Chương 3:
Hỏa Lại
08/10/2023
Khi Giang Nhan tỉnh lại, chân tay bị trói, đôi mắt bị người ta bịt kín, không thể di chuyển.
Cô biết mình vẫn đang ở nhà, đang nằm trong bồn tắm, nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào mặt cô, nhiệt độ không cao, nhưng tiếng nước dội liên tục vào mặt khiến cô rất khó chịu.
Cũng may miệng không bị bịt kín.
Tất cả rượu Giang Nhan uống tối nay đều bốc hơi hết, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, sống lưng cô lạnh toát.
Đối phương là ăn trộm hay có ý định trả thù, hiện tại cô vẫn chưa đoán được.
Cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho cô.
“Anh là ai?” Cô hỏi, giọng nói khàn đi.
Không có ai trả lời.
Cô vểnh tai lên, cẩn thận phân biệt tiếng động trong phòng tắm, nói: “Tôi biết anh vẫn ở đây.”
Nhưng vẫn không có âm thanh.
Giang Nhan bình tĩnh, tiếp tục nói: “Anh muốn cái gì?”
Đợi một lúc, vòi hoa sen đột nhiên tắt, tiếng nước biến mất, cô mới có thể thở phào.
Tầm nhìn bị chặn, giống như một con thú bị mắc bẫy, khiến Giang Nhan sởn tóc gáy.
Cô luôn nhạy cảm và tinh tế, có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhất, điều này có thể phát huy hết lợi thế của cô trong công việc, nhưng trong hôn nhân và các khía cạnh khác, nếu cô không xử lý tốt thì điều đó sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính mình.
Trước đây, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong nhà, cô cũng có thể nhạy bén phát hiện, nhưng hôm nay, đi từ phòng khách đến phòng tắm, vậy mà cô không phát hiện ra điều gì khác thường.
Rượu khiến cô tê liệt, mất đi cảnh giác, thậm chí còn không phát hiện có một tên trộm lẻn vào nhà, trốn ở trong phòng tắm.
Tuy nhiên, lúc này xem xét cũng vô ích, cô bị người ta trói trong bồn tắm của nhà mình, hoàn toàn không biết mục đích của đối phương là gì.
Thoát khỏi tình trạng hiện tại là chuyện cần làm duy nhất.
Nỗi sợ hãi theo bản năng tự nảy sinh, Giang Nhan vẫn còn tính là bình tĩnh, đối phương không giết chết mình, hoặc làm ra hành động quá đáng, vì vậy cô có thời gian để suy nghĩ một cách cẩn thận.
Bỏ qua chuyện an ninh nơi này rất tốt, cô làm việc thận trọng, cửa nhà có hai mật khẩu, được cài đặt phức tạp, không liên quan gì đế ngày sinh nhật của cô hay bất kỳ ngày nào liên quan đến cô, muốn giải được nó không phải chuyện dễ.
Đối phương hoặc cực kỳ hiểu cô, hoặc đang theo dõi cô, điều sau rõ ràng không đúng.
Bịt mắt, còng tay, còng chân này không phải vật bình thường, chỉ cần động đậy một chút thôi, cơ thể sẽ giống như bị điện giật, cô cố nén đau đớn, ngẩng đầu về phía của, thử đàm phán: “Anh muốn cái gì? Chúng ta có thể thương lượng.”
Đối phương vẫn không đáp lại, nhưng Giang Nhan nghe thấy tiếng mở thử gì đó, dựa vào âm thanh, cô nhận ra đó là thanh sô cô la cô đặt trong tủ lạnh, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng ăn!”
Tiếng xé vỏ đột nhiên dừng lại.
Cô biết mình vẫn đang ở nhà, đang nằm trong bồn tắm, nước từ vòi hoa sen xối thẳng vào mặt cô, nhiệt độ không cao, nhưng tiếng nước dội liên tục vào mặt khiến cô rất khó chịu.
Cũng may miệng không bị bịt kín.
Tất cả rượu Giang Nhan uống tối nay đều bốc hơi hết, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, sống lưng cô lạnh toát.
Đối phương là ăn trộm hay có ý định trả thù, hiện tại cô vẫn chưa đoán được.
Cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào thì tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho cô.
“Anh là ai?” Cô hỏi, giọng nói khàn đi.
Không có ai trả lời.
Cô vểnh tai lên, cẩn thận phân biệt tiếng động trong phòng tắm, nói: “Tôi biết anh vẫn ở đây.”
Nhưng vẫn không có âm thanh.
Giang Nhan bình tĩnh, tiếp tục nói: “Anh muốn cái gì?”
Đợi một lúc, vòi hoa sen đột nhiên tắt, tiếng nước biến mất, cô mới có thể thở phào.
Tầm nhìn bị chặn, giống như một con thú bị mắc bẫy, khiến Giang Nhan sởn tóc gáy.
Cô luôn nhạy cảm và tinh tế, có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhất, điều này có thể phát huy hết lợi thế của cô trong công việc, nhưng trong hôn nhân và các khía cạnh khác, nếu cô không xử lý tốt thì điều đó sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính mình.
Trước đây, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ trong nhà, cô cũng có thể nhạy bén phát hiện, nhưng hôm nay, đi từ phòng khách đến phòng tắm, vậy mà cô không phát hiện ra điều gì khác thường.
Rượu khiến cô tê liệt, mất đi cảnh giác, thậm chí còn không phát hiện có một tên trộm lẻn vào nhà, trốn ở trong phòng tắm.
Tuy nhiên, lúc này xem xét cũng vô ích, cô bị người ta trói trong bồn tắm của nhà mình, hoàn toàn không biết mục đích của đối phương là gì.
Thoát khỏi tình trạng hiện tại là chuyện cần làm duy nhất.
Nỗi sợ hãi theo bản năng tự nảy sinh, Giang Nhan vẫn còn tính là bình tĩnh, đối phương không giết chết mình, hoặc làm ra hành động quá đáng, vì vậy cô có thời gian để suy nghĩ một cách cẩn thận.
Bỏ qua chuyện an ninh nơi này rất tốt, cô làm việc thận trọng, cửa nhà có hai mật khẩu, được cài đặt phức tạp, không liên quan gì đế ngày sinh nhật của cô hay bất kỳ ngày nào liên quan đến cô, muốn giải được nó không phải chuyện dễ.
Đối phương hoặc cực kỳ hiểu cô, hoặc đang theo dõi cô, điều sau rõ ràng không đúng.
Bịt mắt, còng tay, còng chân này không phải vật bình thường, chỉ cần động đậy một chút thôi, cơ thể sẽ giống như bị điện giật, cô cố nén đau đớn, ngẩng đầu về phía của, thử đàm phán: “Anh muốn cái gì? Chúng ta có thể thương lượng.”
Đối phương vẫn không đáp lại, nhưng Giang Nhan nghe thấy tiếng mở thử gì đó, dựa vào âm thanh, cô nhận ra đó là thanh sô cô la cô đặt trong tủ lạnh, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng ăn!”
Tiếng xé vỏ đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.