Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 17
Thực Lộc Khách
11/06/2024
Ngày thua lỗ thứ hai
Ngoại ô Thái Sơ Cảnh.
Khanh Chu Tuyết siết chặt trường kiếm bên hông, phi thân nhảy lên rừng trúc. Chân nàng đạp lên ngọn cây, thân hình phiêu dật mềm dẻo như những cành trúc. Hơi lắc người nhẹ một cái liền có thể lấy lại trọng tâm cơ thể.
Mắt người thường chỉ có thể nhìn thấy một rừng toàn trúc.
Khanh Chu Tuyết đứng tại trên cao thì lại thấy một đoàn hắc khí, yêu lực ngút trời.
Có một sinh vật đang chậm chạp tiến tới, tiếng sàn sạt vang lên do bụng ma sát với mặt đất.
Khanh Chu Tuyết lặng im bất động.
Sinh vật kia hẳn là cũng có chút tu vi, cũng không tiến lên nữa mà đột nhiên ngừng lại.
Khanh Chu Tuyết nhìn chăm chăm xuống mặt đất, nàng mơ hồ thấy được một cái đuôi màu xanh đậm.
Lưỡi kiếm của nàng bốc lên từng làn hơi lạnh, băng sương đã ngưng kết thành một tầng nhỏ. Theo như lệnh treo thưởng thì con này là yêu quái Kim Đan hậu kỳ, cao hơn nàng hai cái tiểu cảnh giới.
Ai là con mồi còn phải coi lại. Tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.
Chiếc đuôi đột nhiên quét ngang qua, bẽ gãy hàng loạt cây trúc. Khanh Chu Tuyết lập tức nhảy lên không trung, sau đó chúc mũi kiếm nương theo trọng lực dùng hết sức đâm xuống.
Mũi kiếm nhọn cắm phập vào lân giáp ở đuôi, máu nóng bắn ra tung toé. Khanh Chu Tuyết có hơi sững sờ, mình nhanh như vậy mà đã chiến thắng.
Một cái đầu rắn đang thò thụt lưỡi liên tục, cặp đồng tử sọc dọc nhìn nàng, hoảng sợ trừng lớn. Nó có chút hoảng hốt, trên mặt đất liên tục xoay ngang dọc như sợi dây thừng, ngoại trừ làm gãy đổ mấy cây trúc xung quanh ra thì cũng không có ý định tấn công nàng.
“Tiên sư xin tha mạng!”
Khanh Chu Tuyết hơi nghi hoặc rút kiếm lên. Trong khi sợi dây thừng kia liêc tục khóc lóc giãy dụa tìm đường thoát, nàng móc ra lệnh treo thưởng nhăn nhúm nhìn lại.
“Thân thể to lớn, tính tình hung tàn, thích ăn thịt người đặc biệt là tiểu hài tử.” Bên cạnh có vẽ một bức hình, vài nét phác hoạ ra một cái miệng đầy máu, răng nanh dài nhe ra, khí tức xà yêu mười phần hung ác.
Trước mắt nàng thì là một cái lưỡi hồng hào đang phun phì phì, đuôi cuộn lại, một cặp mắt vô tội sợ hãi tràn đầy nước mắt... rắn.
Khanh Chu Tuyết cau mày, lại nâng kiếm lên.
Ngay khi nàng chuẩn bị đâm xuống lại nghe thấy một tiếng nói kích động “Đừng giết nó.” Một nam tử áo trắng từ trên trời hạ xuống, góc áo không gió mà bay mười phần tiên khí.
Khanh Chu Tuyết tập trung nhìn người đó, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc thu hồi trường kiếm, “Chu trưởng lão làm gì ở đây?”
Chu Sơn Nam là sư đệ của Vân Thư Trần, trưởng bối của nàng, cũng là trưởng lão một ngọn núi. Hắn không có thú vui gì nhiều ngoại trừ thích nuôi dưỡng linh sủng. Mèo chó chạy đầy ngọn núi của hắn.
Hắn đau lòng ôm lấy con rắn khổng lồ kia, phát hiện ra lân phiến bóng loáng mượt mà đã bị tróc xuống rất nhiều, bi phẫn tuyệt vọng, “Ở đâu ra đứa trẻ này, tại sao không có chút lòng tốt nào muốn bảo vệ linh... A! Khanh sư chất!?”
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Bản toạ... đang đi dạo.” Hắn húng hắng ho.
Khanh Chu Tuyết lấy ra lệnh treo thưởng, “Vãn bối là đến trừ yêu.”
“Vậy không...”
Chu trưởng lão tính nói gì đó, đã thấy tiểu sư điệt nghi ngờ nhìn hắn, giọng trong trẻo nói, “Môn quy của Thái Sơ Cảnh có một trăm tám mươi hai điều, không được nuôi dưỡng yêu vật. Con này là xà yêu...”
“... Sư chất nghĩ nhiều rồi.”
Khanh Chu Tuyết sắc mặt khẽ giãn ra, gật đầu nói, “Mời sư thúc tránh sang một bên.”
Nàng lại nâng thanh trường kiếm lên. Chu Sơn Nam vội vàng cản trở, “Không thể!”
“Bản tọa thấy con xà yêu này cũng không có ý hại người, sao sư chất cứ phải kiên trì giết nó?”
“Sư tôn thiếu tiền nên ta muốn lãnh tiền thưởng.”
Vân Thư Trần thiếu tiền? Chu Sơn Nam kém chút nữa là cười lên, hắn hoài nghi tiểu hài tử này là do nữ nhân kia sai bảo tới quấy rối hắn.
Con xà yêu màu xanh sẫm này dáng dấp thật đáng yêu, ngoại hình cực phẩm giống như là vòng ngọc phỉ thúy. Chu Sơn Nam đã nuôi nó được mười năm, chơi đùa mỗi ngày. Ban đầu là thả trong sân, về sau do nó phát tướng ra khổng lồ nên đem thả ở rừng trúc này.
Thái Sơ Cảnh có thể nuôi dưỡng một vài yêu vật tính cách dễ bảo, giống như con mèo nhỏ kia ở Hạc Y Phong. Mà xà tộc bởi vì trời sinh tính tình âm lãnh bạo ngược, thể trạng thì quá to lớn, đã từng có đệ tử nuôi dưỡng một con làm hại rất nhiều người. Cho nên môn quy đã được viết rõ từ lâu.
Trưởng lão lại đầu têu làm ngược môn quy, cái này tất nhiên không thể để cho ai biết. Lại càng không thể để Vân Thư Trần biết, nếu không sẽ bị nàng ta cháy nhà đi hôi của, bắt chẹt càng lúc càng nhiều.
Chu trưởng lão quyết định tiêu ít tiền để diệt trừ hậu hoạn, hắn hoà ái hỏi, “Con yêu vật này treo thưởng bao nhiêu tiền?”
Hắn nhận lấy lệnh treo thưởng kia nhìn xuống mục tiền thưởng, nụ cười liền cứng lại. Người nào đã ban hành cái lệnh này?
Chỉ là một con yêu vật Kim Đan hậu kỳ, vậy mà lại đáng giá năm mươi vạn ngân phiếu!
“Khanh sư chất,“ hắn lưỡng lự một chút, nhịn đau lấy một chồng ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa cho nàng, “Là như này, bản toạ muốn da của con rắn, có chút tác dụng. Ta trả tiền thưởng cho ngươi, con yêu vật này liền giao cho sư thúc xử lý, được chứ?”
Khanh Chu Tuyết do dự chốc lát rồi gật đầu.
“Còn nữa, việc này không cần nói với sư tôn của ngươi.” Hắn dặn đi dặn lại.
...
Vân Thư Trần lười biếng ở tại thanh lâu, lắng nghe mỹ nhân gảy tì bà vào sáng sớm. Tới giờ Thìn, có tiếng bước chân ngoài cửa, người có vẻ cũng sắp vào tới.
Khanh Chu Tuyết bước vào, túi bên hông đựng đầy tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Vân Thư Trần thấy liền làm bộ kinh ngạc, “Đây là...”
“Ta nhận tiền từ lệnh treo thưởng.” Khanh Chu Tuyết nhớ lời sư thúc dặn dò đủ kiểu, cuối cùng vẫn là không nhắc tới hắn.
Chiếc túi được đồ nhi đưa tới. Vân Thư Trần mỉm cười dịu dàng, “Ngoan lắm. Ngươi cứ tạm giữ đó đi.”
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống cạnh nàng, đỉnh đầu bỗng được xoa nhẹ.
Nàng đột nhiên cảm thấy sư tôn đang có tâm tình khá tốt, thanh âm cũng mềm mỏng đi nhiều.
Điều Khanh Chu Tuyết không biết là - sư tôn của nàng hung hăng gài bẫy Chu trưởng lão, lại còn kéo hắn xuống nước* một phen nên tâm tình đặc biệt tốt.
(Kéo ai đó xuống nước: Mang đến rắc rối cho họ.)
Vân Thư Trần từ lâu đã biết có một con yêu nghiệt ở trong rừng trúc của Thái Sơ Cảnh. Nó là con yêu quái bảo bối mà Chu trưởng lão giấu giấu giếm giếm. Bình thường thì nàng cũng không có tâm trạng gì mà đi bắt nó.
Đêm hôm qua, khi nàng thấy Khanh Chu Tuyết cầm lấy bội kiếm đi thẳng tới nơi treo thưởng, nàng liền đi trước một bước, vẽ đại khái ra một con rắn và nắn nót dán lên đó trước khi đồ đệ tới. Kim đan hậu kỳ, tiền thưởng lại cao còn ở gần đó, Khanh Chu Tuyết không có lý do gì mà không chọn cái lệnh treo thưởng này.
Vân Thư Trần nhấp một ngụm trà, mặt tràn đầy ý cười.
Sư tôn không lấy tiền, Khanh Chu Tuyết cất tiền vào lại. Trong lòng dự định gom góp tích cóp, chừng nào đủ tiền để sữa chửa lại Hạc Y Phong thì sẽ mang đưa lại cho nàng.
“Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài một chút.”
Vân Thư Trần có lẽ nằm lâu trong nhà nên cảm thấy mệt mỏi, nhìn mỹ nhân đầy nhà cũng thấy mệt mỏi. Cuối cùng đã chịu thẳng người lên bước một bước ra ngoài.
Khanh Chu Tuyết ban đầu nghĩ là chỉ đi dạo một vòng quanh Thái Sơ Trấn, cuối cùng Vân Thư Trần tìm một nơi trống trải, mượn lực của gió đem theo đồ nhi đằng vân giá vũ*.
(Đằng vân giá vũ: Cưỡi mây đè mưa.)
Ở trên trời bồng bềnh nửa canh giờ, Khanh Chu Tuyết lúc hạ xuống đất đã thấy sóng gợn mặt biển lăn tăn trước mặt.
Đông Hải Bồng Lai, cách xa Thái Sơ Cảnh vạn dặm.
“Đồ mặc hàng ngày, vật dụng thiết yếu đều không có, nên đi mua thêm một vài món cần thiết.” Vân Thư Trần chỉ hòn tiên đảo đằng xa, “Khanh nhi, đi thôi.”
Vân Thư Trần tâm tình đang tốt, ngay cả xưng hô cũng vô ý đổi lại.
Đầu ngón tay của Khanh Chu Tuyết run lên, từ “Khanh nhi” quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai làm trái tim nàng thoáng chua xót.
Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã quên đi, quên chuyện gì đã xảy ra lúc mình còn bé. Hoặc là nàng không muốn nhớ tới.
Thì ra người cha với dáng hình không tính là cao lớn kia, đã từng gọi nàng như thế.
Vân Thư Trần ngoái nhìn, thấy Khanh Chu Tuyết đang đứng thẫn thờ, “Sao thế?”
Âm thanh dịu dàng uyển chuyển, hai chữ này đươc nàng khẽ khàng nói ra rất êm tai.
Sau đó sự chua xót kia lẳng lặng phai đi, dần được âm thanh dịu dàng kia thay thế, cuối cùng tan ra trong cõi yên bình.
Khanh Chu Tuyết lắc đầu, đi vài bước theo nàng, im lặng một lúc rồi nói, “Không có việc gì, sư tôn.”
Bồng Lai nổi tiếng Cửu Châu vì nhiều giao nhân, châu báu đồ trang sức, giao sa. Thường có thuyền của thương nhân vãng lai lui tới, phồn hoa vô cùng. Nghe nói hàng năm ở đây sản xuất ra trân châu đều có thể cao bằng một nửa tòa nhà lớn.
Vân Thư Trần hiển nhiên trong lòng đã có đích đến, nàng dẫn theo Khanh Chu Tuyết đi về hướng một hiệu may. Tiệm này nhìn rất ấn tượng lại còn to lớn. Khanh Chu Tuyết bước trên mặt đất mà tưởng mình đang đạp lên tiền mà đi, gạch ở đây xanh biếc bóng loáng như lát ngọc bích.
Vân Thư Trần vuốt ve một cái áo thêu vân mây, nói với giao nhân đang đề cử nhiệt tình, “Chọn vài bộ vừa người để cho nàng thử.”
Giao nhân xinh đẹp với ánh mắt lóe lên một vài miếng vảy dưới đuôi mắt tỉ mỉ quan sát Khanh Chu Tuyết một chút, sau đó đi lựa đồ.
Khanh Chu Tuyết nhíu mày, “Ta không cần.”
“Đi đến đây là để mua đồ cho ngươi.” Vân Thư Trần ra hiệu cho nàng đi thử áo.
Sư tôn có lệnh, Khanh Chu Tuyết không thể phản kháng, nàng khẽ thở dài một cái. Khi nàng thử bộ đầu tiên đi ra, Vân Thư Trần nhìn chăm chú hồi lâu, mỉm cười, “Được rồi, thử bộ khác đi.”
“Rất tốt, lại đổi một bộ khác.”
“Thử bộ xanh khói kia một chút không?”
Mặt mày Khanh Chu Tuyết thanh nhã, không một chúc sắc tục nào, cực kỳ đẹp mắt. Khi Vân Thư Trần ngắm nhìn nàng, ánh mắt giống như dòng nước xuôi theo bờ, nhìn tới chỗ nào cũng đều thấy hoàn hảo.
Đặc biệt là khi mặc màu trắng, muôn vàn loại tuyết trên nhân gian cũng đều ảm đạm ghen hờn.
Tuy vậy, Vân Thư Trần thấy nàng mặc đỏ vàng lam lục thanh cam tím cũng cảm thấy rất tốt. Đến khi Khanh Chu Tuyết mệt đến đổ mồ hôi vì thay ra thử vào quần áo, rốt cuộc nàng mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý, từ trong đống y phục chọn ra vài món.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy số lượng đó vẫn còn chấp nhận được.
Tiếp đó Vân Thư Trần nhẹ nhàng nói một câu khiến trái tim nàng run run, “Trừ mấy món này ra, tất cả đều mua hết.”
“Tiệm may của các ngươi hẳn có sổ ghi chép lại đúng không?” Vân Thư Trần suy tư một lúc, nói với giao nhân, “Ta không cần thử, dựa theo kiểu dáng những lần trước may cho ta, không được thiếu kiểu nào. Sau đó gửi đến Hạc Y Phong ở Thái Sơ Cảnh.”
Bà chủ rất là mừng rỡ.
Đồ đệ rất là rung động.
Hai người được bà chủ tiễn ra tận cửa, khăn tay vẫy nhiệt tình mời gọi hãy thường xuyên ghé tới, nếu có đồ đẹp sẽ để lại cho hai quý khách. Nhìn có vẻ rất lưu luyến giống như tiễn tình nhân đi xa.
“Sư tôn, ngân phiếu từng này có đủ không?”
“Không đủ thì ký sổ.”
Vân Thư Trần mười phần bình tĩnh, nàng tiện tay cầm lên một chuỗi hạt châu sáng bóng ở trong chợ, bên trên điêu khắc hoa sen tinh xảo. Ánh mắt nàng sáng lên, “Cái này cũng không tệ.”
Khanh Chu Tuyết ban đầu còn ôm ý định kiềm hãm sư tôn lại, nhưng chốc lát sau liền phát hiện ra không hề có tác dụng. Tâm tư của nàng dần chết lặng khi chứng kiến sư tôn tiêu tiền như rác.
Nàng bắt đầu yên lặng tính toán - một ngày không ăn đủ ba bữa thì dạ dày cũng sẽ có chút không quen, nhưng tu sĩ thì cũng không thể đói mà chết được, như vậy sẽ tiết kiệm được chút tiền cho sư tôn. Ngủ cũng không cần thiết nữa, ở nhà trọ cũng tốn tiền nha... tu sĩ thì cũng sẽ không lạnh mà chết được, vậy là giảm đi được một phần chi phí.
Vân Thư Trần nào biết đồ đệ đang suy nghĩ khoa trương như thế, nàng đột nhiên dừng bước tại một cửa hiệu ảm đạm, so với những chỗ xa hoa kia thì thật là một trời một vực. Nơi này dường như không thể có đồ vật gì thu hút được nàng.
Nàng ngoái nhìn Khanh Chu Tuyết.
“Mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng*, có lẽ nàng còn thiếu một thanh kiếm tốt.”
(Hồng: cầu vồng.)
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch bản thứ nhất: Khởi nguồn ân oán giữa Vân trưởng lão và Chu trưởng lão bắt nguồn từ khi còn bé, có lẽ là do tổ sư gia chia cái đùi gà không đồng đều giữa hai người.
Tiểu kịch bản thứ 2:
“Như này... sẽ không chịu nổi nữa.” Đầu ngón tay của nàng run run
“Ta vẫn còn muốn...” Vân Thư Trần rũ mi, đáy mắt ngập đầy sự nhớ nhung cùng khao khát.
“Không thể được, sư tôn...”
“Không sao mà.” Nàng dùng ngón tay ve vuốt, phác thảo hình dáng.
Khanh Chu Tuyết hít sâu một hơi, đè tay của nàng xuống, “Để lần sau lại tới đi.”
“Nói bà chủ để lại cho người một món.” Đồ đệ vội vàng kéo nàng rời đi
Ngoại ô Thái Sơ Cảnh.
Khanh Chu Tuyết siết chặt trường kiếm bên hông, phi thân nhảy lên rừng trúc. Chân nàng đạp lên ngọn cây, thân hình phiêu dật mềm dẻo như những cành trúc. Hơi lắc người nhẹ một cái liền có thể lấy lại trọng tâm cơ thể.
Mắt người thường chỉ có thể nhìn thấy một rừng toàn trúc.
Khanh Chu Tuyết đứng tại trên cao thì lại thấy một đoàn hắc khí, yêu lực ngút trời.
Có một sinh vật đang chậm chạp tiến tới, tiếng sàn sạt vang lên do bụng ma sát với mặt đất.
Khanh Chu Tuyết lặng im bất động.
Sinh vật kia hẳn là cũng có chút tu vi, cũng không tiến lên nữa mà đột nhiên ngừng lại.
Khanh Chu Tuyết nhìn chăm chăm xuống mặt đất, nàng mơ hồ thấy được một cái đuôi màu xanh đậm.
Lưỡi kiếm của nàng bốc lên từng làn hơi lạnh, băng sương đã ngưng kết thành một tầng nhỏ. Theo như lệnh treo thưởng thì con này là yêu quái Kim Đan hậu kỳ, cao hơn nàng hai cái tiểu cảnh giới.
Ai là con mồi còn phải coi lại. Tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.
Chiếc đuôi đột nhiên quét ngang qua, bẽ gãy hàng loạt cây trúc. Khanh Chu Tuyết lập tức nhảy lên không trung, sau đó chúc mũi kiếm nương theo trọng lực dùng hết sức đâm xuống.
Mũi kiếm nhọn cắm phập vào lân giáp ở đuôi, máu nóng bắn ra tung toé. Khanh Chu Tuyết có hơi sững sờ, mình nhanh như vậy mà đã chiến thắng.
Một cái đầu rắn đang thò thụt lưỡi liên tục, cặp đồng tử sọc dọc nhìn nàng, hoảng sợ trừng lớn. Nó có chút hoảng hốt, trên mặt đất liên tục xoay ngang dọc như sợi dây thừng, ngoại trừ làm gãy đổ mấy cây trúc xung quanh ra thì cũng không có ý định tấn công nàng.
“Tiên sư xin tha mạng!”
Khanh Chu Tuyết hơi nghi hoặc rút kiếm lên. Trong khi sợi dây thừng kia liêc tục khóc lóc giãy dụa tìm đường thoát, nàng móc ra lệnh treo thưởng nhăn nhúm nhìn lại.
“Thân thể to lớn, tính tình hung tàn, thích ăn thịt người đặc biệt là tiểu hài tử.” Bên cạnh có vẽ một bức hình, vài nét phác hoạ ra một cái miệng đầy máu, răng nanh dài nhe ra, khí tức xà yêu mười phần hung ác.
Trước mắt nàng thì là một cái lưỡi hồng hào đang phun phì phì, đuôi cuộn lại, một cặp mắt vô tội sợ hãi tràn đầy nước mắt... rắn.
Khanh Chu Tuyết cau mày, lại nâng kiếm lên.
Ngay khi nàng chuẩn bị đâm xuống lại nghe thấy một tiếng nói kích động “Đừng giết nó.” Một nam tử áo trắng từ trên trời hạ xuống, góc áo không gió mà bay mười phần tiên khí.
Khanh Chu Tuyết tập trung nhìn người đó, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc thu hồi trường kiếm, “Chu trưởng lão làm gì ở đây?”
Chu Sơn Nam là sư đệ của Vân Thư Trần, trưởng bối của nàng, cũng là trưởng lão một ngọn núi. Hắn không có thú vui gì nhiều ngoại trừ thích nuôi dưỡng linh sủng. Mèo chó chạy đầy ngọn núi của hắn.
Hắn đau lòng ôm lấy con rắn khổng lồ kia, phát hiện ra lân phiến bóng loáng mượt mà đã bị tróc xuống rất nhiều, bi phẫn tuyệt vọng, “Ở đâu ra đứa trẻ này, tại sao không có chút lòng tốt nào muốn bảo vệ linh... A! Khanh sư chất!?”
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Bản toạ... đang đi dạo.” Hắn húng hắng ho.
Khanh Chu Tuyết lấy ra lệnh treo thưởng, “Vãn bối là đến trừ yêu.”
“Vậy không...”
Chu trưởng lão tính nói gì đó, đã thấy tiểu sư điệt nghi ngờ nhìn hắn, giọng trong trẻo nói, “Môn quy của Thái Sơ Cảnh có một trăm tám mươi hai điều, không được nuôi dưỡng yêu vật. Con này là xà yêu...”
“... Sư chất nghĩ nhiều rồi.”
Khanh Chu Tuyết sắc mặt khẽ giãn ra, gật đầu nói, “Mời sư thúc tránh sang một bên.”
Nàng lại nâng thanh trường kiếm lên. Chu Sơn Nam vội vàng cản trở, “Không thể!”
“Bản tọa thấy con xà yêu này cũng không có ý hại người, sao sư chất cứ phải kiên trì giết nó?”
“Sư tôn thiếu tiền nên ta muốn lãnh tiền thưởng.”
Vân Thư Trần thiếu tiền? Chu Sơn Nam kém chút nữa là cười lên, hắn hoài nghi tiểu hài tử này là do nữ nhân kia sai bảo tới quấy rối hắn.
Con xà yêu màu xanh sẫm này dáng dấp thật đáng yêu, ngoại hình cực phẩm giống như là vòng ngọc phỉ thúy. Chu Sơn Nam đã nuôi nó được mười năm, chơi đùa mỗi ngày. Ban đầu là thả trong sân, về sau do nó phát tướng ra khổng lồ nên đem thả ở rừng trúc này.
Thái Sơ Cảnh có thể nuôi dưỡng một vài yêu vật tính cách dễ bảo, giống như con mèo nhỏ kia ở Hạc Y Phong. Mà xà tộc bởi vì trời sinh tính tình âm lãnh bạo ngược, thể trạng thì quá to lớn, đã từng có đệ tử nuôi dưỡng một con làm hại rất nhiều người. Cho nên môn quy đã được viết rõ từ lâu.
Trưởng lão lại đầu têu làm ngược môn quy, cái này tất nhiên không thể để cho ai biết. Lại càng không thể để Vân Thư Trần biết, nếu không sẽ bị nàng ta cháy nhà đi hôi của, bắt chẹt càng lúc càng nhiều.
Chu trưởng lão quyết định tiêu ít tiền để diệt trừ hậu hoạn, hắn hoà ái hỏi, “Con yêu vật này treo thưởng bao nhiêu tiền?”
Hắn nhận lấy lệnh treo thưởng kia nhìn xuống mục tiền thưởng, nụ cười liền cứng lại. Người nào đã ban hành cái lệnh này?
Chỉ là một con yêu vật Kim Đan hậu kỳ, vậy mà lại đáng giá năm mươi vạn ngân phiếu!
“Khanh sư chất,“ hắn lưỡng lự một chút, nhịn đau lấy một chồng ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa cho nàng, “Là như này, bản toạ muốn da của con rắn, có chút tác dụng. Ta trả tiền thưởng cho ngươi, con yêu vật này liền giao cho sư thúc xử lý, được chứ?”
Khanh Chu Tuyết do dự chốc lát rồi gật đầu.
“Còn nữa, việc này không cần nói với sư tôn của ngươi.” Hắn dặn đi dặn lại.
...
Vân Thư Trần lười biếng ở tại thanh lâu, lắng nghe mỹ nhân gảy tì bà vào sáng sớm. Tới giờ Thìn, có tiếng bước chân ngoài cửa, người có vẻ cũng sắp vào tới.
Khanh Chu Tuyết bước vào, túi bên hông đựng đầy tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Vân Thư Trần thấy liền làm bộ kinh ngạc, “Đây là...”
“Ta nhận tiền từ lệnh treo thưởng.” Khanh Chu Tuyết nhớ lời sư thúc dặn dò đủ kiểu, cuối cùng vẫn là không nhắc tới hắn.
Chiếc túi được đồ nhi đưa tới. Vân Thư Trần mỉm cười dịu dàng, “Ngoan lắm. Ngươi cứ tạm giữ đó đi.”
Khanh Chu Tuyết ngồi xuống cạnh nàng, đỉnh đầu bỗng được xoa nhẹ.
Nàng đột nhiên cảm thấy sư tôn đang có tâm tình khá tốt, thanh âm cũng mềm mỏng đi nhiều.
Điều Khanh Chu Tuyết không biết là - sư tôn của nàng hung hăng gài bẫy Chu trưởng lão, lại còn kéo hắn xuống nước* một phen nên tâm tình đặc biệt tốt.
(Kéo ai đó xuống nước: Mang đến rắc rối cho họ.)
Vân Thư Trần từ lâu đã biết có một con yêu nghiệt ở trong rừng trúc của Thái Sơ Cảnh. Nó là con yêu quái bảo bối mà Chu trưởng lão giấu giấu giếm giếm. Bình thường thì nàng cũng không có tâm trạng gì mà đi bắt nó.
Đêm hôm qua, khi nàng thấy Khanh Chu Tuyết cầm lấy bội kiếm đi thẳng tới nơi treo thưởng, nàng liền đi trước một bước, vẽ đại khái ra một con rắn và nắn nót dán lên đó trước khi đồ đệ tới. Kim đan hậu kỳ, tiền thưởng lại cao còn ở gần đó, Khanh Chu Tuyết không có lý do gì mà không chọn cái lệnh treo thưởng này.
Vân Thư Trần nhấp một ngụm trà, mặt tràn đầy ý cười.
Sư tôn không lấy tiền, Khanh Chu Tuyết cất tiền vào lại. Trong lòng dự định gom góp tích cóp, chừng nào đủ tiền để sữa chửa lại Hạc Y Phong thì sẽ mang đưa lại cho nàng.
“Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài một chút.”
Vân Thư Trần có lẽ nằm lâu trong nhà nên cảm thấy mệt mỏi, nhìn mỹ nhân đầy nhà cũng thấy mệt mỏi. Cuối cùng đã chịu thẳng người lên bước một bước ra ngoài.
Khanh Chu Tuyết ban đầu nghĩ là chỉ đi dạo một vòng quanh Thái Sơ Trấn, cuối cùng Vân Thư Trần tìm một nơi trống trải, mượn lực của gió đem theo đồ nhi đằng vân giá vũ*.
(Đằng vân giá vũ: Cưỡi mây đè mưa.)
Ở trên trời bồng bềnh nửa canh giờ, Khanh Chu Tuyết lúc hạ xuống đất đã thấy sóng gợn mặt biển lăn tăn trước mặt.
Đông Hải Bồng Lai, cách xa Thái Sơ Cảnh vạn dặm.
“Đồ mặc hàng ngày, vật dụng thiết yếu đều không có, nên đi mua thêm một vài món cần thiết.” Vân Thư Trần chỉ hòn tiên đảo đằng xa, “Khanh nhi, đi thôi.”
Vân Thư Trần tâm tình đang tốt, ngay cả xưng hô cũng vô ý đổi lại.
Đầu ngón tay của Khanh Chu Tuyết run lên, từ “Khanh nhi” quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai làm trái tim nàng thoáng chua xót.
Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã quên đi, quên chuyện gì đã xảy ra lúc mình còn bé. Hoặc là nàng không muốn nhớ tới.
Thì ra người cha với dáng hình không tính là cao lớn kia, đã từng gọi nàng như thế.
Vân Thư Trần ngoái nhìn, thấy Khanh Chu Tuyết đang đứng thẫn thờ, “Sao thế?”
Âm thanh dịu dàng uyển chuyển, hai chữ này đươc nàng khẽ khàng nói ra rất êm tai.
Sau đó sự chua xót kia lẳng lặng phai đi, dần được âm thanh dịu dàng kia thay thế, cuối cùng tan ra trong cõi yên bình.
Khanh Chu Tuyết lắc đầu, đi vài bước theo nàng, im lặng một lúc rồi nói, “Không có việc gì, sư tôn.”
Bồng Lai nổi tiếng Cửu Châu vì nhiều giao nhân, châu báu đồ trang sức, giao sa. Thường có thuyền của thương nhân vãng lai lui tới, phồn hoa vô cùng. Nghe nói hàng năm ở đây sản xuất ra trân châu đều có thể cao bằng một nửa tòa nhà lớn.
Vân Thư Trần hiển nhiên trong lòng đã có đích đến, nàng dẫn theo Khanh Chu Tuyết đi về hướng một hiệu may. Tiệm này nhìn rất ấn tượng lại còn to lớn. Khanh Chu Tuyết bước trên mặt đất mà tưởng mình đang đạp lên tiền mà đi, gạch ở đây xanh biếc bóng loáng như lát ngọc bích.
Vân Thư Trần vuốt ve một cái áo thêu vân mây, nói với giao nhân đang đề cử nhiệt tình, “Chọn vài bộ vừa người để cho nàng thử.”
Giao nhân xinh đẹp với ánh mắt lóe lên một vài miếng vảy dưới đuôi mắt tỉ mỉ quan sát Khanh Chu Tuyết một chút, sau đó đi lựa đồ.
Khanh Chu Tuyết nhíu mày, “Ta không cần.”
“Đi đến đây là để mua đồ cho ngươi.” Vân Thư Trần ra hiệu cho nàng đi thử áo.
Sư tôn có lệnh, Khanh Chu Tuyết không thể phản kháng, nàng khẽ thở dài một cái. Khi nàng thử bộ đầu tiên đi ra, Vân Thư Trần nhìn chăm chú hồi lâu, mỉm cười, “Được rồi, thử bộ khác đi.”
“Rất tốt, lại đổi một bộ khác.”
“Thử bộ xanh khói kia một chút không?”
Mặt mày Khanh Chu Tuyết thanh nhã, không một chúc sắc tục nào, cực kỳ đẹp mắt. Khi Vân Thư Trần ngắm nhìn nàng, ánh mắt giống như dòng nước xuôi theo bờ, nhìn tới chỗ nào cũng đều thấy hoàn hảo.
Đặc biệt là khi mặc màu trắng, muôn vàn loại tuyết trên nhân gian cũng đều ảm đạm ghen hờn.
Tuy vậy, Vân Thư Trần thấy nàng mặc đỏ vàng lam lục thanh cam tím cũng cảm thấy rất tốt. Đến khi Khanh Chu Tuyết mệt đến đổ mồ hôi vì thay ra thử vào quần áo, rốt cuộc nàng mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý, từ trong đống y phục chọn ra vài món.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy số lượng đó vẫn còn chấp nhận được.
Tiếp đó Vân Thư Trần nhẹ nhàng nói một câu khiến trái tim nàng run run, “Trừ mấy món này ra, tất cả đều mua hết.”
“Tiệm may của các ngươi hẳn có sổ ghi chép lại đúng không?” Vân Thư Trần suy tư một lúc, nói với giao nhân, “Ta không cần thử, dựa theo kiểu dáng những lần trước may cho ta, không được thiếu kiểu nào. Sau đó gửi đến Hạc Y Phong ở Thái Sơ Cảnh.”
Bà chủ rất là mừng rỡ.
Đồ đệ rất là rung động.
Hai người được bà chủ tiễn ra tận cửa, khăn tay vẫy nhiệt tình mời gọi hãy thường xuyên ghé tới, nếu có đồ đẹp sẽ để lại cho hai quý khách. Nhìn có vẻ rất lưu luyến giống như tiễn tình nhân đi xa.
“Sư tôn, ngân phiếu từng này có đủ không?”
“Không đủ thì ký sổ.”
Vân Thư Trần mười phần bình tĩnh, nàng tiện tay cầm lên một chuỗi hạt châu sáng bóng ở trong chợ, bên trên điêu khắc hoa sen tinh xảo. Ánh mắt nàng sáng lên, “Cái này cũng không tệ.”
Khanh Chu Tuyết ban đầu còn ôm ý định kiềm hãm sư tôn lại, nhưng chốc lát sau liền phát hiện ra không hề có tác dụng. Tâm tư của nàng dần chết lặng khi chứng kiến sư tôn tiêu tiền như rác.
Nàng bắt đầu yên lặng tính toán - một ngày không ăn đủ ba bữa thì dạ dày cũng sẽ có chút không quen, nhưng tu sĩ thì cũng không thể đói mà chết được, như vậy sẽ tiết kiệm được chút tiền cho sư tôn. Ngủ cũng không cần thiết nữa, ở nhà trọ cũng tốn tiền nha... tu sĩ thì cũng sẽ không lạnh mà chết được, vậy là giảm đi được một phần chi phí.
Vân Thư Trần nào biết đồ đệ đang suy nghĩ khoa trương như thế, nàng đột nhiên dừng bước tại một cửa hiệu ảm đạm, so với những chỗ xa hoa kia thì thật là một trời một vực. Nơi này dường như không thể có đồ vật gì thu hút được nàng.
Nàng ngoái nhìn Khanh Chu Tuyết.
“Mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng*, có lẽ nàng còn thiếu một thanh kiếm tốt.”
(Hồng: cầu vồng.)
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch bản thứ nhất: Khởi nguồn ân oán giữa Vân trưởng lão và Chu trưởng lão bắt nguồn từ khi còn bé, có lẽ là do tổ sư gia chia cái đùi gà không đồng đều giữa hai người.
Tiểu kịch bản thứ 2:
“Như này... sẽ không chịu nổi nữa.” Đầu ngón tay của nàng run run
“Ta vẫn còn muốn...” Vân Thư Trần rũ mi, đáy mắt ngập đầy sự nhớ nhung cùng khao khát.
“Không thể được, sư tôn...”
“Không sao mà.” Nàng dùng ngón tay ve vuốt, phác thảo hình dáng.
Khanh Chu Tuyết hít sâu một hơi, đè tay của nàng xuống, “Để lần sau lại tới đi.”
“Nói bà chủ để lại cho người một món.” Đồ đệ vội vàng kéo nàng rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.