Chương 97: Ba trận thi (Trung)
Bạc Yên
15/01/2023
Lâm Huân dùng bả vai đụng vào Hoắc Nhiên, chiếc đỉnh lớn va vào bụng hắn, bởi vì sức nặng to lớn nên Lâm Huân không có cách nào dừng lại ngay, đỡ chiếc đỉnh lớn lùi về sau. Thấu Mặc tiến lên túm lấy vùng rìa của chiếc đỉnh lớn, Quách Hiếu Nghiêm và cấm quân cũng xông tới hỗ trợ, khi phía sau lưng Lâm Huân đụng vào lan can của đài luận võ, mọi người mới đỡ được chiếc đỉnh lớn, buông ra “Rầm” một tiếng.
Thấu Mặc chạy đến bên cạnh Lâm Huân đỡ lấy hắn, Lâm Huân vẫy tay, Thấu Mặc mới buông ra. Vừa rồi rõ ràng hắn đã bị đỉnh đụng vào, có lẽ là bị thương rồi. Thấu Mặc lo lắng nhìn hắn.
Quan viên phía sau lan can đã sớm sợ đến mức chạy tan tác bốn phía, có người còn trốn xuống dưới ghế dài. Chỉ có Lục Vân Chiêu và số ít mấy quan viên vẫn bình tĩnh mà ngồi. Lục Vân Chiêu biết lần này Tây Hạ đến không có ý tốt, không nghĩ tới bọn chúng dám công khai khiêu khích, hơn nữa mạng người trong mắt bọn chúng lại nhẹ như cỏ rác.
Hắn nghe tiếng cười phóng đãng và nhìn vẻ trào phúng vô tình của đoàn sứ thần các nước ở đối diện, chỉ cảm thấy mình khó xử giống như thân thể trần truồng. Chưa từng có một khoảnh khắc nào giống bây giờ, hy vọng quốc gia có thể lớn mạnh, có thể khôi phục lại vũ lực dũng mãnh, khắp nơi không dám tới xâm phạm như tiền triều. Cũng đến lúc này, hắn mới hiểu rõ quyết tâm nuôi chí cải cách lúc ban đầu của Văn Tướng.
Tây Hạ vốn chỉ là một nước phụ thuộc nho nhỏ, phát triển cho tới bây giờ, nghiễm nhiên đã có tình hình của nước lớn. Mà bổn quốc lại bởi vì vấn đề nhiều vô kể mà ngày càng yếu đuối.
Dã Lợi nhìn thấy đối phương cần nhiều người như vậy mới có thể ổn định được chiếc đỉnh, nghĩ thầm mặc dù đập chết đập người ta bị thương, tốt xấu gì cũng đã khoe ra được sự uy phong to lớn, gã bèn chống nạnh điên cuồng cười lên.
Lý Ninh Lệnh đi lên đài luận võ, ung dung cười nói: “Đã nói là cuộc tỷ thí một với một, số người lên đài của nước các ngươi hơi nhiều đấy.”
Quách Hiếu Nghiêm giận nói: “Nếu như chúng ta không lên thì cái đỉnh này định đập chết mấy người? Người ngồi bên này đều là quan viên triều ta. Mạng người quan trọng, các ngươi đừng có quá đáng!”
“Đã nói là đấu cử đỉnh, Dã Lợi đưa đỉnh cho đối thủ thì có gì không đúng? Hoàng đế bệ hạ, cuộc tỷ thí này ngài quyết định thế nào?” Lý Ninh Lệnh ngẩng đầu hỏi Hoàng đế ở vị trí đầu.
“Phụ hoàng!” Triệu Tế thấp giọng kêu lên: “Chắc chắn là Dã Lợi kia cố ý làm vậy, muốn khiến chúng ta mất hết thể diện trước mặt sứ thần các nước. Đây không phải là hắn đang mỉa mai người trong triều chúng ta sao? Theo nhi thần thấy, để Lâm Huân đấu lại với Dã Lợi kia một lần đi!”
Triệu Tiêu hiếm khi nhất trí với Triệu Tế: “Đúng đó phụ hoàng, Dã Lợi kia phách lối như vậy, chẳng qua chỉ vì Dũng Quan hầu đã đồng ý không đấu với bọn chúng. Dứt khoát để Dũng Quan hầu đấu với Dã Lợi một trận, phân thắng bại, tiêu diệt uy phong của Tây Hạ.”
Triệu Lâm nãy giờ không nói gì nhìn vẻ mặt Hoàng đế, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy như vậy chỉ sợ có chút không ổn. Vừa rồi Dũng Quan hầu đi cứu Hoắc Nhiên, hình như bị đỉnh va vào, chỉ sợ là bị thương rồi. Chi bằng cứ phán Tây Hạ thắng đi.”
Chân Tông Hoàng đế gật đầu, đồng ý với quan điểm của Triệu Lâm. Ông biết lần này Tây Hạ cố ý khiêu khích, thực lực thi đấu của hai người trên sân cách xa nhau, đây là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Huống chi tỷ thí còn có trận thứ hai và trận thứ ba, ông vốn cũng không ôm hy vọng gì đối với kết quả đấu võ. Đồng Ngọc nhận được ánh mắt của Hoàng đế, vung phất trần tiến lên phía trước nói: “Trận đầu, Tây Hạ thắng!”
Các dũng sĩ Tây Hạ hoan hô, Lý Ninh Lệnh hướng về phía Lâm Huân ôm quyền, cong khóe miệng cười nói: “Đa tạ.” Sau đó thì cùng Dã Lợi đi xuống đài.
“Lẽ nào lại như vậy. Để ta gặp hắn xem!” Quách Hiếu Nghiêm muốn đi qua đó, bị Lâm Huân kéo lại: “Điện soái không thể, thắng bại đã phân.”
Lâm Huân cảm thấy phần bụng giống như có thứ gì đó đang cuồn cuộn, cố nén một hơi mới ép xuống được. Hắn nhìn về phía Hoắc Nhiên ở bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi thăm, Hoắc Nhiên lắc đầu, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự khiếp sợ to lớn. Vừa rồi có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình chết chắc rồi. Đây là lần thứ hai Lâm Huân cứu hắn, lần trước là trên chiến trường. Hắn không biết nên cảm ơn như thế nào mới tốt.
Lâm Huân không muốn người ta đỡ, đi thẳng về chỗ của mình ngồi xuống. Chân Tông Hoàng đế bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn xua tay áo, cũng không cần Thái y đến xem. Hắn ở đây mà Tây Hạ còn dám làm càn như thế, nếu như hắn không có mặt, không biết bọn họ sẽ còn làm khó dễ như thế nào.
Trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.
***
Khởi La và đám người Thẩm Oánh ở trong cung Trữ Tú chuẩn bị, cũng không biết chuyện xảy ra ở sân rộng trước điện. Bọn họ đang cùng ban nhạc phối hợp lần cuối, các cung nữ bận rộn trang điểm cho bọn họ. Lúc này, Lý Kim Thiền và Hồ Điệp bỗng nhiên tới cung Trữ Tú.
Đám người của cung Trữ Tú như gặp đại địch. Hồ Điệp sợ hãi đi theo phía sau Lý Kim Thiền, đám người Hải Đường không nhịn được mà mắng nàng ta hai tiếng, nàng ta cúi đầu thấp hơn.
Khởi La nhìn thấy đồ múa trên người bọn họ lại là thứ do Hồ Điệp trộm đi từ Vũ Nhạc Phường, không khỏi nhíu mày. Vì sao bọn họ lại muốn mặc đồ múa này… Hồ Điệp trộm đồ múa, chẳng lẽ không phải vì khiến các nàng không biểu diễn được sao? Lý Kim Thiền khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Thế nào, bất ngờ lắm à? Ta cố ý đến nói cho các ngươi biết một tiếng, điệu múa chúng ta muốn biểu diễn cũng là Phi Thiên.”
Các cung nữ sau lưng Khởi La lập tức nhỏ giọng bàn luận, vốn chỉ nghĩ Lý Kim Thiền chỉ biết nội dung mà hôm nay các nàng muốn biểu diễn, không nghĩ tới nàng ta cũng muốn biểu diễn điệu múa giống thế. Dựa theo thứ tự trước sau thì Tây Hạ biểu diễn trước, con người đều có quan điểm ai tới trước sẽ làm chủ, lần này chắc chắn các nàng sẽ thua thiệt.
Khởi La ổn định lại tinh thần nói: “Không nghĩ tới các ngươi cũng muốn biểu diễn Phi Thiên. Ăn cắp đồ của người khác vốn không phải là hành vi quân tử.”
Lý Kim Thiền giống như nghe chuyện cười: “Ta vốn chướng mắt điệu múa của Trung Nguyên các ngươi. Nếu bàn về kỹ xảo thì chắc chắn là điệu múa của Tây Hạ chúng ta hơn một bậc. Nhưng Phi Thiên thì khác, Phi Thiên trộn lẫn kết hợp nghệ thuật Phật giáo của mỗi nước, nó không chỉ của Trung Nguyên các ngươi mà cũng là của Tây Hạ chúng ta. Nếu ngươi đã muốn múa Phi Thiên, chúng ta dùng Phi Thiên để phân cao thấp, rất công bằng.” Lý Kim Thiền đắc ý nói: “Lần này may mà có vũ nương của Trung Nguyên các ngươi nói cho ta biết tin tức này. Chu Khởi La, ngươi cứ đợi thua đi.”
Lý Kim Thiền thị uy xong thì vênh vang đắc ý rời đi. Hải Đường cắm trâm vàng xinh đẹp vào búi tóc, nhìn gương đồng nói: “Nàng ta đắc ý cái gì vậy? Nếu như điệu nàng ta múa là Phi Thiên mà Hồ Điệp nói cho nàng ta biết, còn tưởng rằng chúng ta sẽ múa giống vậy à? Thật sự là coi thường chúng ta quá rồi.”
Khởi La không nói gì mà yên lặng nhìn về phía Thẩm Oánh, thắng bại hôm nay đều ở trên người nàng ta. Biểu lộ của nàng ta cũng không giống với vẻ hoặc hưng phấn, hoặc căng thẳng của những người khác, chỉ biểu hiện ra sự lạnh nhạt, giống như điệu múa này không có gì khác biệt với màn diễn mà vô số lần trước kia nàng ta múa trong Vũ Nhạc Phường.
Chỉ mong tất cả thuận lợi.
Một cung nữ thở hổn hển chạy vào bẩm báo: “Trận tỷ thí đầu là Tây Hạ thắng, bây giờ tiến hành trận tỷ thí thứ hai, do Nhị Hoàng tử Tây Hạ đấu với Lục đại nhân.”
Một cung nữ khác nói: “Nghe nói thân thể Lục đại nhân không thoải mái, hôm nay ra sân tỷ thí không có vấn đề chứ?”
Trong lòng Khởi La lộp bộp một cái, nàng quay đầu lại hỏi nàng ta: “Lục đại nhân làm sao?”
“Nghe nói là đêm qua đau bụng, ầm ĩ cả đêm, không xuống giường được, còn mời hết Thái y qua đó, cũng không biết bây giờ khỏe lại chưa.” Trên mặt cung nữ lộ ra vẻ lo lắng. Đối với những người như bọn họ mà nói, Lục Vân Chiêu giống như trăng sáng trên trời, mà bọn họ là áng mây đuổi theo trăng. Cho nên bên chỗ Lục Vân Chiêu có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ biết rõ hơn ai hết.
Khởi La nói với cung nữ kia: “Ngươi đi thăm dò tiếp, xem tình hình tỷ thí thế nào rồi?” Nếu như trận này Lục Vân Chiêu không thắng, trận thứ ba này của các nàng ngay cả so tài cũng không cần nữa.
Trong điện Đại Khánh, Lý Ninh Lệnh lớn tiếng nói: “Đã nghe quan văn Trung Nguyên tài trí hơn người, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, ta mặc cảm không bằng, bởi vậy đã đưa ra ba đều thi cho Lục đại nhân. Chỉ cần Lục đại nhân có thể trả lời được hết, cuộc tỷ thí này xem như các ngươi thắng.”
Có quan văn không phục nói: “Các ngươi như vậy rốt cuộc là có ý gì, bản thân không dám đấu nên muốn làm khó dễ Lục đại nhân?”
“Văn hóa Trung Nguyên uyên thâm, bắt nguồn từ xa xưa, không phải là sợ ba cái đề thi của Tây Hạ ta chứ?” Lý Ninh Lệnh cười nói. Đã sớm biết sẽ có người đưa ra ý kiến bất đồng, hơn nữa người Trung Nguyên tự cao tự đại, không chịu được nhất là người khác kích thích.
“Nhị Hoàng tử ra đề đi.” Lục Vân Chiêu khẽ ho một tiếng. Chân của hắn vẫn có chút như nhũn ra, uống đơn thuốc do Mạt đại phu kê mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Mạt đại phu nói thuốc đó không màu không vị, không dễ bị phát hiện nhưng tác dụng chậm rất lớn, cần hắn tốt nhất là ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ mà vào cung. Hắn vẫn cứ không muốn để cho những người kia toại nguyện.
Hơn nữa, nếu như trận thứ hai này hắn thua, vậy sự cố gắng của Khởi La cũng sẽ uổng phí. Cho nên hắn không thể thua.
Lý Ninh Lệnh sai người đưa lên đạo cụ thứ nhất, lại là bảng hình vuông rất nhiều đường đan xen, trên đó điền chữ Hán lẻ tẻ. Lý Ninh Lệnh nói: “Đề thi thứ nhất là điền thơ. Ngang dọc tương ứng với một câu thơ, tổng cộng có hai mươi câu, trả lời được càng nhiều thì cụm từ thơ của mỗi câu sẽ xuất hiện càng nhiều. Thời gian là một nén nhang, xin hãy điền chính xác toàn bộ không sai.”
Từ xưa đến nay có nhiều câu thơ như thế, phải dựa vào gợi ý của một hai chữ để lấp đầy cái bảng vuông chằng chịt này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa đề thi thứ nhất này khó như vậy, sau đó chẳng phải sẽ xảo quyệt hơn à?
Lúc này có mấy quan văn đều đồng cảm nhìn về phía Lục Vân Chiêu. Lục Vân Chiêu điều chỉnh y quan, ung dung nói: “Bắt đầu đi.”
Lý Ninh Lệnh sai người đốt nhang trong lư hương. Hắn ta đã để hai mươi nhà thông thái của cả nước đưa ra đề bài này, đều chọn những câu từ vô cùng xa nhau, lại chỉ có một đáp án. Hắn ta không tin, cho dù Lục Vân Chiêu có tài năng kinh thế, chẳng lẽ còn có thể trả lời hoàn chỉnh không thiếu sót trong một nén nhang?
Mặc dù hắn ta đã đồng ý với Lý Kim Thiền, nhất định phải để nàng ta đấu trận thứ ba nhưng hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Lục Vân Chiêu nhìn những ô vuông và chữ Hán kia, đứng trọn vẹn nửa nén hương không hề động đậy.
Người ngoài đều cho rằng hắn bị làm khó, Triệu Tế thậm chí còn hỏi Ngân Nhĩ bên cạnh: “Hôm nay sao Tô Tòng Tu không vào cung? Lỡ như Lục Vân Chiêu không trả lời được thì hắn còn có thể hỗ trợ.”
Triệu Tiêu cười nhạo một tiếng: “Thái tử điện hạ có hơi coi thường Lục Vân Chiêu quá rồi.”
Trên điện, Lý Ninh Lệnh nói với Lục Vân Chiêu: “Nếu như Lục đại nhân thật sự không trả lời được thì bây giờ nhận thua cũng không phải không thể.”
Lục Vân Chiêu nhìn hắn ta một cái, khẽ chấm bút mực, viết vào những ô vuông kia. Chữ của hắn vô cùng khí phách, quanh co lên xuống, chứa sự phong lưu, khi thì mạnh mẽ, khi thì mềm mại. Vừa viết vài câu là xung quanh đã có tiếng khen không ngừng.
Trong khoảnh khắc, Lục Vân Chiêu đã điền chỗ trống xong, nói với Lý Ninh lệnh: “Mời Nhị Hoàng tử kiểm tra.”
Lý Ninh Lệnh cầm đáp án trong tay so với bài của Lục Vân Chiêu, nhìn cẩn thận mỗi một chữ, vậy mà lại hoàn toàn không có lỗi sai! Hắn ta khó có thể tin được mà nhìn Lục Vân Chiêu, nhớ tới lời thề son sắt của ba mươi nhà thông thái kia thề với hắn ta, cả thiên hạ số người có thể giải ra toàn bộ thơ trong một nén nhang cũng chưa tới năm người! Hắn ta nuốt nước bọt một cái, nói: “Đề này xem như ngươi vượt qua rồi.”
Đề thứ hai là phá giải thế cờ. Danh xưng của thế cờ này cũng là cờ tàn thất tinh đã làm khó vô số người tài giỏi. Thế nhưng Lý Ninh Lệnh không biết, thế cờ tàn thất tinh này đã bị Thanh Liên cư sĩ phá giải, cho nên Lục Vân Chiêu hoàn toàn không cần tốn nhiều sức là đã giải được thế cờ.
Lục Vân Chiêu càng đánh càng hăng, ngay cả Chân Tông Hoàng đế cũng liên tục gật đầu, nói với Triệu Tiêu: “Lục Hi Văn này quả nhiên là tinh thông cầm kỳ thư họa. Không nghĩ tới thế cờ tàn thất tinh cũng không làm khó được hắn.”
Vương Tán nói: “Nghe nói Dũng Quan hầu cũng tinh thông đánh cờ, không biết so với Lục Hi Văn thì ai cao ai thấp đây?”
Lâm Huân nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là tài đánh cờ của Lục đại nhân cao hơn một nước.” Năm đó ở phủ Ứng Thiên, Lâm Huân từng chơi cờ với Lục Vân Chiêu, còn bại bởi hắn. Mặc dù cùng học một thầy nhưng hắn cũng khó có thể đoán được sự nông sâu của Lục Vân Chiêu.
Lúc này, Lý Ninh Lệnh nói ra đề thi thứ ba: Hắn ta mang theo một chiếc lồng chế tạo đặc biệt, trong đó nhốt mấy con bướm, muốn Lục Vân Chiêu vẽ một bức tranh, để bươm bướm bay lên tranh thì xem như là thông qua.
Thấu Mặc chạy đến bên cạnh Lâm Huân đỡ lấy hắn, Lâm Huân vẫy tay, Thấu Mặc mới buông ra. Vừa rồi rõ ràng hắn đã bị đỉnh đụng vào, có lẽ là bị thương rồi. Thấu Mặc lo lắng nhìn hắn.
Quan viên phía sau lan can đã sớm sợ đến mức chạy tan tác bốn phía, có người còn trốn xuống dưới ghế dài. Chỉ có Lục Vân Chiêu và số ít mấy quan viên vẫn bình tĩnh mà ngồi. Lục Vân Chiêu biết lần này Tây Hạ đến không có ý tốt, không nghĩ tới bọn chúng dám công khai khiêu khích, hơn nữa mạng người trong mắt bọn chúng lại nhẹ như cỏ rác.
Hắn nghe tiếng cười phóng đãng và nhìn vẻ trào phúng vô tình của đoàn sứ thần các nước ở đối diện, chỉ cảm thấy mình khó xử giống như thân thể trần truồng. Chưa từng có một khoảnh khắc nào giống bây giờ, hy vọng quốc gia có thể lớn mạnh, có thể khôi phục lại vũ lực dũng mãnh, khắp nơi không dám tới xâm phạm như tiền triều. Cũng đến lúc này, hắn mới hiểu rõ quyết tâm nuôi chí cải cách lúc ban đầu của Văn Tướng.
Tây Hạ vốn chỉ là một nước phụ thuộc nho nhỏ, phát triển cho tới bây giờ, nghiễm nhiên đã có tình hình của nước lớn. Mà bổn quốc lại bởi vì vấn đề nhiều vô kể mà ngày càng yếu đuối.
Dã Lợi nhìn thấy đối phương cần nhiều người như vậy mới có thể ổn định được chiếc đỉnh, nghĩ thầm mặc dù đập chết đập người ta bị thương, tốt xấu gì cũng đã khoe ra được sự uy phong to lớn, gã bèn chống nạnh điên cuồng cười lên.
Lý Ninh Lệnh đi lên đài luận võ, ung dung cười nói: “Đã nói là cuộc tỷ thí một với một, số người lên đài của nước các ngươi hơi nhiều đấy.”
Quách Hiếu Nghiêm giận nói: “Nếu như chúng ta không lên thì cái đỉnh này định đập chết mấy người? Người ngồi bên này đều là quan viên triều ta. Mạng người quan trọng, các ngươi đừng có quá đáng!”
“Đã nói là đấu cử đỉnh, Dã Lợi đưa đỉnh cho đối thủ thì có gì không đúng? Hoàng đế bệ hạ, cuộc tỷ thí này ngài quyết định thế nào?” Lý Ninh Lệnh ngẩng đầu hỏi Hoàng đế ở vị trí đầu.
“Phụ hoàng!” Triệu Tế thấp giọng kêu lên: “Chắc chắn là Dã Lợi kia cố ý làm vậy, muốn khiến chúng ta mất hết thể diện trước mặt sứ thần các nước. Đây không phải là hắn đang mỉa mai người trong triều chúng ta sao? Theo nhi thần thấy, để Lâm Huân đấu lại với Dã Lợi kia một lần đi!”
Triệu Tiêu hiếm khi nhất trí với Triệu Tế: “Đúng đó phụ hoàng, Dã Lợi kia phách lối như vậy, chẳng qua chỉ vì Dũng Quan hầu đã đồng ý không đấu với bọn chúng. Dứt khoát để Dũng Quan hầu đấu với Dã Lợi một trận, phân thắng bại, tiêu diệt uy phong của Tây Hạ.”
Triệu Lâm nãy giờ không nói gì nhìn vẻ mặt Hoàng đế, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy như vậy chỉ sợ có chút không ổn. Vừa rồi Dũng Quan hầu đi cứu Hoắc Nhiên, hình như bị đỉnh va vào, chỉ sợ là bị thương rồi. Chi bằng cứ phán Tây Hạ thắng đi.”
Chân Tông Hoàng đế gật đầu, đồng ý với quan điểm của Triệu Lâm. Ông biết lần này Tây Hạ cố ý khiêu khích, thực lực thi đấu của hai người trên sân cách xa nhau, đây là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Huống chi tỷ thí còn có trận thứ hai và trận thứ ba, ông vốn cũng không ôm hy vọng gì đối với kết quả đấu võ. Đồng Ngọc nhận được ánh mắt của Hoàng đế, vung phất trần tiến lên phía trước nói: “Trận đầu, Tây Hạ thắng!”
Các dũng sĩ Tây Hạ hoan hô, Lý Ninh Lệnh hướng về phía Lâm Huân ôm quyền, cong khóe miệng cười nói: “Đa tạ.” Sau đó thì cùng Dã Lợi đi xuống đài.
“Lẽ nào lại như vậy. Để ta gặp hắn xem!” Quách Hiếu Nghiêm muốn đi qua đó, bị Lâm Huân kéo lại: “Điện soái không thể, thắng bại đã phân.”
Lâm Huân cảm thấy phần bụng giống như có thứ gì đó đang cuồn cuộn, cố nén một hơi mới ép xuống được. Hắn nhìn về phía Hoắc Nhiên ở bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi thăm, Hoắc Nhiên lắc đầu, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự khiếp sợ to lớn. Vừa rồi có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình chết chắc rồi. Đây là lần thứ hai Lâm Huân cứu hắn, lần trước là trên chiến trường. Hắn không biết nên cảm ơn như thế nào mới tốt.
Lâm Huân không muốn người ta đỡ, đi thẳng về chỗ của mình ngồi xuống. Chân Tông Hoàng đế bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn xua tay áo, cũng không cần Thái y đến xem. Hắn ở đây mà Tây Hạ còn dám làm càn như thế, nếu như hắn không có mặt, không biết bọn họ sẽ còn làm khó dễ như thế nào.
Trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.
***
Khởi La và đám người Thẩm Oánh ở trong cung Trữ Tú chuẩn bị, cũng không biết chuyện xảy ra ở sân rộng trước điện. Bọn họ đang cùng ban nhạc phối hợp lần cuối, các cung nữ bận rộn trang điểm cho bọn họ. Lúc này, Lý Kim Thiền và Hồ Điệp bỗng nhiên tới cung Trữ Tú.
Đám người của cung Trữ Tú như gặp đại địch. Hồ Điệp sợ hãi đi theo phía sau Lý Kim Thiền, đám người Hải Đường không nhịn được mà mắng nàng ta hai tiếng, nàng ta cúi đầu thấp hơn.
Khởi La nhìn thấy đồ múa trên người bọn họ lại là thứ do Hồ Điệp trộm đi từ Vũ Nhạc Phường, không khỏi nhíu mày. Vì sao bọn họ lại muốn mặc đồ múa này… Hồ Điệp trộm đồ múa, chẳng lẽ không phải vì khiến các nàng không biểu diễn được sao? Lý Kim Thiền khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Thế nào, bất ngờ lắm à? Ta cố ý đến nói cho các ngươi biết một tiếng, điệu múa chúng ta muốn biểu diễn cũng là Phi Thiên.”
Các cung nữ sau lưng Khởi La lập tức nhỏ giọng bàn luận, vốn chỉ nghĩ Lý Kim Thiền chỉ biết nội dung mà hôm nay các nàng muốn biểu diễn, không nghĩ tới nàng ta cũng muốn biểu diễn điệu múa giống thế. Dựa theo thứ tự trước sau thì Tây Hạ biểu diễn trước, con người đều có quan điểm ai tới trước sẽ làm chủ, lần này chắc chắn các nàng sẽ thua thiệt.
Khởi La ổn định lại tinh thần nói: “Không nghĩ tới các ngươi cũng muốn biểu diễn Phi Thiên. Ăn cắp đồ của người khác vốn không phải là hành vi quân tử.”
Lý Kim Thiền giống như nghe chuyện cười: “Ta vốn chướng mắt điệu múa của Trung Nguyên các ngươi. Nếu bàn về kỹ xảo thì chắc chắn là điệu múa của Tây Hạ chúng ta hơn một bậc. Nhưng Phi Thiên thì khác, Phi Thiên trộn lẫn kết hợp nghệ thuật Phật giáo của mỗi nước, nó không chỉ của Trung Nguyên các ngươi mà cũng là của Tây Hạ chúng ta. Nếu ngươi đã muốn múa Phi Thiên, chúng ta dùng Phi Thiên để phân cao thấp, rất công bằng.” Lý Kim Thiền đắc ý nói: “Lần này may mà có vũ nương của Trung Nguyên các ngươi nói cho ta biết tin tức này. Chu Khởi La, ngươi cứ đợi thua đi.”
Lý Kim Thiền thị uy xong thì vênh vang đắc ý rời đi. Hải Đường cắm trâm vàng xinh đẹp vào búi tóc, nhìn gương đồng nói: “Nàng ta đắc ý cái gì vậy? Nếu như điệu nàng ta múa là Phi Thiên mà Hồ Điệp nói cho nàng ta biết, còn tưởng rằng chúng ta sẽ múa giống vậy à? Thật sự là coi thường chúng ta quá rồi.”
Khởi La không nói gì mà yên lặng nhìn về phía Thẩm Oánh, thắng bại hôm nay đều ở trên người nàng ta. Biểu lộ của nàng ta cũng không giống với vẻ hoặc hưng phấn, hoặc căng thẳng của những người khác, chỉ biểu hiện ra sự lạnh nhạt, giống như điệu múa này không có gì khác biệt với màn diễn mà vô số lần trước kia nàng ta múa trong Vũ Nhạc Phường.
Chỉ mong tất cả thuận lợi.
Một cung nữ thở hổn hển chạy vào bẩm báo: “Trận tỷ thí đầu là Tây Hạ thắng, bây giờ tiến hành trận tỷ thí thứ hai, do Nhị Hoàng tử Tây Hạ đấu với Lục đại nhân.”
Một cung nữ khác nói: “Nghe nói thân thể Lục đại nhân không thoải mái, hôm nay ra sân tỷ thí không có vấn đề chứ?”
Trong lòng Khởi La lộp bộp một cái, nàng quay đầu lại hỏi nàng ta: “Lục đại nhân làm sao?”
“Nghe nói là đêm qua đau bụng, ầm ĩ cả đêm, không xuống giường được, còn mời hết Thái y qua đó, cũng không biết bây giờ khỏe lại chưa.” Trên mặt cung nữ lộ ra vẻ lo lắng. Đối với những người như bọn họ mà nói, Lục Vân Chiêu giống như trăng sáng trên trời, mà bọn họ là áng mây đuổi theo trăng. Cho nên bên chỗ Lục Vân Chiêu có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ biết rõ hơn ai hết.
Khởi La nói với cung nữ kia: “Ngươi đi thăm dò tiếp, xem tình hình tỷ thí thế nào rồi?” Nếu như trận này Lục Vân Chiêu không thắng, trận thứ ba này của các nàng ngay cả so tài cũng không cần nữa.
Trong điện Đại Khánh, Lý Ninh Lệnh lớn tiếng nói: “Đã nghe quan văn Trung Nguyên tài trí hơn người, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, ta mặc cảm không bằng, bởi vậy đã đưa ra ba đều thi cho Lục đại nhân. Chỉ cần Lục đại nhân có thể trả lời được hết, cuộc tỷ thí này xem như các ngươi thắng.”
Có quan văn không phục nói: “Các ngươi như vậy rốt cuộc là có ý gì, bản thân không dám đấu nên muốn làm khó dễ Lục đại nhân?”
“Văn hóa Trung Nguyên uyên thâm, bắt nguồn từ xa xưa, không phải là sợ ba cái đề thi của Tây Hạ ta chứ?” Lý Ninh Lệnh cười nói. Đã sớm biết sẽ có người đưa ra ý kiến bất đồng, hơn nữa người Trung Nguyên tự cao tự đại, không chịu được nhất là người khác kích thích.
“Nhị Hoàng tử ra đề đi.” Lục Vân Chiêu khẽ ho một tiếng. Chân của hắn vẫn có chút như nhũn ra, uống đơn thuốc do Mạt đại phu kê mới có thể miễn cưỡng xuống giường. Mạt đại phu nói thuốc đó không màu không vị, không dễ bị phát hiện nhưng tác dụng chậm rất lớn, cần hắn tốt nhất là ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ mà vào cung. Hắn vẫn cứ không muốn để cho những người kia toại nguyện.
Hơn nữa, nếu như trận thứ hai này hắn thua, vậy sự cố gắng của Khởi La cũng sẽ uổng phí. Cho nên hắn không thể thua.
Lý Ninh Lệnh sai người đưa lên đạo cụ thứ nhất, lại là bảng hình vuông rất nhiều đường đan xen, trên đó điền chữ Hán lẻ tẻ. Lý Ninh Lệnh nói: “Đề thi thứ nhất là điền thơ. Ngang dọc tương ứng với một câu thơ, tổng cộng có hai mươi câu, trả lời được càng nhiều thì cụm từ thơ của mỗi câu sẽ xuất hiện càng nhiều. Thời gian là một nén nhang, xin hãy điền chính xác toàn bộ không sai.”
Từ xưa đến nay có nhiều câu thơ như thế, phải dựa vào gợi ý của một hai chữ để lấp đầy cái bảng vuông chằng chịt này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa đề thi thứ nhất này khó như vậy, sau đó chẳng phải sẽ xảo quyệt hơn à?
Lúc này có mấy quan văn đều đồng cảm nhìn về phía Lục Vân Chiêu. Lục Vân Chiêu điều chỉnh y quan, ung dung nói: “Bắt đầu đi.”
Lý Ninh Lệnh sai người đốt nhang trong lư hương. Hắn ta đã để hai mươi nhà thông thái của cả nước đưa ra đề bài này, đều chọn những câu từ vô cùng xa nhau, lại chỉ có một đáp án. Hắn ta không tin, cho dù Lục Vân Chiêu có tài năng kinh thế, chẳng lẽ còn có thể trả lời hoàn chỉnh không thiếu sót trong một nén nhang?
Mặc dù hắn ta đã đồng ý với Lý Kim Thiền, nhất định phải để nàng ta đấu trận thứ ba nhưng hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Lục Vân Chiêu nhìn những ô vuông và chữ Hán kia, đứng trọn vẹn nửa nén hương không hề động đậy.
Người ngoài đều cho rằng hắn bị làm khó, Triệu Tế thậm chí còn hỏi Ngân Nhĩ bên cạnh: “Hôm nay sao Tô Tòng Tu không vào cung? Lỡ như Lục Vân Chiêu không trả lời được thì hắn còn có thể hỗ trợ.”
Triệu Tiêu cười nhạo một tiếng: “Thái tử điện hạ có hơi coi thường Lục Vân Chiêu quá rồi.”
Trên điện, Lý Ninh Lệnh nói với Lục Vân Chiêu: “Nếu như Lục đại nhân thật sự không trả lời được thì bây giờ nhận thua cũng không phải không thể.”
Lục Vân Chiêu nhìn hắn ta một cái, khẽ chấm bút mực, viết vào những ô vuông kia. Chữ của hắn vô cùng khí phách, quanh co lên xuống, chứa sự phong lưu, khi thì mạnh mẽ, khi thì mềm mại. Vừa viết vài câu là xung quanh đã có tiếng khen không ngừng.
Trong khoảnh khắc, Lục Vân Chiêu đã điền chỗ trống xong, nói với Lý Ninh lệnh: “Mời Nhị Hoàng tử kiểm tra.”
Lý Ninh Lệnh cầm đáp án trong tay so với bài của Lục Vân Chiêu, nhìn cẩn thận mỗi một chữ, vậy mà lại hoàn toàn không có lỗi sai! Hắn ta khó có thể tin được mà nhìn Lục Vân Chiêu, nhớ tới lời thề son sắt của ba mươi nhà thông thái kia thề với hắn ta, cả thiên hạ số người có thể giải ra toàn bộ thơ trong một nén nhang cũng chưa tới năm người! Hắn ta nuốt nước bọt một cái, nói: “Đề này xem như ngươi vượt qua rồi.”
Đề thứ hai là phá giải thế cờ. Danh xưng của thế cờ này cũng là cờ tàn thất tinh đã làm khó vô số người tài giỏi. Thế nhưng Lý Ninh Lệnh không biết, thế cờ tàn thất tinh này đã bị Thanh Liên cư sĩ phá giải, cho nên Lục Vân Chiêu hoàn toàn không cần tốn nhiều sức là đã giải được thế cờ.
Lục Vân Chiêu càng đánh càng hăng, ngay cả Chân Tông Hoàng đế cũng liên tục gật đầu, nói với Triệu Tiêu: “Lục Hi Văn này quả nhiên là tinh thông cầm kỳ thư họa. Không nghĩ tới thế cờ tàn thất tinh cũng không làm khó được hắn.”
Vương Tán nói: “Nghe nói Dũng Quan hầu cũng tinh thông đánh cờ, không biết so với Lục Hi Văn thì ai cao ai thấp đây?”
Lâm Huân nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là tài đánh cờ của Lục đại nhân cao hơn một nước.” Năm đó ở phủ Ứng Thiên, Lâm Huân từng chơi cờ với Lục Vân Chiêu, còn bại bởi hắn. Mặc dù cùng học một thầy nhưng hắn cũng khó có thể đoán được sự nông sâu của Lục Vân Chiêu.
Lúc này, Lý Ninh Lệnh nói ra đề thi thứ ba: Hắn ta mang theo một chiếc lồng chế tạo đặc biệt, trong đó nhốt mấy con bướm, muốn Lục Vân Chiêu vẽ một bức tranh, để bươm bướm bay lên tranh thì xem như là thông qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.