Bệnh Phú Quý

Chương 43: Quyết liệt

Bạc Yên

15/01/2023

Khởi La bị hôn tới mức toàn thân vô lực, mềm nhũn trong ngực Lâm Huân. Nàng không phản kháng hắn được, bất luận về sức mạnh, hay là tâm lý. Lâm Huân bắt lấy eo nàng, chỉ cảm thấy vòng eo nàng không xương, vòng eo như vặn một cái là sẽ gãy. Quá gầy, khi còn bé tròn vo, còn rắn chắc một chút. Về sau nhất định phải nuôi béo lại.

"Hầu gia? Thái tử đang tìm ngài đó, ngài ở đâu thế?" Ngoài cửa truyền tới tiếng thân vệ, Lâm Huân nhận ra mình ở chỗ này quá lâu, lúc này mới rời khỏi bờ môi mềm mại, nói ra ngoài cửa: "Ta ở đây, ra ngay đây."

Khởi La vội tránh khỏi hắn, chạy ra sau tấm bình phong chỉnh lại tóc tai quần áo, cảm thấy thở sắp không ra hơi, bờ môi tê dại.

"Ta cho người đưa nàng trở về." Lâm Huân muốn đi tới, lại thấy cái bóng mảnh mai sau tấm bình phong run lên, hắn không khỏi dừng bước. Phải từ từ, không thể nóng vội.

"Không muốn? Ở nơi này, nếu bị người ta phát hiện, nàng còn cần thanh danh không?" Lâm Huân ở bên kia bình phong nói.

"Ta chưa thể trở về, ta phải tìm Tào tỷ tỷ." Khởi La nhỏ giọng nói.

"Tứ thiếu phu nhân Tô gia cũng tới?" Hắn nhớ rõ Nguyệt Tam Nương từng nhắc, nha đầu này có quan hệ không tệ với Tào Tình Tình.

Khởi La thấy lạ hỏi: "Làm sao ngài biết ta nói Tào tỷ tỷ là ai?" Trong kinh có nhiều khuê tú họ Tào, huống hồ hắn ba năm không ở kinh thành, lẽ ra không biết mình và Tào Tình Tình có quan hệ tốt mới đúng.

Lâm Huân không trả lời câu hỏi của nàng, mở cửa ra ngoài, gọi hai thân vệ tới căn dặn, cuối cùng nói: "Tìm người xong thì đưa các nàng trở về an toàn."

"Vâng, Hầu gia." Thân vệ đi theo Lâm Huân nhiều năm, tất nhiên biết nên làm như thế nào.

Lâm Huân căn dặn xong, lại nhìn trong phòng một cái rồi mới tới căn phòng lớn nhất lầu hai. Bởi vì hôm nay hắn là nhân vật chính, mọi người trong phòng đang chờ hắn. Hắn vội tới chỗ của mình ngồi xuống, giơ tay lên nói: "Điện hạ tha tội, thần có việc."

Thái tử Triệu Tễ có gương mặt tuấn tú, khí chất cao quý. Hắn vừa sai bảo mang thức ăn lên vừa cười nói: "Bổn cung nghe Thiệu Thành nói, ngươi còn giấu người ở trong Vũ Nhạc Phường này? Thật là chuyện lạ nha, cây vạn tuế hộ quốc của chúng ta sắp nở hoa rồi à?"

Người đang ngồi đều bật cười, tiếng cười phần nhiều là phụ họa Triệu Tễ, cũng chẳng có gì bất kính. Lâm Huân cũng không phủ nhận.

Vương Thiệu Thành vốn là một tên lưu manh, không sợ chết nói: "Thật sự muốn xem người khiến cây vạn tuế Hầu gia nở hoa trông như thế nào. Hầu gia đừng giấu, cho chúng ta mở mang tầm mắt được không?"

Lâm Huân liếc hắn ta một cái, ném bốn chữ qua: "Không hợp lễ nghĩa."

Vương Thiệu Thành vốn tưởng là một vũ nương trong Vũ Nhạc Phường này, có thể thoải mái xuất hiện. Sao nghe ý của Lâm Huân như là một tiểu thư khuê các, còn chưa thể gặp nam nhân lạ vậy? Nhưng cho dù hắn ta không rõ, cũng biết nam nhân ngồi đối diện là người nói một là một. Tuy hắn ta có thể thân cận với Thái tử nhờ phụ thân là Khu Mật Sứ Vương Tán, nhưng chọc vào Lâm Huân chắc chắn chẳng có quả ngon để ăn.

Triệu Tễ nhìn một nam tử mặc áo trắng nho nhã bên tay phải nói: "Từ Tu, Dũng Quan hầu ba năm không trở về. Hôm nay hiếm khi vui vẻ, ngươi bộc lộ bản lĩnh cho mọi người xem đi."

Nam tử kia nghe lời đứng lên: "Vậy hạ thần xin dâng tài mọn."

Có cung nhân cầm bàn đàn và đàn cổ đến, nam tử áo trắng nhẹ nhàng ngồi xuống, ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn tao nhã vang lên trong phòng, mọi người đều nhắm mắt say mê. Nam tử này là Tô Từ Tu danh tiếng lẫy lừng, con trai trưởng của Tô Hành Tri, cũng là một trong số ít tài tuấn trong kinh. Hắn nổi danh sớm hơn Lục Vân Chiêu rất nhiều, cầm kỳ thư họa đều là nhân tài kiệt xuất đương thời, là tinh tú trong triều. Còn trẻ đã trúng tuyển quán chức, nghe nói cuối năm còn sắp thăng quan.

Tuy hắn từng có tang thê tử, nhưng rất nhiều thiên kim thê gia tranh giành muốn làm kế thê của hắn. Ngay cả Tĩnh Quốc Công Chu Minh Kỳ cũng có ý gả đích nữ của mình cho hắn.



Khúc nhạc kết thúc, tiếng hoan hô như sấm, chút không vui vừa rồi cũng tan thành mây khói. Tô Từ Tu trở lại chỗ ngồi của mình, gật đầu hỏi thăm xung quanh, không quan tâm hơn thua.

Vũ nương cùng theo vào nhảy. Các nàng nhảy điệu múa xoay vòng của Tây Vực, trang phục rất hở, nửa trên chỉ có một cái áo ngực, lộ bả vai và bụng, nửa người dưới là quần vải sa tanh may rộng, cặp đùi như ẩn như hiện. Dù là công tử ca thường thấy trăng gió, thấy cảnh này huyết mạch cũng muốn phun trào, khó tránh khỏi nhìn ngực, liếc mông vũ nương. Những người có giáo dưỡng tốt hơn chút thì giả bộ như nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh, không nhìn khiếm nhã.

Vũ nương múa dẫn đầu nhảy một hồi rồi nhảy tới trước mặt Lâm Huân, lại nghiêng người, xoay mông, nhảy cực kỳ nóng bỏng. Thân hình của nàng ta rất đẫy đà, tuy đeo mạng che mặt lại nhìn ra ngũ quan xinh đẹp, nhưng Lâm Huân chẳng hề bị lay động, chỉ cúi đầu gắp thức ăn uống rượu.

Vũ nương lại không cam tâm, dứt khoát ngồi vào trong ngực Lâm Huân, tay sờ xuống dưới thân hắn. Lâm Huân lùi ra sau một cái, bỗng nhiên đứng lên, vũ nương bị ngã xuống đất, "Ối" một tiếng.

Ca múa bỗng nhiên tạm dừng, tất cả mọi người nhìn lại. Lâm Huân lạnh lùng nhìn vũ nương trên đất, chỗ này nếu chẳng phải là chỗ của Nguyệt Tam Nương thì chắc chắn hắn sẽ không khách khí. Vương Thiệu Thành vội vàng chạy tới đỡ vũ nương dậy, thương tiếc nói: "Ôi, Hoa Nguyệt cô nương tội gì phải như vậy! Dũng Quan hầu của chúng ta nổi danh không gần nữ sắc, đâu biết thương hoa tiếc ngọc đâu? Mau để cho ta nhìn xem, ngã chỗ nào?"

Thẩm Oánh cố chịu bàn tay Vương Thiệu Thành cố ý sờ loạn trên mông nàng ta, trừng mắt nhìn Lâm Huân. Nàng ta vô cùng tự tin về vóc dáng và dung mạo của mình, gần như không có nam nhân nào không rung động. Nàng ta thích loại nam nhân như Lâm Huân, vẻ ngoài tốt, trong tay có thực quyền. Nàng ta thích kéo mặt nạ cao ngạo của các nam nhân xuống, nhìn bọn họ thần phục dưới gấu váy của nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy thỏa mãn và có thành tựu.

Thẩm Oánh trước giờ bách chiến bách thắng ở Vũ Nhạc Phường, nào ngờ hôm nay giẫm phải một cái đinh.

Vương Thiệu Thành ôm Thẩm Oánh ngồi ở bên cạnh, ăn đậu hũ quên hết trời đất. Hắn ta là khách quý của Vũ Nhạc Phường, Thẩm Oánh không thể đắc tội, chỉ mềm mỏng khước từ.

Bỗng nhiên có người ở ngoài cửa la lớn: "Để cho ta đi vào! Ta muốn gặp Hoa Nguyệt!"

"Vị công tử này, nơi đây đã bị quý nhân bao trọn. Nếu như ngươi thất lễ nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí." Cấm quân mở miệng cảnh cáo.

"Các ngươi dám cản ta! Ta tới tìm ca ca của ta, ca ca của ta ở bên trong! Ca! Đệ là A Nghiễn!" Người kia lớn tiếng kêu lên.

Tô Từ Tu nghe vậy đứng lên, hành lễ với Triệu Tễ nói: "Thái tử điện hạ, ngoài cửa là tứ đệ của hạ thần, có thể cho vào không?"

Triệu Tễ sảng khoái nói: "Nếu là đệ đệ Từ Tu thì mời vào đi!"

Sau khi Tô Tòng Nghiễn đi vào, trước tiên hành lễ với mấy người Triệu Tễ. Triệu Tễ sai đại thái giám Ngân Nhĩ lấy thêm cho hắn ta một cái ghế. Hắn ta liếc mắt nhìn thấy Thẩm Oánh ngồi cạnh Vương Thiệu Thành, đang từ chối rượu của Vương Thiệu Thành, Vương Thiệu Thành còn ôm eo của nàng ta. Hắn ta đi qua, kéo Thẩm Oánh lên: "Vương công tử, tửu lượng của Hoa Nguyệt không tốt, xin ngài giơ cao đánh khẽ."

Vương Thiệu Thành như nghe một câu chuyện cười: "Nghe ý Tô công tử, Hoa Nguyệt là người của ngươi à? Người khác không thể nhúng chàm à?"

Tô Tòng Nghiễn kiên định nói: "Hiện tại chưa phải, nhưng ta sẽ chuộc thân cho nàng ấy."

Vương Thiệu Thành vỗ bàn cười sằng sặc, xung quanh cũng bàn tán ầm ĩ. Tô Từ Tu tiến lên trách mắng: "Đừng có làm loạn!"

"Đệ không làm loạn, đệ thích nàng, đệ muốn cưới nàng!" Tô Tòng Nghiễn vội la lên.

Người trong phòng đều cười ha ha. Triệu Tễ giơ bình rượu lên, cung nữ bên cạnh tiến lên cung kính rót đầy rượu cho hắn: "Nếu như bổn cung nhớ không lầm, Tứ công tử Tô gia đã lấy vợ sinh con rồi nhỉ? Chuyện hôm nay ngươi gây ra, Tô Tướng có biết không?"

"Cha ta... Ông ấy không biết." Tiếng Tô Tòng Nghiễn nhỏ dần. Đám người lại cười vang.

"A Nghiễn, ra ngoài cùng ta." Tô Từ Tu đứng lên, kéo Tô Tòng Nghiễn ra ngoài cửa. Tô Tòng Nghiễn không chịu theo, liên tục quay đầu nhìn Thẩm Oánh, Thẩm Oánh lại hoàn toàn không nhìn hắn, mà là dán mắt vào Lâm Huân.



Đợi ra cửa, Tô Từ Tu nhìn thấy cạnh cửa có hai người đang lôi kéo, trong đó một người tuy mặc nam trang nhưng rất quen mặt, một người khác mặt mũi toàn mực nước, không thấy rõ dung mạo. Tô Tòng Nghiễn giật nảy mình, thốt ra: "Tình Tình... Tại sao nàng lại ở chỗ này?"

Tào Tình Tình kéo tay Khởi La ra, cười nói: "Đúng vậy, chàng không nghĩ tới hả? Rốt cục ta cũng nhìn thấy Hoa Nguyệt dáng dấp ra sao rồi." Vừa rồi nàng đi vệ sinh nhìn thấy bóng dáng Tô Tòng Nghiễn, bất chấp Mộ Vũ và Thúy Bình cản trở, một mạch theo hắn. Nàng thấy hắn nói ra nỗi lòng với Hoa Nguyệt, lại thấy Hoa Nguyệt từ chối hắn ta đi hiến múa, vừa rồi còn nghe thấy hắn ta muốn cưới Hoa Nguyệt. Đã đến giờ phút này, còn cái gì không hiểu chứ?

Tô Tòng Nghiễn gần như câm lặng trong khoảnh khắc, thật sự là hắn ta không ngờ, Tào Tình Tình lại vì hắn ta mà tự mình chạy tới chỗ này.

Tô Từ Tu gọi mấy người tới phòng nghỉ ngơi của mình, hỏi: "Đệ muội, sao muội có thể tới chỗ này? Vị tiểu huynh đệ này là...?"

Khởi La vội vàng kéo vành nón xuống thấp, Tào Tình Tình bình tĩnh lạ thường nói: "Nàng ấy chỉ cùng ta tới, việc này không liên quan tới nàng ấy. Huynh trưởng, ta lén đến xem một chút để mình hết hy vọng. Xin huynh trưởng nói cho phụ thân và mẫu thân một tiếng, chỉ sợ ta không làm dâu Tô gia được. Xin Tô gia bỏ ta đi."

"Muội, tội gì phải như vậy?" Tô Từ Tu biết lần này là tứ đệ của mình quá đáng, nhưng hai nhà Tô - Tào có mối quan hệ tốt, Tào Tình Tình lại sinh con trai cho Tô gia, ngày thường cũng không sai lầm gì, lấy cớ gì để bỏ? Chỉ sợ hai nhà có thể vì vậy mà cắt đứt quan hệ.

Vừa rồi Tô Tòng Nghiễn ở trước mặt người khác chẳng qua là nhất thời ra vẻ nói muốn cưới Hoa Nguyệt, với gia phong của Tô gia, làm sao có thể để Hoa Nguyệt vào cửa? Phụ thân sẽ đánh gãy chân hắn ta! Bây giờ nghe thấy Tào Tình Tình muốn tự xin hòa ly, lập tức cũng luống cuống: "Tình Tình, nàng muốn làm cái gì vậy? Ta không đồng ý."

Thái độ của Tào Tình Tình cũng rất kiên quyết, không hề nhìn Tô Tòng Nghiễn: "Chàng đã không còn lòng dạ với ta thì bỏ thôi, đừng dây dưa hành hạ lẫn nhau nữa. Ta thu dọn đồ đạc xong cùng Thông Nhi tới ở nơi khác rồi, ta chờ thư bỏ vợ của chàng." Nói xong thì hành lễ với Tô Từ Tu rồi kéo Khởi La quay người đi ra ngoài.

Tô Tòng Nghiễn đuổi theo hai bước, chỉ thấy cửa "rầm" một tiếng đóng lại ở trước mắt hắn ta. Tô Từ Tu thở dài: "A Nghiễn, lần này đệ hài lòng chưa?"

"Đại ca, đệ..." Tô Tòng Nghiễn chột dạ nói không nên lời. Làm sao hắn ta biết Tào Tình Tình lại bỗng nhiên chạy đến nơi như thế này? Vừa rồi thật sự là nhìn thấy Vương Thiệu Thành chế giễu hắn ta, hắn ta nhất thời tức giận mới nói ra lời như vậy.

"Ta xem đệ trở về ăn nói thế nào với phụ thân và mẫu thân." Tô Từ Tu đứng dậy muốn rời đi, Tô Tòng Nghiễn ôm chặt cánh tay của hắn, cầu xin: "Đại ca, huynh phải cứu đệ, huynh không thể mặc kệ đệ được! Phụ thân chắc chắn không chịu cho đệ viết thư bỏ vợ cho Tào gia, ông ấy sẽ đánh chết đệ!"

"Vậy thì đệ tìm đệ muội và Thông Nhi trở về." Tô Từ Tu nói cho cùng không nỡ mặc kệ Tô Tòng Nghiễn. Đệ đệ này từ nhỏ đã thân nhất với hắn, thích dính lấy hắn. Khoảng thời gian mất thê tử, hắn đau lòng tới mức không muốn sống, cũng là đệ đệ tìm cách làm hắn vui vẻ. Chỉ là lần này đệ đệ thật sự quá đáng.

"Được, đệ đi tìm nàng..." Tô Tòng Nghiễn muốn đi ra ngoài, lại dừng bước lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng đệ không biết nàng ở nơi nào..."

Tô Từ Tu nhìn hắn, lắc đầu bất đắc dĩ. Đừng nói không biết Tào Tình Tình ở nơi nào, cho dù biết, nàng đâu thể tha thứ cho Tô Tòng Nghiễn dễ dàng như vậy.

Trên xe ngựa trở về, Tào Tình Tình thay quần áo, vẫn còn đang khóc. Khởi La cũng không biết phải an ủi nàng ấy thế nào, chỉ khuyên nhủ: "Chuyện hòa ly, không bằng tỷ suy nghĩ lại đi nhé? Dù sao Thông Nhi còn nhỏ, không có cha thì làm sao bây giờ..."

"Chẳng phải tên khốn kia nói muốn cưới Hoa Nguyệt sao? Ta tác thành cho hắn!" Tào Tình Tình tức giận nói.

Khởi La biết nàng ấy nhất thời nói linh tinh, hiện tại tốt nhất không nên kích thích nàng ấy nữa. Đợi các nàng về đến nhà rồi thì bảo Thúy Bình đỡ nàng ấy đi nghỉ ngơi trước.

Hôm nay Lâm Huân cũng khiến Khởi La phiền muộn, nàng day day thái dương trở lại trong phòng hỏi Ninh Khê: "Có thư của biểu công tử không?"

Ninh Khê vắt khăn lau mặt cho Khởi La: "Sao mặt tiểu thư thành như thế này ạ? Đã lâu rồi không có thư bên Dương Châu, hay là bảo Mộ Vũ tìm cách liên lạc với Triêu Tịch xem sao ạ?"

Khởi La thầm suy nghĩ: Kỳ lạ, biểu ca chưa từng hoàn toàn không có tin tức gì lâu như vậy, chẳng lẽ là bị chuyện của Vương gia quấn lấy rồi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bệnh Phú Quý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook