Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 198: Ánh sáng le lói
Thực Lộc Khách
23/10/2024
Khanh Chu Tuyết một mình lẻ loi ở lại Hạc Y Phong mấy ngày. Thuốc thang vô dụng, trò chuyện cũng vô dụng, chứng hoang tưởng của nàng dường như càng thêm nghiêm trọng.
Qua vài ngày, Lâm Tầm Chân và Bạch Tô cuối cùng cũng nghĩ ra cách thỏa hiệp --- thay phiên nhau dỗ dành nàng, nói Vân sư thúc thích sạch sẽ, y phục dù sao cũng cần phải giặt giũ.
Khanh Chu Tuyết muôn phần không cam lòng buông tay, Lâm sư tỷ vội vàng lấy lại, bịt mũi niệm thuật chú tẩy rửa, lúc này mới loại bỏ được mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Nửa tháng đầu nàng chưa từng bước chân ra khỏi phòng, mấy hôm nay, dưới sự khuyên nhủ ôn hòa của Bạch Tô, nàng cũng thỉnh thoảng ra ngoài sân ngồi một chút.
Mỗi lần nhìn cây trước sân, nhất là khi trời đổ tuyết, nàng luôn ngẩn người rất lâu.
Có vẻ như lại đang nhớ người xưa.
Tuyết trắng xóa phủ kín núi sông, mái tóc đen nhánh như mực tàu khói, yên bình buông xõa sau lưng sư tôn.
Vân Thư Trần không nói tiếng nào, đứng từ xa, chỉ để lại một bóng lưng thướt tha, là vẻ tao nhã vốn có.
Khanh Chu Tuyết nhìn bóng người dưới gốc cây, khẽ hỏi, "Sao người không quay đầu nhìn ta?"
Chớp mắt một cái, khi hoàn hồn lại, đã thấy mình ở gốc cây đó, sư tôn đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Khanh Chu Tuyết bỗng chốc hoảng hốt, đứng dậy, muốn đuổi theo.
Bạch Tô sư tỷ đang ngồi đọc sách bên cạnh giật mình, y quyển rơi xuống đùi, nàng kéo tay áo Khanh Chu Tuyết, "Sư muội?"
Khanh Chu Tuyết chưa đi được mấy bước, bị người ta kéo lại, rồi lại không thấy bóng dáng ai, bước chân không khỏi chậm lại.
Nàng đứng tại chỗ, "... Sư tôn đâu?"
Bạch Tô ở trong lòng thở dài, thành thạo an ủi nàng, "Vân sư thúc đi xa rồi, e là phải một lúc mới về. Ngươi cứ yên tâm chờ người quay lại."
Cũng chỉ có nói như vậy, tâm trạng của Khanh Chu Tuyết mới ổn định hơn một chút. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống lại, từ từ nhắm mắt. Lúc nàng không động đậy, không nói năng, nhìn vẫn còn bình thường.
Bạch Tô nhìn nàng một lát, thu hồi ánh mắt, lại nhìn sách, nhưng tâm khó mà tĩnh lại.
Bây giờ một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp cũng không có, chẳng lẽ thật sự phải lừa nàng cả đời sao.
"Khanh nhi."
Khanh Chu Tuyết nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng, thanh thoát, lông mi nàng khẽ run, bỗng nhiên ngước lên, đôi mắt lại ánh lên tia sáng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cánh cửa sân khẽ mở.
Một nữ nhân tuyệt sắc giai nhân từ phía sau bước ra, mỗi bước đi như hoa sen nở rộ, tựa như cắt một tia tà dương của Hạc Y Phong khoác lên người.
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, mắt không rời.
Bạch Tô cũng sững sờ, nàng không thể tin được nhìn nữ nhân giống Vân sư thúc mười phần trước mặt, "Cái này... Cái này..."
Chẳng lẽ nàng cũng hoa mắt rồi sao?
"Vân Thư Trần" còn chưa kịp nói gì thì đã bị người trước mặt đột ngột ôm chầm lấy, hơi thở khó chịu của người tu đạo phả vào khắp người. Nàng cứng đờ cả người, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng Khanh Chu Tuyết, "Ngươi... Buông ta ra trước đã."
"Vân Thư Trần" mấp máy môi với Bạch Tô --- hai chữ "Phạm Âm".
Bạch Tô bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào nàng ngửi thấy mùi ma khí nồng nặc trên người này.
Chắc chắn không phải Vân Thư Trần đích thân đến rồi.
Nếu là thật thì tốt biết mấy.
Bạch Tô không đành lòng liếc nhìn Khanh Chu Tuyết, đôi mắt đen láy của sư muội tràn ngập niềm vui chân thành.
