Bệnh Phú Quý

Chương 108: Cơn giận lôi đình

Bạc Yên

15/01/2023

Lâm Huân vốn ngồi kiệu vào cung, lúc này lại đi thẳng đến cửa cung cưỡi ngựa hồi phủ. Con ngựa chạy như điên trên đường, mấy thị vệ đi theo phía sau không ngừng la hét: “Tránh ra, mau tránh ra!” Dân chúng dọc đường kinh hoảng né tránh, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Huân đến cửa Hầu phủ thì tung người xuống ngựa, bước nhanh về phía Phúc Vinh Uyển. Nha hoàn ở cửa Phúc Vinh Uyển nhìn thấy Lâm Huân tới thì sợ hết hồn, lập tức có người chạy đi nói cho Gia Khang biết. Một nha hoàn khác vốn làm bộ muốn cản, va vào ánh mắt của Lâm Huân thì lập tức nhường qua một bên.

Lâm Huân đi đến minh đường, nhìn thấy Khởi La đã không quỳ nổi nữa, cả người dựa vào trong ngực Ninh Khê. Hắn đi thẳng qua bế cả người nàng lên. Khởi La dựa vào trong ngực hắn: “Hầu gia… Chàng về rồi.” Cả khuôn mặt trắng đến mức trong suốt, giọng nói đều run lên. Trái tim Lâm Huân lập tức đau đớn, ôm nàng đi ra ngoài. Nàng vừa mới mất con, thân thể đang là lúc suy yếu nhất, sao có thể chịu nỗi khổ này?

Đám người này thật sự là sống quá thoải mái rồi!

“Dừng lại!” Gia Khang đi tới từ bên kia hành lang: “Huân Nhi, con định dung túng nó tới khi nào? Ta đã hạ lệnh cho nó quỳ nửa ngày, yên tĩnh suy nghĩ lỗi lầm. Chẳng lẽ chuyện trong nhà ta còn không thể làm chủ nữa sao?”

Lâm Huân quay đầu nhìn Gia Khang: “Nếu như mẫu thân có việc gì thì cứ việc nhắm vào con. Khởi La thân thể yếu đuối, không chịu được những thứ này, con đưa nàng ấy về nghỉ trước.”

“Thân thể yếu đuối? Một cô nương mười mấy tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, lấy đâu ra thân thể yếu đuối như vậy? Ta thấy tất cả đều là con nuông chiều ra, nó mới có chỗ dựa nên không sợ như vậy!” Gia Khang tức giận nói.

Khởi La nhắm mắt lại, không muốn Gia Khang và Lâm Huân nổi lên xung đột, động đậy thân thể muốn xuống.

Lâm Huân ôm chặt nàng: “Nàng đừng nhúc nhích.” Hắn nói xong thì chuyển hướng sang Gia Khang: “Không phải mẫu thân nói chắc như đinh đóng cột, bảo chuyện ngày hôm nay là lỗi của Giảo Giảo sao? Vu Khôn, lát nữa gọi hết người có liên quan tới, ta tự mình thẩm vấn!” Tiếng hắn nói chuyện đinh tai nhức óc, cả viện trong ngoài đều có thể nghe thấy.

Vu Khôn đi theo phía sau vội vàng đáp lời, Lâm Huân cũng không đợi Gia Khang lên tiếng, trực tiếp ôm Khởi La rời đi.

Gia Khang bị tức đến mức lảo đảo một bước, Khấu ma ma đưa tay đỡ bà: “Quận chúa, người tuyệt đối đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể của mình. Hầu gia cũng là đau lòng phu nhân nhỏ tuổi, không phải có ý đối nghịch với người đâu.” Bà ta không nói còn đỡ, nói tới làm Gia Khang tức giận hơn, sự kiêng kị và không thích Khởi La ở trong lòng sâu thêm mấy phần.

Lâm Huân sắp xếp cho Khởi La xong thì lại quay lại Phúc Vinh Uyển, gọi đám người già trẻ trong nhà và Diêu quản sự vào minh đường. Đám người vừa mới tản đi lại bị triệu tập lại, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Gia Khang nghiêm mặt ngồi xuống nói: “Hầu gia, ta đều đã thẩm tra rồi, cũng đã tuyên bố kết quả xử phạt. Bây giờ con muốn lật đổ ta trước mặt mọi người và hạ nhân sao?”

Lâm Huân nhìn về phía bà: “Con không phải muốn lật đổ mẫu thân. Chỉ có điều con Giảo Giảo Hiểu. Nàng không phải là người nhỏ mọn tư thù, vẫn phải hỏi chuyện rõ ràng, đừng để người ta oan uổng.”

Gia Khang bị hắn chặn họng đến mức không còn lời nào để nói, cầm chén trà cúi đầu uống một ngụm, mặt mũi tràn đầy không vui. La thị ở bên cạnh cười nói: “Tam đệ nói lời này thật giống như hai chúng ta liên hợp lại đổ oan cho tam đệ muội vậy. Tam đệ muội trẻ tuổi không hiểu chuyện, phạm chút lỗi lầm thì sửa là được. Cần gì kinh động nhiều người như vậy…”

Lâm Huân cười lạnh một tiếng: “Đại tẩu vẫn là đừng nói chuyện thì tốt hơn.”

Tay La thị run run, nàng ta cố gắng bình tĩnh. Chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, chỉ cần một mực chắc chắn việc này là được. Doãn thị đã sớm hoang mang lo sợ, vừa mới để nha hoàn bên người đi thông báo cho Lâm Nghiệp biết.

Vu Khôn đưa Diêu quản sự vào, Diêu quản sự nâng tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, quỳ trên mặt đất, thân thể có chút run lên. Ông ta không nghĩ tới, Hầu gia chưa bao giờ quan tâm chuyện trong nhà, lần này lại tự mình tham dự vào. Chỉ sợ ông ta sẽ không dễ qua ải như thế nữa.

“Ngươi nói tam phu nhân bảo ngươi khắt khe với người của nhị phòng?” Lâm Huân bình tĩnh hỏi.

“Phải… không phải…” Hàm trên hàm dưới của Diêu quản sự đánh nhau. Khí thế không giận tự uy trên người Lâm Huân khiến ông ta hoàn toàn không có cách nào chống đỡ, lời nói trước đó đã nghĩ xong đều không thành lời.



Lâm Huân ném chén trà trong tay lên bàn trà, phát ra một tiếng vang trầm, toàn bộ thân thể của Diêu quản sự đều căng lên. Lâm Huân nói: “Nếu như ngươi không nói rõ ràng thì ta cho người giúp ngươi nhớ lại. Thấu Mặc, kéo ông ta ra ngoài, xử theo quân pháp.”

“Rõ!” Thấu Mặc chỉ huy hai thị vệ đi vào, kéo Diêu quản sự.

Gia Khang xen vào nói: “Hầu gia, con đây không phải là muốn vu oan giá họa sao?” Lâm Huân lại không hề bị lay động, Thấu Mặc giải thích nói: “Quận chúa người có điều không biết, trong quân đội chúng ta, người quản lý biết chuyện mà không báo thì dùng cách này là nhanh nhất cũng có tác dụng nhất. Bình thường đánh mười quân côn, da tróc thịt bong, người cũng sẽ nhận tội thôi.”

“Hầu gia tha mạng, tha mạng!” Diêu quản sự sợ đến mức lập tức nằm rạp trên mặt đất: “Tiểu nhân nói, cái gì tiểu nhân cũng nói! Là nhị phu nhân, nhị phu nhân nói chỉ cần tiểu nhân vu khống cho tam phu nhân thì có thể cho tiểu nhân một khoản tiền. Tiểu nhân nhất thời thấy tiền sáng mắt, cho nên… Hầu gia tha mạng!”

Doãn thị nhảy dựng lên mà đứng dậy: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Chuyện ngày hôm nay từ đầu đến cuối ta đều không biết, ta tiếp xúc với ngươi hồi nào, lại mua chuộc ngươi lúc nào? Rõ ràng ngươi chính là người của đại tẩu, bây giờ muốn kéo ta làm hình nhân thế tội sao?”

La thị cũng đứng lên: “Nhị đệ muội nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói là ta mua chuộc Diêu quản sự?”

“Ông ta vốn chính là họ hàng xa của tẩu, tẩu mua chuộc ông ta là hợp tình hợp lý!” Doãn thị chế giễu lại.

La thị không cam lòng yếu thế mà đáp trả: “Vậy Vũ Đồng bên cạnh nhị đệ muội cũng là ta mua chuộc à? Nha hoàn khắp viện của muội, nha đầu Lâm Cẩn cũng là do ta mua chuộc à? Chuyện ngày hôm nay vốn vì nhị đệ muội mà xảy ra, làm sao có thể quy tội cho ta được?”

Lâm Cẩn không nghĩ tới La thị sẽ nhắc đến nàng ta, vội vàng nhỏ giọng nói: “Đại tẩu đừng đổ oan cho ta. Ta chỉ lấy túi tiền mà tam tẩu làm cho Quận chúa xem mà thôi.”

“Nếu như các ngươi có người cảm thấy tam đệ muội vô tội thì sao vừa rồi Quận chúa phạt muội ấy, không thấy một ai mở miệng cầu tình? Bây giờ từng người một đều rũ sạch quan hệ.” La thị nói năng khí phách, lập tức không còn ai dám nói tiếp nữa.

“Đủ rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa!” Gia Khang quát to một tiếng, Doãn thị và La thị mới tự mình ngồi xuống, không để ý tới nhau. Gia Khang nói với Lâm Huân: “Trong phủ nhiều năm như vậy, trước nay đều trên dưới hòa thuận, chưa bao giờ cáu kỉnh như vậy. Lâm Huân, hôm nay con vì một Chu Khởi La mà muốn ồn ào đến mức nhà cửa không yên sao?”

“Đúng chính là đúng, sai chính là sai. Mẫu thân không hỏi rõ ràng đúng sai mà đã phạt Khởi La, có từng nghĩ đến cảm nhận của nàng ấy không?” Lâm Huân hỏi ngược lại.

Gia Khang nhíu mày, nhưng cũng biết mình nóng lòng giải quyết, đổ oan cho Khởi La.

Lâm Huân đứng dậy, nhìn đám người trong phòng: “Từ khi Khởi La gả vào Hầu phủ thì luôn xem các ngươi là người thân. Chuyện ngày hôm nay bất kể là ai đứng sau làm chủ thì đều đã làm lòng nàng rét lạnh. Ta không truy cứu sâu việc này, chỉ trục xuất người sinh sự ra khỏi phủ. Còn nha đầu của nhị phòng, nhị tẩu tự quản lý cho tốt, trục xuất hay phạt thì cho ta một lời giải thích. Ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, sau này ai bịa đặt, tung tin đồn nhảm hãm hại người khác nữa thì tất cả cút ra khỏi cái nhà này cho ta!”

Sắc mặt của đám người tái đi, biết Lâm Huân đã giận dữ. Mặc dù hắn nghiêm khắc nhưng đối với người nhà đều cực kỳ khoan dung, chưa từng nói nặng lời. Lâm Huân phất tay áo rời đi, tự có thị vệ đi vào kéo Diêu quản sự ra ngoài.

Khởi La nằm trên giường không yên lòng, bảo Ninh Khê đi đến Phúc Vinh Uyển xem sao, Hình ma ma giữ Ninh Khê lại nói: “Chúng ta không đi. Để Hầu gia trị bọn họ, dựa vào đâu mà Hầu gia không ở đây, bọn họ lập tức bắt nạt phu nhân của chúng ta như vậy chứ?”

“Hình ma ma…” Khởi La thở dài một tiếng, đúng lúc Lâm Huân đi vào, để người trong phòng lui ra ngoài hết.

Khởi La muốn ngồi dậy, Lâm Huân lập tức ngồi sau lưng nàng để nàng dựa vào trong ngực, đưa tay ôm lấy nàng: “Ta trục xuất Diêu quản sự đi rồi.”

“Quân Thực!” Khởi La nghiêng đầu, dán vào mặt Lâm Huân nói: “Chuyện trong nhà có mẫu thân và đại tẩu làm chủ, chàng thay ta ra mặt, ngược lại sẽ khiến bọn họ hận ta, cũng làm tổn thương hòa khí trong nhà. Ta…”



Lâm Huân hôn môi nàng, ngăn cản nàng nói tiếp, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng: “Giảo Giảo, ta không thể để nàng chịu thêm bất kỳ sự uất ức gì nữa.” Chuyện con cái hắn đã vô cùng có lỗi với nàng rồi. Không nghĩ tới người trong nhà lại bắt tay đối phó nàng. Là hắn chưa làm hết trách nhiệm của trượng phu, bảo vệ tốt cho nàng.

Khởi La cảm động, quay người ôm lấy Lâm Huân cười nói: “Ta không uất ức, ta rất vui. Chàng biết không, kiếp trước là ta đã thích chàng rồi, muốn gả cho chàng nhưng không thể toại nguyện. Cho nên kiếp này ông trời đền bù cho ta.”

Khóe miệng Lâm Huân khẽ cười: “Hả, chuyện kiếp trước làm sao nàng biết được?”

“Ừm, ta đã mơ một giấc mơ rất dài. Kiếp trước chúng ta đã quen biết, ta rất thích chàng nhưng chàng không thích ta. Sau này ta chết đi, cũng không biết chàng có buồn hay không.” Khởi La nói nửa đùa nửa thật.

Trong mắt Lâm Huân tựa như tràn ra ánh sáng lấp lánh: “Nếu như ta từng gặp nàng thì nhất định sẽ không bỏ qua.”

Khởi La lắc đầu, cười nói: “Kiếp trước ta không có dáng vẻ như bây giờ, chỉ là tương đối thanh tú, tiếp đó xuất thân cũng không tốt, không đọc nhiều sách, không ôm chí lớn, chỉ biết thêu thùa, chàng sẽ không coi trọng ta.”

Lâm Huân ôm nàng nằm xuống, đắp kín mền: “Trong cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ lung tung gì vậy? Nghỉ ngơi cho tốt.”

Khởi La nằm xuống, nghĩ rằng hắn sẽ không tin. Nàng vươn tay ra khỏi chăn, giữ chặt cánh tay Lâm Huân: “Chàng đừng đi.”

Nàng hiếm có thời điểm dính người như thế, giống như một con mèo con quyến luyến chủ nhân. Thân thể cao lớn của Lâm Huân ngồi bên giường, trong giọng điệu mang theo sự xoa dịu: “Ta ở đây với nàng, không đi đâu cả.”

Lúc này Khởi La mới an tâm nhắm mắt lại.

Lâm Nghiệp trở về phát cáu một trận với Doãn thị: “Hồ đồ! Nàng có mấy lá gan mà dám đi gây sự với tam đệ muội? Ta ở Lạc Dương cũng biết tam đệ sủng ái muội ấy thế nào. Chớ nói chi muội ấy vừa rồi còn giúp chúng ta thắng Tây Hạ một trận, mang đến thể diện thật lớn cho Hầu phủ chúng ta! Chẳng lẽ các nàng cho rằng bắt tay với nhau là có thể rung chuyển địa vị của muội ấy ở nhà? Cái nhà này nói tới nói lui là do ai làm chủ?”

Doãn thị mím môi: “Nhị gia, chuyện này thật sự không trách thiếp thân được. Là nha hoàn trong viện tự chủ trương, chạy đến Phúc Vinh Uyển cáo trạng, sau đó thiếp thân mới biết. Còn có Vũ Đồng kia nói lung tung, thiếp thân cản cũng không cản được! Lần này thì hay rồi, tam đệ đã nói lời ác độc, chúng ta tự dưng đắc tội với phu thê đệ ấy. Bây giờ nên làm gì đây?”

“Làm gì đây? Một người không nên giữ thì đừng giữ, nếu không nàng cứ đợi bị tam đệ đuổi ra ngoài đi!” Lâm Nghiệp thở dài một tiếng.

Doãn thị nhanh chóng bán hết tất cả nha hoàn cáo trạng đi, chúng nha hoàn khóc cầu tình, chỉ nói không biết là ai mở miệng khuyến khích trước. Bọn họ chỉ cảm thấy có lý, không nghĩ tới sẽ làm sự việc ồn ào thành như vậy. Nhưng Doãn thị đâu dám giữ bọn họ lại? Ngay cả Vũ Đồng nàng ta cũng không dám giữ bên cạnh nữa. Nhưng dù sao Vũ Đồng cũng là người từ trong cung đi ra, nàng ta cũng không tiện tùy tiện đuổi, chỉ có thể đưa nàng ấy về lại hiệu sách Bác Nhã, giao cho Lâm Huân xử lý.

Lâm Huân đang xử lý công vụ, lật văn thư ra thẩm duyệt, không nhìn người đang quỳ gối trước mắt. Vũ Đồng quỳ thẳng lưng, biết bây giờ nói gì cũng vô dụng. Nàng ta vốn tưởng rằng nhân dịp cáo trạng này có thể khiến cho Quận chúa chán ghét Khởi La, như vậy sau này ngày tháng Khởi La ở Hầu phủ chắc chắn không dễ chịu. Trên thực tế, nàng ta quả thật đã đạt được mục đích này, lại không nghĩ rằng Lâm Huân sẽ giận cá chém thớt lên mọi người.

“Hầu phủ không thể giữ ngươi nữa. Ta cho người đưa ngươi hồi cung.” Lâm Huân vừa xem văn thư vừa nói, mặt mày lạnh lùng, hoàn toàn không giống với vừa rồi ở trước mặt mọi người. Không phải là hắn vô tình, chỉ là tất cả sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho một mình người đó mà thôi.

Vũ Đồng không nói gì, chỉ yên lặng đứng dậy. Nàng ta vốn là nữ quan trong cung, quản lý văn thư trong cung, Chân Tông Hoàng đế thấy tướng mạo nàng ta xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa nên mới ban cho Lâm Huân. Chỉ có điều đi đến bước này lại không thể quay đầu nữa.

Lâm Huân nhìn nàng ta ngoan ngoãn đi ra ngoài, cũng không thanh minh cho bản thân một câu, ngược lại có mấy phần tán thưởng tính tình của nàng ta. Vốn dĩ với sự thông minh của nàng ta thì không nên tham gia vào chuyện lần này, đủ để toàn thân thoát ra. Chỉ có điều lòng rối loạn, trí cũng không được đầy đủ.

Khởi La an dưỡng nửa tháng, không ai dám tới quấy rầy, chỉ có Lâm Kiêu và Lâm San thỉnh thoảng tới thăm, Khởi La đối đãi với bọn nó trước sau như một. Lại bởi vì biết được hoàn cảnh khó khăn của Diệp Quý Thần đã được giải trừ, thân thể nàng tốt hơn, ngoại trừ vẫn phải ăn kiêng chú ý nghỉ ngơi ra thì sắc mặt đã hồng hào, đã không khác gì người thường.

Vào đầu tháng hai, Chu Minh Kỳ đi cả ngày lẫn đêm cuối cùng đã về đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Phú Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook