Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 139: Thời gian trôi như nước chảy

Thực Lộc Khách

25/09/2024

Ba năm sau, cũng đến lúc Vân trưởng lão nên "Xuất quan".

Họ như kỳ hạn trở về Thái Sơ Cảnh.

Thời gian qua lâu, Thái Sơ Cảnh đã điều tra kỹ lưỡng hành vi bất chính của Dư Anh, từ đó minh oan cho Khanh Chu Tuyết. Bên ngoài không biết thế nào, bên trong... Thực ra, phàm là người quen biết Khanh Chu Tuyết, đều cảm thấy sư tỷ không phải người như vậy, nhất định có ẩn tình trong chuyện này.

Nhưng để không khơi lại vụ án treo của Từ gia năm xưa, chưởng môn đã lướt qua một số điểm --- những việc liên quan đến Vân Thư Trần, vụ án này không thể điều tra sâu, chỉ đổ tội lên người chết, quang minh chính đại đưa ra một kết quả cho xong chuyện.

"Chỉ dựa vào một người, rất khó hoàn thành việc này. Lẩn khuất dưới chân Thái Sơ Cảnh, bái nhập nội môn, lại biết rõ thân thế của sư tôn. Tuổi của nàng... Dù tính theo cốt linh, nếu không có ai nói cho biết, cũng không nên biết chuyện này."

Sân ba năm không ở, có A Cẩm cũng có vẻ sạch sẽ, chỉ là cá chép trong hồ không hiểu sao lại ít đi vài con.

"Kỳ thực khá rõ ràng." Vân Thư Trần dựa vào đình nhìn cá, ánh mắt không động, "Ngươi thấy sao."

"Lưu Vân tiên tông."

Sư tôn nghiêng đầu, đôi mắt cong lên: "Tại sao ngươi lại đoán như vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói -- là Từ gia hiện tại."

Khanh Chu Tuyết nhíu mày, "Ta không biết. Thực ra cũng có khả năng. Chỉ là phỏng đoán thôi."

"Ừm," Vân Thư Trần thẳng lưng, "Trực giác của Khanh nhi luôn luôn chính xác. Lưu Vân tiên tông có khả năng cao hơn. Còn về Từ gia hiện tại... Gia chủ của họ vốn nhát gan, nhặt được món hời lớn, đang vui vẻ, làm sao lại muốn minh oan cho gia chủ tiền nhiệm? Hơn nữa, những chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng cũng không nên bị lật lại."

"Thực ra ta luôn cảm thấy, cái Tiên môn đệ nhất đó --- Hình như không phải người tốt." Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Giữa các thế lực, không có sự phân biệt tốt xấu. Đa số đều vì lợi ích."

"Thật sao?" Nàng khẽ thở dài, "Nhưng ta thấy Thái Sơ Cảnh rất tốt. Sư tôn cũng rất tốt. Năm đó ta phiền phức như vậy, khắc chết nhiều người như vậy --- nhưng người vẫn bằng lòng thu nhận ta."

Vân Thư Trần hơi sững sờ, một lúc sau nàng nâng mi mắt lên, mỉm cười. Nuôi nấng bao nhiêu năm, luôn dõi theo, chưởng môn và các sư thúc quả thật rất quan tâm đến nàng, tình cảm trong đó không thể nói là giả dối.

Nhưng nếu không phải vì... Nếu không phải vì quẻ tượng cho thấy thiên phú dị bẩm, lại là chuyện Thái Thượng Vong Tình chú ý, Vân Thư Trần tự nhận mình không có nhiều lòng thương hại dư thừa như vậy, nàng sẽ không thu nhận một tiểu nha đầu vận rủi liên miên.

Đồng thời, nếu không phải vì nàng là Kiếm Hồn, sau này có hy vọng gánh vác trọng trách tông môn, tiền đồ vô lượng, chưởng môn cũng tuyệt đối sẽ không để mặc các vị trưởng lão chống đỡ lôi kiếp cho một người trẻ tuổi.

Về điểm này, Từ Hương Quân và Lâm Thanh Nhai quả thật rộng lượng hơn nhiều. Năm đó biết nàng là Ngũ linh căn, tư chất mà Lưu Vân tiên tông căn bản khinh thường, cũng bị họ nhặt về --- mặc dù sau này mới biết nhặt được Ngũ linh căn hỗn nguyên ngàn năm khó gặp.

Nàng nhìn vào ánh mắt trong sáng dịu dàng của Khanh nhi, nuốt xuống chút chột dạ đó.

"Đại hội Vấn Tiên sắp đến. Có một chuyện..." Vân Thư Trần cau mày, "Ngươi đã từng nghe nói về Kiếm Hồn chưa?"

"Kiếm Hồn?" Khanh Chu Tuyết có chút ấn tượng, "Đại sư tỷ của Lưu Vân tiên tông, Cố Nhược Thủy."

Vân Thư Trần lại cười, "Không phải nàng, mà là ngươi."

Đúng lúc này, Thanh Sương kiếm lơ lửng bên cạnh dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc tua kiếm ở đuôi, tỏ vẻ đồng ý.

Ánh mắt Khanh Chu Tuyết rời khỏi Thanh Sương kiếm, nàng ngẩn người, "... Cái gì?"

"Ừm," Vân Thư Trần chống cằm, "Thực ra đáng lẽ nên nói cho ngươi biết sớm hơn. Sau khi thăm dò lão già chưởng môn kia, không ngờ hắn lại biết sớm hơn ta."

"Lúc đó ngươi còn nhỏ, vốn không hay để ý đến người khác," nàng dịu dàng nói, "Sợ ngươi cảm thấy mình quá khác biệt với mọi người, càng trở nên xa cách."

Trong ánh mắt nghi hoặc của Khanh Chu Tuyết, Vân Thư Trần lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cuốn [Kinh Dưỡng Trẻ], đặt trước mặt nàng.

Nàng cúi đầu lật vài trang, ngón tay chỉ vào một dòng, "Lúc đó các trưởng lão đã thảo luận về việc này, đa số đều không tán thành việc nói cho ngươi biết quá sớm."

"..."

Khanh Chu Tuyết cầm cuốn [Kinh Dưỡng Trẻ], tình cờ liếc thấy một dòng "Phương thuốc hay để ngăn trẻ nhỏ khóc đêm".



"Hơn nữa, năm đó Lưu Vân tiên tông tìm ra cái gọi là Kiếm Hồn chi nữ, gây ra động tĩnh lớn, cả Tu tiên giới đều biết. Bia sống đã được dựng lên, vừa hay che chở cho ngươi khỏi nhiều sóng gió." Vân Thư Trần nói, "Thực ra đó là một điều may mắn, Thái Sơ Cảnh đã không bị lộ."

"Chuyện này..." Khanh Chu Tuyết hoàn hồn, "Ta có phụ mẫu, chỉ là nữ nhi của một gia đình bình thường. Làm sao có thể liên quan đến Kiếm Hồn?"

"Không biết." Vân Thư Trần khẳng định, "Nhưng sẽ không sai."

Năm đó, quẻ tượng đã lấy đi gần trăm năm tuổi thọ của nàng. Nàng phải ngâm mình trong linh trì của hang động một thời gian dài mới hồi phục lại được, cái giá phải trả không hề nhỏ.

Chân mày của Khanh Chu Tuyết dần dần nhíu lại, nhưng đồng thời, Vân Thư Trần vuốt nhẹ lông mày của nàng, "Chỉ vài năm nữa, ngươi cũng sẽ đến Lưu Vân tiên tông. Hầu hết những người tu tiên, trước khi bắt đầu Vấn Tiên thí luyện, đều phải đến đó trước một năm."

Còn phải đến ở đó nữa sao?

Nơi Khanh Chu Tuyết ở lâu nhất chính là Hạc Y Phong. Xuân đi thu đến, đông qua hè lại, dường như nàng vẫn chưa thấy chán cảnh hoàng hôn dịu dàng, đa tình mỗi ngày. Cho dù có được trồng cứng ngắc ở nơi này, có lẽ nàng cũng sẽ vui vẻ.

Nàng theo bản năng có chút kháng cự: "Nhưng mà..." Rõ ràng có thể đến vào ngày thi đấu mà.

Dường như Vân Thư Trần đã nhìn thấu những gì nàng đang nghĩ, nên đã nói trước, "Các sư tỷ sư muội của ngươi đều sẽ đi. Đến lúc đó chỉ có một mình ngươi ở lại đây với ta, thế thì ra thể thống gì?"

Đây là một cơ hội hiếm có. Cho dù là muốn kết giao với một nhóm thiên tài xuất chúng hay là muốn tu hành chăm chỉ. Lưu Vân tiên tông đại gia đại nghiệp, đứng sừng sững trên dãy núi ở trung tâm Cửu Châu, các tiên môn khác đều vây quanh đông tây nam bắc, giống như những vì sao vây quanh mặt trăng.

Mặc dù nó được xây dựng trên núi, nhưng nó không giống như Thái Sơ Cảnh, được xây dựng dựa vào núi. Bên dưới Lưu Vân tiên tông là một tảng đá nổi khổng lồ, lơ lửng trên bầu trời cao, gần như ngang bằng với biển mây.

Khi người ta đi lại trong đó, tầm mắt có thể nhìn thấy là những đám mây bồng bềnh, cuồn cuộn, giống như đang ở trên thiên cung.

Tông môn này cũng được đặt tên theo điều đó.

Năm đó khi xây dựng tông môn, họ đã rất tham vọng khi chọn mảnh đất này, và bây giờ gần như toàn bộ Cửu Châu đều nằm dưới chân họ.

Vân Thư Trần tiếp lời, trong khoảng thời gian này, sẽ không để các nàng nhàn rỗi. Ngoài việc xác minh thân phận, hoàn thành các thủ tục cần thiết, tất cả các động thiên tu luyện của Lưu Vân Tiên Tông đều mở cửa cho những nhân tài đến từ phương xa.

Loại phúc địa này một ngày bằng mười ngày công sức, không ai nghe mà không động lòng.

Khanh Chu Tuyết thở dài, miễn cưỡng thừa nhận một chút lợi ích nhỏ nhoi của việc ở lại nơi đó.

Những lời sau đó càng trở nên mất tập trung. Nhưng nghe sư tôn nói, "Bây giờ ngươi đã biết thân phận của mình đặc biệt, như ta đã nói trước đây, đừng dễ dàng để lộ, ra ngoài phải cẩn thận một chút."

Vân Thư Trần chợt ngừng lời, nàng nhận ra Khanh Chu Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt, nhấp môi đã lâu mà nước trong tách chẳng thấy vơi đi là bao.

Nàng quyết định không nói nữa, lúc này có lẽ Khanh Chu Tuyết cũng không còn tâm trạng nghe tiếp.

Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu lên, đỉnh đầu truyền đến cảm giác vuốt ve, "Đã ba năm quấn quýt, càng ngày càng dính người."

Vân Thư Trần buông tay xuống, dịu dàng nói: "Nếu thật sự tương tư thành bệnh, Khanh nhi viết thư cho ta được không?"

***

Thời gian trôi như nước chảy, mùa xuân lại về.

Khanh Chu Tuyết đã trải qua một thời gian tu luyện khổ hạnh và cô lập trên Hạc Y Phong, cho đến khi cuối cùng nàng đã nâng cao tu vi của mình lên khoảng Hóa Thần trung kỳ --- như Vân Thư Trần dự đoán, thi đấu sắp đến gần.

Sau khi hoàn thành mục tiêu mà sư tôn đặt ra, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đếm ngược từng ngày, lại rơi vào một nỗi buồn thẫn thờ không tên.

"Ngày mai sẽ phải đi rồi." Vân Thư Trần nói: "Ngươi và các sư tỷ muội đã lâu không gặp, hôm nay không đến Thái Sơ Cảnh gặp nhau một chút sao?"

"Các sư huynh sư tỷ của Nguyễn sư muội đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay cho nàng. Ta sẽ không làm phiền nàng. Bạch sư tỷ lúc này có lẽ đang khám bệnh."

Vân Thư Trần thuận miệng nói: "Ừm, đúng là mỗi người đều có việc bận. Vừa rồi ta đi ngang qua ngọn núi của Chu Sơn Nam, Lâm sư điệt cũng vẫn luôn bế quan."

Khanh Chu Tuyết cúi đầu nhìn lớp tuyết mỏng manh trên mặt đất, nàng dùng mũi kiếm nhẹ nhàng vẽ một hình. Lưỡi kiếm lướt qua tuyết, phát ra âm thanh xào xạc.

Vân Thư Trần nhìn nàng vẽ hai ba vòng, cuối cùng hơi lộn xộn, rồi lại bị một lớp tuyết mới mà nàng vung tay lên che phủ toàn bộ.



"Những năm này ta đã đọc xong đoạn còn lại đó, và tự mình sửa đổi rất nhiều." Khanh Chu Tuyết đột nhiên nói: "Sư tôn, người có muốn xem kiếm phổ mà ta viết không?"

Vân Thư Trần vui vẻ đồng ý, nàng nhận lấy quyển kiếm phổ mà các góc đều đã sờn, nhấc một góc lật ra, mỗi thức đều chiếm mấy trang, nàng quả thật dụng tâm viết rất nhiều tâm đắc.

Tường tận đến mức ngay cả một người ngoài nghề như nàng cũng có thể hiểu được bảy, tám phần.

Nàng đang lật xem, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy.

"Để ta múa cho người xem một lần."

Hôm nay là thế nào vậy? Nàng dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết làm sao để biểu đạt, cuối cùng cả người có chút sốt ruột, nhất định phải làm gì đó mới được.

Vân Thư Trần lặng lẽ khép quyển sách lại, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Khanh Chu Tuyết, "Ta thấy ngươi cũng không có vẻ hứng thú lắm. Ngày mai đi rồi lại phải xa nhau một thời gian dài, hôm nay ở lại nói chuyện với ta nhiều hơn một chút, được không?"

"... Được."

Vân Thư Trần nắm tay Khanh Chu Tuyết, đi lên đỉnh Hạc Y Phong, vòng qua mấy chữ lớn "Tựa như một giấc mộng".

Nàng tùy ý dẫn nàng ta ngồi xuống bên vách núi, lớp áo lông dày trên người được cởi ra, trải mềm mại khắp mặt đất.

Khanh Chu Tuyết nhìn đôi vai gầy guộc của nàng, theo bản năng ôm chặt, chống lại tiếng gió rít: "Sư tôn, chúng ta vẫn nên quay về thôi."

Một bình rượu xuất hiện giữa không trung trong tay nàng, rồi được nhét vào lòng Khanh Chu Tuyết.

"Uống rượu sẽ không còn lạnh nữa. Có thể giải sầu, cũng có thể quên sầu." Đối diện với ánh mắt của nàng, Vân Thư ngồi xuống cười nói, "Đây không phải là rượu Bán Sinh*. Ta đoán ngươi sẽ thích."

(Bán Sinh: Nửa đời người, đây là loại rượu mà sư tôn đã uống vào đêm Tết Nguyên Tiêu của những chương đầu.)

Khanh Chu Tuyết cầm bình rượu vẫn còn hơi do dự.

Mà Vân Thư Trần thì lại uống một ngụm từ tay nàng, nghiêng người về phía trước, ôm lấy nàng, sau đó chính xác tìm thấy môi nàng.

Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại ngay khi nàng tiến lại gần, đang định cau mày, thì hương rượu ngọt ngào tràn vào cổ họng, thật bất ngờ, nó không quá đắng.

Nụ hôn của Vân Thư Trần cũng nồng nhiệt ngoài mong đợi, nồng nàn hơn cả rượu. Nàng lùi lại một chút, áp vào môi nàng thì thầm, "Ngươi vì phải đến Lưu Vân tiên tông... Là đang căng thẳng sao."

Cảm giác này, là căng thẳng sao? Hơi thở của Khanh Chu Tuyết bị nàng làm cho hơi rối loạn, "Ta cảm thấy chuyến đi này rất nguy hiểm."

Mà trực giác của nàng luôn luôn chính xác đến kinh người.

Tâm trạng u sầu của chỉ kéo dài một thoáng, sau khi bị ép uống thêm vài ngụm rượu, Khanh Chu Tuyết đã mệt mỏi dựa vào người nàng. Ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể dần dần tan biến.

"Dù sao cũng phải đi, nghĩ nhiều cũng vô ích." Vân Thư Trần cố ý bắt chước giọng điệu của Khanh Chu Tuyết, khiến cô nương đang nằm trên người nàng say sưa cười khúc khích.

Gió mát thổi qua tai, nhưng Khanh Chu Tuyết cảm thấy hơi nóng, có lẽ là do rượu. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan của người trước mặt, lại nghĩ đến việc có lẽ sẽ rất lâu không gặp lại nàng.

Nhìn nhìn một hồi, bỗng nhiên rất muốn ôm nàng một cái.

Nàng ngồi thẳng dậy, Vân Thư Trần không kịp trở tay, bị đè ngã ra sau. Dưới thân nàng là tấm da lông trắng muốt vừa trải ra, không đau, chỉ là giật mình một chút.

Khanh Chu Tuyết vô lực đè lên trên, cúi đầu một lúc lâu, nước mắt trong mắt càng thêm mơ hồ không rõ, dường như đã say lắm.

Tửu lượng thật kém.

Mới uống có mấy ngụm chứ?

Cổ áo của mình bỗng nhiên bị kéo xuống một chút, không khí hơi lạnh tràn vào trong.

Vân Thư Trần đột nhiên nhận ra tình cảnh hiện tại, nàng sững sờ một chút, "Ngươi muốn làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook