Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 96

Vân Sơ Đường

15/08/2022

Thương Quân Lẫm cúi đầu rồi ngậm lấy hạt sen, hắn còn ngậm cả ngón tay của Thẩm Úc vào.

Hắn còn khẽ cắn lên nó rồi mới buông ra.

"Rất ngọt."

Chỉ là không biết hạt sen ngọt hay là thứ khác ngọt.

Thẩm Úc cứ như bị bỏng, vội rụt tay lại, dưới ánh mắt càng ngày càng mang tính xâm lược của Thương Quân Lẫm, gương mặt y cũng dần đỏ lên.

"A Úc nếm thử xem."

Nói xong, Thương Quân Lẫm cúi người, đặt thanh niên xuống dưới thân rồi hôn lên môi y.

Thẩm Úc mới vừa ăn hạt sen nên trong miệng vẫn còn mang theo vị ngọt thanh của hạt sen, cứ như là cam lộ, khiến cho nam nhân muốn mút thật mạnh.

Hạt sen thơm ngọt quanh quẩn ở giữa môi răng của hai người, Thương Quân Lẫm đè Thẩm Úc xuống để khiến cho nụ hôn này sâu hơn nữa.

Chẳng biết lá sen đã chắn qua một bên từ lúc nào, nó đã che khuất gương mặt của hai người.(Lá sen che đầu em bé)

Một nụ hôn kết thúc, Thương Quân Lẫm hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Một tay hắn vẫn đặt ở sau lưng Thẩm Úc để chống đỡ, không để y ngã xuống.

Thẩm Úc thở dốc, đuôi mắt y vẫn in lại một màu đỏ son như màu của yên chi, nhìn đến nó, ánh mắt của Thương Quân Lẫm lại càng u ám hơn.

"A Úc......"

Thẩm Úc cảm nhận được sự hứng thú của Thương Quân Lẫm liền quay đầu đi: "Bệ hạ, Mạnh công công và những người khác vẫn còn đang ở bên bờ."

"A Úc nhỏ giọng một chút thì bọn họ sẽ không phát hiện đâu." Thương Quân Lẫm giơ tay, vuốt những sợi tóc hỗn loạn trên mặt Thẩm Úc, sau khi vuốt xong, ngón tay hắn vẫn còn vương vấn không rời.

"Không được," Thẩm Úc không hề suy nghĩ mà đã từ chối, "Lần này bệ hạ lại muốn để ta nằm mấy ngày đây?"

"Lần này chắc chắn trẫm sẽ không làm giống như lần trước nữa đâu, được không A Úc?" Thương Quân Lẫm biết ngày đó mình có hơi quá đáng, ngoại trừ việc không chân chính đi vào ra thì hắn đã bắt nạt Thẩm Úc từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Thẩm Úc thử nhìn xung quanh, bọn họ đang ở một nơi được lá sen vây quanh, khá xa bờ, nếu bọn họ làm gì đó thì những người khác cũng không thể nhìn thấy.

"Không phải thái y đã nói bệ hạ phải hạn chế lại sao?" Nhớ lại đêm đó, Thẩm Úc có hơi muốn từ chối.

Y không thấy phản cảm với loại chuyện này nhưng y không thể chịu được nhiều lần như lần vậy, hay là thôi đi, thân thể y thật sự không thể chịu được những lần náo loạn của Thương Quân Lẫm.

"A Úc tính thử xem, đã bao lâu rồi trẫm không đòi náo loạn A Úc." Thương Quân Lẫm cúi đầu cọ vào người thanh niên giống như một chú chó lớn thích quấn người.

Thẩm Úc bị hắn cọ đến nỗi phiền lòng.

Hai người đang dính sát vào nhau nên dễ dàng cảm nhận được bất cứ phản ứng nào của đối phương, dường như Thương Quân Lẫm cảm nhận được cái gì đó, hắn ghé đầu lên vai Thẩm Úc rồi cười nhẹ.

"Có phải A Úc cũng muốn hay không?"

"Ta không muốn." Thẩm Úc trừng mắt liếc hắn, nếu không phải do hắn dựa lại gần rồi cọ vào người y thì y sẽ trở nên như vậy sao?

"Được rồi A Úc, trẫm bảo đảm là chỉ làm một lần thôi, được không?" Thương Quân Lẫm cứ như là không thuận theo thì sẽ không buông tha, hô hấp ấm áp phun lên bên gáy của Thẩm Úc.

Thẩm Úc bị hắn náo loạn đến nỗi không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ nói: "Chỉ một lần thôi, chỉ dùng tay."

Thương Quân Lẫm như một chú chó được cho ăn thịt, đôi mắt của hắn lập tức phát sáng.

Dù không có người chèo thuyền nhưng chiếc thuyền nhỏ vẫn nhẹ nhàng lắc lư, nó đã tạo ra từng gợn sóng nhỏ dưới chiếc thuyền.

Thẩm Úc cắn môi, không cho thanh âm phát ra, môi của nam nhân vẫn đang lưu luyến cần cổ của y liền hướng tới phía trước, nuốt lấy thanh âm sắp sửa tràn ra của y.

Mặt trời dần ngả về phía Tây.

Các cung nhân đang chờ ở bên bờ bắt đầu nôn nóng nhìn về phía giữa hồ, Mộ Tịch cũng nôn nóng nhìn qua, nhìn một hồi rồi mới hỏi: "Mạnh công công, chúng ta có nên đi tìm bệ hạ và quý quân không?"

Đã đi lâu như vậy mà sao vẫn chưa hề có chút động tĩnh nào?

Mạnh công công cũng hơi lưỡng lự, bệ hạ không phân phó nên bọn họ cũng không dám tự ý hành động.

"Chờ một chút, nếu trời tối mà bệ hạ và quý quân vẫn chưa vào đây thì sẽ phái người đi tìm."

Thân thể Thẩm Úc phập phồng và đong đưa theo con thuyền nhỏ, y mệt mỏi né tránh nụ hôn của nam nhân: "Bệ hạ đã nói chỉ làm một......"

"Trẫm đâu có nói dối đâu, A Úc ngoan nào, khép lại thêm một chút đi." Thương Quân Lẫm gặm cắn phần da thịt non mịn ở cổ vai Thẩm Úc, trầm giọng dỗ dành y.



Đúng là chưa nói dối, nhưng mà lại lâu hơn rất nhiều.

Thẩm Úc rất tức giận nên đã cắn Thương Quân Lẫm một ngụm.

Động tác của nam nhân hơi khựng lại nhưng tiếp đó hắn lại càng làm mạnh hơn.

Vào lúc Mạnh công công còn đang do dự xem có nên kêu thị vệ đi tìm người hay không thì một con thuyền nhỏ đã chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ.

Mạnh công công đi lên tiếp đón đầu tiên.

Thương Quân Lẫm ôm thanh niên đang được bao bọc bởi lớp áo ngoài màu đen xuống thuyền, Mạnh công công vội phân phó người cột thuyền nhỏ lại rồi đi ra phía sau Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ......"

"Đi về trước đã." Trong giọng nói của nam nhân lộ ra sự thoả mãn.

Mạnh công công nhận ra giờ không phải lúc thích hợp để nói liền cúi đầu, đi phía sau Thương Quân Lẫm.

Mạnh công công vô tình nhìn thấy một cánh tay rũ xuống từ trong lớp áo màu đen, trên cánh tay trắng nõn ấy còn có những vệt đỏ, thấy thế ông vội vàng dời tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn thêm nữa.

Thẩm Úc không ngủ, chỉ là chân y đang rất đau thôi, y cũng không ngờ Thương Quân Lẫm lúc nào cũng mang mấy bình thuốc đó đi.

"Sao bệ hạ lại mang cả mấy thứ này đi?"

Thẩm Úc nửa nằm ở trên giường và ngắm nghía bình ngọc trong tay, đây là lọ thuốc y lấy ra từ trong quần áo của Thương Quân Lẫm, mà một lọ thì cũng thôi đi, Thương Quân Lẫm thế mà lại mang tận mấy lọ!

Bình ngọc thon dài, lại nằm trên những ngón tay trắng nõn, dường như tất cả bọn chúng đều đang mang sự quyến rũ, lay động lòng người, Thương Quân Lẫm nghĩ đến vừa chuyện vừa nãy, đôi tay đó cũng đã nắm lấy thứ đó của hắn, da thịt ở lòng bàn tay vừa mềm lại vừa mịn, lại còn hơi lạnh......

Ăn rồi sẽ nghiện mất.

"Bệ hạ?" Thấy hắn mất tập trung, Thẩm Úc khẽ dừng động tác lại.

Thương Quân Lẫm nhỏ giọng khụ một tiếng: "Chỉ là trẫm nghĩ rằng nếu luôn mang theo thì sẽ tiện hơn."

Còn tiện cho cái gì, Thẩm Úc không muốn hỏi thêm nữa.

Đột nhiên Thương Quân Lẫm duỗi tay ra rồi nắm lấy tay Thẩm Úc, hắn cũng vây luôn chiếc bình trong tay y: "Hiện tại A Úc có khó chịu không?"

"Cũng khá ổn." Ngoài trừ cái chỗ kia.

Quả thật lúc này y thấy khá ổn, ngày hôm sau, lúc thức dậy tinh thần của Thẩm Úc vẫn rất tốt, ngoại trừ cái chỗ kia vẫn còn hơi khó chịu ra thì nếu so với lần trước thì lần này có thể nói là không có bất cứ di chứng nào.

"Công tử, bệ hạ kêu người đưa rất nhiều đài sen tới đây." Mộ Tịch dẫn những người đưa đài sen tới vào.

Quả thật rất nhiều, Thẩm Úc yên lặng đếm thử, chừng đó đủ để y ăn mấy ngày.

Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm về sức khỏe của Thẩm Úc nên ngày hôm sau hắn vẫn kêu Cố thái y tới khám cho y.

"Thân thể của quý quân không có gì đáng ngại cả." Sau khi xem xong mạch, Cố thái y nói.

Thẩm Úc cũng cảm thấy mình không có chuyện gì cả: "Ta đã nói không cần phải phiền Cố thái y tới đây rồi mà."

"Để Cố thái khám thử thì trẫm sẽ thấy yên tâm hơn."

Sau khi xong việc, Cố thái y còn bị gọi đến thư phòng để hỏi kĩ tình trạng thân thể của Thẩm Úc.

Nửa đêm, Thẩm Úc bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, Thương Quân Lẫm khẽ vỗ vào phía sau lưng y rồi nói: "Trẫm đi xem thử, ngươi cứ ngủ tiếp đi."

Nói xong, Thương Quân Lẫm khoác áo khoác rồi ra ngoài.

Thẩm Úc nằm một hồi vẫn không ngủ được liền quyết định ngồi dậy, kêu Mộ Tịch thắp đèn: "Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như là chỗ ở của vị đại thần nào đó bị cháy." Mộ Tịch vẫn hầu hạ oét ngoài phòng, nàng cũng chỉ nghe thấy tin này qua lời của một cung nhân nào đó mà thôi.

"Sao lại bị cháy?" Người ở hành cung chính là hoàng đế và các trọng thần triều đình, ai cũng có thân thể ngàn vàng cả, lúc hạ nhân làm việc cũng sẽ cẩn thận hơn, gần như không có khả năng xảy ra một chuyện lớn như vậy.

Thẩm Úc khoác áo choàng rồi đi ra bên ngoài, y liếc mắt một cái đã thấy một nơi có ánh lửa ngập trời.

"Hướng này...... Hình như là chỗ ở của các quan viên thuộc các gia tộc quyền thế." Thẩm Úc hơi lẩm bẩm.

"Đó là chỗ ở của Hộ Bộ thị lang, sao ngươi lại chạy ra đây?" Thương Quân Lẫm đi từ bên ngoài vào rồi trực tiếp kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực.

Buổi tối, nhiệt độ của hành cung khá thấp, Thẩm Úc tựa trong lồng ngực của nam nhân một hồi liền cảm thấy ấm lên: "Không ngủ được nữa nên đã ra đây xem thử."

"Đã sắp xếp người dập lửa, đừng lo lắng." Thương Quân Lẫm sờ lên mái tóc của Thẩm Úc.

Chuyện có hỏa hoạn xảy ra ở hành cung không phải là một chuyện nhỏ, bất kể là do có người làm ra hay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thì cũng đều phải tra rõ.

Thương Quân Lẫm đưa Thẩm Úc trở về phòng để y tiếp tục nghỉ ngơi, còn hắn thì lại đi gặp các đại thần.



Thừa tướng và những người khác đã chờ ở trong thư phòng được một lát, sau khi Thương Quân Lẫm tiến vào liền ngồi xuống vị trí của mình rồi lấy tay gõ lên mặt bàn: "Các ngươi nghĩ thế nào về chuyện đêm nay?"

"Đàm đại nhân bảo là do hạ nhân không cẩn thận làm ngã nến nên mới bị cháy, may mà phát hiện sớm nên đã không xảy ra quá nhiều tổn thất."

"Ai bị thương vậy?"

"Ngoại trừ Đàm tiểu thư bị thương ở mặt ra thì những người khác không có việc gì cả."

"Các ngươi cảm thấy đây là một chuyện ngoài ý muốn sao?"

"Theo thần thấy thì không giống lắm, vì sao người bị thương lại là tiểu thư của Đàm gia chứ, lại còn xảy ra sau chuyện hôm đó?"

Bởi vì Thương Quân Lẫm muốn giết gà dọa khỉ nên đã không giấu giếm những chuyện xảy ra ngày đó, hiện tại chuyện đó chỉ mới xảy ra mấy ngày mà Đàm tiểu thư suýt chút nữa đã mất mạng trong đám cháy, dù ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây không phải một chuyện trùng hợp.

Trong viện nhỏ của Đàm gia.

Đàm tiểu thư mới vừa được cứu ra khỏi đám cháy, vẫn rất sợ hãi, nàng chỉ biết dựa vào ngực của nha hoàn mình, nàng hiểu rõ hơn ai hết về việc vụ cháy ngày hôm nay có phải chỉ là một vụ cháy ngoài ý muốn hay không.

Nếu không phải do nàng đã phòng bị thì lúc này nàng đã không còn sống mà đi ra.

Nàng vuốt vào miệng vết thương còn chưa kịp xử lý ở trên mặt, trong mắt tràn đầy tối tăm.

"Thật sự là những chuyện mất mặt đều xảy ra trước mặt bệ hạ mà, không có được cái mệnh đó thì đừng có dã tâm lớn như vậy, cuối cùng cũng chỉ biết khiến cho chúng ta bị liên lụy theo," Đích nữ Đàm gia từ trên cao nhìn xuống Đàm tiểu thư, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, "Mạng ngươi quả thật rất lớn, lửa lớn như vậy mà vẫn có thể sống sót mà chạy ra."

Đàm tiểu thư yên lặng nắm chặt nắm tay.

"Cha, theo con thấy cứ trực tiếp đuổi mấy hạ nhân gây ra sai lầm kia đi là được, dù sao cũng không có người bị thương."

Đích nữ Đàm gia vẫn luôn thấy chướng mắt muội muội con vợ lẽ này, cũng không phải bởi vì đích thứ khác biệt nên ghét mà bởi vì người muội muội kia rất giống di nương kia, lúc nào cũng thích giả vờ nhu nhược. Mỗi lần bọn họ làm sai chuyện gì hoặc muốn cái gì thì chỉ cần bày ra bộ dạng như bị bắt nạt thì sẽ đạt được điều bọn họ muốn.

Lần này lá gan lại lớn hơn nữa, trực tiếp đi tới trước mặt bệ hạ để thể hiện, cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì mà dám mơ ước vị trí kia, kết quả cũng khá tốt đấy chứ, làm loạn đến nỗi khiến Đàm gia trở thành trò cười trong mắt mọi người luôn.

"Được," Hộ Bộ thị lang quát lớn, "Nhưng trước tiên cứ để lang trung khám mặt cho muội muội ngươi đã."

Hộ Bộ thị lang lười nhìn đứa con gái làm mình mất mặt kia, phất tay áo rời đi.

Chỉ mới tưởng tượng đến việc phải đi giải thích những việc này cho bệ hạ thôi mà ông ta đã thấy đau đầu.

Nhưng lại không thể không đi.

Lúc Thương Quân Lẫm trở về lần nữa thì trời cũng đã sáng, từ nửa đêm đến sáng, Thẩm Úc ngủ không ngon nên dậy rất sớm, vừa dậy thì hạ nhân đã đưa chè hạt sen lên cho y.

Hạt sen trắng như tuyết chìm nổi ở trong chén, Thẩm Úc lấy cái muỗng khảy khảy nó.

"Sao lại dậy sớm như vậy?" Thương Quân Lẫm đi vào hỏi.

"Mộ Tịch, đi lấy cho bệ hạ một chén chè đi."

Thẩm Úc phân phó xong mới trả lời vấn đề của Thương Quân Lẫm: "Không ngủ được, chuyện đó được xử lý thế nào rồi?"

"Tạm thời chỉ tra ra là một chuyện ngoài ý muốn, Hộ Bộ thị lang cũng một mực chắc chắn là do hạ nhân gây ra sai lầm, ông ta cũng không có ý định truy cứu thêm."

Thương Quân Lẫm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.

Cung nhân cũng nhanh chóng bưng chè hạt sen tới.

"Bệ hạ cũng ăn một ít đi."

Thương Quân Lẫm bưng chén chè lên, chỉ vài muỗng đã ăn xong cả chén, Thẩm Úc cũng vừa lúc ăn xong, y lấy khăn lau miệng.

"Hộ Bộ thị lang đang đứng ở đầu sóng gió, ông ta là người hy vọng chuyện này là chuyện ngoài ý muốn hơn bất cứ ai."

Thấy cung nhân đã thu dọn xong Thương Quân Lẫm liền kéo tay Thẩm Úc đi đến bên mép giường: "A Úc ngủ cũng trẫm thêm một lát đi."

Thẩm Úc nghĩ đến việc mình cũng mất ngủ hơn nửa đêm nên đã không có từ chối.

Thay quần áo xong, Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc chui vào trong ổ chăn: "Ở cùng một chỗ với A Úc vẫn là thoải mái nhất."

Được ôm một người thơm thơm mềm mềm thì cho không được làm gì hết thì Thương Quân Lẫm vẫn có thể ôm y cả ngày.

Phía bên kia.

Cửa sổ thư phòng đóng chặt, một nam tử trung niên trầm giọng hỏi: "Chuyện đó đã thế nào rồi?"

"Đại nhân cứ yên tâm, đã truyền tin tức ra bên ngoài theo yêu cầu của đại nhân, đợi trời sáng thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ đúng như mong muốn của đại nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook