Chương 99: Bị thương
Bạc Yên
15/01/2023
Sau khi Khởi La và các vũ nương lui ra khỏi Thái Bình Lâu, từng người một đều có chút hân hoan hưng phấn. Sự căng thẳng và lo lắng trước đó đều biến thành vui sướng sau khi thành công, ngay cả trên mặt Thẩm Oanh cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Vừa rồi ánh mắt Triệu Tiêu nhìn nàng ta… Tối nay chắc chắn sẽ đến tìm nàng ta nhỉ. Nàng ta nhìn về phía Khởi La đi phía sau, trong lòng mơ hồ có chút cảm kích. Người múa chính vốn là Khởi La, nàng lại tặng cơ hội này cho mình. Hơn nữa vừa rồi lúc ở ngự tiền, ngay cả mặt nạ Khởi La cũng không lấy xuống, danh tiếng đều nhường cho một mình nàng ta.
Bây giờ, Khởi La đang vui vẻ nói chuyện phiếm với vũ nương, dường như không thèm để ý đến mấy chuyện này chút nào. Rốt cuộc là nàng thiếu thông minh hay là rộng lượng?
Lúc này Lý Kim Thiền thở hổn hển chặn trước mặt mọi người.
Nàng ta tức nổ phổi kêu lên: “Không phải các ngươi biểu diễn Phi Thiên sao? Vì sao đến sát giờ lại thay đổi, trong thời gian một ngày các ngươi không thể nào làm được!”
Hải Đường cười nói: “Công chúa Tây Hạ, Vũ Nhạc Phường chúng ta từng dàn dựng nhiều điệu múa như vậy, tùy ý lấy ra một điệu cũng có thể múa được, không nhất định phải là Phi Thiên. Nếu Công chúa đã muốn múa Phi Thiên, chúng ta tặng cho các ngươi là được.”
Mấy người khác đều cười ra tiếng, Lý Kim Thiền chỉ cảm thấy mình bị người ta đùa bỡn, phất tay lên muốn đánh Hải Đường, lại bị người ta bắt lấy cổ tay. Nàng ta nhìn chằm chằm đối phương, Triệu Nghi Hiên cũng không hề yếu thế mà nhìn chằm chằm lại. Vừa rồi Triệu Nghi Hiên trốn ở bên cạnh xem hoàn chỉnh ba trận tỷ thí, khi biết Tây Hạ thua, khỏi cần nói tới nàng ta vui vẻ biết bao nhiêu.
“Người Tây Hạ các ngươi gây khó khăn đủ đường, chơi thủ đoạn đủ thứ, cuối cùng chúng ta vẫn thắng. Lý Kim Thiền, chẳng lẽ ngươi vẫn không phục?”
“Không phục. Có gan thì đánh một trận!” Lý Kim Thiền rút đoản đao bên hông ra, dũng sĩ Tây Hạ sau lưng nàng cũng triển khai tư thế. Triệu Nghi Hiên lùi lại một bước, lớn tiếng nói: “Muốn đánh nhau đúng không? Trong cung có nhiều cấm quân đánh với ngươi lắm! Người đâu!” Cấm quân nghe vậy thì vây tới, bao vây xung quanh Lý Kim Thiền. Vừa rồi ở trên sân rộng trước điện, bọn họ đều biết chuyện dũng sĩ Tây Hạ muốn dùng đỉnh nện chết Hoắc Nhiên, mỗi người đều lên cơn giận dữ, đang lo không có cách nào đòi công đạo cho Hoắc Nhiên.
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, sau lưng Triệu Nghi Hiên vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Dừng tay cho ta!”
Triệu Nghi Hiên quay đầu, nhìn thấy Lâm Huân đi tới thì vừa mừng vừa sợ. Lâm Huân không nhìn nàng ta, nói với cấm quân: “Người tới là khách, không được vô lễ với Công chúa Tây Hạ.”
Cấm quân nghe vậy, mặc dù ai cũng không cam lòng nhưng vẫn lui sang một bên.
Lý Kim Thiền nhìn Lâm Huân, ánh mắt phức tạp. Nàng ta vốn muốn tỷ thí với Chu Khởi La một trận, khiến nàng thua thảm hại, để cho Lâm Huân chê nàng. Nào biết được… Lý Kim Thiền thu đoản đao, rời đi mà không quay đầu lại.
Lâm Huân quay đầu, nhìn Khởi La đứng ở phía sau. Nàng đã tháo mặt nạ, trang điểm tinh xảo, vũ y hoa lệ và đồ trang sức quý giá đã tôn lên dung mạo vốn đã xuất chúng của nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, đẹp đến mức làm người ta chấn động cả hồn phách, nàng lại hồn nhiên không tự biết. May mà vừa rồi ở ngự tiền nàng không tháo mặt nạ xuống, nếu không thì không biết lại khiến bao nhiêu người nhớ thương.
Hắn cởi áo choàng trên người xuống rồi đi qua choàng lên người Khởi La. Đám người Hải Đường đều cười tránh ra, mập mờ mà nhìn hai người trước mắt.
Khởi La bị Lâm Huân nhìn chăm chú đến mức ngại ngùng, nói khẽ: “Chàng… Chàng đừng nhìn ta như vậy.”
Lâm Huân ôm cả bờ vai nàng, xoa cằm nói với những người khác: “Chúng ta đi trước một bước.”
Triệu Nghi Hiên muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được. Dù sao Khởi La cũng vừa giúp nàng ta thắng một trận tỷ thí, nàng ta mới không cần gả đến Tây Hạ. Nhưng hiện tại nàng ta quả thật không nói ra được lời cảm kích, đặc biệt là nhìn thấy hành động của Lâm Huân gần như là kéo Khởi La, đâm vào tim nàng ta đau nhói. Nhưng cuối cùng nàng ta cũng biết điểm mà mình không sánh bằng nữ nhân này. Không tranh công, không ra mặt, chỉ làm tốt việc của mình. Dù cho danh tiếng đều của người khác.
Dựa vào tính tình của Lâm Huân, cá tính như vậy với có thể khiến hắn yêu thích nhỉ. Triệu Nghi Hiên tự thấy không làm được việc không quan tâm đến hơn thua như vậy.
Lâm Huân bước đi rất nhanh, Khởi La gần như chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp hắn. Đi đến bên cạnh ngọn núi giả trong ngự hoa viên, Lâm Huân lại không chờ nổi mà trực tiếp bế Khởi La lên, chui vào trong núi giả. Khởi La bị hắn chống trên núi giả, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn dùng miệng che lấy đôi môi.
Hắn đặt tay của nàng lên cổ mình, một tay ôm cả eo nàng, một tay ấn lấy gáy nàng. Chiếc váy múa đó mặc dù không hở hang bằng của Tây Hạ nhưng làn da ở eo và cánh tay cũng như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, vừa rồi hắn đã có chút không nhẫn nại được nữa.
Khởi La chỉ cảm thấy nụ hôn này vừa sâu vừa nặng, đầu lưỡi của nàng bị hắn ngậm đến phát đau, bờ môi vừa tê vừa xót. Bàn tay của hắn xoa nắn trên người nàng, nàng vừa động đậy, trên người đều là tiếng vang đinh đinh đang đang, lại sợ khiến người ta chú ý. Thật không dễ gì Lâm Huân mới buông nàng ra, cái miệng nhỏ của nàng thở hổn hển, phàn nàn nói: “Này, đây là ở trong cung đấy!”
Lâm Huân vuốt ve khuôn mặt nàng: “Sau này không được múa trước mặt bất kỳ người nào nữa.”
“Ồ, bất kỳ người nào cũng bao gồm cả chàng à?” Khởi La cười xấu xa nói.
“Nàng nói xem?” Lâm Huân ôm eo nàng, nàng cười tránh né: “Được rồi, ta biết rồi. Nhưng trước kia ta cũng chưa từng múa trước mặt người khác, hôm nay bọn họ cũng không biết người bên cạnh Hoa Nguyệt là ta đâu.”
“Chắc chắn nàng từng múa trước mặt Lục Vân Chiêu. Hôm nay khi nàng múa, hắn liếc mắt một cái là nhận ra nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người nàng.” Lâm Huân nhìn vào mắt Khởi La nói.
Nếu như là lúc vừa thành thân, hắn nói như vậy thì nhất định Khởi La sẽ cẩn thận trả lời. Nhưng bây giờ, nàng không có gì để nói cả, chỉ nói: “Nếu như không có biểu ca thắng trận thứ hai thì chàng còn không nhìn thấy điệu múa này của chúng ta đâu. Ta và huynh ấy cùng nhau lớn lên, huynh ấy rất tốt với ta, quá khứ giữa chúng ta không xóa đi được. Nếu như chàng luôn vì huynh ấy mà để ý thì không khỏi quá hẹp hòi nhỉ?”
Nàng thẳng thắn nói chuyện như vậy, Lâm Huân ngược lại cười một tiếng, bóp cằm nàng nói: “Lá gan cũng lớn đấy.”
Khởi La lè lưỡi: “Chàng quen rồi.”
Lâm Huân cười nhéo mặt nàng, dùng mũ trùm đầu che mặt của nàng lại, ôm lấy nàng tiếp tục đi về phía ngoài cung. Cung nhân qua lại đều chỉ biết Lâm Huân ôm một người che chắn kỹ càng, hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ người đó cao lùn thế nào.
Đến bên ngoài cửa cung, Thấu Mặc đã đợi ở đó. Lâm Huân đỡ Khởi La lên xe ngựa trước, khi hắn đi lên thì đạp hụt một cái, hai mắt mờ đi. Thấu Mặc vội vàng nói: “Chủ tử!”
Lâm Huân lại thử thì mới thuận lợi đi lên.
Tiến vào xe ngựa, Khởi La kéo tay hắn nói: “Hầu gia, chàng sao vậy? Sắc mặt rất không tốt.”
Lâm Huân muốn mở miệng nói mấy câu an ủi nàng, luồng hơi cuồn cuộn trong bụng làm thế nào cũng không ức chế được, miệng đầy mùi máu tươi. Khóe miệng của hắn bỗng nhiên có máu chảy xuống, Khởi La dùng tay lau, sợ đến mức kêu to: “Người đâu! Người đâu mau tới!”
Lâm Huân vô lực nằm sấp trên vai nàng, đưa tay sờ đầu nàng: “Giảo Giảo đừng sợ… Ta không sao…” Nói xong thì nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
***
Sau cuộc tỷ thí, tâm tình của Chân Tông Hoàng đế rất tốt, cười suốt dọc đường đi vào cung Tuyên Hòa của Quách Quý phi. Quách Quý phi thịnh sủng nhiều năm không suy như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Dung mạo Quách Quý phi đẹp đẽ, đã bốn mươi tuổi nhưng lại không hề nhìn ra được dấu vết của năm tháng, vẫn giống như nữ tử khoảng hai mươi. Điểm khác biệt lớn nhất của bà với các cung phi khác là bọn họ đều sẵn lòng nhắc đến gia tộc và Hoàng tử trước mặt Hoàng đế, Quách Quý phi lại thích nhất là bàn luận chuyện gió trăng với Hoàng đế.
“Hoàng thượng, chúng ta thắng rồi à?” Quách Quý phi ôm cánh tay Hoàng đế ngồi trên giường trải thảm nhung.
Chân Tông Hoàng đế gật đầu, vỗ tay Quách Quý phi nói: “Đúng vậy! Không dễ gì mới thắng được. Nói đến thì cũng là cháu trai và cháu gái của nàng có bản lĩnh.”
Quách Quý phi thản nhiên cười: “Hoàng thượng biết mà, thần thiếp từ trước đến nay không qua lại với chúng nó.”
“Cái tính tình này của nàng đấy, không màng danh lợi quá.” Chân Tông Hoàng đế khoác vai bà nói: “Khi đó tuyển chính phi cho Lâm Nhi, nàng chọn nữ nhi của Trung thư xá nhân Lý Phưởng. Lý Phưởng chỉ là quan ngũ phẩm, nhìn mấy vị Hoàng tử khác xem, rốt cuộc cũng khiến Lâm Nhi uất ức rồi. Nó phân phủ, trẫm ban cho nó làm Tấn Vương, thế nào?”
Trong lòng Quách Quý phi giật mình, bà vội vàng quỳ trên mặt đất: “Tạ long ân của Hoàng thượng, nhưng phong hào Tấn Vương có phải quá tôn quý không? Thần thiếp sợ Lâm Nhi không nhận nổi.” Trong việc phong vương qua các triều đại, “Tấn, Tần, Tề, Sở” là bốn phong hào tôn quý nhất, trong đó lại lấy “Tấn Vương” là cao quý nhất, rất nhiều Hoàng tử được phong làm Tấn Vương cuối cùng cũng làm Hoàng đế.
“Phía dưới Thái tử chính là Lâm Nhi, không có gì tôn quý hay không tôn quý cả, trẫm dự định phong lão lục làm Tần Vương. Trưởng ấu có thứ tự, bên chỗ Vương Hiền phi hẳn là cũng không có dị nghị.”
Hai người đang nói chuyện, Đồng Ngọc chạy chậm vào đến bên tai Chân Tông Hoàng đế vội vã nói vài tiếng. Chân Tông Hoàng đế lập tức đứng lên: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Vẫn chưa biết, nghe nói nôn ra máu, làm cho phu nhân Dũng Quan hầu sợ hãi, cứ khóc mãi đấy. Mấy vị Thái y cũng đã đến Hầu phủ rồi.” Đồng Ngọc hồi bẩm.
Chân Tông Hoàng đế đi tới đi lui trên điện, Quách Quý phi nhẹ giọng an ủi: “Hoàng thượng đừng lo lắng, thân thể Dũng Quan hầu khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chân Tông Hoàng đế nói với Đồng Ngọc: “Phái một nội thị đến Hầu phủ chờ, vừa có tin tức là vào cung bẩm báo cho trẫm ngay.”
“Vâng.” Đồng Ngọc chạy chậm đi ra ngoài.
Quách Quý phi nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, bà rót một chén trà rồi đi qua, xoa lồng ngực ông nói: “Hoàng thượng đừng lo lắng tức giận, uống chén trà làm trơn cổ họng. Thái y đều là người giỏi bậc nhất, nhất định có thể trị được cho Dũng Quan hầu.”
Chân Tông Hoàng đế đập tay vào lư hương một cái, tức giận nói: “Đều do Dã Lợi của Tây Hạ, nếu không phải hắn ta cố ý ném đỉnh làm người ta bị thương, Huân Nhi cũng sẽ không vì đi cứu người mà bị thương!” Dưới tình thế cấp bách, Hoàng thượng lại gọi Lâm Huân thân mật như thế khiến trong lòng Quách Quý phi lộp bộp một cái. Mọi người đều biết, Hoàng đế cực kỳ thiên vị cha con Lâm Dương, sự thiên vị đối với Lâm Huân càng hơn Lâm Dương, thậm chí còn cho phép hắn có tư binh. Ngoại trừ Thái tử có Chư suất, Phủ suất, Phó suất thì nhìn chung thân vương đều không thể có vũ vệ quan.
Sự vinh sủng và tín nhiệm chí cao như vậy, ngoại trừ việc Lâm Huân lập chiến công hiển hách ra thì chẳng lẽ không có nguyên nhân gì khác sao?
***
Trong phủ Dũng Quan hầu, Khởi La được Hình ma ma và Ninh Khê đưa đến gian ngoài, nhường chỗ cho Thái y chẩn trị. Khởi La ngồi trên ghế, nhìn bàn tay dính máu của mình, không nhịn được mà hơi run lên. Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy hắn bị thương, dù kiếp trước trên người hắn có chút bệnh cũ, trời lạnh sẽ phát tác nhưng đó cũng chỉ là đau đớn mà thôi.
Thấu Mặc nói có lẽ là khi đấu trận đầu bị chiếc đỉnh lớn gây thương tích. Từ trận đầu đến trận thứ ba, thời gian dài như vậy, hắn luôn chịu đựng không lên tiếng.
Hắn đã quen với việc chịu đựng đau đớn, đây là thói quen mà mỗi một người vào sinh ra tử trên chiến trường đều sẽ có. Có thể hắn cũng không ý thức được khi đó mình bị nội thương, chỉ tưởng rằng bị chiếc đỉnh va trúng một cái thôi.
Gia Khang và đám người trong Hầu phủ nghe tin chạy tới, Gia Khang vịn vào Khấu ma ma, nhìn cửa lớn phòng trong đóng chặt, run giọng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hả? Người đang êm đẹp đi ra ngoài, sao lại nằm để về? Máu… Máu trên tay con…”
Khởi La vội vàng nhận lấy chiếc khăn trên tay Hình ma ma lau tay sạch sẽ rồi đỡ Gia Khang ngồi xuống: “Mẫu thân khoan đừng gấp, Thái y đang xem rồi. Hầu gia bị thương cũng không nặng, vừa rồi khi nâng về còn tỉnh một lần. Hơn nữa thân thể chàng luôn khỏe mạnh, không có việc gì đâu.”
La thị kinh ngạc, không nói gì. Đối với toàn bộ Hầu phủ mà nói, Lâm Huân chính là trời. Hắn vẫn chưa có con nối dõi, Hầu phủ cũng không lập Thế tử, nếu như bầu trời này sập thì tất cả vinh hoa phú quý đều trở thành bọt nước, những người như bọn họ cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành. Mặc dù giữa nàng ta và Lâm Huân chẳng hề có tình cảm sâu đậm đến mức nào, giờ phút này nàng ta vẫn thầm yên lặng cầu khẩn cho hắn không có việc gì.
Từ sau khi chuyện Cát thị qua đi, Doãn thị không còn dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện của phòng Lâm Huân nữa. Nhưng trong nhà xảy ra chuyện thì vẫn hy vọng có một nam nhân có thể đứng ra quyết định. Nếu không thì một đám nữ nhân, mất đi người đáng tin cậy sẽ đều mờ mịt luống cuống.
Cửa phòng mở ra, Tần Thái y của Thái y viện đi tới, lau mồ hôi trên trán: “Các vị yên tâm, Hầu gia đã không sao rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
Khởi La vội vàng đỡ Gia Khang đi vào thăm, những người khác thì chờ ở bên ngoài.
Lâm Cẩn vừa mới vụng trộm khóc, giờ phút này chỉ có thể cùng La thị và Doãn thị đứng bên ngoài, nhìn vào phòng trong từ xa xa. Khi hắn bị thương, ngay cả tư cách danh chính ngôn thuận hầu hạ bên cạnh hắn nàng ta cũng không có.
Hắn mạnh mẽ như vậy, không nghĩ tới cũng có một ngày ngã xuống.
Một nha hoàn chạy đến bên cạnh Ninh Khê, thấp giọng nói: “Nguyệt Tam Nương tới, đang chờ ở cửa ngách hình như có việc gấp muốn gặp phu nhân.”
Ninh Khê nhìn phòng trong rồi trả lời: “Chỉ sợ bây giờ phu nhân không rảnh gặp khách, nàng ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không nói, chỉ là nô tỳ thấy vẻ mặt nàng ấy rất gấp gáp. Chi bằng bảo nàng ấy đi về trước đã?”
Ninh Khê suy nghĩ một chút: “Ngươi đưa ta đi xem sao đã.”
Vừa rồi ánh mắt Triệu Tiêu nhìn nàng ta… Tối nay chắc chắn sẽ đến tìm nàng ta nhỉ. Nàng ta nhìn về phía Khởi La đi phía sau, trong lòng mơ hồ có chút cảm kích. Người múa chính vốn là Khởi La, nàng lại tặng cơ hội này cho mình. Hơn nữa vừa rồi lúc ở ngự tiền, ngay cả mặt nạ Khởi La cũng không lấy xuống, danh tiếng đều nhường cho một mình nàng ta.
Bây giờ, Khởi La đang vui vẻ nói chuyện phiếm với vũ nương, dường như không thèm để ý đến mấy chuyện này chút nào. Rốt cuộc là nàng thiếu thông minh hay là rộng lượng?
Lúc này Lý Kim Thiền thở hổn hển chặn trước mặt mọi người.
Nàng ta tức nổ phổi kêu lên: “Không phải các ngươi biểu diễn Phi Thiên sao? Vì sao đến sát giờ lại thay đổi, trong thời gian một ngày các ngươi không thể nào làm được!”
Hải Đường cười nói: “Công chúa Tây Hạ, Vũ Nhạc Phường chúng ta từng dàn dựng nhiều điệu múa như vậy, tùy ý lấy ra một điệu cũng có thể múa được, không nhất định phải là Phi Thiên. Nếu Công chúa đã muốn múa Phi Thiên, chúng ta tặng cho các ngươi là được.”
Mấy người khác đều cười ra tiếng, Lý Kim Thiền chỉ cảm thấy mình bị người ta đùa bỡn, phất tay lên muốn đánh Hải Đường, lại bị người ta bắt lấy cổ tay. Nàng ta nhìn chằm chằm đối phương, Triệu Nghi Hiên cũng không hề yếu thế mà nhìn chằm chằm lại. Vừa rồi Triệu Nghi Hiên trốn ở bên cạnh xem hoàn chỉnh ba trận tỷ thí, khi biết Tây Hạ thua, khỏi cần nói tới nàng ta vui vẻ biết bao nhiêu.
“Người Tây Hạ các ngươi gây khó khăn đủ đường, chơi thủ đoạn đủ thứ, cuối cùng chúng ta vẫn thắng. Lý Kim Thiền, chẳng lẽ ngươi vẫn không phục?”
“Không phục. Có gan thì đánh một trận!” Lý Kim Thiền rút đoản đao bên hông ra, dũng sĩ Tây Hạ sau lưng nàng cũng triển khai tư thế. Triệu Nghi Hiên lùi lại một bước, lớn tiếng nói: “Muốn đánh nhau đúng không? Trong cung có nhiều cấm quân đánh với ngươi lắm! Người đâu!” Cấm quân nghe vậy thì vây tới, bao vây xung quanh Lý Kim Thiền. Vừa rồi ở trên sân rộng trước điện, bọn họ đều biết chuyện dũng sĩ Tây Hạ muốn dùng đỉnh nện chết Hoắc Nhiên, mỗi người đều lên cơn giận dữ, đang lo không có cách nào đòi công đạo cho Hoắc Nhiên.
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, sau lưng Triệu Nghi Hiên vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Dừng tay cho ta!”
Triệu Nghi Hiên quay đầu, nhìn thấy Lâm Huân đi tới thì vừa mừng vừa sợ. Lâm Huân không nhìn nàng ta, nói với cấm quân: “Người tới là khách, không được vô lễ với Công chúa Tây Hạ.”
Cấm quân nghe vậy, mặc dù ai cũng không cam lòng nhưng vẫn lui sang một bên.
Lý Kim Thiền nhìn Lâm Huân, ánh mắt phức tạp. Nàng ta vốn muốn tỷ thí với Chu Khởi La một trận, khiến nàng thua thảm hại, để cho Lâm Huân chê nàng. Nào biết được… Lý Kim Thiền thu đoản đao, rời đi mà không quay đầu lại.
Lâm Huân quay đầu, nhìn Khởi La đứng ở phía sau. Nàng đã tháo mặt nạ, trang điểm tinh xảo, vũ y hoa lệ và đồ trang sức quý giá đã tôn lên dung mạo vốn đã xuất chúng của nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ, đẹp đến mức làm người ta chấn động cả hồn phách, nàng lại hồn nhiên không tự biết. May mà vừa rồi ở ngự tiền nàng không tháo mặt nạ xuống, nếu không thì không biết lại khiến bao nhiêu người nhớ thương.
Hắn cởi áo choàng trên người xuống rồi đi qua choàng lên người Khởi La. Đám người Hải Đường đều cười tránh ra, mập mờ mà nhìn hai người trước mắt.
Khởi La bị Lâm Huân nhìn chăm chú đến mức ngại ngùng, nói khẽ: “Chàng… Chàng đừng nhìn ta như vậy.”
Lâm Huân ôm cả bờ vai nàng, xoa cằm nói với những người khác: “Chúng ta đi trước một bước.”
Triệu Nghi Hiên muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được. Dù sao Khởi La cũng vừa giúp nàng ta thắng một trận tỷ thí, nàng ta mới không cần gả đến Tây Hạ. Nhưng hiện tại nàng ta quả thật không nói ra được lời cảm kích, đặc biệt là nhìn thấy hành động của Lâm Huân gần như là kéo Khởi La, đâm vào tim nàng ta đau nhói. Nhưng cuối cùng nàng ta cũng biết điểm mà mình không sánh bằng nữ nhân này. Không tranh công, không ra mặt, chỉ làm tốt việc của mình. Dù cho danh tiếng đều của người khác.
Dựa vào tính tình của Lâm Huân, cá tính như vậy với có thể khiến hắn yêu thích nhỉ. Triệu Nghi Hiên tự thấy không làm được việc không quan tâm đến hơn thua như vậy.
Lâm Huân bước đi rất nhanh, Khởi La gần như chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp hắn. Đi đến bên cạnh ngọn núi giả trong ngự hoa viên, Lâm Huân lại không chờ nổi mà trực tiếp bế Khởi La lên, chui vào trong núi giả. Khởi La bị hắn chống trên núi giả, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn dùng miệng che lấy đôi môi.
Hắn đặt tay của nàng lên cổ mình, một tay ôm cả eo nàng, một tay ấn lấy gáy nàng. Chiếc váy múa đó mặc dù không hở hang bằng của Tây Hạ nhưng làn da ở eo và cánh tay cũng như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, vừa rồi hắn đã có chút không nhẫn nại được nữa.
Khởi La chỉ cảm thấy nụ hôn này vừa sâu vừa nặng, đầu lưỡi của nàng bị hắn ngậm đến phát đau, bờ môi vừa tê vừa xót. Bàn tay của hắn xoa nắn trên người nàng, nàng vừa động đậy, trên người đều là tiếng vang đinh đinh đang đang, lại sợ khiến người ta chú ý. Thật không dễ gì Lâm Huân mới buông nàng ra, cái miệng nhỏ của nàng thở hổn hển, phàn nàn nói: “Này, đây là ở trong cung đấy!”
Lâm Huân vuốt ve khuôn mặt nàng: “Sau này không được múa trước mặt bất kỳ người nào nữa.”
“Ồ, bất kỳ người nào cũng bao gồm cả chàng à?” Khởi La cười xấu xa nói.
“Nàng nói xem?” Lâm Huân ôm eo nàng, nàng cười tránh né: “Được rồi, ta biết rồi. Nhưng trước kia ta cũng chưa từng múa trước mặt người khác, hôm nay bọn họ cũng không biết người bên cạnh Hoa Nguyệt là ta đâu.”
“Chắc chắn nàng từng múa trước mặt Lục Vân Chiêu. Hôm nay khi nàng múa, hắn liếc mắt một cái là nhận ra nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối không dời khỏi người nàng.” Lâm Huân nhìn vào mắt Khởi La nói.
Nếu như là lúc vừa thành thân, hắn nói như vậy thì nhất định Khởi La sẽ cẩn thận trả lời. Nhưng bây giờ, nàng không có gì để nói cả, chỉ nói: “Nếu như không có biểu ca thắng trận thứ hai thì chàng còn không nhìn thấy điệu múa này của chúng ta đâu. Ta và huynh ấy cùng nhau lớn lên, huynh ấy rất tốt với ta, quá khứ giữa chúng ta không xóa đi được. Nếu như chàng luôn vì huynh ấy mà để ý thì không khỏi quá hẹp hòi nhỉ?”
Nàng thẳng thắn nói chuyện như vậy, Lâm Huân ngược lại cười một tiếng, bóp cằm nàng nói: “Lá gan cũng lớn đấy.”
Khởi La lè lưỡi: “Chàng quen rồi.”
Lâm Huân cười nhéo mặt nàng, dùng mũ trùm đầu che mặt của nàng lại, ôm lấy nàng tiếp tục đi về phía ngoài cung. Cung nhân qua lại đều chỉ biết Lâm Huân ôm một người che chắn kỹ càng, hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ người đó cao lùn thế nào.
Đến bên ngoài cửa cung, Thấu Mặc đã đợi ở đó. Lâm Huân đỡ Khởi La lên xe ngựa trước, khi hắn đi lên thì đạp hụt một cái, hai mắt mờ đi. Thấu Mặc vội vàng nói: “Chủ tử!”
Lâm Huân lại thử thì mới thuận lợi đi lên.
Tiến vào xe ngựa, Khởi La kéo tay hắn nói: “Hầu gia, chàng sao vậy? Sắc mặt rất không tốt.”
Lâm Huân muốn mở miệng nói mấy câu an ủi nàng, luồng hơi cuồn cuộn trong bụng làm thế nào cũng không ức chế được, miệng đầy mùi máu tươi. Khóe miệng của hắn bỗng nhiên có máu chảy xuống, Khởi La dùng tay lau, sợ đến mức kêu to: “Người đâu! Người đâu mau tới!”
Lâm Huân vô lực nằm sấp trên vai nàng, đưa tay sờ đầu nàng: “Giảo Giảo đừng sợ… Ta không sao…” Nói xong thì nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
***
Sau cuộc tỷ thí, tâm tình của Chân Tông Hoàng đế rất tốt, cười suốt dọc đường đi vào cung Tuyên Hòa của Quách Quý phi. Quách Quý phi thịnh sủng nhiều năm không suy như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Dung mạo Quách Quý phi đẹp đẽ, đã bốn mươi tuổi nhưng lại không hề nhìn ra được dấu vết của năm tháng, vẫn giống như nữ tử khoảng hai mươi. Điểm khác biệt lớn nhất của bà với các cung phi khác là bọn họ đều sẵn lòng nhắc đến gia tộc và Hoàng tử trước mặt Hoàng đế, Quách Quý phi lại thích nhất là bàn luận chuyện gió trăng với Hoàng đế.
“Hoàng thượng, chúng ta thắng rồi à?” Quách Quý phi ôm cánh tay Hoàng đế ngồi trên giường trải thảm nhung.
Chân Tông Hoàng đế gật đầu, vỗ tay Quách Quý phi nói: “Đúng vậy! Không dễ gì mới thắng được. Nói đến thì cũng là cháu trai và cháu gái của nàng có bản lĩnh.”
Quách Quý phi thản nhiên cười: “Hoàng thượng biết mà, thần thiếp từ trước đến nay không qua lại với chúng nó.”
“Cái tính tình này của nàng đấy, không màng danh lợi quá.” Chân Tông Hoàng đế khoác vai bà nói: “Khi đó tuyển chính phi cho Lâm Nhi, nàng chọn nữ nhi của Trung thư xá nhân Lý Phưởng. Lý Phưởng chỉ là quan ngũ phẩm, nhìn mấy vị Hoàng tử khác xem, rốt cuộc cũng khiến Lâm Nhi uất ức rồi. Nó phân phủ, trẫm ban cho nó làm Tấn Vương, thế nào?”
Trong lòng Quách Quý phi giật mình, bà vội vàng quỳ trên mặt đất: “Tạ long ân của Hoàng thượng, nhưng phong hào Tấn Vương có phải quá tôn quý không? Thần thiếp sợ Lâm Nhi không nhận nổi.” Trong việc phong vương qua các triều đại, “Tấn, Tần, Tề, Sở” là bốn phong hào tôn quý nhất, trong đó lại lấy “Tấn Vương” là cao quý nhất, rất nhiều Hoàng tử được phong làm Tấn Vương cuối cùng cũng làm Hoàng đế.
“Phía dưới Thái tử chính là Lâm Nhi, không có gì tôn quý hay không tôn quý cả, trẫm dự định phong lão lục làm Tần Vương. Trưởng ấu có thứ tự, bên chỗ Vương Hiền phi hẳn là cũng không có dị nghị.”
Hai người đang nói chuyện, Đồng Ngọc chạy chậm vào đến bên tai Chân Tông Hoàng đế vội vã nói vài tiếng. Chân Tông Hoàng đế lập tức đứng lên: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Vẫn chưa biết, nghe nói nôn ra máu, làm cho phu nhân Dũng Quan hầu sợ hãi, cứ khóc mãi đấy. Mấy vị Thái y cũng đã đến Hầu phủ rồi.” Đồng Ngọc hồi bẩm.
Chân Tông Hoàng đế đi tới đi lui trên điện, Quách Quý phi nhẹ giọng an ủi: “Hoàng thượng đừng lo lắng, thân thể Dũng Quan hầu khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chân Tông Hoàng đế nói với Đồng Ngọc: “Phái một nội thị đến Hầu phủ chờ, vừa có tin tức là vào cung bẩm báo cho trẫm ngay.”
“Vâng.” Đồng Ngọc chạy chậm đi ra ngoài.
Quách Quý phi nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, bà rót một chén trà rồi đi qua, xoa lồng ngực ông nói: “Hoàng thượng đừng lo lắng tức giận, uống chén trà làm trơn cổ họng. Thái y đều là người giỏi bậc nhất, nhất định có thể trị được cho Dũng Quan hầu.”
Chân Tông Hoàng đế đập tay vào lư hương một cái, tức giận nói: “Đều do Dã Lợi của Tây Hạ, nếu không phải hắn ta cố ý ném đỉnh làm người ta bị thương, Huân Nhi cũng sẽ không vì đi cứu người mà bị thương!” Dưới tình thế cấp bách, Hoàng thượng lại gọi Lâm Huân thân mật như thế khiến trong lòng Quách Quý phi lộp bộp một cái. Mọi người đều biết, Hoàng đế cực kỳ thiên vị cha con Lâm Dương, sự thiên vị đối với Lâm Huân càng hơn Lâm Dương, thậm chí còn cho phép hắn có tư binh. Ngoại trừ Thái tử có Chư suất, Phủ suất, Phó suất thì nhìn chung thân vương đều không thể có vũ vệ quan.
Sự vinh sủng và tín nhiệm chí cao như vậy, ngoại trừ việc Lâm Huân lập chiến công hiển hách ra thì chẳng lẽ không có nguyên nhân gì khác sao?
***
Trong phủ Dũng Quan hầu, Khởi La được Hình ma ma và Ninh Khê đưa đến gian ngoài, nhường chỗ cho Thái y chẩn trị. Khởi La ngồi trên ghế, nhìn bàn tay dính máu của mình, không nhịn được mà hơi run lên. Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy hắn bị thương, dù kiếp trước trên người hắn có chút bệnh cũ, trời lạnh sẽ phát tác nhưng đó cũng chỉ là đau đớn mà thôi.
Thấu Mặc nói có lẽ là khi đấu trận đầu bị chiếc đỉnh lớn gây thương tích. Từ trận đầu đến trận thứ ba, thời gian dài như vậy, hắn luôn chịu đựng không lên tiếng.
Hắn đã quen với việc chịu đựng đau đớn, đây là thói quen mà mỗi một người vào sinh ra tử trên chiến trường đều sẽ có. Có thể hắn cũng không ý thức được khi đó mình bị nội thương, chỉ tưởng rằng bị chiếc đỉnh va trúng một cái thôi.
Gia Khang và đám người trong Hầu phủ nghe tin chạy tới, Gia Khang vịn vào Khấu ma ma, nhìn cửa lớn phòng trong đóng chặt, run giọng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hả? Người đang êm đẹp đi ra ngoài, sao lại nằm để về? Máu… Máu trên tay con…”
Khởi La vội vàng nhận lấy chiếc khăn trên tay Hình ma ma lau tay sạch sẽ rồi đỡ Gia Khang ngồi xuống: “Mẫu thân khoan đừng gấp, Thái y đang xem rồi. Hầu gia bị thương cũng không nặng, vừa rồi khi nâng về còn tỉnh một lần. Hơn nữa thân thể chàng luôn khỏe mạnh, không có việc gì đâu.”
La thị kinh ngạc, không nói gì. Đối với toàn bộ Hầu phủ mà nói, Lâm Huân chính là trời. Hắn vẫn chưa có con nối dõi, Hầu phủ cũng không lập Thế tử, nếu như bầu trời này sập thì tất cả vinh hoa phú quý đều trở thành bọt nước, những người như bọn họ cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành. Mặc dù giữa nàng ta và Lâm Huân chẳng hề có tình cảm sâu đậm đến mức nào, giờ phút này nàng ta vẫn thầm yên lặng cầu khẩn cho hắn không có việc gì.
Từ sau khi chuyện Cát thị qua đi, Doãn thị không còn dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện của phòng Lâm Huân nữa. Nhưng trong nhà xảy ra chuyện thì vẫn hy vọng có một nam nhân có thể đứng ra quyết định. Nếu không thì một đám nữ nhân, mất đi người đáng tin cậy sẽ đều mờ mịt luống cuống.
Cửa phòng mở ra, Tần Thái y của Thái y viện đi tới, lau mồ hôi trên trán: “Các vị yên tâm, Hầu gia đã không sao rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”
Khởi La vội vàng đỡ Gia Khang đi vào thăm, những người khác thì chờ ở bên ngoài.
Lâm Cẩn vừa mới vụng trộm khóc, giờ phút này chỉ có thể cùng La thị và Doãn thị đứng bên ngoài, nhìn vào phòng trong từ xa xa. Khi hắn bị thương, ngay cả tư cách danh chính ngôn thuận hầu hạ bên cạnh hắn nàng ta cũng không có.
Hắn mạnh mẽ như vậy, không nghĩ tới cũng có một ngày ngã xuống.
Một nha hoàn chạy đến bên cạnh Ninh Khê, thấp giọng nói: “Nguyệt Tam Nương tới, đang chờ ở cửa ngách hình như có việc gấp muốn gặp phu nhân.”
Ninh Khê nhìn phòng trong rồi trả lời: “Chỉ sợ bây giờ phu nhân không rảnh gặp khách, nàng ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không nói, chỉ là nô tỳ thấy vẻ mặt nàng ấy rất gấp gáp. Chi bằng bảo nàng ấy đi về trước đã?”
Ninh Khê suy nghĩ một chút: “Ngươi đưa ta đi xem sao đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.