được mệnh lệnh từ phía triều đình, tất cả mọi người đều rất kích động, Bắc Mạc đã dám cưỡi lên đầu bọn họ rồi, lúc này mà không đánh thì còn tính đợi đến lúc nào?
"Không hổ là vị hoàng đế năm đó có thể dựa vào thực lực của bản thân để đánh đuổi người của Bắc Mạc, đối mặt với sự khiêu khích của người Bắc Mạc, câu trả lời mà ngài ấy đưa ra thật sự khiến lòng người sảng khoái!"
Đối với dân chúng mà nói, chiến tranh không phải là chuyện tốt nhưng đối với dân chúng Túc Bắc mà nói, nếu có thể đánh người của Bắc Mạc thì dù có phải trả một cái giá lớn thì bọn họ vẫn sẵn lòng.
Nhà tan cửa nát, vợ con mỗi người lưu lạc một nơi, thù sâu tựa như biển máu, những thứ đó không thể bị quên đi một cách dễ dàng.
Thương Quân Lẫm gửi cho ba người đang ở lại Túc Bắc là Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh, Phương Gia Di một thánh chỉ bí mật với nội dung đại khái là: Muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm, phía sau các ngươi có trẫm chống lưng.
Phương Gia Di dám khiến người Bắc Mạc sai tới tức đến nỗi màu mặt như màu đất nhiều như vậy cũng là vì có tấm thánh chỉ này.
Ba người đều không phải là dạng ngu xuẩn gì, từ những hành động của Thương Quân Lẫm, bọn họ đã nhìn ra thái độ của hắn đối với Bắc Mạc, thân là thần tử, đương nhiên phải chia sẻ ưu phiền với vua của mình, cho nên bọn họ đã thêm chút lửa vào trong trận chiến này.
Ví dụ như cố ý khiến người Bắc Mạc hiểu lầm rằng quân lương của Túc Bắc quân đang bị thiếu, ảnh hưởng của hạn hán cũng rất lớn, lại ví dụ như mỗi lần đàm phán Phương Gia Di đều khiến người của Bắc Mạc tức điên lên nhưng lại không tài nào phản bác nổi.
"Nàng dám làm như thế là do bệ hạ bày mưu đặt kế đúng không?" Thẩm Úc nhìn công văn gửi từ Túc Bắc về, bên trong đều giảng giải về tư thế oai hùng của Phương Gia Di trong lúc đàm phán.
"Quả nhiên A Úc rất hiểu trẫm, Bắc Mạc nghĩ đợt hạn hán lần này là một cơ hội ngàn năm có một, sao trẫm lại không nghĩ vậy chứ.*) Thương Quân Lẫm hào phóng thừa nhận. (Bắc Mạc coi đây là một cơ hội và Thương Quân Lẫm cũng nghĩ vậy.)
"Bệ hạ muốn mượn cơ hội này để gõ Bắc Mạc một cái hay là muốn có được gì từ Bắc Mạc?" Vấn đề của Thẩm Úc rơi vào đúng trọng tâm.
"Năm đó Bắc Mạc đã cướp Túc Bắc từ tay Đại Hoàn, lần này trẫm cũng muốn bọn họ đổ máu*." Hơn nữa, hành vi của người Bắc Mạc đã chạm tới điểm mấu chốt của Thương Quân Lẫm. (Máu này không phải chém giết mà đại loại là thứ quan trọng đối với Bắc Mạc ấy.)
"Bệ hạ muốn lãnh thổ của Bắc Mạc sao?" Thẩm Úc ngạc nhiên hỏi.
Thương Quân Lẫm sai Mạnh công công đi lấy bản đồ tới rồi mở ra đặt lên trên bàn: "Phần đất nằm ở phía Bắc của Túc Bắc rất hợp để nuôi ngựa, trẫm muốn luyện ra một đội kỵ binh."
"Kỵ binh?" Thẩm Úc nhớ đến trại nuôi ngựa của riêng Thương Quân Lẫm kia, hiển nhiên dự định này không phải vừa mới xuất hiện, "Bệ hạ có ý định này từ lúc nào?"
"Năm đó lúc trẫm giao chiến với Bắc Mạc đã từng phải chịu thiệt khi đối đầu với đội kỵ binh của bọn họ, sau đó trẫm đã nghĩ rằng có thể tạo ra một đội kỵ binh mạnh mẽ hay không, nhưng mà Đại Hoàn thiếu quá nhiều thứ, cho tới bây giờ nguyện vọng đó vẫn chưa được thực hiện."
Nhưng mà sẽ nhanh thôi.
Đầu ngón tay của Thẩm Úc gõ gõ lên chỗ được khoanh trên bản đồ: "Nơi này gần Túc Bắc, qua lại sẽ rất thuận tiện, nguyện vọng của bệ hạ sẽ nhanh chóng thành hiện thực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.