Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 89

Vân Sơ Đường

31/07/2022

Hắn nên giải thích cho Cố Hoài thuốc mỡ này dùng để làm gì sao?

Cố thái y đỏ mặt đoạt lấy chiếc hộp từ trong tay Cố Hoài rồi vội đặt qua một bên.

Hình như Cố Hoài đã nhận ra mình đã làm sai chuyện gì liền vội rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Ca ca à, rất xin lỗi, ta không biết là không thể đụng vào cái này."

Cố thái y chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy Cố Hoài cúi đầu nhận sai thì ngược lại không thể trách hắn được, còn không nhịn được mà sờ đầu của thiếu niên: "Không có gì đâu, chỉ là thuốc này được làm riêng cho quý quân, đồ của người lớn thì trẻ con không nên tự ý chạm vào."

"Ta đã không nhỏ nữa ca ca à." Cố Hoài thầm thở dài ở trong lòng, hắn cũng đã qua tuổi mười tám rồi nhưng Cố thái y vẫn luôn xem hắn như trẻ con, mặc dù chuyện hắn hưởng thụ cảm giác được Cố thái y cưng chiều là thật nhưng hắn lại không muốn bị xem như là một đứa trẻ mãi.

Hắn đã lớn rồi, hắn không còn là đứa trẻ mặc người xâu xé kia, hắn cũng có thể che mưa chắn gió cho ca ca, nhấc lên một mảnh trời riêng.

"Rồi, biết ngươi đã trưởng thành rồi, đi ra ngoài chơi đi, ta cũng sắp xong việc rồi."

Thấy thái độ kiên quyết của Cố thái y, Cố Hoài không dám chọc cho Cố thái y tức giận liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, chỉ là trong lòng vẫn còn tò mò rốt cuộc Cố thái y đang làm cái gì, vì sao lúc hắn hỏi ca ca lại đỏ mặt.

Sau khi Cố Hoài rời khỏi phòng liền gọi cấp dưới tới rồi tỉ mỉ miêu tả lại vẻ ngoài của thứ cao mà mình vừa thấy, tả xong liền hỏi: "Ngươi có biết đó là cái gì không?"

Cấp dưới của hắn hơi khựng lại một chút rồi mới chần chừ nói: "Hình như là thứ nam tử dùng để bôi trơn khi làm chuyện kia......"

Sau khi nói xong, cấp dưới nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của thuộc hạ thôi nên thứ đó cũng không nhất định chính là thứ ấy đâu."

Cố Hoài trầm mặc, nếu thử liên tưởng thứ này với gương mặt đỏ ửng của Cố thái y khi hắn hỏi thì còn có chỗ nào không thể xác định chứ, thứ kia hơn phân nửa là thứ mà cấp dưới hắn đã nói.

Ca ca của hắn học cách làm mấy thứ này từ khi nào? Dựa vào sự thuần thục của ca ca có thể thấy đây chắc chắn không phải lần đầu tiên ca ca làm, Cố Hoài cẩn thận hồi tưởng lại mấy năm ở chung của hai người, hắn muốn tìm ra một ít dấu vết từ trong trí nhớ.

Cố thái y cũng không biết bí mật của mình đã sắp bị lộ, hắn cố giữ vững tâm tính để làm xong bước cuối cùng rồi sau đó hắn lấy những bình ngọc nhỏ tới và bỏ thuốc mỡ vào, nhìn đống thuốc mỡ vừa mới vừa làm xong, Cố thái y thở hắt ra.

Chừng này thuốc chắc cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian, lần sau vẫn nên tìm chỗ khác để làm thôi, làm ở nhà rồi bị Cố Hoài nhìn thấy thì rất xấu hổ.

Thuốc mỡ mới vừa làm xong đã nhanh chóng được đưa tới tay Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm nhận lấy rồi đặt vào chiếc hộp nhỏ ở đầu giường.

"Bệ hạ đang làm gì vậy?" Thẩm Úc vừa mới ra ngoài để tưới cây, lúc đi vào thì thấy Thương Quân Lẫm đang cúi người để làm gì đó ở trên giường.

Thương Quân Lẫm đứng thẳng người lại, xoay người đi tới chỗ Thẩm Úc rồi nói: "Không phải số thuốc mỡ lần trước Cố thái y đưa tới đã sắp dùng hết rồi sao, hắn vừa đưa thêm một ít tới đây."

"Có phải bệ hạ lại ép hắn làm hay không?" Thẩm Úc vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu chuyện này, "Người ta thân là một thái y tài giỏi, bệ hạ bắt hắn làm mấy thứ này thì còn ra cái dạng gì nữa?"

"Chuyện này cũng là vì muốn tốt cho thân thể của A Úc thôi mà," Thương Quân Lẫm ra vẻ mình làm thế cũng là có đạo lý riêng, "Cố thái y đang điều trị thân thể cho A Úc, như thế thì đương nhiên phải chăm lo tất cả mọi mặt."

"Nếu bệ hạ không lôi kéo ta làm mấy chuyện đó thì cũng sẽ không cần dùng mấy thứ này." Thẩm Úc giận dỗi nói.

Từ sau lần đó, Thương Quân Lẫm vẫn luôn thích lôi kéo y làm chuyện đó, tuy rằng không làm đến bước cuối cùng nhưng cũng phải để Thương Quân Lẫm thỏa mãn cơn thèm.

Các đại thần trong triều đình đều có thể nhận ra gần đây tâm trạng của hoàng đế rất tốt.

Các đại thần của các gia tộc quyền thế đều cho rằng tâm trạng của Thương Quân Lẫm tốt hơn bởi vì đã thắng bọn họ trong chuyện để nữ tử vào triều làm quan, dù trong lòng bọn họ rất không vui nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, còn khiến họ sốt ruột suốt một khoảng thời gian.

Ngoại trừ bọn họ ra thì các vị đại thần khác đều hy vọng tâm trạng tốt đẹp của Thương Quân Lẫm sẽ kéo dài thêm chút.

Ba người Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh và Phương Gia Di đều đã tiến vào Viện Hàn Lâm, cho dù những người khác có không muốn đi chăng nữa thì hiện tại chuyện này cũng đã được định ra, vì vậy nên cũng không tiện nói gì nữa.

Tài văn chương của Phương Gia Di đã được lưu truyền trong giới thư sinh, ngoại trừ một bộ phận gồm những người có thành kiến lớn với nữ tử ra thì những người đọc sách đã không còn nghi ngờ chuyện Phương Gia Di lấy được Bảng Nhãn.

Thấy những người bên ngoài mãi mà vẫn không có động tĩnh gì khiến cho người của các gia tộc quyền thế tức điên lên, đương nhiên bọn họ cũng không thiện bãi cam hưu*, bọn họ mua chuộc mấy tên thư sinh để bọn họ nói về những hỏng hóc khi để nữ tử làm quan nhưng mấy người đó đã bị tập thể những người đọc sách công kích, cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì.(không tình nguyện bỏ qua chuyện này.)



"Việc này cũng là nhờ A Úc dự đoán được trước, nếu không thì thật sự đã gây nên một sai lầm." Thương Quân Lẫm cầm mật báo Ẩn Long Vệ mới vừa trình lên, tâm trạng hắn rất tốt, khóe môi còn hơi cong lên.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Úc pha trà cho cả hai, sau đó y đẩy một ly trà tới trước mặt Thương Quân Lẫm.

"Quả thật mấy gia tộc đó đã phái người đi đến chỗ của những người đọc sách để khơi chuyện này lên nhưng dưới sự chuẩn bị của chúng ta thì bọn họ không thể nhấc lên chút sóng gió nào, ngươi xem xem." Thương Quân Lẫm đưa mật báo tới trước mặt Thẩm Úc.

Thẩm Úc mở ra, đọc lướt qua nhanh như gió, đọc xong y nói, "Bọn họ quá xem nhẹ lực lượng của những người nghèo, hơn nữa bọn họ cũng không hiểu lúc chưa tiến vào chốn quan trường thì thứ những người đọc sách để ý nhất chính là cái gì, bọn họ còn chưa bị danh lợi của chốn quan trường xâm nhiễm, trong lòng bọn họ vẫn còn những khe rãnh và những khát vọng khác."(Những khe rãnh để len lỏi những tư tưởng mới chăng(?))

Kiếp trước Thẩm Úc giao tiếp với những người này rất nhiều, nhìn vào trong quan trường có lẽ mọi người sẽ cảm thấy bọn họ rất ngây thơ, rất dễ lợi dụng, nhưng nếu ngươi cảm thấy bọn họ là người ngu ngốc và có thể để ngươi tùy ý sắp đặt thì ngươi đã sai hoàn toàn.

"Nếu cứ để mọi người lan truyền những chuyện trong triều thì rất dễ xuất hiện sự sai lệch, phải nghĩ biện pháp để khiến cho khắp nơi trên đất Đại Hoàn hiểu chính xác hướng đi của triều đình."

Thẩm Úc rũ mắt suy tư, kiếp trước thanh danh của Thương Quân Lẫm trở nên như vậy cũng có một phần là do đám người Việt Vương gây ra, phe bọn họ biết có rất nhiều địa phương không rõ tin tức của triều đình, hơn nữa cũng không có con đường nào để nói cho bọn họ biết Thương Quân Lẫm thật sự đã làm cái gì cho nên hầu hết những tin tức bọn họ nghe được đều là những tin tức người khác muốn bọn họ nghe được, vì vậy cũng rất dễ bị người có dã tâm lợi dụng.

" Ý A Úc chính là công báo* sao?"(Hiểu theo trường hợp này thì chắc là công bố những quyết định đã ban hành hoặc xử lý một vấn đề(?))

"Đúng, không chỉ phải đầy đủ mà còn phải tường tận, như thế thì không chỉ các địa phương biết được những quyết định mà triều đình đưa ra khi thi thố mà còn có thể khiến cho triều đình hiểu rõ tình huống của từng địa phương." Kiếp trước Thẩm Úc gần như đã có một mạng lưới tình báo trải rộng khắp Đại Hoàn nhưng cái đó không giống với cái mà hôm nay y định nói.

Y có ý tưởng này là vì lần trước y đã vô tình tìm thấy linh cảm từ trong lời nói của Thẩm Nguyệt, nếu có thể truyền được tin tức và giảm bớt sự tốn kém về mặt thời gian thì sẽ giúp triều đình khống chế từng địa phương một cách thuận lợi hơn.

"A Úc có ý tưởng gì không?" Thương Quân Lẫm dành thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn và hắn cũng cảm thấy phương pháp này sẽ rất có lợi.

"Bệ hạ có thể bàn bạc với các đại thần, ngài không thể ép ta làm hết mọi chuyện được." Thẩm Úc lấy tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Thương Quân Lẫm.

"Ngươi thật là," Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ nói, "Được, trẫm sẽ bàn bạc với bọn thừa tướng trước, sau khi bàn bạc xong sẽ để ngươi xem thử kết quả để ngươi xem xem có phải sửa chữa gì nữa hay không."

"Bọn thừa tướng giỏi hơn ta nhiều." Thẩm Úc chỉ định đưa ra ý tưởng chứ không muốn nhọc lòng suy nghĩ xem làm thế nào để thực hiện, trong triều cũng có nhiều đại thần có hiểu biết đối với Đại Hoàn, lại còn có Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm, phương pháp cuối cùng mà bọn họ đưa ra cũng sẽ không có quá nhiều lỗi.

Thương Quân Lẫm nhìn ra y không muốn tham dự vào quá nhiều nên cũng không miễn cưỡng y, A Úc của hắn muốn có cuộc sống thế nào thì hắn cũng sẽ nguyện ý thỏa mãn y.

"Bệ hạ, hoa ở Ngự Hoa Viên đang nở rất nhiều đó, chúng ta đi ngắm hoa đi." Theo Thẩm Úc thấy thì mỗi ngày điều mà Thương Quân Lẫm làm nhiều nhất chính là phê sổ con, y rất hiếm khi thấy thời tiết tốt như mấy ngày gần đây, mấy ngày nữa trời sẽ nóng lên rồi nên trước khi trời nóng lên y muốn ra ngoài nhiều hơn một chút.

"Cố thái y cũng nói ngươi nên đi lại nhiều hơn." Thương Quân Lẫm không phản đối y, hắn thu xếp đồ vật xong liền mang Thẩm Úc ra ngoài.

Đã chạng vạng, ánh sáng của mặt trời chiếu lên thân thể hai người, vừa ấm vừa mềm nhẹ như nhung, Thẩm Úc thích thú mà nheo mắt lại.

Ở Ngự Hoa Viên, các loại hoa đang tranh nhau nở ra, những đóa hoa đủ mọi màu sắc đang điểm xuyến lên đại dương màu xanh lục, chúng tranh nhau khoe sắc, đẹp không thể nào tả xiết.

Mùi hương của hoa hoà cùng gió nhẹ, bay đến trước mặt hai người, Thẩm Úc túm chặt tay áo của Thương Quân Lẫm rồi hỏi: "Bệ hạ, ở đây trồng bao nhiêu loài hoa vậy?"

"Hầu như những loại hoa mọc ở đất Đại Hoàn và có thể tồn tại được ở kinh thành thì đều ở chỗ này, ngươi xem xem có thích loại hoa nào hay không, nếu thích thì hôm khác trẫm sẽ kêu Mạnh Thường cho người đưa hoa đến." Thương Quân Lẫm không có hứng thú đối với hoa cỏ, hoa cỏ ở trong cung luôn được giao cho các cung nhân chăm sóc.

Thẩm Úc đi đi rồi lại dừng dừng, ngẫu nhiên nhìn thấy loài hoa yêu thích thì sẽ dừng lại một lát, người y lây dính mùi hương của nhiều loại hoa, còn gọi cả những con bướm tới.

"Ngươi có biết là không được hái hoa ở nơi này hay không?Ngươi còn hái được một rổ, là ai kêu ngươi tới đây vậy?"

Phía trước truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ, Thương Quân Lẫm hơi nhíu mày, Mạnh công công vội bước tới: "Nô tài qua đó xem thử."

Chỉ một lát sau, Mạnh công công đã trở lại: "Là Thẩm Nguyệt cô nương tới hái hoa, lúc đang hái thì bị một cô cô chưởng quản nhìn thấy, vì vậy nên đã ăn một đống lời răn dạy."

Thẩm Úc đang tính nhấc chân rời đi nghe thế liền khựng lại: "Thẩm Nguyệt? Sao nàng lại đến Ngự Hoa Viên chứ?"

Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng người vừa nói vừa đi đến nơi này.

"Sao lại thế này?"



Giọng nói uy nghiêm của nam nhân vang lên, tất cả cung nhân đều vội vàng quỳ xuống. Một cung nhân trông có vẻ lớn tuổi hơn hành lễ xong rồi nói: "Bẩm bệ hạ, chắc là cung nữ này không biết quy tắc ở đây nên mới hái chút hoa, nô tỳ đã răn dạy nàng rồi."

Nàng không biết Thẩm Nguyệt quen bọn họ, nàng sợ Thẩm Nguyệt mất mạng vì một chuyện cỏn con thế này nên mới che chở nàng* theo bản năng.(Nàng đây chỉ Thẩm Nguyệt, 2 nàng trên chỉ cung nhân lớn tuổi hơn.)

Thẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn cung nữ vừa nãy còn đang răn dạy nàng, cung nữ liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng liền vội cúi đầu nhận tội.

"Các ngươi lui xuống trước đi, ngươi ở lại." Thẩm Úc chỉ vào người Thẩm Nguyệt rồi nói.

Trước khi rời đi cung nữ kia liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt một cái, còn đang muốn nói gì đó thì đã bị Mạnh công công lôi đi.

"Đứng lên đi, ngươi hái những đóa hoa đó làm gì vậy?" Thẩm Úc hỏi.

"Nô tỳ muốn làm bánh hoa tươi cho thái phi ăn, lúc đang đi tìm xem nơi nào có hoa nở nhiều nhất thì tìm thấy nơi này, nô tỳ không nghĩ đến chuyện hoa ở nơi này không thể hái, nô tỳ biết tội."

"Xét thấy ngươi mới vi phạm lần đầu nên sẽ bỏ qua," Thẩm Úc nhìn rổ hoa ở bên cạnh nàng rồi tò mò hỏi, "Dùng hoa tươi để làm ra đồ ăn sao?"

"Không chỉ là hoa để ngắm mà hoa tươi còn có thể dùng để làm nhân bánh, nếu quý quân cảm thấy hứng thú thì chờ khi nô tỳ làm xong sẽ đưa tới Ngọc Chương Cung một ít." Thẩm Nguyệt cúi đầu, thật ra nàng cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm mà thôi, cũng không chắc là có thể làm ra đồ ăn ngon hay không.

Chỉ nổi hứng lên rồi dạo một vòng ở Ngự Hoa Viên thôi mà lại có được những món điểm tâm mới, tâm trạng của Thẩm Úc đang rất tốt.

Sau khi đi dạo một vòng, bọn họ trở lại Ngọc Chương Cung, phòng bếp nhỏ cũng đã chuẩn bị đồ ăn xong.

Thương Quân Lẫm từng nói qua, nếu ai có thể làm ra thức ăn khiến quý quân vừa lòng thì sẽ có thưởng lớn, bởi vì những lời này nên ngày nào người của phòng bếp nhỏ cũng thay đổi biện pháp để nấu ăn ngon hơn.

Gần đây Thẩm Úc được ăn uống ngon hơn nên cũng ăn nhiều hơn so với lúc mới vừa vào cung, những thiệt hại sau lần phát bệnh trước đó cũng dần được bổ sung trở lại, trên người y cũng đã có thêm chút thịt.

Lúc Thương Quân Lẫm ôm y cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Cuối cùng cũng có thể chăm lại như trước kia, Thương Quân Lẫm cũng thả lỏng hơn không ít, sau cái lần sinh bệnh kia, Thẩm Úc đã ăn ít đi, mắt thấy y càng ngày càng gầy hơn Thương Quân Lẫm cũng rất đau lòng, nhưng hắn lại không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể phân phó phòng bếp nhỏ để ý đến y hơn, cố gắng nghĩ cách để Thẩm Úc ăn nhiều hơn chút.

Cố thái y không khuyến khích y ăn quá nhiều tổ yến và mấy đồ bổ linh tinh, dù sao thì một thân thể hao tổn lâu năm cũng sẽ không chịu nổi những gì quá bổ, vì vậy cũng chỉ có thể dần dần điều dưỡng lại.

Thẩm Úc cũng không quá thích ăn mấy đồ bổ, vì vậy Thương Quân Lẫm sẽ chọn cách đơn giản nhất, cứ mười ngày sẽ đút y ăn một ít.

"Có phải hiện tại ta đã ăn nhiều hơn lúc trước hay không? Ăn nhiều như vậy có phải sẽ béo lên hay không?" Buổi tối, Thẩm Úc nằm ở trong lồng ngực của Thương Quân Lẫm và hồi tưởng lại, y nhận ra gần đây mình đã ăn nhiều hơn, vì thế y nhíu mày lại.

"A Úc béo chỗ nào chứ?" Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi nhéo nhéo, "Cũng chưa có quá nhiều thịt."

Thẩm Úc nhìn về tay của mình, giữa y và Thương Quân Lẫm hình thành sự đối lập mãnh liệt, người phía sau mạnh mẽ lại hữu lực mà y thì lại trắng nõn thon gầy, quả thật không có nhiều thịt.

Thẩm Úc xoay người, biến thành tư thế mặt đối mặt với lồng ngực của nam nhân, y cởi bỏ trung y* trên người nam nhân, khiến hắn lộ ra một nửa ngực.(Là lớp áo trắng trắng hay có trong phim cổ trang, như đồ ngủ màu trắng ấy:v)

Trên người Thương Quân Lẫm được phủ một tầng cơ bắp rất cân xứng, trông rất gãi đúng chỗ ngứa, nhìn không quá lố, lúc hắn mặc quần áo vào thì sẽ không nhìn ra nhưng lúc không có quần áo che đậy thì có thể nhìn thấy rõ những đường cong cơ bắp của hắn.

Trên người Thẩm Úc không có chút cơ bắp nào, bởi vì nguyên nhân thân thể nên cả hai đời trên người y đều là tầng thịt mềm mại, y có hơi hâm mộ Thương Quân Lẫm nhưng lại không biết Thương Quân Lẫm yêu mỗi một chỗ trên cơ thể y.

Thẩm Úc chọc vào cơ bắp trên người Thương Quân Lẫm rồi nói: "Của bệ hạ vẫn tốt hơn."

"Nếu A Úc thích thì có thể tùy tiện nhìn, tùy tiện sờ," Thương Quân Lẫm buông cánh tay đang nắm lấy tay Thẩm Úc ra, hắn cầm lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình rồi ấn nó vào trước ngực của chính hắn, một cái tay khác của hắn vòng lấy eo của Thẩm Úc, như có thâm ý mà nói, "Trẫm yêu thích mỗi một chỗ trên người của A Úc."

Tác giả có lời muốn nói: Trong lòng bệ hạ: Cho nên ta cũng có thể tùy ý sờ ngươi sao?

Chời ơi có ai khong cíu tôyyy, cột sống tôy ỗn.

Chương thông báo nhiều lượt đọc với vote hơn truyện luôn, gớt nc mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook