Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 60
Vân Sơ Đường
01/07/2022
Cảm nhận được hơi thở xâm lược tràn đầy trên người Thương Quân Lẫm, hơi thở của Thẩm Úc khẽ ngưng lại.
Thậm chí y có chút mờ mịt, y đã nói gì sao sao? Sao đột nhiên lại khiến cho Thương Quân Lẫm nổi lên hứng thú?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Úc thoáng lui về phía sau một chút, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì y vẫn nên cách xa cái người đang tản ra hơi thở nguy hiểm kia một chút cho thỏa đáng.
Cảm thấy được động tác nhỏ của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm dùng một tay chặn phía sau người y, chặn mất đường lui: "A Úc đang trốn cái gì?"
Thẩm Úc giả ngu: "Bệ hạ đang nói gì vậy?"
Thương Quân Lẫm không muốn làm y khó xử, hắn thu lại khí thế quanh thân: "A Úc tính làm như thế nào?"
Không biết từ khi nào Thương Quân Lẫm đã bắt đầu thay đổi xưng hô với Thẩm Úc. Chuyển từ "Quý quân" trở thành "A Úc", sự thay đổi một cách vô tri vô giác* đó đã khiến Thẩm Úc dần dần hình thành thói quen với xưng hô này.(yên lặng, khiến người ta không để ý đến, thường chỉ những sự vật không biết gì hết.)
"Trước tiên cứ đổi thái giám chưởng sự ở Ngọc Chương Cung cái đã rồi nói sau."
"Đều nghe A Úc, người mới được tuyển vào trẫm sẽ xem xét trước cho A Úc. Trẫm sẽ không cho phép loại chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai!"
Lần này thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung gây chuyện nói đến cùng cũng trách hắn lúc trước đã không quá coi trọng. Nếu lúc trước hắn kêu người cẩn thận điều tra thì cũng đã không xảy ra chuyện này.
"Cảm ơn bệ hạ." Thẩm Úc híp híp mắt, y vẫn luôn biết con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến*, y không cần cấp dưới của mình làm việc không hề có khuyết điểm, thế nhưng y cũng không chấp nhận những người giám chạm vào điểm mấu chốt của mình. (Những thứ to lớn có thể bị đổ bể vì những thứ nhỏ bé nhất.)
Nếu đã phải làm, Thẩm Úc sẽ phân phó Mộ Tịch tra xét toàn bộ người của Ngọc Chương Cung một lần. Trước kia y không nghĩ mình sẽ ở lại Ngọc Chương Cung lâu dài nên cũng không có yêu cầu cao đối với các cung nhân hầu hạ, đồng thời y cũng sẽ không giao chuyện gì quan trọng cho bọn họ làm. Ngày thường y cũng luôn mang bộ dáng dễ nói chuyện*, cũng góp phần cổ vũ cho dã tâm người nào đó bành trướng. (dễ tính.)
Thẩm Úc được sủng ái, Ngọc Chương Cung theo y cũng nước lên thì thuyền lên, hầu hạ ở Ngọc Chương Cung có mặt mũi hơn nhiều so với hầu hạ ở các cung khác. Đây là quy tắc sinh tồn ở trong cung, Thẩm Úc cũng không định thay đổi nó, chỉ là y không nghĩ đến chuyện sẽ để người khác mượn tên tuổi của mình gây chuyện thị phi.
Mạnh công công rất nhanh đã chọn ra vài người tạm ổn, trước tiên đưa cho Thương Quân Lẫm xem qua.
Ánh mắt hắn lướt qua trên danh sách, nhìn đến cái tên nào đó, Thương Quân Lẫm dừng lại, cười như không cười ngước mắt: "Nếu trẫm nhớ không lầm thì Mạnh Nguyên là con nuôi ngươi đúng không?"
"Đúng, đúng," Mạnh công công không dám nói dối, "Nô tài đều tìm người dựa theo yêu cầu của quý quân yêu, đứa nhỏ Mạnh Nguyên này nô tài đã nhìn nó từ bé đến lớn, nhân phẩm nó như thế nào nô tài hiểu rõ hơn bất cứ ai, vì vậy nô tài liền cả gan đưa nó vào danh sách."
Nói xong, Mạnh công công còn có chút thấp thỏm, bổ sung: "Đưa Mạnh Nguyên vào danh sách cũng là do nô tài có một phần tư tâm, thứ nhất là thần hiểu rõ gốc rễ của nó, thứ hai quý quân là một vị chủ tử tốt, dễ hầu hạ. Nếu Mạnh Nguyên có thể đi theo hầu hạ bên người quý quân thì là may mắn của nó."
Thương Quân Lẫm vuốt ve danh sách bên cạnh, biểu cảm trong mắt rất khó đoán.
Mạnh công công một lòng muốn đi lên cao, trong lòng cười khổ không thôi, ông thật sự không muốn buông tha cơ hội lần này nên mới liều lĩnh để mặc tư tâm của mình làm bậy.
"Trẫm biết ngươi rất coi trọng đứa con nuôi này, chỉ lần này thôi, mọi việc không thể quá mức, danh sách trẫm đã xem qua, đều phù hợp với yêu cầu của quý quân, ngươi đưa người đến cho quý quân xem đi, có thể giữ lại ai thì phải xem quý quân sắp xếp thế nào." Thương Quân Lẫm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạnh công công, ném danh sách vào trong lồng ngực ông.
"Nô tài tạ ơn bệ hạ!" Mạnh công công cầm lấy danh sách, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Đi đi." Thương Quân Lẫm phất tay.
"Vâng ạ." Mạnh công công ôm danh sách, khom người lui ra ngoài.
Mạnh công công không dám có chút chậm trễ nào, vội mang những người được chọn tới Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc đang chăm sóc cây mặc lan Thương Quân Lẫm đưa tới, hoa này không biết t chăm sóc như thế nào mà cho dù mùa hoa nở đã hết mà hoa vẫn nở rổ đẹp như cũ.
"Công tử, Mạnh công công dẫn người tới." Mộ Tịch tiến lên rửa tay giúp Thẩm Úc.
"Nhanh như vậy?" Thẩm Úc rửa tay, lấy chiếc khăn khô một bên lau tay, "Đưa người đến sảnh chính đi."
Mộ Tịch nhận lệnh rời đi, Thẩm Úc thay áo ngoài rồi đi ra.
Lúc Thẩm Úc đi đến, Mạnh công công đã dẫn người đứng chờ ở sảnh chính, Thẩm Úc đi đến vị trí của chủ tử rồi ngồi xuống.
Mạnh công công giới thiệu từng người một cho Thẩm Úc.
"Khiến Mạnh công công nhọc lòng rồi."
Mạnh công công cười đến hiền lành: "Quý quân nói quá lời, quý quân nhìn thử xem có vừa lòng với những người được chọn không, nếu đều không ổn thì nô tài lại đi tìm một đám khác tới."
"Không cần phiền toái như thế, như thế này đã rất phù hợp với yêu cầu của ta," Thẩm Úc chỉ vào vài người, "Mấy người này tạm thời giữ lại đã, còn lại những người khác lui xuống đi."
Mấy người không được chọn hành lễ, cung kính lui ra.
Trong những người Thẩm Úc giữ lại có bao gồm Mạnh Nguyên, Mạnh công công thấy thế, ý cười trên mặt tăng lên một chút.
Những người còn dư lại Thẩm Úc thử kiểm tra một phen, cuối cùng y chọn giữ Mạnh Nguyên lại.
Một lúc nữa Thương Quân Lẫm cũng đến.
"Sao A Úc lại chọn Mạnh Nguyên?" Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc đang đứng rồi kéo y ngồi xuống, "A Úc biết quan hệ của Mạnh Nguyên và Mạnh Thường không?"
Thẩm Úc lắc đầu: "Mối quan hệ của bọn họ là gì? Ta tuyển Mạnh Nguyên là bởi vì thích phong cách làm việc của hắn, hiện tại Ngọc Chương Cung quá chói mắt, phía dưới cần có một người biết xử lý mọi chuyện ổn thỏa tới quản."
"Đó là con nuôi của Mạnh Thường, ông ta cũng rất biết chọn, biết Ngọc Chương Cung là một nơi tốt để tới liền đưa con nuôi tới."
"Mạnh công công thực sự có mắt nhìn," Thẩm Úc tựa ở trên vai nam nhân, "Xem ra bệ hạ quả thật đã nhìn trúng ta, đến cả những người nổi bật hầu hạ bên người ngài cũng cảm thấy ở cung của ta sẽ có tương lai."
Vốn Thương Quân Lẫm nghĩ Thẩm Úc sẽ không vui, không ngờ y lại có phản ứng này, "Trẫm cho rằng ngươi sẽ tức giận."
"Có cái gì đâu mà tức giận," Thẩm Úc cười cười, "Người bệ hạ đã xem qua từ trước, nếu có vấn đề thì bệ hạ cũng sẽ không đưa đến trước mặt ta, đúng không?"
"A Úc nói lời nào cũng hay hơn so với những lời người khác nói." Thương Quân Lẫm nhéo cằm Thẩm Úc để y quay mặt về với mình, rồi hắn dùng ngón cái vuốt ve cánh môi của Thẩm Úc.
Thẩm Úc chớp mắt: "Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, bệ hạ vì sao lại nhìn ta như vậy."
"Trẫm đang nghĩ có phải ngay từ ban đầu A Úc đã chọn được người rồi hay không, đi một vòng lớn như vậy cũng chỉ vì muốn Mạnh Nguyên danh chính ngôn thuận* chủ động xin vào Ngọc Chương Cung?" Ánh mắt Thương Quân Lẫm thâm trầm.
(Có danh nghĩa chính đáng để vào.)
Việc này cũng không khó đoán, nếu không như thế thân là một quý quân, Thẩm Úc muốn dạng thái giám chưởng sự gì chả được, vòng vèo một vòng lớn như vậy đơn giản là vì thân phận của người y muốn có chút đặc biệt, không thể nói thẳng ra.
Thẩm Úc hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, vô tội chớp mắt: "Bệ hạ đang nói cái gì vậy?"
"Hồ ly nhỏ." Thương Quân Lẫm ghé sát vào, hôn lên đôi mắt của thanh niên.
Đột nhiên có một hơi thở tới gần khiến Thẩm Úc hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được trên mắt nóng lên, cảm giác ấm áp rơi xuống trên mí mắt, những lời còn chưa kịp nói ra đều bị ném ra sau đầu.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Thẩm Úc, ánh mắt Thương Quân Lẫm càng thêm thâm thúy, môi dần dần trượt xuống. Trong nháy mắt khi sắp tới gần cánh môi kia, giọng nói của Mạnh công công vang lên từ bên ngoài chiếc bình phong.
"Bệ hạ, Phương đại nhân cầu kiến."
Như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đột nhiên Thẩm Úc tránh khỏi sự trói buộc, không được tự nhiên mà nói: "Bệ hạ đã có việc, cứ đi xử lý trước đi."
Thương Quân Lẫm thầm than vụt mất cơ hội tốt, xoa đầu Thẩm Úc, đứng dậy rời đi.
Thẩm Úc ngồi đơ trên trường kỷ, mê mang trong mắt cũng dần nhạt đi.
Trong lúc ở trường thi, các thí sinh sẽ không được phép rời khỏi, ăn ở đều ở bên trong, thế nên bọn họ cũng không biết chỉ qua mấy ngày ngắn ngủn mà bên ngoài đã nháo đến nỗi sắp lên trời.
Cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng tìm ra manh mối để bắt được chủ mưu phía sau màn, trên triều đình, Phương đại nhân trầm giọng bẩm báo những thứ điều tra được, cuối cùng khom lưng thật thấp: "Mong bệ hạ định đoạt."
Tất cả mọi người ồ lên.
"Chuyện này...... Sao có thể?"
"Đây chính là chuyện gây dao động nền tảng quốc gia, có phải Phương đại nhân nghĩ sai rồi không?"
Phương đại nhân tức giận trợn mắt nhìn: "Các hạ* là đang cảm thấy bản quan sẽ lấy loại chuyện này ra nói giỡn sao?" (Thường để xưng người có vai vế, tuổi tác cao hơn.)
"...... Ý ta không phải như vậy." Người nói chuyện ngượng ngùng im miệng.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, mong bệ hạ nghiêm trị!"
Nhìn lời lẽ chính đáng Phương đại nhân, chúng đại thần hoảng hốt cảm thấy như lại trở về với vụ án ngày ấy của Trương ngự sử.
Giữa những tiếng nói khẽ kia, thanh âm lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm truyền tới: "Các vị đại thần không ngại thì trước tiên xem thử những chứng cứ mà Phương đại nhân đã tra ra trước rồi lại nói tiếp."
Thái giám hầu bên cạnh Thương Quân Lẫm nâng quyển trục lên, cao giọng đọc đầy diễn cảm.
Từ làm thế nào để có được đề thi cho đến khi làm thế nào để sai người tiếp cận các thư sinh, dụ dỗ bọn họ đi vào bẫy rập thế nào, mỗi một vấn đề, mỗi một chuyện đều được nói rành mạch.
Sau một quá trình yên lặng, Thương Quân Lẫm không nhanh không chậm mở miệng: "Không biết thái uý đại nhân có lời gì muốn bào chữa cho mình hay không?"
Dưới chứng cứ vô cùng xác thực, cũng không thể phản biện nổi, cuối cùng thái uý suy sụp quỳ xuống: "Thần biết tội."
Thái uý là lão thần từ triều trước để lại, bởi vì biết chọn phe kịp thời nên dù có sự thay đổi về quyền lực thì cũng không phải chịu tổn thất gì, ngược lại còn nhân lúc Thương Quân Lẫm còn chưa có nhiều người trong tay mà biến mình thành trọng thần*, thoải mái đến nay. (Nắm vai trò quan trọng.)
Thương Quân Lẫm đứng lên, không chút biểu cảm mà nhìn xuống phía dưới: "Thái uý đừng vội nhận tội, nói với trẫm vài câu, tiên đế đã cho ông chỗ tốt gì mà có thể làm cho một người vẫn sẵn sàng làm việc cho ông ấy vào mười mấy năm sau?"
"Thần không dám!" Trong lòng thái uý nhảy dựng lên.
"Có cái gì ông không dám làm? Có phải ông rất hối hận vì năm đó ra tay quá nhẹ nên không thể khiến trẫm chết trên chiến trường, để cho Việt Vương tranh thủ cơ hội lên ngôi hay không?"
Lời nói của Thương Quân Lẫm vừa rơi xuống liền tạo nên sóng to gió lớn, nghĩ trăm triệu lần cũng không ngờ tới vụ án hợp tác cùng nhau làm rối kỉ cương còn có thể kéo theo những bí ẩn năm xưa.
Sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi không lâu thì quả thật đã bị thương nặng trong một trận chiến lớn, chỉ là vì không có lợi cho tình hình nên tin tức này đã bị giấu giếm, người biết được không nhiều lắm, số người biết được bên trong còn ẩn giấu chuyện khác lại càng ít.
"Bệ hạ, oan cho thần rồi, là tại thần bị ma quỷ ám ảnh nên mới dám động tay vào khoa cử lần này, nhưng chuyện bệ hạ nói thần thật sự chưa từng làm mà!" Trong lòng thái uý rất hoảng sợ, chỉ dựa vào chuyện phía trước đã đủ để toàn bộ gia tộc ông ta bị xử lý, nếu thêm cả chuyện năm đó nữa......
Hơn nữa năm đó ông ta chỉ một lòng muốn đứng vững chân ở trong triều, nào có tâm tư làm chuyện đó, hơn nữa ông ta cũng không đủ năng lực để sai người xông vào nơi ở được trọng binh bao vây của Thương Quân Lẫm mà ra tay!
Nhìn người đang run như cầy sấy kia khoé miệng Thương Quân Lẫm khẽ cong lên, đương nhiên hắn biết chuyện này không phải do thái uý làm, cố ý nói ra chuyện này cũng chỉ là muốn thông qua tai mắt trong triều để nhắn gửi cho người nào đó hắn biết chuyện năm đó không phải là chuyện ngoài ý muốn, và hắn cũng sẽ tra rõ chuyện này!
Thái uý với khuôn mặt trắng bệch bị người dẫn đi, sau khi tan triều chỉ còn mình Phương đại nhân được giữ lại.
Hai người nói chuyện ở Ngự Thư Phòng cả một buổi trưa, sau khi Phương đại nhân rời đi, Đại Lý Tự bắt đầu ra tay xử lý chuyện của thái uý.
Thẩm Úc cách một lớp quần áo dán lên ngực Thương Quân Lẫm, "Cho nên lần trước bệ hạ đã lừa ta sao? Vết thương này không phải có khi còn nhỏ?"
"Là trẫm không đúng." Thương Quân Lẫm cười khổ, hắn kể lại cho Thẩm Úc những chuyện đã xảy ra vào hồi sáng, không ngờ Thẩm Úc lại chỉ quan tâm đến chuyện này.
"Sau khi bệ hạ lên ngồi mà vẫn có người dám ra tay với bệ hai sao?" Thẩm Úc suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng không kỳ quái, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này thì không phải Việt Vương vẫn luôn coi ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi đó sao.
Vốn dĩ Thẩm Úc cho rằng chỉ có một mình Việt Vương mơ ước ngôi vị hoàng đế, hiện tại xem ra không chỉ như thế, trừ hắn ra thì bên ngoài vẫn có nhiều người mơ tưởng ngôi vị đó đến nỗi đếm không hết. Chẳng qua Thương Quân Lẫm quá mạnh nên không dám biểu lộ ra mà thôi.
Thẩm Úc dựa vào ký ức, tìm ra vị trí của vết thương rồi ấn xuống: "Bệ hạ có đau không?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình của Thẩm Úc: "A Úc đau lòng sao?"
Mai tui đi xem minions nên hong có chương nha
Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, khả năng sẽ vãn một chút
Canh một cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-0920:25:58~2021-08-1016:48:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Đem rượu hoàng hôn 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: YOLO.2 cái; hoặc dã, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, gió thổi thí thí lạnh 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Erudit100 bình; Diệp gia nay nhan 50 bình; đại bạch thỏ kẹo sữa 30 bình; vưu na toa 29 bình; bánh nướng trứng chảy, mộ Sprite ngọc, thâm đồ, hoàng thành mộng cũ, thu u điệp mộng, chồn ăn dưa chồn ăn dưa, hoàng thúc, ta ái mặc 20 bình; thanh mặc thư gió đêm 18 bình; 31698932, biển sâu lấy uyên, mỗ mỗ mỗ, tinh tâm, túc tê hề 15 bình; vô tận hạ 14 bình; mông kỳ, bắc bắc Bối Bối, tả ngạn, kun, tiên nữ hạ phàm nhặt ve chai, trí khó có thể quên được ngươi, 33731632, Crush10 bình; hi, đêm 8 bình; vọng họa, tô mộc, dư phong, thì tứ, Schrodinger ~ ba ba ba ~, z, canh mễ 5 bình; mộc tử quên thất 4 bình; 450198983 bình; vân tưởng y thường hoa tưởng dung, văn nguyệt quân, a cánh, ai! Ai ai!, Tím tím, gió thổi thí thí lạnh, Yono2 bình; mịch sứ, cách lâm cửu cửu, long nhặt vũ, nho nhỏ, một chút, kháng mộc, bạc hà trà 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Thậm chí y có chút mờ mịt, y đã nói gì sao sao? Sao đột nhiên lại khiến cho Thương Quân Lẫm nổi lên hứng thú?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Úc thoáng lui về phía sau một chút, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì y vẫn nên cách xa cái người đang tản ra hơi thở nguy hiểm kia một chút cho thỏa đáng.
Cảm thấy được động tác nhỏ của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm dùng một tay chặn phía sau người y, chặn mất đường lui: "A Úc đang trốn cái gì?"
Thẩm Úc giả ngu: "Bệ hạ đang nói gì vậy?"
Thương Quân Lẫm không muốn làm y khó xử, hắn thu lại khí thế quanh thân: "A Úc tính làm như thế nào?"
Không biết từ khi nào Thương Quân Lẫm đã bắt đầu thay đổi xưng hô với Thẩm Úc. Chuyển từ "Quý quân" trở thành "A Úc", sự thay đổi một cách vô tri vô giác* đó đã khiến Thẩm Úc dần dần hình thành thói quen với xưng hô này.(yên lặng, khiến người ta không để ý đến, thường chỉ những sự vật không biết gì hết.)
"Trước tiên cứ đổi thái giám chưởng sự ở Ngọc Chương Cung cái đã rồi nói sau."
"Đều nghe A Úc, người mới được tuyển vào trẫm sẽ xem xét trước cho A Úc. Trẫm sẽ không cho phép loại chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai!"
Lần này thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung gây chuyện nói đến cùng cũng trách hắn lúc trước đã không quá coi trọng. Nếu lúc trước hắn kêu người cẩn thận điều tra thì cũng đã không xảy ra chuyện này.
"Cảm ơn bệ hạ." Thẩm Úc híp híp mắt, y vẫn luôn biết con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến*, y không cần cấp dưới của mình làm việc không hề có khuyết điểm, thế nhưng y cũng không chấp nhận những người giám chạm vào điểm mấu chốt của mình. (Những thứ to lớn có thể bị đổ bể vì những thứ nhỏ bé nhất.)
Nếu đã phải làm, Thẩm Úc sẽ phân phó Mộ Tịch tra xét toàn bộ người của Ngọc Chương Cung một lần. Trước kia y không nghĩ mình sẽ ở lại Ngọc Chương Cung lâu dài nên cũng không có yêu cầu cao đối với các cung nhân hầu hạ, đồng thời y cũng sẽ không giao chuyện gì quan trọng cho bọn họ làm. Ngày thường y cũng luôn mang bộ dáng dễ nói chuyện*, cũng góp phần cổ vũ cho dã tâm người nào đó bành trướng. (dễ tính.)
Thẩm Úc được sủng ái, Ngọc Chương Cung theo y cũng nước lên thì thuyền lên, hầu hạ ở Ngọc Chương Cung có mặt mũi hơn nhiều so với hầu hạ ở các cung khác. Đây là quy tắc sinh tồn ở trong cung, Thẩm Úc cũng không định thay đổi nó, chỉ là y không nghĩ đến chuyện sẽ để người khác mượn tên tuổi của mình gây chuyện thị phi.
Mạnh công công rất nhanh đã chọn ra vài người tạm ổn, trước tiên đưa cho Thương Quân Lẫm xem qua.
Ánh mắt hắn lướt qua trên danh sách, nhìn đến cái tên nào đó, Thương Quân Lẫm dừng lại, cười như không cười ngước mắt: "Nếu trẫm nhớ không lầm thì Mạnh Nguyên là con nuôi ngươi đúng không?"
"Đúng, đúng," Mạnh công công không dám nói dối, "Nô tài đều tìm người dựa theo yêu cầu của quý quân yêu, đứa nhỏ Mạnh Nguyên này nô tài đã nhìn nó từ bé đến lớn, nhân phẩm nó như thế nào nô tài hiểu rõ hơn bất cứ ai, vì vậy nô tài liền cả gan đưa nó vào danh sách."
Nói xong, Mạnh công công còn có chút thấp thỏm, bổ sung: "Đưa Mạnh Nguyên vào danh sách cũng là do nô tài có một phần tư tâm, thứ nhất là thần hiểu rõ gốc rễ của nó, thứ hai quý quân là một vị chủ tử tốt, dễ hầu hạ. Nếu Mạnh Nguyên có thể đi theo hầu hạ bên người quý quân thì là may mắn của nó."
Thương Quân Lẫm vuốt ve danh sách bên cạnh, biểu cảm trong mắt rất khó đoán.
Mạnh công công một lòng muốn đi lên cao, trong lòng cười khổ không thôi, ông thật sự không muốn buông tha cơ hội lần này nên mới liều lĩnh để mặc tư tâm của mình làm bậy.
"Trẫm biết ngươi rất coi trọng đứa con nuôi này, chỉ lần này thôi, mọi việc không thể quá mức, danh sách trẫm đã xem qua, đều phù hợp với yêu cầu của quý quân, ngươi đưa người đến cho quý quân xem đi, có thể giữ lại ai thì phải xem quý quân sắp xếp thế nào." Thương Quân Lẫm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạnh công công, ném danh sách vào trong lồng ngực ông.
"Nô tài tạ ơn bệ hạ!" Mạnh công công cầm lấy danh sách, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Đi đi." Thương Quân Lẫm phất tay.
"Vâng ạ." Mạnh công công ôm danh sách, khom người lui ra ngoài.
Mạnh công công không dám có chút chậm trễ nào, vội mang những người được chọn tới Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc đang chăm sóc cây mặc lan Thương Quân Lẫm đưa tới, hoa này không biết t chăm sóc như thế nào mà cho dù mùa hoa nở đã hết mà hoa vẫn nở rổ đẹp như cũ.
"Công tử, Mạnh công công dẫn người tới." Mộ Tịch tiến lên rửa tay giúp Thẩm Úc.
"Nhanh như vậy?" Thẩm Úc rửa tay, lấy chiếc khăn khô một bên lau tay, "Đưa người đến sảnh chính đi."
Mộ Tịch nhận lệnh rời đi, Thẩm Úc thay áo ngoài rồi đi ra.
Lúc Thẩm Úc đi đến, Mạnh công công đã dẫn người đứng chờ ở sảnh chính, Thẩm Úc đi đến vị trí của chủ tử rồi ngồi xuống.
Mạnh công công giới thiệu từng người một cho Thẩm Úc.
"Khiến Mạnh công công nhọc lòng rồi."
Mạnh công công cười đến hiền lành: "Quý quân nói quá lời, quý quân nhìn thử xem có vừa lòng với những người được chọn không, nếu đều không ổn thì nô tài lại đi tìm một đám khác tới."
"Không cần phiền toái như thế, như thế này đã rất phù hợp với yêu cầu của ta," Thẩm Úc chỉ vào vài người, "Mấy người này tạm thời giữ lại đã, còn lại những người khác lui xuống đi."
Mấy người không được chọn hành lễ, cung kính lui ra.
Trong những người Thẩm Úc giữ lại có bao gồm Mạnh Nguyên, Mạnh công công thấy thế, ý cười trên mặt tăng lên một chút.
Những người còn dư lại Thẩm Úc thử kiểm tra một phen, cuối cùng y chọn giữ Mạnh Nguyên lại.
Một lúc nữa Thương Quân Lẫm cũng đến.
"Sao A Úc lại chọn Mạnh Nguyên?" Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc đang đứng rồi kéo y ngồi xuống, "A Úc biết quan hệ của Mạnh Nguyên và Mạnh Thường không?"
Thẩm Úc lắc đầu: "Mối quan hệ của bọn họ là gì? Ta tuyển Mạnh Nguyên là bởi vì thích phong cách làm việc của hắn, hiện tại Ngọc Chương Cung quá chói mắt, phía dưới cần có một người biết xử lý mọi chuyện ổn thỏa tới quản."
"Đó là con nuôi của Mạnh Thường, ông ta cũng rất biết chọn, biết Ngọc Chương Cung là một nơi tốt để tới liền đưa con nuôi tới."
"Mạnh công công thực sự có mắt nhìn," Thẩm Úc tựa ở trên vai nam nhân, "Xem ra bệ hạ quả thật đã nhìn trúng ta, đến cả những người nổi bật hầu hạ bên người ngài cũng cảm thấy ở cung của ta sẽ có tương lai."
Vốn Thương Quân Lẫm nghĩ Thẩm Úc sẽ không vui, không ngờ y lại có phản ứng này, "Trẫm cho rằng ngươi sẽ tức giận."
"Có cái gì đâu mà tức giận," Thẩm Úc cười cười, "Người bệ hạ đã xem qua từ trước, nếu có vấn đề thì bệ hạ cũng sẽ không đưa đến trước mặt ta, đúng không?"
"A Úc nói lời nào cũng hay hơn so với những lời người khác nói." Thương Quân Lẫm nhéo cằm Thẩm Úc để y quay mặt về với mình, rồi hắn dùng ngón cái vuốt ve cánh môi của Thẩm Úc.
Thẩm Úc chớp mắt: "Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, bệ hạ vì sao lại nhìn ta như vậy."
"Trẫm đang nghĩ có phải ngay từ ban đầu A Úc đã chọn được người rồi hay không, đi một vòng lớn như vậy cũng chỉ vì muốn Mạnh Nguyên danh chính ngôn thuận* chủ động xin vào Ngọc Chương Cung?" Ánh mắt Thương Quân Lẫm thâm trầm.
(Có danh nghĩa chính đáng để vào.)
Việc này cũng không khó đoán, nếu không như thế thân là một quý quân, Thẩm Úc muốn dạng thái giám chưởng sự gì chả được, vòng vèo một vòng lớn như vậy đơn giản là vì thân phận của người y muốn có chút đặc biệt, không thể nói thẳng ra.
Thẩm Úc hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, vô tội chớp mắt: "Bệ hạ đang nói cái gì vậy?"
"Hồ ly nhỏ." Thương Quân Lẫm ghé sát vào, hôn lên đôi mắt của thanh niên.
Đột nhiên có một hơi thở tới gần khiến Thẩm Úc hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được trên mắt nóng lên, cảm giác ấm áp rơi xuống trên mí mắt, những lời còn chưa kịp nói ra đều bị ném ra sau đầu.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Thẩm Úc, ánh mắt Thương Quân Lẫm càng thêm thâm thúy, môi dần dần trượt xuống. Trong nháy mắt khi sắp tới gần cánh môi kia, giọng nói của Mạnh công công vang lên từ bên ngoài chiếc bình phong.
"Bệ hạ, Phương đại nhân cầu kiến."
Như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đột nhiên Thẩm Úc tránh khỏi sự trói buộc, không được tự nhiên mà nói: "Bệ hạ đã có việc, cứ đi xử lý trước đi."
Thương Quân Lẫm thầm than vụt mất cơ hội tốt, xoa đầu Thẩm Úc, đứng dậy rời đi.
Thẩm Úc ngồi đơ trên trường kỷ, mê mang trong mắt cũng dần nhạt đi.
Trong lúc ở trường thi, các thí sinh sẽ không được phép rời khỏi, ăn ở đều ở bên trong, thế nên bọn họ cũng không biết chỉ qua mấy ngày ngắn ngủn mà bên ngoài đã nháo đến nỗi sắp lên trời.
Cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng tìm ra manh mối để bắt được chủ mưu phía sau màn, trên triều đình, Phương đại nhân trầm giọng bẩm báo những thứ điều tra được, cuối cùng khom lưng thật thấp: "Mong bệ hạ định đoạt."
Tất cả mọi người ồ lên.
"Chuyện này...... Sao có thể?"
"Đây chính là chuyện gây dao động nền tảng quốc gia, có phải Phương đại nhân nghĩ sai rồi không?"
Phương đại nhân tức giận trợn mắt nhìn: "Các hạ* là đang cảm thấy bản quan sẽ lấy loại chuyện này ra nói giỡn sao?" (Thường để xưng người có vai vế, tuổi tác cao hơn.)
"...... Ý ta không phải như vậy." Người nói chuyện ngượng ngùng im miệng.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, mong bệ hạ nghiêm trị!"
Nhìn lời lẽ chính đáng Phương đại nhân, chúng đại thần hoảng hốt cảm thấy như lại trở về với vụ án ngày ấy của Trương ngự sử.
Giữa những tiếng nói khẽ kia, thanh âm lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm truyền tới: "Các vị đại thần không ngại thì trước tiên xem thử những chứng cứ mà Phương đại nhân đã tra ra trước rồi lại nói tiếp."
Thái giám hầu bên cạnh Thương Quân Lẫm nâng quyển trục lên, cao giọng đọc đầy diễn cảm.
Từ làm thế nào để có được đề thi cho đến khi làm thế nào để sai người tiếp cận các thư sinh, dụ dỗ bọn họ đi vào bẫy rập thế nào, mỗi một vấn đề, mỗi một chuyện đều được nói rành mạch.
Sau một quá trình yên lặng, Thương Quân Lẫm không nhanh không chậm mở miệng: "Không biết thái uý đại nhân có lời gì muốn bào chữa cho mình hay không?"
Dưới chứng cứ vô cùng xác thực, cũng không thể phản biện nổi, cuối cùng thái uý suy sụp quỳ xuống: "Thần biết tội."
Thái uý là lão thần từ triều trước để lại, bởi vì biết chọn phe kịp thời nên dù có sự thay đổi về quyền lực thì cũng không phải chịu tổn thất gì, ngược lại còn nhân lúc Thương Quân Lẫm còn chưa có nhiều người trong tay mà biến mình thành trọng thần*, thoải mái đến nay. (Nắm vai trò quan trọng.)
Thương Quân Lẫm đứng lên, không chút biểu cảm mà nhìn xuống phía dưới: "Thái uý đừng vội nhận tội, nói với trẫm vài câu, tiên đế đã cho ông chỗ tốt gì mà có thể làm cho một người vẫn sẵn sàng làm việc cho ông ấy vào mười mấy năm sau?"
"Thần không dám!" Trong lòng thái uý nhảy dựng lên.
"Có cái gì ông không dám làm? Có phải ông rất hối hận vì năm đó ra tay quá nhẹ nên không thể khiến trẫm chết trên chiến trường, để cho Việt Vương tranh thủ cơ hội lên ngôi hay không?"
Lời nói của Thương Quân Lẫm vừa rơi xuống liền tạo nên sóng to gió lớn, nghĩ trăm triệu lần cũng không ngờ tới vụ án hợp tác cùng nhau làm rối kỉ cương còn có thể kéo theo những bí ẩn năm xưa.
Sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi không lâu thì quả thật đã bị thương nặng trong một trận chiến lớn, chỉ là vì không có lợi cho tình hình nên tin tức này đã bị giấu giếm, người biết được không nhiều lắm, số người biết được bên trong còn ẩn giấu chuyện khác lại càng ít.
"Bệ hạ, oan cho thần rồi, là tại thần bị ma quỷ ám ảnh nên mới dám động tay vào khoa cử lần này, nhưng chuyện bệ hạ nói thần thật sự chưa từng làm mà!" Trong lòng thái uý rất hoảng sợ, chỉ dựa vào chuyện phía trước đã đủ để toàn bộ gia tộc ông ta bị xử lý, nếu thêm cả chuyện năm đó nữa......
Hơn nữa năm đó ông ta chỉ một lòng muốn đứng vững chân ở trong triều, nào có tâm tư làm chuyện đó, hơn nữa ông ta cũng không đủ năng lực để sai người xông vào nơi ở được trọng binh bao vây của Thương Quân Lẫm mà ra tay!
Nhìn người đang run như cầy sấy kia khoé miệng Thương Quân Lẫm khẽ cong lên, đương nhiên hắn biết chuyện này không phải do thái uý làm, cố ý nói ra chuyện này cũng chỉ là muốn thông qua tai mắt trong triều để nhắn gửi cho người nào đó hắn biết chuyện năm đó không phải là chuyện ngoài ý muốn, và hắn cũng sẽ tra rõ chuyện này!
Thái uý với khuôn mặt trắng bệch bị người dẫn đi, sau khi tan triều chỉ còn mình Phương đại nhân được giữ lại.
Hai người nói chuyện ở Ngự Thư Phòng cả một buổi trưa, sau khi Phương đại nhân rời đi, Đại Lý Tự bắt đầu ra tay xử lý chuyện của thái uý.
Thẩm Úc cách một lớp quần áo dán lên ngực Thương Quân Lẫm, "Cho nên lần trước bệ hạ đã lừa ta sao? Vết thương này không phải có khi còn nhỏ?"
"Là trẫm không đúng." Thương Quân Lẫm cười khổ, hắn kể lại cho Thẩm Úc những chuyện đã xảy ra vào hồi sáng, không ngờ Thẩm Úc lại chỉ quan tâm đến chuyện này.
"Sau khi bệ hạ lên ngồi mà vẫn có người dám ra tay với bệ hai sao?" Thẩm Úc suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cũng không kỳ quái, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này thì không phải Việt Vương vẫn luôn coi ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi đó sao.
Vốn dĩ Thẩm Úc cho rằng chỉ có một mình Việt Vương mơ ước ngôi vị hoàng đế, hiện tại xem ra không chỉ như thế, trừ hắn ra thì bên ngoài vẫn có nhiều người mơ tưởng ngôi vị đó đến nỗi đếm không hết. Chẳng qua Thương Quân Lẫm quá mạnh nên không dám biểu lộ ra mà thôi.
Thẩm Úc dựa vào ký ức, tìm ra vị trí của vết thương rồi ấn xuống: "Bệ hạ có đau không?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực mình của Thẩm Úc: "A Úc đau lòng sao?"
Mai tui đi xem minions nên hong có chương nha
Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, khả năng sẽ vãn một chút
Canh một cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-0920:25:58~2021-08-1016:48:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Đem rượu hoàng hôn 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: YOLO.2 cái; hoặc dã, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, gió thổi thí thí lạnh 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Erudit100 bình; Diệp gia nay nhan 50 bình; đại bạch thỏ kẹo sữa 30 bình; vưu na toa 29 bình; bánh nướng trứng chảy, mộ Sprite ngọc, thâm đồ, hoàng thành mộng cũ, thu u điệp mộng, chồn ăn dưa chồn ăn dưa, hoàng thúc, ta ái mặc 20 bình; thanh mặc thư gió đêm 18 bình; 31698932, biển sâu lấy uyên, mỗ mỗ mỗ, tinh tâm, túc tê hề 15 bình; vô tận hạ 14 bình; mông kỳ, bắc bắc Bối Bối, tả ngạn, kun, tiên nữ hạ phàm nhặt ve chai, trí khó có thể quên được ngươi, 33731632, Crush10 bình; hi, đêm 8 bình; vọng họa, tô mộc, dư phong, thì tứ, Schrodinger ~ ba ba ba ~, z, canh mễ 5 bình; mộc tử quên thất 4 bình; 450198983 bình; vân tưởng y thường hoa tưởng dung, văn nguyệt quân, a cánh, ai! Ai ai!, Tím tím, gió thổi thí thí lạnh, Yono2 bình; mịch sứ, cách lâm cửu cửu, long nhặt vũ, nho nhỏ, một chút, kháng mộc, bạc hà trà 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.