Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 104
Thực Lộc Khách
22/08/2024
Đêm qua mưa thưa gió mạnh
Mưa đêm qua hình như càng lúc càng to, đánh cong cả những cành hoa đang hé nở trong sân. Mãi đến sáng nay, khi trời hửng sáng, mới không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Khi Vân Thư Trần tỉnh dậy, Khanh Chu Tuyết như thường lệ vẫn dựa vào người nàng, hẳn là đã tỉnh rồi, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cử động cổ tay, thấy hơi nhức mỏi. Chậm rãi chống tay ngồi dậy, lại thấy eo cũng hơi đau. Nàng khẽ rên một tiếng, cử động thêm một chút nữa, cả người như muốn tan ra, từng khúc xương vẫn còn mềm nhũn.
"Sư tôn, hôm qua chúng ta đều quên mất."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của đồ nhi, mang theo một chút hối hận.
"Quên cái gì?"
Vân Thư Trần xoa xoa mi tâm, dường như vẫn còn hơi buồn ngủ, nửa dựa vào đầu giường để tỉnh táo lại.
"Quên vận công song tu."
Đêm qua, trong nửa đầu, Khanh Chu Tuyết bị Vân Thư Trần trêu chọc đến thất điên bát đảo, ý nghĩ vận công giải độc chợt lóe lên rồi vụt tắt trong sự dịu dàng của sư tôn. Sau đó, Vân Thư Trần có lấp lửng nhắc đến chuyện "Độc phát", nhưng không biết vì sao, Khanh Chu Tuyết lại mơ màng ôm chầm lấy nàng, chìm nổi mấy bận, chẳng còn biết đâu là phương hướng.
Nàng vậy mà lại quên sạch chuyện quan trọng này.
Hai người chỉ mải mê vui vẻ, đắm chìm trong hoan lạc.
Vân Thư Trần khẽ giật mình, lát sau cong môi, cố ý thở dài, "Vậy phải làm sao bây giờ, đành đợi lần sau thôi. Khanh nhi chớ có quên nữa."
"Nhưng lần sau..."
Vân Thư Trần liếc nhìn nàng một cái, "Hôm nay nghỉ ngơi."
Nếu nàng nhớ không lầm, hôm qua bản thân mình chìm đắm đến cuối cùng, đã là mê man không rõ, hẳn là suýt nữa đã ngất đi. Hình như còn bất cẩn ngất xỉu giữa chừng khi đang định hôn người kia.
Vân Thư Trần có chút khó chịu xoay xoay cổ tay, chỉ cần nàng hơi dùng sức, cổ tay cùng với ngón trỏ sẽ khẽ run lên.
Lần đầu tiên, Vân Thư Trần cảm thấy, mình quả thật nên đi lại nhiều hơn rồi.
Cổ nàng còn lưu lại một vài dấu vết mờ nhạt, hôm nay e là không tiện gặp ai. Nhìn lại đồ nhi, đêm qua rõ ràng bị cắn mấy cái, cả người lại như bãi cát bạc bị nước cuốn qua --- trắng nõn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Vân Thư Trần nheo mắt đánh giá nàng.
Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo như nàng biết, khả năng tự chữa lành của Khanh nhi tăng dần theo tu vi. Từ năm nàng phá cảnh lên Kim Đan từ Trúc Cơ kỳ, khả năng này cũng nhảy vọt lên một bậc.
Giờ Kim Đan đã vỡ, đáng lẽ nàng không còn tu vi mạnh mẽ như vậy --- nhưng tại sao sau khi tỉnh lại từ lúc bị thiên lôi đánh, theo lời Liễu Tầm Cần, đồ nhi của nàng chỉ mất một đêm để hồi phục từ xương thịt cháy đen thành lành lặn như ban đầu, thật đáng sợ.
Một suy đoán mới lóe lên.
Vân Thư Trần khẽ động trong lòng, "Ngươi đưa tay cho ta."
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng không hiểu, "Vâng?"
Nàng nắm lấy cổ tay Khanh Chu Tuyết, đưa vào một luồng linh lực, từ từ đẩy vào, nhưng lại như đá chìm đáy biển. Vân Thư Trần tiếp tục thúc đẩy trên tay, dùng bốn thành tu vi, nếu lúc này tu vi của đồ đệ tính theo Trúc Cơ kỳ, nàng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi, hẳn là sẽ nếm trải đau đớn kinh mạch căng phồng.
Nhưng Khanh Chu Tuyết vẫn thở đều đều, thậm chí không nhíu mày lấy một cái.
Vân Thư Trần dần tăng áp lực, dù đã dồn hết tu vi vào, Khanh Chu Tuyết dường như vẫn không cảm thấy chút khó chịu nào.
Nàng buông tay, vừa rồi dùng linh lực khiến khí huyết nàng có chút dâng lên, nàng che môi bắt đầu ho.
Khanh Chu Tuyết đỡ lấy nàng, "Sư tôn, người vừa rồi ---"
Vân Thư Trần ngẩng mặt lên, lau đi vết máu bên môi, lại nắm lấy tay nàng, "Không sao. Ngươi cùng ta vận công một lần, được không?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu, nàng lặng lẽ nhắm mắt lại. Cảm giác quen thuộc tràn vào kinh mạch toàn thân, vận hành vô cùng trôi chảy.
Vân Thư Trần ước lượng trong lòng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười. "Thật là kỳ lạ. Mấy ngày nay ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra, tu vi của ngươi vẫn còn đó sao?"
Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng sau khi biết đã mất đi Kim Đan, bản thân chưa từng cố gắng vận công một cách vô ích nữa. Thêm vào đó, gần đây Vân Thư Trần sức khỏe không được tốt, nàng bận rộn chăm sóc sư tôn từng li từng tí, không có thời gian để ý đến bản thân.
Mà thuật song tu vẫn chưa được thực hành, nàng cũng không thử tu luyện thêm lần nào nữa.
Mặc dù nàng không còn Kim Đan hay Nguyên Anh, những biểu tượng phân định cảnh giới của người tu đạo, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn không hề cạn kiệt, vẫn còn lưu lại trong đan điền, luân chuyển không ngừng.
Lúc này Vân Thư Trần cũng không thể ước lượng chính xác tu vi của nàng, bèn lấy tu vi của mình ra đo lường một chút --- Xét về cảnh giới, đồ nhi của nàng ước chừng có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Khanh Chu Tuyết đang thử nâng một chiếc bình hoa lên không trung, kết quả phát hiện nâng lên khá vững vàng.
Kiếp nạn này rốt cuộc là vượt qua thành công hay thất bại?
Dường như nàng đã thật sự thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo đối với lục giới, không còn cần phải quỳ gối dưới lôi kiếp nữa.
"Khanh nhi, ngươi hãy tháo sợi dây đỏ ra."
Nếu nàng đoán không lầm, sợi dây đỏ này đã không còn tác dụng gì nữa.
Khanh Chu Tuyết làm theo lời nàng, tháo sợi dây đỏ ra. Hơi thở của nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua.
Một đám mây dường như có ý thức tụ lại, Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nắm chặt một góc áo. Đám mây đó từ từ trôi qua phía xa, chạm vào những đám mây khác rồi tan ra, mỗi đám mây lại theo gió mà đi xa.
Trời trong xanh, gió mát hiu hiu.
Trận lôi kiếp hoành tráng hôm đó không còn tái diễn, tựa như một giấc mơ chỉ còn lưu lại trong đêm sâu thẳm.
Nàng đứng ngây người tại chỗ, Vân Thư Trần lấy lại sợi dây đỏ, vuốt ve nó một lúc, rồi thở dài, "Thiên đạo đã biết không thể làm gì được ngươi, nên không còn làm những việc vô ích này nữa."
Vân Thư Trần vừa định thu hồi sợi dây đỏ, nhưng lại bị Khanh Chu Tuyết nắm lấy một đầu, "Ta muốn tiếp tục đeo nó."
"Vì sao?"
Nàng nói, "Nếu sư tôn không tìm được ta thì phải làm sao? Ta vẫn nên đeo nó, đã đeo nhiều năm rồi, không nhìn thấy nó thì không yên lòng."
Vân Thư Trần liền buông tay, nhìn nàng một lần nữa buộc lại sợi dây đỏ. Sợi dây đỏ ấy đã phai màu theo năm tháng, chỉ còn lại màu đỏ nhạt dịu dàng, nàng đã đeo nó mười sáu năm, gần như đã mòn.
"Ngươi đã trưởng thành rồi. Một ngày ngươi còn đeo nó, ta có thể biết được tung tích của ngươi bất cứ lúc nào." Vân Thư Trần dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy cũng cam tâm sao?"
"Như vậy cũng không có gì không tốt."
Nàng cúi đầu thắt chặt sợi dây đỏ, dường như không quan tâm, chấp nhận sự bảo vệ này không chút do dự, thậm chí cả sự ràng buộc.
Có lẽ nuôi dạy đồ đệ cũng giống như thả diều, một đầu buộc chặt trong tay nàng, ban đầu nắm chặt một cách căng thẳng, rồi dần dần buông lỏng theo năm tháng. Vân Thư Trần do dự hồi lâu, thử buông ra một chút, lại phát hiện Khanh Chu Tuyết bay trở về bên cạnh nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, "Vậy thì cứ đeo mãi đi. Sợi dây đỏ này cũ rồi nhìn không đẹp, không cần thay sợi mới sao?"
Đồ nhi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói, "Chỉ cần cái này là được."
Buổi trưa, hai người yên tĩnh ăn cơm xong, Khanh Chu Tuyết lại lấy ra cuốn 《 Hợp Hoan Yếu Thuật 》 chưa đọc xong, ngồi trong lương đình hóng gió, tiếp tục nghiên cứu.
Nói chính xác thì cuốn sách này vốn đã trả lại Linh Tố Phong, đây là bản nàng tự tay sao chép. Vân Thư Trần lơ đãng liếc nhìn, giữa các dòng chữ dày đặc còn có những ghi chú bằng bút đỏ.
Cũng không biết nàng rút ra được những tâm đắc gì.
Vân Thư Trần bước sang thư phòng, nàng tựa lưng vào cửa, khẽ đóng lại, tay xoay chốt khóa chặt.
Nàng đưa tay, đầu ngón tay lướt trên những gáy sách ngay ngắn, dừng lại bên một cuốn sách cổ cũ kỹ gần như rách nát.
Vân Thư Trần rút nó ra, lật vài trang, lông mày nàng hơi nhíu lại, dường như không tìm thấy nội dung muốn xem, bèn nhét lại chỗ cũ.
Vài quyển tiếp theo cũng vậy.
Nhiều năm trước, khi nàng mơ hồ đoán ra lai lịch của Khanh Chu Tuyết, nàng bắt đầu tìm kiếm mọi ghi chép về "Kiếm Hồn".
Theo lý mà nói, hồn phách này được hình thành dần dần sau hàng ngàn năm trong Kiếm trủng*, không vào lục giới, càng không có cơ hội chuyển sinh làm người.
(Kiếm trủng: Lăng mộ kiếm cổ.)
Chỉ là ý nghĩa quẻ tượng dường như chỉ thẳng vào điều này, nàng mới đi tìm Tuệ Giác đại sư xem luân hồi của Khanh Chu Tuyết.
Lần cược này, đã đúng.
Nàng luôn cảm thấy việc đồ nhi đầu thai vào cõi phàm không phải là một sự trùng hợp, mà là có người cố ý sắp đặt.
Suy nghĩ thoáng qua, Vân Thư Trần khẽ thở dài.
Độ Kiếp kỳ lão tổ dù có độc bộ Cửu Châu, cũng chỉ là tồn tại chạm đến đỉnh. Nhưng Khanh Chu Tuyết vào lúc này đã phá vỡ cảnh giới, nếu nàng có thể tiếp tục đi lên ---
Chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn, với thiên tư và sự chăm chỉ của nàng, sớm muộn gì cũng vượt qua Độ Kiếp kỳ, tiếp tục đi lên, đó sẽ là nhân vật như thế nào?
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*.
(Cây cao hơn rừng, gió ắt sẽ thổi gãy nó. Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, mang ý nghĩa rằng những cá nhân xuất sắc, nổi bật hơn những người xung quanh thường sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, khó khăn và sự đố kỵ.)
Lưu Vân tiên tông sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Tứ đại tiên môn cũng sẽ không ngồi chờ chết. Bao gồm cả Lăng Hư Môn ở Bắc Nguyên Sơn, tất cả các tông môn vừa và nhỏ cũng sẽ kiêng dè Thái Sơ Cảnh, luôn quan sát.
Thiên đạo không có nhân trí, một khi Khanh Chu Tuyết trưởng thành đến mức không thể kiểm soát, thiên đạo sẽ tuân theo quy tắc, trực tiếp mất đi khả năng chế ngự nàng, không còn ra tay nữa.
Nhưng con người thì khác, người có thể liên kết thành nhóm, hợp thành đoàn, bất chấp thủ đoạn. Dù không đủ sức lấy mạng ngay lập tức, nhưng như một đàn quạ, mổ chỗ này một ít, chỗ kia một ít, cuối cùng cũng có thể nuốt chửng cả con voi khổng lồ, bóp chết nó trước khi nó đủ sức tự vệ. Dù chư vị trưởng lão Thái Sơ Cảnh có bảo vệ nàng kỹ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi sơ hở.
Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần càng thêm đau đầu, hiện tại nàng đang ôm trong lòng một đại bảo bối nhặt được, lấp lánh ánh sáng, đi giữa đường, phải luôn đề phòng có người cướp hoặc làm rơi mất.
Nàng gấp quyển sách cuối cùng lại, ném sang một bên, ngón tay khẽ cong lên, gõ nhẹ lên mặt bàn với vẻ hơi bực bội.
Nhìn khắp Cửu Châu, chỉ có một người ở Độ Kiếp kỳ, đó là Thái Thượng Vong Tình của Lưu Vân tiên tông. Đếm xuống dưới, có một khoảng trống nhỏ, đó là Đại Thừa kỳ, có khoảng hơn mười người, Thái Sơ Cảnh và Lưu Vân tiên tông gần như chiếm một nửa, còn lại vài người, là gia chủ của Tứ đại tiên môn, và vị kia của Bồng Lai Các.
Nhìn xuống nữa, Hợp Thể, Luyện Hư, Hóa Thần kỳ, rải rác phân bố ở một số trưởng lão hoặc chưởng môn của các tông môn vừa và nhỏ, cá nhân tuy không đáng sợ, nhưng số lượng nhiều cũng cần thận trọng.
Những người còn lại Vân Thư Trần không còn cân nhắc, nhưng đây chỉ là một mạch Tiên đạo.
Còn có Ma vực, Yêu giới, cái trước nàng còn quen thuộc, cái sau lại hiểu biết rất ít, quả thực không đếm xuể.
Nàng bỗng cảm thấy trong phòng rất ngột ngạt, đẩy cửa sổ ra một khe, liền nhìn thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của Khanh nhi.
Vân Thư Trần đứng trước cửa sổ, nhìn nàng một lúc, rồi lại cúi đầu.
Trong những năm trước, nàng đã giảm tốc độ tu luyện, chỉ tập trung vào việc bế quan điều trị thân thể một cách rời rạc. Tình trạng đã có chút cải thiện, nhưng sau khi trải qua thiên kiếp này và những biến cố khác, cơ thể nàng lại trở nên tồi tệ hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nàng sẽ không thể giữ lại người mà mình muốn giữ.
Ngày xưa, khi còn trẻ và yếu đuối, nàng bất lực trước cái chết của sư nương và sư tôn, cũng không thể làm gì để trả thù cho huyết thống của mình --- chỉ có thể trả thù từng người một sau nhiều năm.
Cảm giác chán ghét và căm hận bản thân bất lực khi ấy, như những mũi kim đâm vào xương tủy nàng, đau đớn rõ ràng trong từng đêm khuya.
Năm trăm năm sau, nỗi đau còn sót lại vẫn rất rõ ràng.
Vân Thư Trần nhớ lại những chuyện xa xưa, nàng từ từ nhắm mắt lại --- lần này tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
Khanh nhi nói đúng, hiện tại nàng cần giải độc này, để thân thể nhanh chóng hồi phục.
Hơn nữa là chuẩn bị cho việc đột phá cảnh giới.
Mưa đêm qua hình như càng lúc càng to, đánh cong cả những cành hoa đang hé nở trong sân. Mãi đến sáng nay, khi trời hửng sáng, mới không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Khi Vân Thư Trần tỉnh dậy, Khanh Chu Tuyết như thường lệ vẫn dựa vào người nàng, hẳn là đã tỉnh rồi, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cử động cổ tay, thấy hơi nhức mỏi. Chậm rãi chống tay ngồi dậy, lại thấy eo cũng hơi đau. Nàng khẽ rên một tiếng, cử động thêm một chút nữa, cả người như muốn tan ra, từng khúc xương vẫn còn mềm nhũn.
"Sư tôn, hôm qua chúng ta đều quên mất."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo của đồ nhi, mang theo một chút hối hận.
"Quên cái gì?"
Vân Thư Trần xoa xoa mi tâm, dường như vẫn còn hơi buồn ngủ, nửa dựa vào đầu giường để tỉnh táo lại.
"Quên vận công song tu."
Đêm qua, trong nửa đầu, Khanh Chu Tuyết bị Vân Thư Trần trêu chọc đến thất điên bát đảo, ý nghĩ vận công giải độc chợt lóe lên rồi vụt tắt trong sự dịu dàng của sư tôn. Sau đó, Vân Thư Trần có lấp lửng nhắc đến chuyện "Độc phát", nhưng không biết vì sao, Khanh Chu Tuyết lại mơ màng ôm chầm lấy nàng, chìm nổi mấy bận, chẳng còn biết đâu là phương hướng.
Nàng vậy mà lại quên sạch chuyện quan trọng này.
Hai người chỉ mải mê vui vẻ, đắm chìm trong hoan lạc.
Vân Thư Trần khẽ giật mình, lát sau cong môi, cố ý thở dài, "Vậy phải làm sao bây giờ, đành đợi lần sau thôi. Khanh nhi chớ có quên nữa."
"Nhưng lần sau..."
Vân Thư Trần liếc nhìn nàng một cái, "Hôm nay nghỉ ngơi."
Nếu nàng nhớ không lầm, hôm qua bản thân mình chìm đắm đến cuối cùng, đã là mê man không rõ, hẳn là suýt nữa đã ngất đi. Hình như còn bất cẩn ngất xỉu giữa chừng khi đang định hôn người kia.
Vân Thư Trần có chút khó chịu xoay xoay cổ tay, chỉ cần nàng hơi dùng sức, cổ tay cùng với ngón trỏ sẽ khẽ run lên.
Lần đầu tiên, Vân Thư Trần cảm thấy, mình quả thật nên đi lại nhiều hơn rồi.
Cổ nàng còn lưu lại một vài dấu vết mờ nhạt, hôm nay e là không tiện gặp ai. Nhìn lại đồ nhi, đêm qua rõ ràng bị cắn mấy cái, cả người lại như bãi cát bạc bị nước cuốn qua --- trắng nõn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Vân Thư Trần nheo mắt đánh giá nàng.
Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo như nàng biết, khả năng tự chữa lành của Khanh nhi tăng dần theo tu vi. Từ năm nàng phá cảnh lên Kim Đan từ Trúc Cơ kỳ, khả năng này cũng nhảy vọt lên một bậc.
Giờ Kim Đan đã vỡ, đáng lẽ nàng không còn tu vi mạnh mẽ như vậy --- nhưng tại sao sau khi tỉnh lại từ lúc bị thiên lôi đánh, theo lời Liễu Tầm Cần, đồ nhi của nàng chỉ mất một đêm để hồi phục từ xương thịt cháy đen thành lành lặn như ban đầu, thật đáng sợ.
Một suy đoán mới lóe lên.
Vân Thư Trần khẽ động trong lòng, "Ngươi đưa tay cho ta."
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng không hiểu, "Vâng?"
Nàng nắm lấy cổ tay Khanh Chu Tuyết, đưa vào một luồng linh lực, từ từ đẩy vào, nhưng lại như đá chìm đáy biển. Vân Thư Trần tiếp tục thúc đẩy trên tay, dùng bốn thành tu vi, nếu lúc này tu vi của đồ đệ tính theo Trúc Cơ kỳ, nàng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi, hẳn là sẽ nếm trải đau đớn kinh mạch căng phồng.
Nhưng Khanh Chu Tuyết vẫn thở đều đều, thậm chí không nhíu mày lấy một cái.
Vân Thư Trần dần tăng áp lực, dù đã dồn hết tu vi vào, Khanh Chu Tuyết dường như vẫn không cảm thấy chút khó chịu nào.
Nàng buông tay, vừa rồi dùng linh lực khiến khí huyết nàng có chút dâng lên, nàng che môi bắt đầu ho.
Khanh Chu Tuyết đỡ lấy nàng, "Sư tôn, người vừa rồi ---"
Vân Thư Trần ngẩng mặt lên, lau đi vết máu bên môi, lại nắm lấy tay nàng, "Không sao. Ngươi cùng ta vận công một lần, được không?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu, nàng lặng lẽ nhắm mắt lại. Cảm giác quen thuộc tràn vào kinh mạch toàn thân, vận hành vô cùng trôi chảy.
Vân Thư Trần ước lượng trong lòng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười. "Thật là kỳ lạ. Mấy ngày nay ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra, tu vi của ngươi vẫn còn đó sao?"
Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng sau khi biết đã mất đi Kim Đan, bản thân chưa từng cố gắng vận công một cách vô ích nữa. Thêm vào đó, gần đây Vân Thư Trần sức khỏe không được tốt, nàng bận rộn chăm sóc sư tôn từng li từng tí, không có thời gian để ý đến bản thân.
Mà thuật song tu vẫn chưa được thực hành, nàng cũng không thử tu luyện thêm lần nào nữa.
Mặc dù nàng không còn Kim Đan hay Nguyên Anh, những biểu tượng phân định cảnh giới của người tu đạo, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn không hề cạn kiệt, vẫn còn lưu lại trong đan điền, luân chuyển không ngừng.
Lúc này Vân Thư Trần cũng không thể ước lượng chính xác tu vi của nàng, bèn lấy tu vi của mình ra đo lường một chút --- Xét về cảnh giới, đồ nhi của nàng ước chừng có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Khanh Chu Tuyết đang thử nâng một chiếc bình hoa lên không trung, kết quả phát hiện nâng lên khá vững vàng.
Kiếp nạn này rốt cuộc là vượt qua thành công hay thất bại?
Dường như nàng đã thật sự thoát khỏi sự khống chế của thiên đạo đối với lục giới, không còn cần phải quỳ gối dưới lôi kiếp nữa.
"Khanh nhi, ngươi hãy tháo sợi dây đỏ ra."
Nếu nàng đoán không lầm, sợi dây đỏ này đã không còn tác dụng gì nữa.
Khanh Chu Tuyết làm theo lời nàng, tháo sợi dây đỏ ra. Hơi thở của nàng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua.
Một đám mây dường như có ý thức tụ lại, Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nắm chặt một góc áo. Đám mây đó từ từ trôi qua phía xa, chạm vào những đám mây khác rồi tan ra, mỗi đám mây lại theo gió mà đi xa.
Trời trong xanh, gió mát hiu hiu.
Trận lôi kiếp hoành tráng hôm đó không còn tái diễn, tựa như một giấc mơ chỉ còn lưu lại trong đêm sâu thẳm.
Nàng đứng ngây người tại chỗ, Vân Thư Trần lấy lại sợi dây đỏ, vuốt ve nó một lúc, rồi thở dài, "Thiên đạo đã biết không thể làm gì được ngươi, nên không còn làm những việc vô ích này nữa."
Vân Thư Trần vừa định thu hồi sợi dây đỏ, nhưng lại bị Khanh Chu Tuyết nắm lấy một đầu, "Ta muốn tiếp tục đeo nó."
"Vì sao?"
Nàng nói, "Nếu sư tôn không tìm được ta thì phải làm sao? Ta vẫn nên đeo nó, đã đeo nhiều năm rồi, không nhìn thấy nó thì không yên lòng."
Vân Thư Trần liền buông tay, nhìn nàng một lần nữa buộc lại sợi dây đỏ. Sợi dây đỏ ấy đã phai màu theo năm tháng, chỉ còn lại màu đỏ nhạt dịu dàng, nàng đã đeo nó mười sáu năm, gần như đã mòn.
"Ngươi đã trưởng thành rồi. Một ngày ngươi còn đeo nó, ta có thể biết được tung tích của ngươi bất cứ lúc nào." Vân Thư Trần dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy cũng cam tâm sao?"
"Như vậy cũng không có gì không tốt."
Nàng cúi đầu thắt chặt sợi dây đỏ, dường như không quan tâm, chấp nhận sự bảo vệ này không chút do dự, thậm chí cả sự ràng buộc.
Có lẽ nuôi dạy đồ đệ cũng giống như thả diều, một đầu buộc chặt trong tay nàng, ban đầu nắm chặt một cách căng thẳng, rồi dần dần buông lỏng theo năm tháng. Vân Thư Trần do dự hồi lâu, thử buông ra một chút, lại phát hiện Khanh Chu Tuyết bay trở về bên cạnh nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, "Vậy thì cứ đeo mãi đi. Sợi dây đỏ này cũ rồi nhìn không đẹp, không cần thay sợi mới sao?"
Đồ nhi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói, "Chỉ cần cái này là được."
Buổi trưa, hai người yên tĩnh ăn cơm xong, Khanh Chu Tuyết lại lấy ra cuốn 《 Hợp Hoan Yếu Thuật 》 chưa đọc xong, ngồi trong lương đình hóng gió, tiếp tục nghiên cứu.
Nói chính xác thì cuốn sách này vốn đã trả lại Linh Tố Phong, đây là bản nàng tự tay sao chép. Vân Thư Trần lơ đãng liếc nhìn, giữa các dòng chữ dày đặc còn có những ghi chú bằng bút đỏ.
Cũng không biết nàng rút ra được những tâm đắc gì.
Vân Thư Trần bước sang thư phòng, nàng tựa lưng vào cửa, khẽ đóng lại, tay xoay chốt khóa chặt.
Nàng đưa tay, đầu ngón tay lướt trên những gáy sách ngay ngắn, dừng lại bên một cuốn sách cổ cũ kỹ gần như rách nát.
Vân Thư Trần rút nó ra, lật vài trang, lông mày nàng hơi nhíu lại, dường như không tìm thấy nội dung muốn xem, bèn nhét lại chỗ cũ.
Vài quyển tiếp theo cũng vậy.
Nhiều năm trước, khi nàng mơ hồ đoán ra lai lịch của Khanh Chu Tuyết, nàng bắt đầu tìm kiếm mọi ghi chép về "Kiếm Hồn".
Theo lý mà nói, hồn phách này được hình thành dần dần sau hàng ngàn năm trong Kiếm trủng*, không vào lục giới, càng không có cơ hội chuyển sinh làm người.
(Kiếm trủng: Lăng mộ kiếm cổ.)
Chỉ là ý nghĩa quẻ tượng dường như chỉ thẳng vào điều này, nàng mới đi tìm Tuệ Giác đại sư xem luân hồi của Khanh Chu Tuyết.
Lần cược này, đã đúng.
Nàng luôn cảm thấy việc đồ nhi đầu thai vào cõi phàm không phải là một sự trùng hợp, mà là có người cố ý sắp đặt.
Suy nghĩ thoáng qua, Vân Thư Trần khẽ thở dài.
Độ Kiếp kỳ lão tổ dù có độc bộ Cửu Châu, cũng chỉ là tồn tại chạm đến đỉnh. Nhưng Khanh Chu Tuyết vào lúc này đã phá vỡ cảnh giới, nếu nàng có thể tiếp tục đi lên ---
Chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn, với thiên tư và sự chăm chỉ của nàng, sớm muộn gì cũng vượt qua Độ Kiếp kỳ, tiếp tục đi lên, đó sẽ là nhân vật như thế nào?
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*.
(Cây cao hơn rừng, gió ắt sẽ thổi gãy nó. Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, mang ý nghĩa rằng những cá nhân xuất sắc, nổi bật hơn những người xung quanh thường sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, khó khăn và sự đố kỵ.)
Lưu Vân tiên tông sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Tứ đại tiên môn cũng sẽ không ngồi chờ chết. Bao gồm cả Lăng Hư Môn ở Bắc Nguyên Sơn, tất cả các tông môn vừa và nhỏ cũng sẽ kiêng dè Thái Sơ Cảnh, luôn quan sát.
Thiên đạo không có nhân trí, một khi Khanh Chu Tuyết trưởng thành đến mức không thể kiểm soát, thiên đạo sẽ tuân theo quy tắc, trực tiếp mất đi khả năng chế ngự nàng, không còn ra tay nữa.
Nhưng con người thì khác, người có thể liên kết thành nhóm, hợp thành đoàn, bất chấp thủ đoạn. Dù không đủ sức lấy mạng ngay lập tức, nhưng như một đàn quạ, mổ chỗ này một ít, chỗ kia một ít, cuối cùng cũng có thể nuốt chửng cả con voi khổng lồ, bóp chết nó trước khi nó đủ sức tự vệ. Dù chư vị trưởng lão Thái Sơ Cảnh có bảo vệ nàng kỹ đến đâu, cũng không thể tránh khỏi sơ hở.
Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần càng thêm đau đầu, hiện tại nàng đang ôm trong lòng một đại bảo bối nhặt được, lấp lánh ánh sáng, đi giữa đường, phải luôn đề phòng có người cướp hoặc làm rơi mất.
Nàng gấp quyển sách cuối cùng lại, ném sang một bên, ngón tay khẽ cong lên, gõ nhẹ lên mặt bàn với vẻ hơi bực bội.
Nhìn khắp Cửu Châu, chỉ có một người ở Độ Kiếp kỳ, đó là Thái Thượng Vong Tình của Lưu Vân tiên tông. Đếm xuống dưới, có một khoảng trống nhỏ, đó là Đại Thừa kỳ, có khoảng hơn mười người, Thái Sơ Cảnh và Lưu Vân tiên tông gần như chiếm một nửa, còn lại vài người, là gia chủ của Tứ đại tiên môn, và vị kia của Bồng Lai Các.
Nhìn xuống nữa, Hợp Thể, Luyện Hư, Hóa Thần kỳ, rải rác phân bố ở một số trưởng lão hoặc chưởng môn của các tông môn vừa và nhỏ, cá nhân tuy không đáng sợ, nhưng số lượng nhiều cũng cần thận trọng.
Những người còn lại Vân Thư Trần không còn cân nhắc, nhưng đây chỉ là một mạch Tiên đạo.
Còn có Ma vực, Yêu giới, cái trước nàng còn quen thuộc, cái sau lại hiểu biết rất ít, quả thực không đếm xuể.
Nàng bỗng cảm thấy trong phòng rất ngột ngạt, đẩy cửa sổ ra một khe, liền nhìn thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của Khanh nhi.
Vân Thư Trần đứng trước cửa sổ, nhìn nàng một lúc, rồi lại cúi đầu.
Trong những năm trước, nàng đã giảm tốc độ tu luyện, chỉ tập trung vào việc bế quan điều trị thân thể một cách rời rạc. Tình trạng đã có chút cải thiện, nhưng sau khi trải qua thiên kiếp này và những biến cố khác, cơ thể nàng lại trở nên tồi tệ hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nàng sẽ không thể giữ lại người mà mình muốn giữ.
Ngày xưa, khi còn trẻ và yếu đuối, nàng bất lực trước cái chết của sư nương và sư tôn, cũng không thể làm gì để trả thù cho huyết thống của mình --- chỉ có thể trả thù từng người một sau nhiều năm.
Cảm giác chán ghét và căm hận bản thân bất lực khi ấy, như những mũi kim đâm vào xương tủy nàng, đau đớn rõ ràng trong từng đêm khuya.
Năm trăm năm sau, nỗi đau còn sót lại vẫn rất rõ ràng.
Vân Thư Trần nhớ lại những chuyện xa xưa, nàng từ từ nhắm mắt lại --- lần này tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
Khanh nhi nói đúng, hiện tại nàng cần giải độc này, để thân thể nhanh chóng hồi phục.
Hơn nữa là chuẩn bị cho việc đột phá cảnh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.