Nhưng Phạm Âm vạn lần không ngờ rằng, huyễn thuật mà nàng dày công tu luyện lại bị nhìn thấu nhanh như vậy. Khanh Chu Tuyết ôm nàng, có lẽ là cảm thấy trong hơi thở không còn chút dấu vết nào của sư tôn.
Vẻ mặt Khanh Chu Tuyết cứng đờ, niềm vui sướng như bị dội một gáo nước lạnh, vụt tắt.
Khanh Chu Tuyết đẩy người kia ra, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nàng."
Phạm Âm thở dài, hóa thành hình dạng của chính mình.
Nàng liếc nhìn Khanh Chu Tuyết, điên cuồng đến mức này... Vậy mà vẫn có thể nhận ra, thật không dễ dàng.
Di mẫu đã rời đi, Phạm Âm trở về ngồi vào vị trí Ma chủ một cách ung dung tự tại.
Đêm khuya thanh vắng, nàng nắm chặt viên thuốc dưỡng nhan trong tay, lòng cảm thấy áy náy --- nếu không có Vân Thư Trần, nàng đã chết từ lâu ở một xó xỉnh nào đó, làm sao có được phong quang như ngày hôm nay.
Nhưng người chết không thể sống lại.
Nàng không còn cách nào báo đáp Vân Thư Trần, chỉ có thể trả ơn này cho đồ nhi mà nàng ta yêu quý nhất lúc sinh thời.
Nàng quyết tâm phải chữa khỏi cho Khanh Chu Tuyết.
Mềm mỏng không được, vậy thì dùng biện pháp mạnh.
Nàng không giống như những sư tỷ muội của Khanh Chu Tuyết, chỉ cần có thể đánh thức người, Phạm Âm không quan tâm đến thủ đoạn.
Phạm Âm nhẹ nhàng búng ngón tay, Thanh Sương kiếm đã rỉ sét, biến thành sắt vụn bay lên khỏi bàn đá bên cạnh, rơi xuống trước mặt Khanh Chu Tuyết.
"Là thanh kiếm này phải không?"
Nàng nói, "Nhớ ra rồi chứ?"
Phạm Âm nghiêng đầu: "Cầm lấy nó, đấu với ta một trận, thắng thì ta sẽ trả sư tôn cho ngươi. Thế nào?"
Khanh Chu Tuyết mấy lần muốn đưa tay về phía Thanh Sương kiếm, nhưng không hiểu sao, càng đến gần nó, nàng càng run rẩy dữ dội.
Tại sao?
Khanh Chu Tuyết nắm lấy cổ tay mình, ép buộc bản thân nhấc thanh sắt vụn kia lên, nhưng ngay khi chạm vào cảm giác lạnh lẽo đó, nàng lại như bị bỏng mà rụt tay về.
"Thanh kiếm này không được."
Phạm Âm dùng mũi chân đẩy thanh kiếm ra xa, nàng từ trong tay áo lại rút ra một thanh kiếm khác, ném xuống đất, vang lên một tiếng leng keng.
"Đổi một thanh khác."
Khanh Chu Tuyết không có phản ứng gì.
"Nếu ngươi không ra tay, vậy để ta."
Ánh mắt Phạm Âm trở nên u ám, nàng đưa tay chỉ xuống đất, dùng ma khí cuốn thanh kiếm lên, không phân biệt phải trái, đâm thẳng về phía Khanh Chu Tuyết.
Phàm là người có chút võ nghệ, khi gặp vật sắc nhọn bay tới, đều sẽ né tránh --- đây là bản năng.
Không ngờ Khanh Chu Tuyết không né không tránh, mặc cho nàng ta đâm mũi kiếm vào người.
Trong mắt nàng luôn chứa đựng một nỗi bi thương tĩnh lặng, ngoài ra, không nhìn ra bất kỳ dao động nào khác.
"Rốt cuộc ngươi đang trốn tránh điều gì?" Phạm Âm thản nhiên nói, "Nàng ta chết rồi, ngươi cứ mãi sống như kẻ vô dụng thế này sao?"
Khanh Chu Tuyết mím chặt môi, "Sư tôn nàng..."
"Câm miệng!" Phạm Âm đột nhiên mở to mắt, lạnh giọng ngắt lời, "Nàng chính là đã chết rồi! Ngươi cứu cả thiên hạ, nàng lại dùng mạng mình để đổi lấy một mạng cho ngươi! Nếu trong lòng ngươi còn một chút lương tri, cũng nên mang theo phần của sư tôn ngươi mà sống cho tốt, sa đọa thành ra thế này, ngươi có thấy có lỗi với nàng không?"
Phạm Âm cười nhạo một tiếng, cố ý nói, "Nhưng mà theo ta thấy, nàng chẳng có gì đáng thương hại cả, nghe nói lúc trẻ còn giết rất nhiều người, bây giờ tự mình có mắt như mù không nhận ra người, rơi vào kết cục ngày hôm nay..."
Bạch Tô rút thanh kiếm trên vai Khanh Chu Tuyết ra, nàng nhìn vết thương liền khép lại, rồi nhìn dọc theo tay áo, thấy tay Khanh Chu Tuyết buông thõng bên người, dần dần nắm chặt thành quyền.
Bạch Tô cầu xin, "Đừng nói nữa... Đừng kích động sư muội nữa!"
Phạm Âm cười phá lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta cứ muốn nói đấy. Tất cả đều là báo ứng nàng tự chuốc lấy."
"Đều là đáng đời."
"Đáng đời nàng chết thảm như vậy!"
Vừa dứt lời, một luồng gió mạnh ập đến trước mặt Phạm Âm, thanh trường kiếm ba thước vút lên khỏi mặt đất, một thanh kiếm băng trong suốt ngưng tụ thành hình trong chớp mắt, dừng lại cách cổ họng nàng vài tấc.
Lưng nàng lạnh toát, mồ hôi túa ra.
"Ngươi dám nói thêm một chữ về nàng nữa, ta sẽ..."
Âm cuối trong trẻo kéo dài, run rẩy vì hơi thở không ổn định.
Khi mồ hôi lạnh trên trán Phạm Âm chảy xuống cổ, lưỡi kiếm băng của Khanh Chu Tuyết đã đâm vào vai nàng một tấc.
Lần đầu tiên khi hai người nhìn thẳng vào mắt nhau ở khoảng cách gần như vậy, Phạm Âm mới thấy trên gương mặt lãnh đạm của nàng ta xuất hiện những biểu cảm phong phú và phức tạp đến thế, trong đôi mắt đen láy vô hồn kia, cuối cùng cũng dấy lên một cơn sóng gió kinh hoàng.
Giận dữ tột độ.
Hay là, một nỗi bi ai bất lực.
Phạm Âm mở to mắt, chớp chớp, thử thăm dò, "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Bạch Tô nhìn nghiêng mặt Khanh Chu Tuyết, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là niềm vui mừng khôn xiết.
Lưỡi băng dần dần yếu đi, theo tay Khanh Chu Tuyết buông lỏng, rơi xuống đất.
Vỡ thành bốn năm mảnh, vụn băng văng tung tóe.
***
Những ngày này, Khanh Chu Tuyết cứ mãi chìm đắm trong những ký ức chập chờn.
Tối tăm có, sáng rực có, và cả những mảng ký ức nhuốm màu máu tanh.
Nàng xem nơi đất khách quê người thành quê hương, biến con đường đến thành con đường về, sống ngày hôm nay như thể quá khứ, cứ ngơ ngẩn như một hồn ma lạc lối.
Bởi vì trái tim nàng không thuộc về trần thế, không thuộc về tiên lộ, cũng chẳng thuộc về nơi này.
Nó ở lại trong trận tuyết của tiết đầu xuân năm ấy.
"... Ngươi cứu cả thiên hạ, nhưng nàng lại dùng mạng sống của mình để cứu lấy một mình ngươi."
Câu nói của Phạm Âm như tiếng sấm bên tai, đâm thẳng vào vết thương được che giấu kỹ càng nhất trên người nàng, giống như một cú đánh chí mạng khiến máu mủ tuôn trào, đau đớn như bị khoét đi một mảnh thân thể.
Khanh Chu Tuyết nhớ lại từng suy nghĩ trong lòng, muốn vì sư tôn mà dựng nên một góc bình yên ấm áp giữa thời loạn thế. Đúng như những gì đã nghĩ năm xưa, nàng sẽ trở thành thanh bảo kiếm sắc bén nhất trong tay người.
Vì điều này, nàng từ bỏ tất cả những thứ mình trân trọng, thậm chí là tình cảm khó khăn lắm mới có được. Trải qua muôn vàn trắc trở, nàng bước lên con đường tu hành Vô Tình Đạo. Thế sự thăng trầm, ngoảnh đầu nhìn lại, không ngờ chính mình mới là nguyên nhân lớn nhất khiến sư tôn bị tổn thương.
Vô Tình Đạo. Vừa là tịch diệt, cũng vừa không phải tịch diệt.
Khi nàng thật sự hiểu được câu này, mới biết Vô Tình Đạo là một công pháp tàn nhẫn đến nhường nào.
Đến khi tìm lại được tình cảm năm xưa đã vứt bỏ, hiểu được thất tình lục dục, thì lại chẳng còn người để yêu.
Từ khi Phạm Âm rời đi, chỉ ba ngày sau, trong Xuân Thu Điện của Thái Sơ Cảnh, lần đầu tiên nghênh đón bóng dáng Khanh chưởng môn.
Thế nhưng sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng nói ra lại là quyết định sửa đổi luật lệ của Thái Sơ Cảnh, sau đó giao lại vị trí chưởng môn cho Lâm Tầm Chân.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, đều cảm thấy hiện giờ môn phái trên dưới đang khôi phục, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại lập chưởng môn mới... Lại cần một phen sắp xếp, còn phải cử hành điển lễ rất lâu. Chưởng môn mới làm quen với công việc cũng cần một khoảng thời gian, thật sự có chút bận rộn.
Tiếc rằng Khanh chưởng môn đã quyết tâm.
Nàng thậm chí còn giao cả kiếm Vô Phong, tượng trưng cho quyền lực của chưởng môn, cho Lâm Tầm Chân.
Năm xưa Khanh Chu Tuyết không để nàng công khai nhúng tay vào việc thu thập linh căn, chính là vì ngày hôm nay.
Lâm sư tỷ khi còn trẻ thường theo chân vị chưởng môn tiền nhiệm, nên rất thông thuộc việc nội bộ của tông môn, lại có uy vọng trong lòng chúng đệ tử.
Trừ bỏ việc không phải là kiếm tu, nàng quả thực là ứng cử viên thích hợp nhất. Mà giờ đây, Khanh Chu Tuyết bất chấp sự phản đối của mọi người, gạt bỏ hoàn toàn quy định này, đường đường chính chính mở một con đường mới. Khanh Chu Tuyết giải quyết chuyện này không mất mấy ngày, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, nàng chỉ gọi riêng Lâm Tầm Chân đến.
Nửa đêm.
Trên Hạc Y Phong, đỉnh Nhất Mộng Nhai.
Mây mù xa xa tăm tối, hòa vào màn đêm đen đặc, từng mảng từng mảng nối liền nhau, đều là màu mực.
Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời.
Lâm Tầm Chân mở lời hỏi nàng, "Sư muội, vì sao ngươi lại truyền vị trí chưởng môn cho ta?"
Lâm Tầm Chân nhìn người thiếu nữ dưới ánh trăng, y phục nàng mỏng manh như mây khói, cũng giống như áng mây trắng khó nắm bắt trên núi, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Nàng luôn có một dự cảm không rõ ràng, rằng khoảnh khắc tiếp theo, Khanh Chu Tuyết sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng mà... Nàng ta còn có thể đi đâu nữa chứ?
Gió đêm thổi tung mái tóc Khanh Chu Tuyết, nàng im lặng một lát, cuối cùng xoay người lại, nhưng không trả lời câu hỏi của Lâm Tầm Chân, mà ngược lại hỏi, "Người đời đều biết chuyện cũ không thể níu kéo, nếu như sư tỷ có chuyện hối hận không kịp làm, ngươi có quay về quá khứ để cứu vãn không?"
Lâm Tầm Chân trong lòng kinh ngạc, "Không."
"Vì sao?"
Nàng ta mỉm cười, "Bởi vì thật sự không có, từ nhỏ đến lớn, mỗi bước đi ta đều thận trọng, vì vậy không thể tưởng tượng được cảm giác đó là gì."
Khanh Chu Tuyết ngẩn người, khẽ nói: "... Năm đó ta cũng vậy, còn từng khuyên nhủ nàng như thế."
Thế nhưng từ khi ứng nghiệm lên chính mình, nàng lại khó lòng nói với sư tôn những lời vô lực ấy.
"Sư tỷ sẽ là một chưởng môn tốt, thích hợp hơn ta nhiều."
Khanh Chu Tuyết xoay người, trong đêm tối khẽ nhếch khóe miệng.
"... Vậy từ biệt tại đây."
Trong mắt nàng có thứ gì đó trở nên kiên định, được ánh sáng le lói nắm chặt trong lòng bàn tay chiếu rọi.
Lâm Tầm Chân ngẩn ngươi, vừa đưa tay ra, lại không chạm được vào một chút nào của nàng. Khanh Chu Tuyết hai tay nâng Tinh Toại, từ trên Nhất Mộng Nhai, không chút lưu luyến nhảy xuống. Như một con chim trắng thu cánh, rơi vào biển mây vô biên vô tận.
Giờ khắc này gió núi nổi lên, mây mù bốc lên, cả người nàng bay bay, như thật sự từ đây vũ hóa phi thăng.
Trăng trên trời vẫn lặng lẽ treo.
Tay Lâm Tầm Chân lơ lửng giữa không trung, nàng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, nhưng lại không tìm được bóng dáng Khanh Chu Tuyết nữa.
Qua vài ngày, Lâm Tầm Chân và Bạch Tô cuối cùng cũng nghĩ ra cách thỏa hiệp --- thay phiên nhau dỗ dành nàng, nói Vân sư thúc thích sạch sẽ, y phục dù sao cũng cần phải giặt giũ.
Khanh Chu Tuyết muôn phần không cam lòng buông tay, Lâm sư tỷ vội vàng lấy lại, bịt mũi niệm thuật chú tẩy rửa, lúc này mới loại bỏ được mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
Nửa tháng đầu nàng chưa từng bước chân ra khỏi phòng, mấy hôm nay, dưới sự khuyên nhủ ôn hòa của Bạch Tô, nàng cũng thỉnh thoảng ra ngoài sân ngồi một chút.
Mỗi lần nhìn cây trước sân, nhất là khi trời đổ tuyết, nàng luôn ngẩn người rất lâu.
Có vẻ như lại đang nhớ người xưa.
Tuyết trắng xóa phủ kín núi sông, mái tóc đen nhánh như mực tàu khói, yên bình buông xõa sau lưng sư tôn.
Vân Thư Trần không nói tiếng nào, đứng từ xa, chỉ để lại một bóng lưng thướt tha, là vẻ tao nhã vốn có.
Khanh Chu Tuyết nhìn bóng người dưới gốc cây, khẽ hỏi, "Sao người không quay đầu nhìn ta?"
Chớp mắt một cái, khi hoàn hồn lại, đã thấy mình ở gốc cây đó, sư tôn đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Khanh Chu Tuyết bỗng chốc hoảng hốt, đứng dậy, muốn đuổi theo.
Bạch Tô sư tỷ đang ngồi đọc sách bên cạnh giật mình, y quyển rơi xuống đùi, nàng kéo tay áo Khanh Chu Tuyết, "Sư muội?"
Khanh Chu Tuyết chưa đi được mấy bước, bị người ta kéo lại, rồi lại không thấy bóng dáng ai, bước chân không khỏi chậm lại.
Nàng đứng tại chỗ, "... Sư tôn đâu?"
Bạch Tô ở trong lòng thở dài, thành thạo an ủi nàng, "Vân sư thúc đi xa rồi, e là phải một lúc mới về. Ngươi cứ yên tâm chờ người quay lại."
Cũng chỉ có nói như vậy, tâm trạng của Khanh Chu Tuyết mới ổn định hơn một chút. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống lại, từ từ nhắm mắt. Lúc nàng không động đậy, không nói năng, nhìn vẫn còn bình thường.
Bạch Tô nhìn nàng một lát, thu hồi ánh mắt, lại nhìn sách, nhưng tâm khó mà tĩnh lại.
Bây giờ một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp cũng không có, chẳng lẽ thật sự phải lừa nàng cả đời sao.
"Khanh nhi."
Khanh Chu Tuyết nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng, thanh thoát, lông mi nàng khẽ run, bỗng nhiên ngước lên, đôi mắt lại ánh lên tia sáng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cánh cửa sân khẽ mở.
Một nữ nhân tuyệt sắc giai nhân từ phía sau bước ra, mỗi bước đi như hoa sen nở rộ, tựa như cắt một tia tà dương của Hạc Y Phong khoác lên người.
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, mắt không rời.
Bạch Tô cũng sững sờ, nàng không thể tin được nhìn nữ nhân giống Vân sư thúc mười phần trước mặt, "Cái này... Cái này..."
Chẳng lẽ nàng cũng hoa mắt rồi sao?
"Vân Thư Trần" còn chưa kịp nói gì thì đã bị người trước mặt đột ngột ôm chầm lấy, hơi thở khó chịu của người tu đạo phả vào khắp người. Nàng cứng đờ cả người, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng Khanh Chu Tuyết, "Ngươi... Buông ta ra trước đã."
"Vân Thư Trần" mấp máy môi với Bạch Tô --- hai chữ "Phạm Âm".
Bạch Tô bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào nàng ngửi thấy mùi ma khí nồng nặc trên người này.
Chắc chắn không phải Vân Thư Trần đích thân đến rồi.
Nếu là thật thì tốt biết mấy.
Bạch Tô không đành lòng liếc nhìn Khanh Chu Tuyết, đôi mắt đen láy của sư muội tràn ngập niềm vui chân thành.
Nhưng Phạm Âm vạn lần không ngờ rằng, huyễn thuật mà nàng dày công tu luyện lại bị nhìn thấu nhanh như vậy. Khanh Chu Tuyết ôm nàng, có lẽ là cảm thấy trong hơi thở không còn chút dấu vết nào của sư tôn.
Vẻ mặt Khanh Chu Tuyết cứng đờ, niềm vui sướng như bị dội một gáo nước lạnh, vụt tắt.
Khanh Chu Tuyết đẩy người kia ra, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nàng."
Phạm Âm thở dài, hóa thành hình dạng của chính mình.
Nàng liếc nhìn Khanh Chu Tuyết, điên cuồng đến mức này... Vậy mà vẫn có thể nhận ra, thật không dễ dàng.
Di mẫu đã rời đi, Phạm Âm trở về ngồi vào vị trí Ma chủ một cách ung dung tự tại.
Đêm khuya thanh vắng, nàng nắm chặt viên thuốc dưỡng nhan trong tay, lòng cảm thấy áy náy --- nếu không có Vân Thư Trần, nàng đã chết từ lâu ở một xó xỉnh nào đó, làm sao có được phong quang như ngày hôm nay.
Nhưng người chết không thể sống lại.
Nàng không còn cách nào báo đáp Vân Thư Trần, chỉ có thể trả ơn này cho đồ nhi mà nàng ta yêu quý nhất lúc sinh thời.
Nàng quyết tâm phải chữa khỏi cho Khanh Chu Tuyết.
Mềm mỏng không được, vậy thì dùng biện pháp mạnh.
Nàng không giống như những sư tỷ muội của Khanh Chu Tuyết, chỉ cần có thể đánh thức người, Phạm Âm không quan tâm đến thủ đoạn.
Phạm Âm nhẹ nhàng búng ngón tay, Thanh Sương kiếm đã rỉ sét, biến thành sắt vụn bay lên khỏi bàn đá bên cạnh, rơi xuống trước mặt Khanh Chu Tuyết.
"Là thanh kiếm này phải không?"
Nàng nói, "Nhớ ra rồi chứ?"
Phạm Âm nghiêng đầu: "Cầm lấy nó, đấu với ta một trận, thắng thì ta sẽ trả sư tôn cho ngươi. Thế nào?"
Khanh Chu Tuyết mấy lần muốn đưa tay về phía Thanh Sương kiếm, nhưng không hiểu sao, càng đến gần nó, nàng càng run rẩy dữ dội.
Tại sao?
Khanh Chu Tuyết nắm lấy cổ tay mình, ép buộc bản thân nhấc thanh sắt vụn kia lên, nhưng ngay khi chạm vào cảm giác lạnh lẽo đó, nàng lại như bị bỏng mà rụt tay về.
"Thanh kiếm này không được."
Phạm Âm dùng mũi chân đẩy thanh kiếm ra xa, nàng từ trong tay áo lại rút ra một thanh kiếm khác, ném xuống đất, vang lên một tiếng leng keng.
"Đổi một thanh khác."
Khanh Chu Tuyết không có phản ứng gì.
"Nếu ngươi không ra tay, vậy để ta."
Ánh mắt Phạm Âm trở nên u ám, nàng đưa tay chỉ xuống đất, dùng ma khí cuốn thanh kiếm lên, không phân biệt phải trái, đâm thẳng về phía Khanh Chu Tuyết.
Phàm là người có chút võ nghệ, khi gặp vật sắc nhọn bay tới, đều sẽ né tránh --- đây là bản năng.
Không ngờ Khanh Chu Tuyết không né không tránh, mặc cho nàng ta đâm mũi kiếm vào người.
Trong mắt nàng luôn chứa đựng một nỗi bi thương tĩnh lặng, ngoài ra, không nhìn ra bất kỳ dao động nào khác.
"Rốt cuộc ngươi đang trốn tránh điều gì?" Phạm Âm thản nhiên nói, "Nàng ta chết rồi, ngươi cứ mãi sống như kẻ vô dụng thế này sao?"
Khanh Chu Tuyết mím chặt môi, "Sư tôn nàng..."
"Câm miệng!" Phạm Âm đột nhiên mở to mắt, lạnh giọng ngắt lời, "Nàng chính là đã chết rồi! Ngươi cứu cả thiên hạ, nàng lại dùng mạng mình để đổi lấy một mạng cho ngươi! Nếu trong lòng ngươi còn một chút lương tri, cũng nên mang theo phần của sư tôn ngươi mà sống cho tốt, sa đọa thành ra thế này, ngươi có thấy có lỗi với nàng không?"
Phạm Âm cười nhạo một tiếng, cố ý nói, "Nhưng mà theo ta thấy, nàng chẳng có gì đáng thương hại cả, nghe nói lúc trẻ còn giết rất nhiều người, bây giờ tự mình có mắt như mù không nhận ra người, rơi vào kết cục ngày hôm nay..."
Bạch Tô rút thanh kiếm trên vai Khanh Chu Tuyết ra, nàng nhìn vết thương liền khép lại, rồi nhìn dọc theo tay áo, thấy tay Khanh Chu Tuyết buông thõng bên người, dần dần nắm chặt thành quyền.
Bạch Tô cầu xin, "Đừng nói nữa... Đừng kích động sư muội nữa!"
Phạm Âm cười phá lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta cứ muốn nói đấy. Tất cả đều là báo ứng nàng tự chuốc lấy."
"Đều là đáng đời."
"Đáng đời nàng chết thảm như vậy!"
Vừa dứt lời, một luồng gió mạnh ập đến trước mặt Phạm Âm, thanh trường kiếm ba thước vút lên khỏi mặt đất, một thanh kiếm băng trong suốt ngưng tụ thành hình trong chớp mắt, dừng lại cách cổ họng nàng vài tấc.
Lưng nàng lạnh toát, mồ hôi túa ra.
"Ngươi dám nói thêm một chữ về nàng nữa, ta sẽ..."
Âm cuối trong trẻo kéo dài, run rẩy vì hơi thở không ổn định.
Khi mồ hôi lạnh trên trán Phạm Âm chảy xuống cổ, lưỡi kiếm băng của Khanh Chu Tuyết đã đâm vào vai nàng một tấc.
Lần đầu tiên khi hai người nhìn thẳng vào mắt nhau ở khoảng cách gần như vậy, Phạm Âm mới thấy trên gương mặt lãnh đạm của nàng ta xuất hiện những biểu cảm phong phú và phức tạp đến thế, trong đôi mắt đen láy vô hồn kia, cuối cùng cũng dấy lên một cơn sóng gió kinh hoàng.
Giận dữ tột độ.
Hay là, một nỗi bi ai bất lực.
Phạm Âm mở to mắt, chớp chớp, thử thăm dò, "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Bạch Tô nhìn nghiêng mặt Khanh Chu Tuyết, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là niềm vui mừng khôn xiết.
Lưỡi băng dần dần yếu đi, theo tay Khanh Chu Tuyết buông lỏng, rơi xuống đất.
Vỡ thành bốn năm mảnh, vụn băng văng tung tóe.
***
Những ngày này, Khanh Chu Tuyết cứ mãi chìm đắm trong những ký ức chập chờn.
Tối tăm có, sáng rực có, và cả những mảng ký ức nhuốm màu máu tanh.
Nàng xem nơi đất khách quê người thành quê hương, biến con đường đến thành con đường về, sống ngày hôm nay như thể quá khứ, cứ ngơ ngẩn như một hồn ma lạc lối.
Bởi vì trái tim nàng không thuộc về trần thế, không thuộc về tiên lộ, cũng chẳng thuộc về nơi này.
Nó ở lại trong trận tuyết của tiết đầu xuân năm ấy.
"... Ngươi cứu cả thiên hạ, nhưng nàng lại dùng mạng sống của mình để cứu lấy một mình ngươi."
Câu nói của Phạm Âm như tiếng sấm bên tai, đâm thẳng vào vết thương được che giấu kỹ càng nhất trên người nàng, giống như một cú đánh chí mạng khiến máu mủ tuôn trào, đau đớn như bị khoét đi một mảnh thân thể.
Khanh Chu Tuyết nhớ lại từng suy nghĩ trong lòng, muốn vì sư tôn mà dựng nên một góc bình yên ấm áp giữa thời loạn thế. Đúng như những gì đã nghĩ năm xưa, nàng sẽ trở thành thanh bảo kiếm sắc bén nhất trong tay người.
Vì điều này, nàng từ bỏ tất cả những thứ mình trân trọng, thậm chí là tình cảm khó khăn lắm mới có được. Trải qua muôn vàn trắc trở, nàng bước lên con đường tu hành Vô Tình Đạo. Thế sự thăng trầm, ngoảnh đầu nhìn lại, không ngờ chính mình mới là nguyên nhân lớn nhất khiến sư tôn bị tổn thương.
Vô Tình Đạo. Vừa là tịch diệt, cũng vừa không phải tịch diệt.
Khi nàng thật sự hiểu được câu này, mới biết Vô Tình Đạo là một công pháp tàn nhẫn đến nhường nào.
Đến khi tìm lại được tình cảm năm xưa đã vứt bỏ, hiểu được thất tình lục dục, thì lại chẳng còn người để yêu.
Từ khi Phạm Âm rời đi, chỉ ba ngày sau, trong Xuân Thu Điện của Thái Sơ Cảnh, lần đầu tiên nghênh đón bóng dáng Khanh chưởng môn.
Thế nhưng sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên nàng nói ra lại là quyết định sửa đổi luật lệ của Thái Sơ Cảnh, sau đó giao lại vị trí chưởng môn cho Lâm Tầm Chân.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, đều cảm thấy hiện giờ môn phái trên dưới đang khôi phục, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại lập chưởng môn mới... Lại cần một phen sắp xếp, còn phải cử hành điển lễ rất lâu. Chưởng môn mới làm quen với công việc cũng cần một khoảng thời gian, thật sự có chút bận rộn.
Tiếc rằng Khanh chưởng môn đã quyết tâm.
Nàng thậm chí còn giao cả kiếm Vô Phong, tượng trưng cho quyền lực của chưởng môn, cho Lâm Tầm Chân.
Năm xưa Khanh Chu Tuyết không để nàng công khai nhúng tay vào việc thu thập linh căn, chính là vì ngày hôm nay.
Lâm sư tỷ khi còn trẻ thường theo chân vị chưởng môn tiền nhiệm, nên rất thông thuộc việc nội bộ của tông môn, lại có uy vọng trong lòng chúng đệ tử.
Trừ bỏ việc không phải là kiếm tu, nàng quả thực là ứng cử viên thích hợp nhất. Mà giờ đây, Khanh Chu Tuyết bất chấp sự phản đối của mọi người, gạt bỏ hoàn toàn quy định này, đường đường chính chính mở một con đường mới. Khanh Chu Tuyết giải quyết chuyện này không mất mấy ngày, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, nàng chỉ gọi riêng Lâm Tầm Chân đến.
Nửa đêm.
Trên Hạc Y Phong, đỉnh Nhất Mộng Nhai.
Mây mù xa xa tăm tối, hòa vào màn đêm đen đặc, từng mảng từng mảng nối liền nhau, đều là màu mực.
Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời.
Lâm Tầm Chân mở lời hỏi nàng, "Sư muội, vì sao ngươi lại truyền vị trí chưởng môn cho ta?"
Lâm Tầm Chân nhìn người thiếu nữ dưới ánh trăng, y phục nàng mỏng manh như mây khói, cũng giống như áng mây trắng khó nắm bắt trên núi, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Nàng luôn có một dự cảm không rõ ràng, rằng khoảnh khắc tiếp theo, Khanh Chu Tuyết sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng mà... Nàng ta còn có thể đi đâu nữa chứ?
Gió đêm thổi tung mái tóc Khanh Chu Tuyết, nàng im lặng một lát, cuối cùng xoay người lại, nhưng không trả lời câu hỏi của Lâm Tầm Chân, mà ngược lại hỏi, "Người đời đều biết chuyện cũ không thể níu kéo, nếu như sư tỷ có chuyện hối hận không kịp làm, ngươi có quay về quá khứ để cứu vãn không?"
Lâm Tầm Chân trong lòng kinh ngạc, "Không."
"Vì sao?"
Nàng ta mỉm cười, "Bởi vì thật sự không có, từ nhỏ đến lớn, mỗi bước đi ta đều thận trọng, vì vậy không thể tưởng tượng được cảm giác đó là gì."
Khanh Chu Tuyết ngẩn người, khẽ nói: "... Năm đó ta cũng vậy, còn từng khuyên nhủ nàng như thế."
Thế nhưng từ khi ứng nghiệm lên chính mình, nàng lại khó lòng nói với sư tôn những lời vô lực ấy.
"Sư tỷ sẽ là một chưởng môn tốt, thích hợp hơn ta nhiều."
Khanh Chu Tuyết xoay người, trong đêm tối khẽ nhếch khóe miệng.
"... Vậy từ biệt tại đây."
Trong mắt nàng có thứ gì đó trở nên kiên định, được ánh sáng le lói nắm chặt trong lòng bàn tay chiếu rọi.
Lâm Tầm Chân ngẩn ngươi, vừa đưa tay ra, lại không chạm được vào một chút nào của nàng. Khanh Chu Tuyết hai tay nâng Tinh Toại, từ trên Nhất Mộng Nhai, không chút lưu luyến nhảy xuống. Như một con chim trắng thu cánh, rơi vào biển mây vô biên vô tận.
Giờ khắc này gió núi nổi lên, mây mù bốc lên, cả người nàng bay bay, như thật sự từ đây vũ hóa phi thăng.
Trăng trên trời vẫn lặng lẽ treo.
Tay Lâm Tầm Chân lơ lửng giữa không trung, nàng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, nhưng lại không tìm được bóng dáng Khanh Chu Tuyết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.