Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 118: Gọi ngươi là Khanh Khanh
Thực Lộc Khách
11/09/2024
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, từ từ nhíu mày, vẫn không nói gì.
Hai người đứng đối diện nhau, một lúc chỉ nghe thấy tiếng gió trên Hạc Y Phong rít gào.
Vân Thư Trần khẽ động đôi môi, nàng tiếp tục nói, "Vừa rồi là ---"
Lời nàng đột ngột dừng lại.
Ánh tà dương xuyên qua khe hở giữa họ, cùng với sự đến gần của một người, quầng sáng mờ nhạt hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một vệt màu cam viền quanh bóng người.
Quầng sáng không lay chuyển, yên tĩnh không một tiếng động.
Biển mây xung quanh là một màu vàng rực rỡ, trải dài như sóng, hùng vĩ bao la.
Nụ hôn đến bất ngờ, rời đi cũng như một đám mây nhẹ nhàng trôi.
Sao lại hôn nhẹ nhàng như vậy?
Như thể nàng có thể trôi đi bất cứ lúc nào. Lại như muốn buông mà không dám buông.
Vân Thư Trần ôm nàng chặt hơn một chút, cẩn thận đáp lại nụ hôn.
Trong khoảng khắc môi kề môi, Vân Thư Trần chợt cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Khanh nhi, ban đầu là sự dò xét, sau đó mới dần dần thả lỏng.
Khanh Chu Tuyết tách ra khỏi nàng, thở nhẹ một hơi.
"Vừa rồi không đứng vững." Vân Thư Trần vuốt ve mái tóc dài buông sau lưng nàng, "Chỉ là đỡ một chút."
Vân Thư Trần vừa vuốt ve, người trước mặt lại dựa sát vào, vùi cằm vào vai nàng, cẩn thận ngửi, lại ngửi thấy một mùi ma tộc, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Vân Thư Trần thấy nàng nhíu mày, "Sao vậy?"
"Ta... Ngửi thấy đau đầu, không thoải mái." Khanh Chu Tuyết cố gắng chịu đựng một lúc, mùi hương này khiến linh lực toàn thân nàng rối loạn, sẽ vô thức vận công chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng nàng lại không muốn buông Vân Thư Trần ra.
Người tu đạo không phải ai cũng nhạy bén như nàng. Có người thậm chí không ngửi thấy gì.
Rõ ràng là phản ứng của Khanh Chu Tuyết khá nghiêm trọng, thậm chí là nhạy cảm nhất mà Vân Thư Trần từng thấy.
Vân Thư Trần sắc mặt tối sầm, thở dài trong lòng. Nàng cởi áo khoác ngoài, buông tay, ngọn lửa nóng bỏng bùng lên từ quần áo bay đi. Trước khi chạm đất, nó đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
Lúc này dường như đã khá hơn nhiều, hơi thở của Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng ổn định lại. Nàng nhìn Vân Thư Trần, chân mày vẫn nhíu lại: "Không liên quan đến thân phận, ta không thích người kia."
"Sau này," Vân Thư Trần cười cười, "Ta sẽ tránh xa. Được không?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu.
Một lát sau, nàng lại hỏi: "Sư tôn, nếu địa vị đủ cao, có phải có thể hợp tịch với nhiều người không?"
Vân Thư Trần sửng sốt, "Ý ngươi là gì?"
Khanh Chu Tuyết nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt khá u ám, như đang nghĩ về những chuyện đã có từ lâu. "Sư tôn sẽ còn đối xử tốt với người khác nữa sao?"
"..."
Vân Thư Trần không trả lời câu hỏi kỳ quặc này, nàng nhanh chóng sửa lại, "Hợp tịch chỉ có thể có một."
"Lần trước ta nghe sư tỷ nói, tông chủ Vô Nhai Tông cưới tám người, có nam có nữ." Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, "Thoại bản mà Việt sư thúc viết cũng là về một tiểu thư tiên môn thế gia, đã đính ước với thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau đó đến môn phái tu luyện, lại lần lượt yêu sư tỷ dịu dàng và sư muội đáng yêu của mình, trong lúc hàng yêu trừ ma đã thu phục mấy nữ yêu tinh, cho họ một ngôi nhà; sau khi kiếm linh của nàng hóa hình, đêm đêm trò chuyện vui vẻ với nàng, cuối cùng bất chấp ánh mắt thế tục, cưới sư thúc của mình."
Tay Vân Thư Trần run lên, đồ nhi nói: "Sau đó mọi người cùng nhau sống hạnh phúc."
"Trước đây, ta không biết còn có thể như thế này. Nhưng nghĩ kỹ lại, sư tôn, người mua sắm gì cũng muốn có một bộ ---"
"Dừng lại." Vân Thư Trần buồn bực nói, "Người sống sao có thể so với đồ vật. Đúng rồi, Việt Trường Ca sao lại cho ngươi xem những thứ như thế này?"
"Đương nhiên không thể so sánh."
Khanh Châu Tuyết nhíu mày nói, "Nhưng về cách đối nhân xử thế, thông qua những sở thích nhỏ nhặt luôn có thể hiểu một người, sư tôn bảo ta ngày thường phải chú ý nhiều hơn. Sư tôn, chẳng phải người đã nói như vậy sao?"
Đã dạy nàng một số điều, bây giờ thật sự là vác đá tự nện chân mình.
Nhưng hỏi nhiều như vậy, Khanh Chu Tuyết hôm nay lại có chút không buông tha, chẳng lẽ nàng vẫn chưa biết mình đang ăn dấm sao?
Vân Thư Trần nhất thời bị nghẹn lời, nàng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Ta nói đến không phải là ý này."
Nàng nắm lấy tay Khanh Chu Tuyết, bắt mạch, lông mày nhíu lại, "Ngươi xem, không xong rồi."
"... Hửm?"
"Ta thấy ngươi mấy ngày nay không được bình thường," giọng điệu của Vân Thư Trần đột nhiên lạnh xuống, "Hình như có triệu chứng bệnh. Có phải chỗ này có chút uất ức?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu.
Đầu ngón tay nàng chọc vào ngực Khanh Chu Tuyết, nhàn nhạt nói: "Lại thêm vài phần chua xót, men theo chỗ này đi lên, hơn nữa tâm tư khó bình, vừa rồi nhìn thấy một màn luôn ở trong lòng hồi tưởng, không thể xua đi."
"Nói có đúng không?"
Hầu như là trúng hết.
Khanh Chu Tuyết dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ta còn có thể chữa được không?"
Người trước mặt đẹp như tiên nữ chín tầng trời hạ phàm, nhưng lại mang một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nghiêm túc hỏi nàng ghen tuông còn có thể cứu chữa không.
Vân Thư Trần rất muốn cười, nhưng cố nén lại.
"Thuốc thang, e rằng vô dụng."
Vân Thư Trần miễn cưỡng kìm nén khóe miệng, "Nhưng vẫn còn cứu được, nếu ngươi còn khó chịu, thì cứ như vừa rồi."
Ánh mắt nàng hạ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn còn đỏ hồng của Khanh Chu Tuyết, sau đó nhanh chóng ngước lên một cách tinh tế.
Khi hai người lại hôn nhau không biết bao lâu, mặt trời đã dần dần lặn xuống.
Trong làn gió chiều dịu dàng, Khanh Chu Tuyết bỗng nghe thấy Vân Thư Trần thì thầm bên môi nàng, dường như thở dài, "... Cũng chỉ có ngươi."
"Có phải ta nói gì, ngươi cũng sẽ tin?" Lại mơ hồ nghe thấy một câu như vậy.
Nàng rốt cuộc lại đang lo lắng điều gì?
Nếu là lời của nàng, tại sao lại không tin?
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt nghĩ.
Hai người dẫm lên những chiếc lá xào xạc, cùng nhau trở về, Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Sư tôn vừa rồi chỉ muốn hôn một cái, phải không?"
"Khi nào thì phát hiện ra." Vân Thư Trần liếc nhìn nàng.
Thực ra không tính là quá muộn.
Bởi vì khoảnh khắc nàng cúi xuống "Chữa bệnh", khóe miệng sư tôn nhếch lên, sự vi diệu đó thật sự khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Nhưng nếu nói nàng đang lừa người, cũng không hẳn là vậy. Khanh Chu Tuyết cúi đầu sờ lên khóe miệng mình, không biết vì sao, trong lòng nàng quả thật... Quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Trước đây luôn bị sư tôn dắt mũi một cách khó hiểu, sau đó mới kịp phản ứng.
Bây giờ, có lẽ bởi vì nàng đọc được rất rõ sự thay đổi tinh tế trong nét mặt của Vân Thư Trần, nàng gần như có thể nhanh chóng biết được sư tôn rốt cuộc đang có ý gì.
Bao nhiêu năm rồi. Vẫn có chút tiến bộ.
Chỉ là... Kết quả chẳng thay đổi, trước kia ngây ngô bị giam cầm, giờ đây lại cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của nàng.
Trở về đình viện.
Phạm Âm ngồi một góc, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, dường như đang trầm tư, sau đó ngước mắt liếc nhìn hai người họ.
Ăn tối xong, Vân Thư Trần cố tình sắp xếp nàng ở căn phòng cách xa hai người họ, để khỏi làm Khanh Chu Tuyết ngủ không yên.
Mấy hôm nay đi xa một chuyến, nhân lúc Vân Thư Trần đi tắm, Khanh Chu Tuyết đang ngồi trước bàn, kiểm kê đồ đạc.
Nàng đặt từng viên nội đan của Ma tộc lên bàn, nín thở đếm, lại có đến hơn hai mươi viên, thu hoạch thật lớn.
Nghe nói yêu đan rất quý giá, nhưng về Ma tộc thì chưa từng nghe thấy.
Có lẽ có chút tác dụng, ví dụ như luyện hóa?
Nàng đi vào thư phòng tìm kiếm một lượt, xem có ghi chép gì không. Trong sáu năm Vân Thư Trần bế quan, Khanh Chu Tuyết đã hình thành một thói quen khá tốt, nếu có thắc mắc gì, trước tiên nàng sẽ đến đây tìm kiếm, nếu không có, mới nghĩ cách hỏi người khác.
Những năm qua, bước sau hầu như không cần dùng đến, dù muốn tìm kiến thức hiếm lạ nào, cũng luôn có thể thu hoạch được rất nhiều ở đây.
Nhưng kỳ lạ là, hôm nay nàng đã thất bại.
Hơn nữa là thất bại hoàn toàn.
Sư tôn có một bộ sưu tập sách rất đầy đủ, điều này liên quan mật thiết đến thói quen cá nhân của nàng. Ngay cả thoại bản cũng phải có đủ bộ, nếu bị thiếu và không thể bổ sung, nàng thà không mua không đọc.
Thoại bản được đặt phía sau một bức tường, phần còn lại của không gian được lấp đầy bởi những thư tịch "Chính thống". Các điển tịch về công pháp của Tiên đạo, sử sách ghi chép về sự thay đổi của nhân gian, Yêu giới và các đại môn phái, thơ văn, đủ loại. Còn có các loại tạp thư --- chẳng hạn như sách dạy nấu ăn, sách về phong tục địa phương, giai thoại về những danh nhân... Trong đó thậm chí còn có cả y quyển mà Liễu sư thúc viết những năm gần đây.
Khanh Chu Tuyết tìm từ đầu đến cuối, thậm chí còn tìm thấy cả những phương pháp dạy mèo và chó biến hình của Yêu giới, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ tác phẩm nào từ Ma tộc.
Điều này khiến nàng khá bối rối, chẳng lẽ Ma tộc không có ai viết sách? Điều này rõ ràng là khá vô lý.
Không biết vì sao, chiếc mặt nạ của nữ tử Ma tộc hôm đó đột nhiên rơi xuống, ánh mắt nhìn sư tôn đầy kinh ngạc và có chút vui mừng, biểu cảm của nàng cứ thế in sâu vào tâm trí Khanh Chu Tuyết.
Lúc đó, nàng nghĩ rằng đối phương đã nhận nhầm người.
Nhưng khi sư tôn nói với nàng về nữ nhi của nghĩa muội thuộc Ma tộc, nàng mới có thể chắc chắn rằng Vân Thư Trần quen biết người của Ma tộc.
Và mối quan hệ không tồi.
Vậy tại sao sư tôn lại cố tình không thu thập công pháp của Ma tộc?
Đang cầm một quyển sách suy nghĩ, cửa bị gõ nhẹ, "Muộn thế này rồi, có quyển sách nào không thể để ngày mai đọc sao."
Vân Thư Trần khoác một chiếc áo đơn bạc, bước vào thư phòng.
Nàng nhìn thấy trong tay đồ nhi cầm một quyển 《Nhật ký hồ ly thành tinh》, không khỏi mỉm cười, "Sao, chán làm người rồi à?"
Khanh Chu Tuyết ho nhẹ một tiếng, nhét cuốn sách về chỗ cũ, "Ta mang về rất nhiều nội đan của Ma tộc, nhất thời không biết sử dụng như thế nào, nên muốn đến đây xem thử."
"Giã nát có thể dùng làm thuốc, với ngươi có lẽ không hữu dụng lắm, chi bằng nhân lúc còn nóng, bán cho Linh Tố Phong."
Vân Thư Trần thản nhiên nói, ngữ khí dường như đối với Ma tộc hiểu biết khá rõ.
Nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, khẽ nghiêng đầu, tóc đen bên cổ buông xuống sinh động, đôi mắt dịu dàng, "Khanh Khanh, còn không mau lại đây ngủ?"
Khanh Chu Tuyết một lúc sau mới phản ứng lại nàng đang gọi tên mình bằng hai âm, nhất thời còn có chút không quen, "Đây là..."
"Mấy ngày trước ngươi không phải nói, khi còn bé, trưởng bối trong nhà ngươi gọi ngươi là Khanh nhi."
Vân Thư Trần mỉm cười, chậm rãi bước về phía nàng, "Ta muốn gọi một cái tên khác, nghĩ mấy ngày, cảm thấy cái tên này rất hợp ý ta. Thế nào, ngươi không thích?"
Nàng càng lúc càng gần, đúng lúc Khanh Chu Tuyết tim đập như trống, theo thói quen nhắm mắt lại ---
Vân Thư Trần lại không hôn nàng. Cơ thể như không xương, mềm mại ngả về phía trước, áp sát vào nàng.
Cằm nàng tựa trên vai nàng, tay lần mò sau lưng nàng, rút ra một cuốn sách, rồi mở ra một trang có nếp gấp, 《 Thế Thuyết Tân Ngữ? Hoặc Niệm 》 --- đây là tác phẩm của một nhân sĩ nào đó ở Nam triều nhân gian.
Vân Thư Trần mở sách ra, mượn ánh đèn mờ ảo, "Ngươi xem câu này nói rất hay."
Khanh Chu Tuyết mở mắt ra, nhìn những chữ bằng mực trên đó, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị giọng nói êm dịu của sư tôn đọc từng chữ từng chữ, rất êm tai.
"Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh; ngã bất khanh khanh, thùy đương khanh khanh?"
(Khanh Khanh: Đây cũng là một cách gọi thân mât, trìu mến giữa những người yêu nhau, tương tự như "Em yêu" trong tiếng Việt.)
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Câu cuối cùng này dịch ra có nghĩa là:
Ta thân cận ngươi, yêu thương ngươi, cho nên gọi ngươi là khanh khanh; ta không gọi ngươi là khanh khanh, vậy thì ai có thể?
Hai người đứng đối diện nhau, một lúc chỉ nghe thấy tiếng gió trên Hạc Y Phong rít gào.
Vân Thư Trần khẽ động đôi môi, nàng tiếp tục nói, "Vừa rồi là ---"
Lời nàng đột ngột dừng lại.
Ánh tà dương xuyên qua khe hở giữa họ, cùng với sự đến gần của một người, quầng sáng mờ nhạt hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một vệt màu cam viền quanh bóng người.
Quầng sáng không lay chuyển, yên tĩnh không một tiếng động.
Biển mây xung quanh là một màu vàng rực rỡ, trải dài như sóng, hùng vĩ bao la.
Nụ hôn đến bất ngờ, rời đi cũng như một đám mây nhẹ nhàng trôi.
Sao lại hôn nhẹ nhàng như vậy?
Như thể nàng có thể trôi đi bất cứ lúc nào. Lại như muốn buông mà không dám buông.
Vân Thư Trần ôm nàng chặt hơn một chút, cẩn thận đáp lại nụ hôn.
Trong khoảng khắc môi kề môi, Vân Thư Trần chợt cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Khanh nhi, ban đầu là sự dò xét, sau đó mới dần dần thả lỏng.
Khanh Chu Tuyết tách ra khỏi nàng, thở nhẹ một hơi.
"Vừa rồi không đứng vững." Vân Thư Trần vuốt ve mái tóc dài buông sau lưng nàng, "Chỉ là đỡ một chút."
Vân Thư Trần vừa vuốt ve, người trước mặt lại dựa sát vào, vùi cằm vào vai nàng, cẩn thận ngửi, lại ngửi thấy một mùi ma tộc, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Vân Thư Trần thấy nàng nhíu mày, "Sao vậy?"
"Ta... Ngửi thấy đau đầu, không thoải mái." Khanh Chu Tuyết cố gắng chịu đựng một lúc, mùi hương này khiến linh lực toàn thân nàng rối loạn, sẽ vô thức vận công chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng nàng lại không muốn buông Vân Thư Trần ra.
Người tu đạo không phải ai cũng nhạy bén như nàng. Có người thậm chí không ngửi thấy gì.
Rõ ràng là phản ứng của Khanh Chu Tuyết khá nghiêm trọng, thậm chí là nhạy cảm nhất mà Vân Thư Trần từng thấy.
Vân Thư Trần sắc mặt tối sầm, thở dài trong lòng. Nàng cởi áo khoác ngoài, buông tay, ngọn lửa nóng bỏng bùng lên từ quần áo bay đi. Trước khi chạm đất, nó đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
Lúc này dường như đã khá hơn nhiều, hơi thở của Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng ổn định lại. Nàng nhìn Vân Thư Trần, chân mày vẫn nhíu lại: "Không liên quan đến thân phận, ta không thích người kia."
"Sau này," Vân Thư Trần cười cười, "Ta sẽ tránh xa. Được không?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu.
Một lát sau, nàng lại hỏi: "Sư tôn, nếu địa vị đủ cao, có phải có thể hợp tịch với nhiều người không?"
Vân Thư Trần sửng sốt, "Ý ngươi là gì?"
Khanh Chu Tuyết nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt khá u ám, như đang nghĩ về những chuyện đã có từ lâu. "Sư tôn sẽ còn đối xử tốt với người khác nữa sao?"
"..."
Vân Thư Trần không trả lời câu hỏi kỳ quặc này, nàng nhanh chóng sửa lại, "Hợp tịch chỉ có thể có một."
"Lần trước ta nghe sư tỷ nói, tông chủ Vô Nhai Tông cưới tám người, có nam có nữ." Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, "Thoại bản mà Việt sư thúc viết cũng là về một tiểu thư tiên môn thế gia, đã đính ước với thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau đó đến môn phái tu luyện, lại lần lượt yêu sư tỷ dịu dàng và sư muội đáng yêu của mình, trong lúc hàng yêu trừ ma đã thu phục mấy nữ yêu tinh, cho họ một ngôi nhà; sau khi kiếm linh của nàng hóa hình, đêm đêm trò chuyện vui vẻ với nàng, cuối cùng bất chấp ánh mắt thế tục, cưới sư thúc của mình."
Tay Vân Thư Trần run lên, đồ nhi nói: "Sau đó mọi người cùng nhau sống hạnh phúc."
"Trước đây, ta không biết còn có thể như thế này. Nhưng nghĩ kỹ lại, sư tôn, người mua sắm gì cũng muốn có một bộ ---"
"Dừng lại." Vân Thư Trần buồn bực nói, "Người sống sao có thể so với đồ vật. Đúng rồi, Việt Trường Ca sao lại cho ngươi xem những thứ như thế này?"
"Đương nhiên không thể so sánh."
Khanh Châu Tuyết nhíu mày nói, "Nhưng về cách đối nhân xử thế, thông qua những sở thích nhỏ nhặt luôn có thể hiểu một người, sư tôn bảo ta ngày thường phải chú ý nhiều hơn. Sư tôn, chẳng phải người đã nói như vậy sao?"
Đã dạy nàng một số điều, bây giờ thật sự là vác đá tự nện chân mình.
Nhưng hỏi nhiều như vậy, Khanh Chu Tuyết hôm nay lại có chút không buông tha, chẳng lẽ nàng vẫn chưa biết mình đang ăn dấm sao?
Vân Thư Trần nhất thời bị nghẹn lời, nàng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Ta nói đến không phải là ý này."
Nàng nắm lấy tay Khanh Chu Tuyết, bắt mạch, lông mày nhíu lại, "Ngươi xem, không xong rồi."
"... Hửm?"
"Ta thấy ngươi mấy ngày nay không được bình thường," giọng điệu của Vân Thư Trần đột nhiên lạnh xuống, "Hình như có triệu chứng bệnh. Có phải chỗ này có chút uất ức?"
Khanh Chu Tuyết gật đầu.
Đầu ngón tay nàng chọc vào ngực Khanh Chu Tuyết, nhàn nhạt nói: "Lại thêm vài phần chua xót, men theo chỗ này đi lên, hơn nữa tâm tư khó bình, vừa rồi nhìn thấy một màn luôn ở trong lòng hồi tưởng, không thể xua đi."
"Nói có đúng không?"
Hầu như là trúng hết.
Khanh Chu Tuyết dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ta còn có thể chữa được không?"
Người trước mặt đẹp như tiên nữ chín tầng trời hạ phàm, nhưng lại mang một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nghiêm túc hỏi nàng ghen tuông còn có thể cứu chữa không.
Vân Thư Trần rất muốn cười, nhưng cố nén lại.
"Thuốc thang, e rằng vô dụng."
Vân Thư Trần miễn cưỡng kìm nén khóe miệng, "Nhưng vẫn còn cứu được, nếu ngươi còn khó chịu, thì cứ như vừa rồi."
Ánh mắt nàng hạ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn còn đỏ hồng của Khanh Chu Tuyết, sau đó nhanh chóng ngước lên một cách tinh tế.
Khi hai người lại hôn nhau không biết bao lâu, mặt trời đã dần dần lặn xuống.
Trong làn gió chiều dịu dàng, Khanh Chu Tuyết bỗng nghe thấy Vân Thư Trần thì thầm bên môi nàng, dường như thở dài, "... Cũng chỉ có ngươi."
"Có phải ta nói gì, ngươi cũng sẽ tin?" Lại mơ hồ nghe thấy một câu như vậy.
Nàng rốt cuộc lại đang lo lắng điều gì?
Nếu là lời của nàng, tại sao lại không tin?
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt nghĩ.
Hai người dẫm lên những chiếc lá xào xạc, cùng nhau trở về, Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Sư tôn vừa rồi chỉ muốn hôn một cái, phải không?"
"Khi nào thì phát hiện ra." Vân Thư Trần liếc nhìn nàng.
Thực ra không tính là quá muộn.
Bởi vì khoảnh khắc nàng cúi xuống "Chữa bệnh", khóe miệng sư tôn nhếch lên, sự vi diệu đó thật sự khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Nhưng nếu nói nàng đang lừa người, cũng không hẳn là vậy. Khanh Chu Tuyết cúi đầu sờ lên khóe miệng mình, không biết vì sao, trong lòng nàng quả thật... Quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Trước đây luôn bị sư tôn dắt mũi một cách khó hiểu, sau đó mới kịp phản ứng.
Bây giờ, có lẽ bởi vì nàng đọc được rất rõ sự thay đổi tinh tế trong nét mặt của Vân Thư Trần, nàng gần như có thể nhanh chóng biết được sư tôn rốt cuộc đang có ý gì.
Bao nhiêu năm rồi. Vẫn có chút tiến bộ.
Chỉ là... Kết quả chẳng thay đổi, trước kia ngây ngô bị giam cầm, giờ đây lại cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của nàng.
Trở về đình viện.
Phạm Âm ngồi một góc, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, dường như đang trầm tư, sau đó ngước mắt liếc nhìn hai người họ.
Ăn tối xong, Vân Thư Trần cố tình sắp xếp nàng ở căn phòng cách xa hai người họ, để khỏi làm Khanh Chu Tuyết ngủ không yên.
Mấy hôm nay đi xa một chuyến, nhân lúc Vân Thư Trần đi tắm, Khanh Chu Tuyết đang ngồi trước bàn, kiểm kê đồ đạc.
Nàng đặt từng viên nội đan của Ma tộc lên bàn, nín thở đếm, lại có đến hơn hai mươi viên, thu hoạch thật lớn.
Nghe nói yêu đan rất quý giá, nhưng về Ma tộc thì chưa từng nghe thấy.
Có lẽ có chút tác dụng, ví dụ như luyện hóa?
Nàng đi vào thư phòng tìm kiếm một lượt, xem có ghi chép gì không. Trong sáu năm Vân Thư Trần bế quan, Khanh Chu Tuyết đã hình thành một thói quen khá tốt, nếu có thắc mắc gì, trước tiên nàng sẽ đến đây tìm kiếm, nếu không có, mới nghĩ cách hỏi người khác.
Những năm qua, bước sau hầu như không cần dùng đến, dù muốn tìm kiến thức hiếm lạ nào, cũng luôn có thể thu hoạch được rất nhiều ở đây.
Nhưng kỳ lạ là, hôm nay nàng đã thất bại.
Hơn nữa là thất bại hoàn toàn.
Sư tôn có một bộ sưu tập sách rất đầy đủ, điều này liên quan mật thiết đến thói quen cá nhân của nàng. Ngay cả thoại bản cũng phải có đủ bộ, nếu bị thiếu và không thể bổ sung, nàng thà không mua không đọc.
Thoại bản được đặt phía sau một bức tường, phần còn lại của không gian được lấp đầy bởi những thư tịch "Chính thống". Các điển tịch về công pháp của Tiên đạo, sử sách ghi chép về sự thay đổi của nhân gian, Yêu giới và các đại môn phái, thơ văn, đủ loại. Còn có các loại tạp thư --- chẳng hạn như sách dạy nấu ăn, sách về phong tục địa phương, giai thoại về những danh nhân... Trong đó thậm chí còn có cả y quyển mà Liễu sư thúc viết những năm gần đây.
Khanh Chu Tuyết tìm từ đầu đến cuối, thậm chí còn tìm thấy cả những phương pháp dạy mèo và chó biến hình của Yêu giới, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ tác phẩm nào từ Ma tộc.
Điều này khiến nàng khá bối rối, chẳng lẽ Ma tộc không có ai viết sách? Điều này rõ ràng là khá vô lý.
Không biết vì sao, chiếc mặt nạ của nữ tử Ma tộc hôm đó đột nhiên rơi xuống, ánh mắt nhìn sư tôn đầy kinh ngạc và có chút vui mừng, biểu cảm của nàng cứ thế in sâu vào tâm trí Khanh Chu Tuyết.
Lúc đó, nàng nghĩ rằng đối phương đã nhận nhầm người.
Nhưng khi sư tôn nói với nàng về nữ nhi của nghĩa muội thuộc Ma tộc, nàng mới có thể chắc chắn rằng Vân Thư Trần quen biết người của Ma tộc.
Và mối quan hệ không tồi.
Vậy tại sao sư tôn lại cố tình không thu thập công pháp của Ma tộc?
Đang cầm một quyển sách suy nghĩ, cửa bị gõ nhẹ, "Muộn thế này rồi, có quyển sách nào không thể để ngày mai đọc sao."
Vân Thư Trần khoác một chiếc áo đơn bạc, bước vào thư phòng.
Nàng nhìn thấy trong tay đồ nhi cầm một quyển 《Nhật ký hồ ly thành tinh》, không khỏi mỉm cười, "Sao, chán làm người rồi à?"
Khanh Chu Tuyết ho nhẹ một tiếng, nhét cuốn sách về chỗ cũ, "Ta mang về rất nhiều nội đan của Ma tộc, nhất thời không biết sử dụng như thế nào, nên muốn đến đây xem thử."
"Giã nát có thể dùng làm thuốc, với ngươi có lẽ không hữu dụng lắm, chi bằng nhân lúc còn nóng, bán cho Linh Tố Phong."
Vân Thư Trần thản nhiên nói, ngữ khí dường như đối với Ma tộc hiểu biết khá rõ.
Nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, khẽ nghiêng đầu, tóc đen bên cổ buông xuống sinh động, đôi mắt dịu dàng, "Khanh Khanh, còn không mau lại đây ngủ?"
Khanh Chu Tuyết một lúc sau mới phản ứng lại nàng đang gọi tên mình bằng hai âm, nhất thời còn có chút không quen, "Đây là..."
"Mấy ngày trước ngươi không phải nói, khi còn bé, trưởng bối trong nhà ngươi gọi ngươi là Khanh nhi."
Vân Thư Trần mỉm cười, chậm rãi bước về phía nàng, "Ta muốn gọi một cái tên khác, nghĩ mấy ngày, cảm thấy cái tên này rất hợp ý ta. Thế nào, ngươi không thích?"
Nàng càng lúc càng gần, đúng lúc Khanh Chu Tuyết tim đập như trống, theo thói quen nhắm mắt lại ---
Vân Thư Trần lại không hôn nàng. Cơ thể như không xương, mềm mại ngả về phía trước, áp sát vào nàng.
Cằm nàng tựa trên vai nàng, tay lần mò sau lưng nàng, rút ra một cuốn sách, rồi mở ra một trang có nếp gấp, 《 Thế Thuyết Tân Ngữ? Hoặc Niệm 》 --- đây là tác phẩm của một nhân sĩ nào đó ở Nam triều nhân gian.
Vân Thư Trần mở sách ra, mượn ánh đèn mờ ảo, "Ngươi xem câu này nói rất hay."
Khanh Chu Tuyết mở mắt ra, nhìn những chữ bằng mực trên đó, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị giọng nói êm dịu của sư tôn đọc từng chữ từng chữ, rất êm tai.
"Thân khanh ái khanh, thị dĩ khanh khanh; ngã bất khanh khanh, thùy đương khanh khanh?"
(Khanh Khanh: Đây cũng là một cách gọi thân mât, trìu mến giữa những người yêu nhau, tương tự như "Em yêu" trong tiếng Việt.)
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Câu cuối cùng này dịch ra có nghĩa là:
Ta thân cận ngươi, yêu thương ngươi, cho nên gọi ngươi là khanh khanh; ta không gọi ngươi là khanh khanh, vậy thì ai có thể?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.